[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 23 - 24



- CHƯƠNG 23 -

Lúc này Phó Bình An không còn tâm trạng để xem bình luận nữa.

Nàng vừa sợ vừa kinh hãi, đồng thời cảm thấy bị sỉ nhục đến tột cùng. Nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ, nàng nhớ lại lúc Tấn vương Thế tử bị phế, nếu Thái hậu có thể tùy tiện phế bỏ một thái tử, vậy có thể tùy tiện phế bỏ một vị vua không?

Điều này chắc chắn là điều không cần phải nói cũng biết.

Nàng cần thời gian để suy nghĩ, nhưng các bình luận trôi quá nhanh nên không thể nhìn rõ họ đang nói gì. Tuy nhiên, nàng mơ hồ thấy một người nói: 【 Hay là cứ giả vờ ngại ngùng đi...】 và sau đó một loạt bình luận như "Đúng rồi" "Ý kiến hay" đã lướt qua.

Phía sau còn vài chữ Phó Bình An không thấy rõ, nhưng trong tình huống khẩn cấp này, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Phó Bình An liền cúi đầu, bày vẻ ngượng ngùng, nhưng ánh mắt vẫn đầy hoang mang, tự hỏi tiếp theo mình nên làm gì.

Đúng lúc này, từ bên cạnh truyền đến giọng nói của Vân Bình quận chúa: "Vân Bình tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến bệ hạ. Thời gian trước đột nhiên bị cảm lạnh nên tới trễ, mong nương nương thứ tội."

Cùng lúc đó, Bạc Kiều Nhi như một cơn gió lao vào lòng Thái hậu: "Cô mẫu!"

Sắc mặt Thái hậu dịu lại. Vì đây là cháu gái yêu quý của bà từ trước đến nay, bà thậm chí còn nở nụ cười cưng chiều nói: "Kiều Nhi vừa mới dậy à?"

"Kiều Nhi đang chải đầu thì nghe nói cô mẫu đến, liền chạy ngay tới, ây, đến giày cũng không kịp mang."

Thái hậu giận nhưng không trách: "Sao có thể không mang giày, nhỡ như giống Vân Bình tỷ tỷ của con mà bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ."

Bà ôm Bạc Kiều Nhi vào lòng, liếc nhìn Vân Bình quận chúa. Vân Bình quận chúa mặc áo choàng màu xanh lá cây, khoác ngoài chiếc áo lông sóc. Vì có chút ốm yếu nên trông càng tiều tụy và mảnh mai. Hai tay nàng đan vào nhau buông thõng trước người, cổ tay mảnh khảnh, ngón tay trắng nõn thon dài. So với Bạc Kiều Nhi, Vân Bình đã có chút phong thái thiếu nữ. Trong lòng Thái hậu khẽ động, bà lại nhìn Phó Bình An.

Phó Bình An cúi đầu nhìn xuống đất, hai tay giấu trong tay áo, nhưng có thể thấy chúng đang nắm chặt vào nhau, trông có vẻ ngượng ngùng đến khó tả.

Lẽ nào...

Bà lại nhìn A Chi, xác định cũng có bộ dáng như hệt Vân Bình quận chúa.

Thiếu niên yêu cỏ non, có lẽ cũng hợp lý. Nhưng bà vẫn chưa chắc chắn về khả năng này.

Lúc này, Bạc Kiều Nhi lên tiếng: "Cô mẫu, Kiều Nhi cũng phải tố cáo, Bệ hạ tỷ tỷ và Vân Bình tỷ tỷ chơi trò gia đình với Kiều Nhi, cứ luôn bắt Kiều Nhi đóng vai con gái, con không muốn đâu, con cũng muốn đóng vai cô dâu."

【 mất ngủ từng ngày: ??? 】

【 kk không nghĩ cố gắng: Sao ta chưa thấy các ngươi chơi trò gia đình bao giờ? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Không, ngược lại khá kỳ quái, mấy nhóc này thật sự chưa từng chơi trò gia đình. 】

【 yuuu: ! Đứa nhóc này nói dối không chớp mắt!? 】

Phó Bình An trong lòng thoáng kinh ngạc, nhưng ngay lập tức phối hợp hét lên: "Nào có! Không, không có chuyện đó."

Nàng nén một hơi, mặt đỏ lên, ánh mắt vừa chạm vào Thái hậu thì liền lảng đi.

