[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 27 - 28



- CHƯƠNG 27 -

Khi Cầm Hà dẫn A Thanh ra ngoài, đi ngang qua sân, vừa lúc thấy người ở dịch đình kéo thi thể A Anh đi. A Thanh lại muốn khóc, Cầm Hà giữ chặt nàng và đi về phía hậu viện. Đến hậu viện, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi.

Cầm Hà đã quen với cảnh tượng này. Lúc Thái hậu vẫn còn là Chiêu Nghi, khi lên cơn điên, những chuyện này còn khoa trương hơn rất nhiều. Khi đó, Cầm Hà vẫn còn nhỏ, nửa đêm trốn trong chăn không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại là thấy máu đổ đầy đất và những con quỷ đòi mạng.

Lúc ấy, các cung nhân già dọa nàng rằng những con quỷ này không thể đầu thai được, trừ khi tìm được người chết thay. Nếu nàng không nghe lời, chúng sẽ lấy mạng của nàng để làm người chết thay.

Vì lớn lên trong những chuyện như vậy, nàng có chút choáng váng khi chứng kiến cảnh này. Thấy A Thanh vẫn còn khóc, nàng nhét cho cô ta một chiếc khăn tay và hỏi: "Lần trước A Chi đi, ngươi khóc mấy ngày, làm việc cũng không ra hồn. Lần này ngươi sẽ không lại khóc mấy ngày nữa đấy chứ? Ta nói cho ngươi biết, nếu để thỏ chết, ngươi sẽ có kết cục như A Anh."

Thật ra Cầm Hà hiểu rõ Bệ hạ thuộc tuýp người luyến cựu, chưa chắc đã tàn khốc như vậy. Nhưng A Thanh quả nhiên bị giật mình. Sau khi suy nghĩ một lúc, vẫn nói: "Bệ hạ sẽ không... Nhưng Thái hậu thì có thể."

Nàng hít mũi một cái: "Ta đều không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên ba người chúng ta lại chỉ còn lại một mình ta?"

Cầm Hà liếc nhìn cô ta: "Ngươi cảm thấy ba người các ngươi quan hệ rất tốt?"

A Thanh khẳng định: "Đương nhiên rồi, chúng ta lúc trước cùng nhau vào dịch đình, cùng nhau chịu huấn luyện. Lúc đó ta và A Anh theo không kịp, A Chi còn lén lút dạy cho chúng ta nữa... Mặc dù gần đây cảm thấy không còn thân thiết nhiều nữa."

Cầm Hà cười lạnh: "Thật sao, tình chị em tốt như vậy... Rốt cuộc vẫn là quyền thế làm động lòng người."

A Thanh: "Cái gì?"

Cầm Hà nhìn ba con thỏ bị nhốt trong chuồng. Thỏ rất mắn đẻ, nhưng may mà ba con thỏ này đều là thỏ cái, cho nên vẫn duy trì được số lượng này. Thời tiết quá nóng, chúng uể oải nằm nghỉ dưới bóng cây. Nhưng trong miệng vẫn ngậm lá rau không chịu nhả, tất cả đều rất lười biếng chỉ ăn và ngủ.

Nhưng suy ra chúng vẫn hài lòng cực kỳ.

Nàng nhịn không được thì thào: "Mạng người vốn như cỏ rác, có đôi khi, con thỏ còn sống tốt hơn con người."

Sau khi xử lý xong A Anh, người của Thái hậu mới phái tới đã gần đủ.

Ngoài việc bổ sung thêm cung nữ, Thái hậu còn đặc biệt cho Phó Bình An một nội quan tên là Hạ Phương. Nội quan khác với cung bộc ở chỗ họ phụ trách sáu việc cụ thể trong nội cung (thượng áo, thượng ăn, thượng quan, thượng tịch, thượng tắm, thượng thư) và bình thường họ đều là Thường Dung. Hơn nữa, họ xuất thân từ các gia tộc lớn nên không thể đánh đập, làm nhục như các cung nhân bình thường khác.

Hạ Phương là một thiếu niên khoảng 15-16 tuổi, luôn mỉm cười. Hắn thuộc Thượng thư cục, phụ trách việc học của Phó Bình An.

Phó Bình An đã không còn ôm hi vọng hão huyền vào những người xung quanh mình nữa. Ngược lại, nàng cảm thấy việc cả cung đều là tai mắt của Thái hậu đối với nàng cũng không tệ.

Bởi vì nàng đọc sách thông qua hệ thống, người ngoài chỉ thấy nàng mỗi ngày đều ngẩn người, rất thích hợp để buông lỏng cảnh giác của Thái hậu.

Vào một ngày đầu tháng Tám, Phó Bình An đang xử lý chính sự trong Tuyên Thất điện. Cái gọi là "xử lý chính sự" của nàng, bình thường chính là ngồi bên cạnh Thái hậu. Thái hậu nói cho nàng phải viết gì vào sổ, sau đó nàng làm theo lời Thái hậu mà viết.

Quyển sổ đó là tấu chương xin bổ sung vài giáo úy và xử lý thiếu sót, trên sổ thường viết rất nhiều tên người. Phó Bình An cần phải làm theo yêu cầu của Thái hậu và các đại thần, chọn ra vài người mà họ cảm thấy thích hợp nhất. Lần này cũng theo lệ thường, Thái hậu đã sớm chọn được người. Phó Bình An dò theo tên trên giấy mà khoanh tròn, ngay lúc này, nàng nhìn thấy một người tên là "Trần Yến".

Nàng ngây người hai giây, màn hình ngay lập tức hiện lên một loạt bình luận:

【hạt dẻ rang đường bỏ nhiều đường: Yến!】

【tiểu dơ sư tô hành điện hạ: Trần Yến, nhất định là người đó!】

【nhân gian không thẳng đến: Là người mà Điền đại nhân đã sắp xếp vào à?】

【tiểu gấu ngựa: Đừng quá kích động, lỡ không phải thì sao?】

【kéo kéo người: Làm sao có thể không phải? Bao nhiêu ngày như vậy, chỉ cái tên này là có khả năng nhất.】

【lạnh lùng tiểu bạch thố: Ngươi cũng nói chỉ là "khả năng" mà.】

Trên thực tế, trước đó đã có bình luận đưa ra suy đoán này, bình luận đó nói rằng "Yến" có thể là tên của một người.

