[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh
CHƯƠNG 17 - 18
- CHƯƠNG 17 -Khi đối mặt với Vân Bình quận chúa, Bình An luôn có chút chột dạ.Điều này tất nhiên là vì màn hình chat đã tiết lộ cho nàng rằng chính bản thân nàng sẽ hại chết Vân Bình quận chúa.Thế là mỗi lần nhìn Vân Bình quận chúa cứ như thể đang nhắc nhở Phó Bình An rằng trong tương lai nàng sẽ trở thành một bạo chúa. Nhưng bây giờ, ngay cả tâm trạng này cũng không thể ngăn cản sự khó chịu trong lòng nàng. Nếu không phải vì câu nói trên màn hình chat làm nàng cảm thấy hứng thú, nàng nhất định phải đi chất vấn Vân Bình quận chúa vì sao lại quay lưng đi.Cũng vì lúc này Phó Bình An đang bực bội, liền mặc kệ bất chấp mà buột miệng thốt ra: "Sách điện tử là cái gì?"Nói ra câu này xong, nàng mới ý thức được bản thân không cẩn thận đã phát ra tiếng. Nàng liếc nhìn Vân Bình quận chúa, thấy đối phương không nhúc nhích, vẫn quay lưng về phía mình nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.Phó Bình An liền nghĩ: Kệ đi, dù sao người này cũng gần như câm điếc.Màn hình chat từ lúc bắt đầu buổi học đã thảo luận rất gay gắt, đại khái có hai phe. Có một phe cho rằng Thái hậu và Thừa tướng Phạm Nghị cố ý không dạy nàng những điều hữu ích, muốn dưỡng phế nàng. Lại có một bộ phận khác cảm thấy chỉ là ngày đầu tiên lên lớp, mọi chuyện cũng chưa rõ ràng, có thể Phạm Nghị tuy là danh gia nhưng căn bản không biết cách dạy trẻ con.Nhưng dù thế nào, đa số mọi người đều cảm thấy theo học ở đó với vị thầy giáo này, Phó Bình An chắc là sẽ chẳng học được gì.Cứ thế, bàn luận một hồi, họ lại nói đến sách điện tử.[mất ngủ từng ngày]: Sách điện tử chính là sách, chỉ là nhóc không cần sách vật lý mà có thể xem trực tiếp online.[Trường An Hoa]: Nói như vậy thì có phải cũng có các khóa học online miễn phí không?[vô luận Ngụy Tấn]: Ta vừa tìm thử, có đấy, cũng không ít, nhưng có vẻ hơi đắt. Một khóa học mười hai giờ giảng bài mà gần một nghìn lận.[trà sữa khoai môn trân châu]: Kiến thức đương nhiên là đắt giá.[sai điệu ca hậu Vương A Mễ]: Thật khó mà tưởng tượng được có người thật sự sẽ mua các khóa học công khai trong cửa hàng.[hạc trên núi xanh]: Ta có nên gửi cuốn sách 《Nữ hoàng bạo chúa quyến rũ》 này cho chủ kênh xem không nhỉ?[Trường An Hoa]: Bình An còn nhỏ mà, đừng nên xem mấy loại sách kỳ lạ này.[mất ngủ từng ngày]: Ta cũng cảm thấy không thích hợp lắm, cuốn sách này hơi "người lớn".[Bình An bảo bảo thật đáng yêu]: Trong tin nhắn riêng ngoài chữ ra không thể gửi thứ khác, các ngươi đừng mong đợi nhiều. Trừ phi các ngươi sao chép và dán toàn bộ đoạn văn rồi gửi đi.Phó Bình An hơi tò mò: "Mọi người muốn gửi gì vậy?"[mất ngủ từng ngày]: Con nít hỏi han linh tinh làm gì, mau đi tìm sách điện tử đi.[Trường An Hoa]: Nếu muốn học chữ sao không thử tìm một quyển từ điển trước đi.[trà sữa khoai môn trân châu]: Từ điển có vẻ nhàm chán, hay là tìm một quyển truyện tranh các loại đi.[chạy điều ca hậu Vương A Mễ]: Truyện tranh cũng ngây thơ quá rồi, theo tuổi của cô bé thì đã nên đi học tiểu học, hay là tìm một quyển tài liệu giảng dạy trình độ tiểu học?