[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 19 - 20



- CHƯƠNG 19 -

Phó Bình An kiểm tra bên ngoài phòng ngủ, phát hiện đúng là chỉ có một mình Bạc Kiều Nhi. Nàng nhíu mày nhìn chằm chằm Bạc Kiều Nhi, hỏi: "Ngươi đến lúc nào?"

Bạc Kiều Nhi cười trong veo nhìn nàng: "Ta trưa nay ăn cơm xong là lén tới rồi, chỉ nói với cung nữ là ta ngủ trong phòng, nhưng chỗ này chán quá, ta không cẩn thận ngủ quên mất."

Phó Bình An vừa nhẹ nhõm thở ra thì nghe Vân Bình quận chúa hỏi: "Vậy ngươi có nghe thấy chúng ta nói chuyện không?"

Bạc Kiều Nhi không để ý đến nàng, chỉ nhìn chằm chằm Phó Bình An. Phó Bình An nói: "Kiều Nhi, quận chúa hỏi ngươi kìa."

Bạc Kiều Nhi lúc này mới không cam lòng nói: "Ta nghe thấy một chút..."

Phó Bình An lập tức cảm thấy một luồng khí nghẹn lại ở cổ họng, nghĩ thầm nếu Bạc Kiều Nhi nghe được các nàng bàn luận về Thái hậu và Nhiếp chính vương, liệu có thật sự phải thủ tiêu nàng ta không? Nhưng nàng và Vân Bình cũng chỉ là hai đứa trẻ, chuyện này hẳn là rất khó.

Không, căn bản là không thể nào.

Nàng đang nghĩ như vậy thì Bạc Kiều Nhi nói tiếp nửa câu: "Ta nghe thấy Bệ hạ muốn đổi cung nữ."

Phó Bình An: "... À, đúng rồi."

Bạc Kiều Nhi đi đến kéo tay Phó Bình An: "Ta có ý này, nhưng mà tỷ tỷ sau này phải chơi với ta nhé."

Phó Bình An nhìn Bạc Kiều Nhi, người chỉ cao đến vai mình, rất khó tưởng tượng nàng có thể nghĩ ra ý kiến hay ho gì, nhưng nàng vẫn vô thức hỏi: "Ý gì?"

Bạc Kiều Nhi cười lên, khuôn mặt nàng bầu bĩnh, cười lên có lúm đồng tiền ở khóe miệng, gương mặt trắng trẻo như nắm tuyết, kết hợp với mái tóc nâu không quá đen, nhìn mong manh mềm mại: "Tỷ tỷ cứ nói với cung nữ kia là muốn dùng người mình thích, không thì nói với Thái hậu nàng ta hầu hạ không tốt, nàng sẽ biết sợ. Nô tài đều là như vậy, ngài phải đặt ra quy tắc cho họ."

Phó Bình An nhìn chằm chằm Bạc Kiều Nhi, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nói rõ được tại sao.

tứ hải: "Đứa bé này thật sự mới bảy tuổi sao?"】

vô luận Ngụy Tấn: "Cảm giác có gì đó kỳ lạ mà không nói rõ được."】

sai điệu ca hậu Vương A Mễ: "Tam quan của nhóc này vốn khác thường so với chúng ta. Bởi vì nhóc ấy từ nhỏ đã được giáo dục rằng nô tài không phải người. Các ngươi phải thử đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ."】

mất ngủ từng ngày: "Ha ha, ngươi thì biết người biết ta quá nhỉ?"】

Phó Bình An nhất thời không nói gì, Bạc Kiều Nhi nói: "Bệ hạ không tin Kiều Nhi sao?"

Phó Bình An lắc đầu, nàng nhìn về phía Vân Bình quận chúa, thấy Vân Bình cũng lộ vẻ bối rối. Trên thực tế, Bạc Kiều Nhi nói với nàng một chuyện giống hệt Thái hậu, cũng không xem cung nữ là người. Nhưng Bạc Kiều Nhi lại dựa vào đó mà đưa ra phương pháp có thể thu phục cung nữ.

Phó Bình An quyết định thử một chút.
Nàng đi tới cửa, mở miệng nói: "Cầm Hà, vào đây."

Cầm Hà rất nhanh đi vào, quỳ xuống hành lễ. Phó Bình An suy nghĩ một lát, hỏi: "Triệu ma ma đâu?"

