[BH] [EDIT] QUY TỰ DAO - LỤC NGỘ

CHƯƠNG 2: DƯỚI TÀNG HẠNH HOA



"Sao ngài lại không tìm thê tử?" Ngư Đồng kinh ngạc, sự ngạc nhiên lấn át cả cảm giác đau, buột miệng hỏi, "Công tử, chẳng lẽ ngài lại là... đoạn tụ?"

Đường Từ đỡ trán lắc đầu, tỏ vẻ hết sức bất đắc dĩ, một lát sau nàng mới thở dài, nói: "Nếu quả thực ta là vậy thì ngươi sẽ làm gì?"

'Uỳnh' một tiếng, Ngư Đồng hoảng hốt lùi lại, làm đổ chiếc ghế gỗ. Cậu lùi đến góc tường, lùi đến không còn chỗ nào để lùi nữa mới khom người dán chặt vào tường, hai tay lúc lên lúc xuống che chắn chỗ hiểm, run rẩy: "Công tử... Nhà ta ba đời đơn truyền, chỉ có mình ta nữa thôi! Cha mẹ còn đang mong ta về nhà nối dõi tông đường, ta và cô nương mười lăm nhà bà lão hàng xóm lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đã sớm có ước hẹn cả đời rồi..."

Tận mắt thấy một nam tử hán thân cao bảy thước bị vài ba lời của mình chọc ghẹo đến mức này, Đường Từ không biết nên khóc hay nên cười, cũng không biết làm thế nào để giải thích với cậu chuyện mình dù không có thú long dương đi chăng nữa nhưng cũng sẽ không thành gia lập nhất, cũng không muốn đả động đến lời lẽ dung mạo để mà làm tổn thương người ta. Nàng chỉ cảm thấy có chút hối hận vì sau khi người hầu già đã theo bên mình bao năm giã từ để về quê an dưỡng, nàng đã chọn Ngư Đồng này từ quý phủ của thầy để làm người hầu cận.

"Vừa rồi sao ngươi đi lâu vậy? Vị đại nhân kia có làm khó ngươi không?" Chuyển sang đề tài khác mới là thượng sách.

Vẫn trong cơn kinh ngạc, Ngư Đồng nghe thế sững sờ một lúc rồi đứng thẳng lên, vuốt vuốt lại những nếp nhăn trên vải màu xanh lục. Có vẻ như nhớ ra chuyện gì mới mẻ, cậu đảo mắt, cười hì hì nhảy đến trước mặt Đường Từ: "Chẳng phải công tử nói đại nhân ở Lễ bộ sẽ đến vào khoảng giờ mạt canh ba ư? Ta đợi ngoài cửa rất lâu mà không gặp được vị đại nhân mặc áo choàng đỏ cưỡi ngựa nào cả, lại gặp một tên sai dịch mặt mũi lem luốc! Ta làm theo lời ngài dặn, nói với hắn rằng đêm qua ngài ngã đau, giờ không thể dậy được, e rằng hôm nay không thể đi may đo quan phục, phải lấy số đo ở tiệm may đưa cho hắn. Hắn cau mày với ta, nói rằng việc may đo quan phục có quy tắc và lệ cũ riêng, không được sai một tấc một ly, không giống với việc lấy số đo để may mặc như ở dân gian. Sau đó, ta lại theo lời ngài dặn, nói hắn cứ dựa theo vóc dáng của Lục công tử mà may là được, hắn mới bực bội đồng ý."

"Sai dịch? Sao lại là một tên sai dịch được?"

Triều Tấn, khi Thái Tổ hoàng đế khai quốc đã tuân theo nghi chế Chu Lễ, chỉnh đốn những hủ tục và định chế y trang của triều trước. Không chỉ hoàng thân tông thất mà ngay cả quan mũ y bào cũng đều được Lễ bộ nghiền ngẫm ngược xuôi, cân nhắc kỹ lưỡng, cả y phục trong thiên hạ cũng được phân chia thành ba, năm, chín loại khác nhau, quy định về màu sắc, độ dài, hình dáng, nếu có vượt khỏi quy củ sẽ bị giải đến phủ nha để giải trình, chịu phạt. Mặc dù bây giờ đã trải qua hơn hai trăm năm thay đổi, quy tắc đã nới lỏng nhiều, phong tục nơi dân gian ngày càng đa dạng, nhưng việc cắt may quan phục từ trước đến nay vẫn luôn không phải là chuyện nhỏ, tại sao hôm nay lại sai một tên sai dịch đến?

