[BH] [EDIT] QUY TỰ DAO - LỤC NGỘ
CHƯƠNG 1: NAM SINH NỮ TƯỚNG
Năm Thuần Hữu thứ Mười hai, mùa Xuân.Tuân theo lễ chế Văn đông Võ tây, Hàn Lâm viện tọa lạc ở phía Đông của hoàng thành, bao trùm lên nơi ấy là một bầu không gian lặng im yên tĩnh.Trong nội đường, hai người ngồi ở vị trí trung tâm đang thẳng lưng cúi đầu uống trà, phong phạm thật an tĩnh thư thả. Cho tới khi những tiếng bước chân khe khẽ truyền từ đại sảnh vào đây, cả hai mới đều đồng loạt đứng dậy, chắp quyền cúi đầu: "Hạ quan tham kiến Liên đại nhân."Người này, nước da trắng, dáng người gầy, râu lưa thưa, dáng người gầy gò trở nên nhỏ bé trong bộ triều phục quan bào màu lục lam, đến nỗi hai con bạch hạc tinh xảo thêu trước ngực đều gục đầu rũ xuống như bị bệnh. Thế nhưng, không thể trông mặt mà bắt hình dong, Liên Khoáng Đạt vốn có xuất thân là một người chuyên chép và rao bán tranh và thư pháp trên phố. Năm đó, Khang Lạc đế ban chiếu lệnh các địa phương thuộc Đế Kinh phải tu sửa sách sử, kinh điển và địa chí, cả một đại công trình như thế cần rất nhiều người có bút pháp điêu luyện. Chính vì như thế, một ngày nọ, có một vị Học sĩ dưới trướng Hàn Lâm viện khi cưỡi ngựa dạo phố đã nghỉ chân trước họa quán của Liên Khoáng Đạt một lúc lâu, sau đó mở ra quan lộ cho hắn. Từ ấy, thư sinh áo vải chép thơ để kiếm sống đã đặt chân vào chốn quan trường, thăng tiến nhanh chóng, nay đã đã thăng lên đến chức Lại bộ Thị lang.Liên Khoáng Đạt nhìn kỹ gương mặt hai người đối diện, hỏi: "Tại sao chỉ có hai người các ngươi? Còn Thám Hoa lang vừa được Bệ hạ đích thân ban ân chỉ định ở Quỳnh Lâm yến đêm qua đâu rồi?"Một người có khuôn mặt trẻ trung, dáng người mảnh khảnh chắp quyền trước ngực, đáp: "Bẩm đại nhân, Đường đại nhân nhờ hạ quan cáo phép với ngài, hôm nay e rằng Đường đại nhân không tới tham kiến Lục bộ đại nhân được."Dẫu cho không xuất thân từ trâm anh thế tộc quan bái cửu khanh như Trạng nguyên Thẩm Dật của khoa thi mùa Xuân năm nay, cũng không như Đường Từ, kẻ đã sớm nổi danh khắp kinh thành từ ba năm trước và chìm nổi trong chốn quan trường đầy mưa gió; nhưng với tư cách là quan viên phụ trách của Văn tuyển Thanh Lại ti, Liên Khoáng Đạt vẫn lập tức nhớ ra tên của người đang nói: Lục Hoà."Vì cớ gì lại như thế?" Liên Khoáng Đạt rất đỗi khó hiểu, mà Thẩm Dật đứng bên cũng âm thầm liếc nhìn Lục Hoà với ánh mắt hết sức khó hiểu.Lục Hòa lại lên tiếng, cười khẽ: "Đêm qua, sau khi tiệc tàn, hạ quan và Đường đại nhân đường ai nấy đi ở Ngọ Môn. Sáng nay, vừa lúc tại hạ chuẩn bị lên đường lại nghe nói ngài ấy sai người hầu thổi tắt ngọn đèn, rốt cuộc mò mẫm trong đêm để trở về. Trùng hợp là vừa vào xuân, ngoài thành đang còn tu sửa, mà khu vực ấy cũng thật tối, cho nên... Đường đại nhân bị ngã xuống hố mất rồi."Liên Khoáng Đạt nghe đến đây cũng dở khóc dở cười, mặt nhăn nhó: "Hậu chủ Ngọc Lâu Xuân có câu thế này, 'Khi về xin chớ thắp ngọn nến hoa hồng, xin hãy đợi bước trên vó ngựa dưới trăng thanh'. Đây y lại... 