[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh
CHƯƠNG 25 - 26
- CHƯƠNG 25 -Khi A Anh vào phòng, vì quá căng thẳng mà vấp phải ngưỡng cửa.Triệu ma ma quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng rồi nói: "Hèn chi trước đây bệ hạ không nhớ đến ngươi, quá hấp tấp vội vàng rồi!"A Anh không phục: "Vậy cũng còn hơn con nhỏ tư thông kia."Triệu ma ma cười lạnh: "Người ta là Địa Khôn."Trong mắt A Anh thoáng qua vẻ ghen tỵ vì Địa Khôn tự nhiên là khác biệt so với nàng. Gia đình bình thường mà sinh được Địa Khôn thì không thiếu gì tiệc tùng ăn mừng, nhưng nếu sinh ra Thường Dung thì không bị vứt bỏ đã may mắn lắm rồi.Tuy nói vậy, nhưng nàng vẫn cứng miệng: "Tướng mạo của con nhỏ đó cũng sẽ bị đánh cho không còn miếng thịt nào lành lặn."Nếu không phải nhờ bệ hạ che chở, A Chi chắc chắn cũng không được yên ổn. Nhưng giờ đã xuất cung cộng với thân phận Địa Khôn thì chắc chắn sẽ được trọng vọng. A Anh bặm môi, cố gắng giấu đi sự ganh ghét ghê tởm của bản thân.Nàng tự nhận dung mạo và tính cách đều không hề thua kém A Chi. Hơn một năm qua, nàng vẫn không hiểu vì sao nàng và A Chi rõ ràng cùng xuất hiện trước mặt bệ hạ, nhưng bệ hạ lại thích A Chi hơn.Nhưng ít ra hiện tại nàng đã tìm được một lý do giải thích tại sao bệ hạ thích A Chi hơn: vì bệ hạ là Thiên Càn, A Chi là Địa Khôn, Thiên Càn tự nhiên bị Địa Khôn thu hút, đó là chuyện đương nhiên.Chỉ là điều này khiến tâm trạng của nàng càng thêm phức tạp.Nhưng dù thế nào, A Chi đã đi, nàng được sủng ái đến đâu thì cũng chỉ như "hoa cúc xế chiều". Hôm nay bệ hạ đã triệu nàng đến, điều này đủ để chứng minh bệ hạ cuối cùng cũng nhớ đến nàng rồi.Chỉ là... không biết bệ hạ có biết chuyện nàng là người mật báo không?Nàng bước vào phòng ngủ, thấy bệ hạ đang ngồi bên giường, bàn chân trần lộ ra. Bệ hạ híp mắt nhìn nàng, ánh mắt đó khiến nàng không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, đành cúi đầu.Bệ hạ đã thay đổi rất nhiều so với lần đầu nàng gặp. Nàng vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, nàng và A Thanh đã lén cười khi thấy bệ hạ, không hiểu tại sao một tôn thất tử đệ sao lại bẩn đến thế. Sau khi tắm gội, một thùng nước bùn chảy ra, đứa trẻ gầy gò giống như con khỉ con, da dẻ đen sạm, dù có khoác lên người lụa là xa hoa vẫn có vẻ không hợp, giống như một mầm rau mọc dại.Nhưng bây giờ dù chỉ mặc áo lót màu trắng, đối phương vẫn giống một người cao cao tại thượng. Làn da trắng như tuyết, thân hình gầy gò, thần sắc mang theo chút chán ghét nhàn nhạt. Bệ hạ đưa tay về phía nàng, ngón tay thon dài và tinh tế, mỗi đầu ngón tay đều trơn bóng trắng nõn, trông như chưa bao giờ phải làm việc.Trong khoảnh khắc, hình ảnh của một năm trước và hiện tại chồng chéo lên nhau, khiến ký ức đó có vẻ không chân thực. A Anh sững sờ một chút. Triệu ma ma liền nói: "Thất thần làm gì, mau giúp bệ hạ mặc quần áo."Việc hầu hạ bệ hạ đương nhiên không phải trách nhiệm của riêng nàng, nhưng những người khác chỉ có thể đưa áo, lấy nước. Có thể mặc quần áo cho bệ hạ là một hành động thân cận nhất với bệ hạ. Vì điều này A Anh thậm chí đã nín thở, đến mức làm xong mọi thứ thì mặt đã đỏ bừng.Nàng cảm giác được rằng sau khi hoàn thành việc này, những người khác mơ hồ liếc nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Trước đây, người làm công việc này là A Chi, và trước đó nữa là Cầm Hà. Rõ ràng vị trí này luôn thay đổi vì nó rất được yêu thích, và nàng thì mong rằng mình có thể ở lại vị trí này mãi mãi.Phó Bình An đương nhiên không biết A Anh đang suy nghĩ gì.Sáng nay, khi nàng gọi tên A Anh, hoàn toàn do bản năng. Nhưng sau đó, nàng bắt đầu mơ hồ nhận ra suy nghĩ của mình.Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua khiến nàng ngộ ra những thứ quý giá không nhất thiết phải luôn đặt trước mắt. Nếu đặt trước mắt, chúng ngược lại sẽ trở thành cái gai trong mắt người khác. Nàng cần tìm một vị trí thích hợp hơn để cất giữ những thứ mình yêu thích.Còn những vị trí giống như cái gai trong mắt, nàng có thể nhường lại cho những người không thích mình.Sau khi đánh răng rửa mặt và thay quần áo, nàng theo thường lệ đến Thiên Thu Cung để thỉnh an. Thái hậu vừa mới thức dậy và đang chải đầu, bà gọi nàng lại gần và ngồi xuống, ngắm nhìn sắc mặt nàng vài lần rồi cười nói: "Vẫn còn không vui à?"Phó Bình An lắc đầu đáp: "Không có ạ." Nhưng đôi mắt cụp xuống, môi mím lại, rõ ràng là dáng vẻ không vui.Thái hậu lại thích bộ dạng dễ nhìn thấu cảm xúc, không đề phòng của nàng. Hoàng đế mà tâm cơ thì bà sẽ càng không thoải mái. Hoàng đế không có tâm cơ, bà ngược lại rất vui lòng đóng vai người mẹ từ bi: "Vì cung nữ kia à? Hay là vì Vân Bình?"Phó Bình An không nói gì, ánh mắt lơ đãng. Thái hậu bất đắc dĩ lắc đầu, rồi bảo người hầu bên cạnh: "Đem vật kia tới đây."Lúc này, Phó Bình An thực ra đang phát livestream. Lần này, nàng đặt tên cho phòng livestream của mình là "Từ số không trở thành Hoàng đế", một cái tên mà nàng thấy có người từng nói trên màn hình bình luận.Sau khi đặt tên xong, nàng lại đặt "trà sữa khoai môn trân châu" làm người quản lý thứ ba của phòng livestream, rồi mới bắt đầu phát.Vừa phát sóng, đã có người vào xem.【vô luận Ngụy Tấn: Chủ phòng hôm qua tắt máy à???】Phó Bình An thầm nghĩ, lúc nào cũng một mình hắn dậy sớm nhất.Bây giờ Phó Bình An đã hiểu đôi chút về rất nhiều người xem. 'Bình An bảo bảo thật đáng yêu' là sinh viên, 'mất ngủ từng ngày' đúng thật ngày nào cũng mất ngủ, 'vô luận Ngụy Tấn' ngủ sớm dậy sớm,' trà sữa khoai môn trân châu' rảnh nhất sau bữa cơm chiều...Nàng không thể đáp lại, chỉ nhíu mày và dang tay ra. Đúng lúc này, Toàn ma ma cầm đến một chiếc hộp gỗ có họa tiết trang trí tinh xảo. Thái hậu nhận lấy, rồi đưa cho Phó Bình An, nói: "Hoàng đế xem có thích không?"Phó Bình An mở hộp ra, đôi mắt không kìm được mà mở to. Trong hộp gỗ là một thanh đoản kiếm tuyệt đẹp. Trên chuôi kiếm quấn dải lụa đỏ, trên vỏ kiếm chạm khắc hoa văn tinh xảo, khảm mã não đỏ. Phó Bình An không nhịn được cầm nó lên. Thanh kiếm nặng bất ngờ, nàng không thể cầm bằng một tay nên phải dùng hai tay.Mặc dù vậy, nàng vẫn vô cùng yêu thích, không nỡ rời tay. Nàng rút kiếm ra, chỉ thấy lưỡi kiếm trắng bệch, không có chút hào quang nào.【thần sông: Là kiếm chưa mài lưỡi.】Phó Bình An trước đây từng thấy kiếm của phụ thân. Nàng không biết thanh kiếm đó có tốt không, chỉ biết nó không tinh xảo bằng thanh kiếm trong tay nàng, nhưng lại nặng và lớn hơn. Lưỡi kiếm khi hứng ánh sáng sẽ chói lòa khiến người ta không mở mắt ra được.Thái hậu tinh tế quan sát biểu cảm của Phó Bình An. Thấy nàng đầu tiên là kinh ngạc vui mừng rồi sau đó lại thất vọng, bà liền nói: "Hoàng đế còn nhỏ, nếu kiếm đã mài lưỡi, lỡ làm bị thương con thì không tốt. Ngày thường con có người bảo vệ, thanh kiếm này chủ yếu là để con phòng thân thôi. Ta tạm thời chưa bảo thợ mài lưỡi, đợi con lớn hơn, con có thể tự mình mài, được không?"Mặt Phó Bình An lại sáng bừng lên, gật đầu nói: "Dạ được."