[BH FULL] YÊU PHẢI TỔ TIÊN

NGÀY NÀO ? THÁNG NÀO ? NĂM NÀO



Chương 3: Cuộc gặp gỡ lạ kỳ

Tô Uyển Nhi bước ra khỏi nhà vệ sinh, lòng vẫn còn ngổn ngang những ý nghĩ về kế hoạch "đào hôn" mà cô vừa chia sẻ với Cao Văn. Quán bar lúc này không còn náo nhiệt như trước, tiếng nhạc nền đã dịu lại, chỉ còn những giai điệu chậm rãi vang lên. Cô thầm nghĩ, có lẽ đây là thời điểm mọi người đã bắt đầu thấm mệt sau những giờ vui chơi.

Cô vuốt lại mái tóc dài, chỉnh trang lại bộ váy đen quyến rũ vừa vặn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của mình. Lúc bước ra, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống khiến cô trông như một bức tranh sống động. Vốn là người vô tư, Uyển Nhi không để ý đến sự khác lạ trong không gian. Cô nhanh chóng hòa vào dòng người, hướng về chỗ ngồi ban nãy của mình.

Tìm được một chỗ trống, cô thả người xuống ghế, tay vươn lấy ly cocktail trước mặt và định uống một ngụm. Nhưng chỉ mới ngồi được một lát, cô đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

"Khoan đã…" – Cô khựng lại, ánh mắt bắt đầu quét một vòng quanh quán bar.

Mọi thứ dường như đã thay đổi. Ban nãy, mọi người vẫn ăn mặc theo phong cách hiện đại, nhưng giờ đây, toàn bộ khách trong quán đều diện những bộ trang phục lạ lùng. Những bộ áo dài cách tân, vest kiểu Tây phương cổ điển, và cả những chiếc nón rộng vành, gợi lên hình ảnh của một thời kỳ xa xưa.

Cô lẩm bẩm, đôi lông mày nhíu lại:
(Trước khi mình vào WC thì mọi người vẫn ăn mặc bình thường. Cao Văn cũng ngồi đây, tại sao chỉ mới một lúc mọi thứ đã khác? Nếu là cosplay thì cũng đâu thể thay đồ nhanh đến vậy, thay ở chỗ nào được? Còn Cao Văn, cô ấy không thể vô duyên vô cớ bỏ mình lại mà không nói một lời…)

Uyển Nhi cảm thấy trong lòng dấy lên một sự bất an mơ hồ. Cô chống tay lên bàn, ánh mắt ngập tràn thắc mắc.
(Vậy đây là đang xảy ra chuyện gì?)

Đúng lúc đó, một chàng trai người Tây phương tiến lại gần chỗ cô ngồi. Anh ta mặc một bộ vest cắt may tinh xảo, mái tóc vàng óng được chải chuốt gọn gàng. Nụ cười thân thiện cùng ánh mắt xanh lơ của anh khiến nhiều người xung quanh phải ngoái nhìn.

Anh ta ngồi xuống đối diện Uyển Nhi, nở một nụ cười tươi và chào hỏi cô bằng thứ tiếng Việt lơ lớ:

Chào em… em tên gì?

Uyển Nhi nhìn anh ta đầy thú vị. Cô không trả lời ngay, mà chỉ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Trong lòng cô thầm nghĩ:
(Cái anh chàng này hình như là người Pháp, nói tiếng Việt như con nít vừa tập nói. Nghe thật vui tai.)

Sau vài giây suy nghĩ, Uyển Nhi quyết định dùng tiếng Pháp để trả lời. Dù sao, cô cũng từng du học ở Pháp nhiều năm, việc trò chuyện với người bản xứ không phải điều gì khó khăn.

Cả hai bắt đầu trò chuyện bằng tiếng Pháp. Qua cách nói chuyện, Uyển Nhi đoán anh ta tên John, một thương gia người Pháp đến Sài Gòn để làm ăn. Cuộc đối thoại trở nên tự nhiên và vui vẻ hơn khi cả hai phát hiện ra nhiều sở thích chung.

