[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
Phúc lợi 3 - Bảo bối
Hơi nóng ẩm ướt phả thẳng vào mặt, dù đã có chuẩn bị, nhưng Mục Nhược Thủy vẫn trở tay không kịp.Quá trình thì quen thuộc, nhưng cảm giác lại vô cùng xa lạ.Không thở nổi, ở khắp mọi nơi.Đôi môi không bị Phó Thanh Vi lấp kín của Mục Nhược Thủy vô thức mấp máy, hoàn hảo truyền đạt mọi cảm giác của nàng.Phó Thanh Vi hạ người xuống một chút, để lộ sống mũi sáng lấp lánh của người phụ nữ. Nàng cúi mắt nhìn vào đôi mắt thất thần của Mục Nhược Thủy trong ánh sáng mờ nhạt."Nhược Thủy."Môi Mục Nhược Thủy đang bị nàng lấp kín, không thể mở lời, sau khi chậm mất nửa nhịp, cô đưa mắt liếc lên trên.Phó Thanh Vi nói: "Xin lỗi, em kích động quá rồi."Nàng tiếp tục giữ chặt môi cô, nàng dùng môi mình tùy tiện áp sát.Mục Nhược Thủy ngậm miệng lại, không mở, không đáp lại.Phó Thanh Vi tự mình chơi một lúc, lại một lần nữa cọ vào sống mũi cao thẳng của cô, từng hơi thở ngắt quãng, quyến rũ khẽ bật ra từ cuống họng.Hai tay Mục Nhược Thủy siết chặt trong tay áo, khớp xương trắng nổi bật.Cằm cũng bị nàng cọ vào, nàng dần không chịu nổi, đưa tay xoa lấy vành tai ấm nóng của cô, khẽ cầu khẩn: "Mở miệng ra, được không?"Mục Nhược Thủy quay mặt đi.Không đời nào cô lại mở miệng làm chuyện đó với chính mình."Làm ơn đi mà." Phó Thanh Vi nói, "Hôn em một cái thôi."Người giấy nhỏ dùng trên người nàng, bản thân nàng lại không có liên kết ngũ cảm, nên cảm giác của nàng y hệt bình thường, chỉ là trong đầu nghĩ đến việc Mục Nhược Thủy đang cùng nàng chịu đựng chuyện này, nên mới càng kích động.Một lát sau, lời cầu khẩn của Phó Thanh Vi mang theo chút âm thanh nghẹn ngào."Không được đâu, một mình em không làm nổi."Mục Nhược Thủy không đành lòng thấy nàng khó chịu, liền hơi hé đôi môi đỏ.Phó Thanh Vi chớp lấy cơ hội, lập tức áp lên đôi môi vừa mở ra, cọ sát mạnh mẽ, ngặm mút kề sát.Da đầu Mục Nhược Thủy tê rần vì động tác bất ngờ của nàng.Sâu trong cơ thể cũng run lên vài nhịp, ngón tay siết chặt.Mục Nhược Thủy không kìm được mà mở miệng thở gấp, tất cả đều phả lên đôi môi mỏng manh nhạy cảm của Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi hôn cô sâu hơn.Vừa hôn vừa mê loạn gọi "bảo bảo", "bảo bối".Phó Thanh Vi được đà lấn tới: "Người đưa lưỡi ra một chút, có được không?"Mục Nhược Thủy: "......"Phó Thanh Vi vẫn tiếp tục cọ sát một hồi, dây thần kinh lý trí của Mục Nhược Thủy sắp bị nàng nghiền nát, tác động đan xen lên thể xác và tâm lý, chẳng biết từ lúc nào đã đưa đầu lưỡi ra một chút, lướt nhẹ qua môi nàng.Một khi đưa ra rồi thì không thể thu lại được nữa.