[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách
Chương 47: Xuất sơn rèn luyện
Vùng dã ngoại hoang vu, quỷ khóc sói gào.Lưu Ly, Diệp Trăn Trăn, Lâm Mộng Nhàn ba người vây ngồi quanh một tiểu bếp lò nghỉ ngơi.Chốn này bốn bề là đất hoang, không thấy bóng người, cũng may cả ba đều là tu sĩ, trong đó còn có Lưu Ly tu vi Kim Đan kỳ, bởi vậy cũng không hề sợ hãi.Trên bếp lò đặt một tiểu nồi táo đỏ, chè hạt sen, nấm tuyết — đều là tay nghề của Lưu Ly.Nồi sôi, tiểu hỏa hầm chậm, đợi canh sánh lại, Lưu Ly múc ra một chén, dùng thuật pháp làm lạnh, bưng lấy rảo bước ra ngoài.Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn đã quen thuộc, chẳng buồn hỏi nàng đi đâu làm gì.Rốt cuộc nếu có hỏi, nàng cũng chỉ đáp: "Uy mèo hoang."Cũng không rõ mèo hoang nhà ai lại thích ăn món này.Lưu Ly lén lút đi đến khu rừng xa xa, chỗ hai người kia không trông thấy, tìm một tảng đá bằng phẳng, phủi sạch bụi bặm, lấy khăn tay lót lên, đem chè táo đỏ hạt sen nấm tuyết đặt ngay ngắn trên đó, lại thêm một cái muỗng nhỏ.Nhìn quanh tả hữu, nàng thì thầm gọi, tình ý đượm nồng: "Sư tôn, ngươi ở đâu? Mau tới ăn a."Gọi xong, lưu luyến không nỡ rời, đi mấy bước lại ngoảnh đầu nhìn lại mấy lần.Trở về bên bếp lò, ba người bắt đầu bàn chuyện.Từ lúc rời Tang Tử Thành đến nay, đã qua rất nhiều ngày, ba người cũng đã rút được không ít bài học, không còn bị lừa bị quải như trước, nên hành trình cũng coi như thuận lợi, đi tới phụ cận nơi cần đến.Đến nơi mới phát hiện nơi đây hẻo lánh vô cùng.Diệp Trăn Trăn lấy quyển trục ra, trải rộng:"Tại sơn trang phụ cận nhánh sông Huệ Thủy, từng có người nghe tiếng khóc phát ra từ lòng sông vào ban đêm. Trong sông dường như có yêu nghiệt quấy phá, khiến cá trong sông giảm sản lượng, Huệ Thủy khô cạn, hoa màu bị tai ương. Cũng có người ra bờ sông giặt áo, bị hà yêu kéo xuống nước mà bỏ mạng.""Nghe cũng không khó, yêu nghiệt quấy phá thì bắt yêu thôi." Lưu Ly nghiêng người xem quyển trục, bất đắc dĩ, "Chỉ là bản đồ vẽ cũng quá trừu tượng."Các nàng y theo bản đồ mà đi, đi một hồi phát hiện ngày càng sai đường, sau nhờ hỏi người qua đường mới hay mình đã lạc hướng.Khi quay lại tìm lối cũ, lại phát hiện con đường ban đầu chẳng biết đã đi lạc về đâu.Nơi xa ẩn ẩn truyền đến tiếng sói tru, Lâm Mộng Nhàn liền ngồi gần bên bếp lò hơn, ôm lấy hai vai, ngáp một cái: "Đêm nay cứ tạm nghỉ tại đây đi, ngày mai hẵng đi tiếp."Tu sĩ vốn dĩ mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng không ngại, nhưng thân thể Lâm Mộng Nhàn vốn yếu, so sao được với Lưu Ly và Diệp Trăn Trăn, lúc này đã hơi mệt mỏi."Hảo." Lưu Ly thập phần săn sóc, từ trong Giới Tử lấy ra lều trại, tiểu giường, đệm, chăn...Diệp Trăn Trăn: "...... Ngươi chuẩn bị quá chu đáo rồi đó."Lưu Ly thở dài: "Từ khi nghe nói có nhiệm vụ xuống núi rèn luyện, ta đã chuẩn bị đầy đủ các thứ."Ba người lần lượt vào trướng nghỉ ngơi.Đêm dài dằng dặc, đột nhiên có tiếng sột soạt vang bên tai.Lưu Ly trong lúc mơ màng trở mình, tay vừa đưa liền chạm phải vật gì mềm mềm nhẹ nhẹ."