[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

Phúc lợi 2 - Chia sẻ cảm giác



Nói đến người giấy nhỏ, là pháp thuật chia sẻ ngũ cảm do Phó Thanh Vi tự sáng tạo, vào thời đại công nghệ chưa phát triển, có thể dùng nó để trông nom sự an nguy lẫn nhau.

Khi các phương tiện liên lạc hiện đại như video, điện thoại ra đời, chức năng của người giấy nhỏ đã sớm bị thay thế. Ngoại trừ lúc Mục Nhược Thủy vừa tỉnh lại, từng dùng người giấy để theo dõi hành động của Phó Thanh Vi, tìm hiểu thế giới dưới núi.

Sau khi dọn xuống núi sống chung, Mục Nhược Thủy chưa từng nghĩ lại đến pháp thuật kỳ lạ này.

Vậy làm sao mà chuyện cũ được nhắc lại?

Người giấy cần lập đàn làm phép, duy trì bằng linh lực, có sự bất tiện nhất định, nhưng đồng thời cũng tạo ra sự liên kết cảm giác mà video không thể thay thế. Lấy mắt người làm mắt ta, dùng đôi chân người bước khắp Cửu Châu.

*九州/Cửu Châu: chỉ chín khu vực hành chính của Trung Quốc thời xưa, sau dùng để chỉ Trung Quốc.

Cái sau thì không cần, nhưng cái trước lại rất thú vị.

Hàng ngày, Phó Thanh Vi làm việc ở Miếu Thành Hoàng, Mục Nhược Thủy ngày nào cũng đi cùng, phạm vi hoạt động riêng không vượt quá một cây số quanh miếu. Năm này qua năm khác, Mục Nhược Thủy không hề phàn nàn, còn lấy làm vui vẻ, nhưng số lần nằm ngủ gục trên bàn lại càng lúc càng nhiều, Phó Thanh Vi không nỡ để cô lãng phí thời gian nơi địa phủ không ánh mặt trời.

Vì vậy nàng chủ động nói với Mục Nhược Thủy có thể ra ngoài dạo chơi trong lúc nàng làm việc. Nếu Phó Thanh Vi nhớ cô quá thì gọi video cũng được.

Mạng viễn thông ở địa phủ đang được xây dựng lại, kết nối với nhân gian không ổn định, hơn nữa Mục Nhược Thủy không thể suốt ngày cầm điện thoại như một kẻ ngốc, thà không ra khỏi cửa còn hơn.

Thế là hai người không hẹn mà cùng nhớ đến người giấy nhỏ.

Hai người từng lén nhìn nhau qua người giấy: "Khụ."

Phó Thanh Vi đưa người giấy nhỏ đã cắt sẵn cho Mục Nhược Thủy mang bên người, nói: "Nếu người có chuyện gì không muốn để em thấy, thì nhắn tin cho em, em sẽ ngắt kết nối."

Mục Nhược Thủy: "Không cần, ta tháo người giấy ra là được."

Phó Thanh Vi: "Cũng đúng."

Dấu chân của Mục Nhược Thủy mở rộng ra khắp thành phố Hạc, những mùa xuân hạ thu đông ở nhân gian mà Phó Thanh Vi không có thời gian đi qua, đều được ánh mắt của cô ghi lại, qua gương nước trên bàn làm việc mà hiện lên trước mắt Phó Thanh Vi.

Hoa lá, chim muông, con trùng, tôm cá, văn hóa nhân gian, Mục Nhược Thủy nghĩ rằng mình không phải đang đi một mình, nên việc dạo chơi trở nên có ý nghĩa hơn.

Khi mạng tốt thì bật chế độ hội thoại, thỉnh thoảng Phó Thanh Vi sẽ nói chuyện bên tai cô. Mục Nhược Thủy giấu tay trong tay áo, như đang lẩm bẩm một mình, nhưng khóe môi trong khẩu trang lại luôn cong lên.

Mục Nhược Thủy dần quen với việc ra ngoài, sự gắn kết giữa hai người đã được cải thiện đôi chút, người giấy nhỏ cũng chỉ thi thoảng xuất hiện.

Thời điểm này công dụng của người giấy nhỏ vẫn còn rất thuần khiết.