Vì lo lắng mình diễn không tốt sẽ bị lộ, nhưng Thái hậu lại cho rằng Bình An đang ngượng ngùng. Đồng thời Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, chắc là mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Bà cúi đầu hỏi Bạc Kiều Nhi: "Các con bình thường còn làm gì nữa? Tỷ tỷ chơi với con à?"

"Còn chơi đu quay, đá cầu, cô mẫu à, trong cung chẳng có gì vui cả..." Bạc Kiều Nhi lẩm bẩm.

Thái hậu ngắt lời nàng: "Cũng không được ham chơi quá, ngày thường con không đi học cùng các tỷ tỷ sao?"

Bạc Kiều Nhi bĩu môi: "Sách các thầy giáo dạy chán lắm."

Lúc này Thái hậu gần như đã hoàn toàn yên tâm, nói: "Đúng là con thiếu bạn cùng lứa chơi chung thật, mấy hôm nữa ta sẽ gọi thêm người đến đây."

Bà nhìn sang vị Thiên tử nhỏ tuổi đang tỏ vẻ bất an nhìn sang phía Vân Bình quận chúa, nhưng Vân Bình quận chúa không hề để ý tới nàng, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.

Thái hậu lúc đầu thấy buồn cười, sau đó lại nghĩ Bạc Kiều Nhi vẫn còn quá nhỏ, những đứa nhỏ vẫn thích chơi với những đứa lớn hơn.

Nói như vậy thì nước cờ của Phó Linh Tiện lại cao tay hơn mình một chút.

Vân Bình quận chúa xuất thân thấp kém, làm Hoàng hậu thì không được, chẳng bằng Kiều Nhi có ưu thế hơn, nhưng nếu làm sủng phi thì sao? Nhớ năm đó chẳng phải mình cũng từng bước đi lên từ một cung nhân hay sao?

Thái hậu lại nhìn Vân Bình, thấy sắc mặt nàng tiều tụy, liền mở lời: "Bị nhiễm phong hàn từ khi nào?"

"...Hôm trước."

"A, chuyện hôm trước chắc đã dọa con sợ rồi, chứng phong hàn này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì không nhỏ, bệ hạ và Kiều Nhi rốt cuộc còn nhỏ, rất dễ lây bệnh, thôi thế này đi, ngày mai con cứ đến Thanh Tuyền Cung ở."

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Phó Bình An liền biến đổi, bất chấp sự ngăn cản, nàng mở miệng nói: "Mẫu hậu, cơ thể của trẫm rất khỏe, sẽ không bị lây bệnh, với lại quận chúa còn đang bị ốm..."

Thái hậu không tiếp lời, nhàn nhạt nói: "Hoàng đế, con không phải muốn nói chuyện với cung nữ này sao, vậy nói thêm vài câu đi, nói xong rồi thả nàng ra khỏi cung."

【 trà sữa khoai môn trân châu: Đừng cãi nữa, Thái hậu đã quyết rồi. 】

【 mất ngủ từng ngày: Haiz, nói với A Chi vài câu đi. 】

Phó Bình An cảm thấy nghẹt thở như bị ngâm dưới nước.

Mới mấy ngày trước, nàng còn cảm thấy dù ở trong cung cấm không được tự do, nhưng nàng đã bắt đầu có vài thứ thuộc về mình, nhưng chỉ sau một đêm, chỉ cần Thái hậu nói một câu, những thứ nàng vất vả có được liền mất đi tất cả.

Nàng cảm thấy tức ngực khó thở, đến mức cánh tay cũng khẽ run lên, nhưng giờ phút này nàng tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.

Nàng chỉ có thể như một đứa trẻ không hiểu chuyện, đi đến trước mặt A Chi, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể nói: "Xuất cung rồi phải sống thật tốt nhé, A Chi."

A Chi trông có vẻ không được khỏe, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt, nở nụ cười nói: "Bệ hạ vừa cứu nô tỳ một mạng, chỉ là... nô tỳ không thể tiếp tục chăm sóc thỏ con của bệ hạ."

Nàng quỳ xuống đất, dập đầu thật sâu, đầu cũng nặng nề dập xuống đất ba lần, trên trán máu me đầm đìa, Phó Bình An nén lại nỗi đau trong lòng, nắm chặt tay A Chi.

