[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 15 - 16



- CHƯƠNG 15 -

Phó Linh Tiện đương nhiên biết độc này không phải nàng ta hạ.

Nhưng hiện tại, cả triều văn võ đều nghĩ nàng ta hạ độc.

Việc đề nghị tế bái Cao tổ là do nàng ta đề xuất, phần lễ nghi cụ thể cũng do người của nàng ta đặt ra, thậm chí chén rượu này cũng do nàng ta bưng lên.

Hiện tại, những người buộc tội nàng không nói nàng hạ độc mà nói nàng "quang minh chính đại hạ độc, quả thực vô pháp vô thiên."

Lời nói này giống như kiểu "Ngay cả khi hạ độc, ít nhất cũng nên làm lén lút chứ."

Nếu cho nàng một cơ hội giải thích, nàng nhất định sẽ nói: "Ta bị ngu à?"

Tình ngay lý gian, nàng cũng không thể tránh bị hiềm nghi.

Phó Linh Tiện hiện tại cũng có nỗi khổ không nói nên lời, lại không ngờ Bệ hạ vừa tỉnh đã triệu kiến nàng, rồi cho lui tất cả thị nữ, nói với nàng một câu như vậy.

Nàng thật sự ngây người.

Nàng vốn nghĩ, tiểu hoàng đế gần chín tuổi nhất định cũng sẽ nghi ngờ nàng, và chắc chắn sẽ không gặp nàng.

Không ngờ đối phương không những không tránh mặt nàng mà còn gọi nàng... Hoàng cô mẫu.

Dù Phó Linh Tiện cũng là người cùng họ Phó thị, nhưng không phải là nhánh của Cao Tổ. Chẳng qua ban đầu Cao Tổ thích nàng lanh lợi khi còn nhỏ, nên đã nhận nàng làm nghĩa nữ. Vì vậy, nếu xét về quan hệ huyết thống với Bệ hạ cũng không tính là gần.

Thế nên, bất ngờ nghe được xưng hô này, ngay cả nàng cũng nhất thời có chút động lòng.

Nàng nhìn Phó Bình An, đang định quỳ lạy thì đối phương mở miệng nói: "Hoàng cô mẫu không cần đa lễ, trẫm, trẫm..."

Vì quá suy yếu, nàng chỉ nói được nửa câu đã không nói được nữa. Mức độ suy yếu của Bệ hạ khiến Phó Linh Tiện nhíu mày. Nàng tiến lại gần, suy nghĩ một lát, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ sao lại biết mình trúng độc?"

Phó Bình An liền ngây người.

Đương nhiên do nàng nhìn giao diện.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, từ lúc hôn mê đến giờ, nàng chưa từng nghe hiểu được trọn vẹn một lời nào. Là một đứa trẻ chín tuổi, việc lập tức nghĩ đến mình bị trúng độc quả thật có vẻ không hợp lý.

【 mất ngủ từng ngày 】: Sẽ không lộ tẩy chứ?

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: À... Nhất thời không nghĩ ra, nhưng vấn đề không lớn. Nhóc cứ im lặng là được, sau đó đợi nàng ấy nói chuyện, rồi làm theo những gì vừa dạy mà nói.

Phó Bình An liền trầm mặc, cụp mắt nhìn tấm chăn gấm.

Thực tế, Phó Bình An thật sự không muốn gặp Phó Linh Tiện.

Theo Phó Bình An tự mình thấy, chén rượu đó rõ ràng là do Phó Linh Tiện bưng lên. Cho dù không phải nàng ta hạ độc, thì nhất định cũng không thoát khỏi liên quan.

Nói đơn giản là ít nhiều cũng có chút giận cá chém thớt.

Hơn nữa, nàng đã biết Phó Linh Tiện sẽ tạo phản, mà còn vội vã tiếp cận, điều này có bình thường không?

"trà sữa khoai môn trân châu" nói với nàng là bình thường.

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Không quan trọng, bất kể có phải Nhiếp chính vương hạ độc hay không, bây giờ nhóc nhất định phải nói như vậy.

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Chúng ta phân tích tình hình một chút, có lẽ tình huống vẫn có chút khác so với những gì đã nghĩ trước đây.