[mất ngủ từng ngày]: Nhóc ấy làm hoàng đế! Không nên dạy Bình An thành học sinh tiểu học![sai điều ca hậu Vương A Mễ]: Nhưng cô bé chính là học sinh tiểu học mà.Trong màn hình chat thảo luận khí thế ngất trời, Phó Bình An cảm thấy chán nản, liền tự mình đi vào cửa hàng trực tiếp tìm kiếm sách điện tử. Cuốn sách đứng đầu bảng xếp hạng là 《Chiến lược của đích nữ》, nhưng Phó Bình An chỉ nhận ra mỗi chữ "Nữ".Nàng lấy ra bàn cát mà Bạc Trưởng sử đưa cho nàng lúc trước, viết bốn chữ đó lên bàn cát, rồi hỏi: "Đây là ý gì vậy?"[mất ngủ từng ngày]: Hơi quá rồi, cuốn sách này không được đâu.[Trường An Hoa]: Toàn sách gì trên bảng xếp hạng vậy, tiểu thuyết ăn khách à?[sai điều ca hậu Vương A Mễ]: Ngươi cũng không thể bắt học sinh tiểu học đi đọc 《Quân chủ luận》 chứ?[mất ngủ từng ngày]: Cho nên nhóc ấy đâu phải học sinh tiểu học, nhóc ấy cần học cấp độ tiểu học lên trung học à?[Trường An Hoa]: Ha ha ha thật ra nếu nhóc ấy thực sự muốn học nội dung tiểu học thì ta có thể dạy, dù sao ta cũng dạy mỗi ngày.Phó Bình An chớp mắt, rồi tìm kiếm 《Quân chủ luận》 trong cửa hàng. Nàng nhìn thấy tên sách, trong lòng mơ hồ có chút rung động.Kết quả là nàng tìm kiếm từ khóa này, không chỉ hiện ra sách điện tử, mà còn có sách vật lý, video các loại. Phó Bình An chỉ nhìn ra giá trị của chúng khác nhau, liền hỏi: "Vì sao có cái chỉ cần mấy chục, có cái lại lên đến hàng nghìn vậy?"[mất ngủ từng ngày]: Hơn nghìn có phải là video giảng giải các loại không?[trà sữa khoai môn trân châu]: Video đúng là đắt, dữ liệu thì luôn không rõ ràng, còn phải tính thêm phí vận chuyển nữa, nhưng mà video chắc chắn dễ hiểu hơn.Phó Bình An: "À, hình như là..."Nàng vừa dứt lời, bên cạnh có người lên tiếng nói: "Chiến lược của đích nữ... Đây là ý gì? Ngươi viết cái này làm gì?"Phó Bình An giật nảy mình, mở to mắt nhìn về phía bên cạnh, thấy Vân Bình quận chúa không biết từ lúc nào đã đến gần, đang đứng một bên nhìn nàng.Phó Bình An vô thức đưa tay lau những chữ trên bàn cát. Vân Bình quận chúa thấy vậy, sắc mặt lạnh đi, rồi lại nghiêng đầu sang chỗ khác. Phó Bình An lên tiếng nói: "Ngươi vẫn luôn không để ý đến ta, đột nhiên để ý ta làm gì."Vân Bình quận chúa ngồi trở lại chỗ của mình, quay lưng về phía Phó Bình An. Ngay lúc Phó Bình An cho rằng đối phương sẽ không mở miệng nữa, Vân Bình quận chúa nói: "Ngươi không phải đang tức giận sao, ngươi là bệ hạ, ta không dám chọc ngươi."Phó Bình An liền bị chạm vào tim đen, khẽ lẩm bẩm: "Có gì mà không dám, trước kia nói dễ nghe lắm, kết quả khi thật sự lên làm Thiên tử căn bản chẳng ai sợ ta."Tâm trạng nàng tích tụ đến nỗi cả từ "Trẫm" cũng không dùng.Vân Bình quận chúa lại không nói gì. Phó Bình An lại chậm chạp nhận ra, đứng dậy đi đến sau lưng nàng, nói: "Ngươi biết chữ à?"Nàng nói xong như vậy, lại vòng ra trước mặt Vân Bình quận chúa. Vân Bình quận chúa vì ngạc nhiên mà mở to mắt: "Ngươi đến gần ta làm gì?"Từ khi rời khỏi Linh Đình, Phó Bình An tiếp xúc nếu không phải nô tỳ, thì cũng là trưởng bối quan lại. Người trước đối với nàng vừa kính vừa sợ, người sau đối với nàng khi gần khi xa. Ban đầu còn cảm thấy mới mẻ, sau này liền khó tránh khỏi cô đơn. Nếu không có màn hình trò chuyện với nàng, chỉ sợ đã uất ức từ sớm rồi.Bây giờ lần đầu tiên nói chuyện nhiều như vậy với người cùng tuổi, nàng