Đúng lúc này nàng giật mình, lòng bàn tay nàng bị nhét thứ gì đó.

A Chi ngửa đầu nhìn nàng, trên mặt chỉ có đau buồn: "Nô tỳ sẽ mãi mãi nhớ ơn bệ hạ."

Phó Bình An tâm loạn như ma, mồ hôi lạnh toát ra khắp người, hiện tại nàng đã hoàn toàn hiểu rõ, ngày đó A Chi và tên thị vệ kia quả nhiên đang truyền tin tức, bây giờ tin tức đó đã đến tay nàng.

Toàn ma ma đi đến, khẽ nói: "Bệ hạ đừng quá đau buồn, nô tỳ sẽ đưa A Chi cô nàng ra ngoài, đảm bảo sắp xếp cho nàng một người đàng hoàng."

Phó Bình An âm thầm nhét thứ đó vào tay áo, lòng bàn tay còn cảm giác mềm mại, chắc là một tấm lụa mỏng.

"A Chi, ngươi..." Nàng đột nhiên mở lời: "Phải bảo trọng nhé."

A Chi khẽ gật đầu, sau đó được người hầu bên cạnh đỡ ra ngoài.

Thái hậu đứng lên, ôm Bạc Kiều Nhi trong lòng xuống đất: "Ta còn có việc phải đi trước, bệ hạ hôm nay cần phải đến Thiên Lộc Các đọc sách đúng chứ?"

Phó Bình An cảm thấy đầu óc choáng váng, muốn nôn mửa, quả thực một giây sau liền muốn ngất xỉu. Nhưng trên mặt nàng không lộ chút sơ hở nào, cung kính nói: "Nhi hôm nay hơi mệt, muốn lười biếng một hôm."

Thái hậu khẽ vỗ vai nàng: "Mệt thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bị ốm, mùa này dễ bị ốm nhất, đừng vì sợ nóng mà mặc ít quần áo, đúng rồi, buổi chiều ta sẽ cho người mang Vân Bình quận chúa đến cung khác, con có thể kêu người dọn dẹp chỗ ở của nàng."

Ân cần vỗ về, là thái độ của một người mẹ.

Phó Bình An cảm ơn Thái hậu đã quan tâm, nhìn theo bóng lưng Thái hậu ra khỏi cửa cung, đợi Thái hậu và tất cả mọi người rời khỏi Kim Quế Cung, Phó Bình An mới cảm thấy tứ chi một lần nữa có tri giác.

Nhưng nàng vẫn không biết nên nói gì, nên làm gì, thế là đứng trong sân, ngây người thất thần.

Ánh mặt trời bắt đầu trở nên nóng bỏng, bên tai ù ù một mảnh, lại không biết là tiếng gì, cho đến khi trước mắt lướt qua một câu

【mất ngủ từng ngày: Đừng ngẩn người, Vân Bình tỷ tỷ đang gọi nhóc đấy.】

Phó Bình An giật mình tỉnh lại, thấy cung nhân xung quanh vẫn đang quỳ đợi nàng, chỉ có Bạc Kiều Nhi đang kéo tay áo nàng, còn có Vân Bình quận chúa đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

Phó Bình An thở ra một hơi, nói: "Đều đứng lên đi."

Tất cả cung nữ lặng lẽ đứng lên, sau đó vội vã rời đi như sợ rằng chỉ cần chậm trễ một giây thôi sẽ bị trừng phạt. Trong lòng Phó Bình An một suy nghĩ bí ẩn chợt lóe lên: "Dù thế nào ta vẫn là Thiên tử."

Nàng nắm tay Bạc Kiều Nhi, nói: "Nắng quá, chúng ta vào nhà thôi."

Đi đến cửa chính của đại điện, nàng thấy Cầm Hà vẫn đang quỳ ở hành lang, nhưng nàng không nói gì mà đi thẳng vào trong.

【 trà sữa khoai môn trân châu: Kêu Cầm Hà đứng lên đi, ta thấy không phải cô ta đâu, lúc đó biểu cảm của A Anh mới là lạ nhất. 】

Phó Bình An xem như không thấy gì, đúng lúc đó giọng Vân Bình quận chúa vang lên sau lưng: "Mặc dù A Chi đã xuất cung, nhưng không phải vẫn còn có chúng ta sao? Chờ ta khỏi bệnh sẽ quay lại."