Cầm Hà nói: "Bẩm bệ hạ, ma ma hôm nay bị cảm lạnh, bây giờ đang nghỉ ngơi ạ."

"A Chi đâu?"

"Bẩm bệ hạ, mấy ngày nay thỏ con không chịu ăn, A Chi đang chăm sóc ạ."

"Ngươi gọi A Chi vào đây, trẫm có việc muốn phân phó."

"Bệ hạ có chuyện gì ạ? Nô tỳ cũng có thể thay bệ hạ giải quyết ạ."

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngươi cứ để A Chi tới, trẫm có lời muốn nói."

"Nếu không phải việc gấp, sao không để nô tỳ thay bệ hạ truyền lời ạ?"

Phảng phất mỗi lần đều như vậy, thêm vào việc Cầm Hà làm mọi thứ thực sự rất khéo léo và hoàn hảo, Phó Bình An dần dần cảm thấy bản thân mình muốn gọi người khác là cố tình gây sự.

Nàng lại không dám quá hung dữ. Nàng đến giờ vẫn nhớ ngày đăng cơ, trong lòng nàng không hiểu sao lại nảy sinh ý nghĩ tàn bạo. Nàng luôn nghi ngờ đó mới là bản chất thật của mình, liệu nàng có thực sự sẽ trở thành bạo quân không?

Thế nhưng nàng không muốn trở thành bạo quân, nhưng dường như ngay cả cung nhân cũng được voi đòi tiên.

Quả thật trong sách có nói, quân chủ được người kính sợ còn an toàn hơn được người yêu mến một chút. Một quyển sách khác thì nói, minh quân vô vi ở trên, quần thần kinh ngạc ở dưới. Nhưng Phó Bình An cũng không thể hiểu rõ ý nghĩa của những lời này. Nếu như trở nên tàn bạo, bị người sợ hãi, trong sử sách sẽ gọi nàng là bạo quân, đó là điều nàng không muốn.

Nhưng cứ như vậy thì không được, Phó Bình An hơi kiên quyết một chút: "Ta không muốn nói lần thứ hai, ngươi cứ thế mà làm, mau ra ngoài đi."

Cầm Hà ngẩng đầu lên, quả thật nước mắt giàn giụa, rụt rè nói: "Bệ hạ, có phải nô tỳ làm chỗ nào không tốt không ạ? Nếu nô tỳ có làm sai, xin bệ hạ nói cho nô tỳ biết, đừng ghét bỏ nô..."

Phó Bình An: "..."

mất ngủ từng ngày: Nói thật, ta sớm đã thấy cung nữ này không vừa mắt, đúng là bạch liên hoa, còn suốt ngày liếc mắt đưa tình.】

Trường An Hoa: Bình An cũng có hiểu đâu, nhưng trông nàng ta thật giả tạo. 】

trà sữa khoai môn trân châu: Sao thế này, ta vừa ăn xong bữa tối, Cầm Hà sao lại khóc, cung nữ này thật tâm cơ. 】

mất ngủ từng ngày: Bình An cũng chỉ kiên cường được mỗi ngày đăng cơ thôi. 】

Phó Bình An cảm thấy tủi thân, nàng không dám kiên cường rõ ràng là vì sợ bị xem là bạo quân.

Còn "bạch liên hoa" là cái gì?

Đúng lúc này, bên cạnh chui ra một bóng dáng nhỏ bé, đưa tay tát Cầm Hà một cái. Giọng nói non nớt, yếu ớt nhưng vô cùng chói tai: "Bảo ngươi gọi người thôi, cứ lằng nhằng mãi, ai là chủ tử của ngươi, ngươi phân biệt được không?"

Tiếng tát giòn tan vang dội truyền đến tận ngoài cửa. Nhưng những cung nữ trước đây chỉ cần có gió lay cỏ nhẹ cũng sẽ vào, hôm nay lại không có chút động tĩnh nào.

Phó Bình An và Vân Bình quận chúa ngạc nhiên nhìn Bạc Kiều Nhi. Bạc Kiều Nhi đưa tay giấu vào trong tay áo, đi đi lại lại, ngẩng đầu nói: "Nhìn cái kiểu của ngươi rõ ràng không coi bệ hạ là chủ tử. Ngươi không muốn làm nô tài của chúng ta thì cút đi, ra ngoài quỳ trong sân, quỳ hai giờ, sau đó quay lại nói cho chúng ta biết ngươi đã nghĩ thông suốt chưa."

