[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C168 - 1 viên kẹo trái cây - Em muốn sư tôn hay Tiểu Tuyết
Đêm hôm ấy, Phó Thanh Vi không bị giày vò quá lâu, nhưng cảm giác mãnh liệt đến mức còn đáng sợ hơn việc làm liên tục cả đêm.Ý thức nàng chìm trong những con sóng, gần như không còn cảm nhận được bản thân, chỉ có những làn sóng bất tận cuồn cuộn tràn về phía nàng.Nàng bị nhấc lên thật cao rồi lại rơi xuống, hòa vào vòng tay đầy mùi Phản Hồn Hương của người phụ nữ ấy.Vòng tay ấm áp của cô ôm chặt lấy nàng, nhưng chính cô cũng là người khơi mào những con sóng dữ dội kia, từng đợt từng đợt đánh vào thần kinh yếu ớt, nhạy cảm của nàng."Tiểu Tuyết, đừng......""Gọi là sư tôn.""Sư tôn, đừng, em không...... ưm!""Em muốn sư tôn hay Tiểu Tuyết?" Ngón giữa và ngón trỏ bàn tay trái của người phụ nữ tiến vào khoang miệng duy nhất còn trống của nàng, nhẹ nhàng trêu đùa chiếc lưỡi mềm mại.Trên dưới của Phó Thanh Vi đều bị chặn kín.Nàng chỉ muốn chết ngay lập tức.Thế là cuối cùng nàng ngất đi.Trước khi ngất, Mục Nhược Thủy đã bế nàng đổi chỗ trên giường tới ba lần, cuối cùng không còn chỗ nào thoải mái để nằm nữa, cô đành ôm nàng vào lòng.Dùng pháp thuật tẩy trần tuy tiện lợi nhưng không đủ sảng khoái. Phó Thanh Vi chẳng những làm ướt giường mà còn dính đầy cả người cô.Mục Nhược Thủy ôm nàng xuống giường, bước vào phòng tắm.Khi dòng nước ấm chảy qua từng tấc da thịt, Phó Thanh Vi tỉnh lại. Dẫu sao cơ thể Thành Hoàng cũng khỏe hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nàng không dám tỉnh dậy!Vòng eo của nàng bị Mục Nhược Thủy ôm chặt, cằm nàng đặt lên vai người phụ nữ, giả vờ ngủ say, thậm chí còn dùng cả khả năng ngừng thở.Mục Nhược Thủy: "......"Ai giả vờ ngủ mà trông như người chết thế này.Theo quan điểm của cô, rõ ràng là Phó Thanh Vi muốn tiếp tục làm trong nhà tắm.Mục Nhược Thủy quan sát bốn phía, không gian khá nhỏ, hơi khó phát huy, nhưng nếu Phó Thanh Vi không vặn vẹo như một con cá hấp hối, quẫy văng ra khỏi tấm kính ngăn, thì vẫn khả thi."Thanh Vi, em có muốn......""Em không muốn.""Vậy lần sau đi, muốn thì nói ta.""Vừa rồi nói người dừng sao người không nghe?""Ta sai rồi."Phó Thanh Vi ngẩn ra, kéo dãn khoảng cách, ngẩng đầu nhìn cô: Sư tôn sao tự nhiên đổi tính vậy?Mục Nhược Thủy mỉm cười: "Sau này vẫn dám làm vậy.""......"Phó Thanh Vi hỏi: "Bây giờ người là Tiểu Tuyết nhiều hơn hay là Mục Nhược Thủy nhiều hơn?"Mục Nhược Thủy đáp: "Em gọi cô ấy là Tiểu Tuyết, tới lượt ta thì lại gọi đầy đủ tên."Phó Thanh Vi hiểu rồi.Đại Khó Ở đã chiến thắng Tiểu Khó Ở, tất cả sức lực và thủ đoạn của Tiểu Tuyết chỉ được dùng ở trên giường, xuống khỏi giường lại trở mình thành đại sư tôn.Cô tuyệt đối không chịu làm đồ đệ cho Phó Thanh Vi!Phó Thanh Vi buồn rầu lo lắng: Cứ thế này, trật tự sư môn của nàng thật sự có thể vực dậy được không?Bây giờ nàng có khác gì đang bị cả sư tôn và đồ đệ hợp sức tấn công cả hai phía đâu chứ?!Kiếp này nàng còn có cơ hội được nếm thử hương vị nguyên bản của Tiểu Tuyết không đây? Trừ phi Mục Nhược Thủy đột nhiên mất trí nhớ, ký ức dừng lại ở giai đoạn Tiểu Tuyết thì may ra."