[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

Phúc lợi 1 - Say rượu



Bài đăng địa phương ở thành phố Hạc:

[Trong Miếu Thành Hoàng có một cặp đôi nhan sắc siêu đỉnh, cô gái trẻ hình như làm việc trong miếu, ai hiểu thì vào hóng đi]

Bình luận:

[A a a a a thì ra không phải mình tôi để ý đến họ! Đẹp kinh khủng! Có một thời gian tôi còn cố tan làm sớm mỗi ngày chỉ để canh gặp họ!]

[Cái gì? Vậy ra tôi còn không phải là fan CP đời đầu?!]

[Ngoài lề chút, ghen tị với mấy chị em phía trên có thể tan làm sớm, còn nữa, thân phận fan CP của tôi cuối cùng cũng bị phát hiện rồi!!!]

[Cặp này quá đáng yêu, vừa thấy bài là biết nói về hai người đó liền, vị đạo trưởng kia ngày nào cũng đi đón bạn gái tan làm]

[Đạo sĩ mà cũng có bạn gái á?]

[Đạo sĩ còn cưới vợ được ấy chứ, anh trai tôi với chị dâu tôi chính là một cặp đó]

[Kệ đi, CP của tôi mà kết hôn, thiên hạ đại hỉ]

[Mà nói chứ, vị đạo trưởng kia thần bí ghê, ngày nào cũng đeo khẩu trang, chưa bao giờ lộ mặt]

[Cô ấy dù có đeo khẩu trang nhưng lúc cười với bạn gái vẫn dịu dàng lắm, tôi từng thấy họ cùng ăn một cây kem, kích động như bắt được chuột luôn]

[Bình luận phía trên, rút kiếm đi!]

[Trời đất ơi, đông người thế này cơ à.jpg, kho báu CP của tôi bị phát hiện mất rồi???]

[Bà lão bảy mươi ghé qua, sao bài này lại giống cái tôi từng thấy hồi còn trẻ vậy ta?]

[Woa, bà phong cách quá đi mất, cùng tụi cháu đu CP nha~]

......

Bài đăng địa phương ở thành phố Hạc:

[Mưa hoa đào dưới miếu Thành Hoàng, chắc nên được xếp vào một trong mười bí ẩn chưa giải thích được ở thành phố Hạc]

Bình luận:

[Thật sự luôn, rõ ràng xung quanh mấy dặm chẳng có cây đào nào, vậy mà đôi khi lại bất thình lình có mưa hoa, chẳng phân biệt mùa nào hết]

[Điềm lành từ trên trời đó, biết đâu là phúc lành Thành Hoàng đại nhân ban cho đấy]

[Nghe nói nếu cùng người yêu chứng kiến mưa hoa đào ở miếu Thành Hoàng, sẽ được Thành Hoàng và phu nhân phù hộ, tình cảm bền lâu mãi mãi]

[Tôi xác nhận chuyện này có thật nha, tôi và bạn gái (giờ là vợ tôi) mười năm trước may mắn thấy được một lần, giờ con gái đã năm tuổi, thêm mèo cưng là cả nhà bốn miệng ăn, rất hạnh phúc]

[Tôi nghi ngờ có Thành Hoàng bảo vệ thành phố chúng ta, kẻ xấu nào dám vào miếu là bị bắt ngay, thậm chí chỉ đi ngang cũng gặp xui. Gần đây nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, không tin không được đâu]

[Lầu trên bỏ ba chữ "tôi nghi ngờ" đi nha, bà cố tôi năm nay hơn chín mươi rồi, quả quyết nói thành phố chúng ta có Thành Hoàng thật, hồi trẻ còn tận mắt nhìn thấy nữa, đợi tôi tan làm về kể tiếp]

[Hóng!]

[Năm tiếng đã trôi qua, chủ thớt tan làm chưa?]

[Một ngày rồi đó nha, tôi vẫn đợi đây]

[Tới rồi tới rồi, hôm qua tăng ca về mệt quá ngủ quên luôn. Theo lời bà cố tôi kể, có lần bà đi nhậu ở quán bar đến rạng sáng, về nhà một mình lúc giữa đêm, thấy có chiếc xe đen đang chạy trên đường, xung quanh toàn cao ốc mờ mịt như phủ sương. Chiếc xe chạy về phía bà, do bà có hơi men nên phản xạ chậm. Bà không kịp né nên bị đâm trúng, nhưng chẳng thấy đau. Bà có cảm giác như đang mơ mà lại chân thật đến kỳ lạ.