có chút phấn khích lại có chút mong chờ, căn bản không nhận ra Vân Bình quận chúa đang phạm thượng, lại hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"Vân Bình quận chúa mím môi một cái, mãi một lúc sau mới đáp: "Mười một."Phó Bình An lộ vẻ kinh ngạc: "Thật hay giả vậy, ngươi nhìn rõ ràng lớn hơn ta nhiều."Vân Bình quận chúa liếc nhìn nàng: "Muốn tin hay không thì tùy."Nàng lại xoay người sang một bên, Phó Bình An vội nói: "Ta tin, ngươi... ngươi dạy ta biết chữ đi, tỷ tỷ."Phó Bình An nói khẽ từ "tỷ tỷ", Vân Bình quận chúa sững sờ, ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, một lát sau, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.[sai điều ca hậu Vương A Mễ]: TA CHÈO THUYỀN NÀY.[mất ngủ từng ngày]: Hai đứa trẻ con mà ngươi nói bậy bạ gì vậy, đừng suy nghĩ nhiều như vậy chứ.[vô luận Ngụy Tấn]: Hắc hắc hắc, thật là đáng yêu quá đi mất.[Bình An bảo bảo thật đáng yêu]: Bảo bảo đã có bạn rồi![Hạc trên núi xanh]: Hai đứa bé này thật đáng yêu.Ngày hôm sau, Phó Bình An lại đến Thiên Lộc Các để học. Lần này giáo viên đã được thay đổi, nghe nói là thầy giáo từ Thái Học, nhưng vẫn dạy cuốn 《Thánh Vũ Kỷ Niên》. Buổi sáng đọc sách, buổi chiều viết vài chữ là xong một ngày.Lúc này trong màn hình chat, mọi người đều xác nhận rằng Thái hậu và Nhiếp chính vương không thực sự muốn dạy dỗ Phó Bình An tử tế, khiến một làn sóng mắng mỏ bùng nổ. Phó Bình An trở về chính điện, đã thấy Vân Bình quận chúa đứng ngay cửa, thấy nàng đến, liền cùng các cung nhân hầu hạ hành lễ.Phó Bình An nói: "Miễn lễ, sau này ở trong cung nhìn thấy trẫm đều không cần hành lễ."Vân Bình quận chúa lễ phép đáp: "Điều này không hợp lễ nghi, Vân Bình không dám."Phó Bình An "À" một tiếng, quay người bước vào đại điện, trong lòng không hiểu sao lại có chút không vui. Đợi khi các cung nhân lui ra, Vân Bình lại đột nhiên mở lời: "Ta không có công lao, cũng không có thân phận. Ngươi không cho ta hành lễ, vậy thì cũng phải cho phép Bạc Kiều Nhi không cần hành lễ. Thế còn Phó Linh Tiện thì sao, ngươi cũng phải cho phép bà ta không cần hành lễ."Phó Bình An cúi đầu trực tiếp ngồi xuống đất, nửa ngày sau mới nói: "Dù sao ta cũng không có quyền làm gì cả. Trước kia ma ma nói, nếu làm Thiên tử, người trong thiên hạ đều phải nghe ta, nhưng hoá ra không phải như vậy."Công chúa Vân Bình cười khẩy một tiếng: "Đâu ra chuyện tốt như vậy. Nhưng nếu ta nói, ngươi bây giờ ăn ngon mặc đẹp, đã tốt hơn đại đa số người trên đời rồi, là bản thân người tham lam không biết đủ, còn sầu não uất ức."Phó Bình An trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi đang nói chính ngươi sao, cũng ăn ngon mặc đẹp, còn bày ra bộ dạng như thể mọi người đều mắc nợ ngươi. Ngươi lại dám gọi thẳng tục danh của Nhiếp chính vương, bà ấy là mẹ của ngươi đó."Công chúa Vân Bình đột nhiên biến sắc, tiến lên kéo áo Phó Bình An: "Vậy ngươi kêu bà ấy giết ta đi."Phó Bình An đẩy nàng ra: "Ngươi có bị bệnh không?"Vân Bình quận chúa nói: "Ngươi mới có bệnh, các ngươi đều có bệnh! Bà ấy đã hại chết cả nhà ta, ta còn phải gọi bà ấy là mẹ, dựa vào cái gì chứ?"Phó Bình An sững sờ, đứng đơ tại chỗ. Câu nói này giống như một chậu nước lạnh bất ngờ dội vào