[BH - Edit] Ngày đăng cơ, trẫm mới hay mình là vai ác | Hiểu Mộng Trí Huyễn Sinh

CHƯƠNG 21 - 22



- CHƯƠNG 21 -

Lạc Tương bãi triều trở về, thấy có một cỗ xe bò quen thuộc đang đậu trước cửa, liền không khỏi nhíu mày.

Trong vòng một tháng qua, hắn đã thấy chiếc xe bò này ba lần. Tiểu sai vặt đến báo và đưa bái thiếp, quả thật là Điền Miện. Tấm thiếp bằng gỗ sam bóng bẩy không tì vết, trên đó in gia huy của nhà họ Điền, viết dòng chữ 【 sơn nhân Điền Miện bái kiến Anh Quốc công 】. Chữ viết rất đẹp, phóng khoáng tựa mây trôi nước chảy, hắn thầm than không hổ là xuất thân thế gia.

Lạc Tương xuất thân võ tướng, lúc trước khi đánh trận còn không biết chữ. Sau khi Cao Tổ thống nhất đất nước, hắn được phong hầu nhờ công cứu giá trong trận chiến, khi đó mới bắt đầu học chữ. Bây giờ chữ viết của hắn vẫn xấu như gà bới, trong lòng đối với những văn sĩ này có chút hâm mộ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn lắc đầu, nói với gác cổng: "Bảo hắn về đi, đồ vật cũng không cần, mau trả lại."

Vào trong viện, phu nhân Thường Mẫn chào đón, hỏi: "Ông lại bảo hắn đi rồi sao?"

Lạc Tương gật đầu: "À, sao, bà muốn gặp à?"

Thường Mẫn trừng mắt liếc hắn một cái: "Tôi gặp hắn làm gì, nhưng hắn dù sao cũng là cậu của bệ hạ, ông thật sự không gặp sao?"

Lạc Tương cởi áo ngoài đưa cho người hầu, rồi khoát tay ra hiệu cho họ lui ra. Chờ cửa được đóng lại, hắn mới mở miệng: "Chính vì thế nên mới không gặp. Bà cũng biết sau khi Phó Linh Tiện đi về phía nam, hắn đã chạy đến bao nhiêu phủ đệ của các đại thần trong triều rồi?"

Thường Mẫn nhíu mày: "Đúng vậy, hắn cũng quá vội vàng rồi. Phó Linh Tiện đâu phải không trở về."

Lạc Tương nói: "Nhưng cũng khó nói. Cũng có thể hắn đang thăm dò xem người khác nghĩ thế nào."

Thường Mẫn: "Cho ai xem? Bệ hạ sao?"

Lạc Tương cười: "Bệ hạ sao biết được. Nhưng nói mới nhớ, hôm nay tôi có gặp bệ hạ. Sau Tết, bệ hạ trông cao lớn hơn không ít. Năm ngoái nhìn vẫn còn trẻ con, năm nay mặt mày đều nở nang chút, ngồi trên ghế có thể với tới mặt bàn."

Thường Mẫn nghe vậy cũng cười: "Đâu có ai nói bệ hạ như ông."

Nói đùa xong, thần sắc lại có vẻ lo lắng sâu sắc: "Bệ hạ hôm nay cuối cùng cũng vào triều sao?"

Lạc Tương suy tư một lát, nói: "Trong triều trên dưới đều nói chuyến đi về phía nam lần này của Phó Linh Tiện sau khi trở về nhất định sẽ quyền thế ngập trời. Tôi nghĩ Thái hậu cũng nghĩ như vậy. Trước khi xuất chinh, bà ấy còn muốn phong cháu trai của mình làm phó tướng. Cũng may, Phó Linh Tiện cứng rắn không để bà ta đạt được mục đích. Thế nhưng điều đó chắc chắn khiến bà ta kiêng kỵ. Huống hồ, dưới sự thuyết phục của Điền Miện, triều thần sôi nổi dâng sớ thỉnh bệ hạ chấp chính, nói chính sự vẫn phải qua mắt bệ hạ mới hợp với lễ pháp..."

Thường Mẫn hiểu ra: "Cho nên bà ấy liền để bệ hạ chấp chính?"

"Ừm, nói thân thể Bệ hạ đã dưỡng tốt, có thể chấp chính, chỉ là tuổi còn nhỏ, không nên quá mệt nhọc, cho nên trong một tuần, chỉ thứ ba, thứ sáu, chủ nhật lên triều, những hôm khác vẫn phải đi học." Lạc Tương hạ thấp giọng: "Hôm nay vừa mở triều liền phong Lương Nam cho Bạc Vệ. Một nhà mười hầu, vậy mà vẫn không thể thỏa mãn bà ấy."

Hắn thở dài, lại nói: "Việc Điền Miện thuyết phục có lẽ cũng chiếm hai phần công lao. Dù sao nếu bệ hạ tự mình chấp chính, nhất định sẽ phong tước vị cho nhà ngoại. Một đời thiên tử một đời thần, nhà họ Bạc hôm nay chẳng phải chính là nhà họ Điền ngày mai sao? Chỉ cần bệ hạ của chúng ta có thể khỏe mạnh bình an... Lạc Quỳnh Hoa! Con đang làm gì ở đây?"

Ngữ điệu đột ngột thay đổi, Lạc Tương sải bước đến sau tấm bình phong, lôi ra một cô bé. Cô bé mặt hồng hào, mắt hạnh mũi hếch, mặc chiếc quần màu xanh lá cây, tóc tết thành hai bím nhỏ búi trên đầu. Nhưng hiện tại cả người trên dưới đều rất bẩn, tóc cũng xõa ra. Lạc Tương bảo cô bé đứng thẳng, thấy guốc gỗ trên chân cô bé cũng bị lật ngược, lập tức kìm nén cơn giận nói: "Con đã đi đâu? Đi làm ruộng à?"

Lạc Quỳnh Hoa chớp mắt: "Thiết Trụ vứt bỏ cây trâm mới mua của Nhị Nha, con đi giúp Nhị Nha giành lại thôi mà."

Lạc Tương không hiểu: "Là ai thế?"

Thường Mẫn đến gần, khẽ nói: "Chắc là con cái nhà hạ nhân ở tiền viện."

Lạc Tương kinh ngạc nói: "Con chạy ra ngoài sao?"

Lạc Tương là người thô kệch, liền gửi gắm hy vọng đời sau có phong thái văn nhân nhã sĩ, cố ý mời ma ma từ trong cung để dạy dỗ Lạc Quỳnh Hoa. Nhưng hắn lớn tuổi rồi mới có con gái, cho nên từ trước đến nay rất cưng chiều ái nữ. Kết quả chiều chuộng quá mức nên nuôi ra một đứa còn rắn rỏi hơn cả hắn.

Lạc Quỳnh Hoa là người biết nhìn sắc mặt nhất, thấy cha sắp tức giận, liền vội vàng ôm lấy cánh tay cha mà quấn lấy, đánh trống lảng nói: "A cha, hôm nay cha có thấy bệ hạ không? Bệ hạ là người thế nào? Bệ hạ bằng tuổi con vậy có cao bằng con không? Dáng dấp thế nào?"

Nàng hỏi một tràng như pháo liên thanh, khiến Lạc Tương vốn đã hơi mệt lại càng lúng túng. Thế là cũng không kịp giận dỗi, vô thức nói: "Bệ hạ không cao bằng con, dáng dấp ngược lại rất xinh đẹp... Chờ một chút, con sẽ không nghĩ là ta bỏ qua cho con chứ?"

Lạc Quỳnh Hoa liền ngoan ngoãn quỳ xuống đất, rụt rè nhìn Lạc Tương, nói: "A cha, nữ nhi biết lỗi rồi."

Lần này Lạc Tương lập tức mềm lòng, chỉ nói cứng: "Mau về phòng đi, lát nữa ta sẽ phạt con."

Lạc Quỳnh Hoa vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, khi tới cửa lại thò nửa cái đầu vào, hỏi: "Thế bệ hạ hôm nay có lầm bầm lầu bầu như cha không?"

Lạc Tương làm bộ muốn cởi giày đánh người: "Liên quan gì đến con, được rồi, con có phải vẫn luôn nghe lén ta và mẹ nói chuyện không?"

Lạc Quỳnh Hoa chạy biến như một làn khói.

Lạc Tương lại nghĩ nghĩ, nửa ngày sau đối với Thường Mẫn bên cạnh nói: "Nghe con bé nhắc đến bệ hạ ta mới nhớ, bệ hạ đã nói một câu: "Cho nên đây là kết quả của sự cố gắng sao?""