【cá tạp quả đào: Đây là thấy ngươi không vui nên tặng quà à?】【vô luận Ngụy Tấn: Hồi nhỏ ta cũng thế, giả bệnh hoặc giả vờ không vui là mẹ ta lại tặng quà.】【cách cách: Thế là do mẹ ngươi tốt bụng, mẹ ta sẽ hỏi ta "Ngươi còn giả vờ không?"】Phó Bình An biết giờ phút này mình nhất định phải vui vẻ mới nể mặt Thái hậu. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận niềm vui này hoàn toàn chân thật. Nàng nhịn đi nhịn lại, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Trẫm có thể học kiếm thuật không?"Thái hậu liếc nhìn nàng, Phó Bình An liền biết mình đã nói quá nhiều. Nàng vội vàng cúi xuống ngắm thanh kiếm trên tay, giả vờ yêu thích không rời.Thái hậu nói: "Kiếm tuy oai dũng, nhưng không cẩn thận sẽ tổn thương bản thân. Hoàng đế là chủ thiên hạ, bên cạnh luôn có người bảo vệ, hà cớ gì phải học kiếm?"Phó Bình An liền gật đầu: "Mẫu hậu nói có lý."Thái hậu chậm rãi nói: "Lễ vật trong cung đã sớm đưa đến kho của con rồi. Đây là món quà mẫu hậu bí mật tặng con, hy vọng Hoàng đế đừng giận mẫu hậu... Mẫu hậu làm sao lại muốn Hoàng đế đau lòng đây? Chỉ là mọi việc trong cung nếu không tuân theo quy tắc thì khó mà khiến mọi người tâm phục khẩu phục."Phó Bình An nghe vậy, đứng dậy khỏi ghế, hoảng hốt nói: "Trẫm biết mẫu hậu làm tất cả vì lo cho trẫm nên chưa bao giờ có suy nghĩ giận dỗi."Thái hậu liền mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Phó Bình An.Phó Bình An chớp mắt một cái, che đi vẻ chán ghét trong mắt.Theo lý mà nói, đã là sinh nhật của Phó Bình An thì phải đến điện Triều Dương để gặp mặt các tông thân đến chúc mừng. Nhưng hôm nay lại mời mọi người tới Thiên Thu Cung.Cửa điện Thiên Thu Cung mở rộng, ở vị trí cao nhất đặt song song hai chiếc bàn. Phó Bình An ngồi bên phải, Thái hậu ngồi bên trái.Ngay cả bình luận cũng cảm thấy sự sắp xếp này có gì đó kỳ lạ, nhưng trong suốt buổi tiệc lại không có bất kỳ ai thắc mắc. Khi các tông thân tiến lên nói lời chúc mừng với Phó Bình An, họ phải đi qua và làm lễ với Thái hậu trước.Mỗi lần có một thành viên tôn thất tiến lên, màn hình bình luận lại trở nên phấn khích, suy đoán rằng liệu người đó có hành động ám chỉ gì không? Ví dụ như giả vờ ngã vào lòng Phó Bình An để nhét một tờ giấy, hoặc đột nhiên rút chủy thủ ra kề vào cổ Thái hậu.Nhưng thực tế buổi tiệc này không có gì xảy ra.Buổi tối, khi Phó Bình An trở về Kim Quế cung, màn hình bình luận vẫn tranh cãi không ngớt.【thơ mười bốn hàng người phát ngôn: Có lẽ, có khả năng nào không phải buổi tiệc này?】【k77: Vậy thì còn tiệc gì nữa? Về sau hình như còn có tiệc mừng thọ Thái hậu, tiệc Dẫn Lộc mùa thu, đi săn mùa thu, tiệc mừng thọ Nhiếp Chính Vương, nói chung là có rất nhiều tiệc.】【tiểu phân đều lên 7 rồi: Có khả năng nào chữ đó không phải là 'yến' (yến tiệc), mà là một chữ khác trông giống 'yến' không?】Phó Bình An dùng ngón tay nhúng nước viết chữ "yến" lên bàn, nhưng nàng nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy khả năng nào khác.【trà sữa khoai môn trân châu: Thôi đừng nghĩ nữa, nhóc mau nghỉ ngơi đi. Xe đến trước núi ắt có đường thôi.】【mất ngủ từng ngày: Hôm nay nhóc còn chưa học bài, nhóc xem một khóa học công khai đi.】