"Nô tỳ..."

"Ra ngoài! Ngươi chẳng lẽ còn muốn kháng chỉ? Đây là ý của bệ hạ đấy, đúng không, tỷ tỷ?"

Phó Bình An: "À... Ờ."

Bạc Kiều Nhi chỉ vào Cầm Hà: "Kháng chỉ bất tuân, ngươi có biết hậu quả gì không? Không chỉ là ngươi, người nhà của ngươi cũng sẽ bị liên lụy đấy."

Cầm Hà sắc mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu đi ra ngoài. Lần này không rên một tiếng, quỳ ở trong sân.

Bạc Kiều Nhi tranh công nhìn Phó Bình An: "Những nô tì xảo quyệt này sẽ lừa gạt chúng ta vì nghĩ chúng ta là trẻ con. Thật ra nếu họ không nghe lời, tỷ nên đuổi đi mới phải. Vẫn do bệ hạ quá nuông chiều họ."

Vân Bình quận chúa nhìn cảnh này, giống như nghĩ đến điều gì, lên tiếng nói: "Đóng cửa cung lại. Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, các ngươi, từng người một đều sẽ bị đánh roi."
Giết gà dọa khỉ có tác dụng, tất cả mọi người lập tức đóng cửa cung, không ai có ý kiến gì.

Ngao: Mấy đứa bé này thật đáng sợ. 】

trà sữa khoai môn trân châu: Ừm, chỉ có thể nói, phù hợp nhận thức của thời đại này. 】

Trong hai giờ Cầm Hà quỳ trong sân, Phó Bình An gọi A Chi đến, để nàng trở thành Đại cung nữ quản lý Kim Quế Cung, và để ma ma thành quản sự.
Khi nhìn thấy A Chi, Phó Bình An vô cùng giật mình. Nàng đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Thân hình vốn gầy gò bây giờ chỉ còn da bọc xương, làn da đen sạm hơn nhiều, chắc là do phải chịu nhiều gió lạnh nên mặt ửng hồng, các đốt ngón tay sưng đỏ, trên tay còn có rất nhiều vết thương nhỏ.
Phó Bình An rất muốn hỏi, nhưng lại lo lắng làm mọi chuyện phức tạp thêm, nên không nói gì.

Hai giờ sau, Cầm Hà yếu ớt quỳ gối trong đại điện, nằm trên đất nói: "Bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi ạ."

Phó Bình An nhìn Vân Bình quận chúa, đây là lần đầu tiên đối phương ở lại chủ điện muộn như vậy. Bạc Kiều Nhi ban đầu cũng ở trong điện, nhưng ăn một chút bánh táo xong thì ngủ thiếp đi trên giường, Phó Bình An liền cho người ôm nàng về phòng.

Lúc ngủ, đối phương hơi há miệng, bờ môi ẩm ướt hồng hào, lông mi như chiếc quạt nhỏ che đi mí mắt, giống như một đứa trẻ bình thường ngây thơ vô tội.

Vân Bình quận chúa đi đến trước mặt Cầm Hà, khẽ nói: "Cầm Hà, ta hỏi ngươi lại lần nữa, Thái hậu nương nương có phải đã căn dặn ngươi điều gì không?"

Cầm Hà trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Bình An đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Phó Bình An lặng lẽ nhìn nàng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vân Bình quận chúa nói: "Ngươi im lặng chắc chắn là chột dạ. Điều này đã phạm vào tối kỵ. Chỉ riêng điểm này, đánh chết ngươi cũng không quá đáng."

Cầm Hà vội vàng nói: "Thái hậu nương nương có gọi nô tỳ đến, nhưng chỉ hỏi bệ hạ ăn uống thế nào, ngủ nghỉ ra sao, nô tỳ chỉ nói thật... Nhưng, hai vị chủ tử thường xuyên nói chuyện riêng, nô tỳ không hề kể cho Thái hậu nương nương biết."

Vân Bình quận chúa nói: "Lời này của ngươi, ta tạm thời tin tưởng. Thái hậu nương nương quả thực không hỏi qua việc này. Nhưng ngươi đừng hòng lừa chúng ta vì chúng ta còn nhỏ, mà cảm thấy có thể nắm thóp, thao túng chúng ta. Chúng ta mới là chủ tử, luôn có cách để xử lý ngươi."