Thường Mẫn: "Có ý gì vậy?"

Lạc Tương: "Ta cũng không biết nữa."

...

Phó Bình An lúc này cũng đang vì câu nói vừa thốt ra mà hối hận không thôi.

"Sao ta lại không nhịn được cơ chứ, lúc đó... Chính là vì nhìn các ngươi trò chuyện vô cùng khí thế nên mới lỡ lời." Hơn nữa những chuyện được nói ra cũng rất hấp dẫn cho nên Phó Bình An liền mê mẩn.

Đây là kể từ khi "vạn vạn muốn nhìn mặt trăng" gia nhập phòng livestream cho đến giờ. Lúc đó đối phương vừa vào liền nói việc Nhiếp chính vương đi thảo phạt là một cơ hội to lớn của nàng ta, nhưng khi hỏi nguyên nhân cụ thể lại không nói gì nữa.

"mất ngủ từng ngày" đã từng châm chọc "vạn vạn muốn nhìn mặt trăng" là cố ra vẻ thần bí, nhưng người dùng đó cũng không xuất hiện nữa.

Đối phương dường như không thích bị soi mói, về sau cũng rất ít khi bình luận.

Nhưng Nhiếp chính vương mới rời đi nửa tháng, một ngày nọ Phó Bình An đột nhiên bị Thái hậu gọi vào Thiên Thu Cung lúc nửa đêm. Thái hậu ôm nàng rồi khóc một trận, nói một số chuyện cũ mà Phó Bình An hoàn toàn không có ấn tượng, trao đổi tình cảm một chút. Cuối cùng bà ta mới chịu nói: "Thân thể bệ hạ dưỡng khá lắm rồi, đã tới lúc nên thượng triều. Về sau trong một tuần, cứ vào thứ ba, thứ sáu, chủ nhật thì con tới Triêu Dương Cung chấp chính đi."

Phó Bình An mừng rỡ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nhi đọc sách không chăm chỉ, bây giờ chữ lớn không biết mấy, làm sao nghe hiểu những đại thần kia đang nói gì ạ?"

Thái hậu sờ mặt nàng, giận mà không trách: "Bây giờ mới thấy hối hận? Ngày thường bảo con học cho giỏi, lại cứ không chuyên tâm ôn tập. Phạm Nghị đến nói với ta quá nhiều lần, nói con là người thông minh, chỉ là không dốc lòng học hành."

Mỗi lần Thái hậu khuyến khích nàng học tập đều có vẻ hoàn toàn chân tâm thật ý. Mặc dù màn hình bình luận luôn nói Thái hậu đang cố ý dưỡng phế nàng, nhưng đôi khi Phó Bình An vẫn sẽ mơ hồ không biết Thái hậu có đang thật lòng không?

Nàng gật đầu nói: "Dạ, con sẽ học thật giỏi."

Thái hậu nở nụ cười từ ái nhìn nàng, cưng chiều nói: "Bất quá Bệ hạ nếu mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng không sao. Con có cả triều đại thần, sao phải tự mình phiền muộn làm gì? Những đại thần kia chẳng lẽ ăn không ngồi rồi hay sao?"

tia lửa mới là bước đầu tiên: Thái hậu khá mâu thuẫn phải không? Lúc thì khuyến khích học tập, lúc thì khuyên nên nghỉ ngơi, bà ấy có biết mình đang nói gì không vậy? 】

cuối tháng: Thế nhưng lời bà ta nói lại có lý, làm Hoàng đế lẽ nào còn phải tự làm hết mọi việc sao? 】

ta thích học tập: Học tập là vì bản thân! Học tập là suốt đời! 】

Phó Bình An úp mặt lên cánh tay Thái hậu, mùi son phấn có chút nồng nặc. Nàng nhịn xuống cơn ho, nói: "Có mẫu hậu và hoàng cô mẫu ở bên cạnh trẫm là đủ rồi không phải sao?"

Giọng Thái hậu có chút lạnh: "Thân phận ta vốn ở hậu cung, hiểu biết cũng chỉ là dạy dỗ cung nhân, làm sao sánh được với hoàng cô mẫu của con chứ. Muốn dựa dẫm thì con vẫn phải dựa vào hoàng cô mẫu. Nàng hiện tại đã đi Nam Vu, con phải ngày ngày cầu phúc cho nàng, mong nàng bình an đắc thắng trở về."

tiểu chín 794: Đây là lời thật lòng sao? Sao ta cảm giác vừa nghiến răng vừa nói vậy? 】

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Ha ha ha ha ha ha ha 】

sai điều ca hậu Vương A Mễ: Cách bà ta nói chuyện ngang ngửa với "mất ngủ" về trình độ âm dương quái khí đấy 】

mất ngủ từng ngày: ? 】

Dưới sự nhắc nhở của màn hình bình luận, Phó Bình An cũng phát hiện Thái hậu nghĩ một đằng nói một nẻo. Nghe có vẻ như đang khen Nhiếp chính vương, nhưng thực ra đang ám chỉ quyền thế của Nhiếp chính vương quá lớn. Phó Bình An tự nhiên cũng giả vờ như không hiểu. Hai người lại mẹ hiền con hiếu một lát rồi Phó Bình An trở về.

Tối hôm đó nàng quá hưng phấn, làm sao cũng không ngủ được, liền cùng màn hình bình luận trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, cho đến gần sáng mới ngủ thiếp đi. Nhưng không ngủ được bao lâu, liền bị gọi dậy, mặc y phục chỉnh tề đi đến Triêu Dương Cung.

Nàng mặc trường bào màu xanh, áo choàng thêu Ngũ Trảo Kim Long, mang theo vinh quang nặng nề ngồi ở vị trí chủ tọa. Thái hậu ngồi phía sau bên phải nàng. Nàng nhìn cả triều đại thần đang đứng, tim đập thình thịch.

Sau đó bắt đầu mệt mỏi rã rời.

Thật ra, ban đầu Phó Bình An vẫn nghe các đại thần trình tấu. Nàng nhớ rõ đầu tiên là Đại hành lệnh bước lên, tâu xin được tạ ơn kinh thành, rồi mời ân quan viên. Theo lẽ thường, những quan viên này đã được chuẩn bị trước đó, nhưng Phó Bình An hoàn toàn không biết gì, nên trên thực tế những người họ đến gặp chính là Thái hậu.

Đợi những người này lần lượt tấu xong, lại báo cáo tấu chương từ biên quan, đặc biệt là tấu chương từ Nam Vu nói rằng biên cương bị quấy nhiễu nghiêm trọng, khiến dân chúng chịu nhiều khổ sở.

Đến đây, Phó Bình An đã bắt đầu nửa hiểu nửa không.

Huống hồ, đối tượng trình tấu chính của các quan viên thực chất là Thái hậu, người đáp lời cũng là Thái hậu, nên Phó Bình An khó tránh khỏi việc mất tập trung. Trong khung chat, những lời nói của cư dân mạng bình dân, dễ hiểu hơn so với các đại thần, khiến nàng thấy hứng thú hơn nên nhanh chóng bị thu hút sự chú ý.

ta rốt cuộc nên gọi tên gì: Đây chính là cảm giác "mây vào triều" ư?】

ngôn tình trộn lẫn hủ lui lui lui: Oa, có cảm giác như đang làm hoàng đế vậy.】

gầy gò: Nhìn lâu thật ra cũng không có gì thú vị lắm.】

vô luận Ngụy Tấn: Chủ yếu là do không hiểu mấy người này đang nói gì.】

Layla: Ta đang trốn học để lén xem livestream, không ngờ livestream còn chán hơn cả bài giảng.】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Các ngươi chịu khó lắng nghe sẽ thấy có ý tứ.】

mất ngủ từng ngày: Cái tên này lại xuất hiện.】

trà sữa khoai môn trân châu: Bị ngươi nói trúng rồi, thật sự cuộc chinh phạt là cơ hội của Nhiếp chính vương, rốt cuộc sao ngươi biết được?】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Đơn giản lắm, bây giờ người sợ nhất Nhiếp chính vương công cao lấn chủ lại không phải Bình An, mà là Thái hậu. Thái hậu muốn kiềm chế Nhiếp chính vương, biện pháp tốt nhất đương nhiên là đẩy Bình An ra. Đây chính là chiêu "kiềm chế vua để điều khiển chư hầu" xưa nay vẫn tồn tại qua bao đời.】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Cái người họ Điền đó không phải nói sẽ tìm cơ hội sao? Cơ hội tốt như vậy, hắn còn không hành động một chút à? Hắn là họ hàng bên ngoại của mẹ ruột chủ kênh, là ngoại thích dự bị. Nhìn xem nhà họ Bạc bây giờ đang sống sung sướng thế nào, vì những ngày tháng tốt đẹp sau này, họ cũng nên cố gắng chứ.】

trà sữa khoai môn trân châu: Thời cổ đại chắc rất đề phòng ngoại thích nhỉ?】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Các triều đại phong kiến kéo dài, sau này để chèn ép ngoại thích đương nhiên nghĩ ra rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn cần phân tích vấn đề cụ thể. Theo tình trạng gia tộc họ Bạc của Thái hậu và thể chế hiện tại thì vẫn chưa thực sự giỏi trong việc trấn áp ngoại thích.】

"Cho nên, đây là kết quả của sự cố gắng à?"

