[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 29 - 30



- CHƯƠNG 29 -

Ánh lửa hắt lên, nhuộm đỏ cả tầng mây trời thành màu vỏ quýt, khiến đêm tối bừng sáng. Người con gái đứng trước mặt, dáng thẳng tắp, toát lên vẻ kiêu ngạo và hiên ngang.

Phó Bình An khẽ thở ra, cố giữ bình tĩnh nói: "Quả nhiên là ngươi. Ngươi đứng lên đi. Hôm nay gặp ngươi, ta muốn hỏi một chút... ngươi có lời gì muốn truyền đạt cho ta không?"

Giọng nàng nghe như bình thản, nhưng thật ra lại ẩn chứa căng thẳng. Để giảm bớt cảm giác ấy, nàng đã mở livestream.

Trần Yến đứng dậy, bộ giáp mỏng trên người va vào nhau phát ra tiếng leng keng của kim loại. Dáng người cao lớn lập tức che khuất tầm mắt Phó Bình An.

Nàng phát hiện lần trước ở đại điện đã đoán không sai, đối phương quả thật rất cao, cao đến mức nàng phải ngẩng đầu mới nhìn được.

Việc phải ngẩng đầu nhìn thuộc hạ quả thật hơi mất khí thế, nhưng Phó Bình An vẫn muốn quan sát biểu cảm của đối phương. Lúc này, vẻ mặt ấy hơi bất đắc dĩ, rồi cất giọng: "Thần cũng không có chuyện gì đặc biệt. Điền công cử thần vào cung vì muốn thần ở lại thành làm thị vệ thân cận của thiên tử hoặc giữ chức thủ lĩnh cấm quân."

【mất ngủ từng ngày: Sao lại livestream ở nơi này???】

【tìm cũ: Sao chủ phòng lại ở ngoài cung? Người này là ai?】

【chanh đặc biệt ăn ngon: Cười chết mất, nàng là tới để thăng chức tăng lương.】

Quả nhiên, giờ này mọi người đều đã ngủ, bình luận chỉ lác đác vài dòng.

Nghe vậy, Phó Bình An hơi mất hứng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: "Vậy được rồi. Mau đưa Vân Bình quận chúa về trước đi. Trẫm sẽ theo sau, để không khiến người khác thấy quá đột ngột."

Vân Bình quận chúa nói: "Ta tự về được. Lúc đó ta sẽ giả vờ như vừa từ cung điện thoát ra ngoài. Có thị vệ theo sau ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ."

Phó Bình An thấy có lý, gật đầu. Khi quay sang nhìn Vân Bình quận chúa, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lưu luyến. Chuyện tối nay qua đi, Vân Bình quận chúa chắc chắn sẽ xuất cung.

Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng trong lòng như có ngàn vạn lời, lại chẳng biết bắt đầu thế nào. Thời gian gấp gáp, nàng bật thốt: "Tỷ tỷ, phong hào của ngươi là Vân Bình... vậy ngươi có tên thật không?"

Vân Bình quận chúa khựng lại, rồi ánh mắt thoáng vẻ hoài niệm. Nụ cười từ từ nở trên môi: "Tên ta là do phụ thân đặc biệt nhờ một vị thánh hiền đặt cho. Ta tên là Đình Vân - Mục Đình Vân."

Phó Bình An nắm lấy tay nàng: "Được, Đình Vân tỷ tỷ. Tên của ta là..."

Nàng định nói "Phó Bình An", nhưng nhớ ra đó là tên khi còn nhỏ, còn đang do dự thì Vân Bình quận chúa đã lên tiếng: "Ta biết, muội tên là Phó Đoan Dung. Ta đã thấy rồi."

Phó Bình An mím môi cười, khẽ gật đầu.

Vân Bình quận chúa vén váy lên. Chân nàng dính đầy bùn đất nhưng không để tâm, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta cần nhanh chóng quay về, các ngươi cứ trò chuyện thêm đi."

Nói xong, nàng len qua khe cửa Bắc Cung rồi chạy đi.

Phó Bình An cúi nhìn chân mình, cũng đã lấm lem bùn đất. Lúc này mới hơi yên tâm, nhưng lại bắt đầu cảm thấy hình tượng của mình thật bất nhã. Quay đầu nhìn về phía Trần Yến, liền thấy nàng ta đang tủm tỉm nhìn theo bóng Vân Bình quận chúa rời đi, khẽ nói:

"Thật thú vị."

"Cái gì?" Phó Bình An hỏi.

Trần Yến mỉm cười đáp: "Chẳng qua là cảm thấy quận chúa hữu dũng hữu mưu mà thôi."