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Nếu Bình An là Hoàng đế đã định sẵn, thì nghi thức nghênh đón ở cửa thành không nên đơn giản như vậy. Thậm chí, việc nàng dùng thân phận hoàng thân xa xôi vào thành cũng không nên không có động tĩnh gì cả. Khả năng duy nhất là Thái hậu lén lút mời nàng vào kinh thành.

【 mất ngủ từng ngày 】: Lúc đó ngươi chưa vào xem à? Bạc Trưởng sử đã nói, trước đây còn có một Tấn Vương Thế tử đã được phong làm Thái tử, kết quả bị phế. Ta đoán toàn bộ văn võ bá quan trong thành, trước ngày hôm nay, đều không biết Bình An có thể làm Thiên tử.

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Vậy quyền thế của Thái hậu lớn đến kinh người rồi. Văn Đế trước khi qua đời đã triệu Nhiếp chính vương về, có lẽ chính là để áp chế quyền thế của Thái hậu. Vậy thì bây giờ biện pháp tốt nhất là ủy quyền cho Nhiếp chính vương, để họ kiềm chế lẫn nhau.

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Cho nên không chỉ phải nói như vậy, mà còn phải giả vờ đáng thương, giống như nhóc đã làm với Thái hậu vậy.

Phó Bình An cảm thấy lời này không đúng. Nàng xưa nay không cảm thấy mình là giả bộ đáng thương, nàng là thật sự khó chịu. Ngày hôm đó nàng nghĩ đến cha mẹ, hôm nay nàng vừa sợ hãi trước tình cảnh của mình, hiện tại đang cố nén nước mắt vào trong.

Cảm xúc vừa buông lỏng một chút, nước mắt liền tuôn ra như suối. Phó Bình An khi khó chịu thường muốn nắm lấy thứ gì đó, không tự giác duỗi tay ra rồi rụt lại, sau đó nắm lấy ống tay áo của Phó Linh Tiện.

Kéo một cái, liền giữ nguyên như vậy.

Phó Bình An ngẩng đầu nhìn đối phương, nước mắt giàn giụa, sắc mặt tái nhợt, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cổ tay gầy trơ xương.

Phó Linh Tiện nhìn một lát, thở dài một tiếng, tiến lên đi đến bên giường, khẽ nói: "Bệ hạ... Người đang nghĩ gì vậy?"

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Ta luôn cảm thấy chủ kênh mỗi lần muốn giả bộ đáng thương thì chỉ có một chiêu này.

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu 】: Là thật sự rất đáng thương mà, ô ô ô

【 mất ngủ từng ngày 】: Sao có thể là giả bộ đáng thương, trúng độc cơ mà!

【 Trường An Hoa 】: Chủ kênh mới chín tuổi thôi.

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: À à cũng đúng nha, lỗi của ta, lỗi của ta.

Phó Bình An đang muốn nói chuyện, nước mắt nước mũi lại giàn giụa đến miệng. Nàng đưa tay lau mặt, không còn chút sức lực nào, lau qua loa một cái, liền nghe Nhiếp chính vương lại thở dài một tiếng, sau đó một chiếc khăn tay mang theo mùi thơm đã lau sạch những giọt lệ trên mặt nàng.

Nhiếp chính vương cũng ngồi xuống bên giường, dựa vào Phó Bình An, xoa đầu nàng khẽ nói: "Đừng khóc bệ hạ, thần biết ngài sợ hãi."

Phó Bình An toàn thân cứng đờ, phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, mở miệng nói: "Ta... Trẫm muốn biết ai muốn hại ta. Toàn bộ cung điện này, ngoài Hoàng cô mẫu ra, trẫm không biết còn có thể tin ai."

Phó Linh Tiện khẽ nhíu mày: "Vì sao lại tin ta? Bây giờ ta mới là kẻ đáng ngờ nhất."

【 mất ngủ từng ngày 】: Nhiếp chính vương này thật tinh ranh. Người khác đều không nghi ngờ nàng, vậy mà nàng còn tự gây chuyện.

【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ 】: Điều này nói rõ nàng rất lý trí mà, ta thích sự lý trí của nàng.