Ngư Đồng cười cười, đặt lại chiếc ghế gỗ, ngồi xuống và nói: "Quả thật là một tên sai dịch mà! Ta thấy vẻ mặt hắn khẩn trương cuống quýt bèn lấy cớ mời hắn dùng điểm tâm sáng để mà dò hỏi. Thì ra Liễu Tương Thanh, ấy là danh kỹ ở lầu Thất Phụng đấy, sáng nay bị quy nô phát hiện đã chết ở trong phòng! Không lâu sau đó quan sai đến phong tỏa toàn bộ lầu Thất Phụng, không cho phép mọi người tự ý ra vào. Những công tử đã đợi cả đêm để đi chơi lầu xanh làm sao mà chịu nổi, cứ đứng dưới lầu mà nghển cổ nhìn các cô nương trên lầu, lại thêm đám người rảnh rỗi đến xem náo nhiệt, và cả những kẻ si tình đau khổ đến viếng Liễu Tương Thanh nữa. Thế là cả con phố bị vây kín, không thể lọt. Vị đại nhân của tên sai dịch đó ngồi trên kiệu, đi đến ngã tư đường rồi mà không thể xua người ra hai bên, đi đường vòng thì lại tốn thời gian, thế là phái tên sai dịch nhanh nhẹn này chen qua đám đông để đến làm việc."

Đường Từ buông đầu mày, suy nghĩ một lúc, hỏi: "Cô ấy đột tử như vậy là do tự chết hay do bị người ta hại? Đêm qua ai đã gọi cô ấy phục vụ, ngươi có dò la không?"

Nơi lầu xanh là nơi để mua vui, thường bí mật bán những thứ khiến tinh thần người ta tỉnh hưng phấn tỉnh táo suốt đêm thâu như ngũ thạch tán. Đàn ông uống ngũ thạch tán vào không còn biết kiềm chế tay chân nữa, chuyện hại chết kỹ nữ không phải là ít. Hơn nữa, thân phận kỹ nữ vốn thấp hèn, chỉ cần dùng chút tiền bạc lót tay là tú bà và nha môn sẽ nhắm mắt cho qua hết cả. Cho dù Liễu Tương Thanh có nổi tiếng đến đâu đi chăng nữa thì cái chết của nàng ta vốn cũng không đáng để gây ra động tĩnh lớn như vậy.

"Chuyện này... tiểu nhân không hỏi." Ngư Đồng cười gượng gạo tỏ vẻ ngượng ngùng.

Đường Từ đã sớm đoán được cậu sẽ không hỏi kỹ càng như vậy, bèn gật đầu, rót một chén nước. Dặn dò: "Ngươi vào bếp xem sườn đã chín chưa, nếu canh cạn thì nhớ thêm chút nước." Lại gọi lại bóng người nhanh nhẹn đã bước một chân qua ngưỡng cửa, "Đừng có ăn vụng, tối nay Lục Hoà sẽ đến cùng dùng bữa, đó là phần của ba người đấy."

Ngư Đồng bĩu môi, trêu chọc: "Công tử, bây giờ ngài không còn như xưa nữa. Giờ ngài là quan triều đình với mức lương hai mươi sáu thạch! Sao mà vẫn keo kiệt như vậy? Sức ăn của Lục công tử khá lắm, chẳng lẽ ngài không biết hay sao, chút xương đó sao đủ lấp kẽ răng? Hay là ngài cho ta thêm vài chục văn đi, ta chạy đến dưới cầu Tây thị mua thêm một hai cân về? Giờ này thịt chắc chắn vẫn còn tươi!"