nàng, khiến nàng bàng hoàng: "Hại chết cả nhà ngươi là ý gì?"Vân Bình không nói gì, chỉ là mặt nàng lúc đỏ lúc trắng, nước mắt như những viên trân châu lăn dài, rất nhanh làm ướt vạt áo. Nàng đột nhiên ngồi sụp xuống đất, ôm đầu gối khóc nức nở, một lúc sau lại vùi mặt vào đầu gối, không dám phát ra tiếng.Vì thế âm thanh ấy xuyên qua lớp vải vóc và da thịt, như thể trực tiếp phát ra từ lồng ngực, càng khiến nỗi đau thêm quặn thắt, tựa như sắp hóa thành lệ máu.Phó Bình An không nói gì, phần bình luận trực tiếp cũng im lặng. Một lát sau, tài khoản "Bình An bảo bảo thật đáng yêu" gửi một món quà, kèm theo lời nhắn:[Bình An bảo bảo thật đáng yêu]: Nhóc đi an ủi nàng ấy đi.Phó Bình An lại không biết phải làm thế nào.Trong lòng nàng tắc nghẽn đến mức hoảng loạn, nhưng lại không thể phân biệt rốt cuộc là vì sao. Nàng di chuyển bước chân đến gần Vân Bình quận chúa, ôm lấy nàng: "Cha mẹ ta cũng qua đời, họ nói mẹ ta tự sát, ta đến nay vẫn không biết vì cái gì..."Thân thể Vân Bình cứng đờ một chút, sau đó tiếng khóc lại càng thêm thê lương bi ai. Phó Bình An mũi cay xè, nhưng lại không khóc.Thật kỳ lạ, trước mặt Thái hậu và Nhiếp chính vương, nàng muốn khóc là khóc được ngay, bây giờ lại nín nhịn được.Mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng tiếng khóc cuối cùng vẫn dẫn tới các cung nhân. Cung nhân tách hai người ra, liên tục hỏi chuyện gì đã xảy ra. Phó Bình An trầm mặc không nói lời nào, Vân Bình quận chúa thì khóc đến không thở nổi.Chuyện này rất nhanh đã kinh động đến Thái hậu và Nhiếp chính vương, hai người vội vã chạy đến ngay trong đêm. Thái hậu nhìn thấy Nhiếp chính vương liền nói: "Ta sớm đã nói Vân Bình có thể rời đi rồi, rõ ràng là con gái của thường dân, cũng chẳng biết tại sao lại yếu ớt đến vậy."Nhiếp chính vương nghe vậy sắc mặt cực kỳ khó coi: "Nàng là con gái của ta."Thái hậu nói: "Ta biết ngươi đối xử với nàng như con ruột, nhưng cái này là hôn dưỡng, rốt cuộc thì vẫn là..."Nói đến đây, Thái hậu bỗng im lặng. Nhiếp chính vương cười lạnh nói: "Thái hậu nương nương sao không nói tiếp? Cái 'hôn' (hôn nhân) và 'dưỡng' (nuôi dưỡng) này có gì khác biệt đâu? Nói đến chuyện này, kinh nghiệm của thần quả thực không phong phú bằng nương nương."Lần này, đến lượt sắc mặt Thái hậu không tốt.Thái hậu kịch liệt chủ trương muốn đưa Vân Bình quận chúa rời đi, nhưng Nhiếp chính vương không quan tâm, chỉ trực tiếp hỏi thăm Vân Bình quận chúa. Không biết Vân Bình đã nói gì, tóm lại nàng vẫn được ở lại, chỉ là cần dưỡng bệnh ở Thiên điện.Sau ba ngày dưỡng bệnh, đến chiều tối ngày thứ ba, sau khi Phó Bình An tan học, nàng một lần nữa gặp lại Vân Bình ở chính điện. Đối phương vẫn như trước ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ, còn Phó Bình An lại có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp rồi.Phó Bình An bước vào đại điện, Vân Bình nghe thấy tiếng động liền nghiêng đầu nhìn qua.