[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách

Chương 45



"Phong Hề Ngô? Ngươi đến thật nhanh."

......

Dưới trời xanh rộng rãi thinh không, bóng dáng nữ tử áo lam đứng giữa rừng cây u tĩnh hiện lên phản chiếu đối lập, ánh sáng phân ranh mong manh giăng khắp thiên địa, vừa chia cách tuyết sơn cao vời và địa ngục u hỏa, lại khiến minh — ám tương giao, ranh giới càng thêm rõ.

Phong Hề Ngô trở tay dìu Lưu Ly đến phía sau, ngẩng nhìn trời cao rồi nhìn về phía Đường Thi Khấu mà nói: "Ngươi nhận ra ta?"

Đường Thi Khấu cong cong khóe miệng, nàng đã đổi bộ y phục trang nghiêm, long bào hoa lệ chạm đất, dung mạo cùng khí chất thanh nhã của Phong Hề Ngô tạo thành hai thái cực hoàn toàn trái ngược.

"Nghe vậy liền biết, ngươi đã nhận ra ta, thật thú vị."

Một luồng không khí quỷ dị ngay giữa hai người phảng phất lan tỏa, khiến Lưu Ly bất giác run lên, vội vàng túm lấy tay áo Phong Hề Ngô mà nói: "Sư tôn, nàng là trọng sinh! Tiểu tâm nàng gian kế hiểm ác!"

"Trọng sinh?"

Giữa rừng chữ nghĩa trọng sinh nặng nề của tiểu thuyết, ngữ ý khó giải thích, Đường Thi Khấu khẽ mỉm cười, không thúc giục, cùng thầy trò nhẹ nhàng tiến về phía dưới.

Hai bên khoảng cách không gian chợt tĩnh, chân khí xé toang không khí dồn dập ào đến!

Có tiến có thoái, vượt qua đại cảnh gian quyết đấu, tốc độ nhanh đến nỗi Lưu Ly hoa mắt không tài nào đếm nổi hai người đã trao mấy chiêu.

Đợi đến khi chân khí và mây khói lắng xuống, phong cảnh giữa Đường Thi Khấu và Phong Hề Ngô vẫn nguyên vẹn — chẳng có gì thay đổi.

Cành cây, thảo mộc đều đã hóa thành mảnh vụn. Chim bay thú chạy đã sớm tản đi ngay khi Đường Thi Khấu buông tay.

Lưu Ly nép mình sau lưng Phong Hề Ngô, lặng lẽ dõi mắt từ vai sư phụ sang Đường Thi Khấu, thấy sắc mặt nàng ta hơi tái, có phần không tốt.

Dẫu vậy, nhìn cho kỹ thì cả hai vẫn bình an vô sự.

Lưu Ly môi mấp máy như rối lời, nói: "Trọng sinh chính là đã sống một lần, rồi chết — linh hồn quay trở lại đoạn thời gian đã sống trước kia mà sống lại thêm một lần!"

Phong Hề Ngô gật đầu: "Ân, ta đã biết."

Trong nguyên bản truyện, Đường Thi Khấu từng làm điều này với Phong Hề Ngô một lần; dù thủ đoạn không rõ ràng, nhưng thực chất việc trọng sinh sau đó khiến Đường Thi Khấu càng khó đoán hơn...

Lưu Ly chau mày, nghĩ thầm: truyện viết thế nào mà Đường Thi Khấu có thể đánh lén Phong Hề Ngô... Ắt là dựa vào chiêu bí ẩn nào đó, còn lại thao túng cả Long Cảnh Hành. Dù hiện tại Long Cảnh Hành đã bị diệt, nhưng chiêu bí đó rốt ráo là gì...? Không xong rồi, nghĩ thế nào cũng khó hiểu!

Loạn cuồng trong lòng, Lưu Ly gãi đầu than thở: "Sư tôn coi chừng, nàng có ám chiêu!"

Đường Thi Khấu không muốn ngước mắt nhìn, nên tiến lên ngang với hai người, cười nhìn Lưu Ly mà nói: "Hảo muội muội, sao chỉ lo nói đến tỷ tỷ, lại chẳng lo gì chính mình?"

Lưu Ly lí nhí: "...Yêu nữ! Mơ tưởng bôi nhọ ta!"

Nàng nếu là thật Tuyết Lưu Ly trọng sinh, thì không sợ, nhưng rốt cuộc không phải — chỉ sợ bị lừa gạt, ngược lại để lộ sơ hở. Trong Tu chân giới, sự hiểu biết về âm mưu càng sâu càng khiến nàng cảnh giác kinh người.

Phong Hề Ngô cầm mu bàn tay Lưu Ly vuốt qua vải áo, nhẹ nhàng vỗ vỗ, khẽ động tác nhỏ, kêu nàng bình tâm lại.