Một đêm nọ sau khi vận động, Phó Thanh Vi toàn thân đẫm mồ hôi nằm trong lòng Mục Nhược Thủy, đầu ngón tay cô không yên phận mà cọ tới cọ lui nơi eo và ngực nàng, nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Nàng linh cảm rằng ý nghĩ này có thể mang lại "bất hạnh" cho bản thân, vì thế đã nhịn không nói ra.

Người giấy dùng ban ngày vẫn còn đặt trên bàn viết. Khi Phó Thanh Vi đang ở phía dưới đón nhận khoái cảm, nàng cứ nghiêng đầu nhìn về phía bàn mấy lần.

Động tác trong tay Mục Nhược Thủy chậm lại, lòng bàn tay khẽ vuốt ve, cúi người hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Phó Thanh Vi hoảng hốt nói: "Không có gì."

Mục Nhược Thủy: "......"

Lâu rồi không thấy nàng để lộ vẻ chột dạ như vậy.

Mục Nhược Thủy đưa đốt ngón tay chạm vào môi nàng, Phó Thanh Vi phát ra một tiếng "ừm" kéo dài, chờ mãi vẫn không có động tác tiếp theo.

Cảm giác sung sướng tràn ngập khắp tứ chi đang dần rút đi theo dòng nước.

Phó Thanh Vi sốt ruột tự mình chuyển động.

Mục Nhược Thủy áp miệng vào tai nàng, thổi một hơi: "Thanh Vi, giữa ta và em vẫn còn bí mật sao?"

Phó Thanh Vi: "Người cho em trước đi."

Mục Nhược Thủy mê mẩn cắn tai nàng, nói: "Em có biết không? Thỉnh thoảng ta cũng rất thích nghe em ra lệnh cho ta."

"Nhanh lên."

"Tuân mệnh, sư tôn."

Phó Thanh Vi  bất ngờ trước sự thay đổi cách xưng hô đột ngột của cô. Đầu ngón tay của Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng câu lấy, thành thạo mang đến cho nàng khoái cảm tận cùng.

Sau khi đã thỏa mãn, Phó Thanh Vi lắp bắp đem ý tưởng phát triển công dụng mới của người giấy nhỏ nói ra.

Mục Nhược Thủy im lặng hồi lâu.

Mèo nhỏ đúng là nhiều thủ đoạn, cô tự thấy mình không bằng.

Phó Thanh Vi cười gượng hai tiếng: "Ha ha......"

Mục Nhược Thủy ôm nàng ngồi vào lòng mình, bắt đầu hiệp mới, vừa trêu chọc vừa thở hổn hển, nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn ta dùng trên người em lúc nào?"

Phó Thanh Vi vội vàng nói: "Không không không, em đâu nói là dùng trên người em!"

"Lẽ nào muốn dùng trên người vi sư?"

"Không được à? Vi sư thấy cũng không tồi."

"Lẽ ra phải là đồ đệ sử dụng phương pháp này để tỏ lòng hiếu kính với sư tôn."

"Theo nguyên tắc thì ai đến trước được phục vụ trước, người mới là đồ đệ."

Hai người chẳng ai muốn dùng trên bản thân mình.

Nói không muốn thì cũng không hẳn, đúng hơn là cả hai chưa chuẩn bị tâm lý để thực sự thực hiện công dụng mới của người giấy nhỏ. Bình thường chỉ cần hành động theo quy củ hoặc thỉnh thoảng phá lệ một chút đã đủ kích thích rồi, nếu lại thêm chia sẻ ngũ cảm, ai mà biết sẽ dẫn đến hậu quả không tưởng gì nữa.

Thành Hoàng có chết vì quá kích thích không? Có lẽ sẽ trở thành vấn đề thật sự cần cân nhắc.

Ngay cả Mục Nhược Thủy cũng khó lòng chịu được đòn kích thích gấp đôi ấy.

Chuyện này thì khác gì vừa làm 0 vừa làm 1?

Vậy nên ý tưởng của Phó Thanh Vi vừa nêu ra liền bị xếp xó.

Mười năm trôi qua, năm mươi năm trôi qua, một trăm năm sau, hai người từ đạo lữ mới cưới yêu nhau mặn nồng trở thành đôi thê thê yêu thương trăm năm, chuyện nên thử không nên thử, gần như đã chơi qua cả.

Phó Thanh Vi mỗi lần cắt người giấy lại sẽ nhớ đến ý tưởng năm nào.

Ánh mắt nàng chạm vào Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy vừa liếc nhìn là biết trong đầu thê tử mình đang tính toán gì.