【 mất ngủ từng ngày 】: Ngươi thích nàng thì cũng không có cơ hội, nàng có con gái rồi.

【 hạc trên núi xanh 】: Không phải con ruột, là con của thuộc hạ đã chết trên chiến trường.

【 mất ngủ từng ngày 】: ...Cái gì vậy? Chẳng lẽ nhân vật chính để giữ sự trong sạch tuyệt đối, với bối cảnh và thân phận này, còn muốn độc thân sao?

【 hạc trên núi xanh 】: Đây là có nguyên nhân, vì nàng là Thiên Càn nên từ trước đến nay chưa từng phát tình, hiểu không?

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu 】: A? Sao lại thế? Không lẽ do bệnh di truyền à?

【 trà sữa khoai môn trân châu 】: Các người có thể đừng tám nhảm được không? Bình An hiện tại đang ở thời khắc mấu chốt đấy.

Phó Bình An đúng là đang ở thời khắc mấu chốt, bởi vì chuyện này ít nhiều yêu cầu nàng phải có chút ứng biến ngay lập tức. Nàng nhìn Phó Linh Tiện, vừa suy tư vừa mở miệng nói: "...Tại vì Hoàng cô mẫu chính là người đã đề nghị đi Cao Tổ miếu, rượu tế trời cũng là do cô đưa tới, nên cô chính là người hy vọng mọi chuyện thuận lợi nhất, bởi vì nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên cô."

Phó Linh Tiện nghe vậy thở ra một hơi dài, nói: "Đúng là như thế." Một đứa trẻ chín tuổi còn hiểu đạo lý này, vậy mà cả triều văn võ lại không một ai nói gì.

Thật không biết là thật sự ngu ngốc hay là giả vờ ngu ngốc.

Nghĩ lại thì chắc là giả ngu.

Triều đình bây giờ chắc chắn là do Thái hậu độc đoán.

Phó Linh Tiện kìm nén hơi thở, mở miệng nói: "Bệ hạ nếu tin tưởng thần, hãy giao chuyện này cho thần xử lý, thần chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối của việc này."

Nàng nói xong câu này, nhìn về phía Phó Bình An, liền thấy Phó Bình An lộ ra vẻ chần chừ, không đồng ý ngay lập tức.

Trong lòng Phó Linh Tiện trùng xuống: "Bệ hạ không tin thần sao?"

Phó Bình An nói: "Không phải, mà là..."

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa truyền đến một tiếng: "Thái hậu nương nương giá lâm!"

Phó Bình An như thốt ra: "Vạn nhất việc này là... người trong cung làm, trẫm để cô điều tra rõ, vậy Thái hậu chẳng phải sẽ không vui sao?"

Nói xong như thế, hình như có chút hối hận vì mình đã nói quá nhiều, bèn nhắm mắt lại nghĩ rằng vò đã mẻ không sợ sứt nói một câu: "Dù sao trẫm cũng ở trong nội cung."

Lời này đã chỉ rõ ý, Phó Linh Tiện có chút hiểu ra, nhìn Phó Bình An một cái thật sâu.

Và lúc này Thái hậu cũng xông vào.

Bà bị cận vệ của Phó Linh Tiện ngăn lại một chút ở cửa ra vào, lúc này không khỏi có chút tức giận, trông thấy Phó Linh Tiện liền nói: "Cận vệ của ngươi thật là vô pháp vô thiên, dám ở đây cản ta, lẽ nào cho rằng hoàng cung này là nhà ngươi?"

Phó Linh Tiện khoanh tay nói: "Không dám."

Thái hậu đi nhanh đến bên giường, ngồi xuống cạnh Phó Bình An, lo lắng nói: "Hoàng đế tỉnh rồi sao không gọi ta trước?"

Phó Bình An nói: "Đêm đã khuya, ta sợ mẫu hậu đã ngủ."

Thái hậu lấy khăn tay lau nước mắt: "Ta lo lắng không ngủ được, căn bản không yên giấc, biết con tỉnh rồi, mừng rỡ lập tức đến, vậy mà cũng không ngờ, lại có người đến nhanh hơn."

