[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN
KHÔNG THỂ NÀO ?!!!
---Chương 4: Chìm sâu vào thực tạiUyển Nhi ngồi im trên ghế, cảm giác mệt mỏi tràn ngập trong lòng. Cô cố gắng hít thở sâu, bàn tay đặt trên đùi run rẩy khẽ siết lại. Những ánh đèn vàng mờ ảo của quán bar càng làm mọi thứ trước mắt trở nên phi thực.John và Thắng vẫn ngồi đối diện cô, vẻ mặt đầy tò mò và lo lắng. John lên tiếng trước, giọng anh ta pha chút ân cần:Em không sao chứ? Nếu mệt quá, anh có thể giúp đưa em về.
Uyển Nhi gượng cười, lắc đầu nhẹ. Cô đáp một cách máy móc:Tôi ổn.
Nhưng thực tế trong lòng cô thì không hề ổn chút nào.(Đây không thể là hiện thực. Làm sao mình có thể xuyên không về năm 1861 được? Có lẽ mình đang mơ. Đúng vậy, chỉ là một giấc mơ thôi.)Để trấn an bản thân, Uyển Nhi khẽ nhéo vào tay mình. Cơn đau nhói khiến cô giật mình. Cô ngước lên nhìn John và Thắng, họ vẫn ngồi đó, rõ ràng không phải là ảo giác.Thắng nhìn Uyển Nhi chăm chú. Sau một lúc, cậu nhóc cất tiếng hỏi, giọng đầy tò mò:Chị vừa nói chị mới từ Pháp về đúng không? Sao em thấy cách chị nói chuyện hơi lạ…
Uyển Nhi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố gắng nở nụ cười tự nhiên:Ừ, chị sống ở Pháp một thời gian dài nên chưa quen lắm với cách nói chuyện ở đây.
Cậu nhóc gật gù, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ:Chị giỏi quá, còn biết nói tiếng Pháp nữa. Em nghe người lớn nói, người nào biết tiếng Pháp là người học giỏi lắm.
Uyển Nhi chỉ cười nhạt, không trả lời thêm.John lúc này lại xen vào, tiếp tục trò chuyện bằng tiếng Pháp:Nếu em mới về Sài Thành, chắc hẳn em sẽ thấy nơi này rất thú vị. Anh có thể làm hướng dẫn viên cho em, dẫn em đi tham quan các nơi.
Uyển Nhi đáp lại bằng tiếng Pháp, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn giữ khoảng cách:Cảm ơn anh. Tôi nghĩ mình có thể tự khám phá được.
Cô cố tình nói ngắn gọn để tránh kéo dài cuộc trò chuyện. Nhưng dường như John không nhận ra điều đó, anh ta vẫn vui vẻ kể về những địa điểm nổi tiếng của Sài Gòn thời đó, từ nhà thờ lớn cho đến chợ Bến Thành khi còn là khu chợ tạm bằng tre nứa.Thắng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu đồng tình với John. Nhưng ánh mắt cậu nhóc vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn Uyển Nhi, như thể đang cố gắng tìm hiểu thêm về cô.
---Ngồi một lúc, Uyển Nhi cảm thấy không thể tiếp tục giả vờ thêm nữa. Cô đứng dậy, nở một nụ cười xã giao:Cảm ơn hai người đã tiếp chuyện. Tôi cần ra ngoài một lát để hít thở không khí.
Thắng lập tức đứng lên, đề nghị:Để em dẫn chị đi. Ngoài kia hơi đông người, chị mới đến chắc chưa quen.
Uyển Nhi lắc đầu từ chối:Không cần đâu, chị tự đi được mà.
John và Thắng nhìn nhau, nhưng không ai ngăn cản cô.Bước ra khỏi quán, Uyển Nhi hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Con phố bên ngoài rực rỡ ánh đèn dầu, dòng người qua lại nhộn nhịp. Những người đàn ông mặc vest, đội mũ cao, đi cạnh những phụ nữ trong tà áo dài lụa óng ánh. Âm thanh của những chiếc xe kéo lạch cạch vang lên đều đặn, hòa lẫn tiếng cười nói râm ran của đám đông.Cảnh tượng này hoàn toàn xa lạ với Uyển Nhi. Cô đứng im lặng, cảm giác như mình đang lạc vào một cuốn phim cổ điển.(Không thể tin được… mình thực sự đang ở năm 1861. Làm sao điều này có thể xảy ra?)Cô bước đi chầm chậm trên con phố, cố gắng quan sát và ghi nhớ mọi thứ xung quanh. Những ngôi nhà kiểu Pháp với ban công sắt rèn cầu kỳ, những tấm biển hiệu bằng gỗ được khắc chữ Nôm, xen lẫn với vài dòng chữ Pháp.Đột nhiên, một cậu bé bán báo chạy ngang qua cô, giọng lanh lảnh rao lớn:Báo mới đây! Tin tức nóng hổi đây!
Uyển Nhi vội bước đến, mua một tờ báo với hy vọng tìm thêm manh mối. Khi cầm tờ báo trên tay, cô nhìn thấy dòng tiêu đề lớn được in đậm:"Ngày 3 tháng 4 năm 1861 - Tin tức từ Nam Kỳ Lục Tỉnh."Mọi thứ trước mắt cô như tối sầm lại. Không còn gì để nghi ngờ nữa. Cô thực sự đã xuyên không về quá khứ.
---Cầm tờ báo trong tay, Uyển Nhi bước nhanh về phía một quán cà phê nhỏ ven đường. Cô chọn một bàn khuất, ngồi xuống và mở tờ báo ra đọc. Nội dung trong đó xoay quanh những sự kiện lớn của thời kỳ này, từ chính sách cai trị của người Pháp đến những biến động trong nước.Mỗi dòng chữ trên báo như khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô nhận ra thực tại mà mình đang phải đối mặt.(Mình phải làm gì đây? Làm sao để trở về? Và tại sao lại là mình?)Cô đặt tờ báo xuống, chống tay lên trán, suy nghĩ mông lung. Nhưng dù nghĩ thế nào, cô cũng không thể tìm ra lời giải đáp.Ở góc quán, John và Thắng đang đứng đó, ánh mắt dõi theo cô. Dường như họ đã đoán được phần nào sự bất thường của Uyển Nhi, nhưng vẫn giữ im lặng, chờ đợi cô lên tiếng.(Mình sẽ phải sống trong thế giới này bao lâu? Và liệu có ai ở đây đáng tin cậy để giúp mình không?)Trong đầu Uyển Nhi đầy rẫy những câu hỏi chưa có lời giải, nhưng cô biết một điều: cô cần phải mạnh mẽ để tồn tại trong thế giới này. Và hành trình của cô chỉ vừa mới bắt đầu.