Phó Bình An bất chợt thốt ra một câu như vậy.

Đại điện đột nhiên im lặng một lát, nửa ngày sau, Thái hậu khẽ hỏi từ phía sau lưng: "Bệ hạ nói gì?"

Phó Bình An như vừa tỉnh mộng, trong tình huống khẩn cấp này, nàng nhanh trí giả vờ như nói mê, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Cái gì, trẫm nói chuyện ư?"

Thái hậu cười nói: "Bệ hạ mệt rồi, muốn về trước phải không?"

Phó Bình An biết đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân là kẻ ăn chơi lêu lổng, nhưng nàng ít nhiều cũng có chút không nỡ, liền nói: "Mẫu hậu còn không mệt, trẫm cũng không thấy mệt, trẫm sẽ cùng mẫu hậu trở về."

Thái hậu nở nụ cười vui mừng, Phạm Nghị bước ra khỏi hàng, tán dương: "Bệ hạ hiếu thuận là tấm gương cho quốc gia."

Sau khi buổi thiết triều kết thúc, mấy vị phụ chính đại thần và Thái hậu lại cùng nhau đến điện Tuyên Thất để bàn bạc chính sự. Phó Bình An vì "mệt mỏi" nên được đưa về cung trước.

Phó Bình An cảm thấy vô cùng hối hận về câu nói mình lỡ thốt ra trong buổi thiết triều sáng nay.

mất ngủ từng ngày: Nói không chừng sau này còn có nhiều lần như vậy, cái thói quen này cũng khó mà kiểm soát được.】

vô luận Ngụy Tấn: Hình như lúc trước ta thấy cung nhân đang bàn luận chuyện Bình An thích lẩm bẩm một mình, có vẻ rất nhiều người đều biết chuyện đó. 】

Tâm trạng của Phó Bình An càng tệ hơn.

Nhưng sự sa sút này không kéo dài lâu. Lần thứ hai vào triều, nàng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Trải qua nhiều lần, nàng cũng dần dần hiểu được những lời đại thần nói.

Nàng phát hiện không phải lúc nào họ cũng nói về những việc đại sự quốc gia. Có một số người toàn nói những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể chỉ để hoàn thành nhiệm vụ. Cũng có người sẽ hùng hồn nói một tràng dài, nhưng thực chất chẳng có ý nghĩa, toàn lời sáo rỗng.

Trở lại cung, nàng bắt chước dáng vẻ của những đại thần tấu chuyện cho Vân Bình quận chúa xem. Vân Bình không nhịn được cười phá lên. Bạc Kiều Nhi nghe thấy tiếng cười của Vân Bình liền chạy tới. Phó Bình An vội vàng giả vờ giả vịt trở nên nghiêm trang, cầm sách tre bắt đầu xem.

Sách là nàng mượn từ Thạch Cừ Các. Khi đi mượn sách nàng mới biết, trong cung rất nhiều sách vẫn là thẻ tre, bởi vì giấy rất dễ bị mối mọt ăn. Ở thời đại này mặc dù cũng có người sử dụng giấy, nhưng những người thực sự muốn bảo tồn sách vở vẫn dùng thẻ tre.

mất ngủ từng ngày: Được đó, lại có việc rồi, nghiên cứu thêm một chút kỹ thuật làm giấy đi, nếu không thì việc truyền bá kiến thức sẽ không dễ dàng.】

duy niết tư Argon: Cải tiến kỹ thuật làm giấy, mở rộng việc trồng bông, tước bỏ thuộc địa, chủ kênh đã làm Hoàng đế rồi thì chờ gì nữa? 】

Phó Bình An biết "giấy" trong khung chat nhắc đến là loại như thế nào. Nàng đã nhìn thấy trong các khóa học công khai, đó là một loại vật liệu vừa trắng vừa mềm và dai, hoàn toàn khác với loại giấy nàng thấy bây giờ. Giấy này quá mỏng manh, vừa mềm vừa mỏng, không cẩn thận là rách ngay.

Nếu nàng chưa từng nhìn thấy giấy trong video, nàng nhất định sẽ cảm thấy giấy hoàn toàn không bằng thẻ tre và thẻ gỗ.

Hệ thống truyền trực tiếp thông tin giấy hiện đại vào đầu nàng, vậy hiển nhiên là cao cấp hơn giấy ở thời đại này. Phó Bình An lúc này bắt đầu ý thức được nàng đang sở hữu hệ thống phi thường đến nhường nào.

Nàng hiện tại cũng đã biết đại não là gì sau khi xem xong cuốn 《 Sinh lý học cơ bản 》, nhưng quyển sách này không giống với thế giới mà nàng biết, ví dụ như phân loại giới tính.

Sau khi xem xong quyển sách này, nàng trầm tư rất lâu, hỏi Vân Bình quận chúa: "Tỷ tỷ, tỷ có từng tự hỏi vì sao hoa, chim, cá, côn trùng đều chỉ phân giống đực và cái, nhưng con người lại có ba giới tính là Thiên Càn, Địa Khôn, Thường Dung?"

Vân Bình quận chúa trả lời: "Đương nhiên vì con người là linh trưởng của vạn vật, tất nhiên phải khác biệt với những vật vô tri vô giác kia."

Phó Bình An "À" một tiếng. Vân Bình quận chúa nhìn nàng: "Cả ngày lẫn đêm muội rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?"

Mấy ngày sau, Phó Bình An xem cuốn 《 Thế giới côn trùng 》, biết được thì ra ong mật và kiến cũng không khác họ là bao. Xã hội ong mật có ong chúa và ong đực phụ trách sinh sản, ong thợ làm việc. Thế giới loài kiến có kiến chúa sinh sản, kiến đực phụ trách gây giống đời sau, kiến thợ và kiến lính làm việc.

Nàng lập tức cảm thấy những loài côn trùng này trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Thấy cung nhân muốn đánh rơi tổ ong, nàng liền khuyên can: "Đừng đánh, những con ong này giống chúng ta biết bao!"

Cung nhân: "...?"

Nhưng không được mấy ngày, Phó Bình An lại xem hai tập video 《 Thế giới động vật 》. Khi thấy ong chúa mập mạp nhúc nhích thân thể, Phó Bình An vội vàng phủ nhận việc từng nghĩ nàng và ong chúa có địa vị tương tự nhau.

Rốt cuộc vẫn là tâm tính thiếu niên, không lâu sau nàng liền quên chuyện này, bởi vì nàng sắp đón sinh nhật.

Ngày 15 tháng 5 là sinh nhật của nàng.

Khi Thái hậu gọi nàng đến bàn bạc công việc cho Khải Thánh tiết, nàng nhất thời không phản ứng kịp. Một lát sau, Thái hậu thấy nàng không phản ứng, mới cười nói: "Con đã là Hoàng đế, sinh nhật của Thiên tử chính là Khải Thánh tiết."

Đúng rồi, nàng là Thiên tử, sinh nhật của nàng giờ đây trở thành một trong những ngày lễ quan trọng nhất của thần dân.

Thế nhưng điều này lại khiến Phó Bình An cảm thấy hơi bàng hoàng. Nàng nhớ rõ năm ngoái, khi đó nàng vẫn đang mừng sinh nhật ở Linh Đình, ma ma cho nàng một quả trứng gà đỏ, dặn nàng giấu trong ngực, kết quả nàng vừa ra khỏi cửa đã ăn mất rồi.

Sau đó không lâu, nàng đang đào thỏ ở sau núi thì bị đưa đến Ngụy Kinh.

Rõ ràng chỉ mới một năm, Phó Bình An lại cảm thấy nó dài đằng đẵng lạ thường. Trong một năm, nàng đã trưởng thành rất nhiều.