'vẽ hổ không ra lại thành khuyển?'"Lục Hòa lắc đầu, cho rằng không phải: "Cũng không hẳn là như thế, xem ra Liên đại nhân chỉ biết một mà không biết hai.""Sao vậy?" Câu này khơi lên niềm hứng thú trong Liên Khoáng Đạt, hắn chắp tay ra sau lưng nhìn người trẻ có khuôn mặt trắng trẻo trước mắt, "Xin thỉnh giáo?"Thẩm Dật đã sớm nhận ra qua vài lời của Liên Khoáng Đạt rằng vị quan họ Liên này có hứng thú với Đường Từ hơn cả vị tân Trạng Nguyên là mình đây, trong lòng hắn cũng không khỏi khó chịu. Khó chịu, nhưng cái kiêu ngạo vừa nhen nhóm đã tắt ngóm khi nhớ lại yến đêm qua mình đã bại trước Đường Từ khi làm thơ đối cho chủ đề 'Sương'. Lúc này, Thẩm Dật cũng đành che giấu sự bực bội, cùng lắng tai nghe."Đường đại nhân cảm thán về những món cao lương mỹ vị trên bàn yến tiệc, nào là nướng, nào là hấp, nguyên liệu thì quý hiếm. Đến bánh mà cũng phải chú ý lửa, không thể quá lớn cũng không được quá nhỏ. Cả đêm vất vả như thế, cao lương mỹ vị thì tràn lan đại hải, củi và dầu đều tiêu tốn không đâu mà xuể. Bước ra khỏi Ngọ Môn thấy chỉ mới giờ Tuất ba khắc, nhưng đèn đóm nhà dân ngoài thành gần như đã tắt hết cả, thế nên y mới bảo người hầu thổi tắt nến đi. Vốn dĩ có ánh trăng sáng, y hoàn toàn có thể về đến nhà an toàn không mệnh hệ gì, nào ngờ đi đến đường Chu Tước lại trượt vào một cái hố bùn không có người trông coi. Sáng sớm nay người hầu mới hớt hải chạy đến kể lại chuyện đó với hạ quan, mong Liên đại nhân cho phép y được nghỉ phép hôm nay để tĩnh dưỡng." Lục Hoà kể lại sự tình một cách từ tốn, với khuôn mặt thanh tú, khi đứng trước mái hiên, ánh nắng xuân ấm áp bên ngoài chiếu vào và đổ lên trên nền gạch một cái bóng xiên xiên nom cũng đầy vẻ thanh nhã.Dường như hơi bất ngờ với câu trả lời này, Liên Khoáng Đạt nhíu mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Nghĩ lại năm xưa ta lưu lạc đầu đường, thiếu thốn đủ bề, đổi tranh và thư pháp lấy một chiếc bánh, một cái màn thầu hay một bát mì chay, trong lòng luôn luôn biết ơn dù là thứ nhỏ nhất, đến mảnh vụn đồ ăn rơi trên đất cũng không nỡ bỏ. Giờ đây áo cơm no đủ, yên giấc gấm lụa, càng nên tĩnh tâm tu dưỡng để suy xét cho bá tánh, cho xã tắc. An cư tư nguy, thật hiếm có một người trẻ tuổi như y mà có thể ngộ ra được đạo lý này. Hôm nay y không đến, ta sẽ tìm một ngày khác để chỉ bảo việc công cũng không muộn. Thế còn mấy tên sai dịch ăn lương của triều đình ở phủ Thuận Thiên kia thì nên phải chấn chỉnh lại."Lục Hoà và Thẩm Dật đồng loạt cúi đầu đáp: "Vâng."Cuối cùng, Liên Khoáng Đạt vung vẩy vạt áo rộng thùng thình, bước qua ngưỡng cửa: "Đi thôi, các