[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh
CHƯƠNG 33 - 34
- CHƯƠNG 33-Phó Linh Tiện đứng bên cạnh bệ hạ, lòng đầy bất an.Trong triều và cả lúc nghị sự, bệ hạ gần như im lặng. Nhìn vào, ai cũng nghĩ nàng chỉ là cái bóng của Thái hậu, chưa từng phản đối bất cứ mệnh lệnh nào. Thế nhưng, Phó Linh Tiện lại thấy trong ánh mắt bệ hạ đôi khi có chút bi thương và cầu khẩn, như thể đang ở trong thế khó, mong nàng giúp đỡ.Dù đã qua lâu, Phó Linh Tiện vẫn nhớ như in khoảnh khắc bệ hạ trúng độc rồi tỉnh lại, lập tức triệu kiến nàng và quả quyết: "Hoàng cô mẫu... Ta biết chắc không phải người hạ độc."Đứa trẻ này... thật sự đơn thuần đến vậy sao? Phó Linh Tiện vẫn luôn hoài nghi.Cũng giống như bây giờ, bệ hạ lại nhìn nàng với ánh mắt rối rắm, rồi thốt lên: "Hoàng cô mẫu ở nhà vẫn đơn giản như vậy."Phó Linh Tiện đáp: "Thần rất ít ở nhà, cũng không am hiểu mấy chuyện này."Phó Bình An ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: "Vậy Vân Bình tỷ tỷ sẽ quản chuyện trong nhà sao?"Trước mặt Phó Linh Tiện là một gương mặt tái nhợt, xinh xắn, một phần được che bởi lớp áo lông xù. Tóc được tết bím nhỏ, buộc cao trên đỉnh đầu, cài xen lẫn ngọc mã não đỏ và xanh, nhưng vẫn vương vài sợi tóc dính máu. Đôi tai trắng đến mức thấy rõ từng mạch máu li ti, chiếc cổ mảnh mai như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đứt.Bệ hạ trông như một sinh vật nhỏ bé, mong manh mà xinh đẹp. Giống như một chú mèo con hay cún con đưa móng vuốt ra cào người, chẳng đau, chỉ thấy buồn cười. Hình ảnh ấy khiến nàng chợt nhớ đến Đình Vân ngày còn bé.Dù biết bệ hạ phần lớn đang giả vờ, Phó Linh Tiện vẫn không kìm được hạ giọng, nhẹ nhàng như sợ làm nàng giật mình: "Vân Bình sức khỏe không tốt, không thích hợp quản gia. Thần ở trong quân lâu năm, đã quen nếp sống đơn giản ấy rồi.""À." Bệ hạ cúi đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần, thanh mảnh. Phó Linh Tiện không nén được lòng khuyên nhủ: "Bệ hạ ngày thường nên ăn nhiều một chút, bồi bổ cho tốt. Trông người... gầy quá."Phó Bình An ngẩng đầu, chớp mắt nói: "Mẫu hậu nói ăn quá nhiều dễ sinh bệnh. Hơn nữa, mỗi món cũng không được ăn nhiều, lỡ có người hạ độc thì không tốt."Phó Linh Tiện đáp: "Vậy thì ăn nhiều món khác nhau."Phó Bình An: "... Hoàng cô mẫu không phải nói, trong cung cũng cần tiết kiệm sao? Nếu xa hoa lãng phí, trên làm dưới theo, sẽ bất lợi cho đất nước."Phó Linh Tiện: "..." Nàng... hình như đã từng nói câu này thật.Phó Bình An khẽ liếm môi, ngẩng đầu nhìn mâm thức ăn vừa được dọn lên. Nàng đợi hai người hầu thử món trước, rồi mới cầm đũa.Thấy vậy, Phó Linh Tiện cảm thán: làm Hoàng đế thực sự không hề dễ dàng, nàng không kìm được khẽ thở dài. Phó Bình An lại nhìn về phía nàng, đôi mắt sáng rực:"Hoàng cô mẫu, lát nữa trẫm có thể đi tìm Vân Bình tỷ tỷ chơi không?"Chỉ một đoạn trò chuyện ngắn, nàng đã nhắc tới Vân Bình hai lần. Phó Linh Tiện nhớ lại, khi Vân Bình vừa trở về cũng vậy, suốt một thời gian dài ăn uống chẳng ngon miệng, có lần đang ăn bỗng nhiên bật cười. Nàng hỏi nghĩ đến chuyện gì, đối phương do dự một lúc rồi đáp là nghĩ đến bệ hạ.Nghĩ kỹ lại, Phó Linh Tiện cũng thấy dễ hiểu. Những năm qua, Vân Bình không thích ra ngoài, luôn giam mình trong phòng, bạn bè cùng lứa tuổi duy nhất cũng chỉ có bệ hạ.Thực tế là tối qua, Vân Bình đã cố ý đến thư phòng của nàng, mang theo chút mong đợi hỏi liệu có thể trò chuyện cùng bệ hạ hay không. Khi nói câu ấy, ánh mắt cô bé sáng rực, khác hẳn vẻ thường ngày.Khi đó, Phó Linh Tiện chỉ có thể đáp:"Cái này phải xem ý của bệ hạ."Nghe vậy, Vân Bình thoáng lộ vẻ mất mát. Mà bây giờ xem ra, bệ hạ cũng giống như vậy.Phó Linh Tiện suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong yến tiệc, nếu bệ hạ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, thần sẽ sắp xếp phòng. Chỉ là vẫn phải cho người đi theo bảo vệ."Phó Bình An lập tức hiểu ý, lời này có lẽ là cho phép nàng và Vân Bình gặp riêng một lát. Nàng liền nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên rồi, trẫm sẽ để Thượng cấm quân canh gác."Phó Linh Tiện khẽ gật đầu.Sau bữa ăn, Phó Bình An ngáp một cái, nói muốn đi nghỉ. Quần thần liền đồng loạt đứng dậy hành lễ, nàng mang theo Trần Yến, được dẫn đến hậu viện. Băng qua hành lang, tiếng ồn ào từ gian chính dần dần không còn nghe thấy.Phó Bình An đưa mắt nhìn quanh, thấy trong viện có mấy cây mai vàng đã kết nụ, ở giữa là một hồ nước lát đá xanh, lúc này đã đóng băng.Nàng lại ngẩng đầu nhìn mái hiên và nóc nhà. Năm ngoái, trước khi Phó Linh Tiện từ Nam Vu khải hoàn trở về, để khen thưởng chiến thắng, phủ của nàng đã được triều đình cấp kinh phí tu sửa lại một lần. Nhưng đầu năm nay, lại có người dâng sớ tố cáo, nói mái hiên nhà nàng trang trí vượt mức quy chế, ám chỉ nàng có ý đồ bất chính.Nhiếp chính vương lập tức dâng thư giải thích, nói việc tu sửa không phải do nàng phụ trách, bản thân hoàn toàn không hay biết, đây rõ ràng là có kẻ cố tình vu hãm.Phó Bình An cũng cảm thấy vậy. Nhiếp chính vương hiện nay vốn rất coi trọng lễ chế, mà chuyện này vốn là do nàng khởi xướng, không có lý do gì lại tự vả vào mặt mình.Ban đầu, Phó Bình An nghĩ chắc chắn là phe Thái hậu ghét bỏ Nhiếp chính vương nên mới giở trò. Nhưng sau khi nghe Bạc Mạnh Thương và màn hình bình luận phân tích, nàng mới phát hiện: người dâng sớ tố cáo vốn là người của Nhiếp chính vương. Nói cách khác, khả năng lớn chính Nhiếp chính vương tự phát hiện ra, rồi tự dựng nên màn kịch này, để những kẻ vốn muốn nhân cơ hội hãm hại nàng không còn đường ra tay.Tóm lại, xã hội rất phức tạp, và Phó Bình An còn rất nhiều điều phải học.Nghĩ đến đây, nàng được dẫn tới trước một căn phòng. Người hầu của Nhiếp chính vương gõ cửa, cửa vừa mở ra, Vân Bình quận chúa thoạt nhìn có chút kinh ngạc, gần như muốn lao ra. Nhưng khi thấy người hầu, nàng lại thu nụ cười về, chỉ nói: "Là muội à."Người hầu xoay người tránh sang một bên: "Bệ hạ, đã tới rồi ạ."Phó Bình An thật sự rất vui mừng, bước nhanh vài bước, ánh mắt sáng rực nhìn Vân Bình quận chúa từ trên xuống dưới, rồi phát hiện: "Tỷ cao lên rồi!"Vân Bình quận chúa trước kia rõ ràng cao gần bằng nàng, vậy mà chỉ một năm không gặp, đã cao hơn nàng hẳn một cái đầu.Vân Bình đang cười tươi, nghe vậy liền cau mặt tỏ vẻ chê bai: "Câu đầu tiên lại là cái này. Muội mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."Nàng đón Phó Bình An vào phòng, rồi trừng mắt nhìn người hầu ngoài cửa: "Các ngươi đứng xa ra một chút, không được phép nghe lén chúng ta nói chuyện."Người hầu đáp: "Nếu đi xa, sợ rằng không kịp thời bảo vệ quý nhân."Vừa nói, hắn vừa đảo mắt quan sát căn phòng. Bên trong chỉ có một thị nữ đang quỳ hành lễ trên nền đất, nhưng phòng tối quá nên không nhìn rõ mặt.Vân Bình quận chúa quát: "Ngươi nhìn cái gì đấy!"Người hầu lập tức cúi đầu: "Quận chúa yên tâm, tiểu nhân sẽ đứng ngay ngoài cửa hộ giá."Vân Bình hừ một tiếng, không nói thêm gì, rồi dẫn Phó Bình An đi sâu vào trong, cài chặt cửa lại.Vì thời tiết lạnh giá, cửa sổ còn được phủ thêm những tấm màn dày, nên sau khi đóng cửa, căn phòng càng trở nên tối tăm. Ánh sáng le lói qua khe màn chỉ đủ để thấy mấy ngọn đèn đồng đang cháy. Trên lò, nước trà đang sôi. Thị nữ kia dâng trà cho Phó Bình An, nàng đưa tay nhận lấy, vừa định uống thì ánh mắt dừng lại ở màn, khẽ nói:【mộc sáng sớm quân: Thị nữ này dung mạo quả thật có chút kỳ quái.】【mực lâm kaza: Đúng là kỳ quái, chủ kênh thử nhìn kỹ hơn xem.】Phó Bình An đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn sang thị nữ. Cô ta cúi đầu, chỉ để lộ mái tóc đen và một chút làn da trắng. Mà nói thật, màu trắng ấy trông không được tự nhiên, giống như đã bôi quá nhiều phấn.Phó Bình An mở miệng: "Ngươi ngẩng đầu lên."Vừa dứt lời, thị nữ kia còn chưa kịp lên tiếng, Vân Bình quận chúa đã "phốc phốc" bật cười.Phó Bình An khi ấy vẫn mang vẻ nghi hoặc, nhưng đến lúc thị nữ ngẩng đầu, nét nghi hoặc lập tức hóa thành kinh hãi. Gương mặt ấy hoàn toàn không phải của một thiếu nữ, mà là dung nhan đã mang dấu vết năm tháng.Hơn nữa... lại là một lão nam nhân.