Chiếc xe đen xuyên qua người bà, bà vẫn nguyên vẹn đứng phía sau xe. Chiếc xe dừng lại, từ hàng ghế sau bước xuống hai người, là Thành Hoàng trẻ tuổi tóc bạc trắng, mặc vest đen, eo thon chân dài, còn đẹp hơn cả minh tinh, bên cạnh là một người phụ nữ có lẽ là phu nhân của ngài, hai người nắm tay nhau.

Thành Hoàng hỏi bà đi đâu, sao lại lạc vào đây. Bà ngơ ngác đáp là đang về nhà, Thành Hoàng liền cho bà lên xe, đưa bà một đoạn, vừa chớp mắt đã thấy mình đang đứng trước cửa nhà.

Bà tưởng là mơ, nhưng ngửi ngửi áo mình thì vẫn còn hương thơm mà Thành Hoàng nương nương để lại, mùi hương lạ lắm, chắc chắn không phải nước hoa!!!]

[Từ lần đó trở đi, mỗi dịp lễ tết bà tôi đều bảo tôi đi thắp nhang cho Thành Hoàng nương nương, giờ bà đi lại khó khăn, năm nào cũng dặn tôi thay bà làm việc đó.]

[Trải nghiệm tuyệt vời quá ha, cứ như bịa chuyện vậy, có rảnh thì cho Thành Hoàng nương nương ra ngoài dạo một vòng đi]

[Không được vô lễ với Thành Hoàng!!!]

Đội hình bên dưới liền chấn chỉnh, chủ thớt nhanh chóng giải thích là mình nói đùa thôi, được một lúc thì xoá luôn bình luận.

[Hôm nay ở Miếu Thành Hoàng lại mưa hoa đào nữa [ảnh]]

[Oa, còn rực rỡ hơn cả trận mưa hoa mười năm trước, giờ tôi chạy tới còn kịp không?]

*

Bồng Lai Quán.

Long Huyền Cơ đang rửa rau dưới vòi nước ở sân sau. Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi ngồi bên nhau trên chiếc xích đu mới dựng, cùng mở phần bình luận ra đọc, rồi trả lời: [Không kịp nữa, hoa mưa tạnh rồi]

Phó Thanh Vi dùng thần lực đẩy nhẹ chiếc xích đu, thoải mái lắc lư trong gió.

Mục Nhược Thủy nghịch điện thoại một lúc, quay đầu lại thì thấy Phó Thanh Vi đang chăm chú nhìn mình, cô tiện tay nhét điện thoại vào túi áo khoác của Phó Thanh Vi, không nhịn được mà hôn nàng.

Phó Thanh Vi làm bộ né tránh, nhỏ giọng: "Có con ở đây đấy."

Mục Nhược Thủy khẽ đáp: "Ta biết mà", rồi đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi nàng.

Long Huyền Cơ không nói gì, chỉ lặng lẽ khiến hoa đào rơi lả tả trên đầu hai người.

Phó Thanh Vi kinh ngạc: "Con quay lưng về phía chúng ta mà cũng nhìn thấy à?"

Long Huyền Cơ: "Con cảm nhận được bầu không khí hường phấn trong sân."

Phó Thanh Vi: "Không làm Nguyệt Lão thì tiếc quá."

Long Huyền Cơ cười: "Ha ha ha."

Trên nền đất trước mặt họ, Long Huyền Cơ dùng cánh hoa hồng sắp thành một con số "99", rồi xoay người bước vào bếp.

Lần này thì hoàn toàn khuất tầm mắt.

Mục Nhược Thủy đưa tay chạm nhẹ vào giữa môi mình. Phó Thanh Vi đảo mắt nhìn quanh xác nhận xung quanh không có ai, liền cúi đầu hôn cô.

Ban đầu là dè dặt cẩn trọng, trong quá trình thì dịu dàng, kéo dài không dứt, kết thúc là ép người phụ nữ nằm sâu vào chiếc xích đu, hôn đến nỗi không dứt ra được.

Để phòng ngừa bất trắc, nàng còn dùng thần lực tạo kết giới bao quanh.

Mục Nhược Thủy giả vờ thở dốc, Phó Thanh Vi thì mê mẩn âm thanh mềm nhũn kiệt sức của cô sau mỗi nụ hôn.