Lúc ấy Phó Bình An thật ra cũng để ý, nhưng nàng không thể tùy tiện hỏi tên của tất cả mọi người trong cung, nên đã ủy thác Cầm Hà đi hỏi.

Cầm Hà quả thực là một người có bản lĩnh, lại có thể tìm được danh sách cung nhân. Nhưng trong danh sách này không có ai tên "Yến".

Đại bộ phận cung nhân đều có tên rất đơn giản, có khi còn khá thô tục. Chỉ có những người hầu hạ bên cạnh những người tôn quý có lẽ sẽ được đặt cho một cái tên văn nhã, nhưng cái văn nhã này lại tương tự như tên của đồ vật, cho nên phần lớn là tên của bốn mùa, hoa cỏ, cầm kỳ thi họa.

Sự thất vọng của Phó Bình An vào lúc này đã biến thành mừng rỡ. Bởi vì lúc trước nàng cứ nghĩ bản thân không cách nào phá giải câu đố chữ "Yến" thì sẽ phụ lòng cố gắng của A Chi, vì thế thậm chí còn nghi ngờ năng lực của mình. Nhưng bây giờ xem ra lúc trước chỉ là thời cơ chưa đến.

Mặc dù trước mắt vẫn không thể xác định "Trần Yến" rốt cuộc có phải là người nàng cần hay không, nhưng Phó Bình An vẫn giả vờ nói: "Mẫu hậu, vị trí này giao cho ai đây? Bên này còn có vài người, Bành Bồi này thì sao?"

"Họ Bành, chẳng lẽ là con cháu của Bành đại nhân?"

"A, là đứa bất tài, ngày thường không thích đọc sách, chỉ thích múa đao lộng thương. Làm giáo úy thì không được, nhưng đảm nhận vị trí hộ giá Bệ hạ thì vẫn được."

"Ừm, vậy còn Trần Yến?"

"Chẳng lẽ là người của Bác Lăng Trần gia?"

"Vâng, là nhân tài do Bác Lăng quận đề cử. Nghe nói thuần thiện hiếu thảo, bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, nhưng sau đó bà ấy bị bệnh, vẫn tự mình sắc thuốc, nhờ thế mà hòa giải được với mẹ kế, còn tốt hơn cả con ruột."

Thái hậu nghe vậy nhíu mày nói: "Ồ? Còn có chuyện này?"

Phạm Nghị nói: "Thần đã từng nghe qua, quả thật rất ít người biết."

Thái hậu cười cười, hỏi Phó Bình An: "Bệ hạ thấy thế nào?"

Phó Bình An khoanh tròn tên Trần Yến, nói: "Trần Yến đối xử với mẹ rất hiếu thảo, xứng đáng làm gương. Trẫm muốn học hỏi từ hắn."

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng: "Hoàng đế đã rất hiếu thảo rồi."

Bởi vì có người này, mấy ngày sau khi các giáo úy và tòng sự mới nhậm chức, việc Phó Bình An tuyên triệu riêng Trần Yến cũng trở thành một chuyện đương nhiên. Phó Bình An ngồi trên điện, thấy Trần Yến bước vào, dáng người vạm vỡ, khí chất hiên ngang, làn da hơi ngăm đen nhưng càng làm tăng thêm vẻ hùng dũng.

【yến kinh hàn: A, hóa ra là nữ.】

【nồi lẩu bỏng trứng gà: Phải gọi là Thiên Càn chứ.】

Đúng là Thiên Càn, cao ít nhất tám thước. Phó Bình An vốn định đứng dậy, nhưng đến gần mới phát hiện bản thân chỉ đến ngang eo của nàng ta. Nàng lập tức thay đổi sắc mặt, giả vờ như không có chuyện gì, đi một vòng rồi quay lại chỗ ngồi.

Vì Hạ Phương đang ở ngay bên cạnh, Phó Bình An không thể hỏi thẳng "Ngươi có phải người của trẫm không". Thế là nàng chỉ giả vờ hỏi: "Nghe nói ngươi là người của Bác Lăng Trần gia."

Nhà họ Lăng Trần là một gia tộc lớn, có không ít người làm quan trong triều.

Trần Yến hành lễ nói: "Chỉ là một nhánh nhỏ của Trần gia, trong nhà có vài mẫu đất cằn ạ."

Phó Bình An hỏi lại: "Kiếm thuật của ngươi thế nào?"

Trần Yến nói: "Thần chỉ biết múa mấy đường kiếm hoa thôi, không đáng nhắc tới. So với kiếm thuật chân chính thì còn kém xa lắm."

Phó Bình An hỏi thêm vài câu về việc nàng nghe ngóng được giữa Trần Yến và mẹ kế của hắn.

Trần Yến nói thêm: "Mẫu thân là người thân nhất với thần, sao có thể không hiếu thuận được?"

Phó Bình An cảm thấy việc chọn một người như vậy rất hợp lý, nhưng lại thấy hơi kỳ lạ. Thế là nàng trò chuyện thêm vài câu rồi cho Trần Yến lui.

Nàng quay đầu nhìn Hạ Phương đang mỉm cười nhìn mình, liền hỏi: "Hạ Thượng thư, vừa rồi trẫm có nói sai chỗ nào không?"

Hạ Phương nói: "Bệ hạ uy nghi tự nhiên, mỗi câu hỏi đều đúng trọng tâm."

Phó Bình An ngáp một cái: "Vậy thì tốt. Trẫm mệt rồi, buổi chiều không muốn xem sách, đi ngủ trưa đây."

Sau lưng Phó Bình An, Hạ Phương ngấm ngầm lộ ra vẻ khinh thường.

Màn hình bình luận lập tức tố cáo:

【Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Người này cả gan trợn mắt khinh bỉ nhóc kìa. 】

【Hừ! Bồn quân mới không ngạo kiều đâu!: Không cần chấp nhặt với loại người cổ đại này, hắn làm sao biết Bình An đang học trong hệ thống chứ.】

【lâm gợn: Nhưng mà chủ kênh cũng là người cổ đại mà.】

Phó Bình An trở lại trong cung, Bạc Kiều Nhi lập tức chạy tới quấn lấy nàng.

Bây giờ có Cầm Hà truyền lời, nàng đã biết vì sao Bạc Kiều Nhi lại bám lấy mình như vậy. Bởi vì Tôn ma ma luôn nói với Bạc Kiều Nhi rằng chỉ cần lấy lòng nàng, tương lai sẽ có thể làm Hoàng hậu. Phó Bình An nhớ lại khát vọng muốn làm Thiên tử của mình lúc chưa lên ngôi, cảm thấy Bạc Kiều Nhi muốn làm Hoàng hậu cũng là điều dễ dàng hiểu được.

