[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 39 - 40



CHƯƠNG 39

Bước ra khỏi cổng Chu Tước, coi như đã rời hẳn hoàng cung. Trước mắt là con đường đại đạo thẳng tắp, rộng đến bốn trăm thước, đủ để đoàn nghi trượng của hoàng đế ung dung đi qua. Hai bên đường nối tiếp những dãy phòng gạch ngói, giữa các khoảng trống lác đác có cây hòe già, tán lá um tùm che mát. Nơi đây phần nhiều là phủ viện làm việc của quan lại: Đình Úy phủ, Tông Chính viện, Nông Ti cùng các cơ quan khác, đều nằm gọn trong dãy phòng ngói ấy.

Triều sớm vừa tan chưa bao lâu, trên đường vẫn còn lác đác từng nhóm quan viên trở về. Đa phần ngồi xe ngựa, cũng có vài chiếc xe bò xen lẫn. Chỉ thoáng liếc qua, Phó Bình An đã nhận ra xe ngựa phần lớn trang hoàng rực rỡ. Những kẻ ngồi trên xe, mỗi khi chạm mặt xe bò, trong ánh mắt và lời nói đều lộ ra vài phần đắc ý.

Thấy nàng để tâm, Trần Yến khẽ nói: "Giờ ai trong nhà có chút tiền dư cũng đều muốn sắm một cỗ xe ngựa."

"Bởi ngựa kéo nhanh hơn sao?" Phó Bình An hỏi.

Trần Yến mỉm cười: "Nhưng nuôi ngựa lại vô cùng tốn kém."

Phó Bình An gật đầu, ánh mắt thoáng trầm ngâm.

Nàng cúi xuống nhìn thẻ tre trong tay, bỗng nhớ đến buổi đầu khai quốc, dân sinh còn cơ cực, ngay cả Cao Tổ lúc xuất hành cũng chỉ ngồi xe bò. Hiện nay thì rõ ràng đời sống dân chúng đã khấm khá hơn nhiều.

Nàng quay đầu hỏi Vương Tễ đi sau: "Ngươi cũng dùng xe ngựa sao?"

Chỉ thấy lúc này sắc mặt Vương Tễ trắng bệch, hai mắt vô hồn, trông chẳng khác nào kẻ đang đứng bên bờ vực sụp đổ.

Trước đó bệ hạ từng dặn dò nàng về việc cải trang xuất cung, song nàng vẫn nghĩ chuyện ấy chẳng can hệ gì đến mình. Nào ngờ đến lúc thay y phục, bởi áo bào của bệ hạ đều theo quy chế hoàng thất, mặc ra ngoài quá chói mắt, nên bệ hạ liền hỏi nàng: "Khanh có y phục dư không? Trẫm thấy vóc dáng của chúng ta cũng tương tự."

Thực ra, bệ hạ mới mười ba tuổi, thân hình dĩ nhiên nhỏ bé hơn nàng. Nhưng trong số những người có mặt, chỉ nàng là phù hợp để đổi y phục.

Người còn lại là Trần Yến, giờ phút này gương mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.

Nội quan vốn hiếm khi được ra ngoài cung, thường mỗi tháng chỉ có một ngày nghỉ mộc. Vì vậy, Vương Tễ cũng chuẩn bị sẵn nhiều bộ y phục. Dù sao cũng là để dâng cho bệ hạ, những bộ áo vải quá thô mộc tự nhiên khó bề xứng đáng. Cuối cùng nàng lấy ra bộ y phục quý giá nhất vẫn cất kỹ dưới đáy hòm: một chiếc áo tơ và quần lụa.

Phó Bình An chỉ thoáng nhìn đã nói: "Trẫm lần này muốn đến ba nơi: thứ nhất là xưởng chế tác của nạn dân, thứ hai là chỗ an trí họ, thứ ba là nơi bách tính sinh hoạt. Bộ y phục này e rằng quá hoa mỹ."

Vương Tễ sững sờ. Nàng vốn ngỡ bệ hạ sẽ chê y phục mình quá mộc mạc.

Bệ hạ nhìn nàng, giọng điệu thản nhiên mà chân thành: "Trẫm từng sống chốn dân gian, biết rõ bách tính mặc gì. Ngươi chỉ cần lấy cho trẫm một bộ áo vải là đủ."

Nghe vậy, Vương Tễ lập tức lấy ra một bộ áo vải xanh đậm, trên vải in hoa văn đoàn hoa mang ý cát tường. Phó Bình An khoác vào thì hơi rộng, tà áo vốn để mặc ngắn, nay lại dài như váy chấm gót. Thế nhưng khi khoác lên người nàng, lại toát ra một vẻ đẹp khác thường.

Nàng thoáng lúng túng, khẽ hỏi: "Nhìn có ổn không?"

Trần Yến tán thán: "Dù bệ hạ chỉ mặc y phục bình thường, khí chất vẫn rạng ngời, khiến người ta chẳng dám coi là phàm tục."