Nàng nhớ lại ba ngày trước, khi đang đi ngang qua cung của quận chúa liền bị cung nhân hoảng hốt chặn lại, nói quận chúa trèo lên cây để lấy chiếc khăn tay bị gió thổi bay, giờ không xuống được.

Nàng đành đi qua giúp vị quận chúa này, người có vẻ không giống như trong truyền thuyết. Đối phương ngồi trên cành, nắm chặt nhánh cây, trông cũng không phải là không sợ hãi.

Khi ấy, Trần Yến còn đang do dự không biết nên trèo lên ôm nàng xuống hay đi tìm người đến giúp. Dù sao cũng là quý nhân, thân thể ngọc ngà, không thể thô lỗ, cũng chẳng thể quá thân mật. Nào ngờ Vân Bình quận chúa lại trực tiếp nhảy xuống từ trên cây.

Khi Trần Yến đưa tay ra đỡ, đối phương ghé vào tai nàng nói:

"Nhìn thấy ánh lửa thì đi thẳng đến Bắc Cung."

Vừa dứt lời, các cung nhân đã ùa đến vây quanh. Vân Bình quận chúa lập tức đẩy nàng ra, nhảy xuống đất, ném chiếc khăn tay trong tay đi, chán ghét nói:

"Tấm lụa này rách nát hết rồi!!"

Lúc đó, nàng vẫn chưa hiểu "nhìn thấy ánh lửa" nghĩa là sẽ có một cung điện bị đốt cháy. Đoạn ký ức này thoáng hiện trong đầu, Trần Yến lập tức tập trung vào chuyện trước mắt, nói: "Bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Thần sẽ nói chính sự, Điền công thật sự có lời muốn nhắn đến bệ hạ, Điền công bảo người phải 'Nhẫn'."

Phó Bình An ngẩn ra, lẩm bẩm: "Giống với lời vạn vạn nói..."

"vạn vạn muốn nhìn mặt trăng" luôn khuyên nàng rằng hiện tại phải nhẫn nại, việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn. Nếu muốn xuất thủ, phải một lần tất thắng.

Trần Yến nghe vậy, nghi hoặc hỏi: "Ai?"

Phó Bình An đáp: "Không có gì. Trẫm biết rồi, việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, đến lúc nên ra tay thì phải thật nhanh, một đòn tất thắng, đúng không?"

Trần Yến vỗ tay: "Đúng thế. Bệ hạ thông minh hơn người, thì ra đã sớm nghĩ đến rồi. Điền công biết được nhất định sẽ vui mừng..."

Nói đến đây, nàng chợt suy tư, rồi nói thêm:

"Nhưng nếu một ngày nào đó bệ hạ có thể rời cung, Điền công hẳn sẽ tìm cách gặp bệ hạ."

Phó Bình An trợn tròn mắt, kinh ngạc: "Thật sao?"

【mất ngủ từng ngày: Ai nha, nhóc quá kích động rồi. 】

Trần Yến cười: "Thời gian qua chắc hẳn bệ hạ không dễ dàng gì..."

Phó Bình An biết mình lỡ lời, nhưng vẫn mạnh miệng: "Chỉ là trẫm nhớ cậu thôi."

Trần Yến gật đầu, tinh ý không vạch trần, chỉ nói: "Cũng sắp đến lúc rồi, bệ hạ, thần đưa người trở về nhé."

Phó Bình An nói: "Ngươi không cần đưa, trẫm sẽ tự về."

Nhưng Trần Yến đã một tay nhấc bổng nàng lên ôm vào lòng, cười nói: "Yên tâm, thần sẽ đặt bệ hạ ở nơi không có người nhìn thấy."

Phó Bình An giật mình, lập tức ôm chặt cổ Trần Yến, lúc này càng lộ rõ vẻ trẻ con. Nàng thấy mất mặt, mặt đỏ bừng, vội buông tay ra.

Nhưng Trần Yến lại nói: "Xin Bệ hạ hãy ôm chặt thần."

Một giây sau, nàng khóa chốt cửa Bắc Cung, nhảy lên tường, rồi nhanh chóng nhảy xuống đất, chạy thẳng về cung Thanh Tuyền.

Màn vượt nóc băng tường này khiến Phó Bình An sợ hãi, lại phải ôm chặt cổ Trần Yến lần nữa. Lần này nàng không dám buông lỏng, im thin thít suốt đường trở về.

【lưu tinh cá: Oa, nàng ngầu quá.】

【Đông Hoàng: Đây chính là cảm giác nhìn từ độ cao 1m8 đó sao?】

Nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau, Phó Bình An bỗng nghĩ ra điều gì, hỏi: "Những cái đuôi nhỏ kia được xử lý thế nào rồi?"