Đường Từ nhặt một cuốn sách ném về phía cậu, tuy cậu dễ dàng tránh được nhưng nàng cũng không bực bội, chỉ mỉm cười nói: "Đi mua đi, lương bổng còn chưa nhận, tạm ứng tiền công cho ngươi được không?"

Chợt, Ngư Đồng như một ảo ảnh, biến mất không còn dấu vết.

Đường Từ đi đến nhặt cuốn sách lên, phủi bụi. Bên tai chợt nghe tiếng trống canh trong thành, thì ra nói chuyện phiếm một lúc mà đã đến cuối giờ Thân.

Đời người ở giữa trời đất tựa bạch câu qua khe, chợt đến rồi chợt đi.

Trải giấy ra, mài mực, đặt bút viết theo mẫu chữ bên cửa sổ.

Tâm trạng Đường Từ theo sự tràn đầy của giấy trắng mực đen mà cũng trở nên thư thái, tự tại. Nàng không cần bận tâm đến nội tình vụ án Liễu Tương Thanh, Thất Phụng Lâu nằm ở phố Chương Đài, là con đường tất yếu phải đi qua từ Hàn Lâm viện, mà với tính cách thích nghe chuyện thiên hạ của Lục Hoà, chắc chắn người đó sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này để được đóng vai tiên sinh kể chuyện trước mặt mình.

Vùng đất Kinh sư, lại đang là ban ngày, ngõ Điềm Thủy là nơi nhiều người nghèo sinh sống, không sợ giặc cướp, nên cửa lớn của các ngôi nhà nhỏ cũng thường không khóa.

Lục Hoà một tay ôm vò rượu nhỏ, một tay đẩy cánh cửa gỗ đang hé mở.

Dưới tàng hạnh hoa có một thiếu niên áo trắng, tay cầm một quân cờ, thong dong chơi một mình. Gió xuân lả lướt, cánh hoa hạnh rơi xuống vai và để lại trên vạt áo những dấu hồng phớt. Những nét chấm phá trên vải trắng hòa cùng ánh nắng vàng nhạt xuyên qua những cành cây đan xen chằng chịt, tạo nên một bức tranh thuỷ mặc hết sức thi vị. Tà áo nhẹ bay, khuôn mặt như ngọc, đôi mắt như nước, bậc ấy văn nhã và đẹp đẽ thật dễ dàng có thể trở thành một bức họa. Nghe thấy tiếng động, đầu mày người ấy khẽ nhíu lại, nhìn về phía người đến rồi lại khẽ nhướn lên, kèm theo là ánh mắt sâu thẳm đầy toan tính như vẫn chưa thoát khỏi bàn cờ nhật nguyệt.

Lấy làm lạ lùng, nói: "Sao giờ này mà ngươi đã đến rồi?"

Như vậy, bức hoạ lại lại càng trở nên sống động hơn.

Nhìn Lục Hoà mặc thường phục, đai lụa quấn quanh eo, rõ ràng là đã về nhà thay quan phục, Đường Từ càng thêm kinh ngạc:

"Liên Khoáng Đạt là người dễ ứng phó như vậy, chỉ hành hạ các ngươi mấy tiếng là đã thả cho đi rồi ư?"

"Dễ ứng phó chỗ nào?" Lục Hoà đặt vò rượu lên bàn đá, ngồi xuống, chậm rãi nói, "Tính cách hắn chắc chắn lắm, lại cẩn thận trong công việc, chỉ sợ còn một chút việc gì đó bỏ sót, chưa nói với bọn ta. Nếu Bệ hạ mà cho hắn thêm vài ngày thì e rằng hắn sẽ kể cặn kẽ cả mười hai giám trong nội cung cho bọn ta nghe!"

Bùn niêm phong ngoài hũ rượu chưa được đập nhưng hương rượu đã lan tỏa khắp nơi. Đường Từ là người ưa rượu, chẳng cần gọi Ngư Đồng đang bận rộn loay hoay trong bếp mà đã tự mình lấy hai chén rượu ra.

Rót mỗi chén nửa ly, uống vào thấy rượu nồng mà không ngấy, bèn hỏi: "Lang hạ nội tửu?"