Phó Bình An không lấy làm vui, ánh mắt lại hướng sang Vương Tễ. Nàng thành thật nói: "Bệ hạ có lẽ nên bôi đen mặt, hoặc đội mũ trùm. Bằng không, cho dù mặc y phục giản dị, khí chất của ngài vẫn quá nổi bật."

Phó Bình An nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu mới gật đầu: "Ngươi thật đáng tin, rất tốt."

Sau đó, nàng quả nhiên dùng son phấn tô trát, khiến gương mặt trở nên lấm lem. Nếu thời gian có thể quay ngược, Vương Tễ nhất định sẽ chọn im lặng, để mình khỏi bị mang danh "đáng tin" đến mức này.

Bởi vì bệ hạ tựa hồ cho rằng chỉ một mình Trần Yến thì chưa đủ, nên lôi nàng đi theo luôn.

Vương Tễ trong lòng gần như sụp đổ, đã có thể mường tượng cảnh các đại thần trong triều nếu biết chuyện, sẽ dùng ánh mắt thế nào để nhìn mình. Nhưng giờ ván đã đóng thuyền, nàng đành miễn cưỡng trả lời câu hỏi của bệ hạ: "Bẩm bệ hạ, trong nhà thần không có xe, thường đều đi bộ."

Vừa dứt lời, Trần Yến vội chen vào: "Sai rồi, sai rồi! Không thể gọi bệ hạ, cũng không thể tự xưng thần. Chúng ta đã nói rồi, phải xưng hô như tỷ muội."

Vương Tễ mặt mày như nứt ra, cố gắng lắp bắp: "Thần... ta... ta sẽ cố hết sức."

Ngay sau đó, nàng trông thấy Trần Yến đã tự nhiên khoác vai bệ hạ, cười nói thân mật: "Tiểu muội, để tỷ dẫn ngươi đi ăn chút đồ ngon."

Vương Tễ: "..." Ông trời ơi! Xin ban cho ta đôi mắt chưa từng thấy cảnh tượng này!

Phó Bình An không rõ trong lòng Vương Tễ nghĩ gì. Nàng đem theo Vương Tễ, kỳ thực có nguyên nhân thực tế.

Chính là để giám sát.

Vương Tễ tính tình cẩn trọng, hiểu rộng biết nhiều, lại hơi nhút nhát, hầu như không bộc lộ khuyết điểm gì. Nhưng dẫu điều tra lý lịch không có vấn đề, thì nàng chung quy vẫn là người nhà họ Vương. Mà hiện tại, Vương gia lại thân cận với Nhiếp chính vương, Phó Bình An không thể không đề phòng khả năng nàng ngả theo đối phương.

Nếu đã chưa có phe cánh rõ ràng, vậy chi bằng kéo nàng về phía mình.

Màn hình bình luận cũng có cùng suy nghĩ:

【trò chuyện tặng một nhành xuân: Đã quyết định dùng người này, vậy thì nhóc phải quan sát thật kỹ.】

Nhìn tình hình trước mắt, quả thực nàng chưa bộc lộ điều gì đáng lo ngại.

Ban đầu, Phó Bình An dự định trực tiếp đến trại nạn dân. Nhưng Trần Yến lại đề nghị: nạn dân và xưởng chế tác đều ở nơi khá xa, chỉ dựa vào đôi chân thì chẳng biết bao giờ mới tới nơi. Tốt hơn hết là ghé chợ Tây thuê một chiếc xe lừa, vừa không gây chú ý, vừa đỡ mệt.

Vương Tễ cũng gật đầu tán đồng. Chính lúc ấy, Phó Bình An chợt nhớ lại một đoạn ký ức mà nàng gần như đã quên mất.

Rằm tháng Giêng, đèn đuốc sáng rực như sao trời.

Cô bé lanh lợi kia từng nói, bọn họ ở chợ Tây có một chỗ bí mật. Cụ thể ở đâu thì không nhớ rõ, chỉ mang máng nhớ là một cửa hàng gỗ.

May thay, trong màn hình bình luận có người nhớ kỹ:

【Quang Vũ: Ở cửa hàng gỗ đầu cầu chợ Tây, các ngươi còn nhớ không?】

【Da4 lập tức đem bán: Cái gì thế?】

【Ân Chi: A a a, chính là cô bé hồi tháng trước đúng không?】

Tháng này nhiều chuyện xảy ra dồn dập, Phó Bình An ngẫm nghĩ hồi lâu, mới mơ hồ nhớ lại dáng vẻ đối phương: chân mày cao, ánh mắt sâu, tựa hồ mang huyết thống ngoại tộc.

Nàng hỏi: "Các ngươi có biết trong triều có vị đại thần nào mang huyết thống ngoại tộc không?"