Ánh chiều tà phản chiếu lên những lọn tóc của nàng. Lần đầu tiên Phó Bình An nghiêm túc nhìn nàng. Đối phương có khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh, mí mắt rất mỏng, nhưng lông mi lại rất dày. Vì thế mí mắt như thể đang nâng đỡ hàng lông mi dày đặc nên hơi rũ xuống, toát ra vẻ mệt mỏi và u sầu.Giờ đây, Phó Bình An đã hiểu, đối phương đang u sầu vì điều gì.Lời tác giả muốn nói:Hai đứa trẻ là tình bạn. (100%)Trong quá trình trưởng thành của mỗi người đương nhiên có bạn bè và cũng có người yêu.Tóm lại, truyện này chủ yếu không đi theo con đường tình cảm quá nhiều, kể cả khi có cặp đôi xuất hiện cũng vậy thôi. Nhưng tất nhiên cũng sẽ có yếu tố tình cảm, ít nhất là sau khi trưởng thành. Vị thành niên thì dừng lại ở tình bạn thôi.- CHƯƠNG 18 -Vì Vân Bình quận chúa, Phó Bình An trong lòng nảy sinh một suy nghĩ mà trước đây chưa từng có.Nàng cũng bắt đầu nghĩ, tại sao mẫu thân lại tự sát? Phụ thân lại chết như thế nào? Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Hiện tại nàng không biết rõ.Giờ phút này, nàng có thể nhìn thấy chỉ là đại điện trống rỗng, cùng bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp trước giường. Khi bốn mắt chạm nhau, không hiểu sao có chút ngượng ngùng. Phó Bình An vội vàng mở miệng: "Trẫm, trẫm không phải không muốn đi thăm ngươi, chỉ là Cầm Hà nói nếu trẫm đi thăm ngươi, ngươi phải rửa mặt trang điểm để nghênh đón trẫm, ngược lại khiến ngươi không tiện dưỡng bệnh nên mới...""Ta đâu có hỏi, bệ hạ giải thích làm gì?""À."Cuộc đối thoại kết thúc như vậy. Bốn mắt nhìn nhau, gió mát thổi đến, trong gió mang theo mùi hương ngào ngạt của hoa sơn chi.Hai người đột nhiên nhìn nhau cười.[Trường An Hoa]: Treo trăng đầu ngọn liễu, người hẹn sau hoàng hôn.[hạc trên núi xanh]: Ừm, nếu không phải ta đã xem qua spoiler...[mất ngủ từng ngày]: Này, xin mấy người đó, con nhà người ta đơn thuần ngây thơ, chỉ có các người đầu óc quái dị suy nghĩ lung tung.[Trường An Hoa]: Ta không phải, ta không có T-T.[Bình An bảo bảo thật đáng yêu]: Bảo bảo thật sự đã tìm được bạn tốt rồi nha.Phó Bình An không hiểu lắm những gì trên phần bình luận đang nói, nhưng chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Nàng sớm đã quen rồi, vì thế nàng chỉ coi như không nhìn thấy, và tiếp tục học chữ với Vân Bình quận chúa.Trong khoảng thời gian tiếp theo, Vân Bình quận chúa ở lại chính điện ngày càng lâu. Phó Bình An đôi khi cũng dứt khoát lười biếng không đi học, vùi mình trong chính điện tự đọc sách. Thái hậu ban đầu còn đến hỏi han, thậm chí còn trách mắng lúc Phó Bình An đến thỉnh an.Nhưng ngay cả Phó Bình An cũng phớt lờ lời giáo huấn kia, vẻ mặt không đau không ngứa. Thế là nàng cứ tiếp tục lười biếng, "ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới". Cứ thế lâu dần, Thái hậu quả nhiên cũng không nói gì, chỉ bảo không đi học cũng không sao, nhưng những sách cần phải học thuộc thì vẫn phải học.Thái hậu thực ra bận rộn hơn Phó Bình An rất nhiều. Bà ấy phải xem tấu chương, quản lý hậu cung, còn phải chủ trì các đại điển. Thời gian trôi nhanh như gió, thoắt cái đã đến đầu tháng Mười Một. Mấy trận mưa thu đã dứt, ngày càng lạnh hơn. Phó Bình An mỗi ngày đều thay quần áo có lót bông, còn có mấy chiếc áo lông chồn thượng hạng. Chăn đệm cũng đổi thành loại nhồi tơ ngỗng, đắp lên người vừa nhẹ vừa ấm.[sai điều ca hậu Vương A Mễ]: Có tiền thật tốt, hóa ra thời này đã có chăn lông rồi.[trà sữa khoai môn trân châu]: Ngươi đừng tưởng như vậy là xa xỉ, ta thấy tám phần là do chỗ này chưa có vải bông.