【Trường An Hoa: Khóa học công khai đắt quá. Độc tố của Bình An còn chưa giải quyết được, hay là cứ tích lũy điểm trước đã.】Phó Bình An cũng thấy tốt nhất nên học một chút. Nàng mở cửa hàng, nhìn thấy số điểm tích lũy ở góc trên là hai trăm tám mươi nghìn.Nàng đã rất cố gắng tích lũy nhưng nhìn số điểm trước mắt vẫn còn quá xa vời.Nàng thở dài một hơi, bên ngoài cửa điện đột nhiên có tiếng gõ cửa, Phó Bình An giật mình. Nàng đã dặn cung nhân rằng hôm nay nàng muốn ở một mình trong điện, nên sẽ không có ai đến quấy rầy. Cho dù có việc thật sự khẩn cấp, cũng không nên gõ cửa, mà phải thông báo bằng lời mới đúng.Nhưng nàng nhanh chóng lên tiếng: "Vào đi."Cửa điện mở ra, Cầm Hà cúi đầu bước vào, đồng thời lập tức quỳ xuống đất.【theo dặc: Không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy Cầm Hà, ta đều thấy khó chịu...】【hạc trên núi xanh: Chắc do nhìn nàng quá hèn hạ, quá khổ, chúng ta nhìn thấy có chút không chịu nổi.】Phó Bình An đưa tay lau chữ "yến" đã viết bằng nước trên bàn, suy nghĩ một lát, rồi tắt livestream.Hiện giờ nàng mơ hồ đoán được phần lớn người trong phòng livestream có lẽ sẽ không muốn xem nội dung tiếp theo.Nàng lên tiếng: "Lại gần đây rồi nói."Cầm Hà nhanh nhẹn bò tới, quỳ trước mặt Phó Bình An. Phó Bình An hỏi nhỏ: "Ngươi đã có câu trả lời chưa?""Nô tỳ đã có rồi, còn có cả bằng chứng."Phó Bình An nói: "Đứng lên."Cầm Hà đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một cây trâm vàng, nói: "Bệ hạ, đây là nô tỳ nhân lúc A Anh ngủ, tìm thấy dưới gối của nàng. Cái này vốn là đồ của A Chi, là ngài đã thưởng cho A Chi, bệ hạ còn nhớ không?"Phó Bình An cúi đầu nhìn. Đương nhiên nàng nhớ, đó là hôm kiểm tra kho đồ, Phó Bình An tiện tay lấy ra và cài lên tóc A Chi.Cầm Hà hai tay nâng cây trâm cài tóc này: "A Chi quý trọng cây trâm này nhất, không đời nào lại tặng cho A Anh. Nhưng hôm đó sau khi sự việc xảy ra, thị vệ trong cung rất nhanh đã thu hết đồ đạc của A Chi, sao có thể để lại cây trâm này được? Vì vậy, nô tỳ nghĩ cây trâm này là do A Anh đã trộm từ trước.""Điều này hình như không thể chứng minh là nàng ấy đã tố cáo?""Không phải ạ. Cây trâm này có thể chứng minh nàng ta là kẻ mật báo. Trong cung mà ăn trộm đồ sẽ bị đánh đến chết, nhẹ nhất là đuổi ra khỏi cung. Nếu A Chi mất cây trâm này, chắc chắn sẽ đi loan tin. Sao A Anh lại có thể toàn mạng mà lấy trộm đồ được? Nàng ta chắc chắn biết A Chi không thể đi khai báo nên mới dám trộm đồ."Phó Bình An sững sờ nhìn mặt bàn, đột nhiên hiểu ra: "Ban đầu người tố cáo A Chi và thị vệ kia cũng là nàng ta, đúng không?"Cầm Hà cúi đầu: "Nô tỳ nghĩ, nàng ta đã mật báo một lần, tự nhiên có thể tố cáo lần thứ hai. Nàng ta thấy lần đầu không đủ để dìm chết A Chi, tất nhiên muốn dùng biện pháp mạnh hơn. Bây giờ đã có mục tiêu, nô tỳ tự nhiên có thể cạy miệng nàng ta ra. Bệ hạ chỉ cần cho nô tỳ thêm một chút thời gian."Phó Bình An nhắm mắt lại.Trong đầu nàng hiện lên một câu nói "nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình."-------- CHƯƠNG 26 -Nàng đã quên mình nhìn thấy câu nói này ở đâu, có lẽ là trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Màn hình bình luận không cho phép nàng đọc tiểu thuyết, vì cho rằng những cuốn đó không phù hợp để nàng đọc, nhưng Phó Bình An đôi khi vẫn nhìn thấy.Nàng vẫn nhớ rõ hôm đó, dù bị chính mình tra hỏi, A Chi vẫn cứ do dự không muốn nói ra tên A Anh. Nếu lúc đó A Chi đã nhờ mình xử lý A Anh, có phải sẽ không có chuyện gì xảy ra?Phó Bình An rất không cam lòng khi đưa ra giả thuyết này.Không nghi ngờ gì, sự mềm lòng của A Chi đã hại nàng, nhưng sự mềm lòng đó lại chính là điều mà Phó Bình An từng quý trọng. Hơn nữa, kể cả nếu lúc đó A Chi đã quyết tâm trả thù, có lẽ Phó Bình An cũng sẽ không đưa ra hình phạt quá nặng.Kết cục rất có thể vẫn sẽ như vậy.Nàng lẩm bẩm: "Tại sao lại thế này?"Nàng chỉ đang tự nói một mình, nhưng Cầm Hà nghe thấy và nhỏ nhẹ nói: "Nô tỳ cả gan xin được suy đoán một chút ạ.""Ngươi nói đi.""Hôm nay sau bữa tiệc, nô tỳ đã chuốc say A Anh. Trong lúc say, A Anh có nói rằng A Chi và nàng cùng lúc vào cung, rồi cùng được chọn đi hầu hạ bệ hạ. Chỉ là A Chi không biết dùng thủ đoạn gì... Nô tỳ chỉ thuật lại lời của A Anh, bản thân không có ý này.""Trẫm hiểu, tiếp tục đi.""Nàng có lẽ không phục, có chút ghen tị, lại còn tham lam tiền bạc. Nô tỳ nghe Vãn Phong nói, A Anh có thói quen 'tay chân không sạch sẽ', thường trộm đồ của người khác. Khi bị phát hiện, nàng ta cũng không thừa nhận, chỉ nói là vô ý cầm nhầm.""Thật là..."Phó Bình An muốn tìm một từ để hình dung A Anh, nhưng bản thân không thể nghĩ ra. Có lẽ vì trong màn hình bình luận những từ tục tĩu đều bị che đi, nên "từ vựng thô tục" trong đầu nàng không đủ.Nhưng nàng rất muốn mắng người, đây vốn dĩ là bản năng khi tức giận. Tuy nhiên, cơn giận của nàng nhanh chóng biến thành bình tĩnh, có lẽ cũng là một loại bản năng khác. Nàng nhìn Cầm Hà và nói: "Vậy ngươi hãy đi tìm hiểu thêm đi. Nếu là thật, trẫm sẽ xử lý nàng."Cầm Hà lại tỏ vẻ do dự.Phó Bình An nhận ra sự do dự này có phần diễn xuất, nàng cũng thường xuyên diễn nên rất dễ nhìn thấu. Như đang muốn dẫn dụ nàng nói gì đó, nên nàng hỏi thẳng: "Có chuyện gì thì nói thẳng."Cầm Hà nói: "Bệ hạ, những lời này nô tỳ không nên nói, thế nhưng nô tỳ một lòng hướng về bệ hạ nên không dám giấu giếm. Nô tỳ chỉ cảm thấy, bây giờ đang là lúc cần giữ gìn danh tiếng, không nên xử lý A Anh. Nếu lúc này xử lý A Anh, chỗ của Thái hậu khó tránh khỏi sẽ đoán ra nguyên do. Bệ hạ dĩ nhiên là chủ nhân của thiên hạ, chỉ là bây giờ vẫn chưa phải lúc..."Cầm Hà vừa nói, vừa lén nhìn sắc mặt Phó Bình An. Thấy ánh mắt của bệ hạ nhìn mình, nàng vội cụp mắt xuống, tim đập thình thịch.Bệ hạ không có biểu cảm gì, điều này càng khiến người ta lo lắng. Dù sao, nói những lời này thực sự rất nguy hiểm. Có một số chủ tử thích nghe, nhưng cũng có một số chủ tử lại không muốn nghe.Tuy nhiên, qua từng ngày tiếp xúc, Cầm Hà tin rằng bệ hạ dù còn trẻ tuổi, nhưng không phải là đứa trẻ non nớt, ngược lại còn rất thông minh, chắc chắn có thể hiểu được ý của mình.Quả nhiên, Phó Bình An nói: "Trẫm biết..."Nhưng lời nói đột ngột chuyển hướng, nàng hỏi: "Lúc trước trẫm đối xử với ngươi như vậy, trong lòng ngươi không oán trách chứ?"Cầm Hà lập tức kinh hãi, quỳ xuống đất: "Là nô tỳ mạo phạm thiên uy, sao dám có oán trách. Bệ hạ tuyệt đối đừng nghĩ nô tỳ như vậy ạ."Phó Bình An nhìn Cầm Hà, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ. Nàng thấy Cầm Hà giống mình khi đứng trước mặt Thái hậu.Màn hình bình luận nói Cầm Hà "nô tính quá nặng", nhưng Phó Bình An lại không nghĩ vậy. Rõ ràng, đối phương mới là người thích nghi tốt nhất với chốn cung đình này.Lúc