Cầm Hà vội vàng dập đầu: "Xin Bệ hạ và điện hạ hãy tin nô tỳ, nô tỳ một lòng hướng về bệ hạ. Thái hậu... Thái hậu nương nương tính tình không tốt, lúc trước có thể đến Kim Quế Cung hầu hạ, nô tỳ vui mừng còn không hết."

Vân Bình nhìn về phía Phó Bình An, khẽ gật đầu.

Phó Bình An cuối cùng cũng mở miệng: "Ngươi đứng dậy đi, lòng dạ này của ngươi, trẫm đã biết. Trẫm vốn không muốn quá tuyệt tình, chỉ là ngươi rất thích lấn lướt, độc đoán, cách làm việc như vậy, trẫm rất không thích."

Nàng liếc Cầm Hà một cái, thấy đối phương tuy đã đứng dậy nhưng thân hình lảo đảo, thậm chí suýt ngã, liền mở miệng nói: "Về nghỉ ngơi vài ngày đi."

Cầm Hà khom người muốn lui ra, nhưng đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất, khóc nức nở.

mất ngủ từng ngày: Ra vẻ nhu nhược là muốn gì? 】

Vô luận Ngụy Tấn: Có thể là thấy tiểu sát tinh Bạc Kiều Nhi không có ở đây, lại muốn gây chuyện. Bình An à, đừng nghe nàng ta nói gì hết, mau đuổi nàng ta đi.】

Phó Bình An cũng mơ hồ cảm thấy nếu để Cầm Hà day dưa thêm nữa, có lẽ sẽ phí công vô ích, nghiêm nghị nói: "Ngươi bày ra dáng vẻ này là muốn gây sự? Mau cút ra ngoài! Nếu không đi, trẫm sẽ tìm người kéo ngươi ra ngoài!"

Lần này không chỉ dọa Cầm Hà mà ngay cả Vân Bình quận chúa cũng giật mình, mặt đầy kinh ngạc nhìn nàng.
Cầm Hà vội vàng đi ra ngoài. Biểu cảm trên mặt Phó Bình An lập tức từ lạnh lùng biến thành nụ cười ngượng ngùng, nói: "Trẫm học Kiều Nhi đấy."

Vân Bình quận chúa thần sắc kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì, chỉ hành lễ cáo lui. Phó Bình An tiễn nàng ra đến cửa, Vân Bình quận chúa đột nhiên quay người, hỏi: "Ngươi biết nàng ta muốn làm gì sao?"

Phó Bình An ngẩn người: "À? Trẫm... Trẫm cũng không biết, ta đọc trong sách thấy tình huống tương tự nên bắt chước thôi."

Vân Bình quận chúa bĩu môi: "Cũng không biết ngươi tìm ở đâu ra mấy cuốn sách đó."

Nói xong, nàng nhấc váy quay người chạy đi. Chiếc váy như mây trôi nhẹ nhàng bay lượn, mơ hồ lộ ra đôi giày lụa màu vàng nhạt.

Phó Bình An nhìn bóng lưng Vân Bình quận chúa, như có điều suy nghĩ.

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Ánh mắt này của bảo bảo là...?】

Dương thuỷ thuỷ kim kim: Thông suốt rồi? 】

mất ngủ từng ngày: Trưởng thành sớm, nhưng trưởng thành sớm không tốt. 】

Phó Bình An ngơ ngác.

Nàng đột nhiên nhận ra, trong sách miêu tả "quân chủ" có lẽ chính là như vậy: Bạc Kiều Nhi tựa như ác quan, Vân Bình giống như văn thần. Nàng chỉ cần lợi dụng tốt cả hai, liền có thể lui về sau trở thành một nhân quân. Nhưng hiện tại ý nghĩ này trong đầu nàng vẫn còn rất sơ sài chưa thành hệ thống.

Nhìn Vân Bình quận chúa trở lại Thiên điện xong, Phó Bình An quay đầu thấy A Chi đang cúi người hành lễ ở cửa. Nhìn vết thương trên tay và cổ của đối phương, nụ cười mơ hồ trên mặt nàng chậm rãi phai đi.

Nàng mở miệng: "Ai đã khiến ngươi ra nông nỗi này?"