[vô luận Ngụy Tấn]: Ta thấy cung nhân làm việc nặng cũng chỉ mặc áo vải, chắc là thật sự chưa có vải bông.【 Ngôi sao đã qua: Mãnh liệt đề nghị mở rộng việc trồng bông vải. 】【 mất ngủ từng ngày: Bình An vẫn chưa thể tự mình chấp chính, đợi đến khi có thể xem tấu chương rồi nói sau. 】Câu nói này thực sự đã chạm đúng vào chỗ đau của Phó Bình An, nàng hiện tại đúng là ngay cả tấu chương cũng chưa từng lật qua.Nhưng Phó Bình An cảm thấy làm Thiên tử vẫn tốt. Lúc trước ở Linh Đình, mùa đông cũng chỉ có thể ngủ trên đệm giường lót rơm. Nếu có mưa, rơm rạ vừa ướt vừa lạnh, hoàn toàn không giữ ấm được.Bất quá, nàng nhớ mang máng, tháng Mười Một ở Linh Đình không lạnh đến mức đó.Nàng nói chuyện này, phần bình luận liền giải thích cho nàng:【 Hiến cho Al cát nông hoa: Bởi vì thế giới là hình cầu quay quanh mặt trời. Linh Đình nhất định ở phương nam, Ngụy Kinh tương đối ở phía bắc. 】【 Nhà có mèo bỏ hai ba chỗ: Nói chính xác hơn, nó là hình tròn, giống như cái túi thơm trong tay ngươi vậy. 】Phó Bình An kinh ngạc nhìn cái túi thơm trên tay. Nó tròn như một quả bóng, bên trong chứa hương liệu, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng xanh lục."Vậy chúng ta... Chúng ta có giống như hương liệu bị bọc bên trong không?"【 Trường An Hoa: Không phải, chúng ta ở bên ngoài, ở bên ngoài. 】Phó Bình An cầm túi thơm, tỏ vẻ không tin: "Vậy không phải sẽ bị rơi xuống sao?"【 Trường An Hoa: Có lực hút... Ai... Giải thích thế nào đây. 】【 mất ngủ từng ngày: Trẻ con quan tâm nhiều thế làm gì, ngủ sớm một chút, không thì sẽ không cao được đâu. 】Phó Bình An bĩu môi, kéo chăn trùm kín người, bất mãn đi ngủ.Nàng quyết định ngày hôm sau sẽ kể cho Vân Bình nghe chuyện này. Kết quả, ngày hôm sau tan học, Thái hậu gọi nàng lại, bảo nàng chọn quà sinh nhật tặng Nhiếp chính vương.Hóa ra cuối tháng này là sinh nhật của Nhiếp chính vương.Thái hậu nói rằng nàng cần phải đến phủ Nhiếp chính vương vào ngày đó để thể hiện sự rộng lượng đối với Nhiếp chính vương.Phó Bình An sau khi trở về ngày hôm đó rất không vui. Đọc lời tựa một lúc, nàng đột nhiên hỏi nhỏ Vân Bình: "Ngươi chuẩn bị quà gì cho Nhiếp chính vương?"Bình thường khi ở cùng nhau, các nàng đều đuổi hết cung nhân ra ngoài. Nếu nói chuyện gì đó nhạy cảm, các nàng cũng sẽ ghé sát vào nhau và hạ giọng."Một chuỗi Phật châu và kinh thư viết tay.""Sao lại dụng tâm như vậy? Ngươi không phải ghét bà ấy sao?"Công chúa Vân Bình liếc nàng một cái: "Ta ghét bà ấy, chẳng lẽ bệ hạ thích bà ấy sao? Vậy bệ hạ có thích Thái hậu không?"Phó Bình An giật mình, nhìn chằm chằm nàng nửa ngày.Sau đó nàng thì thào nói: "Chẳng lẽ trẫm biểu hiện rất rõ ràng sao?"Vân Bình quận chúa đột nhiên che miệng cười, nói: "Đừng sợ, bệ hạ biểu hiện không rõ ràng đâu, chỉ là ta cũng như vậy. Đã là những người đồng bệnh tương liên, tất nhiên là có thể nhìn ra được."Phó Bình An nói: "Cho nên ngươi chịu nói cho trẫm những chuyện đó vì lý do này sao? Ngươi cảm thấy chúng ta đồng bệnh tương liên?"Vân Bình hừ một tiếng, không trả lời thẳng, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.Phó Bình An cười, ghé sát lại nói: "Trẫm mấy ngày trước đọc sách, thấy