Ừm......"Phó Thanh Vi bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ hết sức viển vông.Buồn ngủ quá rồi.Chuyện tới đây thôi, ngủ trước đã, mai còn phải đi làm.Sau khi tắm xong cho Phó Thanh Vi, Mục Nhược Thủy cũng nhanh chóng tự tắm qua loa một lượt, đặc biệt là vùng eo và bụng được rửa kỹ hơn, cho đến khi đầu ngón tay không còn cảm nhận được sự trơn nhớt bất thường nào nữa.Mục Nhược Thủy dùng khăn tắm lớn bọc lấy Phó Thanh Vi đang đứng trước cửa kính phòng tắm, bế nàng trở lại giường. Khi ấy, một bàn tay của Phó Thanh Vi vẫn còn ôm lấy cô và mút nhẹ."Hết chóng mặt rồi à?""Trước khi ngủ uống một ly sữa, giúp ngủ ngon hơn.""......"Mục Nhược Thủy đắp chăn lên người nàng, kéo khăn tắm ra, rồi cũng tự mình chui vào trong, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ trẻ, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ."Ngày mai đổi bộ ga giường khác đi." Tuy có thể dùng pháp thuật làm khô, nhưng không thể vượt qua được về mặt tâm lý."Ừm. Ngủ đi, ngủ ngon." Mục Nhược Thủy hôn nhẹ lên má nàng."Ngủ ngon, bà xã."Phó Thanh Vi quay người lại, đặt lên môi cô một nụ hôn.Mục Nhược Thủy chìm vào giấc ngủ còn nhanh hơn nàng, rất nhanh đã ngủ say.Phó Thanh Vi giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chân mày và mắt cô, sau đó mới tìm một tư thế thoải mái trong lòng cô rồi thiếp đi.*Gió nhẹ thoảng qua, ô cửa gỗ hé mở đưa vài làn gió buổi sớm mai từ núi rừng thổi vào trong phòng.Phó Thanh Vi đang mặc quần áo, còn Mục Nhược Thủy cúi người bên giường, trải lại bộ ga gối mới. Việc nhà không quy định rõ ai làm, chủ yếu theo chế độ trách nhiệm. Đêm qua chiếc giường bị tàn phá đến vậy, Mục Nhược Thủy rõ ràng là kẻ đầu sỏ.Mèo nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa nhiều nước có tội tình gì đâu?Đi làm thôi!Hai người xuất hiện trong một con hẻm nhỏ gần Miếu Thành Hoàng. Phó Thanh Vi đi xuống địa phủ, còn Mục Nhược Thủy thì đến Miếu Thành Hoàng trên mặt đất, bước qua cánh cửa sơn đỏ.Mới hơn tám giờ sáng, trong miếu đã có không ít người dân địa phương đến dâng hương.Khác hẳn với trước đây, Miếu Thành Hoàng giờ đây đã có thể gọi là hương khói hưng thịnh.Nói đến điều này thì phải kể lại từ lúc Phó Thanh Vi nhậm chức Thành Hoàng vào một năm trước.Thành Hoàng là vị thần quản lý trật tự âm dương, nhưng luôn âm thầm lặng lẽ bảo vệ bình an cho mọi người, đến mức hiện tại ít ai còn biết đến. Nhưng nhờ làn sóng giới trẻ đi cầu thần bái Phật khắp nơi, Miếu Thành Hoàng đang trong tình trạng hấp hối miễn cưỡng bước vào giai đoạn sống ngoắc ngoải mới.Tuy người tin không nhiều, nhưng chỉ cần bước vào cửa, thắp một nén nhang thì đều sẽ được Phó Thành Hoàng che chở.Do người