"Em dùng đi."

"Người dùng đi."

Hai người lại đùn đẩy nhau.

Phó Thanh Vi nói: "Ngày trước người còn thường lén em tự giải quyết, kinh nghiệm phong phú, người dùng trước đi."

Mục Nhược Thủy: "Lần đầu em say rượu, quay về phòng khóa cửa, rên rỉ suốt nửa đêm, ta ngồi ngoài cửa sổ nghe thấy hết."

Phó Thanh Vi giật mình, sắc mặt biến đổi: "Cái gì?"

Mục Nhược Thủy cong môi: "Vừa tự mình làm, vừa gọi tên ta. Nhược Thủy...... Nhược Thủy...... phải thế không?"

Ánh mắt Phó Thanh Vi không dám nhìn cô.

Chuyện đó là khi cô còn là Cơ Trạm Tuyết, lần đầu nàng uống say, lần đầu nhớ sư tôn đến phát cuồng, ngửi mùi Phản Hồn Hương rồi tự tay giải tỏa, trong mộng mãnh liệt đến mức nước bắn tung tóe.

Cơ Trạm Tuyết tám tuổi nghe không hiểu, hai mươi tuổi mới lờ mờ, nhưng Mục Nhược Thủy hơn trăm tuổi thì tâm sáng như gương sáng.

Mục Nhược Thủy nói: "Em lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, sau này chỉ là che giấu kỹ hơn thôi. Nói đến kinh nghiệm tự an ủi, ta sao sánh bằng sư tôn như em?"

Mặt Phó Thanh Vi đỏ bừng.

Nàng giận quá mất khống chế, quát lên: "Người đã biết từ lâu, sao đến giờ mới nói?!"

Mục Nhược Thủy chống cằm, thảnh thơi nói: "Nếu không thế, sao thấy được biểu cảm đặc sắc thế này của sư tôn?"

Phó Thanh Vi: "......"

Đồ con nít chết tiệt! Tính cách thối nát! Gian kế một bụng!

Phó Thanh Vi giận dữ nói: "Tối nay đừng hòng leo lên giường em!"

Mục Nhược Thủy vươn tay ôm eo nàng kéo lại, khiến nàng ngửa người nằm trong lòng mình, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của nàng, nói: "Thanh Vi, sao lại phạt ta trong khi người em giận là cô ấy?"

"Người đừng có giả vờ! Người đã diễn tất cả các vai!"

"Vậy em nói thật cho ta nghe, có thích không?"

"Không thích—"

"Nói thật đi."

"Hu hu hu."

Phó Thanh Vi nén giận không muốn nói thật, nhưng cũng không thể phủ nhận nàng thật sự rất thích vẻ gian tà mà Mục Nhược Thủy thi thoảng lộ ra.

Thích đến mức chỉ cần nghĩ đến thôi, xuân thủy trong lòng đã dâng trào.

Một nghìn năm, một vạn năm, nàng cũng cam tâm tình nguyện sa vào vòng tay cô.

Mũi của Mục Nhược Thủy chạm vào mũi nàng, nhẹ giọng hỏi: "Tối nay cho vi sư nằm trên không? Hửm?"

"......Cho." Phó Thanh Vi vừa hôn đôi môi ngọt ngào của cô vừa đáp.

"Rất ngoan, thưởng cho em gì đó nhé?"

"Chỉ cần không phải người giấy nhỏ, cái gì cũng được."

Mục Nhược Thủy bật cười trong trẻo.

Ý tưởng do nàng nghĩ ra, người tìm trăm phương ngàn kế để né tránh cũng là nàng.

Một khi hạt giống đã gieo, sớm muộn cũng sẽ nảy mầm.

Lại thêm mấy năm nữa trôi qua, Mục Nhược Thủy nhân lúc nàng say rượu, tinh thần vẫn chưa tỉnh hẳn sau khi hoan ái, khẽ dụ dỗ bên tai: "Vài hôm nữa để ta dùng người giấy nhỏ trên người em nhé?"

"Ừm...... ừm......" Phó Thanh Vi khẽ rên lên, vô thức đáp một tiếng.

"Em đồng ý rồi đấy."

Ba chữ "người giấy nhỏ" lập tức khiến bộ não nàng tỉnh táo lại, vội vã chối: "Chờ đã, em chưa đồng ý!"