- CHƯƠNG 20 -

Màn đêm buông xuống, dù đã khoác áo lông chồn, gió lạnh vẫn luồn vào cổ, lạnh thấu xương. Phó Bình An nhìn A Chi đang quỳ trên nền đất lạnh băng, thấy nàng đã lạnh đến cắn chặt răng, liền mở miệng nói: "Vào đi."

Nàng quay người đi vào đại điện trước, rất nhanh sau đó nghe tiếng bước chân phía sau, rồi tiếng cửa điện nặng nề đóng lại. Nàng quay người, thấy bóng lưng A Chi lẻ loi, quần áo trên người nàng lùng thùng, đai lưng thắt càng chặt, khiến vòng eo trông chỉ nhỏ bằng một nắm tay.

dương nước nước kim kim: Nàng gầy quá, ta cũng muốn giảm cân như nàng.】

a Sleep: Gầy đến mức này cũng hơi đáng sợ, ta chỉ từng thấy bệnh chán ăn mới như vậy.】

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.】

mất ngủ từng ngày: Này, cần gì mấy người phải nói vậy, lẽ nào nàng là vì giảm béo mới thành ra thế này sao, rõ ràng là do ăn không đủ no mà.】

trà sữa khoai môn trân châu: Về lý thuyết mà nói, ở thời cổ đại khi sức sản xuất chưa đủ, người được ăn no chỉ có số ít.】

vô luận Ngụy Tấn: Thực ra xem phòng livestream này đã lâu rồi nhưng đôi khi ta vẫn thấy khó chịu, cảm giác mạng người còn không đáng giá bằng con vật, đặc biệt là ban ngày khi giáo huấn Cầm Hà, haizz...】

mất ngủ từng ngày: Ngươi đang nói gì vậy, đây là triều đại phong kiến, ngươi còn muốn chủ nghĩa cộng sản à?】

trà sữa khoai môn trân châu: Ờ, vậy Bình An trước hết phải tự mình lật đổ.】

mất ngủ từng ngày: Lật đổ thế nào, không có cách mạng công nghiệp, sức sản xuất không đuổi kịp thì vẫn ăn không đủ no. Người nguyên thủy thì ăn no được sao?】

đông theo: Sao ngươi dữ vậy, quản lý phòng livestream thì giỏi lắm hả, chủ phòng livestream nên thiết lập lại quản lý đi.】

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Ta cũng là quản lý phòng livestream nè.】

sai điều ca hậu Vương A Mễ: Tôi đồng ý, nên bầu thêm một người nữa, ít nhất là tam quyền phân lập đi, độc tài không làm được đâu.】

hạc trên núi xanh: Chủ phòng livestream đang đi trên con đường hướng đến độc tài đó nha~ hihi.】

Màn hình bình luận lại đang thảo luận một số thứ mà nàng không hiểu, Phó Bình An liền dứt khoát không nhìn nữa. Nàng đi đến trước mặt A Chi rồi kéo cánh tay đối phương, A Chi vô thức né tránh một chút, Phó Bình An nói: "Đừng nhúc nhích."

A Chi quả nhiên bất động, nhưng khi Phó Bình An nắm lấy cánh tay nàng, vẫn không kìm được nhíu mày.

"Trên cánh tay cũng có vết thương? Ai đã đánh ngươi?" Phó Bình An hơi tức giận.

Nói thật, nàng và A Chi không quen thân lắm, thậm chí đến giờ nàng vẫn không biết A Chi rốt cuộc là ai.

Nhưng nàng vẫn cảm kích khi nàng mới vào kinh, còn chưa biết gì, đối phương đã sẵn lòng đứng ra chỉ rõ phương hướng cho nàng. Giống như bây giờ nàng vẫn cảm thấy Bạc Trưởng sử là người thầy tốt nhất của nàng vậy.

A Chi cúi đầu lúng túng: "Là nô tỳ tự mình không cẩn thận đụng vào."

Phó Bình An nói: "Ngươi nói dối, có phải Cầm Hà không?"

A Chi lắc đầu.