Hơn nữa, bây giờ nhìn Bạc Kiều Nhi, Phó Bình An cũng cảm thấy hơi chột dạ. Dù sao lần trước nàng đã lợi dụng Bạc Kiều Nhi, mặc dù đối với Bạc Kiều Nhi mà nói, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Nhưng dù thế nào, thái độ của nàng đối với Bạc Kiều Nhi đã tốt hơn nhiều. Bạc Kiều Nhi mơ hồ nhận ra điều này, nên càng quấn nàng chặt hơn. Dù không có việc gì làm, nàng cũng nhất định phải ở bên cạnh Phó Bình An mà ngủ gà ngủ gật.

Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu râm ran như trống reo hò. Cửa sổ dán giấy lụa mỏng màu xanh nhạt, lờ mờ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng vẫn đủ để lọt chút gió vào. Nhưng vào những ngày hè oi bức, đến một cơn gió cũng không có. Phó Bình An sợ lạnh nên không đặt băng đá trong phòng. Còn Bạc Kiều Nhi thì nóng đến mồ hôi đầm đìa, không ngừng xoay người trên chiếu.

Phó Bình An thở dài, cầm một chiếc quạt lụa nhẹ nhàng quạt cho nàng.

Bạc Kiều Nhi liền yên tĩnh trở lại.

Phó Bình An nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu có thể cứ mãi sống những tháng ngày yên tĩnh như thế này trong cung dường như cũng không tệ.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.

Nàng nhớ lúc ban đầu, cũng thường có người hỏi tung tích A Anh, hỏi đã xử lý nàng ta chưa, để báo thù cho A Chi. Phó Bình An chỉ giữ im lặng. Lâu dần, có người dần nhận ra chuyện gì đó, thế là những người đã nhận ra không nhắc đến nữa, còn những người chưa nhận ra cũng đã quên.

Lúc đầu, Phó Bình An muốn để Cầm Hà đi tiếp xúc với Trần Yến. Nhưng vừa định phân phó, nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó A Chi và tên thị vệ kia bị bắt, nàng liền rút lại lời nói. Nàng chỉ bảo Cầm Hà nghe ngóng lịch học của các giáo úy, rồi cứ cách vài ngày lại lấy cớ đi dạo để đi qua chỗ Trần Yến trực ban.

Thông thường, lúc này giáo úy sẽ hành lễ với Phó Bình An. Trần Yến làm tòng sự, thậm chí còn không có tư cách nói chuyện với nàng.

Phó Bình An có chút nóng lòng.

Nàng khẩn trương muốn xác định thân phận của Trần Yến để tăng thêm sự tự tin cho mình, nhưng nàng cũng biết chuyện này không thể vội vàng.

Trong lúc lo lắng như vậy, tin thắng trận từ Nam Vu truyền đến. Nhiếp chính vương Phó Linh Tiện chiến thắng liên tiếp, nay đã dẹp yên phản loạn ở Nam Việt, sẽ sớm hồi kinh.

Hướng gió trong triều bắt đầu trở nên vi diệu. Có người lại lấy chuyện "thiên cẩu thực nhật" nửa năm trước ra để nói, chỉ trích Tể tướng Phạm Nghị vô đức. Phạm Nghị liền dâng thư xin từ quan, nhưng bị Bệ hạ bác bỏ một cách đương nhiên. Dù sao, ý của Bệ hạ thật ra là ý của Thái hậu, ai ai cũng biết điều này.

Trong bầu không khí vi diệu đó, Thái hậu đã đón sinh nhật của mình.

Sinh nhật của Thái hậu được gọi là Thiên Thu Tiết.

Thiên Thu Tiết mang ý nghĩa thiên thu vạn đại, nhưng trùng hợp thay, sinh nhật của Thái hậu lại đúng vào cuối hạ đầu thu, sau ngày Thiên Thu Tiết, thời tiết liền lạnh dần đi.

Thời tiết mát mẻ, Phó Bình An bắt đầu cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều. Mặc dù vẫn phải mặc áo dày hơn người bình thường một chút, nhưng những chứng bệnh tức ngực khó thở của mùa hè đã không còn nữa.

Phó Bình An cảm thấy mình khỏe, nhưng thiên hạ lại xảy ra một chuyện không hay đúng vào lúc thu hoạch, Lương Nam lại bùng phát nạn châu chấu.

--------

- CHƯƠNG 28 -

Nửa năm trước xuất hiện "thiên cẩu thực nhật", cuối năm lại gặp nạn châu chấu. Trên triều đình sứt đầu mẻ trán. Khi Phó Bình An đi thỉnh an Thái hậu, nàng thấy trên trán Thái hậu nổi lên một cục u lớn.

Màn hình bình luận lo lắng về chuyện này:

【valhala S: Nạn châu chấu thời cổ đại thật là một tai họa nghiêm trọng.】

【trà sữa khoai môn trân châu: Thật ra với phương pháp quản lý hiện đại có thể xử lý tốt, hơn nữa châu chấu cũng có thể ăn mà, nhưng người cổ đại hình như không dám ăn.】

【vô luận Ngụy Tấn: Vì sao đến vỏ cây và thịt người cũng ăn rồi mà lại không ăn châu chấu nhỉ?】

【viên: Bởi vì cảm thấy châu chấu liên quan đến thiên tai, thuộc về tai ương do thần linh giáng xuống, là sứ giả của thần linh.】

【hoa kia kn: Tiểu hoàng đế mà tự mình chấp chính thì tốt biết mấy, chúng ta có thể hiến kế cho ngươi.】

Suốt mấy ngày liền, đề tài trong buổi chầu sáng đều là nạn châu chấu ở Lương Nam.

Thế là sau khi trở về, Phó Bình An cũng thông qua màn hình bình luận và sách vở để học hỏi thêm một số kiến thức về nạn châu chấu. Sau đó nàng phát hiện rất nhiều người trên triều đình thật sự giống kẻ ngốc.

Mấy ngày trước, Ngự sử đại phu Cao Nham đã nói chắc như đinh đóng cột rằng châu chấu là tai họa do trời giáng xuống, tại vì trong triều có kẻ gian nịnh thần nên thần châu chấu mới giáng tai ương xuống dân chúng.