không quá đông, mỗi ngày Phó Thanh Vi đều có thể nghe rõ mọi người cầu xin điều gì, kiểm tra sổ ghi công tội; người tốt sẽ tăng thêm vận may, còn người xấu thì... chút nữa sẽ biết.Ban đầu, có người đăng lên mạng bài viết như thế này:[Có ai từng đi bái Miếu Thành Hoàng ở đường Chu Tước chưa? Tôi vừa bái xong thì mua vé số, cào trúng một ngàn luôn! Mua ngay ở tiệm đối diện Miếu Thành Hoàng đấy!][Thật không vậy? Tôi ở ngay gần đấy, để tôi cũng đi bái thử xem.][Lót dép hóng][Ngồi hàng đầu hóng][Chào mọi người, tôi đi bái về rồi đây, trúng ba trăm luôn này, aaaa!!! [ảnh đính kèm]][Chủ thớt với người kia có phải diễn trò không vậy, lừa chúng tôi đến Miếu Thành Hoàng dâng hương à?][Bạn thử nghe chính mình nói gì kìa. Ai lại đi marketing cho Miếu Thành Hoàng cơ chứ? Cái miếu đó cũ kỹ muốn nát luôn rồi. Thành Hoàng nhà chúng ta, thích thì đi, không đi thì thôi, dù sao sau này có thời gian tôi nhất định đến bái Thành Hoàng nương nương nhiều hơn, sớm ngày đắp tượng vàng cho ngài ấy][Lạc đề tí, Thành Hoàng nương nương trông khá đẹp đấy][Tôi hỏi người coi miếu rồi, Thành Hoàng họ Phó, là một vị đạo trưởng nổi tiếng từ thời Dân Quốc, cứu rất nhiều người dân của thành phố Hạc đấy][Cuối tuần này đi luôn!]Một người dùng có ID "Đường Cam" bình luận đầy nhiệt huyết: [Tôi lấy mạng mình đảm bảo, Thành Hoàng Phó rất tốt, ngài ấy thực sự nghe được nguyện vọng của mọi người đấy!]Bài viết được truyền tai nhau trong giới trẻ địa phương. Miếu Thành Hoàng nằm ngay trong nội thành, giao thông thuận tiện, với dân văn phòng thì tiện đường vô cùng. Thế là ngày càng nhiều người tuyên bố sau khi bái Thành Hoàng đều gặp may mắn.Ví dụ như nhận được offer công việc, thăng chức tăng lương, người thân phẫu thuật an toàn, giành được vé concert...Có người còn đặc biệt đến Miếu Thành Hoàng để rút thẻ, và ngay lập tức trúng giải lớn.Vân vân và vân vân.Các bài viết nhận được hàng nghìn lượt trả lời, độ hot còn liên tục tăng lên.[Trời ơi, thật không vậy, tôi nhất định phải đi thử! Mẹ tôi đang nằm viện, cầu Miếu Thành Hoàng giúp mẹ tôi mau chóng hồi phục][Tin thì có, không tin thì thôi, các chị em cùng đi nào, cùng phát tài nhé!][Mọi người, tôi là người làm ca 4 giờ, đã đến rồi [ảnh chụp trước Miếu Thành Hoàng]][Tôi hiện tại đang ở trong Miếu Thành Hoàng, chia sẻ với các bạn, tôi vừa mới lấy được vé concert, hihi [ảnh đính kèm]][300 triệu người muốn xem mà tôi cũng có thể mua được vé??? Miếu Thành Hoàng chắc chắn đã giúp tôi gian lận rồi!][Do dự sẽ thất bại, không thể không tin vào khoa học huyền bí, mọi người đuổi theo đi, gia đình ơi!]Giới trẻ ào ạt đổ xô đến Miếu Thành Hoàng, thắp nhang và cầu khấn. Thành Hoàng Phó tất nhiên không thể nào giúp tất cả mọi người, nhưng với hiện tượng sai lệch xác suất, một nhóm người may mắn đã giúp nàng quảng bá danh tiếng của Miếu Thành Hoàng.Sau nửa năm, Miếu Thành Hoàng vốn vắng vẻ nay đã có không