trong sách nói rằng, mọi người muốn biết một vị quân chủ rốt cuộc có năng lực hay không, có thể thông qua việc quan sát những người bên cạnh ngài ấy. Nếu những người bên cạnh có năng lực và trung thành, mọi người sẽ cho rằng ngài ấy là người sáng suốt... Ngươi sau này làm thần tử của trẫm có được không?"Vân Bình quận chúa nói: "Ta ngược lại rất muốn làm thần tử của bệ hạ, thế nhưng ta là Địa Khôn, sau này nhất định phải lấy chồng sinh con..."Phó Bình An nói: "À? Tại sao?"[Trường An Hoa]: Pfff... [Nagi]: Thật là trẻ con.Vân Bình trợn mắt nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi trước đừng vội tìm thần tử, ngươi ngay cả nô tài tin cậy cũng không có. Bên cạnh ngươi hiện tại người thân cận nhất là ai?"Phó Bình An suy nghĩ một chút. Nàng lúc đầu muốn nói là ma ma, nhưng lúc này lại đột nhiên nhận ra, nàng thế mà đã ba ngày không gặp ma ma. Bây giờ những người hầu hạ bên cạnh, đứng đầu chính là Cầm Hà, theo sát phía sau là một cung nữ tên Vãn Phong.Các nàng đều là do Thái hậu ban thưởng.Sắc mặt Phó Bình An thay đổi: "Là Cầm Hà và Vãn Phong."Vân Bình quận chúa liếc xéo nàng: "Ngươi vì sao cứ dùng các nàng mãi vậy, dùng tốt lắm sao?"Phó Bình An đỏ mặt.Cầm Hà quả thật hầu hạ rất tốt. Khi nàng khát, vừa liếm môi một cái là một ly nước đường thêm mật ong với nhiệt độ vừa phải đã được đưa đến tận miệng. Nếu nàng mệt mỏi, chỉ cần khẽ nhíu mày là Cầm Hà sẽ tiến lên dâng trà rót nước, khuyên thầy giáo nghỉ ngơi một chút, đỡ nàng đến giường, giúp nàng xoa bóp tay vai, khiến nàng lập tức cảm thấy thoải mái.Cầm Hà biết tết tóc đẹp, nói chuyện lanh lợi hoạt bát, lại còn biết đọc vài chữ đơn giản. Ở bên Cầm Hà, nàng cảm nhận được niềm vui chưa từng có, cảm thấy mọi suy nghĩ và hành động của nàng đều hợp lý, mọi chuyện phiền phức, nàng chỉ cần động một ý nghĩ là được.So với Cầm Hà, ma ma quá dông dài, A Chi quá chất phác, A Thanh quá ngu xuẩn, A Anh quá xảo trá.Phó Bình An khẽ nói: "Trước đây trẫm không để ý, vậy bây giờ phải làm sao? Trẫm có nên để các nàng đi làm việc trong sân, rồi điều A Chi các nàng đến bên cạnh trẫm không?"Vân Bình quận chúa đột nhiên cười lạnh: "Chưa nói đến việc Bệ hạ có xử lý được hay không, A Chi là người của ai? Bệ hạ có biết không?"Phó Bình An dựa sát lại gần, gần như thì thầm: "A Chi chẳng lẽ là người của Nhiếp chính vương?"Vân Bình quận chúa nhíu mày đẩy nàng ra: "Ta không biết, đừng đến gần ta như vậy."Phó Bình An không rời đi mà bình tĩnh nhìn nàng. Nửa lúc sau, nàng lầm bầm như tự nói với mình: "Nhưng trẫm cảm thấy không phải..."【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Vì sao không phải?】【 ta muốn túi phong: Chờ đại lão giải đáp. 】【 nhà có mèo bỏ hai ba chỗ: Hôm nay có phải hơi ít người xem đúng không? 】【 sống lại ta ở bên cạnh lão vương: Bây giờ là giờ cơm tối mà. 】【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Ta thích nhất xem bảo bảo lúc ăn cơm. 】Hai tháng này, Phó Bình An đã trưởng thành hơn trước.