"Em đã đồng ý rồi."

"Người chơi ăn gian! Không tính!"

Mục Nhược Thủy đã sớm đoán được nàng sẽ trở mặt, liền lấy ra điều kiện đã chuẩn bị sẵn: "Chỉ cần em đồng ý một điều kiện, ta sẽ tình nguyện dùng người giấy nhỏ trên người mình."

"Điều kiện gì?" Phó Thanh Vi lập tức cảnh giác gấp trăm lần, theo kinh nghiệm quá khứ, điều kiện của Mục Nhược Thủy chưa bao giờ là chuyện mà eo người thường chịu nổi.

Mục Nhược Thủy thong thả nói ra.

Quả nhiên Phó Thanh Vi tối sầm mặt mũi: "Em từ bỏ."

Mục Nhược Thủy: "Vậy thì em dùng người giấy nhỏ đi."

Phó Thanh Vi: "Chúng ta oẳn tù tì, ai thua người đó dùng."

Mục Nhược Thủy nghiêng đầu nghĩ ngợi, gật đầu: "Được."

"Một ván quyết định thắng bại."

"Được."

Mũi tên đã lên dây, người giấy nhỏ nhất định phải dùng, Phó Thanh Vi đem hết vận may cược vào lần này.

Và rồi nàng đường đường chính chính bại trận

Mục Nhược Thủy hừ một tiếng, trên mặt lộ vẻ đồng cảm.

Phó Thanh Vi: "......"

Nếu không đánh cược, nàng còn có thể dùng người giấy nhỏ làm điều kiện đổi lấy một yêu cầu quá đáng nào đó, ví dụ như ngồi trên mặt một trăm lần.

Giờ thì chẳng còn gì cả—

Phó Thanh Vi ngất trong lòng Mục Nhược Thủy.

Người giấy nhỏ được dùng trên người Phó Thanh Vi đã thành sự thật.

Còn ba ngày nữa mới tới kỳ nghỉ, Mục Nhược Thủy đặc biệt nhắc nàng: "Không được nhân lúc này cải tiến người giấy nhỏ."

Phó Thanh Vi thở dài trên ghế xích đu.

"Nếu em đã miễn cưỡng như vậy, hay chúng ta hủy kèo đi." Mục Nhược Thủy ra vẻ thấu hiểu nói.

"Bản phủ nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có chuyện nuốt lời!"

"Được thôi."

Mục Nhược Thủy giả vờ như không nàng thực ra đang rất mong chờ trò mới.

Khoảnh khắc chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến.

Mục Nhược Thủy tận mắt nhìn Phó Thanh Vi cắt xong người giấy nhỏ, tự tay giấu nó vào trong mái tóc dài của mình, lát nữa cũng chẳng mặc gì, dán lên người sẽ bất tiện.

Mục Nhược Thủy lập đàn ngoài sân, rồi bước vào nhà, cảm thấy bàn tay cô chạm vào vai Phó Thanh Vi, điều chỉnh dây áo mỏng manh.

Người đang tự mình chỉnh quần áo là Phó Thanh Vi, rất kỳ lạ, giống như đang chạm vào nàng, lại cũng như đang chạm vào chính mình.

Phó Thanh Vi quần áo chỉnh tề đứng trước giường, tò mò hỏi: "Sao rồi? Có cảm giác không?"

Mục Nhược Thủy lưỡng lự.

"Thử thêm chút nữa đi."

"Em hơi ngại." Phó Thanh Vi nói.

Mục Nhược Thủy bước lên ôm lấy nàng, Phó Thanh Vi theo thói quen vòng tay qua cổ cô, để mặc cô bế mình đặt xuống giường lớn bên cạnh.

Mục Nhược Thủy chống tay cúi người ngồi ở mép giường, bản thân cũng có hơi choáng váng như vừa trải qua cảm giác mất trọng lực.

Phó Thanh Vi: "Muốn hôn không?"

Mục Nhược Thủy lắc đầu.

Phó Thanh Vi đề nghị: "Vậy người có muốn quay lưng lại trước không?"

Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn làm theo.

Đầu ngón tay của Phó Thanh Vi khẽ chạm đến cổ áo kín đáo của chính mình, nàng nhìn bóng lưng Mục Nhược Thủy rồi từ từ mở ra.