trước, chính mình đã không phát hiện ra nhân tài.Phó Bình An bắt chước ngữ khí của Thái hậu: "Ngươi đứng lên đi. Tấm lòng của ngươi trẫm đã biết. Vậy theo ý ngươi, trẫm nên làm thế nào cho phải?"Cầm Hà đứng lên, hạ giọng nói: "Dạ, dĩ nhiên cũng rất đơn giản..."Sau khi ra khỏi cửa điện, Cầm Hà cố ý nhìn ngó hai bên xem có ai không, nhưng khi vừa xuống bậc thang, lập tức bị kéo lấy cánh tay. Nàng giật mình, hít một hơi khí lạnh, nhưng khi nhìn thấy người tới, nàng thở phào."Tôn ma ma, người làm ta giật cả mình!"Tôn ma ma là nhũ mẫu được Thái hậu đặc biệt chỉ định đến dạy dỗ Bạc Kiều Nhi. Vì thân phận đặc biệt của Bạc Kiều Nhi nên nhũ mẫu dạy dỗ nàng ngày thường cũng rất được tôn trọng.Cầm Hà đã sớm thông thạo cách xử lý mọi việc trong cung. Khi còn làm quản sự, nàng đã nhiều lần lấy lòng Tôn ma ma. Tôn ma ma dĩ nhiên cũng thích những cung nữ hiểu chuyện như Cầm Hà. Theo bà, những người như A Chi và A Anh hoàn toàn không biết điều, một người thì tỏ vẻ thanh cao, một người thì chua ngoa keo kiệt. Nếu phải sống chung thì Cầm Hà dễ hòa hợp hơn.Chủ tử dĩ nhiên có sở thích riêng của mình, nhưng các mối quan hệ xã giao giữa các hạ nhân vẫn luôn tồn tại và không thể nào tránh khỏi.Tôn ma ma cười nói: "Ta thấy con bé này, hình như lại được bệ hạ gọi vào nói chuyện riêng rồi. Ta thấy con có chút bản lĩnh đấy. Vì chuyện gì thế?"Cầm Hà cười cười, khẽ nói: "Cũng không thể nói ra, là bệ hạ bí mật phân phó. Nhưng nếu nhắc đến, sau này chắc chắn sẽ cần ma ma giúp đỡ nhiều..."Vừa nói, nàng vừa nhét một ít bạc vụn vào tay Tôn ma ma. Tôn ma ma vui vẻ nhướng mày, nói: "Ở đâu ra vậy?""Bệ hạ ban thưởng.""Bệ hạ sẽ còn khen người sao?"Cầm Hà khúc khích cười, nói: "Không phải vậy, bệ hạ của chúng ta đã trưởng thành rồi."Nàng nhớ lại vẻ mặt của bệ hạ khi loay hoay tìm kiếm, cuối cùng lấy ra một miếng ngọc bội, cảm thấy rất buồn cười. Mặc dù đối phương đã có chút thủ đoạn, cũng khó mà đoán được cảm xúc, nhưng thỉnh thoảng vẫn lộ ra nét trẻ con, điều này lại khiến Cầm Hà cảm thấy yên tâm.Trước đây, nàng thường tự hỏi, để có thể sống lâu và bình an trong cung này rốt cuộc cần phải làm gì? Nàng đã làm rất tốt, bản thân nàng cũng nghĩ vậy, thế nhưng có những người còn làm tốt hơn nàng lại chỉ vì một quyết định của Thái hậu mà mất mạng.Đã có lúc nàng nghĩ, nếu có thể chi phối bệ hạ, giành được sự sủng ái của bệ hạ, tương lai có thể trở thành Chiêu Nghi... có lẽ đó là cách tốt nhất để thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Nhưng bây giờ, nàng đã thay đổi suy nghĩ.Làm một tôi tớ trung thành của bệ hạ, so với việc lấy lòng Thái hậu, là một "thương vụ" một vốn bốn lời. Bệ hạ dĩ nhiên vẫn còn quá trẻ, nhưng từ một người không biết gì đến hôm nay, cũng mới chỉ có một năm mà thôi.Cuối cùng, Cầm Hà mất một tháng để xác định người tố giác lần thứ hai cũng chính là A Anh.Trong một tháng này, nàng quả thực lấy lòng A Anh như cách lấy lòng chủ tử. Nàng còn lấy lòng được cả Thái hậu, huống hồ là A Anh? Nàng cứ thuận theo ý A Anh, chuyện gì cũng chiều nàng ta. A Anh ghét A Chi, Cầm Hà cũng hùa theo nói xấu A Chi. Dần dần, A Anh coi Cầm Hà là tri kỷ, hoặc chính xác hơn là muốn phát triển một mối quan hệ nào đó, liền tiết lộ với Cầm Hà rằng nàng ta đã là người của Thái hậu.Kết quả này nàng đã dự đoán được từ trước, nhưng việc A Anh tự nói ra thì cũng coi như nàng ta hành sự thiếu