ít gương mặt trẻ tuổi.Bước ngoặt quan trọng lại xảy ra vào một sự kiện khác.Một cuối tuần.Vì có nhiều tín đồ vào cuối tuần, Phó Thanh Vi trong mấy ngày này thường không nghỉ, mà phải làm việc với gấp đôi tinh thần.Miếu Thành Hoàng đón tiếp đủ loại người, từ già trẻ lớn bé, một số là khách du lịch, lần lượt thay phiên nhau thắp nhang, vái lạy bốn phương, rồi vào chính điện bái lạy Thành Hoàng.Ba cây nhang được gộp lại, cúi người bái lạy."Á!"Khi người đàn ông đang lạy Thành Hoàng, ba cây nhang trong tay hắn bỗng nhiên đồng loạt gãy đoạn, đầu nhang đang cháy rơi thẳng vào tay, khiến hắn đau đớn kêu lên.Mọi người trong điện đều nhìn về phía người đàn ông.Việc nhang gãy không phải là điềm lành gì, vậy hắn đã cầu nguyện điều gì?Mọi người vốn định thể hiện sự đồng cảm, nhưng lại thấy vẻ mặt người đàn ông hoảng hốt, thần sắc đầy sợ hãi, hình như hắn bị dọa sợ không nhẹ, lùi lại mấy bước.Kỳ lạ, nếu trong lòng không có tội, sao lại sợ thần linh đến vậy?Người đàn ông quay lưng bỏ chạy ra ngoài điện, bước chân vội vàng.Một bà lão trong đám người la lên: "Chặn hắn lại!"Mọi người xung quanh không hỏi han gì, lao vào đuổi theo. Người đàn ông vội vàng chạy đi.Mọi người thấy rõ ràng, là nền gạch trước điện bỗng nhiên cử động, mặc dù mặt đất bằng phẳng, nhưng người đàn ông lại bị vấp và ngã sõng soài, sau đó bị hai người dân tốt bụng phía sau giữ lại.Bà lão vội vàng chạy ra, nói: "Có gì đó khả nghi, gọi cảnh sát đi!"Người đàn ông vật vã trên mặt đất, dù bị giữ chặt ở vai nhưng lực không quá mạnh, nhưng hắn giống như bị một ngọn núi nghìn cân đè lên người, không thể cử động được.Khuôn mặt hắn ép chặt xuống mặt đất, đá sỏi cứng đâm vào má, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một câu đối treo trên cột trong điện: "Làm việc thiện đến đây lòng không hổ thẹn, làm ác bước qua cửa tự khắc lạnh lòng!"Thành Hoàng ngồi trong điện, tỏ ra từ bi nhưng cũng không che giấu được đôi mắt giận dữ và nghiêm khắc.Ngươi thật to gan!Sau một hồi náo loạn, xe cảnh sát dừng lại trước Miếu Thành Hoàng, hai cảnh sát bước nhanh đến chỗ người đàn ông bị giữ dưới đất, nhìn nhau một lúc, ánh mắt đầy ngạc nhiên.Một cảnh sát lập tức gọi điện thoại, nói với đầu dây bên kia: "Chúng tôi đã tìm thấy hắn rồi, nói ra có thể các anh không tin, hắn đang bị giữ tại Miếu Thành Hoàng, vâng, tôi sẽ đưa hắn về đồn."Cảnh sát cũng nhìn thoáng qua câu đối trên cột, nuốt câu "Ác giả ác báo" vào trong bụng, họ phải khách quan, không thể mê tín.Cảnh sát xem giờ: "10 giờ 33 phút, bắt giữ nghi phạm vụ án giết người."Người cảnh sát còn lại lấy còng số 8, khóa tay người đàn ông lại, giữ chặt vai hắn và đẩy vào xe cảnh sát, rồi xe bắt đầu hú còi rời đi để về đồn cảnh sát.Tất cả người dân đang đứng xem: "!!!"Tối thứ bảy, họ nhìn thấy trên TV và các phương tiện truyền thông khác đều đưa tin với dòng chữ trắng trên nền xanh: "Nghi phạm Ngô XX sát hại