[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách
Chương 46: Bí mật của Phong Hề Ngô
Ánh mặt trời ngày xuân xán lạn, sáng ngời mà thấu triệt, chiếu xuống thân thể Phong Hề Ngô, khiến nàng thoạt nhìn tựa như điêu khắc từ băng tuyết.Mà hiện giờ, khi hạ xuống đất, mây đen tích tụ, tuyết trắng lặng lẽ rơi đầy trời, ánh sáng mờ mịt âm u, hình bóng "băng khắc" kia cũng mất đi sinh khí, như băng trầm vạn cổ không thể hóa.Phong Hề Ngô là cường giả, là trưởng bối, cho dù nàng bị thương, Lưu Ly cũng hẳn nên cung cung kính kính mới phải.Chỉ là Lưu Ly trước giờ không học nổi cái gọi là tôn ti lễ pháp kia, liền giơ tay nhào tới, một bụng nóng lòng quan tâm rối ren như sợi tơ: "Sư tôn! Người bị thương có nặng không? Ta có mang theo đan dược, người mau mau dùng một viên!"Phong Hề Ngô vốn định đè vai nàng, song bản thân mang thương thế trong người, nhất thời không kịp ngăn lại, cứ thế bị Lưu Ly ôm chặt vào trong ngực.Đã là một thiếu nữ trưởng thành, lại cứ như tiểu hài tử thích làm nũng...Phong Hề Ngô phản tay nắm lấy cổ tay bị thương của Lưu Ly, nhẹ giọng nói: "Thương thế của ta không nặng, ngươi không cần lo. Nhưng tay ngươi, phải sớm trị liệu."Thương thế của Phong Hề Ngô, phần nhiều đến từ việc hao tổn quá nhiều tinh huyết, thể hư mà phá phong ấn, ép ra tu vi bị phong tỏa trong thân. Mỗi một lần mạnh mẽ xuất chiêu, chính là một lần gánh chịu phản phệ.Phong Hề Ngô không chịu dùng đan dược nàng đưa, Lưu Ly không lay chuyển được sư tôn, chỉ có thể đỏ hoe vành mắt, lặng lẽ không nói gì.Phong Hề Ngô đưa tay khẽ lau đi giọt lệ đã kết thành băng nơi khóe mắt nàng, trầm giọng dặn: "Đường Thi Khấu tuy đã thân tử, nhưng nguyên thần lại chạy thoát, ngươi nhất định phải cẩn thận."Thì ra Đường Thi Khấu vẫn chưa chết hoàn toàn. Cũng phải thôi, nàng dù sao cũng là Hắc Liên Giáo giáo chủ, sao có thể dễ dàng chết đi như thế?Lưu Ly vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Ta sẽ thật cẩn thận!"Trên bầu trời, mây đen ngày càng dày, từ xa truyền đến từng hồi sấm nổ trầm vang. Một cỗ thiên địa hạo nhiên chính khí tựa như lặng lẽ giáng lâm, Lưu Ly đứng trên mặt đất, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra thần sắc kinh nghi cảm thán."Đây là chuyện gì vậy?"Muốn có tuyết bão sao?Phong Hề Ngô tranh thủ thời gian dặn dò: "Ta có chuyện, phải rời đi trước. Tuyệt đối không được nói với ai rằng ta từng xuất hiện ở đây. Cần phải nhớ kỹ ước định giữa ta và ngươi. Vạn sự cẩn thận.""Ân ân! Ta nhớ kỹ rồi!"Phong Hề Ngô đẩy nàng ra, ống tay áo nhẹ nhàng phất lên, có một luồng hỗn độn khí cuộn lấy cánh tay. Nàng đem thanh kiếm trong tay giao lại cho Lưu Ly, mũi chân điểm đất, thân hình nhẹ như chim yến, nháy mắt đã biến mất trong màn tuyết dày.Lưu Ly muốn gọi với theo, hỏi cho rõ ràng vì sao nàng lại vội vã rời đi như thế, nhưng đã không còn kịp. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh áo lam ấy càng lúc càng xa, cuối cùng hóa thành một điểm mờ nhạt giữa trời tuyết mênh mông.Một lát sau, giữa tầng tầng mây đen dày nặng trên đỉnh đầu, tiếng sấm dần nhỏ lại, song mây vẫn tụ không tán.Giữa thiên địa mênh mang, Lưu Ly một thân một mình đứng tại trung tâm thảo nguyên nơi vừa xảy ra cuộc đại chiến giữa hai đỉnh phong tu giả, nhỏ bé như con kiến.Nàng giơ tay hứng vài bông tuyết rơi, tuyết chạm tay hóa thành giọt nước, lặng lẽ rơi xuống....Lưu Ly vừa mới trị xong vết thương nơi cánh tay, đang định theo đường cũ quay lại cứu Lâm Mộng Nhàn, liền thấy từ xa một đoàn người ùn ùn kéo đến.Người đi đầu, chính là Diệp Trăn Trăn vận hồng y rực rỡ.Diệp Trăn Trăn vừa nhìn thấy bóng dáng Lưu Ly từ xa liền hưng phấn kêu to: "Lưu Ly!"Lưu Ly cũng vẫy tay đáp lại: "Ta ở đây!"Tổng cộng có đến ba, bốn mươi người, không chỉ là toàn bộ cao thủ của Thiên Võ Tông tại cứ điểm phụ cận Tang Tử Thành, mà còn có cao thủ từ các thế lực thân giao được triệu tới chi viện.Trong đám người ấy, kẻ tu vi cao nhất là một vị Nguyên Anh sơ kỳ, còn lại phần lớn đều là Kim Đan hậu kỳ. Dù sao nơi này cũng chỉ là một cứ điểm bên ngoài, lần này Nguyên Anh chân nhân tới là do tình cờ có việc ghé qua Tang Tử Thành, nên mới có thể đuổi đến kịp thời.Chờ mọi người đáp xuống đất, ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy mặt đất lạnh lẽo, một thi thể bị chém thành hai đoạn nằm yên bất động giữa tuyết trắng."Chẳng lẽ... đây chính là..."Lúc trước, khi Diệp Trăn Trăn xin viện trợ, có nói rằng Hắc Liên Giáo chủ đang đối phó với Lưu Ly, nên mọi người đều nghĩ đến nàng là địch nhân chủ yếu.Lưu Ly cùng Diệp Trăn Trăn đồng thời gật đầu: "Không sai, chính là Hắc Liên Giáo chủ — Đường Thi Khấu."Vị Nguyên Anh chân nhân kia đích thân đón lấy Lưu Ly cùng Trăn Trăn, lại biết rõ tu vi hai người chỉ là Kim Đan và Trúc Cơ, liền lập tức kinh nghi mà tiến đến tra xét thi thể của Đường Thi Khấu. Nào ngờ vừa mới chạm tay đến, thi thể kia liền hóa thành một làn khói đen theo gió mà tản đi, chỉ để lại vết máu lấm tấm trên mặt đất, chẳng lưu lại vật gì."Là ngươi làm?"Vị chân nhân ấy giật mình nhìn về phía Lưu Ly.Do không thể tiết lộ tung tích sư tôn, Lưu Ly chỉ đáp: "Là có một vị cao thủ đi ngang, hảo tâm ra tay tương trợ.""Ngươi biết người ấy là ai chăng?"Lưu Ly ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chỉ biết là một nữ tu, còn lại thì không rõ.""Thế thì lạ lắm. Trên đời này ai lại vô duyên vô cớ ra tay giúp đỡ?""Chuyện này... Có lẽ là bởi vì ta đẹp chăng."Lưu Ly nhe răng cười, tám chiếc răng trắng lóa hiện ra tiêu chuẩn tươi tắn.Không đợi bọn họ truy vấn thêm, Lưu Ly liền chuyển chủ đề: "Chư vị, tuy giáo chủ Hắc Liên Giáo đã tử trận, song giáo chúng vẫn còn, hơn nữa còn có đệ tử Thiên Võ Tông bị giam giữ, xin mọi người theo ta cứu viện!""