Nàng tự chọn một vài món quà theo mong muốn, sau đó nghe Thái hậu nói vài chuyện lặt vặt về những người thân quen mà nàng không biết, rồi rời Thiên Thu Cung. Xe kéo vừa đi được nửa đường, bầu trời vốn đang quang đãng đột nhiên tối sầm lại. Xung quanh bắt đầu hỗn loạn, Phó Bình An nghe thấy có cung nhân hoảng sợ kêu to: "Là thiên cẩu thực nhật" (hiện tượng nhật thực trong quan niệm dân gian).

Cung nhân la hét hỗn loạn, đến cả xe kiệu cũng bỏ xuống, mọi người nằm rạp trên mặt đất quỳ lạy trời đất. Phó Bình An ngẩng lên thấy mặt trời bị che khuất một nửa, bầu trời đã tối sầm như đêm.

Nàng cũng hoảng hốt, nhưng khung chat nói:

mất ngủ từng ngày: Chỉ là nhật thực thôi mà.】

Bình An bảo bảo thật đáng yêu: Bảo bảo đừng sợ, chỉ là nhật thực thôi!】

Có người tặng quà, hiệu ứng quà tặng lóe sáng trước mắt nàng trong chớp mắt, lập tức lại có người nói:

trà sữa khoai môn trân châu: Kiến thức về thiên văn hình như ít người biết.】

Cho dù khung chat nói là "nhật thực", Phó Bình An cũng không biết đó là cái gì, chỉ biết một vệt bóng đen tròn xoe đang che khuất mặt trời với tốc độ cực nhanh, ban ngày trong nháy mắt biến thành ban đêm.

Mặt trời bị "ăn" mất rồi!

Nàng trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Nhật thực còn gọi là nhật thực toàn phần, là khi Mặt Trăng di chuyển đến giữa Mặt Trời và Trái Đất. Nếu ba thiên thể này tình cờ thẳng hàng, Mặt Trăng sẽ chặn ánh sáng Mặt Trời chiếu xuống Trái Đất, bóng đen của Mặt Trăng tình cờ rơi xuống Trái Đất, lúc này hiện tượng nhật thực sẽ xảy ra.】

Đoạn chữ dài này khiến Phó Bình An bừng tỉnh. Nàng "À?" một tiếng, bầu trời bắt đầu sáng dần lên, mặt trời như được nhả ra.

Nàng ngạc nhiên: "Sáng... Lại sáng rồi."

rõ ràng là cái run M: Ta ngoài đời cũng chưa từng thấy nhật thực, không ngờ lại được thấy trong phòng livestream.】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ta cũng chưa từng thấy, ngay cả mặt trăng cũng chưa thấy bao giờ.】

vô luận Ngụy Tấn: À? Thật hay giả vậy?】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Thật, chỗ chúng ta mặt trăng biến mất rồi.】

trà sữa khoai môn trân châu: Vậy còn không phải là tận thế sao? 】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Đúng vậy, tận thế đó.】

mất ngủ từng ngày: Ý ngươi là ngươi đang xem livestream giữa thời kỳ tận thế sao? 】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: À không phải, bây giờ đã ổn hơn rồi, có trạm không gian và mặt trăng nhân tạo.】

Lapland rời giường sao: Cảm giác nội dung ngươi nói và nội dung livestream ít nhất cách nhau một vạn năm.】

Xung quanh cung nhân vẫn còn run rẩy, trông bộ dạng như "thiên hạ sắp tận thế" vậy. Phó Bình An thì đã bình tĩnh lại. A Chi là người tỉnh táo nhất trong số các cung nhân, mặc dù sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn đến đỡ Phó Bình An, miệng nói: "Bệ hạ không sao chứ?"

"Không sao cả..." Phó Bình An đột nhiên nghĩ đến Vân Bình quận chúa. Nàng thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ vô cùng sợ hãi.

Nghĩ đến đây, nàng liền vội vàng kéo A Chi chạy về phía Kim Quế Cung.

Đến Kim Quế Cung, thấy trong sân cũng đang hỗn loạn. Phó Bình An gọi A Chi duy trì trật tự, bản thân chạy về phía Thiên điện. Cửa Thiên điện mở ra, Vân Bình quận chúa đang ngồi ở ngưỡng cửa, nheo mắt nhìn lên trời.

Phó Bình An dừng bước. Vân Bình quận chúa cúi đầu nhìn sang, vành mắt đỏ hoe. Phó Bình An vội nói: "Tỷ đừng sợ, chỉ là nhật thực thôi."

Vân Bình quận chúa liếc xéo nói: "Mắt nào của muội nhìn ra ta sợ?"

Phó Bình An nhìn chằm chằm mặt Vân Bình quận chúa. Đối phương không chỉ hốc mắt ửng hồng, mà thậm chí còn bắt đầu chảy nước mắt.

Vân Bình quận chúa cuối cùng cũng phản ứng lại: "À, mắt ta đau quá."

phụ lòng hán: Nhóc ấy chắc chắn đã nhìn thẳng vào mặt trời.】

Trường An Hoa: Nguy rồi nguy rồi, mau lấy khối băng chườm một chút.】

mất ngủ từng ngày: Cô bé này sẽ không nhìn chằm chằm mặt trời đấy chứ? Quá bất thường. Người thời này chẳng phải đều kiêng kỵ nhật thực sao?】

Phó Bình An kéo Vân Bình quận chúa vào điện nằm xuống, sau đó lập tức quay trở lại sân. Thấy trong sân đã khôi phục trật tự, liền gọi người đi mời thái y, lại tìm người khác xin một khối băng. Không ngờ hai người này nửa ngày không thấy quay lại, Phó Bình An liền nghe theo gợi ý của màn hình bình luận, đổi sang một phương pháp khác: lấy khăn tay thấm nước lạnh đắp lên mắt Vân Bình.

trà sữa khoai môn trân châu: Nghiêm trọng có thể sẽ bị mù, điều kiện chữa bệnh ở thời đại này cũng không tốt lắm.】

Phó Bình An lập tức cảm thấy sợ, không nhịn được nói với Vân Bình quận chúa: "Tỷ sao dám nhìn thẳng thiên cẩu thực nhật vậy? Tỷ có thể sẽ bị mù đấy!"

Vân Bình quận chúa ngược lại rất bình tĩnh, "À" một tiếng.

Phó Bình An vừa tức vừa lo: "Tỷ không sợ à?"

"Không sợ. Ta chết còn không sợ, còn sợ cái này sao?"

6.7 Makino Kanna sinh nhật!: Ta cảm giác mù và chết thật sự rất khó nói cái nào đáng sợ hơn.】

mất ngủ từng ngày: Nói thì nghe nhẹ nhàng vậy thôi. Nhóc nói cho nàng biết, mù mặc dù sống sót nhưng từ đây sẽ chẳng nhìn thấy gì cả, vĩnh viễn không thể tự mình ra khỏi cửa, vĩnh viễn cần người hầu hạ, sách không đọc được, chữ không viết được, tranh không vẽ được...】

Phó Bình An thuật lại từng chữ từng câu của người dùng "mất ngủ từng ngày". Vẻ mặt Vân Bình quận chúa vẫn kiên cường, nhưng ngón tay đã từ từ nắm chặt ống tay áo của Phó Bình An.

"Muội đừng nói nữa, ta lại không phải mù thật. Ta... ta chỉ đau mắt thôi."

Rõ ràng nàng đã thành công bị dọa.

Sau khi A Chi thay khăn mặt, Phó Bình An liền bảo A Chi ra ngoài. Lúc này nàng mới nói khẽ, cắn răng: "Tỷ thật sự không sợ sao? Tỷ sẽ không cho rằng bản thân là điềm lành nên chẳng sợ gì đấy chứ?"

Nàng có chút không hiểu sao lại thấy tức giận.

Vân Bình quận chúa nghe vậy lại cười: "Muội thật sự tin ta là điềm lành sao? Muội từng thấy điềm lành nào hại chết cả nhà chưa?"

Phó Bình An im lặng.

Nàng vẫn nhớ rõ lúc trước Vân Bình quận chúa đã nói Nhiếp Chính Vương hại chết cả gia đình nàng.

"Thế nhưng ta cũng không tin. Thiên tượng từ xưa cũng có, nhưng con người lại cho rằng mình ghê gớm, luôn cảm thấy thiên tượng liên quan đến bản thân." Nàng còn nói.