【đông ngung: Ai nha mẹ ơi, dung nhan này thật sự đã dọa ta một trận!】Phó Bình An ngẩn người đứng tại chỗ.【thịt cá fan: Điền Miện? 】Câu này trên màn đạn khiến nàng hoàn hồn. Trước mắt, lão nhân kia tuy hóa trang đến mức buồn cười, nhưng vẫn mỉm cười hiền hòa nhìn nàng. Trong ánh mắt ấy có sự ôn nhu và thân thiết, khiến lòng nàng bất giác dâng lên một tia gần gũi. Nàng thu lại vẻ kinh ngạc, khẽ gọi: "Điền công?"Đối phương gật đầu.【mất ngủ từng ngày: Yêu quái, là yêu quái!】【vô luận Ngụy Tấn: Không thể nói vậy a, hắn giỏi lắm đó.】 【trà sữa khoai môn trân châu: Ban đầu ta còn tưởng là dạng cổ giả kia, ai ngờ lại thoát được ra ngoài như thế.】Bị ánh mắt nàng dõi theo quá lâu, Điền Miện cũng hơi ngượng ngập. Ông đưa tay định vuốt râu, nhưng chạm vào khoảng trống mới sực nhớ đã cạo sạch.Ai... vì đại sự, chỉ đành bỏ qua tiểu tiết.Phó Bình An cũng nhận ra, liền cúi người hành nửa lễ, nói: "Điền công đã vất vả nhiều."Điền Miện cười đáp: "Cũng tạm, cũng tạm."Lo ngại người ngoài nghe thấy, hai người hạ thấp giọng trò chuyện. Lúc này, Vân Bình quận chúa sang bên cạnh, khẽ gảy đàn. Tiếng đàn mỗi lúc một dồn dập, át hẳn lời của họ.Điền Miện đưa mắt quan sát nàng từ đầu đến chân, vẻ mặt đầy vui mừng: "Bệ hạ dung mạo rất tốt, giống hệt mẫu thân."Chỉ một câu nói ấy thôi, cổ họng Phó Bình An liền nghẹn ứ, sống mũi cay xè, tưởng chừng như nước mắt sẽ trào ra.Đã từ lâu lắm rồi, nàng không còn nghĩ đến mẹ.Thuở mới vào cung, nàng vẫn thường nhớ cha mẹ. Nhưng rồi cuộc sống dồn nén từng ngày, tựa như vòng kìm siết chặt, khiến nàng khó lòng thở nổi. Nàng bị thúc ép tiến bước như con trâu chịu roi quất, không một giây dừng lại, ngay cả sức để hoài niệm cũng thành thứ xa xỉ.Gương mặt cha mẹ trong trí nhớ dần trở nên mơ hồ. Giờ đây, nàng phải gắng hết sức mới có thể gợi lại đường nét của họ.Vậy mà chỉ một câu của Điền Miện, hình bóng ấy lại đột nhiên rõ nét trong tâm trí nàng. Nàng quả thật có vài phần giống mẫu thân, nhất là ở chân mày và khóe mắt."Điền công..." Nàng muốn gọi một tiếng "cữu cữu", nhưng chẳng hiểu sao lời ấy nghẹn lại nơi cổ họng.Điền Miện mỉm cười nói: "Sao dám để bệ hạ gọi lão hủ như vậy, lão hủ thật kinh hoảng. Bệ hạ chỉ cần gọi lão hủ là Miện là được."Phó Bình An đáp: "Dù hôm nay là lần đầu gặp Điền công, nhưng Điền công đã giúp trẫm rất nhiều. Nếu không có Trần Yến cùng A Chi, trẫm hôm nay không biết sẽ ra sao."Điền Miện ngồi quỳ ngay ngắn trên nền đất, nghiêm mặt nói: "Bệ hạ đã làm rất tốt, thậm chí ngoài dự liệu của lão hủ. Có thể nói là thiên phú dị bẩm, tài trí hơn người."Phó Bình An bị khen đến mức hơi ngượng ngùng, giọng nàng nhỏ lại: "Cũng... không đến mức ấy."Nghe vậy, Điền Miện thu lại nụ cười, giọng nghiêm trang: "Đã là bậc quân vương, sao lại khiêm tốn quá mức. Bệ hạ thông minh, ấy là phúc của thiên hạ."【Bình An là phúc: Ông ấy đang khen Bình An kìa!!!】【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Nói không sai, bảo bảo phải được khen ngợi nhiều hơn!】【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Quyền chủ động ở trên tay hắn nha.】Bình luận của "vạn vạn muốn nhìn trăng sáng" khiến Bình An khẽ sững lại. Nàng thoáng ngượng ngùng, trong lòng mơ hồ cảm thấy mình không hoàn toàn nắm thế chủ động, mà đối phương cũng chỉ thuận miệng khen đôi câu mà thôi.Bất giác, nàng nhớ lại thuở mới bước vào cung, cũng chính bởi một niệm này mà nàng từng sai Cầm Hà từng bước từng bước thâu tóm quyền lực trong Kim Quế Cung.Cầm Hà là nô tỳ, quyền lực nhỏ bé ấy nếu nàng muốn lúc nào cũng có thể đoạt về. Nhưng nếu là thần tử thì sao? Là ngoại thích thì sao?Phó Bình An lập tức thu lại tâm tư, rút mình khỏi những quấn quýt tình thân, một lần nữa đưa mắt nhìn Điền Miện."Điền công nói có lý, vậy thì bớt bàn những lời ong tiếng ve. Hôm nay gặp Điền công, không biết Điền công có điều gì muốn tấu với trẫm?"Ánh mắt nàng trở lại vẻ điềm tĩnh, khiến Điền Miện không khỏi kinh ngạc.Vốn định trực tiếp hỏi bệ hạ có muốn biết cách phá cục hay không, nhưng lần này hắn đổi ý, lời vừa ra miệng lại thành: "Bệ hạ đối với thế cục triều đình hiện nay, hẳn đã có cách giải?"Đúng là chạm trúng chỗ then chốt, mà điều này vừa hay lại là điểm nàng nắm rõ.Phó Bình An thong thả nói: "Trẫm vào cung cũng gần ba năm, điều nên biết đều đã biết... Chỉ là, nửa năm trước, thế lực Thái hậu thịnh, Nhiếp chính vương suy. Ngược lại, Nhiếp chính vương nắm binh quyền, Thái hậu khó mà lay chuyển. Quan văn tất bị Thái hậu khống chế, còn võ quan lại nghe lệnh Nhiếp chính vương. Thế nhưng, cục diện đã có phần đổi khác..."Nàng chậm rãi bàn luận, nói tới đó thì dừng. Điền Miện càng nghe càng kinh hãi, lập tức nghĩ tới Bạc Mạnh Thương. Nhưng hắn thầm nhủ, cho dù Bạc Mạnh Thương tự mình đến, cũng chưa chắc có thể nói ra được những lời như bệ hạ hôm nay.Chẳng lẽ... còn có người khác từng tiếp xúc với bệ hạ?Điền Miện càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý. Thái hậu và Nhiếp Chính Vương sao có thể sơ suất đến vậy?Đó chính là...Hắn nhìn đứa trẻ trước mặt, chỉ mới mười một tuổi, rồi rất nhanh đưa ra kết luận:Bệ hạ là một thiên tài.Không, phải là quỷ thiên tài.--------- CHƯƠNG 34 -Phó Bình An nhận ra, lời mình vừa nói rõ ràng đã phát huy tác dụng. Sắc mặt Điền Miện khẽ biến, tuy không dễ nhận ra, nhưng ánh mắt so với trước đã nghiêm nghị hơn nhiều.Nàng vốn định nói thêm, nhưng màn hình bình luận lại nhắc nhở rằng không nên nhiều lời, thế là nàng dừng lại, ung dung nhấp một ngụm trà.Vân Bình quận chúa gảy xong một khúc, liền hỏi: "Ta đàn thế nào?"Phó Bình An nghĩ một lát mới đáp: "Tỷ mới học phải không?"Tiếng đàn rõ ràng còn vướng víu, thỉnh thoảng lại xen vài âm lạc điệu. Vân Bình quận chúa trợn mắt nhìn nàng.Điền Miện khẽ mỉm cười.【tuyết quân: (che mặt) chủ kênh EQ thật sự thấp!】【phế cá: Để ta cứu Bình An: Vân Bình tỷ tỷ đàn thật hay (nổi giận)】Phó Bình An chớp mắt, có chút lúng túng, vội nói: "... Nhưng mà Vân Bình tỷ tỷ đàn hay lắm, có thể tấu thêm một khúc nữa không?"Vân Bình quận chúa khẽ hừ, ra vẻ xem thường, nhưng vẫn nâng tay tiếp tục gảy đàn.Cùng lúc đó, Điền Miện chậm rãi cất tiếng: "Bệ hạ biết rõ mọi chuyện, lại không sai sót chút nào. Vậy... bệ hạ có tính toán gì chăng?"Phó Bình An thầm nghĩ: Ngươi hỏi ta? Chẳng phải ngươi đến là để giúp ta sao?【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Hỏi thử xem vì sao bây giờ mới đến tìm ngươi, nghiêm túc một chút.】【trà sữa khoai môn trân châu: Đúng đó, hỏi thử đi.】Phó Bình An hơi ngơ ngác.Theo nàng, lý do này vừa nhìn đã rõ ràng, đương nhiên là vì trước đây không có cơ hội. Nhưng "vạn vạn" trong phòng livestream vốn rất có uy tín, "khoai môn" cũng phụ họa thêm, nên Phó Bình An đành nghiêm giọng hỏi: "Điền công, trẫm có một vấn đề muốn thỉnh giáo. Vì sao đến hôm nay Điền công mới liên hệ với trẫm?"【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Mấu chốt không phải là hỏi cái gì, mà là lúc ngươi hỏi thì đã thành vấn đề. Cứ yên tâm, hắn sẽ không viện cớ 'không có cơ hội tiếp xúc' để qua loa với ngươi đâu.】【mất ngủ từng ngày: Hắn căng thẳng rồi.】Điền Miện hơi cúi đầu, hai tay giấu trong tay áo. Bộ y phục hắn mặc trông có phần buồn cười, nhưng nhờ khí chất trầm ổn, nhìn lâu lại khiến người ta quên mất vẻ ngoài ấy, thậm chí còn muốn tiếp đãi hắn thật cung kính.Hắn cũng không ngẫm nghĩ lâu, liền lập tức hành lễ, trầm giọng nói: "Là Miện thất lễ, không ngờ bệ hạ trong cung lại gian nan đến vậy."Phó Bình An khẽ chấn động trong lòng.【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Đừng nói gì, lấy bất biến ứng vạn biến.】【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ta dám chắc ngay từ đầu hắn chỉ muốn xem nhóc rốt cuộc có thể sống sót mà lên được ngôi Hoàng đế hay không?】【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ta nghe nói trước kia nhóc bị tước bỏ thân phận, bị đưa xuống phương Nam, khi đó hắn cũng chẳng đến tìm. Nếu bảo là vì 'thân tình'... thôi đừng, ta liền cười rụng răng đó (bĩu môi).】