Lục Hoà chỉ nhấp một ngụm nhỏ, bởi vốn không giỏi uống rượu nên uống chỉ để mua vui, gật đầu nói: "Đi ngang qua quán rượu nhà họ Hà, có lẽ do ảnh hưởng của vụ Liễu Tương Thanh mà việc kinh doanh của nhà ấy hôm nay sa sút nhiều, ta thấy còn sót lại một vò nhụy hoa sen bèn mua về cho ngươi."

Đường Từ nghe đến đây khóe môi cũng hiện lên một nụ cười đắc ý, mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc: "Liễu Tương Thanh? Danh kỹ ở lầu Thất Phụng, cô ấy làm sao?"

Lục Hoà quả nhiên không chịu nổi chiêu kích động này, thế là dần dà cũng khua tay múa chân mà kể.

Thì ra, đêm qua người bao Liễu Tương Thanh là Thị lang Lại bộ Hình Khang Bình, nơi kỹ viện cũng là chỗ mua bán, tú bà so đo từng xu từng hào, tính giờ sát sao, không cho sai sót. Thế nên sáng nay, quy nô theo lệnh mà gõ cửa, lâu không thấy tiếng động bèn đẩy cửa bước vào. Quy nô vừa vào đã thấy Liễu Tương Thanh nằm trên giường, thất khiếu chảy máu, mà Hình Khang Bình đè ở bên trên, cũng quần áo xộc xệch bất tỉnh không còn biết gì. Quy nô vốn chỉ coi là chuyện thường thôi, chạy đi báo cho tú bà, tú bà mới định đánh thức Hình Khang Bình dậy để giải quyết bằng tiền cho êm thấm, nào ngờ quan sai không biết từ đâu đã nghe được tin mà ập đến thình lình, phong tỏa kỹ viện, thu giữ thi thể, áp giải Hình Khang Bình.

"Liên đại nhân và Hình Khang Bình tư giao rất tốt, cho nên vừa nghe tin này đã liền vội vàng cáo lỗi với chúng ta, chạy đi ngay."

Từ khi khai triều đã nghiêm cấm quan viên triều đình đến mua vui lầu xanh, thân là quan tam phẩm triều đình ra vào phường hoa liễu vốn không phải là chuyện nhỏ. Có điều, quan lại phần lớn đều bao che cho nhau, tấu chương hạch tội của Ngự sử cũng đã bị áp xuống, vì vậy họ mới luôn có thể ngấm ngầm vui chơi hưởng lạc. Nhưng vụ Liễu Tương Thanh này thì lại là vụ án mạng, người và tang vật đều bị bắt cả rồi, mặc cho Hình Khang Bình có ba tấc lưỡi thì cũng không thể thoái thác được, e rằng bị bãi quan đuổi về quê đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.

Trong lúc nói chuyện, Đường Từ đã uống hết nửa vò rượu. Ánh mắt vẫn trong veo, không có chút gợn say nào, chỉ có đôi má hơi phớt hồng.

Nàng nghe chuyện rồi cười nhạt, nói: "Lần này Thuận Thiên phủ nha sẽ hành động nhanh như sét đánh không kịp che tai."

Lục Hoà mỉm cười, im lặng không nói, tập trung nhìn vào bàn cờ nhật nguyệt càn khôn.

Bên kia, Ngư Đồng bước ra ngoài lấy nước, thấy Đường Từ đang uống rượu khi bụng rỗng lập tức cuống quýt vào bếp lấy ra một đĩa lạc rang rồi ném xuống trước mặt Đường Từ, giận dữ nói: "Tiểu tổ tông của ta ơi, lão thái gia của ta ơi! Chẳng lẽ ngài không biết thân thể ngài như vàng như ngọc, mong manh đến độ nào sao? Mùa hè năm ngoái vừa mới ốm cả tháng chỉ vì uống rượu quá chén, ốm khỏi rồi đến ở phủ Thượng thư dưỡng bệnh còn bị lão gia phạt chép sách, phạt ăn chay nguyên một tháng mà vẫn chưa nhớ bài học hay sao!"