"Thế nhưng lần trước tỷ cũng nói mình là vạn vật chi linh (điềm lành) mà."

"Đây không phải là chuyện giống nhau. Ta luôn cảm thấy nhật thực... không phải là do thiên cẩu ăn."

Phó Bình An lộ vẻ kinh ngạc, thấy xung quanh không có ai, liền nói khẽ: "Sao tỷ lại biết? Thật ra, nhật thực giống như là mặt trời, trái đất, mặt trăng thẳng hàng với nhau."

Nàng dựa theo ký ức thuật lại lời nói của người dùng "vạn vạn muốn nhìn mặt trăng".

Vân Bình quận chúa lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí hé mắt ra một chút: "À? Mặt trời, mặt trăng... còn có cái gì?"

"Trái đất."

"Trái đất là cái gì?"

Phó Bình An: "..."

Nàng nói khẽ: "Ta cũng không biết."

Màn hình bình luận tràn ngập một loạt tiếng "hahahahahahaha".

Vân Bình quận chúa: "Thế thì muội xem ở đâu ra?"

Phó Bình An lúng túng nói: "Trong sách, chính là trong sách."

Vân Bình quận chúa còn muốn hỏi, thì Bạc Kiều Nhi chạy nhào vào lòng Phó Bình An liền bắt đầu khóc. Phó Bình An thở phào nhẹ nhõm vì cuộc đối thoại bị cắt ngang, lấy quả sơn trà trên bàn đút cho Bạc Kiều Nhi, bảo nàng đi qua một bên ăn.

Đến giờ Thân, thái y cuối cùng cũng đến, kê một ít thuốc mỡ bôi mắt, dặn thoa xong rồi quan sát một chút. Nói xong, lại vội vã rời đi, như có chuyện gì khẩn cấp.

Sáng sớm hôm sau, Phó Bình An mới biết nguyên nhân.

Thiên biến.

Thiên tượng là chỉ thị của trời cao dành cho chúng sinh. Nếu có thiên tượng không tốt xảy ra, thì chắc chắn trời cao đang răn dạy điều gì đó.

Ngày hôm sau, các loại sớ tấu bày đầy bàn, đều nói về chuyện thiên cẩu thực nhật. Phó Bình An khá hoảng hốt, bởi vì nàng biết từ xưa đến nay chuyện nhật thực cơ bản đều đại diện cho ý nghĩa "quân vương vô đạo".

Ngay lập tức, nàng bày tỏ ý muốn đến tông miếu cầu phúc theo ám chỉ của Thái hậu. Tuy nhiên, các quần thần không bỏ cuộc. Thiên tử dù sao mới mười tuổi, đăng cơ chưa lâu, nên ám chỉ này rất có thể là một ý nghĩa khác, ví dụ như hậu cung can dự chính sự, hay ngoại thích vô đức.

Các bản tấu chương vạch tội Bạc gia đột nhiên nhiều lên, Thái hậu vô cùng tức giận, xử lý không ít người. Phó Bình An đi tông miếu ba ngày, toàn bộ hành trình bị người của Thái hậu theo dõi sát sao. Không lâu sau khi trở về cung, chính là sinh nhật của nàng, nhưng trong tình hình này, việc tổ chức hoành tráng có vẻ không thích hợp. Hơn nữa, phần lớn những nhóm người đã chết trong triều đình và bên ngoài đều do Thái hậu giết.

Tâm trạng của Thái hậu rất tệ, có thể nhìn ra một chút lý do khi Phó Bình An đến thỉnh an. Mấy ngày nay, bà thậm chí còn lười khách sáo với Phó Bình An, luôn nở nụ cười giả dối và nói chuyện cũng không mấy để tâm.

Có một lần Phó Bình An nói xong câu "Mẫu hậu phải chú ý thân thể." Thái hậu đột nhiên nói: "Nếu ngươi là con ruột của ta thì tốt biết mấy."

Không khí nhất thời trở nên ngượng nghịu, cả hai đều im lặng hồi lâu.

Trước đó, cả hai đều tránh nhắc đến chuyện này, nhưng lúc này Thái hậu dường như đang bị nhiều việc vặt vãnh bủa vây đến mức bận rộn mà quên mất.

Lại có một lần, Phó Bình An đang giúp Thái hậu châm trà, Thái hậu lại đột nhiên nói: "Trong triều có người do ngươi thụ ý à?"

Phó Bình An cố gắng kiềm chế sự run rẩy của bàn tay, làm ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thụ ý? Từ này có ý gì ạ?"

【trà sữa khoai môn trân châu: Bình An có thể ẵm giải thưởng diễn xuất hoàn hảo của năm rồi đấy.】

【vô luận Ngụy Tấn: Quả nhiên là hoàn cảnh tạo nên con người.】

Thời gian trôi qua nhanh chóng trong nhịp điệu căng thẳng này, thoắt cái đã đến mấy ngày trước sinh nhật.

Đêm đó, Phó Bình An không ngủ yên, trằn trọc trên giường. Đột nhiên, trên màn hình bình luận có tin nhắn:

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Sinh nhật của nhóc là ngày rằm, vậy mấy ngày nay mặt trăng nhất định rất tròn nhỉ? Ta muốn nhìn mặt trăng, có được không?】

mạc vũ tử: Cho hắn xem một chút đi, chỗ hắn không có mặt trăng, đáng thương ghê.】

【mất ngủ từng ngày: Đâu ra miễn phí cho ngươi xem vậy, tặng quà đi.】

【tồn: Ngươi thật đúng là người cũng như tên, ngày nào cũng mất ngủ à?】

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng đã tặng cho bạn một "Pháo hoa may mắn" 】

Phó Bình An bây giờ đã biết tác dụng của quà tặng. Quà tặng sẽ được chuyển đổi thành điểm tích lũy, điểm tích lũy có thể đổi lấy đồ vật trong cửa hàng, tóm lại là rất quan trọng.

Nàng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn Pháo hoa may mắn của 'Vạn vạn muốn nhìn mặt trăng'... Nhưng ta phải xem cung nhân đã ngủ chưa."

Ngày thường là A Chi hầu hạ, nhưng hôm nay A Chi nói không khỏe, đã về nghỉ ngơi, người hầu hạ là A Thanh.

A Thanh là một cô gái sơ ý, một khi ngủ là ngủ say đến sáng, sẽ không dễ dàng tỉnh giấc. Phó Bình An có chút may mắn tối nay là A Thanh hầu hạ. Nàng rón rén đi ra ngoài, A Thanh quả nhiên không tỉnh. Phó Bình An liền lén lút mở cửa điện, đi ra sân.

Ánh trăng như nước đổ xuống mặt đất hiện lên một vẻ trắng trong như ngọc. Bóng trăng kéo dài trên mặt đất như những vệt mực được phác họa tùy ý trên tờ giấy trắng.

Bên ngoài sáng trưng như thể được thắp đèn. Để không gây ra tiếng động, Phó Bình An đi chân trần trên mặt đất, lòng bàn chân cảm thấy một chút hơi lạnh.

Nàng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, ngẩng đầu định nhìn lên bầu trời, lại thấy trên ụ đá dưới gốc cây quế trong sân, Vân Bình quận chúa đang ngồi bó gối chân trần, ngẩng đầu nhìn trời ngẩn ngơ.

Nàng mặc áo lót trắng, tóc bù xù, cả người được ánh trăng chiếu rọi trắng bệch, lộ ra một cảm giác hư ảo trong suốt, giống như một linh hồn đang ngẩng đầu nhìn trời ngẩn ngơ.

Mắt của nàng tốt, chỉ có tật hay chảy nước mắt khi gặp gió, bây giờ liền quen nheo mắt lại. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng liền nhìn sang, hai mắt nheo lại, giống như một con báo cảnh giác.

Phó Bình An đến gần, lẩm bẩm nói: "Bây giờ nhìn tỷ như đang khinh thường ta vậy."

Vân Bình quận chúa lườm một cái: "Ta khinh thường muội bao giờ?"

Phó Bình An ngồi xuống bên cạnh nàng: "Trẫm lần đầu tiên nhìn thấy tỷ, đã cảm thấy tỷ đang khinh thường trẫm."

Vân Bình quận chúa nói: "Ta tại sao phải khinh thường muội, muội là Thiên tử, ta còn dám khinh thường muội sao?"

Phó Bình An ngồi xuống một ụ đá khác, cùng nhìn lên bầu trời.