Phó Bình An nói: "Mẫu hậu, là trẫm triệu Nhiếp chính vương đến, hy vọng nàng có thể điều tra rõ việc này."

Thái hậu thốt ra: "Việc này còn muốn điều tra sao? Rõ ràng chính là nàng..."

Có lẽ tự cảm thấy lỡ lời, Thái hậu đột nhiên im lặng, nhưng dường như vẫn bất mãn, cười lạnh nói: "Ngươi đã dỗ Hoàng đế thế nào mà lại để ngươi điều tra chuyện này?"

【 Trường An Hoa 】: Là diễn xuất của các nàng quá tốt hay là ta quá ngu ngốc vậy? Ta cảm thấy hình như không phải hai người họ.

【 mất ngủ từng ngày: Đừng nghi ngờ, do ngươi quá ngu ngốc. 】

Phó Bình An nói: "Những chuyện còn lại, xin mời Mẫu hậu, Hoàng cô mẫu và các đại thần cùng thảo luận. Thật ra thì ta..."

Nàng thực sự hơi mệt, chỗ xương lông mày cứ giật liên hồi và đau nhói. Nàng không biết vì sao, chỉ cảm thấy cơn đau này khiến nàng không thể suy nghĩ. Nàng nhíu mày, khẽ rên một tiếng. Thái hậu vội vàng nói: "Nhanh truyền thái y tới..."

Phó Bình An mở mắt, ánh mắt lơ lửng, rồi dừng lại trên khuôn mặt Nhiếp Chính Vương. Nàng thấy Nhiếp Chính Vương cũng đang nhìn mình, ánh mắt dò xét, như đang suy tư điều gì.

Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Phó Bình An đã lại ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ sắc trời rực rỡ, không biết đã trôi qua bao lâu.

Cơ thể không còn khó chịu, chỉ cảm thấy như bay bổng, đến cả ngón tay cũng không nhúc nhích được. Trong tai như bị nhét bông gòn, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, thế giới tĩnh lặng đến đáng sợ.

So với thế giới tĩnh, trong phần chat trực tuyến lại vô cùng náo nhiệt.

【 mất ngủ từng ngày: Tỉnh rồi, tỉnh rồi, tỉnh rồi. 】

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Bảo bảo đã hôn mê ba ngày rồi đó huhu. 】

【 vô luận Ngụy Tấn: Hiện tại cơ thể cảm thấy thế nào? 】

【 mất ngủ từng ngày: Người bình thường bị lấy một chậu máu lớn thì chịu nổi không nhỉ? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Ở thời cổ đại, liệu pháp này rất bình thường, mọi người đừng hoảng sợ, tỉnh lại là tốt rồi. 】

Phó Bình An đang định mở miệng thì cảm thấy một luồng hơi ấm ở cánh tay. Nàng cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy một cô bé lạ mặt đang quỳ gối bên giường, lặng lẽ nhìn mình.

Cô bé đó trông bằng tuổi nàng, nhưng ánh mắt lại đạm mạc, như vẻ hoang vu của một ông lão.

【 Trường An Hoa: À đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là con gái nuôi của Nhiếp Chính Vương, sau này bị nhóc dùng làm vật tế trời đó, Vân Bình quận chúa. 】

Phó Bình An: "..."

--------


- CHƯƠNG 16 -

Vì sao nàng ta lại đến đây chứ?

Phó Bình An muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ vừa mở miệng, cổ họng đã khô khốc và đau nhói, đến cả một câu cũng không thể thốt ra.

Nàng nhíu mày, phát ra tiếng động kỳ lạ. Vân Bình quận chúa liếc nàng một cái, không rên tiếng nào, đến cả ly nước cũng không rót, đứng dậy liền đi.

Phó Bình An: "...!"

"Trẫm ghét nàng ta" Phó Bình An nghĩ vậy.

Tuy nhiên không lâu sau, Cầm Hà và các cung nhân khác liền như ong vỡ tổ ùa vào. Người thì rót nước, người thì lau mặt, rồi lập tức mang đến cho nàng một bát sữa dê ngọt nóng hổi. Sau khi uống xong, nàng có cảm giác như sống lại, ít nhất là ngón tay đã có thể cử động, và cũng có thể tựa người ngồi dậy được.