vợ, phi tang xác, giả mạo vợ bị mất tích để báo án, hiện đã bị bắt tạm giam hình sự theo pháp luật. Vụ án đang được tiếp tục điều tra."Những người có mặt tại Miếu Thành Hoàng sáng hôm đó ai cũng phấn khích, kể lại một cách sống động cho gia đình và bạn bè về tình huống nguy hiểm khi bắt nghi phạm. Lúc nhắc đến chuyện hắn đang dâng hương thì ba cây nhang đột nhiên gãy ngang, làm hắn bị bỏng tay, rồi vừa chạy ra cửa đã ngã sõng soài, mọi người càng kể càng thêm sinh động, vừa nói vừa khua tay múa chân, chỉ thiếu điều tái hiện toàn bộ cảnh tượng lúc đó.Thành Hoàng hiển linh rồi!Có người quay video ngay hiện trường đăng lên mạng, khiến Miếu Thành Hoàng thành phố Hạc nổi tiếng chỉ sau một đêm.Từ đó, không chỉ người địa phương đến bái thần, du khách ngoại tỉnh cũng xem nơi đây như một địa điểm check-in bắt buộc. Miếu Thành Hoàng thoát khỏi cảnh tiêu điều trước đây, hương khói ngày càng thịnh vượng.May mà hôm nay là ngày làm việc bình thường, nếu không Mục Nhược Thủy muốn về nhà còn phải xếp hàng chung với du khách.Người phụ nữ đeo khẩu trang đen đi theo dòng người lấy mấy cây nhang, tiến vào chính điện.Cô đứng trước tượng thần, trong tay cầm ba cây nhang, trong lòng thầm gọi:
"Thanh Vi, Thanh Vi."Giọng nói mang theo ý cười của Phó Thanh Vi lập tức vang lên bên tai cô:
"Gì thế? Người quấy rầy em lúc đang làm việc à."Mục Nhược Thủy nói trong lòng: "Không có gì, chỉ muốn gọi em thôi."Phó Thanh Vi: "Được rồi, vậy lúc nào người xuống đây với em?"Mục Nhược Thủy: "Chút nữa, ta đi dạo một lát đã."Phó Thanh Vi: "Nhanh lên nha, em rất nhớ người."Mục Nhược Thủy sửa lại lời mình: "Vậy... sẽ nhanh thôi."Phó Thanh Vi: "Nhanh thêm một chút đi mà."Mục Nhược Thủy: "Ước gì trên giường em cũng nói câu này."Phó Thành Hoàng đã offline.Mục Nhược Thủy cắm nhang vào lư hương, sau đó từ bên cạnh chính điện đi vào hậu điện. Người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này chỉ thắp nhang nhưng không bái thần.Hàng lông mày và đôi mắt của cô... Sao trông có vẻ quen thuộc thế nhỉ?Mục Nhược Thủy tiến vào hậu điện, tượng Thành Hoàng và Thành Hoàng phu nhân được đặt cạnh nhau, hai tay đang nắm chặt.Ban đầu khi đặt làm tượng cho hai người, người ta bảo nên tạo hình trang nghiêm cung kính hơn một chút, nhưng Phó Thanh Vi nhất quyết không đồng ý. Dù sao nàng cũng là Thành Hoàng nữ đầu tiên, hơn nữa đã cưới vợ, nàng nhất định muốn hai người phải nắm tay.Trong chính điện, tượng Thành Hoàng Phó với vẻ mặt từ bi trang nghiêm, đứng sát bên thê tử, nụ cười kéo rộng tới tận mang tai.Còn tượng của Mục Nhược Thủy thì dịu dàng hơn, khóe môi hơi cong nhẹ.Trong hậu điện có rất nhiều người đến cầu duyên, đa số đều là đồng tính. Mục Nhược Thủy bước qua một cặp đôi đồng tính, xuyên qua phòng nghỉ ở điện bên không người, rồi đi vào địa phủ.Lúc này, Phó Thanh Vi đang ở sảnh trước thảo luận công việc với Phán quan Văn. Mục Nhược Thủy tiến