Rồi nhìn sang Đường Thi Khấu, nàng thấy đối phương lóe lên ác ý sâu kín, đôi khi nở nụ cười quỷ quyệt khiến người khó đoán.

"Không ngờ hôm nay lại gặp được Đường giáo chủ." Phong Hề Ngô nói giọng từ tốn không vội không nóng, "Thiên độ tại đây, hãy kết thúc đi."

"Cũng hảo."

Gặp phải đối thủ không dễ xử, Đường Thi Khấu cuối cùng cũng thể hiện trọn vẹn khí chất, nhẹ nhàng mở quạt đen, vẽ vài nét thủ pháp, rồi khẽ che trước miệng.

Trong tay Phong Hề Ngô, trường kiếm giản dị mà tự nhiên được nắm chặt.

"Phong Hề Ngô," Đường Thi Khấu hỏi, "Trước khi ngươi chết, bổn tọa muốn biết, ngươi phát hiện ta bằng cách nào?"

Lưu Ly trợn tròn mắt: phát hiện gì? Mới rồi xảy ra gì?

Phong Hề Ngô đáp: "Ngươi không nên quá tự phụ vào kinh nghiệm."

Vừa dứt lời, trường kiếm hóa thành vạn vạn mảnh tuyết bay như gió lốc tàn phá khắp trời đất, thổi quét cả ngàn dặm không gian. Đường Thi Khấu hiện thân như sương khói, mong manh khó nắm, lại gợi cảm đến cực điểm.

Chân khí dồn dập tản khắp, Lưu Ly lập tức cảm giác da thịt lạnh buốt như đông cứng, đau nhói, thốt lên rên rỉ khó chịu.

Phong Hề Ngô vẫn không rời mắt khỏi trận hình, dùng một tay thuần đẹp đưa Lưu Ly lại gần, giữ cho nàng an toàn.

Lưu Ly tựa như một tiểu miêu liền tìm đến gần sư phụ, dựa vào ngực nàng.

Nhưng vừa thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp ngượng ngùng vì quá gần sư phụ, nàng đã hoảng hốt rút Thu Thủy Kiếm ra.

Thu Thủy ngưng kiếm, ánh kiếm oánh oánh lóe sáng, trong sát na đã nhắm thẳng giữa lưng Phong Hề Ngô mà đâm tới.

Đúng vậy, nếu Đường Thi Khấu có thể khống chế Long Cảnh Hành, thì vì sao lại không thể khống chế chính Lưu Ly?

Lưu Ly nhất thời kinh hoảng thất sắc, không rõ là vì sợ hãi hay vì nguyên do nào khác, trong đoạn thời gian ngắn ngủi như một cái chớp mắt, mọi thứ trước mắt nàng đều đã quên sạch không còn một mảnh. Đợi đến khi thần trí khôi phục lại ——

Nàng thấy mũi kiếm kia vẫn như cũ nhắm thẳng trái tim Phong Hề Ngô, mà một bàn tay đầy máu thịt mơ hồ lại đang nắm chặt phần đầu kiếm kia, máu đỏ tươi tuôn trào dọc theo lưỡi kiếm mà nhỏ xuống. Mà phía trước, lại là hai ngón tay trắng nõn thon dài kẹp chặt lấy mũi kiếm.

Lưu Ly theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền bắt gặp ánh mắt có chút trợn to của Phong Hề Ngô đang nhìn nàng, trong đó phản chiếu gương mặt ngây ngốc của chính nàng.

Nàng lại cúi đầu nhìn về phía bàn tay đẫm máu kia... Oa thảo! Đó là tay của mình a!!!

Ngón tay kẹp lấy mũi kiếm tự nhiên chính là tay của Phong Hề Ngô, nàng dùng một tư thế có chút ngượng ngùng, nghiêng nửa người, trở tay kẹp chặt Thu Thủy Kiếm.

Lưu Ly lập tức kêu to: "Ngao ngao ngao! A a! Đau quá!!! Đau quá a a a!!!"

Một tiếng kêu ngao xé trời, Lưu Ly buông kiếm, nhìn lòng bàn tay đầy máu của mình mà hai mắt tối sầm lại, hai hàng lệ như hạt đậu liền tuôn như suối.

Phong Hề Ngô đầu ngón tay khẽ chấn động, nhẹ nhàng đoạt lấy Thu Thủy Kiếm khỏi tay nàng.

Lúc này, Lưu Ly vẫn hoàn toàn không thể khống chế tay phải của mình, phảng phất như có ý thức riêng, còn muốn tiếp tục công kích Phong Hề Ngô.