ngươi theo ta."Hai đôi hài đen, một lớn một nhỏ, cùng lúc bước lên nửa bước thì Lục Hoà dừng ngay lại, đưa tay rồi mỉm cười: "Thẩm huynh, mời."Thẩm Dật không khách sáo, một tay vén vạt áo, liền sải bước theo sau. Nhưng khi gần đến góc rẽ của hành lang, hắn liếc nhìn cây hoa hạnh trong sân rồi bất giác đảo mắt về phía Lục Hoà đang cách đó vài bước, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần, mịn màng như ngọc của người kia.———Một căn nhà nhỏ ở ngõ Cam Thủy, ngoại thành kinh đô Ký Châu.Ngư Đồng lau mồ hôi, đẩy cửa bước vào. Cậu đi đến bàn tròn, nhấc ấm trà lên ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Vì uống vội, nước trà tràn ra khỏi miệng, ướt đẫm mặt và bắn xuống ngực áo.Đường Từ đang nằm trên giường, tay nâng gáy một cuốn sách, thấy thế, nàng lắc đầu thở dài: "Bất nhã, bất nhã, thật sự quá bất nhã."Ngư Đồng không để ý, sau khi giải được phần nào cơn khát cậu bèn lật chiếc nắp ấm trống rỗng, lắc lắc, tạm thời kiềm chế ba bốn phần khát vẫn còn ở lại. Cậu ngồi phịch xuống ghế gỗ, giả vờ mỉa mai: "Đúng rồi, tiểu nhân bất nhã, còn không biết tối qua là ai ngã vào hố bùn, cả người dính đầy bùn đất như bức tượng Bồ Tát ở ngôi miếu hoang không ai cúng, còn làm bẩn cả bộ quần áo mới của ta nữa chứ."Cậu dừng lại, rồi lẩm bẩm tiếp: "Chuyện đó cũng đành, không tính toán làm gì. Ta tốt bụng đun nước cho ngài tắm, còn muốn mời thầy thuốc đến xem có bị thương chỗ nào không, mà ngài thì hay rồi, đuổi người ta đi, làm phí hoài mấy chục đồng tiền thăm khám.""Chỉ có mấy chục đồng mà bụng dạ ngươi nhỏ nhen đến thế hay sao?" Đường Từ rời giường, xỏ chân vào đôi ủng trắng để trên bệ. Vừa đi vừa chỉnh lại y phục, nàng thong thả đến bên Ngư Đồng, đẩy gói giấy dầu trên bàn đến trước mặt cậu, cười nói: "Hồi sáng ngươi đến nói chuyện với vị quan kia chắc cũng tốn không ít công sức? Ta cũng đâu phải là người hà khắc, ăn đi, đồ ngon đấy."Ngư Đồng liếc nhìn gói giấy dầu, nuốt nước bọt, quay mặt đi như dỗi: "Đừng có mà lại là bánh bao chay mua chịu ở tiệm bánh bao của Lưu bà bà nữa, ta ăn ngán lắm rồi. Cơ bản là ngài được cái mặt đẹp nên bà ấy mới thích ngài thôi, chẳng biết nói lời hay gì cả, lần nào cũng để mụ con dâu ghê gớm của bà ta nhìn chằm chằm rồi mắng nhiếc, rồi trơ mắt nhìn mười cái bánh bao thịt biến thành năm cái, rồi lại năm cái bánh bao thịt biến thành năm cái bánh bao chay!"Đường Từ nghe cậu cằn nhằn đến nhức đầu, giật lấy gói giấy dầu, vừa tháo sợi dây đỏ vừa trêu chọc: "Mặt trời đã lên cao thế này rồi mà còn sức nói nhiều như vậy, chắc là không đói. Thôi được, ngươi không ăn thì ta ăn, cái này đúng không phải bánh bao thịt mà ngươi hằng mơ ước. Đây là bánh ngọt làm riêng cho giới quý tộc trong cung, người thường hoạ may được dự yến thì chỉ có thể nếm thử vài miếng thôi, chắc chắn ngon hơn cả bánh dứa của Thanh Hà Lâu."Vừa dứt lời, gói giấy dầu vừa được tháo dây một nửa đã bị Ngư Đồng giật lấy. Cậu không có dáng vẻ thanh nhã như Đường Từ, động tác nhanh như gió, xé toạc lớp giấy bọc."Chao, thơm quá!" Ngư Đồng lấy một miếng, nhét vào miệng, tấm tắc khen: "Món bánh này có tên không?"