Khi hắn nói những lời này, sắc mặt của Thái hậu trở nên rất khó coi. Người xem trên màn hình cũng bình luận:

【tiểu triệu: Người này không phải anh trai của Thái hậu sao?】

【Trường An Hoa: Hình như là biểu ca gì đó.】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Người này chắc cũng không nhạy cảm chính trị gì đâu, mà giờ lại nói ra cái này... Mặc dù ta hiểu được, hắn có thể đang muốn nói đến Nhiếp chính vương, nhưng nghe trực tiếp thế này, ai cũng sẽ nghĩ là đang ám chỉ Thái hậu với Thừa tướng a. 】

【 vô luận Ngụy Tấn: Vì sao a? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Nhiếp chính vương đâu có ở trong triều, chủ yếu là nàng vẫn đang ở bên ngoài đánh trận. Nếu bây giờ cả triều đều đang đồn nàng là gian thần mưu phản từ trên trời rơi xuống, vậy thì nàng dứt khoát khỏi cần quay về, trực tiếp khởi binh tạo phản luôn đi... 】

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: !!! 】

【 mất ngủ từng ngày: Tiến độ kịch bản trực tiếp nhảy sớm hơn 10 năm luôn rồi! 】

Không biết có phải hắn cũng ý thức được điểm này hay không, mà mấy hôm sau lại đổi cách nói: gần đây thiên tai liên tiếp, có lẽ là tổ tông muốn tế lễ.

Dĩ nhiên đây đều là lời linh tinh. Điều chính yếu là bàn bạc cách ứng phó thiên tai. Đám đại thần tranh luận kịch liệt, phần lớn chủ đề xoay quanh việc xử lý nạn dân.

Phó Bình An trong lúc bị màn đạn ảnh hưởng ít nhiều yếu ớt hỏi một câu: "Không diệt trừ tai họa à?"

Đám đại thần lập tức dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà vẫn tỏ vẻ nhân từ nhìn Phó Bình An, đáp: "Châu chấu bay đầy trời, là thứ sức người không thể khống chế."

Phó Bình An nói: "... Ít nhất cũng phải diệt trứng, phòng ngừa chúng sinh sôi không ngừng chứ."

Đại thần đáp: "Sách cổ nói, châu chấu là trứng cá biến thành, rồi lại hóa thành tôm cá. Trứng ở dưới sông dưới biển, vậy thì diệt kiểu gì?"

Phó Bình An: "..."

Nàng nhìn về phía người vừa nói câu đó, vị này chính là Đại nông ti của nàng.

Phó Bình An trầm mặc.

Lúc này, màn đạn trở thành cái miệng thay nàng nói ra:

【hũ tro cốt mua năm tặng sáu: Đám đại thần toàn một lũ ngu!】

【Trường An Hoa: (icon che mặt) Cũng không nên tách rời bối cảnh thời đại mà nhìn vấn đề, người xưa nhận thức về thế giới vốn mơ hồ.】

【mất ngủ từng ngày: Ha ha, rõ ràng là ngu mà.】

【trà sữa khoai môn trân châu: Ừm... Mặc dù có thể hiểu được, nhưng nhìn cảnh này vẫn thấy bực.】

【bảo bên trong đóng: Bọn họ đối xử với nạn dân cũng có vấn đề lớn!】

Tranh luận nhiều nhất vẫn là làm sao để nạn dân ở lại ngoài thành, không gây rối loạn an ninh trong thành? Nếu cứu trợ thiên tai thì cần bao nhiêu lương thực? Và lương thực đó lấy ở đâu? Có cần phải tăng thuế hay không?

Lần này, bọn họ cãi nhau cực kỳ gay gắt, còn Phó Bình An thì thấy kỳ lạ.

Dân chúng chẳng phải đang chịu khổ sao? Sao họ không quan tâm dân chúng?

À, họ vẫn để tâm, nhưng dường như chỉ để ý đến dân trong thành, và quan tâm hơn là "cuộc sống bình thường" của họ có bị ảnh hưởng hay không.

Sau hai ngày cãi nhau ngoài đời thực, màn đạn cũng bắt đầu tranh luận.

Một người tên "trăng lên Đông Sơn" bất ngờ xuất hiện, chất vấn Phó Bình An tại sao không trực tiếp nói cho đám đại thần biết cách trị nạn châu chấu. Nàng rõ ràng là Hoàng đế, nếu đưa ra phương án thì bọn họ chắc chắn sẽ làm theo, không hiểu nàng còn do dự gì nữa?

【 trăng lên Đông Sơn: Ngươi do dự khiến hàng trăm, hàng ngàn người chết, lương tâm ngươi còn không vậy 】

Phó Bình An vô cùng kinh hãi. Nàng phải thừa nhận, trước đó tuy có mơ hồ nhận thức được mức nghiêm trọng của vấn đề nhưng chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.

Nhưng cũng có người đứng ra bênh vực nàng:

【mất ngủ từng ngày: Nói mồm lúc nào cũng dễ hơn, đúng chứ?】

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Nhất định phải giấu dốt, đối phó Thái hậu thì tốt nhất là một kích thắng ngay, nếu không sẽ dễ bị phản kích.】

【trăng lên Đông Sơn: Làm Hoàng đế mà nhát gan như vậy thì còn có ích gì? Hoàng đế đương nhiên phải quyết đoán, chứ cứ ở mãi "vạch xuất phát" thì bao giờ mới tiến bộ được? Lần này đưa ra chút kiến nghị sẽ tạo được tiếng nói trong đám đại thần. Đôi khi mạo hiểm vẫn là điều cần thiết.】

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ta chỉ muốn nhắc nhở vẫn chưa đến thời điểm có thể mạo hiểm. Mạo hiểm khi mười tám tuổi, cơ thể khỏe mạnh, với mạo hiểm khi mười tuổi còn là một đứa trẻ là hai khái niệm khác nhau.】

【trăng lên Đông Sơn: Nhưng cũng phải lên tiếng một chút chứ? Ngươi cần tạo được sự hiện diện trong đám triều thần. Thái hậu chắc chắn sẽ kiêng kị, nhưng đây là cái đáng để làm.】

【trăng lên Đông Sơn: Chỉ cần ngươi được triều thần tin tưởng, ngươi sẽ có cơ hội giành lại quyền lực một lần nữa. Phải dũng cảm thực hiện những bước đầu tiên.】