Mục Nhược Thủy nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt khe khẽ, không cần tưởng tượng, cô cảm nhận được từng luồng khí lạnh thấm qua da thịt, từng chút lan rộng ra khắp bề mặt cơ thể, rõ ràng cô vẫn ngồi yên tại chỗ.

"Sư tôn, em hơi lạnh."

"Ta biết." Mục Nhược Thủy run khẽ hàng mi.

"Người có thể quay lại rồi."

Mục Nhược Thủy nhìn nàng dưới ánh trăng, Phó Thanh Vi mặc bên trong một chiếc áo hai dây mỏng, hai cánh tay lộ ra ngoài.

Tay nàng đang ở trong chiếc áo đó.

Mục Nhược Thủy mắt tinh, nhìn thấy rõ hình dạng năm ngón tay đang khép lại.

"Sư tôn, em......" Ngón tay Phó Thanh Vi khẽ động.

Tim Mục Nhược Thủy cũng theo đó đập lệch đi một nhịp, như chính cô cũng đang bị ôm lấy.

Nhưng rõ ràng chẳng có chuyện gì đang xảy ra trước mặt cô cả.

Đầu ngón tay của Phó Thanh Vi lướt qua, ánh mắt nhìn sang khuôn mặt đang dần đỏ lên của Mục Nhược Thủy, răng nàng cắn nhẹ lấy môi dưới.

Thật xấu hổ, phải làm chuyện thế này trước mặt cô.

Nhưng khi thấy Mục Nhược Thủy vì động tác của mình mà có phản ứng, rõ ràng ăn mặc chỉnh tề, vậy mà mi mắt lại phủ một lớp phấn hồng mỏng manh yếu ớt, Phó Thanh Vi lại không cảm thấy thẹn thùng nữa, trái lại càng thêm táo bạo.

Mục Nhược Thủy khoác trên người chiếc áo bào màu xanh lá, nhưng lại gần như không cảm nhận được sự tồn tại của quần áo.

Tất cả là do Phó Thanh Vi mà ra.

Dưới ánh trăng, thân thể Phó Thanh Vi như được phủ một lớp lụa mỏng, quỳ gối quay mặt về phía cô, nàng hé đôi môi mềm mại, rồi đưa ngón tay thon dài vào miệng mình.

Cổ họng Mục Nhược Thủy khẽ động.

Phó Thanh Vi đang nuốt, cô cũng đang nuốt, gần như đồng thời.

Gốc ngón tay ướt át kéo theo vệt nước lấp lánh lộ ra trước mắt Mục Nhược Thủy.

Cổ họng Phó Thanh Vi dừng lại, mà Mục Nhược Thủy vẫn chưa ngừng nuốt. Cô không thể nói rốt cuộc là khao khát nào chiếm ưu thế, là muốn lao tới ôm chặt lấy nàng, hay là muốn Phó Thanh Vi tiếp tục bước tiếp theo, để cô gián tiếp cảm nhận chính mình.

Ngón tay của Phó Thanh Vi chạm đến đôi môi đã sớm sẵn sàng, khẽ vẽ vòng quanh bờ môi đang mấp máy, nàng không dám tiếp tục nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Nhược Thủy, liền hạ mắt xuống.

Tự mình bận rộn với việc trong tay.

Nàng lại một lần nữa đưa ngón tay vào trong miệng mình.

Quả nhiên nghe thấy người đối diện khẽ rên một tiếng, âm thanh trầm thấp, khàn khàn đầy mê hoặc.

Phó Thanh Vi len lén ngẩng mắt, Mục Nhược Thủy đang ngồi ở mép giường, hai đầu gối khép chặt lại, một tay chống lên mặt giường, hiển nhiên đã không thể giữ vững tư thế đoan chính.

"Sư tôn, người có muốn nằm xuống không?" Nàng vừa nói vừa không dừng động tác nơi đầu ngón tay.

"Không cần."

Mục Nhược Thủy thở dốc một hơi, gân xanh trên mu bàn tay lờ mờ hiện ra.

"Sư tôn...... ừm...... sư tôn......" Phó Thanh Vi ghé vào tai nàng gọi khẽ, càng lúc càng nhanh.

Mạch máu trên tay Mục Nhược Thủy giật giật càng mạnh, lần đầu tiên biết được cảm giác của mèo nhỏ hóa ra là như thế...... là như thế......

Khoái cảm dâng trào đến mức khó thể chịu đựng.

Rất nhanh.