"Người thơm quá......" Phó Thanh Vi hôn dọc theo cổ cô, hít sâu một hơi, "Dạo này người điều chế nước hoa à? Hay vừa ghé qua tiệm bán hương liệu?"

"Cái gì cũng không qua được mắt em."

Phó Thanh Vi phải đi làm, còn Mục Nhược Thủy thì hoàn toàn rảnh rỗi. Thời gian dư dả cho phép cô khám phá những sở thích của mình mà không bị giới hạn, cái gì cũng thử một chút, gần như chẳng có chi phí sai lầm nào. Cô tình cờ lấy được địa chỉ tiệm của một hương sư ở Quỷ Thị, định mua chút hương về đốt, lỡ đâu thích thì tự làm cũng không phải không có khả năng.

Mới đi chỉ một lần, Phó Thanh Vi đã ngửi ra.

Nghe Mục Nhược Thủy giải thích xong, Phó Thanh Vi nở nụ cười mãn nguyện.

"Ai bảo người là thê tử của em, mọi thứ về người, em đều nắm rõ."

"Cho nên cả đời này ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của em."

"Như tối qua ấy hả?" Phó Thanh Vi dựa vào lớp kết giới mà không kiêng dè trêu chọc thê tử của mình, hoàn toàn không giống vị Thành Hoàng từ bi và uy nghiêm chốn nhân gian.

"Ừ."

Mục Nhược Thủy không tranh giành đôi co với nàng, thỉnh thoảng nhường một chút cũng chẳng sao, dù gì mèo nhỏ chỉ cần cô móc ngón tay một cái trên giường, ngay lập tức chảy tràn khắp nơi.

"Bảo bảo." Phó Thanh Vi bắt đầu làm nũng.

Mục Nhược Thủy mỉm cười ôm lấy nàng, để nàng cọ tới cọ lui trong lòng mình, nghe nàng ghé bên tai thì thầm những câu yêu thương kiểu "em nhớ người quá", dù rõ ràng cô đang ở ngay bên cạnh.

Dù trăm năm trôi qua cũng chẳng thấy chán.

"Mẫu thân, sư nương." Long Huyền Cơ gọi từ bên ngoài kết giới.

Phó Thanh Vi chỉnh lại cổ áo xộc xệch của hai người. Nàng nghĩ ngợi một chút, rồi cố tình kéo cổ áo Mục Nhược Thủy trễ xuống thêm chút nữa.

Mục Nhược Thủy: "......"

Càng lúc càng to gan và tùy tiện.

Phó Thanh Vi đứng dậy khỏi xích đu, vung tay mở kết giới, nói: "Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt Long Huyền Cơ lướt qua cổ áo có phần lộn xộn của Mục Nhược Thủy, khựng lại một giây rồi nói: "Con đã thái xong nguyên liệu rồi, mời sư nương vào bếp."

Phó Thanh Vi cắm đầu chạy thẳng vào nhà bếp.

Mục Nhược Thủy và Long Huyền Cơ đều sửng sốt, đồng thanh kêu một tiếng.

Long Huyền Cơ thầm nghĩ: Mẫu thân còn trẻ thế mà đã lãng tai rồi sao? Mình có gọi mẫu thân đâu.

Phó Thanh Vi khoanh tay sau lưng, quay người lại đối diện hai người, hắng giọng: "Bản giám khảo ẩm thực tới hiện trường quan sát, có gì không ổn sao?"

"Ổn." Long Huyền Cơ đáp trước.

"Hay lát nữa em nếm thử, rồi đánh giá xem tay nghề của hai người bọn ta ai cao hơn?" Mục Nhược Thủy nói.

Bước chân Phó Thanh Vi vừa đặt qua ngưỡng cửa lập tức lùi lại.

"Đột nhiên nhớ ra còn có việc."

Người phụ nữ trẻ lấy chiếc điện thoại màn hình đen thui ra, nói: "Ừm, Phán quan Văn gọi cho em, để em hỏi xem có chuyện gấp gì không."

Phó Thanh Vi vừa "gọi điện" vừa đi xa dần, để lại nhà bếp cho Mục Nhược Thủy và Long Huyền Cơ toàn quyền xử lý.