Vương Tễ chau mày suy nghĩ, chần chừ đáp: "Hình như... không có thì phải?"

Trần Yến lại nói: "Trong quân doanh thì có, nhưng quan viên cao cấp trong triều thì ta chưa từng thấy."

Phó Bình An cũng nghĩ ngợi, quả thật chẳng nhớ từng gặp vị đại thần nào mang dáng dấp ngoại quốc. Lại hỏi: "Vậy có ai cưới vợ ngoại quốc không?"

Trần Yến cùng Vương Tễ đồng loạt lắc đầu. Chuyện ấy hiếm hoi, nếu có, tất nhiên sớm đã truyền khắp nơi. Tuy vậy, việc một số cơ thiếp là người ngoại tộc thì cũng chẳng hiếm lạ.

Phó Bình An gác lại nghi vấn. Nếu cô bé kia có thể ra vào cung, tám phần là con chính thất, chắc chắn không phải xuất thân từ cơ thiếp. Dẫu chưa hiểu rõ, cũng chẳng đáng bận tâm thêm. Đại thần có con gái thì cũng bình thường thôi, trừ phi sau này nhập triều làm quan, bằng không e rằng khó có dịp qua lại.

Nghĩ vậy, nàng liền bỏ qua chuyện này, theo Trần Yến cùng nhau tiến về chợ Tây.

Trước cửa chợ đã đông nghịt người. Kẻ thì uể oải ngồi la liệt dưới đất, kẻ đã dựng sạp bày hàng buôn bán. Phó Bình An chợt thấy một chỗ tụ tập vô cùng náo nhiệt, người chen ba tầng trong, ba tầng ngoài, chật như nêm cối.

【Lỗ lạp lạp lỗ lạp lạp: Có chuyện gì vậy? Xiếc khỉ sao?】

【Đình mây khuyết: Muốn xem quá! Không ngờ cổ đại cũng náo nhiệt thế này.】

Phó Bình An càng thêm tò mò. Nàng nghĩ, bản thân cũng cần đáp lại kỳ vọng của mọi người, dẫu sao bọn họ chính là những "kim chủ" đã tặng quà cho nàng.

Nàng đứng ngoài vòng vây, đang ngẫm cách chen vào thì bỗng có hai cánh tay luồn dưới nách, nhấc bổng nàng lên cao. Thoáng chốc, nàng đã vượt lên khỏi đám đông, dễ dàng nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Nhưng lúc này, nàng lại không còn tâm trí xem náo nhiệt. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, cúi xuống thấy Trần Yến ngẩng mặt cười tủm tỉm, nói: "Tiểu muội, thế này đã nhìn rõ chưa?"

Bên cạnh, gương mặt Vương Tễ như thể vừa trông thấy quỷ.

Phó Bình An đang định nói "Không cần làm vậy đâu" thì bất chợt nhận ra một gương mặt quen thuộc trong đám đông.

Người ấy vẫn hai bím tóc, dung mạo chẳng khác tháng trước là bao. Nét đẹp mang phong tình dị vực, đôi mắt sáng, mày cong, mặc áo ngắn màu lam nhạt. Giờ phút này, nàng ta cũng đang kinh ngạc nhìn Phó Bình An.

Chính là cô bé tên A Hoa ấy!

Lúc trước, Phó Bình An vốn cho rằng cái tên "A Hoa" chỉ là giả danh, bởi nghe quá tùy tiện. Nhưng nàng cũng chẳng mấy bận tâm thân phận thật sự của đối phương, cũng không để ý liệu đối phương có đoán được thân phận của mình hay không. Khi ấy, nàng nghĩ rằng, dẫu sao đêm nay qua đi, hai bên sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.

Nhưng bây giờ thì khác, rõ ràng đối phương thực sự không biết nàng là ai!

Bị người đồng lứa bắt gặp trong tình cảnh này, không hiểu sao trong lòng Bình An lại dấy lên một nỗi xấu hổ. Nàng luống cuống vỗ vào cánh tay Trần Yến, hối hả nói:

"Ngươi mau buông ta xuống!"

Trong lúc vội vàng, bàn tay nàng lỡ vỗ trúng cả vào mặt Trần Yến. Bình An thoáng ngẩn người, Trần Yến cũng liền buông tay thả nàng xuống.

Đối phương khẽ lẩm bẩm: "Không sao, sẽ chẳng ai để ý đâu."

Mặt Phó Bình An nóng bừng. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong lúc gấp gáp lại lỡ đánh vào mặt Trần Yến, nàng bèn thấy áy náy, ngẩng đầu nói nhỏ: "Thật xin lỗi, trẫm... ta không cố ý."

Trần Yến thoáng ngơ ngác. Phó Bình An vội đưa tay chỉ chỉ gương mặt nàng. Hiểu ra, Trần Yến lập tức bật cười: "Chẳng có cảm giác gì cả, giống như bị gãi ngứa thôi."

Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói ngập ngừng, đầy kinh ngạc: "Bình An?"

Phó Bình An quay đầu lại: "... Quả nhiên là ngươi, A... A Hoa."

Lạc Quỳnh Hoa nhìn nàng thật kỹ, rất nhanh liền phát hiện lớp son phấn vàng nhạt trên mặt, bật cười khúc khích: "Ngươi bôi đều ghê nha!"

Trần Yến nghi hoặc hỏi: "Các ngươi quen nhau?"

Nàng không nghĩ tới bệ hạ ở bên ngoài còn có bằng hữu đồng lứa. Đánh giá Lạc Quỳnh Hoa, chỉ thấy đối phương tuy mặc áo vải, mặt mũi tay chân lem bụi, nhưng làn da vẫn trắng nõn, ngón tay tinh tế, vừa nhìn đã biết chưa từng phải lao động nặng nhọc. Hiển nhiên, không phải con nhà nghèo, mà hẳn là tiểu thư khuê các.

Lại ngắm đôi mắt to tròn, lông mi rậm dài, sống mũi cao dọc dừa, Trần Yến chợt nhớ tới việc Bình An từng hỏi xem trong triều có đại thần nào mang huyết thống ngoại quốc. Trong lòng nàng liền sáng tỏ, thì ra chính là vì cô bé này.

Nàng mỉm cười hỏi: "Ngươi là A Hoa?"

Lạc Quỳnh Hoa vội vàng gật đầu: "Đúng đúng! Đây là hai bằng hữu của ta, Nhị Nha và Thiết Trụ."

Nói rồi nàng quay đầu gọi về phía sau, nhưng hai đứa nhỏ gầy gò kia lại rụt rè trốn mất, không chịu bước ra.

Lạc Quỳnh Hoa quay lại, ngượng ngùng cười: "Bọn họ hơi sợ người lạ."

Trần Yến liếc nàng, ý tứ mập mờ: "Ngươi thì lại chẳng sợ gì cả."

Ba đứa nhỏ tuổi tác tương đương, nhưng rõ ràng A Hoa là người dẫn đầu.

Lạc Quỳnh Hoa nói ngay: "Chúng ta vốn không phải người xa lạ. Ta biết Bình An mà, phải không, Bình An?"

Phó Bình An hơi khựng lại: "Chỉ mới gặp một lần thôi..."

Chưa dứt lời, Lạc Quỳnh Hoa đã nắm lấy cổ tay nàng, nhiệt tình kéo đi: "Ngươi muốn xem trong kia có gì không? Ta đưa ngươi vào."

Một màn ấy tựa như tái hiện cảnh rằm tháng Giêng lần trước. Bình An còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng kéo lách qua đám đông.

A Hoa nhỏ nhắn, luồn lách như cá, dẫn cả bọn xuyên qua những khe hở chật hẹp. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã chen được lên tận hàng đầu.

Nhưng bên trong, lại chẳng phải trò biểu diễn đặc sắc gì, chỉ thấy một thư sinh dáng vẻ nho nhã đang đứng đối diện với một ông lão bán hồ bánh.

Ông lão vừa chỉ vào thư sinh vừa mắng không ngừng. Vì nói quá nhanh, lại dùng nhiều từ tục tằn mà Phó Bình An chẳng quen thuộc, nên nàng không hiểu được bao nhiêu.

【tiểu dơ sư tô hành điện hạ: Mắng dữ dội ghê, nghe cũng thấy bẩn tai.】

Dù không hiểu, chỉ nhìn sắc mặt thư sinh kia lúc đỏ lúc trắng, cũng đủ biết bị mắng rất khó nghe. Dưới đất vương vãi vài đồng tiền cùng một gói hồ bánh rơi tung tóe, hương thơm vẫn còn lan tỏa trong không khí.

Phó Bình An chưa từng nếm thử hồ bánh, bất giác đưa mắt nhìn mấy chiếc bánh lăn lóc dưới đất. Lúc này, bên cạnh A Hoa khẽ nói nhỏ: "Hắn mua bánh, dùng tiền giả, chọc cho mọi người tức giận đó."

Phó Bình An chau mày. Nghĩ bụng: Kẻ này rõ ràng là đọc sách uổng công, sao lại làm chuyện xấu hổ như vậy? Bỗng nghe thư sinh kia cất giọng cãi vã: "Không phải tiền giả! Đây là tiền của quận Bình Diễn chúng ta, không phải tiền giả!"

Khẩu âm hắn có chút lạ, tựa người phương Nam. Phó Bình An từng sống ở Nam, nên mới nghe ra.

Nàng chợt nhớ: Quyền đúc tiền nay đã do Nhiếp chính vương thu về, nhưng các quận quốc vẫn được phép tự tạo. Thế nên có loại tiền truyền ra từ các quận cũng chẳng lạ.