Nhưng trên giao diện vẫn hiển thị "Tình trạng cơ thể: bất thường (trúng độc)"

Liệu pháp lấy máu quả nhiên vô dụng!

Cùng lúc đó, nàng cũng thông qua phần chat trực tuyến mà biết được nguyên nhân Vân Bình quận chúa có mặt ở đây.

Cô bé này được cho là một điềm lành. Nghe nói khi nàng mới sinh ra, ráng mây đỏ đầy trời, trong phòng thơm ngát, cây già khô héo trong sân cũng đâm chồi nảy lộc trở lại.

Thế là nàng được cho rằng ở bên cạnh Hoàng đế có thể giúp Hoàng đế sớm ngày tỉnh lại, nên được đưa vào cung và được yêu cầu hầu hạ Phó Bình An.

Bây giờ Phó Bình An tỉnh lại, dường như càng chứng tỏ nàng thực sự có năng lực.

Phó Bình An biết được việc này thì nhìn nàng với ánh mắt khác, nhưng phần chat trực tuyến lại nói:

【 mất ngủ từng ngày: Ừm... Điềm lành à, trách không được lại bắt nàng tế trời. 】

【 Trường An Hoa: Không nên nói những lời như vậy chứ, nàng mới mấy tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ con, làm gì có chuyện điềm lành này nọ, chắc chắn là do người khác bịa đặt, cũng thật đáng thương. 】

【 vô luận Ngụy Tấn: Tại sao lại phải bịa chuyện này chứ? 】

【 mất ngủ từng ngày: Ngươi cứ nói xem, đây không phải là con gái nuôi của Nhiếp Chính Vương sao? 】

Phó Bình An ít nhiều nhận thấy những người trong phần chat trực tuyến đều khinh thường "điềm lành", nhưng nàng chưa đến mức đó, nên ít nhiều có chút tò mò về Vân Bình quận chúa này. Tuy nhiên, người này dù nói là ở Thiên Điện của Kim Quế Cung, nhưng ngày thường căn bản sẽ không xuất hiện trước mặt nàng, ngoại trừ mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, bị cưỡng chế yêu cầu nhất định phải ngồi ở mép giường nàng.

Đối phương ngồi ở bên giường, cũng chỉ ngẩn người, không làm gì cả, không nói lời nào, hai mắt vô thần như một con búp bê bằng đất. Phó Bình An cũng không nói chuyện, chỉ nhìn phần chat trực tuyến trò chuyện.

Đôi khi nhìn phần chat trực tuyến trò chuyện, nàng sẽ không nhịn được cười thành tiếng. Lúc này nàng sẽ lúng túng liếc nhìn Vân Bình quận chúa, nhưng đối phương phần lớn thời gian vẫn không có chút phản ứng nào, chỉ có rất ít khi sẽ nghiêng mắt nhìn nàng một cái.

Lại qua hai ngày, Thái hậu đưa tới một cô bé tên là Bạc Kiều Nhi, và cũng nói là bát tự hợp với nàng, có thể cùng nàng chơi.

【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Ta hiểu rồi. 】

【 mất ngủ từng ngày: Ha ha, chuyện này ngươi đặc biệt hiểu nhanh đó. 】

【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Phản ứng này của ngươi rõ ràng cũng hiểu đúng không? 】

【 Trường An Hoa: Trẻ con còn nhỏ, không nên nói linh tinh. 】

【 mất ngủ từng ngày: Cổ đại không phải chú ý nam nữ bảy tuổi không được ngồi chung sao? Các nàng tuy nhìn đều là nữ, nhưng thực ra là hai giới tính mà? 】

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Không có phân hóa thì không quan trọng... Bởi vì sẽ không có chuyện quan hệ yêu đương gì mà... 】

Phó Bình An thực sự không hiểu rõ lắm những lời trong màn đạn. Nàng chỉ cảm thấy Bạc Kiều Nhi líu lo hơi ồn ào. Nếu phải chọn một người bạn chơi giữa Vân Bình quận chúa và Bạc Kiều Nhi, nàng thà chọn Vân Bình quận chúa.