Phó Bình An hơi nghiêng đầu, nhìn Vân Bình quận chúa: "Tỷ thật sự nghĩ mình có thể quay lại sao?"

Vân Bình quận chúa vẻ mặt không phục: "Thái hậu chẳng lẽ còn có thể giết ta sao?"

Vừa nói xong, nàng mới nhớ bên cạnh còn có Bạc Kiều Nhi, liền liếc nhìn cô bé.

Bạc Kiều Nhi nắm vạt áo của Phó Bình An, liếc Vân Bình quận chúa, nói: "Ta thuộc phe bệ hạ nha."

Vân Bình quận chúa lộ vẻ ghét bỏ: "Nhóc lừa đảo còn tự mãn."

Bạc Kiều Nhi ưỡn ngực: "Nếu không phải nhờ ta, hôm nay mấy người đã bị mắng rồi!"

【 mia: Cô bé nghĩ là chỉ bị mắng thôi, thật đáng yêu. 】

Phó Bình An xoa mái tóc mềm mại của Bạc Kiều Nhi: "Kiều Nhi làm rất tốt... Đối với Vân Bình tỷ tỷ, chờ Nhiếp chính vương trở về, trẫm sẽ nói Nhiếp chính vương cho tỷ quay về."

Sắc mặt Vân Bình quận chúa biến đổi: "Ta không quay về."

Phó Bình An nói: "Trẫm nghe những chuyện cũ tỷ kể, luôn cảm thấy có lẽ tỷ đã hiểu lầm Nhiếp chính vương."

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Hả? 】

【 mất ngủ từng ngày: Nhóc đang nói cái gì vậy, có phải nhóc bị hội chứng Stockholm không? 】

"Nhiếp chính vương ít nhất sẽ không hại tính mạng của tỷ, hãy rời cung đi, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại."

Vân Bình quận chúa cau mày: "Muội sao thế?"

"Không có gì, tỷ dọn đồ đi, trẫm thật sự mệt rồi, Kiều Nhi cũng về phòng mình trước đi."

Phó Bình An đẩy cả hai người ra, sau đó tự mình đóng cửa điện lại. Sau khi cửa đóng, nàng tựa lưng vào cửa, từ từ ngồi xổm xuống đất.

Nàng đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện, cái ngày bị Bạc Trưởng sử đưa đến quận thủ phủ, A Chi đã giúp nàng chải đầu. Ngày ấy, dung mạo của ba thị nữ trong mắt nàng vẫn còn mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy A Chi có động tác rất dịu dàng. Bây giờ nhớ lại, lúc đó A Chi còn có chút má bánh bao, không gầy gò như bây giờ, là người xinh đẹp nhất trong cả ba.

Nàng lại nhớ đến câu đầu tiên mà A Chi nói với nàng, A Chi nói rằng chuyến này vào cung thực tế không khác gì đi vào đầm rồng hang hổ, giờ nàng đã hiểu A Chi đang ám chỉ điều gì.

Nàng đưa tay ra trước mắt, từ từ mở các ngón tay ra, một miếng lụa bị mồ hôi thấm ướt liền xuất hiện trong lòng bàn tay.

【 mất ngủ từng ngày: Cái này là cái gì? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: ! Ôi trời, cái này lấy được từ lúc nào vậy? 】

Phó Bình An nhìn dòng chữ viết bằng máu trên tấm lụa, nhớ lại dáng vẻ A Chi đã từng xin lỗi vì không biết chữ trên xe ngựa, không khỏi cười khổ nghĩ: A Chi cũng lừa trẫm, đây không phải là biết chữ sao?

--------

- CHƯƠNG 24 -

Tấm lụa đầy bụi bẩn và vết máu cho thấy nó đã gặp phải nguy hiểm đáng sợ như thế nào trước khi đến được tay nàng, nhưng trên tấm lụa được đánh đổi bằng tính mạng này lại chỉ có một chữ.

"Yến".