Đang lúc nói cười rôm rả, một cậu nhóc khoảng 16 tuổi tiến lại gần. Cậu mặc bộ tây trang chỉn chu, tóc vuốt keo bóng loáng. Vẻ ngoài của cậu khiến Uyển Nhi cảm thấy như đang xem một bộ phim cổ điển.

John đứng dậy, vỗ vai cậu nhóc, giọng đầy hào hứng:

À… Thắng! Đến đây, tôi giới thiệu với cậu một người bạn thú vị. Đây là Nhi, cô ấy xinh đẹp và thông minh lắm!

Cậu nhóc mỉm cười, cúi đầu chào Uyển Nhi một cách lịch sự:

Chào chị, em là Thắng, học sinh trường Lê Quý Đôn. Rất vui được gặp chị.

Uyển Nhi cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện:

Chào em, chị tên Nhi, rất vui được biết em.

Cậu nhóc nhìn Uyển Nhi với ánh mắt ngưỡng mộ, sau đó thốt lên:

Chị thật xinh đẹp đó đa. Cách ăn mặc của chị cũng lạ nữa. Em chưa từng thấy bao giờ!

Nghe xong, Uyển Nhi suýt bật cười. Trong đầu cô vang lên một suy nghĩ dí dỏm:
(Ôi trời cậu nhóc, sao em nói chuyện giống thời hội đồng chị xem trên phim vậy? Nghe mà nổi hết da gà!)

Dù vậy, cô vẫn cố nén cười, đáp lại bằng giọng đùa cợt:

Vậy sao? Chị còn tưởng mọi người đang cosplay phim xưa nữa chứ!

Thắng ngơ ngác nhìn cô:

Cosplay là gì vậy đa? Em lần đầu nghe thấy.

Uyển Nhi cười thầm:
(Diễn xuất khá hay đó em trai!)

Cô mỉm cười, vẫn cố ý trêu đùa:

Đừng đùa nữa, đang diễn phim gì vậy em?

Thắng nhăn mặt, lắc đầu khó hiểu:

Em không hiểu thiệt mà, phim gì chị?

Nụ cười trên môi Uyển Nhi chợt tắt. Lần này, cô cảm nhận rõ sự bất an đang lan tràn khắp cơ thể. Vẻ mặt ngơ ngác và ánh mắt chân thật của cậu nhóc khiến cô không thể không nghi ngờ.

Uyển Nhi khẽ run, giọng nói lạc đi:

Em trả lời chị một câu. Hiện tại là ngày mấy, tháng mấy, năm mấy?

Thắng càng ngạc nhiên hơn trước câu hỏi lạ lùng của cô. Tuy nhiên, cậu vẫn lịch sự trả lời:

Dạ, hôm nay là ngày 3 tháng 4 năm 1861.

Câu trả lời như một tiếng sét giữa trời quang, khiến Uyển Nhi hoàn toàn chết lặng. Ly cocktail trong tay cô suýt rơi xuống bàn. Cô hốt hoảng nhìn cậu nhóc, gấp gáp hỏi lại:

Em… em nói lại chị nghe. Ngày bao nhiêu cơ?

Thắng chớp mắt, giọng nói chậm rãi hơn:

Dạ, ngày 3 tháng 4 năm 1861.

Uyển Nhi trừng mắt, cơ thể cứng đờ. Những tiếng nói cười xung quanh bỗng trở nên xa xăm. Cô không thể tin nổi vào tai mình.

(Không thể nào… Đây là chuyện gì?)

Cô ôm lấy đầu, lòng rối bời. Mọi thứ trước mắt cô bỗng chốc trở nên xa lạ và khó hiểu. Giữa những suy nghĩ hỗn loạn, một câu hỏi duy nhất vang lên trong tâm trí cô:
(Làm sao mình lại rơi vào đây? Làm sao mình lại ở năm 1861?)

Chương trước Chương tiếp
Loading...