Lúc này nàng mới chậm rãi nhận ra "những cái đuôi nhỏ" Trần Yến nhắc lúc nãy có thể là các cung nhân trong cung, chắc hẳn họ chạy theo để tìm nàng.

"Xử lý" nghĩa là gì? Chẳng lẽ là giết người?

Nghĩ tới đây, nàng căng thẳng, cánh tay cũng vô thức siết chặt hơn.

Trần Yến ban đầu "Hả?" một tiếng, rồi bật cười như hiểu ra: "À, haha, bệ hạ nghĩ gì vậy? Thần chỉ lừa họ đi cứu hỏa thôi."

Phó Bình An thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng lại nói: "Trẫm chỉ nghĩ, nếu đêm nay có người bị hại hay bị giết, Thái hậu chắc chắn sẽ điều tra kỹ."

Trần Yến khẽ "Ừm" một tiếng, mang theo ý cười.

Chỉ vài câu trò chuyện, cả hai đã đến gần cung Thanh Tuyền. Trần Yến đặt nàng xuống và dặn dò: "Bệ hạ sau này nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ. Nếu có chuyện muốn truyền, thần sẽ tìm cách."

Nói xong, nàng ẩn mình vào bóng tối, thoáng chốc biến mất.

Đến đây, Phó Bình An không khỏi cảm thấy tất cả như mơ. Lúc này, khung bình luận lại bắt đầu náo nhiệt, không ngừng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

【mất ngủ từng ngày: Đừng hỏi, ta cũng không biết. Đợi khi về cung, Bình An chắc chắn sẽ kể, các ngươi đừng ồn ào. 】

【vic ngươi có thể làm gì: Dù sao có vẻ là chuyện tốt. 】

Phó Bình An nghĩ một lát, nếu bây giờ bước vào sẽ rất gượng gạo, liền quyết định tự đập khuỷu tay và đầu gối vào tường mấy cái, cọ cho ra máu, rồi lăn một vòng trên mặt đất, sau đó loạng choạng chạy ra cung đạo, gục xuống tại chỗ.

Không ngờ xung quanh có người qua lại, nhưng phải một lúc lâu sau mới có người phát hiện ra nàng, kêu lên: "Bệ hạ ở đây!"

Phó Bình An nặn nước mắt, nghẹn giọng nói: "Cung Thanh Tuyền thế nào rồi? Mau đưa trẫm đến cung Thanh Tuyền đi."

Cung nhân cuống quýt đỡ nàng dậy. Khi đến cửa cung Thanh Tuyền, Cầm Hà cùng nhóm người của cung Kim Quế vội vàng chạy ra nghênh đón. Thấy nàng "bị thương", sắc mặt Cầm Hà lập tức biến đổi: "Là nô tỳ thất trách."

Có lẽ vì đã quá muộn nên Thái hậu không đến, nhưng Toàn ma ma bên cạnh bà thì có mặt. Bà đang đứng cạnh Vân Bình quận chúa, vẻ mặt ủ rũ. Liếc thấy Phó Bình An, bà lập tức chạy đến, mắng cung nhân đang đỡ nàng: "Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy, bệ hạ sao lại ra nông nỗi này?"

Phó Bình An chỉ nói: "Quận chúa thế nào rồi? Mau đỡ trẫm đến gần quận chúa!"

Hai người gặp lại nhau trong đêm nay, ánh mắt vừa chạm liền ăn ý òa khóc, ôm lấy nhau như thật. Màn khóc này vốn không cần làm giả, vì cả hai đều biết sau hôm nay sẽ từ biệt, ngày gặp lại chẳng rõ là khi nào.

Nhưng Phó Bình An tin rằng, rồi sẽ có ngày các nàng gặp lại.

Lửa đã tắt, nhưng không khí vẫn nồng nặc mùi khói. Phó Bình An hít phải nhiều khói bụi, bắt đầu đau đầu và ho khan.

Nàng vừa ho vừa được đưa đi cùng Vân Bình quận chúa đến cung Thái hậu. Thái hậu hiển nhiên đã ngủ, cởi bỏ trang sức, khoác một chiếc áo choàng ngồi trong điện. Quan lại nội cung quỳ đầy đất.

Thái hậu chống cằm, thấy hai người chật vật như thế, sắc mặt càng âm trầm, hỏi: "Quận chúa có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Vân Bình quận chúa khóc đến đỏ bừng cả mặt: "Nhất định có tiểu nhân hãm hại ta, có kẻ muốn giết ta!!!"

Sắc mặt Thái hậu thay đổi, lập tức ra hiệu cho Toàn ma ma. Toàn ma ma tiến lên, tát hai cái vào mặt cung nữ đứng sau Vân Bình quận chúa: "Ngươi hầu hạ kiểu gì, đến cháy nhà mà cũng không biết?"