【 vô luận Ngụy Tấn: Có ý gì? Động từ hay danh từ? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Yến hội? Yến hội gần đây chính là Yến tiệc Khải Thánh tiết, chẳng phải là ngày mai sao? 】

【 không rơi thu phong: Cũng có thể đang nói đến việc bày tiệc? 】

【 vô luận Ngụy Tấn: A Chi thật là?! Sao không viết rõ ràng chút. 】

【 thuyền thuyền: Người ta trong lúc ngàn cân treo sợi tóc tìm cơ hội viết, vả lại còn viết bằng máu, máu viết xong sẽ bị đông lại, ngươi muốn cô ấy cắt động mạch chủ à? 】

【 vô luận Ngụy Tấn: Cũng không phải, chỉ là giá như có thể viết thêm hai chữ... Thêm một chữ nữa cũng được mà :( 】

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Có khi nào có chữ ẩn không? Trong tiểu thuyết chẳng phải thường có kiểu ngâm nước thì chữ sẽ hiện ra. 】

【 nhân gian xa: Đúng đó, thử đi thử đi. 】

Phó Bình An không rõ lắm nguyên lý của việc này, nhưng vẫn nghe lời mọi người trong màn hình, đổ một chút nước vào tấm lụa. Tuy nhiên, ngoài vết máu loang ra thì không có gì khác xuất hiện.

【 Trường An Hoa: Có vẻ như ngươi nghĩ nhiều rồi. 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Đừng nghĩ một cung nữ bị giam lỏng lại lợi hại như vậy, viết được một chữ đã rất giỏi rồi. 】

【 mất ngủ từng ngày: Vậy rốt cuộc là có ý gì? 】

Phó Bình An cũng rất hoang mang.

Nhưng nếu suy nghĩ một cách hợp lý, chữ "Yến" lúc này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến yến tiệc Khải Thánh tiết. Đây là một trong số ít những dịp trong năm nàng có cơ hội lộ diện trước mặt quần thần, nhưng yến tiệc Khải Thánh lần này vì lý do "thiên cẩu thực nhật" mà bị thu hẹp quy mô, chỉ tổ chức một bữa tiệc nội đình, chỉ chiêu đãi thân thích trong nội cung. Đồng thời, Hoàng đế sẽ ban thưởng yến tiệc cho các đại thần từ Nhị phẩm trở lên, nhưng các đại thần cũng không cần phải đến cung.

Với quy mô yến tiệc nhỏ như vậy, nàng đoán rằng cả buổi tiệc sẽ hoàn toàn nằm dưới sự giám sát của Thái hậu, rất khó tưởng tượng có thể sắp xếp được chuyện gì.

Mọi người trên màn hình cũng không có manh mối nào. "vạn vạn muốn nhìn mặt trăng" kêu nàng mau chóng đốt tấm lụa này đi.

Nhưng lúc này còn chưa đến giờ thắp đèn, đột nhiên kêu người thắp đèn sẽ dễ gây nghi ngờ, nên Phó Bình An bọc tấm lụa vào khăn tay rồi giấu trong áo.

Mùi máu tươi đã tan đi, nhưng tấm lụa trong ngực vẫn mơ hồ mang lại cảm giác A Chi vẫn còn ở đó.

【 Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Đừng buồn, mama sẽ tặng quà cho bảo bảo. 】

【 đọc tiểu thuyết khiến thể xác tinh thần vui vẻ: Ta cũng tặng, ta cũng tặng. 】

【 phong diệp: Haiz, nếu là ta thì ta cũng rất buồn, không đợi mười ngày nửa tháng thì khó mà nguôi ngoai. 】

Nhưng trên thực tế, Phó Bình An bình tĩnh lại nhanh hơn tưởng tượng. Nàng chỉ mất một khắc để lấy lại tinh thần, rồi đi đến mở cửa ngó ra ngoài. Ngoài cửa không có ai, các cung nhân đều bận rộn với công việc của mình ở đằng xa, không ai dám tiến lại gần.

Ánh mắt nàng khẽ dời đi, thì thấy Cầm Hà vẫn đang quỳ dưới mái hiên, người cúi thấp, đầu dập xuống đất, không nhúc nhích như một bức tượng.

Phó Bình An lên tiếng: "Ngươi quỳ ở đó làm gì?" Giọng nói vô cùng bình tĩnh mà ngay cả nàng cũng cảm thấy xa lạ.

Cầm Hà vừa quỳ vừa lết lên trước, do dự nói: "Nô tỳ... Nô tỳ đến xin tạ tội."