【trà sữa khoai môn trân châu: Không phải tốt nhất vẫn nên chờ đến khi đề bạt được nhiều người về phe mình hơn sao?】

【trăng lên Đông Sơn: Nhưng làm sao kéo người về phe mình? Ngươi phải hành động khiến cho họ thán phục, thì họ mới trở thành người của ngươi. Họ sẽ không tự nhiên từ trên trời rớt xuống đâu?!】

【trà sữa khoai môn trân châu: Ta thấy đám chính khách bọn họ tên nào cũng hám lợi như nhau!】

【trăng lên Đông Sơn: Ngươi cũng phải biết rằng ở vương triều phong kiến như thế này, một vị quân chủ thánh minh dám đứng lên ra sức vì lợi ích quốc gia thì vô cùng đáng quý, bởi vì việc này đại biểu hắn có thể trở thành hiền thần và được lưu danh sử sách nghìn đời. 】

Phó Bình An trong cuộc tranh luận này trở nên dao động, nàng cảm thấy cả hai bên dường như đều có lý. Nhưng "trăng lên Đông Sơn" khẩu chiến gay gắt với tất cả mọi người, vả lại còn nói năng chắc như đinh đóng cột. Nàng cũng muốn nói cho mọi người biết nàng đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.

Huống hồ, nàng cũng thường xuyên nhớ lại câu nói kia của "trăng lên Đông Sơn": có hàng ngàn hàng vạn người đang chết đi vì sự do dự của nàng.

Những ý nghĩ này không ngừng đấu tranh trong đầu nàng. Thêm vào đó, một hôm nọ, Thái hậu vì suy nghĩ quá độ nên bị bệnh, có hai ngày không đến nghị sự. Vào ngày thứ hai Thái hậu vắng mặt, Phó Bình An thực sự không thể nhẫn nhịn được nữa.

Sau khi bế triều, Phó Bình An chỉ triệu Thừa tướng, Thái úy, Đại Tư Nông, Thái Thường và Đại hành lệnh đến nghị sự, rồi cắn răng nói: "Nếu không trị nạn châu chấu, nó sẽ kéo dài đến mùa đông, cuối cùng ảnh hưởng nghiêm trọng đến Ngụy Kinh."

"Cái này..." Đại Tư Nông nhìn Thừa tướng Phạm Nghị, thấy Phạm Nghị có vẻ như đang suy tư, liền nói, "Theo điển tịch thì rất có khả năng."

Phó Bình An nói: "Trẫm... Trẫm có một vài suy nghĩ, chỉ là không biết có phải là viển vông hay không. Vì vậy, trẫm muốn trao đổi với chư vị và nhờ các vị xem xét kỹ lưỡng."

Nàng không kìm được nhìn về phía Phạm Nghị. Thấy Phạm Nghị mỉm cười nhìn mình, nói: "Bệ hạ cứ nói."

Mặc dù Phạm Nghị thường xuyên đến giảng bài, nhưng Phó Bình An thực ra không hiểu rõ về con người này. Bình luận nói người này là "con cáo già", nhưng Phó Bình An cũng không hiểu lắm từ này có nghĩa là gì.

Phó Bình An chỉ biết rằng hắn chắc chắn là người của Thái hậu. Nhưng hắn là Thừa tướng, làm việc luôn đường hoàng, không cần phải né tránh.

Trừ phi có người thay thế nàng.

Phó Bình An nhớ lại thành quả học tập mấy ngày qua: "Trong thơ có nói, 'đi nó minh đằng, cùng với mâu tặc', 'minh đằng' giống như đang nói về châu chấu. Châu chấu có phải thực ra là một loại côn trùng không? Đã là côn trùng thì chắc chắn có trứng. Muốn trị nạn châu chấu, có thể bắt đầu từ việc này."

Đại Tư Nông nói: "Cho dù là trứng côn trùng, nhưng trứng thì rất nhỏ, biết tìm ở đâu?"

Phó Bình An nói: "Trẫm đã tra cứu điển tịch, thấy nạn châu chấu phần lớn xảy ra ở những vùng có nhiều diện tích nước sau đợt hạn hán. Có phải trứng của chúng đã được đẻ ở ven sông không?"

【Syria rà mìn bên trong: Nói đến tình trạng này có phải hơi quá không?】

【mất ngủ từng ngày: Ta cũng cảm thấy vậy. Đừng nói, lỡ nhóc bị coi là yêu quái thì sao? Hãy nói về những chuyện cứu trợ thiên tai lập công thì hơn.】

Các đại thần im lặng một lúc lâu, Phó Bình An cũng cảm thấy bất an. Đang định nói gì đó thì Thái úy cười nói: "Bệ hạ đúng là suy nghĩ viển vông, ngây thơ đáng yêu."

【mất ngủ từng ngày: Ta muốn giết hắn.】

Phó Bình An cười lớn nói: "... Trẫm cũng chỉ là suy đoán."

Phạm Nghị nói: "Bệ hạ lo lắng cho bách tính, là phúc của xã tắc. Chúng thần sẽ tùy cơ ứng biến."

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ý là 'ta sẽ xem xét, bệ hạ đừng hỏi nữa.'】

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ai, tại sao không nghe ta? Ta đã nói là chưa đến lúc, khéo không chừng đã vô tình đánh rắn động cỏ rồi.】

Đại não của Phó Bình An trống rỗng, lần này dứt khoát có chút "vò đã mẻ không sợ sứt" nói: "Còn về việc cứu trợ dân tị nạn, trẫm nghĩ, dân tị nạn cũng là bách tính. Cần lấy việc trợ cấp và an trí làm chủ. Có thể chiêu mộ một số thanh niên trai tráng làm việc cho triều đình, triều đình trả công cho họ, lấy công thay cứu tế được không?"

Phạm Nghị vuốt râu: "Hành động này ngược lại cũng có từ xưa. Đây quả là một ý kiến hay. Ngày thường bệ hạ trông có vẻ ham chơi, nhưng hóa ra lại hiểu biết rộng như vậy."