Cung nữ vội quỳ xuống, run rẩy: "Nô tỳ trước khi ngủ đã dập hết lửa trong cung, thật sự không biết lửa bốc lên thế nào ạ???"

Vân Bình quận chúa kêu: "Ta nói! Là có người hãm hại ta!"

Phó Bình An nhìn màn diễn của Vân Bình quận chúa mà thầm bội phục. Bình thường nàng ta nhã nhặn, dịu dàng, không ngờ lại có thể diễn đến mức này. Có lẽ bị ảnh hưởng, nàng cũng nửa thật nửa giả ho đến tê tâm liệt phế, mặt tái mét như bị dọa, thở hổn hển.

Thái hậu dừng tra hỏi, có lẽ thấy cả hai quá phiền, liền phất tay:

"Mau đưa bệ hạ và quận chúa đi nghỉ, không thấy các nàng sợ đến thế sao? Còn biết cách hầu hạ chủ tử không?"

Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, bà bảo: "Vân Bình quận chúa sẽ nghỉ ngơi ở Thiên điện của ta, còn bệ hạ trở về cung Kim Quế đi."

Điều này vốn đã nằm trong dự liệu. Phó Bình An tuy có chút buồn nhưng không để lộ ra.

Sau khi về cung rửa mặt, trời đã gần sáng.

Phó Bình An thực sự mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ, khung bình luận rất náo nhiệt do hôm qua nàng quá mệt đã quên tắt livestream.

Nhưng chưa kịp xem bình luận, nàng đã bật dậy, lớn tiếng: "Người đâu? Mau đến!"

Ngoài cửa lập tức có hai người bước vào, là Vãn Phong và Triệu ma ma.

Vãn Phong là cung nữ trước đây từng theo Cầm Hà, không lanh lợi quá mức như Cầm Hà nhưng cũng nhanh nhẹn. Cô ta vừa vào đã quỳ hành lễ:

"Thái hậu nương nương đã miễn các tiết học hôm nay của bệ hạ, dặn dò bệ hạ nghỉ ngơi thật tốt. Bệ hạ có muốn rửa mặt, dùng bữa không ạ?"

Phó Bình An nhíu mày: "Sao lại là ngươi? Cầm Hà đâu?"

Vãn Phong lộ vẻ khó xử, Triệu ma ma tiến lên khẽ nói: "Bệ hạ hôm qua bị thương, Cầm Hà hầu hạ không chu đáo nên bị Thái hậu nương nương phạt hai mươi roi, hiện giờ tạm thời không thể dậy nổi."

Sắc mặt Phó Bình An thay đổi. Nàng không ngờ lại thành ra như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, thì cũng là điều dễ đoán. Nàng cố nói: "Lấy chút thuốc trị thương thượng hạng trong nội khố của trẫm cho nàng."

Một lát sau, nàng lại hỏi: "Thế... Vân Bình quận chúa đâu?"

Triệu ma ma và Vãn Phong nhìn nhau, rồi một lúc sau, vẫn là Triệu ma ma đáp: "Quận chúa, người đã xuất cung rồi." Đúng như nàng đã dự đoán. Nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn có chút nhói lên.

Nàng phất tay: "Các ngươi ra ngoài đi, trẫm muốn ngủ thêm một lát."

Triệu ma ma và Vãn Phong vội vàng lui ra. Phó Bình An bắt đầu lật xem khung bình luận, phát hiện mọi người gần như đã đoán được chuyện hôm qua chỉ qua những hình ảnh họ thấy.

Nàng nói: "Các ngươi đoán gần đúng hết rồi, đại khái là như thế... Vân Bình tỷ tỷ đã dùng kế để chúng ta gặp mặt. Chỉ tiếc, nàng cũng rời đi rồi..."

Nàng cảm thấy buồn bã, mà trong nỗi buồn ấy còn có cả sự phẫn nộ. Sự phẫn nộ này nhắm thẳng vào Thái hậu. Im lặng một lúc, nàng mở miệng: "Trước đây các ngươi nói, chúng ta đều là nhân vật trong tiểu thuyết... trẫm có thể hỏi một chút kết cục của Thái hậu là gì không?"

- CHƯƠNG 30 -

Những người xem thật ra rất ít khi nhắc đến chuyện trong tiểu thuyết. "Bình An bảo bảo thật đáng yêu" trước đây từng nói, sống cùng nhau lâu như vậy rồi, cũng chẳng thấy Bình An giống nhân vật trong tiểu thuyết nữa.