【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: !!!】【trà sữa khoai môn trân châu: Nhưng hiện tại cơ hội duy nhất lại nằm trong tay Điền Miện. Hắn có thể đưa A Chi cùng Trần Yến tiến cung, chí ít cũng đủ cho thấy hắn có năng lực.】Trong lòng Phó Bình An dâng lên một nỗi khó chịu âm ỉ. Nàng vốn đặt rất nhiều kỳ vọng vào cữu cữu, luôn tin rằng đối phương ít nhiều sẽ dành cho mình chút tình thân.Nhưng phản ứng vừa rồi của Điền Miện, thực chất đã đủ chứng minh "vạn vạn" hoàn toàn đúng.Nàng khẽ cụp mắt, gương mặt không lộ chút cảm xúc. Vân Bình quận chúa thấy vậy thì trong lòng hoảng hốt, tiếng đàn cũng dần rối loạn, giai điệu trở nên trúc trắc, cổ quái. Nàng đè tay xuống dây đàn, hít sâu một hơi, rồi bắt đầu gảy lại.Đúng lúc này, Phó Bình An cúi người hành lễ, giọng bình tĩnh mà sắc bén: "Điền công, xin hãy chỉ cho trẫm phương pháp phá cục."Điền Miện khẽ thở ra một hơi thật dài, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát mồ hôi.Trước hôm nay, hắn chưa từng nghĩ một đứa trẻ nhỏ bé lại có thể mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ đến vậy. Nhưng cũng chính vì thế, khi nghe đối phương mở lời nhờ mình chỉ ra phương pháp phá cục, trong lòng hắn lại dâng lên một niềm hân hoan mãnh liệt.So với việc bị quân chủ hạ lệnh, thì được minh chủ nhờ cậy còn khiến người ta sảng khoái hơn gấp bội.Đứa trẻ trước mắt dường như sinh ra đã mang khí chất đế vương. Ngay cả trong cổ thư ghi chép về bậc thánh nhân, e rằng cũng chỉ đến thế.Chẳng lẽ đây chính là Đế tinh trời sinh?Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, hắn đã muốn quay về tra lại quyển Lịch Tinh Tú. Lúc này, hắn ngồi thẳng dậy, nói: "Bệ hạ đã quá khen Miện rồi. Nếu nói về phương pháp phá cục, bệ hạ hẳn đã biết..."Ban đầu, hắn định nhân cơ hội này để thăm dò, nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt đen thẳm như mực của Phó Bình An, liền lập tức nói thẳng: "... Chỉ là hai chữ 'chế hành' mà thôi."Phó Bình An khẽ gật đầu: "Điền công quả nhiên nhất châm kiến huyết."Dù sao thì những lời ấy cũng khiến Điền Miện cảm thấy mình vẫn còn được xem trọng. Ông chậm rãi tiếp lời: "Xưa nay, bệ hạ luôn xuất sắc khi đối diện với những kẻ yếu thế hơn mình. Năm xưa, khi Thái hậu có ý phế truất bệ hạ, toàn thể triều đình đều nghiêng về phía bà ấy. Nhưng bệ hạ, nếu hôm đó người trực diện đối đầu với Nhiếp chính vương, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Trong cơn hiểm cảnh, bệ hạ lại tự mình tìm ra con đường giữ vững cục diện. Lão phu tự thấy, bản thân còn kém xa bệ hạ một bậc."Dừng một nhịp, ông lại nói tiếp: "Cho nên, về sau bệ hạ vẫn nên tiếp tục coi bà ta như mẹ ruột, cho đến khi đối phương hoàn toàn mất cảnh giác, khinh suất, thậm chí đặt trọn niềm tin vào người. Còn chúng thần... chúng thần sẽ giúp bệ hạ đứng về phía Nhiếp chính vương."Phó Bình An tròn mắt kinh ngạc."Chỉ khi Nhiếp chính vương nắm thế thượng phong, Thái hậu vì muốn giành lại quyền lực mới buộc phải để bệ hạ nhập triều, can dự chính sự. Đây cũng là điều chúng ta đã âm thầm làm suốt bao năm qua."Phó Bình An bỗng bừng tỉnh.Nàng vẫn luôn thắc mắc, vì sao Nhiếp chính vương lại có thể vươn lên mạnh mẽ như thế trong thời gian ngắn ngủi.Điền Miện bật cười:"Về sau, bệ hạ nên lưu tâm một chút đến những cái tên xuất hiện trong tấu chương. Họ trông như người của Nhiếp chính vương, thậm chí có người còn rất được Thái hậu tín nhiệm. Nhưng thực chất, tất cả bọn họ đều là những kẻ một lòng hướng về bệ hạ.""Là ai?"Điền Miện từ tay áo rút ra một tờ giấy mỏng, trao cho nàng. Phó Bình An mở ra, bên trong là danh sách mấy chục cái tên."Nếu bệ hạ thấy những người này trong tấu chương, có thể âm thầm cất nhắc họ. Không cần phải là quan to, nhưng mỗi phủ ít nhất nên có một người.""Giống như Trần Yến?""Giống như Trần Yến."Phó Bình An không tỏ vẻ vui mừng, ngược lại trầm giọng hỏi: "Làm sao trẫm có thể tin họ sẽ không phản bội? Nhìn Nhiếp chính vương bây giờ so với trẫm, dường như còn có khí chất đế vương hơn."Điền Miện thoáng sững người. Thật khó tin một vị quân vương lại có thể thản nhiên thừa nhận điều đó, dù nó là sự thật.Trong lòng ông lại âm thầm nâng một bậc đánh giá về Phó Bình An. Ông ngồi thẳng dậy, chậm rãi đáp: "Nhiếp chính vương sẽ không thể thành công. Nàng ta có một khiếm khuyết chí mạng."Nghe tới đây, ngay cả quận chúa Vân Bình cũng khẽ nhíu mày vì tò mò, tiếng đàn trong điện bất giác chậm lại.Đồng thời, màn hình bình luận cũng đồng loạt hiện lên một dòng duy nhất: "Để xem hắn có thể nói ra được chuyện gì."Phó Bình An nhẹ giọng nói: "Điền công, xin cứ nói thẳng."Điền Miện lại thoáng lộ vẻ do dự: "Thật ra chuyện này hiện vẫn chưa tiện để thưa với bệ hạ. Tuy rằng bệ hạ là bậc thần đồng, trí tuệ hơn người, nhưng dù sao... người vẫn còn là một đứa trẻ."Càng nghe ông nói như vậy, Phó Bình An lại càng sinh lòng tò mò. Trong khi đó, màn hình bình luận dường như đã lờ mờ đoán ra điều gì đó.【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Đừng, đừng để ông ấy nói.】【trà sữa khoai môn trân châu: Sẽ không phải là cái chuyện đó chứ...?】Phó Bình An làm như không thấy, ngẩng đầu hỏi thẳng: "Điền công không tin trẫm sao?"Điền Miện đành bất đắc dĩ đáp: "Vấn đề lớn nhất của Nhiếp chính vương chính là nàng ta tuổi đã cao, nhưng đến nay vẫn chưa có con."Quận chúa Vân Bình: "..."【Những người trong khung chat: ...】Phó Bình An quay sang nhìn Vân Bình, ánh mắt lóe lên ý vị sâu xa. Điền Miện khẽ thở dài, nói tiếp:"Đứa con duy nhất của nàng ta là con nuôi. Trong triều từ trên xuống dưới đều có lời ra tiếng vào. Ai nấy đều thì thầm sau lưng, chỉ là không ai dám nói ra miệng. Aiz... mà ta đang nói mấy chuyện này với một đứa trẻ làm gì chứ? Lão phu thật hồ đồ. Bệ hạ cứ ghi nhớ kỹ những cái tên trong danh sách kia là được rồi."Phó Bình An như bị sét đánh ngang tai, trong lòng không khỏi nổi sóng. Nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, đáp: "Trẫm nhớ rồi."Nói đúng hơn là "mọi người" đã giúp nàng ghi nhớ.Điền Miện sửng sốt: "Nhớ rồi sao? Nhanh vậy ư?"Có người đọc sách nhanh, nhưng văn chương ít nhiều còn có cấu trúc và luật lệ để dễ dàng suy luận. Còn những cái tên này thì rời rạc, không theo thứ tự nào cả, vậy mà nàng lại nhớ được chỉ sau một lần nhìn qua, quả thực trí nhớ kinh người.Ông không khỏi cảm thán: "Bệ hạ không chỉ mẫn tiệp, mà còn là thiên tài có trí nhớ siêu việt, hẳn là được trời cao ưu ái."【trà sữa khoai môn trân châu: Có vẻ ông ấy chọn con đường tiến thân chính trị chậm rãi, âm thầm xây dựng lực lượng trung thành. Một khi thế lực đã vững, Bình An sẽ dễ dàng lên nắm quyền.】【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Văn thần đều vậy cả, luôn nghĩ mình là người nắm đại cục. Nhưng phải thừa nhận, cách làm này quả thực rất hiệu quả để đối phó với Thái hậu.】Phó Bình An cũng cảm thấy kế hoạch này hơi lý tưởng hóa.Trong nguyên tác, Nhiếp chính vương đâu chỉ dựa vào mưu sâu kế hiểm trong triều mà thành công. Tạo phản, chưa bao giờ chỉ là đấu trí.Nàng trầm ngâm một lát rồi khẽ hỏi: "Điền công, có khi nào sẽ xảy ra chuyện như 'tạo phản bằng vũ trang' không?"Điền Miện cau mày: "Tạo phản bằng vũ trang là gì?"Phó Bình An khẽ giải thích: "Là có khả năng nào để điều động cấm quân, trực tiếp đánh thẳng vào cổng cung, khống chế Thái hậu không?"Điền Miện khựng lại: "..."Phó Bình An tiếp lời: "Theo trẫm được biết, cấm quân ngày thường canh phòng lỏng lẻo, không được mang binh khí dài hay điều động xe ngựa. Nếu chúng ta có thể âm thầm kiểm soát một đội nhỏ, trước tiên chiếm kho vũ khí, sau đó cho họ tiến vào nội cung... Vừa nhanh, vừa bất ngờ, hoàn toàn có thể xông vào Thiên Thu Cung trước khi kẻ khác kịp phản ứng. Không phải sao?"【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng】: "Gần đây nhóc đọc gì thế...?!