[BH-Edit] [Xuyên Thư] Nghịch Đồ Tu Tiên Chỉ Nam - Hữu Tình Khách

Chương 44: Sư tôn!!



"Khắc sâu." Lưu Ly khẽ gật đầu, lại hỏi: "Ngươi có thể buông tha cho Diệp Trăn Trăn và Lâm Mộng Nhàn không?"

"Chuyện đó, phải xem biểu hiện của muội muội ngươi rồi." Đường Thi Khấu đưa móng tay sơn đỏ thẫm nhẹ nhàng chạm vào môi Lưu Ly.

Lưu Ly thở dài: "Là như vầy, tuy ta thật sự muốn biểu hiện tốt một phen, nhưng hiện giờ tiêu hao quá độ, tạm thời không khống chế nổi những thứ kia. Đại tỷ, ngươi đành phải gánh vác một chút vậy."

Đường Thi Khấu: "......"

Xưng hô từ "tỷ tỷ" biến thành "đại tỷ", đây là tự sa đọa sao?

Lưu Ly vẻ mặt thản nhiên ngước mắt nhìn nàng một cái, sau đó thu thi thể của Thanh Mai vào trong Giới Tử.

Người đã chết, không còn khí tức, chẳng khác gì một món đồ vật. Mệnh đã không còn, thì thật sự chẳng còn chút ý nghĩa gì.

"Ta mệt rồi, đứng không nổi." Lưu Ly như rắn không xương mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, lười biếng đưa ra một móng vuốt.

Đường Thi Khấu khẽ mím môi, quyết định không cùng nàng tính toán, liền trở tay nắm lấy tay Lưu Ly định kéo nàng dậy.

Lưu Ly lại bất ngờ nắm chặt tay nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn Đường Thi Khấu: "Ngươi là người mà kẻ muốn giết ngươi nhiều như vậy sao?"

Sau khi kéo nàng dậy, Đường Thi Khấu cười khẽ: "Chuyện đó ta cũng không đếm xuể."

"Nếu ta có thể hoàn thành mục tiêu vĩ đại như vậy, chẳng phải là..." Lưu Ly hít sâu một hơi, "Sái gia đáng giá lắm thay!"

Nói rồi, Lưu Ly vỗ đùi một cái, trở tay lấy ra một cây đại mộc chùy, chân khí vừa rót vào, liền ném thẳng về phía đầu Đường Thi Khấu.

Đường Thi Khấu hơi nhíu mày, phất tay hất bay nó đi, nhưng bàn tay lại rung lên, thế mà thật sự bị thương —— Lưu Ly không lưu lại chút sau lực nào, còn Đường Thi Khấu thì lại khinh địch, kết quả tay nàng bị chấn động đến mức gân cốt nứt toạc.

Mà ở khoảng cách gần như thế, Lưu Ly cũng bị phản chấn bởi chiêu của chính mình, toàn thân run lên, khóe môi bị cắn rách, trào ra một tia máu đỏ tươi.

Đường Thi Khấu giơ tay định hất ra Lưu Ly, nhưng lại phát hiện nàng đang gắt gao nắm chặt tay mình, cứ như sợ nàng chạy mất, căn bản không dễ thoát thân.

Lại thấy Lưu Ly phồng má, như có chút nghi hoặc, thu hồi đại mộc chùy, rồi rút Thu Thủy Kiếm đâm về phía Đường Thi Khấu.

Thu Thủy Kiếm tuy không thể làm Đường Thi Khấu bị thương, Lưu Ly vẫn không nản lòng thu kiếm lại, đổi sang pháp bảo khác mà tiếp tục tấn công.

Cứ như thế năm sáu lần, dù không thể thực sự tổn thương được Đường Thi Khấu, cũng khiến nàng phiền lòng không chịu nổi.

Đường Thi Khấu nhịn không được, hất tay Lưu Ly ra, nhìn về phía nàng – người đã dùng toàn lực cũng chẳng làm gì được nàng, trái lại còn khiến chính mình chật vật không chịu nổi: tóc rối tung rối mù phủ xuống vai, y phục vì mải công kích không lo phòng ngự mà rách tả tơi, ánh mắt mờ đục, sắc mặt vô cảm – như thể kẻ điên bị đả kích quá lớn.

Cùng người điên nói chuyện, nàng có thể nghe vào được sao?

Đường Thi Khấu lạnh giọng, xoay người, định phá tan tầng tầng giam cầm mà rời ra xa: "Ngươi bình tĩnh một chút đi."

"Ta rất bình tĩnh."