Tay nghề bếp núc của Phó Thanh Vi không khá khẩm lắm, chỉ giỏi chém gió, lại còn ham ăn, bắt nàng nghiêm túc đứng trong bếp nhìn người khác nấu là chuyện không tưởng. Ngày thường Mục Nhược Thủy còn có thể hy sinh thể diện của mình, để nàng ôm eo trêu chọc và táy máy tay chân, cô sẽ tạm thời chuyển sự chú ý vào nồi niêu xoong chảo, giờ thì có thêm Long Huyền Cơ, đâu thể cứ kè kè bên nhau trong bếp như trước được.

Long Huyền Cơ nhìn người phụ nữ đang thành thạo chuẩn bị đồ ăn: "Sư nương, con có làm phiền hai người không?"

Mục Nhược Thủy đáp ngay không cần nghĩ: "Không có."

Thời gian ở thế giới này của cô và Phó Thanh Vi là vô tận, nhưng những người bạn cũ thì từng người một rời đi, người còn lại duy nhất là Long Huyền Cơ, cũng là chứng nhân cho đoạn đường đã qua của hai người.

Nếu đến cả Huyền Cơ cũng không còn, thì thế gian thật sự chỉ còn lại hai người họ mang theo ký ức của những ngày xưa cũ.

Có Phó Thanh Vi ở bên, Mục Nhược Thủy không sợ cô độc, nhưng thế giới này rốt cuộc vẫn sẽ mất đi một phần sắc màu, nhiều thêm một phần tiêu điều.

Nhất là với một người phàm tu thành thần như Phó Thanh Vi, nỗi cô đơn nàng cảm nhận được chỉ càng ngày càng lớn.

Trăm năm qua, mỗi người quen biết đều lần lượt rời đi, Phó Thanh Vi luôn cảm thấy nỗi mất mát khó tả. Nếu là người thân quen, nàng sẽ mất ngủ suốt một thời gian, dù thời gian có trôi qua, cũng chẳng thể làm nhạt đi tình cảm mà nàng dành cho nhân thế.

Long Huyền Cơ là mối dây liên kết cụ thể duy nhất giữa hai người họ và nhân gian xưa cũ.

Long Huyền Cơ chống cằm, hỏi: "Vậy... mấy năm nay con đi du ngoạn khắp nơi, sư nương có nhớ con không? Mỗi lần gọi điện, mẫu thân đều nói người đang bận."

"...... Mẫu thân con nhớ con lắm, suốt ngày nhắc đến con với ta."

"Ồ."

"Không biết mười năm qua khẩu vị con có thay đổi không? Vẫn thích nhạt một chút chứ?"

"Dạ. Cảm ơn sư nương."

Mục Nhược Thủy xào xong hai món thì để Long Huyền Cơ tiếp quản, còn mình ra ngoài rửa tay. Lúc quay lại nhà bếp, cô thản nhiên nói: "Yêu tộc thọ mệnh tuy dài, nhưng rốt cuộc cũng có giới hạn. Mẫu thân con không biết còn gặp lại con được mấy lần trong đời, mười năm một lần vẫn là quá thưa. Nếu rảnh, có thể thường xuyên về nhà một chút."

Đôi mắt Long Huyền Cơ cong cong tràn ngập ý cười.

"Con biết rồi, sư nương."

Mục Nhược Thủy chắp tay sau lưng đứng trong bếp một lúc, rồi lấy cớ đi tìm Phó Thanh Vi mà bước ra ngoài.

Phó Thanh Vi đang ở trên ngọn cây, đảo mắt ngó nghiêng. Mục Nhược Thủy phóng người đến cạnh nàng, hỏi: "Nhìn gì thế? Sóng yếu à?"

Phó Thanh Vi đáp: "Nhìn hai người gắn kết tình cảm."

Mục Nhược Thủy định quay đầu bỏ đi ngay.

Phó Thanh Vi vội vòng tay ôm lấy eo cô.

Tối đó, Phó Thanh Vi được gắp đồ ăn liên tục, ăn xong xoa bụng căng tròn đi dạo quanh núi để tiêu cơm. Mục Nhược Thủy đi phía sau nhẹ đỡ eo nàng, chợt cúi đầu nhìn bụng nàng, ánh mắt trầm ngâm.

Phó Thanh Vi cướp lời trước: "Có thai rồi, là con của người đấy."

Mục Nhược Thủy bật cười: "Ha ha ha."