suy nghĩ.Cầm Hà lập tức báo với bệ hạ, nhưng bệ hạ lại rất bình tĩnh, thong thả nói: "Trẫm biết rồi."Cầm Hà lén nhìn Phó Bình An một cái, thấy giữa trời hè nóng nực, Phó Bình An mặc bộ váy lụa màu vàng nhạt, còn khoác thêm một chiếc áo choàng gấm mỏng, nhưng làn da lại trắng nõn, không một giọt mồ hôi.Trong lòng nàng cảm thán bệ hạ đúng là "băng cơ ngọc cốt" (làn da trắng trong, thuần khiết như băng ngọc), còn Phó Bình An lại đang rất buồn rầu.Trời đã nóng lên, nhưng Phó Bình An lại không cảm thấy nóng. Nàng thậm chí không mặc lụa mỏng mà mặc một lớp áo gấm mỏng. Ngày hôm qua trong phòng còn đặt chậu đá lạnh, nhưng hôm nay Phó Bình An đã cho quản sự dọn đi vì nàng thậm chí thấy hơi lạnh.Thái y đến khám, cuối cùng phát hiện trong cơ thể nàng vẫn còn độc tố, nhưng toát mồ hôi không dám nói ra. Thái hậu cũng đoán được, thần sắc u ám nói: "Có lẽ là nội tạng có chút yếu, kê thêm vài đơn thuốc bổ dưỡng đi."Phó Bình An nhìn dòng chữ "Tình trạng cơ thể có chút bất thường (trúng độc nhẹ)" ở góc trên bên phải mà ngẩn người. Thái hậu cho rằng nàng không thoải mái, liền nói: "Nếu thấy khó chịu, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều một chút, thân thể của con vẫn quan trọng nhất."Có người trong màn hình bình luận không tin y thuật cổ đại, lo lắng càng uống càng tệ, liền yêu cầu Phó Bình An đưa đơn thuốc ra xem. Phó Bình An giả vờ tò mò cầm sang xem, biết được trên đó toàn là những vị thuốc như "đương quy, cẩu kỷ"... những thứ dù uống nhiều cũng không sao nhưng vô ích. Trong lòng nàng thở phào, nhưng lại có chút khó xử.Nói đi nói lại thì tốt xấu gì nàng vẫn là Hoàng đế, nhưng ngay cả người trong Thái y viện cũng không muốn nghiêm túc chữa bệnh cho nàng. Nàng đang rất buồn rầu, đúng lúc này A Anh bước vào, bưng đến một bát chè hạt sen, nói là để Phó Bình An giải nhiệt.Ánh mắt Phó Bình An hơi tối lại, nhắm mắt nói: "Để đó đi. Trẫm hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Ngươi ra ngoài đi."A Anh cúi người lùi ra ngoài. Khi đi đến cạnh tấm bình phong, nàng ta thấy trên chiếc bàn nhỏ ở góc tường có đặt một cây trâm.Cây trâm đó có lẽ làm bằng bạc, được mài nhẵn bóng, đính thêm một phiến ngọc màu xanh biếc. Dù nhìn đơn giản nhưng từng chi tiết rất tinh xảo, ở bên ngoài hoàn toàn không thể có được.Nàng ta sững sờ, chợt nhớ ra bệ hạ gần đây đang chọn quà tặng cho Vân Bình quận chúa, thường xuyên mang những châu báu trang sức trong kho ra. Nhưng bệ hạ lại hay tiện tay đặt lung tung rồi quên mất, đợi đến khi bọn họ cất đi mới giật mình nhớ ra, nói "vô ý quên mất".A Anh khẽ ngẩng đầu, thấy bệ hạ đã tựa vào giường nhắm mắt, nhịn không được nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ, khẽ đưa tay lấy cây trâm giấu vào trong người."Chỉ là, chỉ là cất giữ trước thôi."Nàng ta lập tức nghĩ như vậy, nhưng đến tối vẫn bỏ vào hộp trang sức có khóa của mình. Rất nhanh nàng ta phát hiện cơ hội như vậy có rất nhiều, bởi vì bệ hạ luôn đau đầu, trí nhớ cũng dường như ngày càng kém...