Cho nên, dù từng đọc qua tiểu thuyết và biết hoàng đế Ngụy triều trong đó là Phó Đoan Dung, họ vẫn cảm thấy câu chuyện đó chẳng liên quan gì đến Phó Bình An.

Người xem cũ dần dần không nhắc đến nữa. Một số người mới đến thậm chí còn không biết đầu đuôi cốt truyện, nên bây giờ cứ liên tục spam trong khung bình luận: "Chủ kênh nói vậy là có ý gì?"

Một lúc lâu sau, người đầu tiên nhắc lại chuyện này là "hạc trên núi xanh":

【hạc trên núi xanh: Không phải ta không muốn nói, nhưng bọn họ đều không cho phép ta nói. Bởi vì mọi người không muốn làm hại sức khoẻ tinh thần của Bình An.】

【hạc trên núi xanh: Nhưng ta muốn nói, theo tình hình hiện tại thì tâm lý của nhóc này cũng có được coi là khỏe mạnh đâu?】

【mất ngủ từng ngày: Chỗ nào không khỏe mạnh, đây không phải rất khỏe mạnh sao?】

Phó Bình An quấn mình trong chăn, khẽ thì thào: "Các ngươi nói trẫm là bạo quân... vậy có nghĩa là trẫm đã tự mình chấp chính sao?"

【vô luận Ngụy Tấn: Bình An bây giờ xưng "trẫm" với chúng ta luôn rồi này. 】

Phó Bình An sững sờ, lập tức nói: "Thật xin lỗi, trẫm... ta không để ý."

【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Xưng "trẫm" cũng không sao, bình thường vẫn xưng thế mà, cứ thay đổi mãi cũng phiền.】

【mất ngủ từng ngày: Ta thì không quan trọng xưng hô gì cả, Bình An là do ta nhìn lớn lên, ta biết tính cách nhóc ấy như thế nào. Tiểu thuyết kia chắc chắn không đúng sự thật. Trước đó chẳng phải đã có người nói rồi sao, tiểu thuyết chưa chắc đã giống với thực tế vì nó chỉ lấy một đoạn cảm hứng mà thôi. Bản thân câu chuyện đã bị tác giả thêm thắt, mà ta thấy tác giả đó là một người cuồng viết truyện ngược cẩu huyết.】

【vô luận Ngụy Tấn: Đúng vậy, còn cả cưỡng đoạt, chênh lệch tuổi tác, bị cắm sừng, rõ ràng là có sở thích đội nón xanh.】

【Trường An Hoa: Trước mặt con nít, nói gì vậy trời???】

Phó Bình An: "..." Nàng luôn cảm thấy chủ đề đã đi quá xa, mà lại còn nghe không hiểu.

Nàng thở dài: "Ta còn chưa hỏi kết cục của chính ta mà."

Lúc mới biết chuyện này, Phó Bình An hoàn toàn không có khái niệm về cái gọi là tiểu thuyết. Sau này, thông qua hệ thống, nàng mới có chút khái niệm, nhưng mọi người đều kiêng kỵ, không muốn nói cho nàng biết giống như hiện tại vậy.

Cho nên nàng đoán kết cục của mình chắc là vô cùng không tốt.

【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Bảo bối, đó không phải là kết cục của nhóc, kết cục của nhóc phải do chính nhóc tạo ra.】

Phó Bình An đành cam chịu.

【sông nhỏ cong cong: Rốt cuộc là tiểu thuyết gì vậy, có thể nói tên được không?】

【mang nước uống: Ta cũng muốn biết, ta cũng muốn biết.】

【mất ngủ từng ngày: Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa, trừ khi có sự kiện hoặc nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết xuất hiện.】

【vô luận Ngụy Tấn: Ví dụ như ai, Hoắc Bình Sinh sao?】

【mất ngủ từng ngày: Hoặc là sau này khi Bình An đã thâu tóm được quyền lực. Dù sao bây giờ vẫn phải đấu trí đấu dũng với Thái hậu, vẫn chưa rời khỏi cung được. 】

【apengyt: Chủ kênh thế mà lại là nhân vật tiểu thuyết, thần kỳ thật đó! Vậy biết đâu lại là nhân vật lịch sử ở một thế giới khác thì sao? 】

【mất ngủ từng ngày: Vậy có phải thế giới ABO không? @Bình An bảo bảo thật đáng yêu. 】

【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Ta đã thử tìm rồi, đều không phải.】

【vô luận Ngụy Tấn: Nói mới nhớ, Vương A Mễ lâu lắm rồi không xuất hiện, không biết là bận hay chưa xem livestream.】

Màn đạn bắt đầu nói sang chuyện khác, trò chuyện rôm rả. Phó Bình An vốn định hỏi lại, nhưng lúc này nhận được một tin nhắn riêng.