Lưu Ly ở sau lưng nàng nói, nàng không chỉ bình tĩnh, mà còn cảm thấy vào thời khắc này, kỹ thuật diễn giả điên của bản thân đã đạt đến đỉnh phong.

"Đường Thi Khấu, ngươi quay đầu lại nhìn ta."

Đường Thi Khấu theo bản năng quay đầu —— một đạo thủy kiếm đã nghênh diện rửa thẳng vào mặt nàng.

"Ha ha ha ha ha......"

Đường Thi Khấu: "......"

Nàng phải đi, mau đi, kẻo không nhịn được mà đánh chết tiểu hỗn trướng này!

Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Đường Thi Khấu bỗng bất động.

Mang theo ngữ khí rõ ràng là tức giận, nàng hỏi: "Ngươi muốn chết sao?"

Lưu Ly lui lại hai bước, cười nói: "Ta muốn sống."

Chính là bởi vì muốn sống, cho nên mới mạo hiểm đến gần nàng như vậy, liên tục không dứt hấp dẫn lực chú ý của Đường Thi Khấu, để cho luồng chân khí mỏng như tơ kia có thể lặng lẽ len vào trong cơ thể nàng.

"Ngươi làm cách nào?" Đường Thi Khấu giơ tay đè lên cánh tay, nơi đó dưới da thịt, một trận pháp nhỏ bằng máu đang âm thầm hình thành.

"Tốt xấu gì ta cũng là Thủy linh căn mà."

Huyết có thủy, vốn là thiên sinh ưu thế, chỉ cần một tia chân khí, Lưu Ly liền có thể lập tức điều khiển dòng máu ấy tạo thành hình dạng nàng mong muốn.

Loại chân khí vừa mảnh như tơ lại vô cùng linh hoạt này, chính là lúc trước bị Phong Hề Ngô nhốt trong hàn đàm luyện nên.

Chiêu hiểm này, điều khó duy nhất là phải làm sao để Đường Thi Khấu không phát hiện ra nàng đang cố ý đưa chân khí vào cơ thể, bởi vậy, Lưu Ly liền dùng các chiêu công kích mãnh liệt khác làm vật yểm hộ.

Hiện giờ, Lưu Ly vuốt mái tóc rối bời của mình, cười nói: "Tuy rằng ta thích công kích thô bạo, rất sảng khoái, nhưng khi cần cẩn thận, vẫn rất tinh tế."

Trận pháp nhỏ trong tay Đường Thi Khấu chính là Tụ Linh Phù, linh khí do trận này tụ lại, tự nhiên là để Lưu Ly sử dụng.

Trận pháp vận hành chưa được vài nhịp, liền đột nhiên tan biến, chân khí điều khiển huyết mạch trong cơ thể Đường Thi Khấu tản ra, trong nháy mắt, khắp thân thể nàng xuất hiện từng cái trận pháp nhỏ.

Bao gồm cả nơi trái tim.

Lúc này đây, nàng dùng tuyệt linh trận.

Tươi cười trên mặt Đường Thi Khấu biến mất: "Ngươi cho rằng như vậy là có thể giết chết bổn tọa?"

Lưu Ly thu hồi thủy tường cùng pháp bảo vô dụng bên ngoài, Diệp Trăn Trăn cũng đã thoát thân thành công. Cái gọi là "không thể khống chế", kỳ thực bất quá là kế nghi binh để lừa nàng mà thôi.

Trúc Cơ kỳ Lưu Ly đối mặt Đường Thi Khấu, quả thật không có chút sức phản kháng nào. Nhưng nay nàng đã là Kim Đan kỳ — liền không giống khi xưa nữa.

Kim Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ, cách biệt như trời với đất.

Tự nhiên, Nguyên Anh kỳ so với Kim Đan kỳ, cũng là khoảng cách khó có thể vượt qua. Song dẫu vậy, so với Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ rốt cuộc vẫn là cường đại hơn gấp bội.

Lưu Ly không cam tâm chịu chết — nếu chịu nhận mệnh, thì nàng đã chẳng bước chân vào nơi này.

Cho nên Lưu Ly nói với Đường Thi Khấu: "Ta biết, giết ngươi rất khó, nhưng không quan hệ, ta còn có thể tự bạo Kim Đan a."

Dù sao trong bụng Kim Đan là nhặt được, bạo liền bạo!

"Hơn nữa, người muốn giết ngươi nhiều như vậy, lại không kém ta một cái, chỉ cần đem ngươi trọng thương, ta liền thỏa mãn." Sau đó Diệp Trăn Trăn dẫn người lại đây vừa lúc đánh ma nữ, hắc hắc hắc.