【mất ngủ từng ngày】: "Là cuốn 'Làm thế nào để phát động một cuộc chính biến cung đình' chứ còn gì nữa!"Sắc mặt Điền Miện biến đổi liên tục. Không chỉ vì những lời bệ hạ vừa nói quá táo bạo, mà bởi ông càng nghĩ, lại càng thấy cách này thật sự khả thi.Tâm trạng ông trở nên vô cùng phức tạp. Ban đầu, ông chuẩn bị đến để "mở mang" cho bệ hạ một chút, không ngờ mới dăm ba câu, người khiến ông mở rộng tầm mắt lại chính là vị hoàng đế nhỏ tuổi trước mặt. Không! Phải nói là kinh tâm động phách mới đúng!"Nếu chỉ cần một đội cấm quân... thì đúng là có thể làm được. Chỉ là, truyền tin thế nào? Làm sao đưa người vào nội cung?""Trần Yến hiện là thân tín bên cạnh trẫm, có thể nhờ nàng truyền lệnh, tìm cách tiến cung. Chỉ cần một sơ hở, là có thể mở cửa cung.""Được... vậy thì, cứ thử xem."Phó Bình An nở nụ cười.Nụ cười ấy ôn hòa, nhã nhặn, thậm chí có phần nhu hòa đến mức vô hại nhưng nhìn vào, mồ hôi trên trán Điền Miện lại không ngừng túa ra, lớp phấn điểm mặt cũng theo đó mà phai đi mấy phần.Ông chợt nhận ra, suốt buổi trò chuyện hôm nay, từng bước, từng nước, bệ hạ đều nắm thế chủ động. Điều mà trước nay, vốn luôn là phần của ông.Một vị hoàng đế như thế này cho dù không có ông trợ lực, e rằng cũng có thể tự mình bước lên vương vị cao nhất.Nghĩ đến đây, ông càng cảm thấy quyết định "đặt cược sớm" vào Phó Bình An là một nước cờ vô cùng sáng suốt.Sau đó, hai người chuyển sang trò chuyện đôi ba chuyện cũ.
Không khí bớt căng thẳng, chỉ còn lại đôi phần hoài niệm pha lẫn dò xét.Phó Bình An bất chợt nhắc tới A Chi. Điền Miện khẽ giật mình, thoáng trầm ngâm rồi mới đáp: "A Chi vẫn ổn. Gần đây con bé rất thích đọc sách."Nghe vậy, Phó Bình An mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến lòng Điền Miện lại khẽ động, trong đầu đã âm thầm tính thêm một nước nữa.Bệ hạ là người sẽ nhớ bạn cũ (người hoài cựu).Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ. Trần Yến đang tranh chấp gay gắt với đám người hầu trước cửa. Trong lúc lời qua tiếng lại, nàng cố ý để lộ tin tức: Nhiếp chính vương sắp đến.Hai người trong phòng lập tức liếc nhìn nhau. Quận chúa Vân Bình ánh mắt sáng lên, mỉm cười nói khẽ: "Ta có cách rồi... Muội thử đánh giá khả năng cầm kỹ của ta lần nữa đi."Phó Bình An hơi giật mình, vội nói: "Vân Bình tỷ tỷ đàn rất hay!"Quận chúa Vân Bình liếc mắt: "Nói thật đi."Phó Bình An hơi ngập ngừng: "...Hình như... vẫn còn chưa thuần thục."Lời vừa dứt, quận chúa Vân Bình liền tiện tay ném vỡ chén trà, bật khóc nức nở: "Được lắm! Ta vất vả học đàn bấy lâu, ngươi không những không khen còn chê bai, thế thì khỏi gặp nhau nữa!"Dứt lời, nàng kéo tay "thị nữ" bên cạnh, chạy thẳng ra ngoài cửa, vừa đi vừa quát lớn: "Ngươi quay về hoàng cung của ngươi đi!"Phó Bình An: "..."Hai người vừa khuất bóng, thì Nhiếp chính vương cũng vừa đến nơi. Thấy cảnh tượng hỗn loạn ngoài cửa, nàng hơi sững người: "Chuyện gì đây?"Phó Bình An liền ra vẻ ngập ngừng, ánh mắt tràn đầy hối lỗi: "Trẫm... trót lỡ lời chọc giận Vân Bình tỷ tỷ.""Bệ hạ nói gì vậy?"Phó Bình An cúi đầu nhỏ giọng:
"...Trẫm bảo, cầm kỹ của tỷ ấy vẫn chưa được thuần thục cho lắm."Phó Linh Tiện: "..."Hai người đối mặt trong chốc lát, rồi nàng ta thở dài, nửa cười nửa trách: "Nàng ấy chỉ mới học, hai tháng nay ngày đêm luyện tập, chỉ mong tạo cho bệ hạ một bất ngờ. Ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên."Phó Bình An nghe xong, gương mặt hiện lên vẻ áy náy: "Phiền hoàng cô mẫu thay trẫm gửi lời xin lỗi."Phó Linh Tiện bất đắc dĩ lắc đầu: "Quận chúa nếu đã giận dỗi, thì đến ta cũng không dỗ nổi."Phó Bình An lộ vẻ buồn bã, khẽ thở dài: "Cơ hội trẫm được ra khỏi cung không nhiều..."Nhìn sắc mặt ủ rũ của Phó Bình An, Phó Linh Tiện cũng bất giác bị lây cảm xúc, trong lòng thầm cảm thán: Bệ hạ... đúng là một hài tử khiến người ta thương xót.Nàng gần như muốn đưa tay lên xoa đầu bệ hạ, nhưng lý trí kịp ngăn lại. Chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Người yên tâm đi, Vân Bình sẽ không giận bệ hạ lâu đâu. Hai người các ngươi vốn là bạn tốt mà."Phó Bình An cúi đầu không đáp, ánh mắt vô tình lướt qua thanh kiếm đeo sau lưng Phó Linh Tiện, trong lòng khẽ dâng lên một ý nghĩ: Nếu có thể dùng binh khí để khống chế Nhiếp chính vương ngay lúc này, thì tốt biết mấy.Phó Bình An trở lại cung vào độ chập tối. Thái hậu cho truyền nàng đến, lưu nàng lại trò chuyện rất lâu. Nàng vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng so với thuở trước, lòng đã lặng lẽ mà trưởng thành, điềm tĩnh hơn nhiều.Dù Nhiếp chính vương nắm trong tay binh quyền, uy danh chấn động triều cương, nhưng Thái hậu cũng không thể lúc nào cũng dễ dàng xoay chuyển mọi chuyện theo ý mình. Mùa đông năm ấy không có tuyết, mùa xuân lại ít mưa, dân chúng đói khổ phải kéo nhau về kinh đô lánh nạn. Thái hậu không muốn để Nhiếp chính vương lấy cớ này mà tăng cường đóng quân, nên đã ngầm ủng hộ Phó Bình An đề xuất phương án "lấy công cứu nạn", dùng danh nghĩa cứu trợ thiên tai để điều hành việc nước. Nhờ thế, triều đình phải phong thêm nhiều chức vị mới.Phó Bình An nhân dịp này lặng lẽ đưa vào danh sách một số người mà nàng mong muốn. Dù số lượng không nhiều, nhưng khi nhìn lại, nàng phát hiện các văn bản, sổ sách trong triều bắt đầu dần dà thuận ý nàng hơn. Giới đại thần tựa như một mạng nhện giăng mắc, chỉ cần nàng nắm được một mắt xích, các mối còn lại cũng từ đó mà rối rít nối theo.Và cơ hội để nàng mở rộng cửa cung rốt cuộc cũng đến vào mùa đông năm ấy.Một vị Tông chính phó viên vừa mới nhậm chức đã đề xuất: "Kể từ khi bệ hạ đăng cơ, vẫn chưa từng tổ chức một buổi yến tiệc long trọng nào để chiêu đãi tông thất nội quyến. Hai vị Văn Huệ Đế đời trước đều mở tiệc mừng Nguyên tiêu, thả đèn trong cung, kết tình thân giữa hoàng thất. Nhưng từ ngày bệ hạ kế vị, vì nhiều nguyên do, quan hệ giữa tông thất ngày càng xa cách."Thông thường, chức Tông chính do trưởng bối trong hoàng tộc đảm nhiệm, lời họ nói cũng là đại diện cho ý nguyện của tông thất. Thái hậu có thể giữ vững quyền lực là nhờ vào hậu thuẫn từ phía tông thất, vì vậy bà không thể bỏ ngoài tai.Cuối cùng, Thái hậu quyết định: Yến tiệc Nguyên tiêu năm nay sẽ mở rộng, vừa đãi các trọng thần trong triều, vừa mời cả tông thất cùng nội quyến vào cung dự tiệc.Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã tới ngày rằm tháng Giêng.Sáng sớm, Cầm Hà tới báo: tông thất nội quyến đã lục tục nhập cung. Phó Bình An ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy sắc trời vẫn còn vương một màn lam xám chưa tan."Sớm vậy sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.Cầm Hà mỉm cười: "Không sớm đâu ạ. Nếu ở xa, chắc nửa đêm đã phải dậy sửa soạn rồi."Phó Bình An quay sang nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa đôi phần tò mò: "Ngươi đã từng đón Tết Nguyên tiêu trong cung chưa?"Cầm Hà mỉm cười đáp: "Tất nhiên là có ạ. Mấy năm trước, nô tì vẫn thường nhớ lại."Phó Bình An trầm ngâm một thoáng, rồi dịu giọng nói: "Vậy hôm nay chắc các ngươi mệt lắm." Bởi tông thất vào cung, đây là thời điểm cung nhân bận rộn nhất.Các nha môn thuộc Lục thượng đều tất bật chuẩn bị. Hạ Phương, người được Thái hậu phái đến giám sát nàng, hôm nay cũng vắng mặt. Nhưng điều đó không có nghĩa Phó Bình An được buông lơi kiểm soát. Nói chuyện với Cầm Hà đôi ba câu, nàng liền khoác lên người bộ lễ phục nặng nề, chậm rãi rời khỏi tẩm điện, hướng về Thiên Thu cung thỉnh an Thái hậu.Một năm qua, trừ những khi đau ốm, nàng chưa từng gián đoạn lễ nghi với Thái hậu bất kể mưa nắng. Nhưng hôm nay, vì còn phải ra tiền triều gặp mặt các đại thần, nàng tới sớm hơn thường lệ.Thái hậu đang ngồi trước gương soi, cung nữ đứng hầu hai bên, chải tóc điểm phấn. Bà chỉ liếc nhìn Phó Bình An một cái, thản nhiên nói: "Hoàng đế hôm nay cũng siêng năng nhỉ."Phó Bình An bước lên vài bước, khom người đáp: "Trăm hạnh, hiếu đứng đầu. Phụng dưỡng mẫu thân, há dám trễ nải."Thái hậu không nói gì, cũng không nở một nụ cười.Gần đây, sắc mặt của Thái hậu với nàng không mấy tốt. Có lẽ bà đã mơ hồ nhận ra quyền lực của mình đang dần trượt khỏi tay, lòng