Nàng khẽ nói: "Quận quốc đúng là được phép tự đúc tiền."

Lạc Quỳnh Hoa bật cười: "Điều đó ai cũng biết. Nhưng mà bọn họ hay bớt xén nguyên liệu, làm tiền mỏng nhẹ, cho nên người ta chẳng thích dùng, ai cũng gọi là 'phá tiền' cả."

--------

CHƯƠNG 40

Phó Bình An nghe vậy thì ngơ ngác, chẳng có khái niệm gì.

【trò chuyện tặng một nhánh xuân: Tiền giả thời cổ thường không phải giả hoàn toàn, mà là ít đồng, nhiều tạp chất, làm mỏng đi. Cân thử là biết ngay.】

Nàng nhìn chằm chằm đống tiền dưới đất, chẳng phân biệt được gì. Lạc Quỳnh Hoa đã bước tới, nhặt một đồng lên, ước lượng trong tay rồi cười nói: "Đúng thật rất nhẹ. Lẽ nào chính bản thân ngươi cũng không nhận ra?"

Bị một đứa nhỏ vạch trần, thư sinh mặt đỏ gay gắt, nghẹn lời. A Hoa lại như chẳng nhận ra sự khó chịu ấy, vẫn cười tươi rói: "Ta thấy ngài cũng chẳng giống kẻ thiếu tiền. Thêm vài đồng đi, lão bá kia cũng chẳng dễ dàng gì."

Quanh đó người xem lập tức hùa theo: "Đúng rồi, thêm chút đi!"

Thư sinh sững sờ, lúc này mới phát giác đã có một đám đông vây quanh. Hắn càng cảm thấy mất mặt, liền rút từ ngực ra một đồng tiền, hung hăng ném về phía Lạc Quỳnh Hoa, gằn giọng: "Đừng trách ta không nể mặt!"

Đồng tiền rõ ràng nhắm thẳng mặt nàng. Lạc Quỳnh Hoa vội đưa tay che mặt, nhưng ngay lúc đồng tiền sắp chạm tới, trong không trung bỗng vang lên tiếng va chạm "keng" giòn dã. Đồng tiền rơi xuống đất, cùng lúc với một hòn sỏi nhỏ.

【mạc vũ tử: Công phu! Đây là công phu!】

【Cocacola thêm đá: Lợi hại quá! Ai làm vậy?】

Ngay sau đó, thư sinh kia ôm đầu kêu thảm: "Là ai dám đả thương ta!"

Hắn vừa bỏ tay xuống, thấy trong lòng bàn tay dính máu, nét giận dữ lập tức hóa thành hoảng sợ. Lùi lại mấy bước, hắn liền chen qua đám đông, cắm đầu bỏ chạy.

Lạc Quỳnh Hoa đứng lặng một thoáng, như đang ngẫm nghĩ điều gì, rồi bất chợt khẽ cười. Nàng đưa đồng tiền trong tay cho lão bá bán hồ bánh, sau đó chạy về phía Phó Bình An, nghiêng người nói nhỏ: "Náo nhiệt xem đủ rồi, chúng ta đi thôi."

Phó Bình An vừa chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng vẫn còn rờn rợn, không kìm được cất tiếng hỏi: "Người ném hòn đá ban nãy là ai vậy?"

"Hì hì, là bằng hữu của ta. Ngươi có muốn quen biết nàng không?"

Đúng lúc ấy, Trần Yến cũng hấp tấp chạy tới, vẻ mặt đầy hứng khởi, vội vã hỏi: "Vị hiệp sĩ vừa rồi là người quen của ngươi sao?"

Lạc Quỳnh Hoa bày ra dáng vẻ thần bí, môi cong thành nụ cười: "Đợi đến khi khai trương, các ngươi theo ta sẽ biết."

Lời vừa dứt, tiếng trống trầm vang lên từng hồi "thùng... thùng..." kéo dài mười hai nhịp. Ngay sau đó, tiếng hô đồng thanh nổi lên: "Khai trương rồi ~"

Cửa gỗ từ từ hé mở, còn chưa kịp mở hết, đoàn người đã chen chúc ùa vào, tựa như ong vỡ tổ.

Sợ chen lấn nguy hiểm, Phó Bình An bị Trần Yến và Vương Tễ giữ lại, chưa vội bước vào. Nhưng chỉ thoáng nhìn cảnh ấy, lòng nàng đã chấn động, thậm chí dâng lên một niềm kiêu hãnh mơ hồ. Thì ra nơi mình cai quản, quốc gia dưới tay mình, có thể phồn thịnh đến nhường này.

Song, phồn hoa ấy vẫn chỉ là bề ngoài, đời sống bách tính vẫn còn đơn sơ.