Nếu như vậy, Đường Thi Khấu chết đi, chẳng những có thể báo thù cho Thanh Mai, lại còn giúp Phong Hề Ngô thoát khỏi một kiếp — trời ơi, việc này thật quá lời, quá thỏa mãn!

Mà Lưu Ly, chính là một tiểu cô nương đơn thuần như thế, rất dễ dàng liền cảm thấy mãn nguyện, hắc hắc!

Đường Thi Khấu giận cực hóa cười: "Bổn tọa kiên nhẫn có hạn, ngươi thật cho rằng, ta sẽ không làm gì ngươi?"

Lưu Ly nhẹ nhàng chớp mắt, trở tay rút ra Thu Thủy Kiếm, vòng nhẹ một cái thành hình tròn, mãnh liệt thủy linh khí tức khắc tụ lại nơi mũi kiếm.

Nàng nâng kiếm, hung tợn đâm thẳng vào ngực Đường Thi Khấu.

Song ngay tại thời khắc kiếm vừa chạm đến thân thể Đường Thi Khấu, khắp nơi trên da thịt tuyết trắng của nàng ta bỗng nhiên nứt toạc, từng đóa huyết hoa nở rộ — những tiểu Tuyệt Linh Trận kia, lại bị nàng mạnh mẽ phá hủy!

Đường Thi Khấu trở tay bắt lấy kiếm của Lưu Ly, không kể lòng bàn tay huyết chảy ròng ròng, ánh mắt lạnh lẽo, hạ quyết tâm phải ban cho nàng một bài học sâu sắc hơn nữa — nàng thuận theo thế kiếm của Lưu Ly, ngược lại dẫn chân khí càng cuồn cuộn mãnh liệt phản kích lại!

Chỉ thấy toàn thân Lưu Ly đột nhiên bị một quang cầu bao phủ, bị bắt buộc phải buông kiếm, thân hình bay ngược về phía sau.

"......Ha ha, chính mình đánh chính mình, cảm giác thế nào?" nàng cười châm chọc.

Đường Thi Khấu đưa tay lau vết máu nơi khóe miệng: "Thiếu chút nữa thì quên mất, trên người ngươi, mấy thứ lộn xộn hỗn tạp này đúng là không ít."

"Bất quá cũng không sao —— bổn tọa không ngại cùng ngươi từ từ chơi một trận."

Nói đoạn, nàng mạnh mẽ phá vỡ những tầng pháp thuật ngăn trở vô dụng, từng bước một chậm rãi bước về phía Lưu Ly. Ngữ khí tuy chậm rãi, nhưng ẩn chứa lửa giận bị đè nén nặng nề: "Bổn tọa cả đời hận nhất là bị phản bội. Ngươi năm lần bảy lượt gạt bổn tọa, trêu đùa bổn tọa —— Tuyết Lưu Ly, bổn tọa tất khiến ngươi cả đời hối hận tại chỗ này!"

Lại khi đến gần, nàng bỗng nở nụ cười phá lệ tùy ý: "Hảo muội muội, ngươi muốn tự bạo Kim Đan? Nào có dễ như vậy. Ta đã nói rồi, ngươi thật sự —— quá yếu."

Nàng vươn tay về phía Lưu Ly.

Lưu Ly lập tức cảm thấy thân thể như bị một ngọn núi lớn trấn áp, khó mà thở nổi, mà bàn tay trắng muốt xinh đẹp kia, trong mắt nàng lại như là ma trảo từ địa ngục vươn ra.

Lưu Ly muốn bức Kim Đan trong cơ thể ra, nhưng mỗi lần vận lực, Kim Đan vừa động một chút, lập tức liền bị một cổ áp lực hung mãnh đè ép trở về!

Mãi đến lúc này, Lưu Ly mới minh bạch — thì ra trước đó Đường Thi Khấu đã lưu lại trên người nàng không ít hậu thủ...

Hỏng rồi. Lần này thật sự đã trở mặt hoàn toàn, chỉ sợ Đường Thi Khấu tuyệt sẽ không còn nương tay nữa.

Lưu Ly khép mắt lại, âm thầm chuẩn bị —— giả chết.

"Ngươi nói, ai là kẻ quá yếu?"

Đúng lúc ấy, một thanh âm khiến Lưu Ly hận không thể nhảy vọt ba trượng cao, mang theo âm điệu múa đai đỏ, ca vang ngân nga nghênh đón, bỗng vang vọng từ chỗ cao truyền đến —— không đúng! Nàng... sao có thể tới được? Lưu Ly từ trong kích động sung sướng lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt mở lớn, ngước nhìn lên đỉnh đầu.

Nắng xuân đầu mùa chiếu xuống rạng ngời làm Lưu Ly chói mắt phát đau, nàng khàn cả giọng gọi một tiếng:

"Sư tôn!!!"