Phó Bình An đi vòng quanh nàng một vòng, đột nhiên từ phía sau lưng kéo tay nàng, vén tay áo lên.

tôi muốn ăn sửng sốt: Cảnh tượng này là...?】

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Chín tuổi đó, chú ý lời nói, chủ phòng livestream mới chín tuổi thôi.】

tôi muốn ăn sửng sốt: Ta chỉ muốn nói, động tác của chủ phòng livestream rất nhanh nhẹn.】

Phó Bình An đương nhiên không có ý nghĩ nào khác, nàng chỉ muốn xem vết thương trên tay A Chi. A Chi như giật mình, co rúm lại lùi về sau hai bước, nhưng Phó Bình An đã nhìn thấy những vết đỏ nhỏ li ti và vết sẹo bầm tím.

Dưới ánh đèn mờ tối, những vết tích đó càng trông đáng sợ. Phó Bình An trầm ngâm nói: "Ngươi không phải người của Thái hậu, cũng tuyệt không phải người của Nhiếp chính vương. Rốt cuộc ngươi vì sao lại đến bên cạnh Trẫm?"

mất ngủ từng ngày: Đúng vậy, làm ăn tệ quá, đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Cái này rõ ràng là coi chủ nhân không ra gì rồi.】

A Chi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngược lại sáng vô cùng. Nàng dáo dác nhìn quanh, dường như để xác định trong điện này không còn ai khác. Sau đó nàng đi đến trước mặt Phó Bình An muốn quỳ xuống, Phó Bình An ngăn nàng lại. A Chi nói: "Bệ hạ xin cho nô tỳ được quỳ, không thì nô tỳ thấy hổ thẹn trong lòng."

Phó Bình An thu tay về, A Chi cúi đầu nói: "Nô tỳ đúng là được người an bài đưa vào dịch đình. Người đó trước khi đưa nô tỳ đến, đã nói với nô tỳ rằng, phải đợi điện hạ hiểu được cách giấu dốt, biết được đạo lý, mới có thể báo cho bệ hạ thân phận của hắn."

một quyển không đứng đắn: Người này có vẻ khá lợi hại.】

Phó Bình An nói: "Vậy ngươi cảm thấy Trẫm đã hiểu đạo lý hơn chưa?"

A Chi nói: "Nô tỳ nghĩ Bệ hạ đã có thể đoán ra nô tỳ không phải người của Thái hậu, cũng không phải người của Nhiếp chính vương, thì chắc chắn đã hiểu biết một chút về thời cuộc."

Phó Bình An lại lắc đầu: "Thật ra Trẫm vẫn không biết gì cả, nhưng ngươi có thể yên tâm, cho dù Trẫm biết chủ nhân của ngươi là ai, cũng không thể nào tiết lộ ra ngoài."

A Chi lại nói: "Nô tỳ nghĩ người kia không phải sợ Bệ hạ tiết lộ, mà là sợ Bệ hạ nóng vội. Dù sao tình cảnh của Bệ hạ, cả triều văn võ đều biết."

Phó Bình An có linh tính mách bảo: "Hắn là quan triều đình sao? Vì hắn có thể đưa ngươi vào dịch đình, nhất định là một đại quan trong triều."

Một sự hưng phấn đột ngột xuất hiện. Điều này rất giống như đang ở trong đầm lầy sâu đột nhiên nhìn thấy một sợi dây thừng. Phó Bình An cảm thấy chỉ cần nắm lấy sợi dây thừng, nàng liền có thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này.

trà sữa khoai môn trân châu: Đừng vội vui mừng, hắn không phải là sợ ngươi vui mừng quá sớm nên mới bảo A Chi ngay từ đầu đừng nói sao. Rõ ràng điều này đại diện cho việc hắn không thể làm gì cả.】

chân chân lão bà: Vậy nên sợ nóng vội là ý này à: "Mặc dù ta cùng ngươi hợp tác, nhưng ta lại không làm được gì nhiều đâu, ngươi đừng có mà hành động hấp tấp."

Phó Bình An: "..."

A Chi ứng nghiệm phỏng đoán của màn hình bình luận, đối phương khó xử nói: "Tuy là đại thần trong triều, nhưng bây giờ trong cung ngoài cung đều bị Thái hậu và Nhiếp chính vương kiểm soát, cũng rất khó làm được gì."

Phó Bình An cực nhanh bình tĩnh lại, điềm tĩnh nói: "Ta biết, vậy là ai?"

A Chi ngẩng mắt quan sát Phó Bình An, thấy Phó Bình An quả thật vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.