Nàng ấn mở, thấy một cái tên không mấy quen thuộc gửi cho nàng: 【Ta có cuốn tiểu thuyết đó, ngươi muốn xem không? 】

Phó Bình An do dự một giây, rồi trả lời: 【 Muốn. 】

Rất nhanh, nàng nhận được một tin nhắn riêng rất dài:

(... Ngọn đại hỏa vẫn luôn lan tràn, thiêu đốt toàn thành. Ánh lửa nhuộm đỏ bầu trời, khiến đêm tối sáng rực như ban ngày.

Phế đế đi trong biển lửa, cuối cùng cũng nhìn thấy Thái hậu. Thái hậu ngồi ngay ngắn trên hoàng tọa, sắc mặt băng lãnh. Phế đế ngửa đầu hỏi: "Mẫu hậu, ngươi không chạy à?"

Thái hậu ngồi trên hoàng tọa, tay nắm chặt tay vịn, vẫn cao ngạo ngẩng đầu: "Có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết."

Phế đế cười: "Đúng vậy."

Thái hậu lạnh lùng nhìn nàng: "Lúc trước ta không nên để ngươi đăng cơ, không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy."

Phế đế thở dài một tiếng, rồi quay người đi vào trong biển lửa. )

【Đây là phiên ngoại. Thật ra trong nguyên tác không hề cho thấy ngươi và Thái hậu có quan hệ kém cỏi, thậm chí còn cảm giác khá tốt. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, có thể trong nguyên tác ngươi đã bị tẩy não thành công, có lẽ rất nhiều chuyện bi thảm thực chất đều do chính tay Thái hậu hạ lệnh. 】

【Trong phòng livestream, mọi người không muốn nói hẳn là vì kết cục của ngươi và Thái hậu đều bị thiêu chết chung, quá thảm rồi. Lúc đó ngươi mới hai mươi lăm tuổi. Sau đó còn... Ừm, dù sao cũng không tiện nói. Ngươi đừng bảo với ai là ta nói nhé.】

Khoảnh khắc này, Phó Bình An đột nhiên hiểu vì sao mọi người không muốn nhắc đến.

Sau khi đã biết kết cục của mình là chết sớm khi còn tráng niên, cảm giác này thực sự không hề dễ chịu chút nào. Nàng đứng ngây ra tại chỗ, lập tức bị màn hình bình luận phát hiện.

【mất ngủ từng ngày: Ngẩn ngơ gì thế? Sao tự nhiên sắc mặt khó coi vậy?】

Phó Bình An nói: "...Chỉ là lại nhớ tới Đình Vân tỷ tỷ."

【trăng lạnh phong hoa nhiễm: Đình Vân tỷ tỷ là ai? Ta bỏ lỡ nhân vật mới à?】

Phó Bình An nói: "Chính là Vân Bình tỷ tỷ, nàng từng nói tên thật của mình là Mục Đình Vân."

【ôn nhu cũng đao: Tên rất dễ nghe.】

Phó Bình An không dám nhìn tiếp, nàng tắt tin nhắn riêng, gọi người đến hầu hạ rửa mặt. Đến buổi chiều, có lẽ vì tối qua bị gió lùa, tâm trạng cũng sa sút, lại bất ngờ phát sốt nhẹ, cổ họng đau rát.

Lần này nàng không vào triều hay học đạo lý nữa. Dưỡng bệnh ba ngày, Thái hậu có đến thăm một lần, nhưng cũng chỉ liếc nhìn, thở dài rồi rời đi.

Phó Bình An bỗng nhớ đến câu nói trong nguyên tác: "Không ngờ ngươi lại vô dụng như vậy..."

Không biết vì sao, nàng đột nhiên bật cười thành tiếng. Thái hậu lại còn trách ta sao? Nghĩ đến độ mặt dày của Thái hậu, chắc chắn là dày hơn ta nhiều.

Phó Bình An bị bệnh gián đoạn nửa tháng, gần như không biết gì về chuyện triều chính. Nhưng một hôm, Thái hậu đích thân mang đến vài quyển sổ con cho nàng xem.

Phó Bình An đọc từng cái, phát hiện đều là tội trạng của Phạm Nghị:
- Có cáo buộc hắn cưỡng chiếm ruộng đất của dân.
- Có cáo buộc hắn nhận hối lộ.
- Có cáo buộc hàng loạt tai hoạ, như cung điện cháy, là do trong triều có kẻ vô đức mà người đó chính là Phạm Nghị.

Phó Bình An nhận ra vụ cháy cung điện chính là "cọng rơm cuối cùng" đè chết con lạc đà. Bởi vì ở bản tấu cuối cùng, Phạm Nghị đã xin từ quan. Thái hậu thấy nàng đọc xong, liền nói: "Hoàng đế đồng ý đi."