Xương quai xanh của Phó Thanh Vi bị va vào một cái, do cằm của nàng không tự chủ mà đập xuống. Mục Nhược Thủy đưa tay đỡ lấy eo nàng, nơi đường nét thon gọn nơi eo vẫn không ngừng run rẩy trong lòng bàn tay cô.

Mục Nhược Thủy dùng lòng bàn tay chậm rãi vuốt dọc eo nàng.

Lưng nàng căng cứng đến mức không thể tiếp tục.

Nước mắt của Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy cùng lúc lăn dài nơi đuôi mắt.

Phó Thanh Vi run rẩy không ngừng, còn muốn nếm nước mắt của người phụ nữ, miệng thì không buông tha: "Sư tôn, người khóc trông đáng yêu quá."

Thân thể Mục Nhược Thủy như không còn là của mình, tứ chi như ngâm trong suối nước nóng, thắt lưng mềm đến mức suýt ngã theo động tác của Phó Thanh Vi khi nàng nhào vào lòng, cô giơ tay kéo tay áo rộng phủ lên lưng nàng.

Phó Thanh Vi đè cô nằm xuống.

Mục Nhược Thủy nằm ngửa trên giường, Phó Thanh Vi ở ngay trong tầm mắt.

Cảm giác từ cơ thể đối phương nhờ thuật pháp mà truyền đến hoàn toàn, Mục Nhược Thủy không thoải mái co chân lại, xoa dịu dư âm mãnh liệt kéo dài.

Cô như là 1, mà cũng như là 0.

Phần làm 1 rất ít, phần làm 0 thì rất nhiều.

Mục Nhược Thủy nhíu mày.

Không thể phủ nhận, người làm chủ chuyện này đã là Phó Thanh Vi.

Mục Nhược Thủy tính sai rồi.

Phó Thanh Vi cúi xuống hôn cô, Mục Nhược Thủy nếm được cảm giác nơi đầu lưỡi của nàng, đầu óc hỗn loạn.

Nếu cảm giác của Phó Thanh Vi là cảm giác của cô, vậy chẳng phải cô đang hôn chính mình sao?

Nàng không có sở thích ấy.

Mục Nhược Thủy bóp lấy cằm Phó Thanh Vi, tách môi lưỡi nàng ra khỏi mình, nhấn mạnh: "Không được hôn."

Phó Thanh Vi chớp mắt.

Nàng cầm tay Mục Nhược Thủy đặt lên người mình, ngửa cổ lên, bắt đầu nhẹ nhàng đưa đẩy.

Mục Nhược Thủy lập tức rút tay về: "Không được."

Vậy khác gì tự mình sờ mình?

Phó Thanh Vi dừng lại, nhìn ánh mắt kháng cự của cô, thầm nghĩ: Không ngờ sư tôn lại thuần khiết như vậy.

Loại thuần khiết này có liên quan đến bệnh sạch sẽ cố chấp, cô chỉ có thể chấp nhận Phó Thanh Vi chạm vào mình, hoặc tự mình chạm vào Phó Thanh Vi, không thể chấp nhận việc có người giấy chen giữa cả hai.

Thế chẳng phải hoàn toàn rơi vào tay người phụ nữ đã hơn trăm tuổi sao?

Phó Thanh Vi nghiêng mặt, cong môi cười, rồi quay lại nói: "Vậy em tự làm, được chứ? Người không cần động tay, cũng không cần động miệng."

Mục Nhược Thủy miễn cưỡng chấp nhận.

Phó Thanh Vi ngồi thẳng dậy, quỳ gối tiến đến gần, hoàn toàn ở bên trên cô, từ trên cao nhìn xuống: "Không được từ chối em nữa."

Mục Nhược Thủy ngẩng đầu, nhìn đôi môi ẩm ướt ngay trước mặt, khẽ đáp: "Ừm."

Phó Thanh Vi cúi người xuống.

Sống mũi và đôi môi của Mục Nhược Thủy chìm sâu vào một thung lũng ấm nóng.

***

Lời tác giả:

Chẳng có gì ngạc nhiên khi rôi vẫn chưa viết xong, nên sẽ còn một chương nữa nhé 🤩

Dù sao cũng là phiên ngoại phúc lợi miễn phí, không tính tiền, vậy thì tôi cứ viết thêm cho mọi người vậy 🤔😽

Chương trước Chương tiếp
Loading...