Đã vậy, không nên chậm trễ. Tiểu hữu, mau dẫn đường."Từ đó mọi việc tiến hành thuận lợi. Hắc Liên Giáo vốn đã bị Lưu Ly phá rối khiến cho hỗn loạn tứ phía, đám giáo chúng lại tin tưởng giáo chủ có thể dễ dàng hàng phục một kẻ tìm đường chết, căn bản không ngờ rằng vị giáo chủ kia chỉ mới rời đi trong chốc lát liền bỏ mạng.Mọi người kịp thời giáp công, đúng lúc quét sạch một mẻ.Nơi nuôi dưỡng đỉnh lô là một địa thất sâu trong lòng núi, bên ngoài hỗn loạn, còn bên trong, Lâm Mộng Nhàn bình tĩnh ngồi trong phòng nhấm nháp trà.Khi bên ngoài càng loạn, nàng liền cầm lấy chủy thủ, đâm chết Bích Hà đang nằm trên giường.Chờ đến khi Lưu Ly xông tới, đá tung cửa mà vào, liền thấy Lâm Mộng Nhàn đang từ từ rửa tay, nàng ngoái lại cười khẽ: "Đi thôi."Lưu Ly cùng Diệp Trăn Trăn đồng thanh: "...Đi, đi thôi."Chuyện này vừa truyền ra, liền chấn động toàn bộ Tang Tử Thành. Rốt cuộc, không ai nghĩ tới kẻ bị người người căm hận Hắc Liên Giáo lại ẩn mình ngay gần đây.Dù rằng hang ổ Hắc Liên Giáo đã bị san bằng, song dân chúng vẫn chưa thể yên lòng, bởi Đường Thi Khấu vẫn chưa hoàn toàn tiêu vong, mà Hắc Liên Giáo chúng nhân nhân lúc hỗn loạn cũng đã chạy thoát không ít.Ba người Lưu Ly từng bị nghi ngờ, lời giải thích cũng bị hỏi tới hỏi lui, mãi đến khi không còn sơ hở mới được buông tha. Trong lúc này, Lưu Ly còn thuận tiện đưa hành vi tà ác của quỷ thị đấu giá hội ra công bố.Sau đó, mọi việc đã lắng xuống.Lưu Ly một mình quay lại tìm đám tiểu khất cái.Nàng mua một cỗ quan tài tốt, đem thi thể Thanh Mai đặt vào, giao lại cho Thanh Hạnh — người giống Thanh Mai như đúc.Thanh Hạnh so với nàng tưởng còn phải kiên cường hơn nhiều. Nàng ngồi bên cạnh quan tài, lặng yên một hồi, rồi hỏi: "Tỷ tỷ, là ngươi đã báo thù cho tỷ tỷ của ta sao?"Lưu Ly đáp khẽ: "...Không phải.""Vậy cũng đa tạ ngươi."Thanh Hạnh nói rồi liền định quỳ xuống dập đầu.Lưu Ly bị dọa, vội kéo nàng đứng dậy: "Trước lúc chết, Thanh Mai lo lắng nhất chính là ngươi. Nàng hy vọng ngươi có thể có một con đường tốt hơn. Thanh Hạnh, ngươi có nguyện ý đến Thiên Võ Tông tu hành không?""Ta nguyện ý."Sau khi hạ táng Thanh Mai, đám tiểu khất cái cũng tan rã. Một nhóm nhỏ tiếp tục sống đời ăn xin, vài kẻ khác thì theo Thanh Hạnh, nói muốn thử đến Thiên Võ Tông. Nếu thành, vận mệnh của họ sẽ được viết lại từ đây. Nếu không thành, lại quay về làm khất cái.Trên đường, Lưu Ly mua cho Thanh Hạnh y phục mới cùng vài món ăn vặt. Trên gương mặt tiểu cô nương kia lần đầu hiện ra chút nụ cười.Nàng vừa ăn vừa nói chuyện với Lưu Ly: "Ta nghe nói, người hại chết Thanh Mai chính là người của Hắc Liên Giáo. Mà Hắc Liên Giáo... còn rất nhiều kẻ cá lọt lưới, phải không?""Đúng vậy.""