!"Nàng lập tức bật người dậy, theo bản năng hô to: "Thái! Yêu nghiệt phương nào dám quấy phá nơi đây!"Đợi đến khi mở mắt thấy rõ, mới phát hiện trước mặt là một tiểu bố nhân mặc bạch y.Trên người nó lộ ra một tia khí tức quen thuộc, Lưu Ly vươn tay nhéo nhéo, xách lên trước mặt:"Sư tôn?""Ân."Lưu Ly: "......"Nàng chậm rãi nâng tiểu bố nhân lên, dẫu nhìn không rõ đâu là trước đâu là sau, cũng bật cười hắc hắc: "Cắt cũng không tệ lắm, bất quá vẫn không đẹp bằng ta."Thanh âm Diệp Trăn Trăn từ trướng bên kia vọng đến: "Xảy ra chuyện gì?""Không có gì!" Lưu Ly theo bản năng đem tiểu bố nhân nhét vào trong chăn, đáp lời: "Mèo hoang, đừng sợ!"Chờ Diệp Trăn Trăn ngủ lại, Lưu Ly mới đem tiểu bố nhân lôi ra, lại phát hiện nó đã bất động.Nàng nhỏ giọng thì thào gọi: "Sư tôn, sư tôn, ngươi còn ở đó không?"Không có ai đáp lại.Lưu Ly đành phải đặt tiểu bố nhân bên gối, nhẹ nhàng kéo một góc áo gối phủ lên: "Sư tôn, ngủ ngon."Ngày hôm sau tỉnh lại, ba người lại lần nữa tìm đường, rốt cuộc đến khi trời chạng vạng tối mới tìm được tiểu sơn trang được ghi lại trong quyển trục.Bách tính trong sơn trang thấy ba vị tiên tử giá lâm, đều là hưng phấn đến cực điểm, mồm năm miệng mười kể lại chuyện lạ bên dòng sông, cùng với những gì chép trong quyển trục cũng không khác biệt bao nhiêu.Ba người quyết định tốc chiến tốc thắng, lập tức theo thôn dân đến bờ sông, phát hiện dòng sông kia nước đục không rõ, đầy rêu xanh phúc mãn.Một vị thôn dân nói: "Bọn họ ngày thường đều dùng nước trong sông này, nay thủy thành ra nông nỗi này, căn bản không thể dùng! Lần trước trong thôn có mấy tiểu tử không nghe lời, chạy đến sông bơi lội, bị hà yêu kéo xuống ăn mất, ai! Đáng thương lão tôn gia, liền có một đứa cục cưng bảo bối như vậy a!"Yêu vật đã hiện, yêu khí lại không nặng, nói vậy cũng chỉ là loại yêu nhỏ thích ở vùng hẻo lánh tác oai tác quái, hẳn không phải yêu quái gì lợi hại, không cần do dự nhiều.Diệp Trăn Trăn không nói hai lời, chủ động đảm đương giữa sông bắt yêu, còn Lâm Mộng Nhàn liền chỉ huy thôn dân tản ra xa một chút.Nàng vốn lo sợ phàm nhân không có tu vi sẽ bị vạ lây, lại không ngờ bị một vị bác gái béo lùn, đeo đôi hoa tai vàng to tướng túm lấy cánh tay mà khóc òa lên.Chắc là bởi vì, Lâm Mộng Nhàn trời sinh một bộ nhu nhược gương mặt dễ khi dễ.Bác gái kia túm chặt tay nàng, nước mắt nước mũi tuôn như mưa, oán trách liên hồi: "Tiên nữ a, các ngươi đều là tiên nữ, sao giờ này mới tới cứu mạng chứ!"Lâm Mộng Nhàn nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay nàng, mỉm cười nói: "Chúng ta vốn dĩ có thể không tới cũng được."Bác gái nhất thời nghẹn lời, rồi cũng không quản tiếp tục gào khóc, kể lể đứa cháu trai tội nghiệp của mình ra sao bị yêu quái hại mất.Lưu Ly chen đến, duỗi tay chọc chọc vào hoa tai vàng trên tai bác gái, cười nói: "Nha, không nhìn ra được, ngài ở thôn này gia cảnh cũng không kém a?"Bên cạnh lập tức có người chen lời: "Còn chẳng phải nhờ có đứa cháu gái tốt đó sao, gả đến nơi khá, sính lễ nhiều a."Tôn bác gái lập