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Ánh trăng đẹp thật.】

【mất ngủ từng ngày: Chỗ chúng ta tuy có mặt trăng, nhưng ô nhiễm nặng nên không đẹp được như vậy.】

"Tỷ chắc chắn khinh thường ta, nói đi, rốt cuộc vì sao?"

Trong đêm tĩnh mịch cùng ánh trăng dịu dàng chỉ có tiếng côn trùng vang vọng. Phó Bình An cảm thấy như mình lại trở về Linh Đình, thời điểm cùng đám bạn kể chuyện ma trên đống rơm.

Bọn trẻ thích nhất kể chuyện ma dọa người, dù bây giờ nghĩ lại, những câu chuyện đó thật sự là trăm ngàn lỗ hổng.

Những câu chuyện dân gian suy cho cùng cũng chỉ là những chuyện nhân quả báo ứng. Khi đó, nàng vì những con quỷ đòi mạng trong chuyện mà sợ hãi tột độ, giờ lại phải bình tĩnh đối mặt với sự thật chết chóc khắp nơi.

Mấy ngày trước, nàng nghe cung nhân thì thầm bàn tán, nói trong cung Thái hậu đã có hơn hai mươi người chết. Phó Bình An giơ ngón tay đếm, nếu tính từ ngày nhật thực bắt đầu thì gần như là mỗi ngày chết một người.

Lúc đầu nghe tiếng kêu thảm thiết còn có chút sợ hãi, giờ lại quen rồi.

Nhưng đêm nay nàng muốn tạm thời quên những điều này.

Vân Bình quận chúa hơi giật mình lo lắng, bởi vì nghe thấy Phó Bình An không tự xưng "Trẫm", điều này khiến nàng cảm thấy trong lòng có chút khác lạ, có lẽ vì Phó Bình An đối xử bình đẳng với nàng.

Nàng vốn có qua có lại, cũng sẵn lòng nói chút lời trong lòng, nghĩ nghĩ rồi nói: "Lúc đó trong lòng không được vui lắm, cảm thấy bản thân giống như một món đồ bị đặt vào trong cung vì có tác dụng... Lần đầu tiên nhìn thấy muội, lại thấy muội không có gì đặc biệt, lúc đó muội gầy thật đấy, trước khi vào cung có phải không được ăn no không?"

Phó Bình An hiền lành gật đầu: "Đúng là không được ăn no."

Vân Bình quận chúa nói: "Vậy ta còn đỡ, lúc trước mẫu thân còn sống cũng đối xử với ta rất tốt."

Đột nhiên im lặng.

Phó Bình An thật ra trong lòng vẫn luôn có thắc mắc, chỉ là không tiện hỏi. Lúc này im lặng quá lâu, nàng cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Cho nên vì sao lại nói Nhiếp chính vương..."

【mất ngủ từng ngày: Lúc này sao lại hỏi câu này chứ? Nhóc có EQ (chỉ số trí tuệ cảm xúc) không vậy?】

Mặc dù Phó Bình An bị mắng, nhưng Vân Bình quận chúa vẫn trả lời: "Phụ thân ta là thân binh của Phó Linh Tiện. Khi đó... Trong triều có người nói Phó Linh Tiện muốn tạo phản, phụ thân ta đã gánh tội, nói Phó Linh Tiện không rõ tình hình, sau đó bị giết. Mẫu thân thân thể ban đầu đã không tốt, cũng không lâu sau thì tích tụ thành bệnh mà mất. Đệ đệ cũng bị bệnh, lúc đó tất cả mọi người đều sinh bệnh, cũng không biết là bệnh gì, đều bị nôn mửa và tiêu chảy, trẻ con không sống nổi."

Giọng nàng bất ngờ bình tĩnh.

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Bệnh sốt rét hoặc là bệnh dịch tả, đều có khả năng.】

Phó Bình An muốn nói lại thôi.

Lúc nàng nghe lời lẽ thê lương của Vân Bình quận chúa, còn tưởng là Nhiếp chính vương đã động thủ với nhà nàng. Bây giờ nghe thì dường như không liên quan đến Nhiếp chính vương cho lắm.

Nhưng lời này nàng biết không thể nói ra, thế là càng nghĩ, lại hỏi một câu:

"Vậy chuyện tạo phản là thật à?"

Vân Bình quận chúa liếc nàng một cái, ánh mắt ấy như đang nhìn đồ ngốc: "Ta làm sao biết? Ta lại không có mặt ở đó, chuyện sau đó cũng là khi vào phủ ta mới hỏi thăm được."

Phó Bình An nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy việc Vân Bình quận chúa ghét Nhiếp chính vương như vậy không hợp lý lắm. Vừa định hỏi lại, bên ngoài cửa cung đột nhiên có người gõ cửa, rầm rầm, tiếng động dồn dập truyền đến trong đêm khuya khoắt, như một cú đánh vào lòng người.

Rất nhanh liền có cung nhân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Phó Bình An và Vân Bình quận chúa, kinh ngạc nói: "Bệ hạ và quận chúa sao không ngủ?"

Nói xong như vậy, mới nhớ ra phải hành lễ, đang định quỳ xuống, Phó Bình An nói: "Miễn lễ, mau ra mở cửa."

Người kia vừa mở cửa cung đã thấy Cầm Hà xông vào. Nhìn thấy Phó Bình An, ánh mắt sáng lên, lập tức xông đến trước mặt, thở hổn hển nói: "Bệ hạ mau đi Thiên Thu Cung, nếu không A Chi sẽ phải chết!"

Phó Bình An bỗng nhiên đứng dậy từ ụ đá, vội nói: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Cầm Hà nuốt nước miếng: "Ngài cứ đi trước đi, đợi một chút, nô tỳ giúp ngài đi lấy áo khoác."

Phó Bình An cũng không để ý việc chỉ mặc áo lót, lập tức vọt ra khỏi cửa cung, chưa chạy được mấy bước, liền thấy cung đạo đèn đuốc sáng trưng, một đám người áp giải hai bóng người gầy yếu. Phó Bình An đi đến trước mặt đám đông thấy một người là A Chi, tóc tai bù xù, quần áo lộn xộn, người kia thì không biết, chỉ thấy đó là một thị vệ trong cung tuổi không lớn lắm.

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Thông gian?】

【mất ngủ từng ngày: A Chi? Điều này không thể nào, nàng làm sao có thời gian đi "tư tình" với người khác được? Chờ một chút, có phải do nàng ấy muốn truyền tin tức ra ngoài nhưng bị phát hiện không? Xong rồi, mụ phù thủy kia chắc chắn sẽ lột da nàng.】

Phó Bình An đại não hỗn loạn, đưa tay định ngăn lại, nhưng có cung nhân đỡ lấy nàng, khẽ hỏi: "Bệ hạ? Ngài sao vẫn chưa ngủ?"

Phó Bình An nói: "Cái này... Đây là cung nữ trong cung của trẫm, sao bị các ngươi trói lại?"

Cung nhân khẽ nhíu mày: "Thời gian trước trong cung có tin tức bị lộ ra ngoài, Thái hậu hạ lệnh nghiêm tra cung cấm, hai người này bị phát hiện lén lút gặp nhau trong hoa viên lúc khuya khoắt..."

Phó Bình An nói: "Ý ngươi là họ có tư tình à?"

Cung nhân sững sờ: "Bệ hạ nghe được từ này ở đâu vậy?"

A Chi dường như cũng nghe thấy, khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Phó Bình An một cái, rồi lập tức cúi đầu.

Bên trong Thiên Thu Cung đã bố trí sẵn trận địa, Phó Bình An vừa bước vào sân liền nhìn thấy Thái hậu ở giữa đám người, mặt không cảm xúc ngồi ở trung tâm giống pho tượng uy nghiêm.

Phó Bình An liền vội vàng tiến lên, ôm lấy cánh tay Thái hậu, nói: "Mẫu hậu, tha cho nàng đi, nàng nhất định không phải cố ý."

Thái hậu nhíu mày, cung nhân bước loạng choạng chạy đến bên cạnh Thái hậu khẽ nói: "Bệ hạ nói là... tư tình..."

Thái hậu liếc Phó Bình An một cái, rồi nói: "Đều là Thường Dung, có thể có tư tình gì?" Trong thời điểm nhạy cảm như thế này mà còn muốn lén lút gặp nhau, nhìn thế nào cũng giống mật thám.

Thái hậu chủ trương thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Vừa dứt lời, trong đám người đột nhiên rối loạn tưng bừng, hai tên thị vệ cầm đầu phía trước sắc mặt đại biến, đột nhiên bắt đầu lùi lại, lùi đến góc tường mới chỉ vào A Chi mở miệng: "Nàng... Nàng là Địa Khôn."