Đường Từ khẽ mỉm cười: "Hổ Nhãn Oa Ti Đường."Nhón miếng bánh thứ hai, Ngư Đồng lầm bầm: "Người trong cung lắm trò thật, một miếng bánh thôi mà cũng đặt cái tên hoa mỹ thế. Đúng là mỗi người một số phận, trong khi ở cái làng nhỏ của ta tên người cũng không được đặt đàng hoàng, ai sinh ra vào ngày mùng một thì gọi là Mùng Một. A nương ta nói trẻ con đâu biết có nuôi lớn được không, sống được hay không, đặt tên cho hay làm gì. May sao sau này cha mẹ bán ta cho phủ Thượng thư, ông ấy mới hao tâm nghĩ cho ta một cái tên hay."Đường Từ thấy cậu nói đến đây thì nước mắt đã lưng tròng, liền cầm ấm trà đi ra ngoài: "Trong cung lắm trò, ngươi cũng lắm lời. Ta đi đun nước nóng, ngươi ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi.""Ngài không ăn à?" Ngư Đồng ngẩng đầu kinh ngạc, đôi mắt đã hơi đỏ hoe.Đường Từ lắc đầu: "Ta ăn ngán rồi."Nàng bước ra khỏi phòng, dõi tầm mắt nhìn về phía hoàng cung, lòng thầm nghĩ, có lẽ đầu bếp của Thượng thiện giám cũng đã thay một lứa rồi, bánh Hổ Nhãn Oa Ti Đường không còn ngon như xưa nữa.Phòng bên cạnh là nhà bếp, vì sáng sớm đã đun cháo chay nên bếp lửa vẫn còn âm ỉ. Chỉ cần thêm vài thanh củi, quạt quạt một chút, lửa sẽ bùng lên.Đường Từ kéo một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh đợi nước sôi, xem ngọn lửa đỏ trong bếp cháy ào ào, lách tách. Nàng chống cằm, nhìn ngọn lửa rồi lại nghĩ đến chiếc áo long bào màu đỏ đất của cố nhân ngồi trên ngai vàng đêm qua. Ba năm trước, nàng trượt kỳ thi Hội, bỏ lỡ cơ hội gặp lại cố nhân trong kỳ thi Đình, không ngờ kỳ thi Đình năm nay người ấy cũng không đến. Mãi đến đêm qua, họ mới gặp lại nhau sau bao năm xa cách. Bây giờ nghĩ lại mới ngộ ra rằng cũng chẳng có gì đáng để tái ngộ. Con người, chẳng qua cũng chỉ thêm vài sợi tóc bạc trên đầu, trên mặt cũng thêm đầy những nếp nhăn. Nhưng đáng ghét thay, cố nhân... lại vẫn rất khỏe mạnh.Tiếng nước sôi sùng sục kéo Đường Từ trở về thực tại. Nàng dùng một cành cây gạt cho nhỏ ngọn lửa, đổ đầy nước nóng vào ấm trà, rồi lại ném mấy miếng sườn heo nạc đỏ tươi vào nồi, rắc thêm vài lát gừng và hành lá.Khi trở về phòng, vẻ mặt nàng đã bình thản như ban đầu.Thấy Ngư Đồng cẩn thận gấp gói giấy dầu lại rồi nhét vào lòng, Đường Từ thắc mắc: "Ngươi giữ cái đó làm gì?"Đôi mắt Ngư Đồng đỏ hoe như mắt thỏ, giờ lại toe toét cười, ngây ngô nói: "Đây là bảo bối từ trong cung đấy! Chiều nay ta sẽ đi tiệm cầm đồ Trân Bảo xem có đổi được mấy lạng bạc không. Không được thì mang đi khoe cũng được!"