Đường Từ là người có tính cách ôn hòa, dù cho có một hai hạt lạc bắn vào áo cũng chỉ nhẹ nhàng phủi đi những hạt muối dính vào, trên mặt vẫn nở nụ cười, khẽ chớp mắt với Ngư Đồng giận đỏ mặt: "Nửa vò rượu mà thôi, không sao đâu. Bị phạt chép sách là vì chuyện khác, ngươi đừng đổ lỗi cho thứ rượu ngon này, nếu không Lục Hoà sau này sẽ lấy cớ nghĩ cho ta, giúp ta dưỡng thân mà lần nào cũng đến tay không."

Lục Hoà đang cảm thấy oan ức muốn biện bạch rằng mình thỉnh thoảng cũng mang vài cành hoa dại, cây dại đến thăm bạn, không ngờ Ngư Đồng đã liếc xéo mấy cái, rồi lại nghe hắn hừ một tiếng mỉa mai: "Lần sau mà mang rượu đến, ta sẽ ném cả rượu lẫn người ra ngoài!"

Nhìn bóng dáng cao lớn của Ngư Đồng đang rời đi trong tức giận, Lục Hoà lắc đầu thở dài: "Người hầu như chủ, quả thật người hầu như chủ!" Thấy đuôi mắt Đường Từ ẩn chứa ý cười, Lục Hoà lại chua chát nói tiếp, "Chỉ có một mình ta ở nhà, lười nổi lửa nấu ăn thôi mà giờ lại trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu."

Ăn vài hạt lạc, Đường Từ vỗ tay phủi áo, dáng vẻ ung dung. Lại cầm quân cờ lên, ra hiệu cho Lục Hoà cùng chơi, mới cười nói: "Lần này ngươi đỗ đạt khoa cử và xuất sĩ làm quan, có bổng lộc rồi, có thể mua vài tỳ nữ để cho tiện sai bảo."

Lục Hoà không đồng tình: "Người nhiều miệng tạp, hơn nữa chút bổng lộc đó mà mua tỳ nữ rồi thì còn thừa bao nhiêu tiền mà tiêu nữa?"

Chơi cờ với Đường Từ, Lục Hoà luôn luôn không dám lơ là, mỗi một quân, mỗi một chiêu đều phải nhìn trước ngó sau, xem xét đại cục. Chỉ hôm nay, Lục Hoà như chợt nhớ ra điều gì, liếc nhìn nhà bếp đang bốc khói, ghé vào tai Đường Từ hỏi nhỏ: "Tại sao ngươi lại chọn một nam tử hán làm người hầu cho mình? Chẳng phải sẽ gặp nhiều tình huống khó xử, lúng túng sao?"

Đường Từ nhướn mày nhìn Lụa Hoà từ trên xuống dưới, khẽ nhếch mép cười một nụ cười khẩy, nói: "Chẳng lẽ ngươi mới ở Hàn Lâm viện một ngày mà đã hủ bại, trở thành kẻ cố chấp ư? Từ thời Thái Tổ hoàng đế trở đi, nào có sĩ tử nào có tỳ nữ theo để hầu cận, vả lại nếu thật sự làm như vậy, e rằng lại càng khiến người ta nghi ngờ hơn."

Vì đã chung đụng với Đường Từ một thời gian không ngắn nên Lục Hoà đã quen với khí độ vương giả đôi khi lộ ra thái độ bề trên của nàng, hiểu không có ý gì nên cũng không hề bực bội.

Chỉ là vẫn nhíu mày, tỏ vẻ khó xử: "Nói vậy thì đúng, nhưng... hễ đến kỳ nguyệt sự..." Lục Hoà nói đến hai chữ 'nguyệt sự' thì giọng đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Một quân cờ trắng rơi xuống, chặn đứng toàn bộ quân cờ đen đang bị cô lập và phải vùng vẫy như con thú bị nhốt trong lồng.

Lúc này Đường Từ mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Ta đã uống thuốc độc, đoạn tuyệt thứ đó rồi."

—— Hết chương 2 ——

Văn phong đậm chất Lục Ngộ, đúng cái không khí cổ mà nhã của 'Lưỡng Đô Ký S' đây rồi 🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...