Đối đầu trực diện, Phó Thanh Vi khó khăn lắm mới bắt lấy vị tướng chủ lực vừa bước khỏi doanh trại, va chạm đến mức khiến nàng choáng váng đầu óc, đôi môi mỏng giam chặt đầu lưỡi mềm mại, kéo nó về doanh trại của mình.Miệng Mục Nhược Thủy mở ra không khép lại được, đầu lưỡi liên tục bị mút lấy, ép chặt, sâu trong cơ thể cô run rẩy càng lúc càng dữ dội, gần như sắp sụp đổ.Nước mắt mất kiểm soát của cô rơi xuống còn nhanh hơn Phó Thanh Vi.Tiếc là Phó Thanh Vi mải chìm đắm, chẳng thấy được dáng vẻ đáng thương của cô.Ga trải giường trong lòng bàn tay bị cô vò thành một cục, tiếng nước trong nụ hôn vang dội, âm thanh của hai người bật ra lên xuống thất thường.May mà chỉ cần cô đưa lưỡi ra đáp lại một chút là đủ, Phó Thanh Vi liền đổ người xuống, nằm trong lòng cô thở hổn hển, đưa tay chạm vào khóe mắt ướt át."Người khóc à?"Quán chủ Mục, đừng kể đến trăm năm nay, từ khi cô ở bên Phó Thanh Vi đến giờ chưa từng chịu ấm ức như vậy. Chuyện này có khác gì so với việc cô làm với chính mình đâu chứ?!Thà để chính cô dùng người giấy nhỏ còn hơn, ít nhất Phó Thanh Vi còn có cảm giác. Chẳng như bây giờ, người đang trêu đùa cô, lại chính là bản thân cô.Mục Nhược Thủy giận đến rơi nước mắt lần nữa."Đừng khóc mà." Phó Thanh Vi thấy mu bàn tay toàn là lệ nóng của cô, mềm lòng dỗ dành: "Lần sau em để người trả lại là được mà.""Là em nói đấy." Mục Nhược Thủy nghẹn ngào."Ừm."Phó Thanh Vi là mèo nhỏ giỏi chịu đựng, Mục Nhược Thủy muốn trêu đùa nàng thế nào cũng được, càng quá đáng càng thích. Nhưng công dụng của người giấy nhỏ đúng là bất ngờ thú vị, đêm nay nàng không định dừng lại dễ dàng như vậy.Nàng hôn lên đôi môi vừa được nàng bị động thỏa mãn của Mục Nhược Thủy, môi cô ấm áp, như thể độ nóng còn chưa tan.Rốt cuộc là Mục Nhược Thủy thỏa mãn nàng? Hay nàng thỏa mãn Mục Nhược Thủy?Chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa, sướng là được.Phó Thanh Vi hôn đến bên tai cô, ngón tay cũng đã móc lấy đai lưng buộc quanh eo cô, nhẹ nhàng kéo ra.Phó Thanh Vi nghe thấy Mục Nhược Thủy nghẹn lại một tiếng.Người phụ nữ trẻ cười khẽ: "Làm sao lại có chuyện này vậy ta?"Mục Nhược Thủy nói ra một câu mà suốt đời cô chưa từng nghĩ mình sẽ thốt ra "Ta sợ.""Ấy da." Phó Thanh Vi cũng chẳng vội làm tiếp nữa, ôm cô vào lòng nhẹ giọng dỗ dành, "Một đêm trôi qua nhanh lắm mà.""......"Mục Nhược Thủy thật muốn cắt đứt liên kết với người giấy nhỏ cho rồi.Nhưng cô luôn giữ chữ tín, đã đồng ý thì tuyệt không lật lọng giữa chừng.Dù sao cơ hội này cũng là cô vất vả lắm mới "thắng" được.Mục Nhược Thủy chầm chậm nhắm mắt lại.Hai tay Phó Thanh Vi ôm lấy cơ thể cô, thân thể cô bị giữ chặt, cũng là đang gián tiếp ôm lấy chính mình.Mục Nhược Thủy nhấn mạnh lại một lần nữa: "Không được hôn."Phó Thanh Vi dừng lại ngay bên môi cô, khẽ đáp: "Được."Còn những chuyện khác, cứ để Phó Thanh Vi toàn