dạ bất an. Hoặc cũng có thể, bà bắt đầu nghi ngờ nàng. Khả năng thứ hai có phần rõ rệt hơn. Nhưng điều khiến Thái hậu bất lực là mọi chuyện xảy ra quá đỗi lặng lẽ, như tơ nhện giăng mỏng, không rõ ràng để mà cắt đứt.Ngọn nến trong cung Thiên Thu đã cháy suốt đêm, giờ chỉ còn chập chờn ánh sáng. Gió sớm lùa qua khe cửa, khiến ánh nến khẽ lay, phản chiếu lên mặt đất những vệt bóng mờ mịt. Thái hậu nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy trời đã hửng sáng mà vẫn còn phủ sương lam.Một lúc sau, bà mới lên tiếng: "Hoàng đế đi đi, đừng lỡ giờ lành."Phó Bình An cúi người thi lễ, rồi lặng lẽ lui ra khỏi đại điện....Khi Lạc Quỳnh Hoa rời phủ, trời còn chưa sáng hẳn.Sáng rằm tháng Giêng, khí trời đông lạnh như cắt, đêm dài chưa kịp tan, tuyết đầu mùa rơi lất phất như những sợi tơ trắng, nhẹ bay trong gió.Ngồi trong xe ngựa, nàng khẽ vén rèm cửa sổ, muốn nhìn ra ngoài một chút. Ma ma ngồi cạnh liền nghiêng người nói nhỏ: "Tiểu thư đừng vén lên, tuyết lạnh lắm, coi chừng bị cảm."Nghe thế, Lạc Quỳnh Hoa khẽ bật cười, không những không buông rèm xuống mà còn vén rộng hơn.Gió lạnh và tuyết lùa vào, se sắt quất qua mặt mày, khiến làn da mịn màng trên cổ và gò má nàng lạnh buốt. Trước khi vào cung, nàng từng nghe nói hoàng cung là nơi uy nghi và huy hoàng nhất trên đời. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng chỉ thấy những bức tường thành âm u phủ rêu đen đặc, và những ngọn đuốc cao vút lạnh lẽo giữa màn sương.Nơi này chẳng có gì như trong tưởng tượng: không có điêu khắc tinh xảo, không có cửa hiệu đông đúc, thậm chí còn chẳng bằng cổng nhà nàng. Chỉ trong tích tắc, ma ma đã vội vàng đưa tay kéo rèm cửa xuống, miệng lẩm bẩm: "Tiểu tổ tông ơi, người giữ ý một chút! Đây là hoàng cung, không phải sân viện nhà mình. Người cứ lớn tiếng thế này, nhỡ đụng phải quý nhân thì biết làm sao?"Lạc Quỳnh Hoa nghiêng đầu, chớp mắt hỏi: "Quý nhân là ai vậy, là Bệ hạ sao?"Ma ma lập tức đưa ngón tay lên ra hiệu "suỵt" một tiếng, thấp giọng nói: "Người không được nói lung tung a."Lạc Quỳnh Hoa ngoan ngoãn im lặng.Tối qua, mẫu thân đột nhiên lâm bệnh. Cả nhà nháo nhào lo lắng. Vì hôm nay là Rằm tháng Giêng, ngày mà toàn thể quan viên cùng nội quyến trong kinh thành phải vào cung thỉnh an.Đa phần chỉ cần quỳ gối ngoài điện là đủ, nhưng Quốc công phủ của nàng lại khác. Là dị họ hầu do tiên đế thân phong, dù hiện tại không còn được sủng tín như xưa, vẫn thuộc hàng có thể diện thánh.Chính vì thế, thánh quyến lần này lại khiến cả phủ thấp thỏm chẳng yên.Suốt đêm, ánh đèn trong phòng phụ mẫu nàng không hề tắt. Đến rạng sáng, nhũ mẫu đến đánh thức, thay y phục cho nàng, rồi khẽ nói: "Lần thỉnh an này... chỉ có thể để tiểu thư đi một mình.""Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bệ hạ mở cửa cung sau khi thân chấp triều chính, nếu không vào diện thánh, e sẽ bị xem là bất kính. Nhà ta chỉ có một mình tiểu thư là con gái, người đi cũng phải."Lạc Quỳnh Hoa âm thầm bĩu môi.Tuy tuổi còn nhỏ, nàng vẫn cảm nhận được chuyện gì đó không ổn. Nàng nhận ra thái độ của người lớn khi nhắc đến Bệ hạ có chút khác lạ. Nói là tôn kính, nhưng trong lời nói ánh mắt đều lộ ra sự khách sáo, dường như không thực lòng.Không chỉ một lần nàng nghe thấy phụ mẫu thì thầm bàn luận, nói Bệ hạ thường lẩm bẩm một mình, thân thể yếu đuối, có lẽ đầu óc cũng có chỗ không ổn.Lạc Quỳnh Hoa thấy cảm giác ấy thật quen.Nàng nghĩ hồi lâu, rồi chợt hiểu ra chính là ánh mắt mà đám gia nhân trong phủ dành cho nàng. Miệng họ thì rối rít gọi "Đại tiểu thư", nào là "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không dám", nhưng ánh mắt lại là khinh thường, là lạnh nhạt, là coi thường.Bởi vì nàng chỉ là một đứa trẻ.Lạc Quỳnh Hoa từng nghe nói, Bệ hạ năm nay vừa tròn mười ba, chỉ lớn hơn nàng đúng một tuổi. Nàng nghĩ, có lẽ trong mắt họ, ngài cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.Nghe vậy, nàng bỗng cảm thấy như tìm được một tri kỷ đồng mệnh tương liên, cùng chung chí hướng."Thật mong được gặp bệ hạ một lần! Ngài ấy rốt cuộc là người như thế nào nhỉ? Nghe nói thân thể yếu nhược, chắc hẳn vóc dáng có phần mảnh mai. Nhưng Thiên Càn sau này dù có gầy yếu như thuở bé, chỉ cần qua ngày Nạp Nguyên rồi cũng sẽ cường tráng lên, chắc bệ hạ cũng chẳng ngại điều đó.""Xin cáo lỗi các vị, từ đây không thể đi xe được nữa. Người hầu cũng không được phép theo vào. Kính mời các vị tiểu thư xuống xe."Tiếng người bên ngoài vang lên, vừa cung kính vừa mang theo uy lực không thể phản bác. Nhũ mẫu liền dùng áo khoác lông chồn phủ lên người nàng, rồi nhẹ nhàng bế nàng từ trong xe xuống.Lạc Quỳnh Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn sau lớp lông trắng mềm mại, ngước nhìn cánh cổng cung điện cao ngất trước mắt, trong đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng kỳ vọng.Nhưng niềm háo hức ấy chẳng mấy chốc đã tan vào giá lạnh.Quá trình thỉnh an vô cùng phiền nhiễu. Phần lớn thời gian, mọi người chỉ đứng xếp hàng, lắng nghe các cung nhân giảng giải những quy củ trong cung. Lạc Quỳnh Hoa vốn dĩ cả đêm chẳng ngủ yên, giờ lại thêm buồn ngủ rũ rượi. Nếu được phép ngủ gật mãi thì cũng đỡ, đằng này cứ một chốc lại phải dừng lại xếp hàng. Mãi đến lúc trời hửng sáng, họ mới được dẫn đến Thiên Thu Cung để thỉnh an Thái hậu. Khi ấy, Lạc Quỳnh Hoa đã mệt đến mức chẳng buồn mở mắt.Khi lấy lại chút tỉnh táo, nàng thấy đoàn người đã đứng giữa sân, đối diện với chính điện. Cửa điện rộng mở, có thể trông thấy một hàng ghế bọc đệm đen bên trong, nhưng vẫn chưa có ai an tọa. Chỉ có hai bên là những cung nhân đứng thẳng tắp thành hàng.Cả đoàn già trẻ lớn bé im phăng phắc trong cái lạnh tê tái. Không một ai cất lời. Tất cả đều cúi đầu, tay đan vào nhau, trông như những cái bóng vô tri lặng lẽ.Khi nàng gần như không còn đứng vững, bất chợt tiếng trống vang lên."Đông... đông... đông..."Ba hồi trống ngân vang như chấn động đất trời. Rồi một giọng hô sang sảng cất lên: "Quỳ!"Đây là điều mẫu thân đã dạy từ thuở còn ở phủ. Lạc Quỳnh Hoa lập tức quỳ xuống, liếc thấy xung quanh cũng đã đồng loạt phủ phục. Nàng len lén nhìn vào trong chính điện, phát hiện không biết từ lúc nào, trên ghế giữa đã xuất hiện một phụ nhân trong y phục rực rỡ, lộng lẫy. Thoạt nhìn, bà có vẻ cùng tuổi với mẫu thân nàng. Vừa nhìn thoáng qua, nàng đã vội cúi đầu, đoán chắc đó chính là Thái hậu.Bệ hạ không ở đây.Sau đó là một màn tuyên đọc dài dằng dặc, một cung nhân của Thái hậu đang chậm rãi đọc bài khấn năm mới thay lời bà. Bài còn chưa dứt thì Thái hậu đã ung dung rời đi. Vì vậy, khi lời khấn vừa chấm dứt, mọi người cũng được giải tán, đưa đi dùng điểm tâm. Chỉ có số ít người may mắn được "chen lời" trước mặt Thái hậu mới được gọi vào phòng ấm hầu chuyện.Lạc Quỳnh Hoa không có được cái diễm phúc ấy. Thật ra, điều đó cũng chẳng có gì lạ. Phụ thân nàng, Anh Quốc công, xưa nay vốn không được Thái hậu coi trọng. Ông từng giao hảo thân thiết với đám quan văn triều trước, không cùng một phe với Thái hậu, nên hiển nhiên nàng cũng chẳng thể được ưu ái. Lạc Quỳnh Hoa dù còn nhỏ nhưng đã sớm thấm thía chuyện chốn quan trường, mưa dầm thấm đất, nàng cũng đại khái hiểu được đôi phần.Vào lễ Thượng Nguyên, ngay cả trong hoàng cung cũng dường như dễ thở hơn thường lệ. Hơn nữa, hôm nay tụ hội gần như toàn bộ nội quyến của các nhà huân quý kinh thành, không khí náo nhiệt khác thường. Có những gương mặt Lạc Quỳnh Hoa từng gặp, cũng có những người xa lạ. Mọi người chuyện trò rôm rả, rồi chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, lại rôm rả bàn về bệ hạ, ai nấy đều lộ vẻ vừa háo hức vừa thẹn thùng.Chỉ có Lạc Quỳnh Hoa là không hề thẹn thùng. Nàng chỉ đơn giản cảm thấy tò mò.Tò mò đến mức trong lòng dâng lên một chút tiếc nuối, tiếc vì bệ hạ thì chưa gặp, mà thời gian lại trôi qua vô ích giữa những câu chuyện nhàn tản. Bao nhiêu trò vui cũng chẳng làm nàng thấy hứng thú nữa.