Phó Bình An nói: "Ngươi có tội gì chứ, mau vào hầu hạ đi. Chuyện gì vậy, A Chi vừa đi, bên cạnh trẫm đến người hầu hạ cũng không còn..."

【 dục không nói gì: Nhất định là con A Anh đó, ta đã nhìn thấy rồi. 】

【 không ăn tôm: Tức chết, là vì ghen tị đó, mau đuổi cô ta đi. 】

【 bún ốc thơm ngào ngạt: Giết đi, người này thật độc ác, sau này nhất định cũng sẽ làm chuyện xấu. 】

【 thần sông: Kia cũng không đến nỗi phải giết người chứ? Tội không đáng chết mà. 】

【 mất ngủ từng ngày: Ngươi thánh mẫu, ngươi là nhất, chỉ biết bao che. 】

【 hạc đừng núi xanh: Ta thấy các ngươi rồi sẽ nuôi ra một bạo chúa. 】

【 cá tạp quả đào: Cũng không thể nói là bạo chúa, nếu chuyện này không xử phạt thì sau này chẳng phải không có uy tín sao? 】

【 cách cách: Livestream giết người có bị khóa tài khoản không? 】

【 trà sữa khoai môn trân châu: Có, ít nhất sẽ bị khóa bảy ngày, trong hợp đồng có ghi mà. 】

【 thơ mười bốn hàng người phát ngôn: Nhưng mà lần trước có cái xác chết xuất hiện chỉ bị kẻ gạch che thôi mà. 】

【 mất ngủ từng ngày: Cái đó đâu phải do streamer giết. 】

【k77: Ta thấy cảnh đó cả ngày không nuốt nổi cơm... 】

Phó Bình An lặng lẽ nhìn màn hình trước mắt, nhìn hồi lâu, nàng gọi hệ thống ra, lần đầu tiên tắt livestream.

Sau hơn một năm, thế giới lần đầu tiên trở nên tĩnh lặng đến vậy.

Phó Bình An chợt nhận ra những con chữ cũng có âm thanh, khi những dòng bình luận kia từng dòng lướt qua trước mắt nàng, nàng thường cảm thấy có rất nhiều người ồn ào líu ríu bên tai.

Những âm thanh đó đã không để nàng cảm thấy cô đơn, chúng khiến nàng cảm thấy có rất nhiều người bên cạnh. Nhưng giờ đây, khi màn hình chat đã tắt, nàng nhìn xung quanh và nhận ra trong chốn cung cấm sâu thẳm này, thật ra nàng vô cùng cô độc.

Nàng lặng lẽ nhìn Cầm Hà, nói: "Trẫm giống như một món đồ trang trí, đúng không?"

Cầm Hà đáp: "Bệ hạ là vua bốn bể, cả thiên hạ đều là của ngài, sao bệ hạ lại là món đồ trang trí được chứ?"

Phó Bình An nói: "Ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt trẫm, kể cho trẫm nghe đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, ngươi phải kể hết, không được giấu diếm bất cứ điều gì trước khi ngươi báo tin cho trẫm."

Cầm Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt trong trẻo và kiên định: "Khi nô tỳ còn nhỏ đã vào cung, nên có mối quan hệ khá tốt với các mama trong cung. Gần đây... gần đây nô tỳ không được bệ hạ sủng ái nữa, nên muốn hàn gắn quan hệ với các cung khác. Chính vì nô tỳ nghĩ thế nào thì nói thế ấy nên mới thành thật với bệ hạ, mong bệ hạ không trách tội."

"Tiếp tục đi."

"Đêm đó, nô tỳ đi tặng lễ vật cho Toàn ma ma ở Thiên Thu Cung, và ở lại phòng của một cung nữ khác. Nửa đêm, đột nhiên có thị vệ xông vào, nói là muốn kiểm tra cung cấm. Nô tỳ không phải người ở Thiên Thu Cung nên đã trốn dưới gầm giường. Sau khi thị vệ rời đi, nô tỳ định quay về Kim Quế Cung, trên đường nghe nói A Chi đã bị bắt, nô tỳ biết bệ hạ coi trọng cô ấy, nên vội vàng chạy về báo tin. Nô tỳ biết hành vi của mình không đúng, chỉ xin bệ hạ tha thứ, nhưng những lời này tuyệt đối không dối trá, nếu có lời nào sai sự thật bị trời đánh cũng cam chịu."