Ánh mắt nàng lướt quanh, chợt nhận ra bộ y phục mà Vương Tễ chuẩn bị cho mình, tuy giản dị, song so với áo quần trên người dân chúng thì đã tốt hơn rất nhiều lần. Áo nàng mặc còn mới tinh, chẳng một vết vá, trong khi phần lớn dân chúng khoác lên người toàn những bộ quần áo chắp vá, có kẻ cả người chỉ toàn những mảnh vải ghép lại.

Đợi dòng người vào gần hết, Phó Bình An mới theo bước Lạc Quỳnh Hoa tiến vào chợ. Con đường trong chợ lát đất phẳng phiu, dài chừng ba trăm thước. Hai bên đều đào rãnh thoát nước sâu, cách một đoạn lại đặt một phiến đá điêu khắc, bên dưới lót cát đất để chống lún.

【Bella Raabe kéo: Thứ này là gì vậy, nắp giếng à?】

【Nhiếp chính vương trong bụng Thái hậu bé con: Không thể nào, chẳng lẽ cổ đại đã có nắp giếng rồi?】

【trò chuyện tặng một nhánh xuân: Thật ra cũng không khác mấy, có lẽ là giếng thấm, dùng để thoát nước thải. Thời xưa thường đào ngầm dẫn nước chảy ra ngoài, bởi vậy thành thị cổ thường bị ô nhiễm nước ngầm nghiêm trọng. Mỗi khi dời đô, nguyên nhân này cũng chiếm phần không nhỏ.】

【ngao: Lầu trên nói đúng lắm...】

Đang nghe những lời trò chuyện ấy, Phó Bình An bỗng khựng lại, tim đập dồn dập, thoáng giật mình. Vương Tễ đi phía sau vốn còn thất thần, vô tình va ngay vào người nàng.

Nàng hoảng hốt, suýt nữa buột miệng gọi: "Bệ..."

Nhưng còn chưa kịp thốt ra, đã có người nhanh tay che miệng nàng lại, giọng đùa cợt vang bên tai: "Có chuyện gì thì cũng phải từ từ mà nói."

Vương Tễ ngoảnh lại, thấy Trần Yến thì ngẩn người, trong lòng chẳng hiểu sao nàng ta lại lớn gan đến vậy. Nhưng rốt cuộc chỉ biết cười gượng, vội vã nói: "Được, được... thật xin lỗi, ta thất thần."

Phó Bình An cũng khẽ thở ra, nhẹ giọng đáp: "Không sao, ta cũng thất thần mà."

Nghe vậy, Lạc Quỳnh Hoa ở phía trước khẽ nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười: "Giữa tỷ muội các ngươi mà còn khách khí vậy sao?"

Phó Bình An: "..."

Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác, dường như thân phận của mình đã hoàn toàn bị nhìn thấu.

Nhưng đã đến nước này, nàng quyết định giả vờ hồ đồ cho qua. May thay, Trần Yến nhanh trí đỡ lời: "Chúng ta chỉ là biểu tỷ muội, chẳng qua ở gần nhau mà thôi."

Lạc Quỳnh Hoa mỉm cười nói: "Chúng ta cũng thế."

Nàng khẽ chỉ về phía Nhị Nha cùng Thiết Trụ.

Phó Bình An nhìn ba người họ, trong lòng thoáng dấy lên hoài nghi chẳng lẽ trong mắt người khác, nàng cũng dễ nhận ra như thế? Bởi lẽ, cho dù khoác lên người áo vải đơn sơ, nàng vẫn nhận ra ngay Nhị Nha và Thiết Trụ hẳn là hài tử trong nhà A Hoa.

【ek: Chỗ này thật sự náo nhiệt, không ngờ cổ đại cũng có nơi đông vui đến thế.】

Hai bên đại lộ san sát cửa hàng. Phần nhiều dựng bằng gỗ, số ít xây gạch, cách nhau chẳng quá mấy thước. Người trong tiệm chỉ cần ló đầu qua cửa sổ là đã có thể chuyện trò với cửa hàng đối diện, thành ra con đường vốn hẹp lại càng thêm chật, kẻ qua người lại không ngớt. Trong không khí lẫn lộn đủ thứ mùi: mùn gỗ, mồ hôi, hương vị thức ăn. Phó Bình An bất giác cau mày, ngẩng đầu nhìn A Hoa ở phía trước vẫn thản nhiên như không, trong lòng lại dâng lên một thoáng hổ thẹn.

Ở lâu trong cung đình, dường như đã khiến nàng đánh mất một phần cảm giác chân thực này.

Rẽ trái, rẽ phải, mùi mùn gỗ càng lúc càng nồng. Hiển nhiên nơi đây tập trung nhiều cửa hàng mộc. Cửa tiệm chỉ dựng tấm ván ghi giá hàng, không gian chật hẹp, tối tăm, chẳng thấy rõ bên trong.