Nàng vẫn còn nhớ rõ nửa năm trước, đối phương không biết gì cả, hoàn toàn là bộ dạng trẻ con. Dáng vẻ như vậy thậm chí khiến A Chi cũng sinh lòng thương xót, cho rằng chốn cung đình sâu thẳm này rất nhanh sẽ chôn vùi nàng.

A Chi rốt cục mở miệng: "Bệ hạ còn nhớ rõ, mẫu thân ngài Vĩnh An Vương phi họ gì không?"

Phó Bình An trầm tư nửa ngày, chậm rãi nói: "... Điền?"

"Chính là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc họ Điền, đại nhân Điền Miện đã đưa nô tỳ vào cung."

Phó Bình An ngẫm lại tên các đại thần mà bản thân đã gặp từ trước đến nay, nghi hoặc nói: "Trẫm chưa từng thấy qua cái tên này."

A Chi nói: "Nô tỳ vào cung khá muộn, cũng khó có cơ hội nghe ngóng tiền triều, chỉ biết trước khi vào cung, ông ấy đã nhậm chức Ngự sử đại phu."

Phó Bình An lắc đầu nói: "Ngự sử đại phu hiện nay là Cao Nham, hắn là anh trai của Thái hậu."

A Chi sắc mặt không đổi, chỉ nói: "Nếu vậy có lẽ đã từ quan. Điền đại nhân xác thực từng nói qua, nếu tình hình triều đình có biến, thì người cần tạm thời lánh nạn, nhưng chỉ cần có cơ hội sẽ truyền tin tức vào."

Phó Bình An thở dài, trên dưới quan sát nàng, hỏi: "Vậy ngươi nếu đến giúp Trẫm, vì sao lại thẹn trong lòng?"

Sắc mặt A Chi biến đổi, dù dưới ánh đèn nhìn không rõ, nhưng cũng có thể nhận ra có vài phần căng thẳng. Nhưng dù căng thẳng, đối phương vẫn kiên định mở miệng nói: "Một thần không thờ hai chủ, dù nô tỳ chỉ là nô tỳ, nhưng cũng chỉ muốn trung thành với Bệ hạ."

Phó Bình An ngây người.

Câu nói này vậy mà lập tức khiến Phó Bình An thở dồn dập, nàng thậm chí không nhịn được vội vã ưỡn thẳng lưng lên, giả vờ chỉnh lại tư thế để trông thật nghiêm túc.

Gương mặt nàng nóng bừng, nhưng nàng vẫn cố tỏ vẻ tỉnh táo mở miệng nói: "Trẫm...rất vui mừng."

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Bảo bảo đỏ mặt. 】

Trường An Hoa: Cười chết mất, đâu phải bị tỏ tình đâu mà kích động thế. 】

online mò cá: Ha ha ha tôi cảm thấy cái này còn khiến người ta kích động hơn cả tỏ tình ấy chứ. 】

Để che giấu nụ cười đã sắp không nhịn được, Phó Bình An quay lưng đi, thậm chí còn hạ thấp tông giọng một chút, khiến giọng nói nghe có vẻ đáng tin hơn: "Ngươi có lòng này rất tốt, chỉ là nhìn bộ dạng ngươi bây giờ trẫm rất lo lắng, còn chưa đến lúc ngươi thần phục thì mệnh của ngươi đã mất rồi. Mau nói là ai đã biến ngươi ra nông nỗi này? Ngươi đừng có thay hắn che giấu, ngươi không nói, trẫm cũng có thể đi hỏi ma ma."

A Chi thở dài, cuối cùng cũng mở miệng: "Là A Anh..."

Phó Bình An kinh ngạc quay người lại: "Nàng? Nàng vì cái gì... Lại dựa vào cái gì?"

A Chi chậm rãi kể, hóa ra A Anh từ trước đến nay vẫn ghi hận A Chi vì được Phó Bình An ưu ái hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, khi vào cung, A Chi lại bị Cầm Hà đẩy ra. A Chi không giỏi lấy lòng người nên chỉ có thể làm những việc nặng nhọc, lặt vặt. Ngược lại, A Anh giao hảo với phe Thái hậu, nhờ đó mà được chút lợi lộc.

Phó Bình An càng nghe càng tức giận: "Thế là nàng ấy làm nhục ngươi? Ngay cả cơm cũng không cho ngươi ăn? Mọi việc lặt vặt đều do ngươi làm? Ngươi thế mà cũng không tức giận, còn muốn thay nàng che đậy? Đổ thêm dầu vào lửa, nàng ta thật biết chơi đùa."