Ân, vậy là tốt rồi."Lưu Ly: "......"Cũng không rõ cái gì là tốt, nhưng tóm lại, Lưu Ly vẫn đưa mấy tiểu hài tử kia tới Thiên Võ Tông. Thanh Hạnh thiên tư quả nhiên không tệ, thuận lợi nhập môn, lại có thêm hai tiểu hài tử khác, cũng được thu làm ngoại môn đệ tử.Xử lý xong chuyện này, Lưu Ly trở lại Tang Tử Thành.Nàng đứng trước cửa sổ, có chút không yên mà nhìn về phía chân trời xa, nơi ấy mây đen cuồn cuộn vẫn chưa tiêu tán.Ba ngày — từ khi Phong Hề Ngô xuất hiện cứu nàng cho đến lúc này, đã qua ba ngày, mà tầng mây đen ngưng tụ tại chỗ Đường Thi Khấu bỏ mạng lại vẫn như trước chưa từng tán loãng.Lưu Ly hiện giờ đã không còn là một tiểu bạch tu chân, rất nhiều sự tình đều đã hiểu rõ. Chính vì thế mà nàng càng thêm lo lắng — lo lắng, mà lại không dám mở miệng hỏi.Nàng mơ hồ cảm giác được trên người Phong Hề Ngô có chút không đúng, nhưng hiện tại, nàng không có cơ hội cũng không dám hỏi. Nàng sợ, sợ rằng chỉ cần vừa hỏi, chính mình sẽ vĩnh viễn không đợi được câu trả lời.Lưu Ly than nhẹ một tiếng: "...... Ai!"Vẫn là kẻ không biết thì lại may mắn hơn.Thương thế trên tay nàng đã kết vảy, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Thu Thủy Kiếm là bảo vật bậc này, một khi tạo thành thương tích, tuyệt không phải dễ dàng trị lành. Lưu Ly chỉ có thể nhẫn nhịn cơn ngứa và đau ở vết thương.Vừa định đóng cửa sổ lại, bò lên giường nghỉ ngơi, Lưu Ly bỗng nhiên phát hiện — tầng mây đen cuồn cuộn ngưng tụ ba ngày kia, thế nhưng đang chậm rãi tản ra!Là điềm lành hay điềm dữ, Lưu Ly cũng không dám khẳng định.Cho đến rạng sáng hôm sau, lúc nàng đang ngáp dài bò ra khỏi ổ chăn, cả người còn ngái ngủ, thì bị một người đứng trước giường dọa cho hồn vía bay mất.Lưu Ly lập tức dùng chăn quấn chặt bản thân từ đầu đến chân, ba ngón tay giơ lên trên đỉnh đầu thề: "Ta thề! Mỗi ngày ta đều có hảo hảo tu luyện! Ngày hôm qua là vì quá mệt mới ngủ!"Phong Hề Ngô cũng không phải tới giám sát nàng tu luyện. Nàng đi đến mép giường, kéo tay còn lại của Lưu Ly ra khỏi ổ chăn, chăm chú nhìn vết thương trong lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: "Sao vẫn chưa khỏi?"Không đợi Lưu Ly mở miệng, một luồng chân khí mơ hồ đã bao phủ lòng bàn tay nàng. Phong Hề Ngô chậm rãi vì nàng trị thương.Thật ra, thương thế này cũng không quá nặng, Lưu Ly càng lo là thương thế của sư tôn.Nàng ôm chăn dịch lại gần, vai nhẹ tựa vào người Phong Hề Ngô, lắc lắc cánh tay nàng, quan tâm nói: "Sư tôn, thương thế của ngài khỏi chưa?""Ân."Nhất thời không biết nói gì, thương thế lòng bàn tay dưới sự dốc lòng trị liệu của Phong Hề Ngô dần dần nhạt đi, vết sẹo cũng mờ hẳn. Lưu Ly còn đang hưởng thụ sự ôn nhu chăm sóc này, thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.Thanh âm Diệp Trăn Trăn từ bên ngoài truyền vào: "Lưu Ly, rời giường! Sắp đến giờ xuất phát!"Phải rồi — các nàng dù sao cũng là xuống núi rèn luyện. Giờ đây sự tình ở Tang Tử Thành đã hạ màn, cũng nên tiếp tục lên đường, hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện.Lưu Ly cao giọng đáp: "Biết rồi!"Nàng quay đầu lại, vừa định hỏi sư tôn có thể cùng đi được chăng — thì đã thấy Phong Hề Ngô sớm không thấy bóng dáng.Lưu Ly phát ra một tiếng kêu rên ai oán, nằm vật trên giường bất động.Cuối cùng, Diệp Trăn Trăn phá cửa mà vào, cùng Lâm Mộng Nhàn hợp lực kéo nàng xuống lầu.