Cứ thế lại qua hơn một tháng. Khi Phó Bình An có thể ngồi dậy trên giường, kết quả vụ án rượu độc tế trời cũng được công bố.

Thủ phạm là Phó Lịch, Tấn Vương Thế tử, người từng là thái tử bị phế, giờ đang tu hành trong Tịnh Các ở nội cung.

Phần chat trực tuyến ồn ào như ong vỡ tổ khi biết kết quả này:

【 vô luận Ngụy Tấn: Đây tuyệt đối là một vụ án oan ức mà? 】

【 mất ngủ từng ngày: Trong tiểu thuyết đâu có nhắc đến người này, ta có đọc sót không? 】

【 hạc trên núi xanh: Ta cũng cảm giác như không có người này. 】

【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Cho nên ta mới nói tiểu thuyết và thế giới gốc không nhất định là hoàn toàn tương ứng. 】

【 hạc trên núi xanh: Không phải chứ, trong tiểu thuyết chuyện này rất rắc rối, sao bên này lại điều tra ra dễ dàng như vậy, còn điều tra ra một người hoàn toàn không ai biết. 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Cũng không dễ nói, nói là hắn thì dường như cũng có khả năng thật. 】

Lúc này, trong lòng Phó Bình An có một ý nghĩ khác.

Đây là lần đầu tiên nàng biết, hóa ra Tấn Vương Thế tử vẫn còn ở trong cung.

Vô hình, trong lòng nàng nảy sinh một sự tò mò. Sự tò mò này thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả sự phẫn nộ.

Nàng muốn gặp Tấn Vương Thế tử một lần.

Khi nàng đưa ra yêu cầu này trước mặt Thái hậu và Nhiếp Chính Vương, biểu cảm của cả hai đều có vẻ hơi kỳ lạ.

Rất khó hình dung loại biểu cảm đó, nếu dùng lời trong phần chat trực tuyến mà nói, đó chỉ là có chút "ngượng ngùng".

Thái hậu liền mỉm cười có chút lúng túng nhìn nàng, nói: "Vì sao muốn gặp hắn một chút đâu? Là rất tức giận sao?"

Phó Bình An nói: "Tất nhiên trẫm tức giận rồi."

Nhiếp Chính Vương, người mà ngày thường đến cả biểu cảm cũng lười thể hiện, vậy mà lại nở nụ cười, nói: "Chuyện này hắn đã biết lỗi rồi. Chúng ta quyết định phạt hắn ở Tiềm Lương Sơn đóng cửa tu hành sám hối, chung thân không được ra núi."

Phó Bình An lộ ra vẻ mặt có chút kinh ngạc, không nhịn được thốt lên: "... Chỉ thế thôi sao?"

Đây là một hình phạt mà ngay cả nàng, một đứa bé chín tuổi, cũng cảm thấy không hề nghiêm trọng chút nào.

【 mất ngủ từng ngày: ??? Hai bà già này có ý gì vậy? 】

【 sai điệu ca hậu Vương A Mễ: Này, đừng tấn công cá nhân chứ, hai vị nhìn đều khoảng ba mươi tuổi, phong nhã hào hoa, OK? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Độc chết hoàng đế mà chỉ chung thân sám hối thôi á? Hai người này sẽ không phải đã đạt thành thỏa thuận hợp tác nào đó rồi chứ? 】

Nhiếp Chính Vương thở dài một hơi, nói: "Bệ hạ, dù sao ngài cũng không sao. Tấn Vương vì chuyện này đã tự giáng mình thành thứ dân. Tấn Vương huyết mạch chỉ có một hậu duệ này thôi."

Phó Bình An nhìn vào phần hiển thị "Trạng thái bất thường" trong giao diện, lẩm bẩm như hỏi lại: "Ta không sao?"

Thái hậu nói: "Người của Thái y viện đều đến khám rồi, nói độc tố trong cơ thể con đã được thanh trừ, chỉ là còn hơi suy yếu thôi."

Phó Bình An: "..." Nàng nhất thời không biết giải thích thế nào về việc bản thân rõ ràng vẫn còn trúng độc. Nàng muốn nói lại thôi.