Phó Bình An bước vài bước, rồi lại nói: "Không còn lời nào khác sao?"

Cầm Hà sợ đến tái mặt, vội vã dập đầu nói: "Nô tỳ tuyệt đối không có kể chuyện bệ hạ và quận chúa thường xuyên nói chuyện riêng cho Thái hậu nương nương đâu ạ. Mặc dù trước đây nô tỳ từng ở Thiên Thu Cung, nhưng bây giờ một lòng hướng về bệ hạ. Nô tỳ biết hiện tại mình là người đáng nghi nhất, cho nên mới đến xin tạ tội."

Phó Bình An hỏi: "Nếu không phải ngươi, vậy còn có thể là ai?"

Cầm Hà nói: "Bệ hạ cho nô tỳ một chút thời gian, nô tỳ nhất định sẽ điều tra ra."

Phó Bình An khẽ gật đầu, Cầm Hà vừa nhẹ nhõm thở phào, lại nghe Phó Bình An nói: "Vậy cho ngươi hai ngày, sau yến tiệc Khải Thánh, trẫm muốn biết ai đã giở trò quỷ. Nếu không tra ra được... vậy cũng chỉ có ngươi chịu oan ức thôi."

Cầm Hà ngẩng đầu muốn nói, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Phó Bình An, nàng lại rụt rè.

Thần sắc của cô bé trước mắt không hề hung ác, thậm chí còn có chút thương xót, nhưng chính biểu cảm đó đã khiến Cầm Hà nhận ra cô bé trước mắt đang nói thật.

Nàng cúi người xuống: "Nô tỳ... sẽ dốc hết toàn lực."

Phó Bình An đi đến bên cạnh Cầm Hà: "Đừng lừa trẫm, đừng tìm người thế tội. Trẫm có tính toán trong lòng, có thể ngươi không tin, nhưng ngươi cứ thử xem sao."

Ngón tay Cầm Hà siết chặt xuống mặt đất, đầu ngón tay trắng bệch: "Nô tỳ không dám."

"Được rồi, ngươi đi gọi phòng bếp chuẩn bị bữa trưa đi. Buổi chiều Vân Bình quận chúa phải đi, hôm nay ăn chút gì ngon ngon, ngươi cứ xem đó mà làm."

Cầm Hà cúi người rời khỏi cửa điện. Ra đến bên ngoài, đón chút gió, nàng mới nhận ra cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nàng vẫn nhớ một năm trước, khi mới đến bên cạnh bệ hạ, nàng từng cảm thấy bệ hạ thật thiện lương và đã từng có ý định tính toán.

Nhưng bây giờ, nàng nhớ lại ý định đó, toàn thân lại rùng mình sợ hãi.

Đến bữa trưa, Phó Bình An lại mở livestream.

Phòng livestream lập tức tràn vào một đống người, đều hỏi livestream tại sao đột nhiên bị ngắt.

Có lẽ vì nàng từ trước tới giờ chưa bao giờ tắt livestream, nên dường như không ai nghĩ nàng tự tắt, mà đều nghĩ do tín hiệu không ổn định, hoặc do hệ thống phát điên khóa tài khoản của nàng một lúc.

Trên điện có Bạc Kiều Nhi và Vân Bình quận chúa. Vì ăn riêng nên ba người mỗi người ngồi xa ở ba góc khác nhau trong đại điện. Ăn được một chút, Vân Bình quận chúa liền bỏ đũa xuống, nói: "Ta no rồi." Phó Bình An liếc nhìn: "Tỷ nên ăn nhiều một chút, tỷ ăn ít quá, thảo nào gầy như vậy."

Vừa nói xong, Bạc Kiều Nhi cũng đặt bát xuống, nói: "Ta cũng không ăn nữa."

Phó Bình An bất đắc dĩ: "Ngươi lại vì cái gì?"

Bạc Kiều Nhi nói: "Họ đều nói bệ hạ thích người gầy nhỏ."

Phó Bình An: "... Trẫm không có."

Vân Bình quận chúa nói: "Năm đó Sở Linh Vương thích vòng eo nhỏ, trong cung liền đua nhau lấy gầy làm đẹp, đến nay vẫn bị người ta chỉ trích. Bệ hạ nên cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng để người ta có chuyện để bàn tán."