Phó Thanh Vi tiếp tục đi, nói: "Người còn nhớ không, lần đầu tiên em nhận nhiệm vụ một mình, vụ phi cương của Ma Thiên Đức làm loạn đó, máu thịt văng tung tóe khắp nơi, lúc đó tụi mình ngồi trong công viên, em nôn liên tục, còn nói chẳng khác gì có thai."

"Ta nói là của ta phải không?"

"Đúng! Ha ha ha." Phó Thanh Vi cười nói, "Sao khi đó người đã bậy bạ như thế rồi vậy?"

"Miệng thì không nghiêm túc, nhưng lòng lại nghĩ rất nghiêm túc."

"Lúc ấy người nghĩ gì?"

"Chuyện cũ đã qua lâu rồi."

"Nói đi mà, em muốn nghe."

Mục Nhược Thủy trầm mặc rất lâu.

"Ta nghĩ, một đời của em, với ta chẳng qua chỉ là một mùa thu ngắn ngủi. Cho nên sau này mới từ chối tình cảm của em."

"Không ngờ người lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy."

"Hừ."

Lời trêu chọc vừa đủ, Phó Thanh Vi dừng lại, nói: "Không đi nổi nữa, mệt rồi, người cõng em đi."

Đường đường là thần tiên, nói dối mà mặt không đổi sắc.

Mục Nhược Thủy khom lưng cõng nàng, đi xuống chân núi, rồi ra hồ ngắm trăng.

"Tối nay em phải để ta tùy ý xử trí."

"Được thôi."

"Nghe ra em có vẻ phấn khích nhỉ?"

"Có thể bỏ chữ 'nghe' đi." Phó Thanh Vi hôn lên bên cổ cô một cái.

"Càng lúc...... càng không biết ngượng." Ba chữ sau, giọng Mục Nhược Thủy rất nhẹ, nếu nhìn kỹ dưới ánh trăng mờ ảo thì có thể thấy vành tai cô hơi đỏ.

"Người là Tiểu Tuyết hay là sư tôn?" Phó Thanh Vi cố ý hỏi.

Trăm năm qua, hai người họ sớm đã hoàn toàn hòa làm một, sự ảnh hưởng lẫn nhau đôi khi tạo ra những phản ứng hóa học tuyệt vời.

"Người tối nay sẽ cầu xin tha thứ là em đấy." Mục Nhược Thủy xấu hổ đến mức tức giận mà gắt lên.

"Làm sao bây giờ? Hiện tại em đã bắt đầu mong chờ rồi."

"......"

Tới bên hồ, non nước hữu tình, ánh trăng soi bóng tạo nên cảnh sắc khác biệt.

Hai người yên lặng ngắm trăng một lúc, Phó Thanh Vi nói: "Để em gọi Huyền Cơ ra ngắm cùng."

Lời vừa dứt, Phó Thanh Vi đã biến mất, chưa tới một phút sau đã cùng Long Huyền Cơ xuất hiện bên hồ, Long Huyền Cơ còn mang theo cả đồ ăn vặt.

Mục Nhược Thủy: "......"

Vậy công sức cõng nàng xuống núi ban nãy của mình là gì?

Coi như tình cảm mặn nồng của họ vậy.

Mục Nhược Thủy bị nhét cho một miếng khoai tây chiên, cô cắn một nửa, Phó Thanh Vi ăn nốt nửa còn lại.

Phó Thanh Vi: "Em cảm thấy làm tiệc nướng bên hồ cũng hay."

Long Huyền Cơ giơ tay: "Ngày mai con chuẩn bị lò và xiên nướng."

Phó Thanh Vi ngồi trên lớp áo choàng mà Mục Nhược Thủy đã trải dưới đất, cảm khái: "Nhớ lúc đi diệt Hắc Ngư tinh hồi xưa ghê."

Long Huyền Cơ: "Con cũng thế."

Mục Nhược Thủy đành phụ họa theo: "Ta cũng vậy."

Thế là ba người ngồi bên hồ hồi tưởng chuyện xưa, quyết định món ăn cho ngày mai, canh cá lóc.

*黑鱼/Hắc ngư: bên Hanzii dịch là cá lóc (hay cá quả, cá chuối).

Phó Thanh Vi quay về núi lấy rượu, ba người ngồi đối diện nhau cùng uống.

Mục Nhược Thủy nếm một ngụm, nói: "Hình như không còn đắng như trước nữa."

Phó Thanh Vi mỉm cười: "Vì trong lòng người có nhiều vị ngọt rồi."