【mất ngủ từng ngày:... Hả? Đây không phải là đề xuất trong Chính sách kinh tế mới của Roosevelt sao?】

【mời ngậm Nhiếp chính vương x Thái hậu cp: Thế nên chúng ta từ thời cổ đại đã có chính sách này rồi nhỉ...?】

【Misaka 111: Lầu trên là tà giáo à?】

Phó Bình An không hiểu "cp" có nghĩa là gì, nên không có phản ứng gì với từ này. Nhưng khi thấy hai cái tên "Nhiếp chính vương" và "Thái hậu" kết hợp với tình hình hiện tại, như có hai ngọn núi lớn đang đè nặng lên Bình An.

Càng khó chịu hơn.

Nàng vô cùng miễn cưỡng nói: "Vậy xin nhờ chư vị."

Lần đầu tiên Phó Bình An cố gắng giành quyền phát biểu - cuối cùng đều thất bại.

Nhưng ở một nơi Phó Bình An không biết, mọi chuyện lại không hoàn toàn thất bại.

Cuối thu, khí trời trong lành, là lúc thích hợp để leo núi.

Điền Miện đứng trên đỉnh núi, nhìn ra bốn phía, thấy biển mây mênh mông như khói sóng mờ ảo, không nhịn được thở dài một hơi. Có người phía sau hổn hển chạy tới, thở dốc nói: "Điền công, đây có thật là do Bệ hạ đề xuất không? Muốn ưu tiên trị thiên tai, trợ cấp bách tính, lấy công thay thế cứu tế?"

Điền Miện quay đầu nhìn người thanh niên phía sau, cười nói: "Lão hủ cần gì phải lừa ngươi?"

Người thanh niên giật mình, sau đó đột nhiên cười nói: "Vậy nói rõ Linh không nhìn lầm người."

Điền Miện nói với vẻ đầy ẩn ý: "Chắc chắn là ngươi đã nhìn đúng người, chỉ là bây giờ viên ngọc sáng đang gặp lúc khó khăn nên chưa thể phát huy được tài năng."

Người con trai đó chính là Trương Linh, người trước đây đã dâng bài "Ngũ Sắc Điểu Phú" cho Phó Bình An ở ngoài thành Ngụy Kinh.

Trên thực tế, hắn thuộc một nhánh bên của Trương gia ở Tín Sơn. Trương gia vốn dĩ không phải là một thế gia quá nổi tiếng, lại thêm hắn chỉ là con cháu dòng bên, có thể nói là một kẻ mờ nhạt trong số những người mờ nhạt. Bình thường thì việc làm quan đã rất khó với hắn, nhưng khi đó bệ hạ đã tiếp nhận bài phú của hắn, gián tiếp làm hắn nổi danh. Bây giờ mọi người nhắc đến hắn đều nhớ đến hắn là "người đã viết phú cho bệ hạ khi còn chưa lên ngôi".

Lời này rốt cuộc là khen hay chê thì tạm thời chưa nói, nhưng bệ hạ đã có ơn với hắn.

Cũng có lẽ vì hành động này của hắn thực sự rất táo bạo nên Điền Miện khá coi trọng hắn. Hắn cũng thành công trở thành học trò của Điền Miện, xem như đã bước lên một con thuyền lớn đầy hy vọng.

Tạm thời chưa bàn đến việc Điền Miện là cậu của bệ hạ, ông cũng là một học giả nổi tiếng đương thời, có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực kinh sử.

Trương Linh nghe Điền Miện nói vậy, bực tức nói: "Bây giờ trong triều lũ sâu bọ hoành hành, xung quanh quân thượng toàn là chó sói, thế đạo đại loạn, nên ứng nghiệm lên người bọn chúng... Nhưng chắc là bây giờ Thái hậu hối hận đứt ruột rồi, mới có bao lâu đã gặp tai họa, ghế còn chưa ngồi ấm chỗ, đúng là 'người làm thì trời nhìn', đây chính là làm điều trái đạo thì sẽ bị cô lập thôi."

Điền Miện liếc nhìn hắn, khẽ nhíu mày, thở dài nói: "Người chịu khổ rốt cuộc vẫn là bách tính, chẳng có gì đáng để cười trên nỗi đau của người khác."

Trương Linh nghe vậy thì sững sờ, rồi cúi người hành lễ: "Là Linh lỡ lời." Nhưng Thái hậu đúng là không hề dễ chịu, ngay cả Vân Bình quận chúa cũng đã nhìn ra.

"Hôm qua ta đến thỉnh an, trên trán Thái hậu nương nương nổi lên một cái bướu rất lớn, dùng một lớp bột chì rất dày cũng không che hết được." Vân Bình quận chúa đã nói với Phó Bình An như vậy.

Phó Bình An thực ra cũng đã thấy, đồng thời lúc đó màn hình bình luận còn nói:

【 Dùng bột chì sao? Vậy Thái hậu sống không được bao lâu nữa rồi, bột chì độc như vậy... 】

Nhưng vì Phó Bình An không am hiểu về mỹ phẩm nên không hiểu rõ, bây giờ nghe Vân Bình quận chúa nhắc đến, liền hỏi nhỏ: "Là bột chì sao?"

Vân Bình quận chúa nói: "Đúng vậy, là do các phương sĩ trong cung dâng lên. Ngươi cũng biết, những phương sĩ trong cung bình thường không làm việc gì cả, chỉ luyện đan. Đan luyện không ra thì đành phải làm mấy trò vặt vãnh."

Nói đến đây, nàng lại do dự, nói: "Nhưng mà hình như dùng rất tốt."

Phó Bình An vội nói: "Ngươi đừng dùng, cái đó có độc."

Vân Bình quận chúa chớp mắt: "Thật sao?"

Phó Bình An chắc chắn gật đầu.

Vân Bình quận chúa liền nói: "Được rồi, ta không dùng."

Hai người liếc nhìn nhau, bỗng nhiên bật cười, cười xong, vẻ mặt lại trở nên chua chát. Vân Bình quận chúa khẽ nói: "Thái hậu hình như đã hạ quyết tâm muốn ta rời đi rồi."

Phó Bình An giả vờ thản nhiên: "Trẫm cũng cảm thấy ngươi trở về thì tốt hơn."

Vân Bình quận chúa trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi mà còn nói vậy nữa thì ta sẽ giận đó."

【Trường An Hoa: Tiểu Bình An, ngươi đừng nói nữa, ta cũng thấy giận lây rồi đây.】

Phó Bình An không hiểu nhiều về những lý lẽ trong đó, nhưng thấy vẻ mặt của đối phương không đúng, vẫn vội vàng gật đầu và im lặng.