quyền quyết định hết.Mục Nhược Thủy muốn khiến mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vừa không nuốt lời, lại vừa có thể thoát khỏi cảm giác này. Phó Thanh Vi nhìn ra ý định đó, bèn bỏ qua hết phần dạo đầu chậm rãi, đầu ngón tay chạm đến đôi môi đã chín mọng hai lần của cô, ngón tay dịu dàng xoa xoa.Mục Nhược Thủy hít sâu một hơi, mở mắt ra, cảm giác tim đập và nghẹt thở tưởng như không tồn tại lại quay về.Phó Thanh Vi rốt cuộc đã thành ra như vậy từ khi nào?Phó Thanh Vi cũng không rõ, có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.Nàng rất thích dáng vẻ bối rối và mất kiểm soát của Mục Nhược Thủy, đôi lông mày thanh mảnh cùng ánh mắt như đang nói nỗi ấm ức của cô.Thật sự quá đáng yêu.Phó Thanh Vi đẩy đốt ngón tay vào giữa khe hở môi cô, môi nàng nhiệt tình hôn lên đôi môi mềm ướt một cách quá mức.Tay Mục Nhược Thủy buông thõng bên người, hai ngón tay phải khẽ cong lại, như đang bị bao lấy bởi thứ gì đó.Rốt cuộc đêm nay sẽ kéo dài đến bao giờ?Phó Thanh Vi cuối cùng vẫn hôn cô.Môi Mục Nhược Thủy thấm đẫm hơi nước, bị nàng dùng đầu lưỡi liếm sạch từng chút một, rồi nàng ngậm lấy môi cô mà tùy ý quấy phá.Nàng thậm chí còn nắm lấy tay phải của Mục Nhược Thủy, xoa nắn từng đốt ngón tay cô.Nàng chẳng kiêng kỵ gì, muốn bày trò thế nào liền làm thế ấy với thê tử của mình.Dù sao thì nàng chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được, nhưng Mục Nhược Thủy thì phải cân nhắc nhiều thứ hơn.Mục Nhược Thủy chẳng kêu được, cũng chẳng nhúc nhích nổi, khoái cảm lại như núi lở biển dâng, cô khóc suốt nửa đêm, chiếc gối ướt đẫm một mảng.Phó Thanh Vi ôm cô đổi sang phía bên trong giường, lại đổi qua sofa, sau đó để cô ngồi trong lòng mình, nghiêng người về phía ánh trăng, vén tóc mai qua tai cô rồi hôn lên đó.Hai ngón tay thon dài của bàn tay vẫn còn đặt trong đôi môi khép mở của cô.Đã không thể kháng cự, ngoài việc chìm đắm theo bản năng, Mục Nhược Thủy bắt đầu âm thầm vẽ chữ "正/Chính*" trong lòng.*Hình như là biểu tượng cộng thêm để ghi nợ.Trời rạng sáng.Phó Thanh Vi nới lỏng bàn tay của mình trên cổ tay của Mục Nhược Thủy, sau một trận run rẩy dữ dội, cả người ngã vật ra sau.Mục Nhược Thủy cũng chẳng còn chút sức lực nào, đành nằm im chờ nàng quay lại, tháo mái tóc dài ra, để người giấy nhỏ ở giữa mái tóc rơi xuống.Liên kết lập tức bị cắt đứt.Mục Nhược Thủy nhặt tờ giấy lên, tự tay biến nó thành tro bụi ngay trước mắt! Tan biến không sót mảnh nào!Khóe môi Phó Thanh Vi khẽ cong lên.Mục Nhược Thủy hờ hững liếc nàng một cái, rồi nhắm mắt ngủ luôn.Quán chủ báo thù, ba ngày chưa muộn.Chờ cho đến lúc cô hồi phục, những ngày tháng tươi đẹp của Phó Thanh Vi cũng đến hồi kết rồi!Mệt quá rồi, chuyện đã đến nước này, ngủ cái đã.Mục Nhược Thủy ngủ li bì cả một ngày, đến hoàng hôn mới tỉnh, mặt mày lạnh tanh, Phó Thanh Vi ở bên cạnh trêu chọc cô mãi mà không thấy sắc mặt khá hơn."Em sai rồi." Thành Hoàng Phó rất biết cúi đầu đúng lúc.Mục Nhược Thủy chẳng buồn đáp lại, vung tay áo đi ra khỏi phòng.Một người treo trên ngọn cây trước cổng đạo quán, một người nằm duỗi dài trên ghế xích đu trong sân.Nửa đêm Mục Nhược Thủy nhảy xuống sân sau đạo quán, Phó Thanh Vi mở mắt trên ghế xích đu, lập tức đi tới bám lên người cô.Mục Nhược Thủy bế nàng về phòng.Phó Thanh Vi lưng mềm như nhánh liễu, vặn vẹo suốt cả đêm, đến mức khàn cả giọng.Ánh trăng từ mép giường lặng lẽ rút lui, ẩn vào ánh rạng đông mờ nhạt.Nỗi ấm ức đêm đó của Mục Nhược Thủy, Phó Thanh Vi phải dỗ suốt một tuần mới hết.Cái giá phải trả cũng không nhỏ.Từ đó, Mục Nhược Thủy không nhắc đến người giấy nhỏ trong suốt một thời gian, cô cần thời gian để quên đi dáng vẻ của chính mình lúc đó. Còn Phó Thanh Vi ngoài giờ làm việc, lúc rảnh nàng cứ canh cánh trong lòng chuyện "trả lại".Lần trước Mục Nhược Thủy khóc ướt cả gối, làm ướt cả giường, thật sự là thoải mái đến vậy sao?Nàng cũng muốn thử một lần.Mục Nhược Thủy thấy rõ tâm tư của nàng, lại càng không nhắc đến nữa.Phó Thanh Vi: "......"Hello? Đạo lữ trẻ trung xinh đẹp của em bị mất trí nhớ rồi à?Vài tháng sau, năm giờ chiều.Mục Nhược Thủy lái xe tới đón Phó Thanh Vi tan làm, tuyến đường dưới đất đỏ như gan lợn vì tắc cứng, không nhúc nhích nổi, Mục Nhược Thủy chuyển sang đường hàng không, điều khiển chiếc xe hai chế độ cất cánh, hòa vào dòng xe trên không.Các nàng chuẩn bị đi nghe hòa nhạc, tuy dịch chuyển chớp mắt rất tiện, nhưng đôi khi cũng phải sống như người phàm một chút.Phó Thanh Vi, vị nữ đại nhân này, đã làm việc ở Miếu Thành Hoàng hơn một trăm năm rồi, trên mạng nhân gian vẫn lưu truyền truyền thuyết CP ở Miếu Thành Hoàng, hết thế hệ này đến thế hệ khác tiếp nối nhau "đu couple".Người này già đi, người khác tiếp bước, Phó Thanh Vi nhìn thành phố và công nghệ mỗi ngày một đổi mới, thắt dây an toàn ở ghế phụ, ngồi cạnh Mục Nhược Thủy, tâm trạng vẫn giống hệt như trăm năm trước.Hạnh phúc, một sự yên bình dài lâu.Mục Nhược Thủy đang điều khiển bảng điều khiển trong khoang lái, góc nghiêng rất tập trung, bỗng khẽ mỉm cười quay sang: "Sao cứ nhìn ta mãi vậy?""Vì em yêu người." Phó Thanh Vi đáp.Mục Nhược Thủy xưa nay không giỏi chống đỡ những lời tỏ tình trực tiếp, cô vươn tay ra, Phó Thanh Vi liền áp mặt mình vào lòng bàn tay lành lạnh của cô, dịu dàng dụi vào đó đầy lưu luyến.Chiếc xe tự lái đưa hai người lao về hướng nhà hát lớn.Phó Thanh Vi ngẩng đầu lên, thấy sau kính xe phía trước có khuôn mặt của một chú chó nhỏ, liền vội chỉ cho Mục Nhược Thủy xem.