A Chi quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thấm ướt tóc dính vào hai gò má, khiến nàng trông như vừa được vớt từ dưới nước.

Thị vệ trẻ tuổi bên cạnh cũng nhận thấy có gì đó không ổn, sắc mặt đỏ lên, đột nhiên giãy giụa.

Cung nhân vội nói: "Họ là Thiên Càn và Địa Khôn, lại có vẻ như kỳ phát tình của họ sắp đến."

--------

- CHƯƠNG 22 -

Lời này vừa dứt, Phó Bình An liền bị Thái hậu che mắt ôm vào lòng.

Sau đó nàng nghe thấy Thái hậu nghiêm khắc nói: "Nhanh chóng tách hai người họ ra và giam giữ, tất cả Thiên Càn ở đây đều phải rời khỏi cửa cung."

Bên tai hỗn loạn một mảnh, Phó Bình An đối với chuyện đang xảy ra cũng không biết gì, trong lòng nàng chỉ sợ A Chi sẽ chết.

Nàng nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy cung nhân bị gậy đánh chết là vào giữa trưa hai mươi ngày trước, người đó bị quấn trong bao bố khiêng đi, nhưng máu loãng vẫn nhỏ xuống cung đạo thành một vệt loang lổ kéo dài, đến hoàng hôn mới được lau sạch hoàn toàn.

Sau đó nàng liền không bao giờ gặp lại người này nữa.

So với mấy năm trước, nàng đối với cái chết đã có nhận thức rõ ràng hơn, cái chết là sự rời đi vĩnh viễn, ít nhất là nàng sẽ không bao giờ gặp được người này nữa.

Nàng không muốn chuyện này xảy ra, nàng hy vọng A Chi sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.

Lúc này trong đầu nàng bắt đầu tưởng tượng trong bao bố kia là thân thể của A Chi, đôi mắt dài và hẹp kia sẽ nhắm chặt lại, mũi và miệng nàng sẽ chảy máu tươi, xương cốt của nàng sẽ bị bẻ gãy.

Thế là đành phải nắm chặt tay Thái hậu, nói: "Mẫu hậu, người đừng giết A Chi, nàng khẳng định không phải cố ý."

Trước mắt nàng đã quên mất việc phải diễn kịch, phải lấy lòng Thái hậu, chỉ hy vọng Thái hậu đừng giết A Chi.

Thái hậu ôm nàng vào đại điện, thấy nàng nước mắt giàn giụa, trong mắt cũng ánh lên một tia không nỡ, khẽ nói: "Muộn thế này rồi, Hoàng đế ngủ trước đi."

Phó Bình An vội níu chặt ống tay áo của bà: "Khi con ngủ dậy, A Chi sẽ chết rồi sao?"

Thái hậu lộ vẻ do dự, Phó Bình An bắt đầu nức nở, Thái hậu cuối cùng thở dài, nói: "Nàng sẽ không chết, ta đảm bảo."

Phó Bình An liền cố gắng nén tiếng khóc, run giọng nói: "Được, vậy... vậy con đi ngủ, con muốn ngủ với mẫu hậu."

Thần sắc nàng đau buồn, toàn thân mềm nhũn, vốn dĩ mặt mũi đã tái nhợt nhưng gò má khóc đến nóng bừng và đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, khiến người ta liên tưởng đến chó con mới sinh, Thái hậu quả thực không đành lòng, bà nhớ đến đứa con yểu mệnh của mình khi bị bệnh đã ôm chặt lấy bà, buồn bã gọi bà như thế.

Nhưng lúc đó bà không có cách nào.

Bà thấy Phó Bình An chỉ mặc áo trong, vội nói với người bên cạnh: "Mang một cái áo khoác tới đây."

Phó Bình An vừa nấc cụt vừa khóc, nhắm mắt lại, nàng quả thật vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng đại não lại quá mức tỉnh táo, nàng dường như ngay cả sức lực để mở mắt cũng không còn, nhưng vẫn nghe thấy âm thanh xung quanh.

Nàng nghe thấy có người muốn bế nàng đi, nàng vội siết chặt ống tay áo đang nắm, Thái hậu liền thở dài nói: "Được rồi, cứ để nàng ngủ như thế này đi."

Lại một lát sau, có người đến khẽ nói: "Bản triều đối với việc Thiên Càn và Địa Khôn nảy sinh tình cảm, từ trước đến nay đều có sự khoan dung, dù sao sinh sôi nảy nở vẫn là căn cơ quốc gia, hôm nay nếu không quản mà cứ bất chấp giết chết thì cũng không tiện ăn nói, ít nhất phải đợi đến khi kỳ phát tình qua đi..."

"Bọn họ rốt cuộc có phải mật thám hay không?"

"Không tìm ra được manh mối gì, chỉ thấy một cặp túi thơm, có lẽ thật sự là đôi uyên ương khốn khổ."

"Dâm ô cung đình mà còn uyên ương khốn khổ gì nữa?"

"Vâng, là nô tỳ lỡ lời, nhưng luật lệ dành cho những dân đen được đưa vào cung từ trước đến nay có rất nhiều lỗ hổng, lúc trước có rất nhiều người muốn đưa Thường Dung nhập cung, kết quả lại có tin tức không tốt, dù sao việc này cũng là chuyện tốt... Theo lệ cũ, đều cho xuất cung và bồi chút tiền làm quà cưới."

Một đoạn trầm mặc rất dài.

Mùi trầm hương đậm đà lưu động trong phòng, Phó Bình An mặc dù không mở mắt, nhưng dường như có thể trông thấy tình hình trước mắt.

Cung nhân đó nhất định đang khom lưng lấy lòng Thái hậu, còn Thái hậu nhất định đang cau mày, mặt lộ vẻ suy tư. Phó Bình An biết vận mệnh của A Chi nằm trong một ý niệm của Thái hậu.

Như có quỷ thần xui khiến, nàng tự động cúi người xuống, vùi mặt vào ngực Thái hậu, thấp giọng thì thào nói: "Mẫu hậu..."

Thanh âm như ruồi muỗi, mơ hồ không rõ, dường như nói mê, nhưng lại tràn ngập sự không muốn xa rời.

Thái hậu trong lòng hơi động, khẽ vuốt tóc của nàng, nửa ngày sau thở dài, nói: "Thôi, ta đã đáp ứng đứa nhỏ này rồi."

Trái tim đang trôi nổi bấp bênh trong nước, cho đến thời khắc này rốt cuộc mới vững vàng lại, chỉ là vẫn lơ lửng ở khoảng không lưng chừng, Phó Bình An cảm thấy như bị bóp nghẹt cổ họng, nàng choàng mở mắt.

Ánh nắng lướt qua song cửa sổ chiếu sáng khắp phòng, trên đỉnh đầu là cột giường khắc hình rồng phượng, màn cửa sổ màu đỏ ở phía trên như một mảng da thịt đỏ máu, trên màn che giường treo ngọc diêu bích kiểu dáng kỳ lân.

Phó Bình An nhớ lại A Chi từng nói với nàng, danh thần chính là từ kỳ lân giáng thế hóa thành để phò tá quân vương thiên thu muôn đời.

"Thế thì A Chi chính là kỳ lân phò tá trẫm." Nàng nói như thế.

A Chi cười, nói: "Nô tỳ là nô bộc của bệ hạ, không làm được đại thần của bệ hạ."

Phó Bình An có thể nhìn ra, khi A Chi nói lời này trong mắt có chút tịch mịch.

Nghĩ tới đây Phó Bình An bỗng nhiên đứng dậy hô to: "A Chi!"

Bên cạnh có người nói: "Bệ hạ, A Chi cô nương không sao cả."

Phó Bình An quay đầu trông thấy một ma ma ước chừng bốn mươi tuổi, đối phương chính là cung nhân mà Thái hậu thích nhất, bình thường được gọi là Toàn ma ma, Phó Bình An rụt rè hỏi: "Mẫu hậu đâu?"

"Tiền triều có việc cần thương nghị, nương nương đã đi Tuyên Thất điện nghị sự, bệ hạ muốn quay về Kim Quế Cung không?"

Phó Bình An lúc này ý thức được mình đã ngủ ở trong cung của Thái hậu, thậm chí còn ngủ trên giường của Thái hậu.

Đây là loại trải nghiệm kỳ diệu, nàng hiểu được mặc dù mọi người vẫn luôn nói Thái hậu có ý đồ khác, nhưng chung sống về sau Phó Bình An vẫn đối với Thái hậu sinh ra ý nghĩa không muốn xa rời.