tới rót hai ly nước.Một ly đưa cho Phó Thanh Vi, một ly là của chính mình.Phán quan Văn: "......"Phán quan Văn vừa rời đi, Phó Thanh Vi lập tức nhào vào người Mục Nhược Thủy làm nũng. Mục Nhược Thủy bình thản nói: "Cô ấy quay lại rồi kìa."Phó Thanh Vi không tin: "Người lại gạt em."Nàng cứ thế hôn chụt chụt mấy cái lên mặt Mục Nhược Thủy, mới hơn nửa tiếng không gặp thôi đó."Bà xã thơm thơm."Phán quan Văn yên lặng cầm tập công văn bỏ sót bên cạnh lên.Phó Thanh Vi đang thân mật với Mục Nhược Thủy: "......"Mục Nhược Thủy: "Ta đã nhắc em rồi, nhưng em không tin ta."Phó Thanh Vi: "Hu hu hu."Mục Nhược Thủy: "Tối nay để em làm 1."Phó Thanh Vi mong chờ hỏi: "Người có thể đóng vai Tiểu Tuyết không?"Mục Nhược Thủy đáp ngay: "Em nghĩ hay quá ha."Cô vừa mới nếm được chút ngọt ngào, sao có thể dễ dàng để Phó Thanh Vi được như ý nhanh như vậy.Giữa đạo lữ với nhau, thật ra chẳng cần phải tính toán chi li, trên giường cô có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Phó Thanh Vi. Chỉ là... trong thời gian ngắn, ngưỡng khoái cảm bị đẩy lên quá cao, chưa chắc đã tốt cho chuyện chăn gối của họ, cứ tiến dần từng bước vẫn hơn. Dù sao họ còn cả một quãng đời dài phía trước.Một lý do quan trọng khác... Mục Nhược Thủy tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cô vẫn còn đang trong giai đoạn khó ở!Phó Thanh Vi bị bế trở lại ghế, hai tay cô áp nhẹ lên vai nàng."Làm việc đi nào, Thành Hoàng đại nhân.""Tuân lệnh, phu nhân"*Trước khi tan ca, Mục Nhược Thủy lại không thấy đâu.Năm giờ chiều, cánh cổng Miếu Thành Hoàng chậm rãi khép lại. Những người đến dâng hương lác đác ra về, người đi sau cùng là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ như sinh viên đại học, tóc đen dài quá eo, mặc áo khoác dài cùng đôi bốt ngắn, mái tóc đen và đôi mắt sáng vô cùng bắt mắt.Mấy người đi đường xung quanh không khỏi ngoái đầu nhìn, có người còn lăm le muốn đến xin liên lạc, nhưng vừa thấy cô gái kia thân mật khoác tay người phụ nữ mặc đạo bào xanh đang từ xa bước đến thì chỉ biết tiếc nuối thở dài.Chính là Phó Thanh Vi vừa tan làm, và Mục Nhược Thủy đến đón nàng.Từ khi phong làm Thành Hoàng, tóc của Phó Thanh Vi đã chuyển lại màu đen. Nàng có thể tự do thay đổi, khi ở địa phủ thì để tóc trắng, còn khi sống giữa nhân gian thì để tóc đen.Dù tuổi nghề còn trẻ, nhưng tóc trắng giúp nàng giữ khí thế, còn giữa cõi nhân gian, một cô gái trẻ mà để tóc trắng thì quá nổi bật. Dù sao khi đứng cạnh nhau, vóc dáng và diện mạo của hai người cũng đều nổi bật khác thường.Mục Nhược Thủy cầm cây kem, đưa phần chóp cho Phó Thanh Vi cắn một miếng."Hôm nay có gặp chuyện gì thú vị không?""Có chứ, có người dúi cho em mười tệ, cầu xin em cho hắn trúng năm trăm vạn, hahaha.""Thế em xử lý sao?""Em bẻ gãy cây nhang của hắn.""Không bị ai bắt đấy chứ?""Không đâu, nhang rơi xuống đất, chưa kịp cháy vào người.""Còn gì nữa không?""Có, có chứ, để em kể cho người nghe..."Phó Thanh Vi vừa ăn kem, vừa thao thao bất tuyệt kể chuyện. Nói đến đoạn cao hứng, cô còn phải nhắc nàng là kem sắp chảy rồi, Phó Thanh Vi vội vàng liếm hai cái, rồi lại tiếp tục kể chuyện.