Ánh mắt Mục Nhược Thủy dừng lại vài giây nơi đôi mắt lấp lánh của nàng, rồi mới nhìn về phía trước.Hoa xuân nở rộ, hai người từ nhà hát đi ra, ngay cả gió đêm cũng phảng phất mùi hương."Không hay bằng lần trước chúng ta từng xem.""Lần nào?""Chắc khoảng bảy tám chục năm trước rồi, nhạc trưởng là một cô gái có mái tóc xoăn đen, lọn tóc đặc biệt lắm.""Lần này nghe hình như là chắt gái của cô ấy đấy.""Trùng hợp vậy sao?""Ừ, em cố ý mua vé đó."Tay Phó Thanh Vi đút vào túi áo khoác gió của Mục Nhược Thủy, má tựa lên vai cô."Nếu sau này cháu gái của cô ấy cũng trở thành nhạc trưởng, chúng ta lại đi xem tiếp nhé.""Được, em sẽ mua vé."Con người nối tiếp qua từng thế hệ, không ngừng có người mới xuất hiện. Già đi không phải là kết thúc, trên mảnh đất nhân gian, nơi người mới thay người cũ, sẽ luôn có hai bóng hình sóng vai nhau, xuyên qua dòng sông năm tháng, mãi không rời xa.Mục Nhược Thủy ngồi vào ghế lái, quay sang nhìn Phó Thanh Vi đã thắt dây an toàn bên cạnh, hỏi: "Hôm nay em có vui không?""Vui chứ."Miễn là hẹn hò với cô, Phó Thanh Vi chưa từng không vui."Tối nay ta định thưởng cho cho." Mục Nhược Thủy nói."Người giấy nhỏ?""......" Mục Nhược Thủy: "Em đúng là nhớ mãi không quên.""Em muốn thử mà.""Lát nữa không được xin tha.""Xin rồi thì sao? Người sẽ càng hưng phấn hơn à?"Mục Nhược Thủy bất lực.Mới ở dưới giường đã thế này, lên giường còn ra sao nữa?Phó mèo nhỏ còn thúc giục cô: "Mau lái xe đi! Em chờ không nổi nữa rồi!"Mục Nhược Thủy đành phải lấy tay bịt miệng nàng lại.Xe lái suốt một ngày một đêm, người giấy nhỏ của Mục Nhược Thủy vẫn còn đặt trên người nàng, quyền điều khiển nằm trong tay Phó Thanh Vi. Cô hỏi: "Còn lái nữa không?"Phó Thanh Vi nước mắt rơi như chuỗi hạt bị đứt, nằm úp trên giường, tấm lưng trần trắng mịn như ngọc."Không muốn nữa đâu...... sư tôn......"***
Lời tác giả:Đến đây thì người giấy play chính thức kết thúc rồi nha! 🤩Sau này nếu có linh cảm mới sẽ ra thêm phiên ngoại, không thì sẽ lo chuẩn bị cho quyển tiếp theo 《Mật Hữu/Bạn Thân》 Cảm ơn mọi người đã theo dõi, hẹn gặp lại lần sau nhé~ 😽😽😽Editor: Chắc phải xếp Huyền Tiên vô top 1 tác giả viết H táo bạo, sáng tạo mà không thô. Tác phẩm tạm dừng ở đây, nếu có cập nhật thêm mình sẽ edit. Cảm ơn mọi người đã theo dõi ❤️❤️❤️
Lời tác giả:Đến đây thì người giấy play chính thức kết thúc rồi nha! 🤩Sau này nếu có linh cảm mới sẽ ra thêm phiên ngoại, không thì sẽ lo chuẩn bị cho quyển tiếp theo 《Mật Hữu/Bạn Thân》 Cảm ơn mọi người đã theo dõi, hẹn gặp lại lần sau nhé~ 😽😽😽Editor: Chắc phải xếp Huyền Tiên vô top 1 tác giả viết H táo bạo, sáng tạo mà không thô. Tác phẩm tạm dừng ở đây, nếu có cập nhật thêm mình sẽ edit. Cảm ơn mọi người đã theo dõi ❤️❤️❤️