Phó Bình An cố ý lộ vẻ nghi ngờ: "Phạm Thừa tướng thật sự muốn từ chức à? Vậy người kế nhiệm là ai?"

Thái hậu nói: "Hôm nay trên triều, chư vị đại thần tiến cử Phòng Tử Thông làm tướng..." Phó Bình An vẫn nhớ người này, trước đây ông ta là Thái Thường kiêm Cấp sự trung, cũng đã gần sáu mươi tuổi.

Thái hậu nói với hàm ý sâu xa: "Ông ta từng dạy Nhiếp chính vương."

Phó Bình An lập tức giả vờ ngộ ra, vội nói: "Vậy trẫm không cho phép, được không?"

Bây giờ nàng đã giả ngốc nghếch thành quen, hầu như muốn diễn vai gì cũng được.

Thái hậu thở dài: "Cũng không phải đều do chúng ta quyết định, chỉ có thể tạm thời như vậy. Lần này cung Vân Bình cháy, bọn họ chắc chắn sẽ làm lớn chuyện. Tiểu quận chúa kia đã gây phiền toái cho chúng ta, a, lại còn nhận là điềm lành."

Trong lòng Phó Bình An rất không vui khi Thái hậu nói xấu Mục Đình Vân, nhưng ngoài mặt chỉ tỏ vẻ khó hiểu: "Vì sao nói nàng là điềm lành? Thật ra nàng cũng không có gì đặc biệt."

Thái hậu cười lạnh: "Khi một kẻ được gọi là 'điềm lành' lại chính là con gái của ai đó, thì tất nhiên nàng ta không tầm thường. Hoàng đế à, lời đồn quả thật đáng sợ, nhưng ngược lại, cũng chính lời đồn có thể tạo ra thế lực."

Phó Bình An liền giả vờ vừa bừng tỉnh vừa bất bình. Nhưng khi Thái hậu vừa rời đi, nàng liền lén bật cười. Dù sao thì lần này Thái hậu mới là người chịu thiệt, nàng cảm thấy vô cùng hả dạ.

Huống chi, lúc trước theo như mọi người phân tích, phần lớn thế lực triều đình vốn thuộc về Thái hậu. Nhưng tựa hồ Nhiếp chính vương đang dần dần giành lấy quyền chủ động từ bà ta.

Phạm Nghị xin cáo quan, Phòng Tử Thông mới bái làm Thừa tướng chưa bao lâu thì Nhiếp chính vương đã hồi triều. Hơn nửa năm trôi qua, Phó Bình An trên đại điện mới gặp lại Nhiếp chính vương, nhất thời cảm thấy có chút xa lạ.

Nhiếp chính vương mặc giáp trụ, thoạt nhìn không còn gầy gò như trước, làn da sẫm hơn, ánh mắt sáng và sắc bén, trông oai hùng bất phàm.

Nàng quỳ xuống hành lễ, Phó Bình An vì tỏ vẻ rộng rãi nên bước lên đỡ nàng. Nhưng vừa nắm tay đã cảm thấy cánh tay nàng nặng nề vô cùng, vóc người cũng cao lớn. Khi nàng trở lại ngai vàng, nhìn xuống cánh tay mình gầy gò tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thấy thật thảm thiết, vì vô tình so sánh với Nhiếp chính vương mà khiến tâm trạng vô cùng sa sút.

【tám cái răng phơi nắng: Nhiếp chính vương cũng rất đẹp trai.

【trí giả không vào bể tình: Đúng nha~... mặc dù không biết tính nết như nào nhưng đúng là rất đẹp trai. 】

【Cocacola thêm đá: Đây chính là nữ tướng quân a !】

Càng thấy hụt hẫng hơn.

Ngày thường khi mọi người khen nàng, cũng chỉ nói nàng đáng yêu.

Việc phong thưởng đã sớm quyết định. Nghe nói vì chuyện phong tước này mà Thái Thường cùng Tông Chính bên kia cũng phải "gãi đầu bứt tai", bởi Thái hậu đã chặn ở phía này, không dám ban đất phong quá nhiều hay quá xa. Thực ấp cũng đã ở mức cao nhất, cuối cùng vẫn là gia phong danh hiệu "Vũ An hầu", đồng thời tăng thêm đất phong và thực ấp cho Vân Bình quận chúa.

Thái hậu cười nói: "Nhiếp chính vương nên cưới một phu nhân, đã đến lúc phải sinh con nối dõi. Bây giờ đất phong cùng thực ấp này đều làm lợi ích cho họ hàng nhà khác."