Thái hậu liền nói tiếp: "Bệnh tật đi như kéo tơ, Hoàng đế còn cảm thấy khó chịu là rất bình thường."

Phó Bình An nhỏ bé thở dài, nói: "Được thôi, trẫm cũng không trách ca ca. Trẫm chỉ muốn hỏi một chút hắn tại sao lại làm vậy."

【 trà sữa khoai môn trân châu: Tại sao lại kết tội nhẹ như vậy, có phải là hai người này đều biết rõ Tấn Vương Thế tử thực sự vô tội không? 】

Thái hậu nắm tay nàng an ủi: "Hắn đã bị đưa đi Tiềm Lương Sơn rồi, Hoàng đế cũng không cần nghĩ chuyện này nữa, nên nghỉ ngơi thật tốt. Đúng rồi, sợ con nhàm chán, cố ý tìm Kiều Nhi đến bầu bạn với con, các con chơi có vui không?"

Phó Bình An nhận ra Thái hậu không muốn nói chuyện tiếp nữa, liền đành phải gượng cười nói: "Cũng tạm ạ."

Thái hậu nói: "Kiều Nhi là ta nhìn từ trong tã lót lớn lên đó, nàng vừa ra đời đã trắng nõn, bây giờ là người đáng yêu nhất trong số các tỷ muội."

Nàng liếc nhìn Nhiếp Chính Vương một cái, rồi nói thêm: "Vân Bình cũng không tệ, chỉ là tính tình hơi lạnh lùng một chút, không thích nói chuyện."

Nhiếp Chính Vương dường như không muốn nói về chuyện này, đứng dậy nói: "Tiền triều còn có chút việc, thần xin cáo lui trước. À đúng rồi, còn có chuyện xây dựng lại Thiên Lộc Các. Tên và thân phận của mấy vị lão sư, ngày mai thần sẽ viết tấu sớ trình lên, Bệ hạ có thể tự xem."

Phó Bình An sững sờ, sau đó phấn khích hẳn lên.

Nàng có thể đi học lại rồi!

Thế là sau đêm Thất Tịch, Phó Bình An tuyên bố kết thúc dưỡng bệnh, bắt đầu đi học.

Trải qua chuyện này, trong lòng Phó Bình An khó tránh khỏi có bóng ma. Hơn nữa, thông qua màn hình chat, nàng cũng đã hiểu rõ, hung thủ căn bản không thể điều tra ra. Hung thủ khả năng lớn chính là Nhiếp chính vương hoặc Thái hậu, hoặc cả hai người họ...

Chỉ là chuyện này bây giờ Phó Bình An đã không có bất kỳ biện pháp nào.

Trước khi đăng cơ, Phó Bình An cho rằng khi lên ngôi nàng sẽ trở thành Thiên tử, trở thành chủ của thiên hạ này. Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên còn lâu mới được như vậy.

May mà lúc ấy, rượu độc này cũng chỉ uống một nửa. Sau khi dưỡng bệnh một thời gian dài, trạng thái cơ thể trở thành "dị thường rất nhẹ (trúng độc cường độ thấp)". Di chứng cũng chỉ là chán ăn và thỉnh thoảng đau đầu.

Ngày đầu tiên đi học, Phó Bình An liền có chút đau đầu.

Nhưng nàng nghi ngờ ngoài di chứng của rượu độc, có lẽ cũng có nguyên nhân là Bạc Kiều Nhi thực sự quá ồn ào.

Thầy giáo giảng bài ngày đầu tiên là Thừa tướng Phạm Nghị.

Thiên Lộc Các thực ra là một thư viện, vì phòng cháy nên ba mặt giáp nước. Khi Phó Bình An dẫn Bạc Kiều Nhi đến, Phạm Nghị đã ở đó. Ông đứng bên bờ, râu dài bay trong gió, có vẻ phong thái tiêu sái của một người xuất thế. Chỉ có điều, khi trông thấy Phó Bình An đi tới, Phạm Nghị cũng lập tức đến hành lễ. Phó Bình An vội vàng đưa tay ra đỡ nhẹ và nói: "Tiên sinh chớ đa lễ."