Có lẽ bởi vì trong cung này, người duy nhất bình đẳng với nàng, người duy nhất thật sự giống như một người mẹ chỉ có Thái hậu.

Những lần làm nũng với Thái hậu cũng không phải giả bộ, có lẽ vẫn có năm phần chân tâm cho nên Thái hậu mới tin tưởng nàng.

【yên lặng: A Chi A Chi, hỏi A Chi mau.】

【hôm nay vui vẻ hơn: A Chi còn sống à?】

【mất ngủ từng ngày: Hỏi A Chi ở đâu đi nhóc.】

【trà sữa khoai môn trân châu: Nhìn bộ dạng Thái hậu ngày hôm qua, tựa hồ sẽ không giết A Chi.】

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Toàn ma ma này nói giúp bà ta thật nhiều, sẽ không phải bị mua chuộc rồi chứ?】

Nhìn thấy những lời này, Phó Bình An kín đáo quan sát Toàn ma ma. Nàng từng nghe Triệu ma ma, người đã nuôi dưỡng nàng, gọi Toàn ma ma là "tỷ tỷ". Như vậy, Toàn ma ma hẳn là lớn tuổi hơn, nhưng đối phương lại giữ gìn nhan sắc rất tốt, búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, da trắng hồng hào, ánh mắt dịu dàng, trông vô cùng hòa ái dễ gần.

Nàng lấy hết dũng khí mở lời: "Trẫm muốn gặp A Chi."

Toàn ma ma lộ vẻ do dự, Phó Bình An liền nói thêm: "Ngươi trước tiên có thể hỏi ý mẫu hậu rồi trả lời trẫm."

Toàn ma ma vội vàng nói: "Bệ hạ muốn gặp ai, nô tỳ tuyệt không có lý do gì để ngăn cản, chỉ là A Chi cô nương bây giờ không tiện gặp người lắm."

Phó Bình An nhớ lại một chút về cuộc đối thoại ngày hôm qua, nói: "Có phải vì nàng đang trong tín kỳ không?"

Toàn ma ma xấu hổ nói: "Bệ hạ thật sự rất thông minh."

Phó Bình An lại hỏi: "Tín kỳ là gì? Vì sao tín kỳ lại không thể gặp?"

Toàn ma ma lảng sang chuyện khác: "Nếu bệ hạ muốn gặp xin ngài hãy chờ vài ngày, đợi A Chi dưỡng sức tốt liền có thể gặp."

Lời này không giống như nói dối, nhưng Phó Bình An lại biết rằng người trong cung này giỏi nhất là nói dối không chớp mắt, chỉ cần họ muốn, họ có thể biến giả thành thật.

Nàng xác nhận lại lần nữa: "Thật sự gặp được phải không? Trẫm sẽ không quên đâu."

Toàn ma ma nói: "Có thể, có thể, bệ hạ cứ yên tâm đi."

Phó Bình An trở về Kim Quế Cung, nhưng cứ đến giờ Thân là lại đến Thiên Thu Cung thỉnh an, sáng sớm ngày hôm sau lại đến, buổi chiều lại tới. Thái hậu đang dùng bữa, thấy nàng thì thở dài, bất đắc dĩ nói: "Con thích thị nữ đó như vậy sao?"

Phó Bình An cúi đầu lúng túng: "Không phải... cũng không phải..."

Thái hậu nhấp một ngụm canh, suy nghĩ một chút. Ngày hôm trước đã chia ra tra hỏi hai người kia, người hỏi cung nói không thẩm vấn được gì, đúng là giống như tín kỳ sắp đến nên khó kìm lòng được.

Thái hậu cũng là Địa Khôn nên biết tín kỳ thực sự không thể chịu đựng chỉ bằng nghị lực, nếu không có thuốc ẩn tín hay loại tương tự thì quả thực thời gian đó rất khó khăn.

Hôm qua đi nghị sự, Phạm Nghị cũng khuyên bà, nói rằng chuyện này đã truyền ra ngoài cung, người ta dù không dám nói nhưng trong lòng khó tránh khỏi oán hận, chuyện tiền triều còn rành rành trước mắt mà xử lý tàn bạo sẽ tổn hại đến danh tiếng.

Chuyện này Nhiếp chính vương lại làm rất tốt, đối phương rõ ràng vẫn sử dụng thủ đoạn tàn khốc nhưng cách đối nhân xử thế lại khôn khéo vô cùng. Ngược lại, Thái hậu vốn mang tiếng ác độc với cung nhân nên không ai đồng cảm với bà ta.

Thái hậu suy tư, nói với Phó Bình An: "Nàng không có việc gì, chỉ là không tiện hầu hạ con, trước cứ để nàng ở dịch đình đi."

Phó Bình An nghe vậy vẫn không vui, chỉ thấy màn hình tràn ngập sự vui mừng hớn hở, ngược lại bản thân có chút khó chịu, liền mở miệng nói: "... Điều này tự nhiên đều nghe theo mẫu hậu... Nhưng con có thể gặp nàng một chút không?"

Thái hậu gật đầu, nói: "Ừm, vậy thì ngày mai đi, để Toàn ma ma dẫn nàng đến gặp con."

Phó Bình An vì cuộc gặp mặt đã chuẩn bị sẵn một đống lời định nói trong đầu. Ngày hôm sau vừa mặc xong quần áo, Thái hậu thế mà lại đến, ánh mắt của bà hoàn toàn không còn sự từ ái như hôm qua, mà trở nên tàn khốc và lạnh lẽo. Bà cho dời ghế đặt ở trong sân, nói với Phó Bình An: "Hoàng đế ở đây gặp nàng, ta ở bên cạnh nhìn xem chủ tớ tình thâm thế nào."

trà sữa khoai môn trân châu: Lời này nghe có vẻ kỳ lạ.】

vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Bình tĩnh, ta hoài nghi có người đã nói gì đó với Thái hậu. 】

Phó Bình An cũng cảm thấy không ổn. Nàng nhìn xung quanh thấy các cung nhân của Thái hậu đã xếp thành hàng, như thể một khi phát hiện điều gì không đúng thì họ sẽ cùng nhau xông lên.

A Chi bước vào, nàng mặc bộ đồ trắng mà những cung nhân phạm lỗi phải mặc, buộc thêm dây thừng bằng sợi gai dầu ở eo, càng làm nổi bật dáng vẻ mảnh mai như cành liễu. Phó Bình An trong lòng bất an, trên dưới quan sát A Chi, xác nhận đối phương ngoài việc hơi suy yếu thì không tổn hại gì ngoài da.

Nhưng trong không khí có mùi máu tươi, chắc hẳn những vị trí không thấy được đã có vết thương rướm máu.

Nàng sau khi đứng vững liền quỳ xuống hành lễ, trước quỳ Phó Bình An, sau đó quỳ Thái hậu, dập đầu xong liền nói: "A Chi thẹn với bệ hạ hậu ái, mắc phải lỗi lầm to lớn, thực sự đáng chết vạn lần."

Phó Bình An định tiến lên đỡ nàng nhưng không dám, rụt rè liếc nhìn Thái hậu.

Thái hậu nhíu mày, bỗng nhiên hỏi: "Hoàng đế sủng ái cung nữ này là vì vẻ yếu đuối, dịu dàng của cô ta à? Con không thích cung nữ ta phái tới sao?"

Phó Bình An nghe vậy vô thức liếc nhìn Cầm Hà đang đứng trong đám người, thấy mặt Cầm Hà không còn chút máu, đầy vẻ sợ hãi.

Thái hậu nói tiếp: "Ta còn nghe nói con và Vân Bình quận chúa thường xuyên nói chuyện riêng trong cung, chưa từng cho phép ai nghe lén. Ta muốn biết Hoàng đế và Vân Bình quận chúa vẫn hay thì thầm gì thế?"

Thái hậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề chạm đến đáy mắt.

【vạn vạn muốn nhìn mặt trăng: Quả nhiên có người mật báo.】

【mất ngủ từng ngày: Chắc chắn là con *** Cầm Hà. 】

【vô luận Ngụy Tấn: Kiểm soát ngôn từ chút đi, ngươi không sợ bị khóa tài khoản à??】

【trà sữa khoai môn trân châu: Ta đã quan sát biểu cảm của tất cả mọi người ở đây, ta không nghĩ là Cầm Hà, có vẻ như là... A Anh. 】

--------

Chương trước Chương tiếp
Loading...