Thực ra, nàng có chút nghi ngờ việc Thái hậu sốt ruột muốn Vân Bình quận chúa rời đi là do nàng.

Hôm nàng phát biểu quan điểm của mình trong buổi nghị sự, ngay tối đó Thái hậu đã gọi nàng đến ngay.

Căn bệnh của Thái hậu nói một cách đơn giản là mất ngủ, nhiều mộng, ngủ không ngon, cộng thêm áp lực và mệt mỏi nên có chút suy nhược và sốt nhẹ. Lúc Phó Bình An đến thì bà đã đỡ hơn nhiều rồi, ít nhất là so với Phó Bình An thì bà còn có vẻ hồng hào hơn một chút.

Thấy Phó Bình An, bà lại đỡ trán nói trong lòng mình khó chịu, đầu đau quá. Phó Bình An đành phải hỏi bà vì sao đau đầu. Thái hậu liền nói: "Bệ hạ có chuyện không nói trước mặt ta, lại cố ý nói lúc ta không thượng triều, rốt cuộc vì sao vậy?"

Cơ thể của Phó Bình An không thể kiểm soát được mà cứng đờ, suýt chút nữa không giữ được vẻ mặt. May mà trước khi đến, màn hình bình luận đã cho nàng một lời giải thích hợp lý nên cuối cùng nàng đã kiềm chế được biểu cảm, đồng thời theo phương án dự phòng của mọi người, nàng rụt rè nói: "Cũng không phải cố ý lúc mẫu hậu không có mặt, chỉ là trẫm đột nhiên nghĩ ra thôi."

"Vậy vì sao không gọi Ngự sử đại phu đến? Ông ấy cũng là cậu của con mà."

Phó Bình An lúng túng nói: "Cậu... nói lần trước nạn châu chấu là do vua vô đạo, trẫm có chút sợ hãi. Mẫu hậu, có phải hắn đang nói trẫm không? Trẫm vừa lên ngôi thì tai họa liên miên, trẫm có phải là một vị quân chủ vô đức không?"

Đây đương nhiên là đang giả ngu.

Nhưng cái sự ngây thơ này rất hợp lý.

Trong suy nghĩ của Thái hậu, Phó Bình An chỉ là một đứa trẻ chưa đến mười một tuổi. Tình hình thế sự hiện tại trong mắt người lớn đương nhiên là rõ như ban ngày, nhưng trẻ con thì chưa chắc đã hiểu. Trên điển tích chỉ nói "vua vô đạo thì tai họa liên miên", chứ không nói cho nàng biết cách xem xét thời cuộc để tránh họa. Đại thần cứ luôn mồm nói vòng vo, cãi qua cãi lại, nàng tưởng là đang nói mình thì cũng bình thường thôi.

Có lẽ Thái hậu đã tin, bà thậm chí còn thốt ra câu: "Lời nói của đại thần cũng không cần tin hoàn toàn."

Phó Bình An hơi kinh ngạc, liếc nhìn bà một cái. Thái hậu liền đổi chủ đề: "Gần đây con đang học về 'Yến Tử Xuân Thu' phải không?"

Phó Bình An nói: "...Là con tự suy đoán thôi, Thừa tướng nói con chưa từng thấy qua."

Trong mắt Thái hậu thoáng qua sự nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Có một số việc chỉ mới nghĩ tới đừng vội cho là đương nhiên. Hoàng đế vẫn nên đọc nhiều sách, nhưng chuyện nạn châu chấu thì không cần suy nghĩ nhiều. Thời Cao tổ cũng thường có nạn châu chấu ở khắp nơi."

Phó Bình An gật đầu nói phải.

Mấy ngày nay Phó Bình An chăm sóc bệnh tình rất chu đáo, cuối cùng đã khiến cho Thái hậu không còn nghi ngờ. Nhưng không hiểu sao, Vân Bình quận chúa lại bắt đầu bị đối xử khắc nghiệt, cung nhân bị quở trách, vật tư bị thiếu hụt, còn cung nữ thân cận lại không hiểu sao bị bệnh và bị đưa ra khỏi cung.

Vân Bình quận chúa và Phó Bình An đều nhận ra đây là cách Thái hậu muốn ép nàng nhanh chóng rời đi.

Thái hậu muốn làm việc gì đều sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu không nhanh chóng để bà đạt được mục đích, có lẽ bà sẽ dùng đến những thủ đoạn quyết liệt hơn.

Phó Bình An luôn cảm thấy việc này nguyên nhân do nàng đã nhất định phải thể hiện quan điểm của mình ở buổi nghị sự hôm đó. Nàng thậm chí không dám nói chuyện này cho Vân Bình quận chúa biết.

"trăng lên Đông Sơn" sau đó không nói gì nữa, dù cho những người trong màn hình bình luận không ngừng chế giễu hắn. Nhưng thông qua việc này, Phó Bình An hiểu ra rằng, người xem có thể đưa ra gợi ý, nhưng cuối cùng việc đưa ra phán đoán đúng hay sai vẫn phải do chính nàng quyết định, bởi vì hậu quả luôn là do nàng gánh chịu.

Nếu nàng không gánh nổi, nó sẽ lan sang những người xung quanh.

Bữa tối hôm đó, nàng cũng dùng bữa tại Thanh Tuyền Cung, bởi vì nếu nàng dùng bữa ở đó thì thức ăn sẽ ngon hơn một chút. Chỉ là nàng không thể thường xuyên đến, vì Thái hậu càng "răn dạy" nàng thì lại càng "răn dạy" Vân Bình quận chúa nhiều hơn.

Sau khi bữa tối kết thúc, Vân Bình quận chúa tiễn Phó Bình An ra đến cửa. Gần đến cổng cung, nàng đột nhiên kéo Phó Bình An đi nhanh một đoạn, thấy cung nhân đã bị bỏ lại đằng sau, nàng hạ giọng nói: "Người thị vệ mà lần trước ngươi muốn gặp, ta sẽ giúp muội nghĩ cách để gặp nàng. Đến lúc đó hãy đến Bắc Cung."

Phó Bình An giật mình, muốn ngăn cản nhưng cung nhân đã theo kịp. Phó Bình An đành phải nói lấp lửng: "Tỷ đừng có làm bừa đấy."

Nàng không biết Vân Bình quận chúa nghĩ ra biện pháp gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Bốn ngày sau, vào một đêm nọ, nàng tỉnh giấc trong tiếng ồn ào và nhìn thấy ánh lửa bốc lên ngùn ngụt từ hướng Thanh Tuyền Cung.