Nghe nói Phạm Nghị vô cùng bác học, trước đây cũng là thầy giáo ở Thái Học. Phó Bình An ôm mong đợi bắt đầu buổi học, sau đó sự mong đợi này rất nhanh biến thành sự nghi ngờ.

Trong tiết học đầu tiên, Phạm Nghị thậm chí không kiểm tra kiến thức của nàng, mà bắt đầu trực tiếp để nàng niệm 《Thánh Vũ Kỷ Niên》. Đây là một truyện ký kể về việc Cao Tổ gây dựng cơ nghiệp và lập quốc như thế nào. Phạm Nghị đọc xong sẽ bảo nàng học thuộc lòng, còn bản thân thì ngồi sang một bên để xem sách.

【 mất ngủ từng ngày 】: Đang dạy cái gì vậy trời, còn không bằng Sử mặt ngựa.

【 Trường An Hoa 】: Ta cũng hơi nhớ Bạc Trưởng sử.

【 vô luận Ngụy Tấn 】: Chúng ta chưa thấy Bạc Trưởng sử bao giờ, muốn thấy một lần quá.

Màn hình chat đang thảo luận, còn Bạc Kiều Nhi, người cứng đầu muốn đi theo, thì lại quấn lấy cung nữ đòi ăn: "Ta đói, ta muốn ăn bánh hoa đào, muốn ăn dưa ngọt."

Bạc Kiều Nhi mới bảy tuổi, cả ngày như cái đuôi bám theo sau lưng Phó Bình An. Nếu không cho đi cùng sẽ khóc. Trong lòng Phó Bình An ghét nàng, nhưng cũng hiểu rõ, thực ra nàng đại diện cho Thái hậu, mình không thể làm gì được nàng.

Nàng quay đầu: "Vậy thì ngươi về đi."

Bạc Kiều Nhi lắc đầu: "Vậy bệ hạ tỷ tỷ cùng ta về, chúng ta về chơi đi, chỗ này nóng quá à."

【 mất ngủ từng ngày 】: Cô bé này không đáng yêu chút nào, ồn ào thật.

【 Trường An Hoa 】: Không có đâu, dáng vẻ đáng yêu mà.

Mỗi lần trên màn hình chat nói Bạc Kiều Nhi đáng yêu, Phó Bình An đều sẽ quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lượt. Nhưng có lẽ vì bản thân nàng cũng là một đứa trẻ, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy đối phương trắng hơn mình một chút, còn lại thì cũng hai mắt một miệng, chẳng có gì đặc biệt.

Hôm đó tan học, Phó Bình An cảm thấy bản thân căn bản không học được gì. Thái hậu còn tới, hỏi thăm Phạm Nghị về buổi học thế nào. Phạm Nghị ba hoa chích chòe nói một đống lời hay ý đẹp, nói nàng "thiên tư thông minh mẫn tiệp mà hiếu học". Phó Bình An không hiểu tại sao, rõ ràng nàng chỉ ngồi một bên học thuộc sách cả ngày.

Thái hậu rất hài lòng, Phạm Nghị rất hài lòng, Bạc Kiều Nhi vì được đi cũng rất hài lòng, chỉ có Phó Bình An không hài lòng. Nàng trở về cung, làm gì cũng thấy bực bội. Lúc này, Vân Bình quận chúa theo thường lệ đến. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lát sau, Vân Bình quận chúa điều chỉnh hướng cái ghế mà nàng thường ngồi, quay lưng về phía Phó Bình An và ngồi xuống.

Phó Bình An: "..."

Nàng ta cũng bị điên rồi!!!

Phó Bình An bị chọc tức.

May mà lúc này có người nói một câu làm cô bé chuyển sự chú ý.

【 hạc trên núi xanh 】: Ê, ta nói này, ta phát hiện sách điện tử trong cửa hàng, có thể mua mà không cần phí vận chuyển đấy.

Lời tác giả muốn nói:

Bình An: Xung quanh toàn người đáng ghét, ta sắp hóa điên rồi.

--------

Chương trước Chương tiếp
Loading...