tức ngưng khóc, phì một tiếng nói: "Có bản lĩnh ngươi cũng sinh ra một đứa cháu gái như vậy đi!""Hắc, ngươi đừng nói, nhà ta Nữu Nữu cũng là có Ngũ linh căn đó, chờ con bé lớn lên chút, cũng có thể gả cho thành chủ!"Lưu Ly trán đầy dấu chấm hỏi: "Thế nào, các ngươi cả thôn cháu gái đều định gả cho thành chủ hết sao?"Tôn bác gái đẩy ra người vừa chen lời, tiếp tục khóc vang trời: "Cháu gái gả đến khá thì có ích lợi gì đâu, ta bảo bối tôn tử a! Ngươi sao có thể bỏ nãi nãi mà đi! Lưu tỷ tỷ ngươi ở trong thành hưởng phúc, ngươi sao lại hưởng không được chút phúc khí này chứ, a tôn nhi ——"Tôn bác gái khóc gào thực sự quá có lực xuyên thấu, Lưu Ly nghe mà trán đau, vội vàng lùi xa, thầm nghĩ "chết đạo hữu chớ chết bần đạo", liền ném Lâm Mộng Nhàn lại ứng phó một mình.Vừa lúc đó, Diệp Trăn Trăn đã tóm được thủy yêu tác quái giữa sông, nguyên lai là một nửa yêu có thể hóa hình — cóc tinh!Cóc tinh tướng mạo xấu xí dị thường, toàn thân đầy rong rêu, vừa bị kéo lên bờ liền lập tức lăn một cái, quỳ rạp xuống, hai tay chắp lại cầu xin tha mạng."Cô nãi nãi tha mạng! Tiểu yêu cũng là tình thế bắt buộc!"Đừng nhìn cóc xấu mà coi thường, cóc cũng biết lý lẽ. Cóc tinh kia nước mắt lưng tròng, khóc kể rằng: "Tiên tử minh giám, nếu chẳng phải đám thôn dân kia vừa thấy ta đã la ó đuổi giết, ta nào dám làm hại sinh linh! Ta không giết bọn họ, bọn họ lại muốn giết ta, thế đạo bất công, thật sự bất công a!"Lưu Ly vừa mới tiến lại gần, liền bị mùi tanh tưởi trên người cóc tinh xông đến suýt nữa thì lộn cổ ngã, nàng bịt mũi miệng lại, ghét bỏ nói:"Được rồi, thôi đừng than nữa. Ngươi có bản lĩnh gì đâu, chỉ biết co rút trong nước, bọn họ sao làm gì được ngươi? Dòng nước này vốn đang yên ổn, vì sao giờ lại thành ra thế này? Có phải ngươi giở trò quỷ?"Cóc tinh quay đầu hướng về Lưu Ly dập đầu liên tục:"Cô nãi nãi, tiểu yêu nào có cái gan ấy a! Tiểu yêu vốn sống yên ổn giữa dòng Huệ Thủy, năm trước có một đại yêu kéo đến, chiếm lấy lòng sông, bọn tiểu yêu bọn ta chỉ đành rời đi tìm nơi khác. Ai ngờ không biết vì sao, sông nước liền thành ra thế này, thực không phải do tiểu yêu làm!"Nghe lời này, chẳng lẽ phía sau còn có đại yêu tác quái?Diệp Trăn Trăn cũng bị mùi tanh làm cho chịu không nổi, quay đầu bịt mũi định hỏi Lưu Ly xử lý ra sao, lại không ngờ sơ sẩy, con cóc tinh kia đột nhiên kêu lên mấy tiếng "bốp bốp", phun ra một làn khí tanh nồng rồi tung người nhảy vọt ba thước bỏ chạy vào rừng sâu!Diệp Trăn Trăn đứng mũi chịu sào, bị phun cả một thân tanh tưởi, trong mắt huyễn ảnh choáng váng, đầu óc quay cuồng suýt nữa thì ngất xỉu. Nàng lảo đảo lui về sau hai bước, đợi đến khi khôi phục tinh thần, liền nôn khan một tiếng, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi:"Ngươi chờ đó—tìm ch--·ết!"Chưa để người khác có cơ hội mở miệng, Diệp Trăn Trăn đã lần nữa xông lên, một đường đuổi theo cóc tinh mà đi.Mà trong sơn thôn, các phàm nhân sau khi bị một luồng xú khí kia hun trúng, từng người từng người đều hôn mê bất tỉnh. Bất quá Lưu Ly xem xét một lượt, chỉ là mê man, chưa có thương tổn tánh mạng.Lưu Ly cùng Lâm Mộng Nhàn trên người cũng dính phải xú khí, mà mùi này như thế nào cũng không tan, chỉ có thể bóp mũi, cắn răng nhẫn nhịn, đuổi theo hướng cóc tinh bỏ trốn.