Phó Bình An cười khổ: "Ngươi là Gián đại phu à?"

Vân Bình quận chúa tối mặt: "Ta không phải, ta cũng không làm được, bệ hạ không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của ta thì biết làm sao bây giờ."

Phó Bình An nhận ra nàng ấy đang giận, cũng biết nguyên nhân, nhưng càng như thế, nàng càng không biết nói gì.

Nàng vẫn cảm thấy bản thân như bị trói buộc, như đang ở dưới vực sâu, khó mà hô hấp. Cũng không bảo vệ được bất cứ ai bên cạnh mình.

Mặc kệ những bình luận "Mau đi dỗ dành, dỗ dành", lần này nàng không nói gì, chỉ nói với Bạc Kiều Nhi: "Đừng nuốt nước bọt, mau ăn đi, không thì sẽ không cao được đâu."

Sau bữa trưa, Toàn ma ma đến đón Vân Bình quận chúa. Phó Bình An gọi Toàn ma ma lại, dặn dò phải giữ Thanh Tuyền Cung sạch sẽ, ngày thường cũng phải chăm sóc nhiều hơn. Cuối cùng, nàng mới hỏi: "A Chi đã xuất cung chưa?"

Toàn ma ma đáp: "Đã xuất cung rồi ạ."

Phó Bình An hỏi tiếp: "Có người đón nàng không? Nàng ở đâu?"

Toàn ma ma cười khổ: "Cái này... Nô tì cũng không biết."

Phó Bình An lại thấy thế này mới tốt, chứng tỏ A Chi thực sự đã thoát khỏi sự theo dõi của Thái hậu.

Lúc này, nàng thoáng nhìn thấy bình luận chạy trên màn hình: 【Vậy người thị vệ kia đâu? Có phải A Chi đã được ban thưởng cho người thị vệ đó không?】

Phó Bình An quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện này, nghĩ rằng đối phương hẳn là người truyền tin tức vào, đã ngầm thừa nhận đó là người phe mình. Vì vậy, nàng sững sờ một chút rồi hỏi: "Vậy người thị vệ kia đâu?"

Toàn ma ma lập tức im lặng, ánh mắt lảng tránh rồi nói: "Bệ hạ, xin đừng hỏi. Thái hậu nương nương tự có cách xử lý."

Phó Bình An bỗng nhiên hiểu ra.

Thái hậu đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất kỳ ai.

Nàng im lặng đưa Vân Bình đến cửa cung, rồi không kìm được khẽ nói: "Chờ Nhiếp chính vương trở về, tỷ tỷ hãy rời cung đi."

Lần này Vân Bình không hề tỏ ra giận dỗi, nàng nắm chặt tay Phó Bình An, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời, chỉ siết chặt bàn tay Phó Bình An một cái thật mạnh.

Điều này khiến Phó Bình An nhớ đến A Chi. Khi đó A Chi cũng siết chặt tay nàng một cái thật mạnh, đồng thời truyền tin tức. Có phải điều đối phương muốn bày tỏ cũng giống với tâm ý của Vân Bình hay không?

Phó Bình An bật cười lớn, nói: "Khi còn ở trong cung, vẫn còn có thể gặp nhau. Trẫm sẽ thường xuyên đến Thanh Tuyền Cung thăm tỷ tỷ."

Đôi mắt đục ngầu của Vân Bình đỏ hoe, nàng gật đầu.

Tối hôm đó, Phó Bình An đốt tấm lụa dưới ánh nến, nhận ra A Chi đã thực sự rời đi và khả năng sẽ không còn gặp lại. Nàng lặng lẽ khóc một trận, nhưng rồi lại lo lắng vẻ ngoài sẽ không tốt ở yến tiệc Khải Thánh nên đã cố nhịn xuống và đi ngủ.

Tối nay trước khi ngủ, nàng đã tắt livestream.

Sáng hôm sau, nàng theo thói quen gọi "A Chi", rồi giật mình sực tỉnh, nhớ ra A Chi đã đi rồi. Bên cạnh nàng lúc này là Triệu ma ma. Triệu ma ma khẽ hỏi: "Bệ hạ muốn gọi ai đến hầu hạ?"

Phó Bình An nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì... A Anh đi."

--------

Chương trước Chương tiếp
Loading...