Đến chiều, các cung nhân dẫn mọi người đến vườn ngự hoa xem kịch. Nhân lúc không ai chú ý, Lạc Quỳnh Hoa len lén lẻn vào một ngọn núi giả.Núi giả có những hang động uốn lượn quanh co. Với vóc dáng nhỏ nhắn, nàng dễ dàng tìm được một lối nhỏ để chui vào, thoải mái ngả người nằm xuống. Bên cạnh có một cửa hang, ánh nắng lọt qua, đọng thành một chùm sáng dịu, soi rõ cảnh vật lấp ló bên ngoài."Lúc này mới dễ chịu một chút.""Nghỉ đến giờ cơm tối rồi ra cũng được." Nghĩ vậy, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.Thế nhưng, khi nàng mở mắt, trước mắt đã tối đen như mực. Trời đã tối mất rồi.Lạc Quỳnh Hoa vẫn còn ngái ngủ, chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Chỉ theo bản năng thò đầu ra khỏi hang. Trên ngọn cây treo lơ lửng những chiếc đèn lồng bát giác, thả xuống dải lụa ngũ sắc mềm mại. Ánh đèn mờ ảo tỏa ra, soi rõ những bức họa nhỏ trên mặt đèn, dường như là hình tiên nữ giáng trần, vóc dáng uyển chuyển, bay bổng.Dưới ánh đèn, có một người đang đứng, mông lung như thể tiên nữ giáng thế.Người ấy khoác một chiếc áo lông chồn trắng muốt. Chỉ cần nhìn thoáng cũng biết đây là vật thượng phẩm, mỗi sợi lông dưới ánh đèn đều như phát sáng, óng ánh tuyệt đẹp. Chiếc áo choàng rộng lớn, đủ để ôm trọn cả thân người trong ánh lông mềm mại chứng tỏ số lượng da thú cần dùng là vô cùng lớn. Thứ trang phục ấy rõ ràng không phải ai cũng có thể mặc được.Tựa như có một tiếng chuông lớn vang vọng trong đầu, Lạc Quỳnh Hoa bỗng choàng tỉnh. Nàng mở to mắt, vội cấu vào cánh tay mình để chắc rằng cảnh tượng trước mắt không phải là một giấc mơ.Người kia bất ngờ cất tiếng:"Bọn họ đến đây quỳ lạy... không phải vì ta, mà vì cái gọi là quy củ.""À, dĩ nhiên, quy củ mà. Đối với ta thì tổng thể vẫn là chuyện tốt."Y đang nói chuyện... với ai?Lạc Quỳnh Hoa nheo mắt nhìn về phía trước, nhưng cửa hang quá hẹp, ánh sáng lờ mờ khiến nàng không thể thấy rõ. Kỳ lạ là, dù không nhìn thấy ai khác, nàng vẫn có cảm giác đối phương đang nói với không khí.Người ấy lại cười nhạt: "Thôi được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa. Chỉ là chuyện cỏn con, làm gì đến mức náo loạn. Đừng có kéo ta vào cái nhịp điệu hỗn loạn đó.""Các ngươi?"Không chỉ có một người?"Vậy... vì sao mình không nhìn thấy ai cả?"Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng: Chẳng lẽ y đang độc thoại?Tim nàng bắt đầu đập rộn ràng, lồng ngực phập phồng không ngừng. Nàng không tài nào ngăn được dòng suy nghĩ cuồn cuộn: "Người kia... có thể nào chính là bệ hạ không?"Bất luận thế nào, nàng cũng phải xác nhận.Lạc Quỳnh Hoa nhẹ nhàng bò ra khỏi khe đá, rướn người ghé lên đỉnh núi giả, len lén nhìn xuống. Lần này, ánh sáng đèn lồng hắt nghiêng vừa vặn giúp nàng nhìn rõ hơn một chút: một mái tóc đen nhánh xõa nhẹ dưới vành mũ trùm, làn da lộ ra trắng đến gần như trong suốt, tựa như không mang chút huyết sắc nào."Phụ thân từng nói, bệ hạ yếu đuối và tái nhợt như người không có dương khí..."Tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lửa trong lòng phừng phừng cháy. Nàng muốn trèo sang một mô đá khác để có thể nhìn được chính diện người kia. Nhưng vì quá nôn nóng, nàng tính sai khoảng cách, vừa bước chân ra đã trượt.Chỉ nghe "bụp" một tiếng, nàng ngã nhào thẳng xuống, trán hướng đúng về phía người nọ.Ngay lúc Lạc Quỳnh Hoa tưởng rằng mình sẽ đập trúng đối phương, người kia lại nhẹ nhàng lùi một bước. Kết quả nàng rơi thẳng xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn. Cũng may thân thể được lớp y phục dày cộm che chắn, không đến mức đau điếng.Nàng lồm cồm ngẩng đầu, định nói điều gì đó, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, thì cả người bỗng khựng lại."Thật... thật sự là một mỹ nhân."Những cuốn truyện nàng từng đọc đều miêu tả tiên nữ là người có xương cốt làm từ băng tuyết, tóc vấn bằng ráng chiều, đôi mắt trong như sương sớm chưng cất từ suối nguồn tinh khiết nhất. Khi ấy, nàng thường tự hỏi: nếu thật sự tồn tại một người như thế, họ sẽ trông ra sao?Giờ thì nàng đã biết.Trên đời này thực sự có một người như vậy, đẹp nhưng không yểu điệu, mềm mại mà chẳng yếu đuối. Dung mạo như ngọc, khí chất như tiên, chỉ cần gặp một lần là khó lòng quên được.Nàng ấy khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn rộng lớn, tựa đóa bách hợp trắng tinh khôi, mong manh mà cao khiết giữa núi rừng bạt ngàn.Phụ thân từng nói, vẻ đẹp của bệ hạ có phần dị thường chẳng giống với Thiên Càn, điều đó là điều bình thường hay vẫn là ngoại lệ?Lúc này, đầu óc Lạc Quỳnh Hoa vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ trưa. Trong một thoáng lơ đãng, nàng buột miệng hỏi: "Ngươi là vị bệ hạ đầu óc có bệnh đúng không?"--------Lời của editor:Lần đầu gặp mặt thật thú vị =)))
Không khí bớt căng thẳng, chỉ còn lại đôi phần hoài niệm pha lẫn dò xét.Phó Bình An bất chợt nhắc tới A Chi. Điền Miện khẽ giật mình, thoáng trầm ngâm rồi mới đáp: "A Chi vẫn ổn. Gần đây con bé rất thích đọc sách."Nghe vậy, Phó Bình An mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến lòng Điền Miện lại khẽ động, trong đầu đã âm thầm tính thêm một nước nữa.Bệ hạ là người sẽ nhớ bạn cũ (người hoài cựu).Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ. Trần Yến đang tranh chấp gay gắt với đám người hầu trước cửa. Trong lúc lời qua tiếng lại, nàng cố ý để lộ tin tức: Nhiếp chính vương sắp đến.Hai người trong phòng lập tức liếc nhìn nhau. Quận chúa Vân Bình ánh mắt sáng lên, mỉm cười nói khẽ: "Ta có cách rồi... Muội thử đánh giá khả năng cầm kỹ của ta lần nữa đi."Phó Bình An hơi giật mình, vội nói: "Vân Bình tỷ tỷ đàn rất hay!"Quận chúa Vân Bình liếc mắt: "Nói thật đi."Phó Bình An hơi ngập ngừng: "...Hình như... vẫn còn chưa thuần thục."Lời vừa dứt, quận chúa Vân Bình liền tiện tay ném vỡ chén trà, bật khóc nức nở: "Được lắm! Ta vất vả học đàn bấy lâu, ngươi không những không khen còn chê bai, thế thì khỏi gặp nhau nữa!"Dứt lời, nàng kéo tay "thị nữ" bên cạnh, chạy thẳng ra ngoài cửa, vừa đi vừa quát lớn: "Ngươi quay về hoàng cung của ngươi đi!"Phó Bình An: "..."Hai người vừa khuất bóng, thì Nhiếp chính vương cũng vừa đến nơi. Thấy cảnh tượng hỗn loạn ngoài cửa, nàng hơi sững người: "Chuyện gì đây?"Phó Bình An liền ra vẻ ngập ngừng, ánh mắt tràn đầy hối lỗi: "Trẫm... trót lỡ lời chọc giận Vân Bình tỷ tỷ.""Bệ hạ nói gì vậy?"Phó Bình An cúi đầu nhỏ giọng:
"...Trẫm bảo, cầm kỹ của tỷ ấy vẫn chưa được thuần thục cho lắm."Phó Linh Tiện: "..."Hai người đối mặt trong chốc lát, rồi nàng ta thở dài, nửa cười nửa trách: "Nàng ấy chỉ mới học, hai tháng nay ngày đêm luyện tập, chỉ mong tạo cho bệ hạ một bất ngờ. Ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên."Phó Bình An nghe xong, gương mặt hiện lên vẻ áy náy: "Phiền hoàng cô mẫu thay trẫm gửi lời xin lỗi."Phó Linh Tiện bất đắc dĩ lắc đầu: "Quận chúa nếu đã giận dỗi, thì đến ta cũng không dỗ nổi."Phó Bình An lộ vẻ buồn bã, khẽ thở dài: "Cơ hội trẫm được ra khỏi cung không nhiều..."Nhìn sắc mặt ủ rũ của Phó Bình An, Phó Linh Tiện cũng bất giác bị lây cảm xúc, trong lòng thầm cảm thán: Bệ hạ... đúng là một hài tử khiến người ta thương xót.Nàng gần như muốn đưa tay lên xoa đầu bệ hạ, nhưng lý trí kịp ngăn lại. Chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Người yên tâm đi, Vân Bình sẽ không giận bệ hạ lâu đâu. Hai người các ngươi vốn là bạn tốt mà."Phó Bình An cúi đầu không đáp, ánh mắt vô tình lướt qua thanh kiếm đeo sau lưng Phó Linh Tiện, trong lòng khẽ dâng lên một ý nghĩ: Nếu có thể dùng binh khí để khống chế Nhiếp chính vương ngay lúc này, thì tốt biết mấy.Phó Bình An trở lại cung vào độ chập tối. Thái hậu cho truyền nàng đến, lưu nàng lại trò chuyện rất lâu. Nàng vẫn giữ dáng vẻ ngây thơ như một đứa trẻ, nhưng so với thuở trước, lòng đã lặng lẽ mà trưởng thành, điềm tĩnh hơn nhiều.Dù Nhiếp chính vương nắm trong tay binh quyền, uy danh chấn động triều cương, nhưng Thái hậu cũng không thể lúc nào cũng dễ dàng xoay chuyển mọi chuyện theo ý mình. Mùa đông năm ấy không có tuyết, mùa xuân lại ít mưa, dân chúng đói khổ phải kéo nhau về kinh đô lánh nạn. Thái hậu không muốn để Nhiếp chính vương lấy cớ này mà tăng cường đóng quân, nên đã ngầm ủng hộ Phó Bình An đề xuất phương án "lấy công cứu nạn", dùng danh nghĩa cứu trợ thiên tai để điều hành việc nước. Nhờ thế, triều đình phải phong thêm nhiều chức vị mới.Phó Bình An nhân dịp này lặng lẽ đưa vào danh sách một số người mà nàng mong muốn. Dù số lượng không nhiều, nhưng khi nhìn lại, nàng phát hiện các văn bản, sổ sách trong triều bắt đầu dần dà thuận ý nàng hơn. Giới đại thần tựa như một mạng nhện giăng mắc, chỉ cần nàng nắm được một mắt xích, các mối còn lại cũng từ đó mà rối rít nối theo.Và cơ hội để nàng mở rộng cửa cung rốt cuộc cũng đến vào mùa đông năm ấy.Một vị Tông chính phó viên vừa mới nhậm chức đã đề xuất: "Kể từ khi bệ hạ đăng cơ, vẫn chưa từng tổ chức một buổi yến tiệc long trọng nào để chiêu đãi tông thất nội quyến. Hai vị Văn Huệ Đế đời trước đều mở tiệc mừng Nguyên tiêu, thả đèn trong cung, kết tình thân giữa hoàng thất. Nhưng từ ngày bệ hạ kế vị, vì nhiều nguyên do, quan hệ giữa tông thất ngày càng xa cách."Thông thường, chức Tông chính do trưởng bối trong hoàng tộc đảm nhiệm, lời họ nói cũng là đại diện cho ý nguyện của tông thất. Thái hậu có thể giữ vững quyền lực là nhờ vào hậu thuẫn từ phía tông thất, vì vậy bà không thể bỏ ngoài tai.Cuối cùng, Thái hậu quyết định: Yến tiệc Nguyên tiêu năm nay sẽ mở rộng, vừa đãi các trọng thần trong triều, vừa mời cả tông thất cùng nội quyến vào cung dự tiệc.Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy chốc đã tới ngày rằm tháng Giêng.Sáng sớm, Cầm Hà tới báo: tông thất nội quyến đã lục tục nhập cung. Phó Bình An ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy sắc trời vẫn còn vương một màn lam xám chưa tan."Sớm vậy sao?" Nàng nhẹ giọng hỏi.Cầm Hà mỉm cười: "Không sớm đâu ạ. Nếu ở xa, chắc nửa đêm đã phải dậy sửa soạn rồi."Phó Bình An quay sang nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa đôi phần tò mò: "Ngươi đã từng đón Tết Nguyên tiêu trong cung chưa?"Cầm Hà mỉm cười đáp: "Tất nhiên là có ạ. Mấy năm trước, nô tì vẫn thường nhớ lại."Phó Bình An trầm ngâm một thoáng, rồi dịu giọng nói: "Vậy hôm nay chắc các ngươi mệt lắm." Bởi tông thất vào cung, đây là thời điểm cung nhân bận rộn nhất.Các nha môn thuộc Lục thượng đều tất bật chuẩn bị. Hạ Phương, người được Thái hậu phái đến giám sát nàng, hôm nay cũng vắng mặt. Nhưng điều đó không có nghĩa Phó Bình An được buông lơi kiểm soát. Nói chuyện với Cầm Hà đôi ba câu, nàng liền khoác lên người bộ lễ phục nặng nề, chậm rãi rời khỏi tẩm điện, hướng về Thiên Thu cung thỉnh an Thái hậu.Một năm qua, trừ những khi đau ốm, nàng chưa từng gián đoạn lễ nghi với Thái hậu bất kể mưa nắng. Nhưng hôm nay, vì còn phải ra tiền triều gặp mặt các đại thần, nàng tới sớm hơn thường lệ.Thái hậu đang ngồi trước gương soi, cung nữ đứng hầu hai bên, chải tóc điểm phấn. Bà chỉ liếc nhìn Phó Bình An một cái, thản nhiên nói: "Hoàng đế hôm nay cũng siêng năng nhỉ."Phó Bình An bước lên vài bước, khom người đáp: "Trăm hạnh, hiếu đứng đầu. Phụng dưỡng mẫu thân, há dám trễ nải."Thái hậu không nói gì, cũng không nở một nụ cười.Gần đây, sắc mặt của Thái hậu với nàng không mấy tốt. Có lẽ bà đã mơ hồ nhận ra quyền lực của mình đang dần trượt khỏi tay, lòng dạ bất an. Hoặc cũng có thể, bà bắt đầu nghi ngờ nàng. Khả năng thứ hai có phần rõ rệt hơn. Nhưng điều khiến Thái hậu bất lực là mọi chuyện xảy ra quá đỗi lặng lẽ, như tơ nhện giăng mỏng, không rõ ràng để mà cắt đứt.Ngọn nến trong cung Thiên Thu đã cháy suốt đêm, giờ chỉ còn chập chờn ánh sáng. Gió sớm lùa qua khe cửa, khiến ánh nến khẽ lay, phản chiếu lên mặt đất những vệt bóng mờ mịt. Thái hậu nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy trời đã hửng sáng mà vẫn còn phủ sương lam.Một lúc sau, bà mới lên tiếng: "Hoàng đế đi đi, đừng lỡ giờ lành."Phó Bình An cúi người thi lễ, rồi lặng lẽ lui ra khỏi đại điện....Khi Lạc Quỳnh Hoa rời phủ, trời còn chưa sáng hẳn.Sáng rằm tháng Giêng, khí trời đông lạnh như cắt, đêm dài chưa kịp tan, tuyết đầu mùa rơi lất phất như những sợi tơ trắng, nhẹ bay trong gió.Ngồi trong xe ngựa, nàng khẽ vén rèm cửa sổ, muốn nhìn ra ngoài một chút. Ma ma ngồi cạnh liền nghiêng người nói nhỏ: "Tiểu thư đừng vén lên, tuyết lạnh lắm, coi chừng bị cảm."Nghe thế, Lạc Quỳnh Hoa khẽ bật cười, không những không buông rèm xuống mà còn vén rộng hơn.Gió lạnh và tuyết lùa vào, se sắt quất qua mặt mày, khiến làn da mịn màng trên cổ và gò má nàng lạnh buốt. Trước khi vào cung, nàng từng nghe nói hoàng cung là nơi uy nghi và huy hoàng nhất trên đời. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, nàng chỉ thấy những bức tường thành âm u phủ rêu đen đặc, và những ngọn đuốc cao vút lạnh lẽo giữa màn sương.Nơi này chẳng có gì như trong tưởng tượng: không có điêu khắc tinh xảo, không có cửa hiệu đông đúc, thậm chí còn chẳng bằng cổng nhà nàng. Chỉ trong tích tắc, ma ma đã vội vàng đưa tay kéo rèm cửa xuống, miệng lẩm bẩm: "Tiểu tổ tông ơi, người giữ ý một chút! Đây là hoàng cung, không phải sân viện nhà mình. Người cứ lớn tiếng thế này, nhỡ đụng phải quý nhân thì biết làm sao?"Lạc Quỳnh Hoa nghiêng đầu, chớp mắt hỏi: "Quý nhân là ai vậy, là Bệ hạ sao?"Ma ma lập tức đưa ngón tay lên ra hiệu "suỵt" một tiếng, thấp giọng nói: "Người không được nói lung tung a."Lạc Quỳnh Hoa ngoan ngoãn im lặng.Tối qua, mẫu thân đột nhiên lâm bệnh. Cả nhà nháo nhào lo lắng. Vì hôm nay là Rằm tháng Giêng, ngày mà toàn thể quan viên cùng nội quyến trong kinh thành phải vào cung thỉnh an.Đa phần chỉ cần quỳ gối ngoài điện là đủ, nhưng Quốc công phủ của nàng lại khác. Là dị họ hầu do tiên đế thân phong, dù hiện tại không còn được sủng tín như xưa, vẫn thuộc hàng có thể diện thánh.Chính vì thế, thánh quyến lần này lại khiến cả phủ thấp thỏm chẳng yên.Suốt đêm, ánh đèn trong phòng phụ mẫu nàng không hề tắt. Đến rạng sáng, nhũ mẫu đến đánh thức, thay y phục cho nàng, rồi khẽ nói: "Lần thỉnh an này... chỉ có thể để tiểu thư đi một mình.""Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Bệ hạ mở cửa cung sau khi thân chấp triều chính, nếu không vào diện thánh, e sẽ bị xem là bất kính. Nhà ta chỉ có một mình tiểu thư là con gái, người đi cũng phải."Lạc Quỳnh Hoa âm thầm bĩu môi.Tuy tuổi còn nhỏ, nàng vẫn cảm nhận được chuyện gì đó không ổn. Nàng nhận ra thái độ của người lớn khi nhắc đến Bệ hạ có chút khác lạ. Nói là tôn kính, nhưng trong lời nói ánh mắt đều lộ ra sự khách sáo, dường như không thực lòng.Không chỉ một lần nàng nghe thấy phụ mẫu thì thầm bàn luận, nói Bệ hạ thường lẩm bẩm một mình, thân thể yếu đuối, có lẽ đầu óc cũng có chỗ không ổn.Lạc Quỳnh Hoa thấy cảm giác ấy thật quen.Nàng nghĩ hồi lâu, rồi chợt hiểu ra chính là ánh mắt mà đám gia nhân trong phủ dành cho nàng. Miệng họ thì rối rít gọi "Đại tiểu thư", nào là "Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không dám", nhưng ánh mắt lại là khinh thường, là lạnh nhạt, là coi thường.Bởi vì nàng chỉ là một đứa trẻ.Lạc Quỳnh Hoa từng nghe nói, Bệ hạ năm nay vừa tròn mười ba, chỉ lớn hơn nàng đúng một tuổi. Nàng nghĩ, có lẽ trong mắt họ, ngài cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.Nghe vậy, nàng bỗng cảm thấy như tìm được một tri kỷ đồng mệnh tương liên, cùng chung chí hướng."Thật mong được gặp bệ hạ một lần! Ngài ấy rốt cuộc là người như thế nào nhỉ? Nghe nói thân thể yếu nhược, chắc hẳn vóc dáng có phần mảnh mai. Nhưng Thiên Càn sau này dù có gầy yếu như thuở bé, chỉ cần qua ngày Nạp Nguyên rồi cũng sẽ cường tráng lên, chắc bệ hạ cũng chẳng ngại điều đó.""Xin cáo lỗi các vị, từ đây không thể đi xe được nữa. Người hầu cũng không được phép theo vào. Kính mời các vị tiểu thư xuống xe."Tiếng người bên ngoài vang lên, vừa cung kính vừa mang theo uy lực không thể phản bác. Nhũ mẫu liền dùng áo khoác lông chồn phủ lên người nàng, rồi nhẹ nhàng bế nàng từ trong xe xuống.Lạc