Đầu tiên là lượng người xem tăng lên rất nhiều, tiếp theo là nàng biết rất nhiều chữ. Có một ngày, nàng nhàm chán mở "thỏa thuận người dùng" ra xem thì mới phát hiện nàng vốn không cần phải livestream liên tục.Khi kết nối với hệ thống livestream, nàng đã ký một hợp đồng. Hợp đồng đó quy định phát trực tiếp ít nhất 40 tiếng/tuần. Việc thanh toán sẽ được thực hiện hàng tuần. Nếu không đạt tiêu chuẩn, nàng sẽ bị trừ điểm. Khi điểm bị trừ quá nhiều thì hệ thống livestream sẽ tự động chấm dứt.Trước đây nàng đã vượt mức tiêu chuẩn, thậm chí còn lên cả top bảng xếp hạng nhờ phát trực tiếp liên tục 24 tiếng, điều này đã giúp nàng nổi tiếng hơn trước rất nhiều. Tuần này thời lượng livestream của nàng đã đạt chuẩn, có thể tắt bất cứ lúc nào.Nhưng hiện tại nàng không cảm thấy mình cần tắt livestream. Việc cứ mở mãi có lẽ cũng không sao, nên nàng vẫn chưa từng tắt.Những lời trong màn hình không phải tất cả đều hữu ích, nhưng khi xem nhiều, nàng bắt đầu có mức độ nhận thức nhất định về con người. Việc nàng phán đoán A Chi không phải người của Nhiếp chính vương là nhờ vào trực giác. Cảm giác mà A Chi mang lại cho nàng khác với Nhiếp chính vương.Nàng đang mải suy nghĩ những điều này thì nghe thấy Vân Bình quận chúa nói: "Ngươi sẽ không bao giờ điều Cầm Hà đi chỗ khác được, ngươi có tin không?"Không đợi Phó Bình An nói chuyện, đối phương lại lầm bầm: "Ngươi nói ngươi muốn đổi Cầm Hà đi, Thái hậu sẽ ngay lập tức hỏi ngươi nàng có chỗ nào không đúng à, có phải đắc tội ngươi không, nếu không thích, hay là cứ đánh chết nàng đi...""... Ngươi chọn thế nào? Ngươi muốn đánh chết nàng à? Thế nhưng đánh chết nàng rồi, bà ta sẽ lập tức đổi người khác để thay thế."Phó Bình An: "...Ngươi đã trải qua rồi à."Vân Bình quận chúa lại trừng nàng.Phó Bình An vội nói: "Không phải không phải, trẫm cũng trải qua rồi. Lúc trước Bạc Trưởng sử..."Nói được nửa câu, trong đại điện vắng vẻ này đột nhiên truyền đến tiếng kim loại rơi xuống đất. Trái tim hai người gần như ngay lập tức thắt lại. Phó Bình An nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy tim đập như trống, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.Nàng không dám lớn tiếng vì cung nữ đang trực ngay cửa. Nhưng nàng lại không thể không phát ra âm thanh, vừa rồi các nàng cũng không trò chuyện quá nhỏ.Phó Bình An hạ giọng, ra vẻ bình tĩnh: "Ai ở đó?"Tầm mắt nàng nhìn thấy trên nền đá bóng loáng, một viên hạt châu mã não đỏ tươi đang lăn lóc.Hạt châu kia lăn dưới ánh mặt trời, phản chiếu ra vệt ánh sáng hài hòa rực rỡ, vừa nhìn đã biết là vật quý giá. Đằng sau khung cửa sổ thông ra phòng ngủ, một người nhỏ xíu từ từ bước ra.Bạc Kiều Nhi chắp hai tay sau lưng, đôi mắt láo liên đảo quanh, bĩu môi nói: "Mấy người luôn lén lút chơi với nhau, sao không rủ ta với?"Phó Bình An và Vân Bình quận chúa nhìn nhau.Im lặng vài giây, Vân Bình quận chúa nặn ra một nụ cười, hỏi: "Kiều Nhi, ngươi đến lúc nào vậy? Có mỗi ngươi thôi à?"【heo heo con chuột: "Đây là ai vậy, nhìn nhỏ quá, sáng nay ta mới vào phòng livestream."】【hạc trên núi xanh: "Cháu gái của Thái hậu, bảy tuổi thì phải nếu ta nhớ không lầm."】--------Lời của editor:
Có một số nickname của người xem mình không thể dịch sát nghĩa nên mọi người thông cảm nha, chúng ta chỉ tập trung vào cốt truyện thôi nè o(^▽^)o
Có một số nickname của người xem mình không thể dịch sát nghĩa nên mọi người thông cảm nha, chúng ta chỉ tập trung vào cốt truyện thôi nè o(^▽^)o