Đến ngày sinh nhật của Vân Bình quận chúa, Phó Bình An cuối cùng cũng được phép đến Thanh Tuyền Cung gặp nàng.Nàng chuẩn bị quà trong một chiếc hộp gỗ, ngoài một chiếc trâm cài tóc màu vàng, còn có bản sao chép tay cuốn sách "《Thiên văn học cơ sở》" của nàng, bởi vì nàng nhớ Vân Bình quận chúa từng nói rất thích những thứ liên quan đến thiên tượng.Bạc Kiều Nhi thấy Phó Bình An tặng quà cho Vân Bình quận chúa, liền làm nũng nói cũng muốn quà. Phó Bình An bị níu kéo không rời, liền tặng cho Bạc Kiều Nhi một chiếc trâm vàng khác và tự tay cài lên đầu nàng.Bạc Kiều Nhi vô cùng hài lòng, bữa tiệc nhỏ này cũng diễn ra vui vẻ, hòa thuận. Nhưng đến ngày hôm sau, Bạc Kiều Nhi lại khóc lớn trong phòng."Cái trâm cài đầu mà Bệ hạ tỷ tỷ tặng cho ta hôm qua không thấy đâu rồi??!!"Ngày hôm đó, cô bé đã làm ầm ĩ cả cung điện. Mãi cho đến khi làm loạn đến cung của Thái hậu, vì Thái hậu không muốn bị làm phiền nên đã ra lệnh cho thị vệ kiểm tra đồ đạc của tất cả cung nhân. Cuối cùng, họ phát hiện trong phòng A Anh có một đống châu báu mà lẽ ra cô ta không nên có, trong đó có cả cây trâm cài đầu của Bạc Kiều Nhi.Thái hậu lười xử lý những chuyện trộm cắp vặt vãnh này, chỉ nói cứ để Bạc Kiều Nhi trút giận. Bạc Kiều Nhi liền ra lệnh đánh 100 trượng.Hình phạt đánh trượng chỉ cần 20 trượng đã khiến người ta gần chết, 50 trượng thì chắc chắn sẽ chết, còn 100 trượng thì đúng là cố tình đánh người ta thành bã.Phó Bình An không biết Bạc Kiều Nhi có nhận thức được chuyện này không. Nàng nhìn qua cửa sổ một lúc, rồi không đành lòng nghe tiếng khóc thét chói tai ấy nữa. Nàng thầm nghĩ, may mà hôm nay đã sớm tắt livestream, nếu không sẽ nhiều người xem bỏ đi.Nàng đóng cửa sổ lại, thoáng thấy Cầm Hà đang đứng bên cạnh. Cô ta đứng thẳng như một cây trúc, trên mặt không có chút biểu cảm rung động nào.Phó Bình An cất lời: "Kế sách của ngươi rất tốt, Thái hậu hẳn sẽ không để tâm."Mấy ngày trước, nàng đã tình cờ thấy một câu nói: "【Trừng phạt ai, trước tiên hãy khiến người đó phát cuồng.】"Cầm Hà chưa chắc đã biết câu nói này, nhưng cô ta cho rằng kế sách này là như vậy: A Anh tay chân không sạch sẽ, vậy hãy cho cô ta nhiều cơ hội ăn trộm đồ, trộm nhiều rồi thì ngay cả sự sợ hãi ban đầu cũng sẽ mất đi.Cuối cùng, cô ta chỉ bảo Tôn ma ma tiện tay đặt cây trâm cài đầu của Bạc Kiều Nhi ở một góc trong điện, A Anh quả nhiên đã lấy nó đi. Thế nhưng trong lòng nàng lại dấy lên một nỗi buồn man mác. Nàng là Thiên tử, nhưng để xử lý một hạ nhân mà phải dùng đến âm mưu quỷ kế.Cầm Hà nói: "Có thể vì bệ hạ phân ưu, là vinh hạnh của nô tỳ."Phó Bình An cười: "Về sau trong cung này, ngươi quản cung nhân ra vào, Vãn Phong quản việc vặt vãnh nội vụ, nhưng bất kể chuyện gì cũng đều phải để ma ma xem qua một chút..."Lời còn chưa dứt, đột nhiên có người ngoài cửa nói: "Bệ hạ, bệ hạ, ngài mau cứu A Anh đi."Cầm Hà nói: "Là A Thanh, nô tỳ đuổi cô ta đi được không ạ?"Tiếng khóc ngoài cửa sổ dần nhỏ lại, không lâu sau tiếng đánh trượng cũng không còn vang lên. Phó Bình An nói: "Không, gọi cô ta vào."Cầm Hà sửng sốt một chút, nhưng lập tức đi mở cửa. A Thanh lảo đảo nhào đến dưới chân Phó Bình An, nghẹn ngào đến không nói nên lời.Phó Bình An thở dài: "A Thanh, ngươi biết A Anh đã trộm bao nhiêu thứ không? Trẫm cũng muốn cứu nàng, thế nhưng Thái hậu đã hạ chỉ, trẫm cũng không cứu được."A Thanh ngơ ngác một lát, hai mắt sưng đỏ, hồi lâu sau lại òa khóc nức nở: "A Chi đi rồi, A Anh... A Anh cũng đi rồi..."Phó Bình An thở dài gật đầu: "Đúng vậy, ba con thỏ kia, sau này đều do ngươi nuôi dưỡng-------Lời của editor:
Nhìn Bình An trưởng thành với tốc độ cực nhanh như vậy vừa thương vừa tự hào :(
Nhìn Bình An trưởng thành với tốc độ cực nhanh như vậy vừa thương vừa tự hào :(