Đứng dưới trời thanh nắng ấm, nữ tử áo lam, thân mang một tia hỗn độn không rõ cùng gấp gáp khó dò, đầu ngón tay khẽ động, hàn khí băng thấu cốt liền tức khắc bao trùm phạm vi mấy dặm quanh đó!

Ánh dương quá đỗi chói chang đổ xuống thân ảnh Phong Hề Ngô, tựa hồ khoác lên nàng một tầng quang huy mờ nhạt tựa sa y. Làn da hơi tái, đôi môi mỏng nhàn nhạt như ẩn như hiện, toàn thân toát ra cảm giác trong suốt như băng ngọc, khiến cho một người sống đang đứng đó, lại phảng phất như tuyết ngưng thịt ngọc, lạnh lẽo vô tình.

Xung quanh hàn khí quá đỗi giá lạnh, Lưu Ly rùng mình một cái: "Hắt xì!"

Ngay tức thì, một cỗ chấn động mãnh liệt vô hình vô trạng liền lan tỏa trong hư không. Lưu Ly thậm chí cảm giác được — luồng sóng xung kích nặng nề bàng bạc ấy xuyên qua tận xương cốt, từ khắp toàn thân dội ngược trở lại!

Ta chỉ hắt xì một cái, mà uy lực lớn như vậy sao??? Lưu Ly kinh ngạc nghĩ thầm.

Ngay sau đó, áp lực như núi nặng nề do Đường Thi Khấu thi triển đè ép trên người nàng bỗng nhiên biến mất. Lưu Ly không tự chủ được mà bay lên giữa không trung.

Hai hàng lệ nóng tức thì lăn dài.

Lưu Ly mở rộng hai tay, khóc lóc nhào vào vòng tay Phong Hề Ngô, nước mắt như mưa, trong miệng lại nghẹn ngào, chỉ biết nức nở không nên lời, phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều: "Sư tôn... sư, sư tôn... sư tôn..."

Phong Hề Ngô quả thật là vì cứu đồ đệ mà đặc biệt tới đây.

Cũng quả thật đã chuẩn bị tinh thần ứng đối với 1001 loại thảm kịch có khả năng xảy ra trên người Lưu Ly —— nhất là sau khi biết được người bắt nàng đi chính là Đường Thi Khấu.

Nhưng điều nàng tuyệt đối không lường trước được chính là:

Lưu Ly sẽ khóc thảm đến như vậy, còn nhào vào lòng nàng đòi an ủi.

Không phải kiểu làm nũng giả vờ thường ngày, không có mấy lời đáng thương cố tình gây sự buồn cười, chỉ là tiếng khóc đứt quãng, chân thực đến cực điểm, giống như bị một hồi đại thương tâm cùng uất ức đánh tan, đông đặc lại thành một lưỡi dao bén ngót, từng chút một đâm vào lòng, khiến người ta nhìn mà lo, nghe mà rối.

Đường đường là trưởng lão Thiên Võ Tông, chân nhân Ngô Đồng Sơn, thực lực toàn bộ khai hỏa đủ để đóng băng mấy chục dặm, từ trước đến nay nổi tiếng lãnh đạm, lạnh lùng, lạnh như băng — dù luận đạo luận võ chưa từng sợ ai. Vậy mà lúc này, đối mặt duy nhất đồ nhi lấy nước mắt làm vũ khí, liền nhất thời luống cuống tay chân.

Phong Hề Ngô trong thoáng chốc, độ khoảng 0.7 giây, hai tay vụng về lúng túng, rồi sau đó, một tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lưu Ly, tay kia cầm lấy cổ tay nàng, kiểm tra thương thế.

An ủi người —— chuyện này, nàng quả thật vô cùng lạ lẫm.

Chỉ là, có lẽ bởi vì... Lưu Ly vừa khóc, lòng nàng cũng rối loạn theo.

Đến mức một lát sau, Phong Hề Ngô mới chợt phát hiện: Đại đồ đệ của mình, mới xuống núi chưa đến một tháng, vậy mà —— đã kết đan?!

"Kết đan?!" Phong Hề Ngô quả thật kinh ngạc không thôi.

Lưu Ly hít hít cái mũi, cả người vẫn dính trên người Phong Hề Ngô, bộ dáng ủy khuất mà cọ tới cọ lui, nước mắt giàn giụa, miệng lại gật đầu như bổ củi.

----------------------------------------------------

Hông ấy mình chú ý hoàn cảnh xíu được hông z Lưu Ly ơi

Chương trước Chương tiếp
Loading...