Phó Linh Tiện lạnh lùng liếc Thái hậu: "Không cần Thái hậu hao tâm tổn trí. Vân Bình trong cung bị kinh sợ, nay vẫn đang dưỡng bệnh. Những đất phong và thực ấp này vốn là thứ nàng đáng được hưởng."

Thái hậu tức giận, quay về cung đập bát. Phó Bình An mỗi khi nghĩ lại chuyện này trước khi ngủ đều có thể bật cười.

Thật đúng là "kẻ ác gặp kẻ ác trị".

Ừ, trong nguyên tác, Nhiếp chính vương hại chết nàng, đối với nàng mà nói, cũng là kẻ ác không sai.

Phó Bình An bây giờ coi như tìm niềm vui trong khuôn khổ. Dù sao, Nhiếp chính vương vừa hồi triều, nàng cũng chẳng còn việc gì để làm. Mọi chuyện trên triều đều do Nhiếp chính vương và Thái hậu chia nhau xử lý.

Rõ ràng là Thái hậu đang dần mất quyền, trong lòng bà ta không thoải mái. Không lâu sau, bà lại giở trò, nói rằng bệ hạ tuổi còn nhỏ, nên chuyên tâm học tập. Thế nhưng mấy ngày liền cứ thay đổi thầy giáo liên tục, dạy mãi cũng vô ích.

Trước đây có chức Thái phó chuyên dạy đế vương đọc sách, nhưng triều trước đã bãi bỏ chức này, chỉ giữ Thái phó cho hoàng tử, với mục đích dạy các hoàng tử nhỏ tuổi.

Nay bệ hạ tuổi còn nhỏ, đúng lúc cần, sao không khôi phục chức Thái phó để chọn một người thầy thích hợp cho bệ hạ? Đợi khi Hoàng đế trưởng thành thì lại bãi bỏ là được.

Lời này nghe cũng hợp lý.

Triều đình bàn bạc mấy ngày, rốt cuộc thông qua đề nghị này. Cuối tháng mười, trời đột ngột trở lạnh, Phó Bình An mặc áo da thật dày đi tới Thạch Cừ Các. Nội quan biết nàng sợ lạnh nên đã sớm nhóm lò sưởi trong các. Khi nàng bước vào, chỉ cảm thấy hơi nóng phả vào mặt. Trước án, có một nữ tử dáng người thon dài, mặc áo lông màu tím nhạt, có lẽ thấy nóng nên đang chậm rãi quạt gió lên mặt.

Phó Bình An trước khi tới đây đã biết, người đang đợi mình chính là vị quan mới nhậm chức Thái phó, cũng là người nhà họ Bạc, tên Bạc Mạnh Thương.

Ban đầu, nàng vốn không có thiện cảm với người này, đoán chừng lại là một kẻ do Thái hậu đưa con cháu vào để chiếm lấy một chức quan, hưởng chút bổng lộc. Không ngờ, khi màn hình thấy tên này, lại nói đây là một trung thần đối xử tốt với nàng, nghe nói sau này khi Nhiếp chính vương lâm triều, người này lập tức lui về ẩn cư.

Nghĩ đến việc người này hiện tại là thầy của mình, lại còn được màn hình bình luận đóng mộc "người một nhà", Phó Bình An cũng muốn thể hiện sự tôn trọng nên không bảo người thông truyền.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ... hình như có chút quen mắt.

Nghe tiếng bước chân vang lên, đối phương quay đầu lại, trông thấy Phó Bình An liền vội vàng đứng lên, hành lễ: "Chưa phát hiện bệ hạ giá lâm, là thần thất lễ."

Phó Bình An bật thốt: "Bạc Trưởng sử?"

Ngày ấy, Bạc Trưởng sử từng hộ tống nàng từ Linh Đình trở về, cho đến khi ra đến ngoài cửa thành. Sau đó, trong cung Thái hậu, vì nàng mà bị phạt roi... đến nay đã gần hai năm.

【mười ba không có phiền não: Ai a?】

【mất ngủ từng ngày: Ông trời ơi, thật sự là rất lâu rồi mới gặp lại nàng!】

【Trường An Hoa: Đây là người từng hộ tống Bình An đến Ngụy Kinh, trước kia là Trưởng sử. A, ta vẫn hoài niệm dáng vẻ Tiểu Bình An lúc đó. Lúc ấy Bạc Trưởng sử chính là người dạy Bình An nhận mặt chữ để học từ đầu đó.】

【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: A, có chút thân thiết... thì ra nàng chính là Bạc Mạnh Thương.】

--------

Lời của editor:

Càng nhiều người xuất hiện trợ giúp Bình An rồi ~~

Chương trước Chương tiếp
Loading...