A Chi khẽ nói: "Chỉ nghĩ rằng sau này nàng ấy sẽ không như vậy nữa, nô tỳ và nàng ấy đã quen biết từ khi ở dịch đình, cũng là một đường nương tựa nhau mà đi tới..."

Phó Bình An tức giận nói: "Ngươi đúng là thiện tâm."

Nàng nói xong, lại nghĩ lại, nhưng không phải cũng vì thiện tâm sao, nghĩ đến lúc trước trên đường, đối phương cũng là nhất thời thiện tâm.

Cơn nóng giận liền đột ngột dịu xuống, chỉ là trong lòng vẫn khó chịu. Có lẽ là vì A Chi đã hiến trung với nàng mà nàng lại không bảo vệ được A Chi, điều này khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Nàng mở miệng: "Được rồi, chuyện này trẫm sẽ xử lý, ngươi lui xuống đi."

A Chi muốn nói lại thôi, Phó Bình An nói: "Trẫm trong lòng đã nắm chắc."

Hôm sau trời vừa sáng, Phó Bình An rửa mặt xong rời giường đi tới cửa, thấy những cung nhân ngày thường lơ là, hôm nay vậy mà ai nấy đều làm việc của mình hết sức chăm chỉ. Lần đầu tiên nàng ý thức được tầm quan trọng của "quản lý", nàng như có điều suy nghĩ, đột nhiên thoáng thấy A Anh đang trốn sau cây cột ở hành lang, lập tức mở miệng nói: "A Anh, ngươi qua đây."

A Anh sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không dám trái lệnh, quỳ gối trước mặt Phó Bình An. Phó Bình An nhìn quanh, nói: "Trẫm thấy cái sân này xám xịt do bụi đất quá nhiều, rất khó coi. Ngươi là người cẩn thận nhất, hôm nay một mình ngươi phải cẩn thận lau sạch cái sân này."

Nàng nói xong, lại nghiêm khắc nói: "Nếu không lau sạch sẽ, trẫm chắc chắn nghiêm trị không tha."

A Anh run rẩy cúi đầu tuân lệnh. Trên đường đến Thiên Lộc Các, Phó Bình An nhìn về phía A Chi ở bên trên, bí mật chớp chớp mắt. A Chi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng ngay lập tức lại không nhịn được cười.

Mặc dù các lão sư ở Thiên Lộc Các vẫn không tiến bộ, nhưng Phó Bình An lại cảm thấy qua thời gian này lại có hy vọng hơn về tương lai của mình. Dù sao nàng hiện tại đã biết trong triều đình có những người âm thầm phò tá nàng, những người đó chỉ đang chờ một cơ hội mà thôi.

Cuối tháng Phó Bình An đến Nhiếp chính vương phủ dự tiệc chúc thọ, chuyến đi này khiến Phó Bình An lại phát hiện ra một số chuyện ngoài ý muốn.

Nhiếp chính vương phủ không hề tinh xảo xa hoa, ngược lại rất giản dị. Cách bài trí phòng ốc, đừng nói so với Thái hậu, ngay cả Kim Quế Cung vừa tu sửa cũng tốt hơn không ít so với trạch viện của Nhiếp chính vương, thậm chí ngay cả người hầu cũng không có mấy.

Nhưng những người hầu trong nhà, phần lớn khí vũ hiên ngang, đi đứng nghiêm cẩn, có phong thái của quân đội.

Điều này khiến Phó Bình An càng cảm thấy bất an.

Đặc biệt là sau Tết, tin tức từ phía Nam truyền đến, nước chư hầu Nam Vu khởi binh làm phản. Trong và ngoài triều đình dâng sớ, mời Nhiếp chính vương xuất binh thảo phạt.

trà sữa khoai môn trân châu: Trận chiến này nếu nàng ta thắng, chắc hẳn danh tiếng sẽ nâng cao hơn trước.】

Trường An Hoa: Thế cũng không thể nguyền rủa cho nàng ta thua chứ, chinh phạt nước chư hầu vẫn là chuyện có lợi cho Bình An. 】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Không biết nữa, ta cảm thấy đây là cơ hội hiếm có của nàng. 】

--------

Chương trước Chương tiếp
Loading...