Long Huyền Cơ cụng ly với hai người, nói: "Khổ tận cam lai. Chúc mẫu thân và sư nương mãi mãi bên nhau, hạnh phúc bình yên."

Cô uống cạn một ly.

Phó Thanh Vi: "Trẻ con không được uống rượu."

Long Huyền Cơ lè lưỡi: "Muộn rồi, con ở bên ngoài, rượu gì cũng thử hết rồi."

Phó Thanh Vi chợt "a" một tiếng: "Con đã từng đến Các Tạo Sơn chưa? Ở đó có một bà chủ homestay là hồ ly tinh nghìn năm, ngày trước còn định đào tường nhà sư nương con đấy."

Mục Nhược Thủy đang yên đang lành uống rượu, bất ngờ tai họa giáng xuống, lên tiếng: "Này."

Long Huyền Cơ: "Con từng gặp bà ấy, thật có chuyện này à?"

Mục Nhược Thủy: "Không có, mẫu thân con say rồi."

Phó Thanh Vi gối đầu lên vai Mục Nhược Thủy, chiếc cốc rơi xuống bên phải, khuôn mặt nàng ửng đỏ, rõ ràng là đã có chút say.

Mục Nhược Thủy và Long Huyền Cơ uống vài ly, giải thích xong những chuyện không có thật, rồi nói: "Ta ôm mẫu thân của con về nghỉ ngơi."

Long Huyền Cơ nói: "Con ngồi thêm chút nữa, sau đó sẽ dọn dẹp rồi về."

"Được."

Với thể chất hiện tại của Phó Thanh Vi, chỉ cần nàng không muốn say, rượu trần gian không thể khiến nàng say được. Nhờ vào việc có vợ có con, được chiều chuộng, nàng uống vài ly liền để rượu dần dần có tác động. Nàng mềm mại như không xương, tựa vào trong lòng Mục Nhược Thủy, mặc cho Mục Nhược Thủy ôm nàng trở lại phòng nghỉ ngơi.

Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng đặt nàng lên giường lớn, hôn lên tay nàng, từ mu bàn tay đến cổ tay, đôi môi đặt lên mạch máu dưới làn da mỏng.

Cảm giác tê dại bắt đầu lan tỏa trong máu.

Phó Thanh Vi vòng tay qua cổ Mục Nhược Thủy, kéo cô xuống, cô nói: "Tỉnh lại chưa?"

"Giờ thì càng say hơn rồi."

Phó Thanh Vi ngẩng cổ lên để Mục Nhược Thủy hôn mình, các tế bào thần kinh sau khi uống rượu trở nên nhạy cảm hơn, Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng nhấc tay, chỉ một cử động nhỏ thôi cũng khiến cơ thể nàng cứng lại giữa cái nóng và sự ẩm ướt.

Phó Thanh Vi nhanh chóng mở kết giới.

Dù Long Huyền Cơ vẫn chưa về.

Phó Thanh Vi run rẩy một lúc lâu, ưỡn người cọ xát vào lòng bàn tay Mục Nhược Thủy.

Thủy triều mùa xuân dâng lên không ngừng.

Mục Nhược Thủy liếm sạch tất cả nước ép thơm ngon của nàng, liếm nhẹ đôi môi đỏ ướt, rồi lại tiến vào bên trong nơi ấm nóng để tạo thêm nữa, khi ngẩng đầu lên đã thấy Phó Thanh Vi đã hài lòng ngủ say.

"......"

Không phải bảo cô tùy ý xử lý sao?

Dùng xong rồi lại tự mình ngủ mất.

Mục Nhược Thủy trồi lên, hôn Phó Thanh Vi để đánh thức nàng, khi nàng chưa kịp phản ứng, cô thì thầm bên tai: "Mấy ngày nữa cho phép ta dùng người giấy nhỏ trên người em được không?"

Phó Thanh Vi mơ màng, ậm ừ vài tiếng.

Mục Nhược Thủy mỉm cười: "Em đồng ý rồi nhé."

Phó Thanh Vi đột nhiên tỉnh lại, mắt trừng lớn như chuông đồng: "Chờ đã, em có đồng ý gì đâu!"

***

Lời tác giả:

Tin xấu: Không viết về người giấy nhỏ play.

Tin tốt: Vì thế còn một chương nữa 🤩

Chương trước Chương tiếp
Loading...