Đường Từ biết rằng trong lúc nàng đi ra ngoài thì Ngư Đồng đã giải toả hết nỗi lòng về chuyện bị gia đình ruồng bỏ và giai thoại được cưu mang, liền lắc ngón tay với cậu: "Ngươi cũng biết đây là bảo bối từ trong cung à? Ta mang nó về đã là mạo hiểm biết bao, ngươi hành động như vậy chẳng lẽ là muốn kéo ta vào ngục Hình bộ để chịu đòn?"Khuôn mặt rám nắng của Ngư Đồng lập tức nhăn lại, mò mẫm trong lòng một lúc, do dự lấy ra gói giấy dầu đã gấp vuông vắn, nhíu mày: "Ngài nói xem sao mà người trong cung lắm chuyện thế? Chẳng qua chỉ là một gói giấy dầu mà cũng có thể liên lụy đến mức tội nặng phải chịu đòn sao?"Che miệng cười thầm, Đường Từ cong mắt, nói: "Lừa ngươi thôi, gói giấy dầu này tuy chất liệu tốt nhưng không có dấu ấn của hoàng cung, chẳng qua là được chuẩn bị cho các quan khách đến dự tiệc mang về phủ, bán chẳng được bao nhiêu tiền, cũng không lừa được ai đâu."Ngư Đồng nhướn mày, định mắng người ta lừa mình, nào ngờ khi nhìn kỹ lại thì lại bị vẻ đẹp đoan chính thanh tú và sự dịu dàng toát ra từ đôi mắt của Đường Từ làm cho ngẩn ngơ. Cậu lại nhìn xuống đôi tay của Đường Từ, mười ngón tay thon dài trắng mịn, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện hồi nhỏ, khi nhà còn có chút tiền cho đi học cậu nghe tiên sinh có nói 'nam sinh nữ tướng'. Vì thế, lời khuyên thế chỗ cho lời mắng: "Công tử, a nương ta nói đàn ông phải có khí phách nam tử, lưng hổ vai gấu mới uy phong! Gầy gò yếu ớt quá thì không những không kiếm được việc làm mà còn khó tìm thê tử nữa. Nếu có ai làm mối mà nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ phán là mệnh đoản..."Nói đến đây cậu mới giật mình nhận ra mình đã dùng từ không đúng, ấp úng một lúc mới nói tiếp: "Công tử, không phải là ta nói ngài có vẻ đoản mệnh..."Đường Từ chỉ im lặng, chờ đợi cậu vắt óc nghĩ cách chữa lời, chờ mãi không thấy nói được thêm một chữ nào nữa, nàng mới từ từ nói: "Công tử của ngươi đã là một vị quan Lục phẩm dưới trướng Hàn Lâm viện, bổng lộc hai mươi sáu thạch một tháng, làm gì có chuyện không kiếm được việc? Hơn nữa, mười mấy năm trước, công tử của ngươi có một biệt danh là 'Thiên Tuế', cớ sao lại nói là đoản mệnh? Cuối cùng..." Đường Từ đợi cậu ta chăm chú nghe mới ghé đầu lại gần, rồi vỗ vào trán cậu một cái: "Ai nói với ngươi là ta muốn tìm thê tử?"
——— Hết chương 1 ———
Xin giới thiệu Đường Từ đại nhân a.k.a Nguyên Sóc hoàng đế, tiền lệ lập hậu đã giúp Đường Oanh lập được Nhan Y làm Hậu. :)) Tổ si tình trong truyền thuyết của nhà họ Đường lên sàn. *tung bông*
——— Hết chương 1 ———
Xin giới thiệu Đường Từ đại nhân a.k.a Nguyên Sóc hoàng đế, tiền lệ lập hậu đã giúp Đường Oanh lập được Nhan Y làm Hậu. :)) Tổ si tình trong truyền thuyết của nhà họ Đường lên sàn. *tung bông*