Tay chân Phó Bình An lạnh toát. Cầm Hà từ ngoài cửa bước vào, tay cầm một chiếc áo choàng và nói: "Bệ hạ đừng vội, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì."

Phó Bình An giật lấy áo choàng, lập tức lao ra ngoài cửa.

Nàng chạy nhanh hơn bao giờ hết, cung nhân không kịp phản ứng đã bị nàng bỏ lại phía sau. Khi gần đến Thanh Tuyền Cung, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"Đến lúc đó hãy đến Bắc Cung." Bắc Cung thực ra là lãnh cung của tiền triều, nhưng bây giờ các phi tần của tiên đế đều đã được chôn cất, cung nhân trong cung cũng ít nên lãnh cung vốn không còn người ở.

Phó Bình An thấy bốn bề vắng lặng, liền rẽ bước chạy về hướng Bắc Cung. Trên đường không có bất kỳ ai, có lẽ tất cả đều bị thu hút bởi đám cháy lớn ở Thanh Tuyền Cung.

Cuối cùng, khi nhìn thấy cổng Bắc Cung từ xa, Phó Bình An đã bắt gặp một thân ảnh quen thuộc.

Nàng chưa bao giờ thấy người đó tiều tụy đến vậy. Mặt dính đầy bụi bẩn, tóc rối bời, chỉ mặc một chiếc áo lót, chân trần đứng trên mặt đất. Trong đêm tối, tường thành và mặt đất đều đen nghịt, nhưng toàn thân nàng ấy lại trắng như đang phát sáng.

Phó Bình An thở hổn hển, vừa định nói chuyện thì ngay giây sau đã bị nàng ấy kéo vào sau cửa. Phó Bình An kinh hãi: "Cửa này sao lại không khóa?"

"Khóa làm gì, nơi này xưa nay không có ai. Sao cái người tên Trần Yến kia vẫn chưa tới nhỉ? Chắc nàng ấy không hiểu ý ta rồi." Giọng Vân Bình quận chúa có vẻ nôn nóng.

Phó Bình An kinh ngạc nhìn nàng. Mới vừa rồi, tim nàng như bị dao cắt, nước mắt lưng tròng. Vân Bình quận chúa liếc nhìn vẻ mặt của Phó Bình An, đã hiểu ra nên ngượng ngùng nói: "Ngọn lửa đó do ta phóng hỏa."

Rồi lại cười trộm: "Phó Linh Tiện và Thái hậu đều sẽ rất tức giận."

Phó Bình An "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Ta cũng rất tức giận."

Vân Bình quận chúa nhìn nàng, dịu giọng nói: "Thật xin lỗi, chỉ là trước khi đi, ta cũng muốn giúp ngươi một tay. Thật ra chết cũng không sao, ta cũng không luyến tiếc mạng sống này. Nếu mạng sống của ta có thể giúp được muội một chút thì cũng rất tốt."

Trong lòng Phó Bình An nổi lên một ngọn lửa, cảm xúc này còn mãnh liệt hơn cả khi Thái hậu "răn dạy" nàng. Nàng hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao vẫn không muốn sống? Ta cũng muốn sống, ta vẫn luôn cố gắng, nhưng từng người bên cạnh đều lần lượt rời xa, nhưng ta vẫn luôn muốn sống. Tại sao tỷ lại không muốn sống? Ta, ta..."

Vân Bình quận chúa nhìn nàng, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Phó Bình An đột nhiên ngượng ngùng không thể nói hết câu. Nàng vốn định nói "Ta cần tỷ", nhưng lại chuyển sang: "Tỷ còn chưa biết vì sao ánh sáng lại sáng, thế giới lại vì sao tròn, tỷ không thích thiên văn sao? Trong sách còn chưa kịp nói cho tỷ biết đáp án, tỷ đều không cần nữa sao?"

Đôi mắt Vân Bình sáng rực lên từng chút một, nàng thì thào nói: "Ta..."

Nàng siết chặt tay Phó Bình An, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt lấp lánh như có lửa. Phó Bình An nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Vân Bình, khi đó nàng nhìn vào mắt nàng ấy và cảm thấy người này y hệt như một ông lão.

Phía sau, đột nhiên có một giọng nói bất đắc dĩ vang lên: "Hai người gan thật lớn."

Phó Bình An quay đầu lại.

Trần Yến vác kiếm, vậy mà lại ngồi xổm trên cung thành Bắc Cung. Nhìn thấy hai người, nàng nhảy xuống từ trên tường thành.

Nàng mặc quần áo thị vệ trong cung, trên đầu buộc một dải khăn đỏ, thái dương lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ cũng vừa vội vàng chạy đến.

Vân Bình quận chúa nói: "Ngươi chậm chạp quá."

Trần Yến nhếch mép: "Thần đã nhanh lắm rồi, dù sao còn phải tiện tay xử lý một vài cái đuôi nhỏ bám theo."

"Bệ hạ lá gan thật lớn, chẳng lẽ không nghĩ rằng, thần căn bản không phải người mà bệ hạ đang tìm sao?"

Phó Bình An liếc nhìn Vân Bình quận chúa, chuyện này hiển nhiên là Vân Bình quận chúa tự ý làm.

Nhưng nàng lại nói: "Trẫm muốn đánh cược một lần."

Trần Yến cười một tiếng, đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm bên hông. Phó Bình An toát mồ hôi lạnh, cố nhịn lại bản năng muốn lùi về sau.

Trần Yến tiến lại gần, quỳ một gối xuống, dáng người thẳng tắp cung kính, nhưng lời nói lại ngả ngớn: "Bệ hạ đã thắng cược."

Nàng trông hoàn toàn khác so với lần trước nhìn thấy ở Triêu Dương Cung. Hôm đó nàng vô cùng quang minh lẫm liệt, nhưng đêm nay nàng lại bước ra từ trong bóng tối, dáng vẻ đi đứng hờ hững như thể mang theo tà khí.

--------

Lời của editor:

Chương trước cứ tưởng Trần Yến là "nam" @@

Vì mình edit một lúc 2 chương nên số lượng từ vô cùng nhiều, cảm phiền mọi người đọc thấy chỗ nào "hơi sai sai" thì hú mình sửa nha, cảm ơn cả nhà đã theo dõi ~

Chương trước Chương tiếp
Loading...