Trong lúc cao thủ quyết đấu, chỉ cần một thoáng phân tâm, liền đủ để khiến cục diện thay đổi. Một tiếng cười khẽ vang lên, phảng phất từ bốn phương tám hướng truyền đến, khiến người hoàn toàn không thể xác định được vị trí của kẻ phát ra thanh âm:

"Phong Hề Ngô, còn thích lễ gặp mặt ta đưa cho ngươi chứ?"

Phong Hề Ngô đáp lại bằng một cái ném tay, Thu Thủy Kiếm đổi hướng giữa không trung, rồi kiếm rơi xuống, nàng nắm lấy chuôi kiếm, nửa người xoay nghiêng, tay kia đã vòng lấy Lưu Ly.

Lưu Ly giống như bị vô hình dây thừng trói chặt, không thể động đậy, kế đó chỉ thấy Phong Hề Ngô khẽ vỗ một chưởng lên lưng nàng, lập tức có một luồng tê dại tựa như cơn gió lớn thổi tan mà tản ra khắp tứ chi, theo đó, một luồng sương đen mờ mờ nhỏ bé bị ép ra khỏi thân thể.

Lưu Ly chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút sạch khí lực, mềm nhũn ngã vào trong lòng Phong Hề Ngô.

Khoảnh khắc tiếp xúc không chút kẽ hở ấy, khiến Lưu Ly trở thành người đầu tiên cảm nhận được biến hóa trên người Phong Hề Ngô.

Lúc này, tay trái của Lưu Ly đã ngừng chảy máu, nhưng vết thương do dốc toàn lực vận dụng Thu Thủy Kiếm gây ra cũng không dễ lành lặn như vậy. Vết thương vẫn còn đau âm ỉ, nàng nghiêng đầu, không dám nhìn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Đường Thi Khấu trong giọng nói mang theo vài phần nghi hoặc: "Phong Hề Ngô, rốt cuộc ngươi là người phương nào?"

Phong Hề Ngô nhàn nhạt đáp: "Là người muốn giết ngươi."

Lưu Ly nửa tựa nửa dựa trong lòng nàng, quanh thân bị hàn khí bao phủ, từ góc độ nghiêng thấp của nàng nhìn lên, khoảng cách gần như vậy, lại nhìn càng thêm rõ ràng.

Cũng thật làm khó nàng, trong tình cảnh như thế mà còn có thể nảy sinh suy nghĩ khác.

"Sư tôn, ngươi gầy rồi!" Cằm nhọn ra, mặt vốn đã nhỏ giờ càng thêm nhỏ, Lưu Ly đau lòng nói, "Ngươi còn trắng hơn!"

Vốn đã trắng, hiện tại so với lúc Lưu Ly rời núi dường như lại càng trắng, trắng đến mức như mắc bệnh.

Lưu Ly tự trách: "Đều tại ta, không để lại cho sư tôn nhiều đồ ăn hơn trên núi, làm cho sư tôn —— đói đến như vậy... ô ô ô..."

Đường Thi Khấu: "...... Chậc."

Phong Hề Ngô chậm nửa nhịp tay, một giọt huyết châu ngưng đọng nơi đầu ngón tay, liền bị nàng ấn thẳng tới giữa mày.

Đừng nói như sương khói không rõ tung tích Đường Thi Khấu, ngay cả Lưu Ly cũng không biết Phong Hề Ngô định tính toán điều gì.

Nhưng Phong Hề Ngô trong cốt truyện dù có tránh né hẳn là cũng bị thương, khiến lòng Lưu Ly tin tưởng càng thêm, nàng liền mặc kệ mọi sự, mềm mại như bông tựa vào trong lòng ngực Phong Hề Ngô, hai bàn tay nhỏ như móng vuốt nhẹ rũ lên ngực, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Phong Hề Ngô.

Đôi tay ấy khéo léo nắm lấy nhau, một trên một dưới.

"Sư tôn, cố lên, sư tôn, giỏi lắm!"

Sư tôn tưởng như muốn ném tiểu phiền nhân này đi cho rồi.

Bất quá thật muốn ném đi, chỉ sợ nàng sẽ bị bốn phía băng hoa xé nát thân xác, nên đành phải cố gắng ôm tiếp.

Giọt tinh huyết điểm đậu nhập vào giữa mày, lại không chỉ là giữa mày, mà theo đó cuồn cuộn chân khí thoát ra. Khi vượt qua một ngưỡng nhất định, đối với kẻ yếu thì đều như nhau, nhưng đối với cường giả, lại không thể xem thường.

Đường Thi Khấu không khỏi kinh ngạc nói: "Chuyện này không thể!"

Bản năng khiến nàng lộ thân ảnh, hắc ti cây quạt bỗng vung lên, một đạo cuồng phong như muốn xé rách thiên địa, với sức hút khủng bố nhắm thẳng về phía Lưu Ly trong lòng ngực Phong Hề Ngô.