Quỳnh Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn sau lớp lông trắng mềm mại, ngước nhìn cánh cổng cung điện cao ngất trước mắt, trong đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng kỳ vọng.Nhưng niềm háo hức ấy chẳng mấy chốc đã tan vào giá lạnh.Quá trình thỉnh an vô cùng phiền nhiễu. Phần lớn thời gian, mọi người chỉ đứng xếp hàng, lắng nghe các cung nhân giảng giải những quy củ trong cung. Lạc Quỳnh Hoa vốn dĩ cả đêm chẳng ngủ yên, giờ lại thêm buồn ngủ rũ rượi. Nếu được phép ngủ gật mãi thì cũng đỡ, đằng này cứ một chốc lại phải dừng lại xếp hàng. Mãi đến lúc trời hửng sáng, họ mới được dẫn đến Thiên Thu Cung để thỉnh an Thái hậu. Khi ấy, Lạc Quỳnh Hoa đã mệt đến mức chẳng buồn mở mắt.Khi lấy lại chút tỉnh táo, nàng thấy đoàn người đã đứng giữa sân, đối diện với chính điện. Cửa điện rộng mở, có thể trông thấy một hàng ghế bọc đệm đen bên trong, nhưng vẫn chưa có ai an tọa. Chỉ có hai bên là những cung nhân đứng thẳng tắp thành hàng.Cả đoàn già trẻ lớn bé im phăng phắc trong cái lạnh tê tái. Không một ai cất lời. Tất cả đều cúi đầu, tay đan vào nhau, trông như những cái bóng vô tri lặng lẽ.Khi nàng gần như không còn đứng vững, bất chợt tiếng trống vang lên."Đông... đông... đông..."Ba hồi trống ngân vang như chấn động đất trời. Rồi một giọng hô sang sảng cất lên: "Quỳ!"Đây là điều mẫu thân đã dạy từ thuở còn ở phủ. Lạc Quỳnh Hoa lập tức quỳ xuống, liếc thấy xung quanh cũng đã đồng loạt phủ phục. Nàng len lén nhìn vào trong chính điện, phát hiện không biết từ lúc nào, trên ghế giữa đã xuất hiện một phụ nhân trong y phục rực rỡ, lộng lẫy. Thoạt nhìn, bà có vẻ cùng tuổi với mẫu thân nàng. Vừa nhìn thoáng qua, nàng đã vội cúi đầu, đoán chắc đó chính là Thái hậu.Bệ hạ không ở đây.Sau đó là một màn tuyên đọc dài dằng dặc, một cung nhân của Thái hậu đang chậm rãi đọc bài khấn năm mới thay lời bà. Bài còn chưa dứt thì Thái hậu đã ung dung rời đi. Vì vậy, khi lời khấn vừa chấm dứt, mọi người cũng được giải tán, đưa đi dùng điểm tâm. Chỉ có số ít người may mắn được "chen lời" trước mặt Thái hậu mới được gọi vào phòng ấm hầu chuyện.Lạc Quỳnh Hoa không có được cái diễm phúc ấy. Thật ra, điều đó cũng chẳng có gì lạ. Phụ thân nàng, Anh Quốc công, xưa nay vốn không được Thái hậu coi trọng. Ông từng giao hảo thân thiết với đám quan văn triều trước, không cùng một phe với Thái hậu, nên hiển nhiên nàng cũng chẳng thể được ưu ái. Lạc Quỳnh Hoa dù còn nhỏ nhưng đã sớm thấm thía chuyện chốn quan trường, mưa dầm thấm đất, nàng cũng đại khái hiểu được đôi phần.Vào lễ Thượng Nguyên, ngay cả trong hoàng cung cũng dường như dễ thở hơn thường lệ. Hơn nữa, hôm nay tụ hội gần như toàn bộ nội quyến của các nhà huân quý kinh thành, không khí náo nhiệt khác thường. Có những gương mặt Lạc Quỳnh Hoa từng gặp, cũng có những người xa lạ. Mọi người chuyện trò rôm rả, rồi chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, lại rôm rả bàn về bệ hạ, ai nấy đều lộ vẻ vừa háo hức vừa thẹn thùng.Chỉ có Lạc Quỳnh Hoa là không hề thẹn thùng. Nàng chỉ đơn giản cảm thấy tò mò.Tò mò đến mức trong lòng dâng lên một chút tiếc nuối, tiếc vì bệ hạ thì chưa gặp, mà thời gian lại trôi qua vô ích giữa những câu chuyện nhàn tản. Bao nhiêu trò vui cũng chẳng làm nàng thấy hứng thú nữa.Đến chiều, các cung nhân dẫn mọi người đến vườn ngự hoa xem kịch. Nhân lúc không ai chú ý, Lạc Quỳnh Hoa len lén lẻn vào một ngọn núi giả.Núi giả có những hang động uốn lượn quanh co. Với vóc dáng nhỏ nhắn, nàng dễ dàng tìm được một lối nhỏ để chui vào, thoải mái ngả người nằm xuống. Bên cạnh có một cửa hang, ánh nắng lọt qua, đọng thành một chùm sáng dịu, soi rõ cảnh vật lấp ló bên ngoài."Lúc này mới dễ chịu một chút.""Nghỉ đến giờ cơm tối rồi ra cũng được." Nghĩ vậy, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.Thế nhưng, khi nàng mở mắt, trước mắt đã tối đen như mực. Trời đã tối mất rồi.Lạc Quỳnh Hoa vẫn còn ngái ngủ, chẳng nhớ nổi mình đang ở đâu. Chỉ theo bản năng thò đầu ra khỏi hang. Trên ngọn cây treo lơ lửng những chiếc đèn lồng bát giác, thả xuống dải lụa ngũ sắc mềm mại. Ánh đèn mờ ảo tỏa ra, soi rõ những bức họa nhỏ trên mặt đèn, dường như là hình tiên nữ giáng trần, vóc dáng uyển chuyển, bay bổng.Dưới ánh đèn, có một người đang đứng, mông lung như thể tiên nữ giáng thế.Người ấy khoác một chiếc áo lông chồn trắng muốt. Chỉ cần nhìn thoáng cũng biết đây là vật thượng phẩm, mỗi sợi lông dưới ánh đèn đều như phát sáng, óng ánh tuyệt đẹp. Chiếc áo choàng rộng lớn, đủ để ôm trọn cả thân người trong ánh lông mềm mại chứng tỏ số lượng da thú cần dùng là vô cùng lớn. Thứ trang phục ấy rõ ràng không phải ai cũng có thể mặc được.Tựa như có một tiếng chuông lớn vang vọng trong đầu, Lạc Quỳnh Hoa bỗng choàng tỉnh. Nàng mở to mắt, vội cấu vào cánh tay mình để chắc rằng cảnh tượng trước mắt không phải là một giấc mơ.Người kia bất ngờ cất tiếng:"Bọn họ đến đây quỳ lạy... không phải vì ta, mà vì cái gọi là quy củ.""À, dĩ nhiên, quy củ mà. Đối với ta thì tổng thể vẫn là chuyện tốt."Y đang nói chuyện... với ai?Lạc Quỳnh Hoa nheo mắt nhìn về phía trước, nhưng cửa hang quá hẹp, ánh sáng lờ mờ khiến nàng không thể thấy rõ. Kỳ lạ là, dù không nhìn thấy ai khác, nàng vẫn có cảm giác đối phương đang nói với không khí.Người ấy lại cười nhạt: "Thôi được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa. Chỉ là chuyện cỏn con, làm gì đến mức náo loạn. Đừng có kéo ta vào cái nhịp điệu hỗn loạn đó.""Các ngươi?"Không chỉ có một người?"Vậy... vì sao mình không nhìn thấy ai cả?"Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng: Chẳng lẽ y đang độc thoại?Tim nàng bắt đầu đập rộn ràng, lồng ngực phập phồng không ngừng. Nàng không tài nào ngăn được dòng suy nghĩ cuồn cuộn: "Người kia... có thể nào chính là bệ hạ không?"Bất luận thế nào, nàng cũng phải xác nhận.Lạc Quỳnh Hoa nhẹ nhàng bò ra khỏi khe đá, rướn người ghé lên đỉnh núi giả, len lén nhìn xuống. Lần này, ánh sáng đèn lồng hắt nghiêng vừa vặn giúp nàng nhìn rõ hơn một chút: một mái tóc đen nhánh xõa nhẹ dưới vành mũ trùm, làn da lộ ra trắng đến gần như trong suốt, tựa như không mang chút huyết sắc nào."Phụ thân từng nói, bệ hạ yếu đuối và tái nhợt như người không có dương khí..."Tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực, lửa trong lòng phừng phừng cháy. Nàng muốn trèo sang một mô đá khác để có thể nhìn được chính diện người kia. Nhưng vì quá nôn nóng, nàng tính sai khoảng cách, vừa bước chân ra đã trượt.Chỉ nghe "bụp" một tiếng, nàng ngã nhào thẳng xuống, trán hướng đúng về phía người nọ.Ngay lúc Lạc Quỳnh Hoa tưởng rằng mình sẽ đập trúng đối phương, người kia lại nhẹ nhàng lùi một bước. Kết quả nàng rơi thẳng xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn. Cũng may thân thể được lớp y phục dày cộm che chắn, không đến mức đau điếng.Nàng lồm cồm ngẩng đầu, định nói điều gì đó, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt người kia, thì cả người bỗng khựng lại."Thật... thật sự là một mỹ nhân."Những cuốn truyện nàng từng đọc đều miêu tả tiên nữ là người có xương cốt làm từ băng tuyết, tóc vấn bằng ráng chiều, đôi mắt trong như sương sớm chưng cất từ suối nguồn tinh khiết nhất. Khi ấy, nàng thường tự hỏi: nếu thật sự tồn tại một người như thế, họ sẽ trông ra sao?Giờ thì nàng đã biết.Trên đời này thực sự có một người như vậy, đẹp nhưng không yểu điệu, mềm mại mà chẳng yếu đuối. Dung mạo như ngọc, khí chất như tiên, chỉ cần gặp một lần là khó lòng quên được.Nàng ấy khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn rộng lớn, tựa đóa bách hợp trắng tinh khôi, mong manh mà cao khiết giữa núi rừng bạt ngàn.Phụ thân từng nói, vẻ đẹp của bệ hạ có phần dị thường chẳng giống với Thiên Càn, điều đó là điều bình thường hay vẫn là ngoại lệ?Lúc này, đầu óc Lạc Quỳnh Hoa vẫn còn mơ màng sau giấc ngủ trưa. Trong một thoáng lơ đãng, nàng buột miệng hỏi: "Ngươi là vị bệ hạ đầu óc có bệnh đúng không?"--------Lời của editor:Lần đầu gặp mặt thật thú vị =)))