Trên đường, A Hoa chợt nói: "Gần đây Nhiếp chính vương mở tiệc Ẩm Lộc yến, mời rất nhiều nho sinh và khách quý. Nhiều thư sinh cũng nhân đó kéo đến Ngụy Kinh. Thế nên gần đây chuyện các quận quốc tranh chấp, phá tiền vì hư danh lại càng nhiều."

Lại là Nhiếp chính vương.

Phó Bình An khẽ nhíu mày. Nàng không đáp, chỉ lặng lẽ đi theo. Qua mấy dãy hàng, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một cửa tiệm. Trước cửa có một lão nhân đang mài tấm ván gỗ, thấy họ tới chỉ hờ hững liếc một cái, mí mắt trễ xuống, lười biếng nói: "Lại đến à."

Lạc Quỳnh Hoa gật đầu, rồi quay sang giới thiệu với Phó Bình An và mọi người: "Đây là Lão Mã."

Nói xong, nàng khẽ ghé sát tai Phó Bình An thì thầm: "Ngươi tuyệt đối đừng gọi hắn là Mã gia gia, hắn sẽ nổi giận. Hắn bảo mình vẫn chưa đến bốn mươi."

Phó Bình An thoáng chấn động, không kìm được nhìn đối phương một lượt. Trong ấn tượng của nàng, Thừa tướng Phòng Tử Thông đã hơn sáu mươi mới có vẻ từng trải như thế này.

Ý niệm ấy còn chưa kịp dứt, bên cạnh đã vang lên những tiếng reo hò náo nhiệt:

"Nha, A Hoa, Thiết Trụ, Nhị Nha, các ngươi đến rồi!"

"A Hoa, lần trước ngươi dạy ta chữ, ta đã viết được rồi!"

"Nghe nói ngươi ở cổng bị đánh, thật hay giả vậy?"

"Ta tận mắt thấy, may mà có Hoắc đại ca cứu ngươi!"

Phó Bình An ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một đám tiểu hài.

Có đứa chỉ bốn, năm tuổi, bước đi còn lảo đảo. Có đứa lớn tuổi hơn, xấp xỉ bằng nàng. Ai nấy đều mặc áo vải, tay chân gầy guộc, làn da ngăm đen. Có nữ hài trông như chỉ còn da bọc xương, thế mà lại ôm tấm ván gỗ còn lớn hơn cả người mình, nhảy phốc từ trên mái nhà xuống.

Phó Bình An cảm thấy cảnh tượng trước mắt vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Tựa hồ như chỉ một khắc đã đưa nàng trở về bốn năm trước, khi còn ở Linh Đình. Khi ấy, nàng sống trong thôn xóm, đất trời khoáng đạt, hương cỏ cây mát lành vấn vít nơi chóp mũi.

Còn ở đây, bầu không khí lại vương chút vẩn đục.

【Mỗ cá mặn đồng học: Hoắc đại ca? Có phải là vị Hoắc ấy không? 】

【mặn meo: Chẳng lẽ là Hoắc Bình Sinh? 】

【yêu nhất Thẩm Mộng Dao: Oa, thật sự là Hoắc Bình Sinh sao? 】

【mất ngủ từng ngày: Nếu quả thật là hắn, thì ta nói cho các ngươi biết, trong nguyên tác Hoắc Bình Sinh vốn thuộc phe Nhiếp chính vương, chỉ là hắn đánh trận cực kỳ lợi hại. 】

【Mèo phương xa: Vậy nếu hắn lúc này vẫn chưa quy thuận Nhiếp chính vương, chẳng phải chúng ta có thể tranh thủ kéo hắn về? 】

Phó Bình An lập tức hiểu ra đối phương chính là một lương tướng!

Một vị tướng tài, chẳng phải chính là giấc mộng mà bậc đế vương nào cũng khát khao hay sao? Ý nghĩ ấy khiến lòng nàng không khỏi xao động. Thế nhưng, chung quanh lại chẳng thấy bóng dáng "Hoắc đại ca" nào. Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng của A Hoa: "Đúng rồi, ta phải đi cảm tạ Hoắc đại ca một tiếng."

Phó Bình An vội nắm chặt tay áo nàng: "Ta cũng đi."

A Hoa nghiêng đầu nhìn, nàng bèn nhỏ giọng hỏi: "...Có được không?"

A Hoa nói: "Hoắc đại ca vốn không thích người lạ..."

Phó Bình An khẽ thở dài một tiếng "À...", trong lòng có phần hụt hẫng. Nhưng A Hoa lại tiếp: "Bất quá, ngươi còn nhỏ, chắc cũng không sao. Chỉ là..."

Ánh mắt nàng thoáng khó xử, lướt về phía Trần Yến và Vương Tễ.

Trần Yến nhíu mày: "Một mình ngươi đi, quá nguy hiểm."

Vương Tễ cũng vội nói: "Ngươi... tiểu muội, tuyệt đối không được chạy xa."