Người thông minh phải chọn quả hồng mềm mà bóp.

Lưu Ly cũng nhận ra Đường Thi Khấu nhắm vào mình, nàng tưởng rằng qua việc công kích mình sẽ phân tán được sự chú ý của Phong Hề Ngô: "Sư tôn, nàng đang bắt nạt ta!!!" Lưu Ly lớn tiếng kêu ca.

Phong Hề Ngô buông huyết châu giữa mày, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, tay không nắm lấy Thu Thủy Kiếm, nhẹ nhàng vung lên trước mặt.

Hiệu quả kiếm khí của Phong Hề Ngô hoàn toàn khác với Lưu Ly.

Trời đất tràn ngập băng hoa, không cưỡng lại nổi mà bị kiếm khí ấy thu hút, toàn bộ băng khí tụ lại thành hình một "kiếm" thô, độ lạnh đột nhiên hạ xuống, khiến Lưu Ly không khỏi run rẩy.

Nàng kinh hãi trừng lớn mắt, không chớp, nhìn băng hoa kiếm chạm vào khe rãnh, hư ảo thực ảo. Băng hoa tiếp tục bay phủ trời, khe rãnh dần bị khắc sâu, tiếng trống vang làm tinh thần Lưu Ly thêm phần phấn chấn nhắm về phía Đường Thi Khấu!

Lưu Ly nhẹ chớp mắt.

Chớp mắt ấy, Đường Thi Khấu ngã xuống đất, tóc tai rối bời, khó nhọc phun ra một búng máu.

Nàng nâng ngón tay lau sạch vết máu bên môi, ý vị mơ hồ nói: "Phong Hề Ngô, ngươi không phải Nguyên Anh kỳ."

Phong Hề Ngô không đáp, nắm Thu Thủy Kiếm vung từ trên xuống dưới, chuẩn bị chém chết Đường Thi Khấu tại đây!

Đường Thi Khấu tung hắc ti phiến, mặt quạt xoay tròn, giao thủ cùng kiếm khí, rồi bị xé nát.

Thấy Hắc Liên Giáo giáo chủ có nguy cơ tử trận, nàng lạnh lùng cười, không hay khi nào dưới mặt đất lá rụng đã bị một bóng hoa sen đen phủ kín.

Phong Hề Ngô mặt không đổi sắc, kiếm liên tiếp hạ xuống, bốn phía càng thêm giá lạnh, băng sương đã phủ kín đại địa, khí lạnh nghiêm nghị kéo tới, trời mây tụ lại, đại tuyết đột ngột rơi.

Dưới chiêu thế sóng to vạn trượng của Phong Hề Ngô, Đường Thi Khấu nghiến môi, tựa như trước từng đánh bại Lưu Ly, lại một lần nữa phản kích, nhưng kiếm khí sâm hàn của nàng từng lần bị phá vỡ.

Chiến thì chiến không qua, lui thì mất đường lui, thế cục này hẳn là chết chắc.

Đường Thi Khấu lúc này chuyển mắt sang Lưu Ly, cười nói: "Lưu Ly muội muội, ngươi thật có vị sư phụ tuyệt hảo!"

Rồi một chưởng đánh nát mắt trái mình, máu tươi ồ ạt chảy xuống khuôn mặt mỹ nhân yêu diễm, kèm nụ cười quỷ dị, nàng dùng mắt phải nhìn chằm chằm Lưu Ly, thân thể đảo với đại địa, như hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng Lưu Ly không hay biết rằng, một bóng đen theo vết máu chảy vào, cùng bóng hoa sen đen quấn quýt âm thầm thẩm nhập...

Cuối cùng một đạo kiếm khí bổ thẳng tới Đường Thi Khấu, chém thân thể mỹ nhân thành đôi, máu tươi chưa kịp tuôn trào đã bị khí lạnh đông cứng phong bế.

Lưu Ly nhìn xác Đường Thi Khấu quỷ dị thê thảm, nỉ non hỏi: "Nàng đã chết? Thật sự... đã chết rồi sao?"

Phong Hề Ngô thu kiếm, đỡ Lưu Ly rơi xuống đất, lúc này mới buông tay.

Lưu Ly lảo đảo vài bước, đứng vững, muốn xem xét xác Đường Thi Khấu, lại có chút do dự không dám.

Ngay lúc ấy, bên cạnh vang lên tiếng trầm: Lưu Ly quay đầu lại, thấy Phong Hề Ngô dùng tay lau khóe môi, vết máu nhanh chóng biến mất, rồi ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, đầu tiên mở miệng an ủi:

"Đừng lo, ta không sao."

Chương trước Chương tiếp
Loading...