Đuổi không bao lâu, liền thấy được Diệp Trăn Trăn đã bắt kịp cóc tinh.Lưu Ly hạ người xuống đất, tiến đến gần liếc mắt một cái, không khỏi thở dốc một hơi:"Đây là... cóc tinh?"Diệp Trăn Trăn sắc mặt đen lại: "Ân.""Nhìn có điểm giống đầu heo ha ha ha......" Lưu Ly cười gượng hai tiếng, cũng không dám cười lớn.Cóc tinh trốn chạy thất bại, lại không dám giở trò quỷ kế, dưới sự thẩm vấn của ba người, rốt cuộc khai ra toàn bộ sự tình.Nguyên lai cóc tinh này vốn ngay cả nửa thân hình người cũng hóa không ra, vận khí không tồi gặp phải một con đại yêu giữa Huệ Thủy, yêu kia giúp nó hóa được nửa hình, nhưng yêu cầu nó phải giúp mình làm việc.Cóc tinh nói: "Ta vừa nhìn đã biết kẻ đó không phải thứ gì tốt lành, nếu giúp hắn làm việc, nói không chừng bị bán còn muốn đếm tiền giùm hắn, nên tiểu yêu ta liền nhân lúc lơ là mà chạy trốn đến nơi hẻo lánh này. Cũng may hắn không truy sát tới."Lưu Ly không nhịn được cười nói: "Ngươi sợ cái gì, dù sao ngươi cũng không phải thứ tốt."Cóc tinh lúng túng: "...... Cũng đúng.""Ngươi còn có đồng lõa?""Không có, không có!" Cóc tinh rạp người xuống đất, cúi đầu khom lưng, "Nơi này chỉ có một mình tiểu yêu ta.""Vậy là tốt rồi."Cóc tinh lại bắt đầu cầu xin tha mạng: "Tiểu yêu ta cam đoan từ nay về sau không làm tổn thương người, an phận tu hành, cầu các vị tiên tử khai ân tha cho một mạng!"Diệp Trăn Trăn bóp mũi, giọng ong ong: "Ngươi nói xem, trên người bọn ta mùi này làm sao trừ được?"Cóc tinh cười khổ: "Không có cách nào trừ được, bất quá... bảy ngày sau sẽ tự tiêu tan.""..."Ba người liếc nhìn nhau. Diệp Trăn Trăn vung tay, không nói hai lời, trực tiếp ngự kiếm chém xuống, một chiêu chém chết cóc tinh ngay tại chỗ.Huyết dịch tanh hôi phun đầy đất, Lưu Ly ghét bỏ tiến lên, dùng một nhánh cây khảy thi thể của nó.Diệp Trăn Trăn cau mày: "Xú như vậy, ta liền yêu đan cũng không muốn lấy, đừng phiên nữa."Theo lý mà nói, xử lý xong cóc tinh thì nhiệm vụ liền hoàn thành, nhưng Lưu Ly vẫn cảm thấy có điều bất ổn: "Ta tổng cảm thấy, hắn chưa nói thật hết."Cóc tinh sau khi chết biến trở về nguyên hình—một con cóc ghẻ khổng lồ. Lưu Ly bóp mũi, lục tìm trên người nó, không bao lâu liền moi ra được một viên châu nhỏ trắng ngà chỉ lớn bằng ngón út.Nàng đem hạt châu chùi sạch, cẩn thận xem xét, liền thấy nó tản ra mỏng manh quang mang màu lam nhạt, trong lòng có điểm kinh nghi: "Đây là thứ gì vậy?"Vừa hỏi ra miệng, ba người đều nhất thời trầm mặc—không ai từng thấy qua.Đúng lúc này, Phong Hề Ngô ẩn thân hồi lâu rốt cuộc truyền âm xuất hiện trong đầu Lưu Ly: "Đó là thủy tinh thạch, là thủ đoạn mà tiểu môn phái thường dùng để tìm người có Thủy linh căn."Lưu Ly đem lời này thuật lại một lần.Diệp Trăn Trăn khó hiểu nhìn nàng một cái: "Ngươi làm sao lại biết?"Lưu Ly cười gượng: "Ta... đoán thôi?"