Trong lòng Phó Bình An thoáng xoắn xuýt. Mặc dù nguy hiểm, nhưng có thể gặp một mãnh tướng... Nếu đổi lại là Cao Tổ, ngài sẽ chọn thế nào?

【Có nhàn có biết tiểu nhiệt tình: Đừng đi a, nơi này loạn lắm, không chừng còn có kẻ bất trắc. 】

【hạc trên núi xanh: Nhưng đây là Hoắc Bình Sinh, vị tướng "bình sinh vô bại" kia! 】

Bốn chữ "bình sinh vô bại" như tiếng trống dồn vang trong tâm trí nàng. Cắn răng một cái, nàng hỏi: "Ở xa lắm sao?"

Trong giọng vẫn còn vương chút dè dặt.

A Hoa mỉm cười: "Không xa, ngay trong cửa hàng phía trước thôi. Nếu có chuyện, ngươi chỉ cần cất tiếng gọi là được."

Phó Bình An nhẹ nhõm hẳn, khẽ nói: "Vậy... chúng ta vào đi?"

Lúc này nàng mới nhận ra, tay mình vẫn đang nắm chặt cổ tay A Hoa, lòng bàn tay rịn cả mồ hôi. Vội vàng buông ra, nhưng A Hoa lại thuận thế kéo lấy tay nàng, lôi đi vào cửa hàng.

Cửa hàng vốn chật hẹp, hai bên chất đầy dụng cụ và vật liệu gỗ, chỉ chừa lối nhỏ cho một người đi. Nàng và A Hoa một trước một sau, vừa vào không bao xa đã phải dừng lại.

Phía trong thoáng rộng hơn, có đặt một chiếc bếp nhỏ và nồi lớn phủ đầy rơm rạ. Tầm mắt Phó Bình An lướt qua bờ vai Lạc Quỳnh Hoa, dừng lại trên lớp rơm phủ ấy. Nơi đó, một nam nhân đang nằm im lặng.

Bên hông hắn đeo một thanh trường kiếm, khiến Phó Bình An không khỏi kinh ngạc. Theo nàng biết, một thanh kiếm quý giá như vậy thường chỉ giới quý tộc mới có được, huống hồ cây kiếm này vừa nhìn đã biết là loại cực phẩm.

Nghe tiếng bước chân, đối phương mở mắt, ngồi xếp bằng dậy. Bờ vai rộng lớn, ánh mắt sáng như đuốc. Tầm nhìn trước tiên dừng lại nơi A Hoa, rồi chuyển sang Phó Bình An. Sau đó, hắn cất giọng sang sảng:

"Vị tiểu mỹ nhân này là ai vậy?"

Phó Bình An: "..."

Khóe môi nàng giật giật, trong lòng đầy tức giận, song lại buộc mình nhẫn nại. Dù sao, đây chính là vị danh tướng "bình sinh vô bại".

"Ngươi đừng ăn nói lung tung!" A Hoa lập tức nói: "Đây là thành viên mới của Hoàng Thiên đạo chúng ta, ta phong nàng làm Tả Hộ pháp."

Phó Bình An: "..." Cái gì thế này?

【Tiểu cung có sa tài vải: Đây chẳng phải là kiểu giáo phái dân gian sao?】

Hoắc đại ca cười ha hả, giọng oang oang: "Ngươi còn làm ra vẻ nghiêm túc như vậy, e rằng người của Thái Bình đạo nghe được sẽ tức chết mất. Vậy tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì?"

Phó Bình An vốn nghe A Hoa nói hắn không thích tiếp xúc với người ngoài, tưởng rằng tính tình lãnh đạm, ai ngờ lại thẳng thừng và vô lễ đến thế. Nhưng màn hình vẫn không ngừng nhắc nhở, thậm chí còn trích dẫn nguyên văn trong nguyên tác: nếu Nhiếp chính vương không có Hoắc Bình Sinh, thì chẳng khác nào mất đi một cánh tay.

Nghĩ đến danh tướng, nàng cố nén bực bội, chậm rãi nói: "Ta gọi là Bình An."

Ngờ đâu A Hoa lại nổi giận, chống nạnh, che chắn ánh mắt của Hoắc đại ca, hùng hổ quát: "Ngươi còn dám nói thêm một câu như vậy nữa, ta liền đi mách với Bình Sinh, xem nàng có đánh ngươi không!"

Phó Bình An nghe thế liền sững lại, buột miệng: "Ơ? Ngươi... không phải là Hoắc Bình Sinh sao?"

Ngay lúc ấy, từ khung cửa sổ hẹp đột nhiên thò ra một cái đầu. Đó chính là cô gái gầy guộc nhưng sức lực phi thường mà nàng từng gặp trước đó. Trong tay nàng ta cầm khúc gỗ, định giáng thẳng xuống đầu Hoắc đại ca, miệng lại hùng hồn quát:

"Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta mới là Hoắc Bình Sinh!"

--------

Chương trước Chương tiếp
Loading...