Ánh chiều tà nhẹ nhàng trải khắp bầu trời.Dòng người hai bên phố tấp nập, có người lấy điện thoại ra chụp hình. Phó Thanh Vi cũng giơ máy lên chụp cùng Mục Nhược Thủy một tấm selfie."Hôn một cái đi."Chiếc khẩu trang của Mục Nhược Thủy chạm nhẹ lên má nàng.Hai người cứ thế, tay trong tay, từng bước từng bước đi qua nhân gian ồn ào náo nhiệt, trở về Bồng Lai yên bình tĩnh lặng.Hai chú mèo nhỏ đang cuộn tròn, đầu đuôi nối nhau nằm ngủ gật gà trên nắp quan tài đá, phía bên kia quan tài phơi đầy ớt đỏ.Hoàng hôn trên đỉnh núi còn rực rỡ hơn ở nhân gian.Phó Thanh Vi nói suốt đường đi nên khát nước, vừa vào nhà đã uống một ly đầy. Bất chợt, một ký ức rất xa xưa ùa về trong đầu nàng:- (Đồ lót) đều là đồ mới, người tắm xong thì mặc tạm trước đi nhé, chắc là người biết cách... mặc chứ?- Ta từng thấy người khác cởi rồi.Quán chủ Mục lúc này đang cúi người ngoài sân trêu mèo."Mục Nhược Thủy!"Phó Thanh Vi bỗng từ trong phòng bước ra, mặt đầy nghiêm nghị hỏi: "Trừ em ra, người còn từng thấy ai... cởi đồ lót hả?!"*Lời tác giả:Quán chủ Mục: Nguy rồi!
"Thanh Vi, Thanh Vi."Giọng nói mang theo ý cười của Phó Thanh Vi lập tức vang lên bên tai cô:
"Gì thế? Người quấy rầy em lúc đang làm việc à."Mục Nhược Thủy nói trong lòng: "Không có gì, chỉ muốn gọi em thôi."Phó Thanh Vi: "Được rồi, vậy lúc nào người xuống đây với em?"Mục Nhược Thủy: "Chút nữa, ta đi dạo một lát đã."Phó Thanh Vi: "Nhanh lên nha, em rất nhớ người."Mục Nhược Thủy sửa lại lời mình: "Vậy... sẽ nhanh thôi."Phó Thanh Vi: "Nhanh thêm một chút đi mà."Mục Nhược Thủy: "Ước gì trên giường em cũng nói câu này."Phó Thành Hoàng đã offline.Mục Nhược Thủy cắm nhang vào lư hương, sau đó từ bên cạnh chính điện đi vào hậu điện. Người bên cạnh đều ngạc nhiên nhìn người phụ nữ này chỉ thắp nhang nhưng không bái thần.Hàng lông mày và đôi mắt của cô... Sao trông có vẻ quen thuộc thế nhỉ?Mục Nhược Thủy tiến vào hậu điện, tượng Thành Hoàng và Thành Hoàng phu nhân được đặt cạnh nhau, hai tay đang nắm chặt.Ban đầu khi đặt làm tượng cho hai người, người ta bảo nên tạo hình trang nghiêm cung kính hơn một chút, nhưng Phó Thanh Vi nhất quyết không đồng ý. Dù sao nàng cũng là Thành Hoàng nữ đầu tiên, hơn nữa đã cưới vợ, nàng nhất định muốn hai người phải nắm tay.Trong chính điện, tượng Thành Hoàng Phó với vẻ mặt từ bi trang nghiêm, đứng sát bên thê tử, nụ cười kéo rộng tới tận mang tai.Còn tượng của Mục Nhược Thủy thì dịu dàng hơn, khóe môi hơi cong nhẹ.Trong hậu điện có rất nhiều người đến cầu duyên, đa số đều là đồng tính. Mục Nhược Thủy bước qua một cặp đôi đồng tính, xuyên qua phòng nghỉ ở điện bên không người, rồi đi vào địa phủ.Lúc này, Phó Thanh Vi đang ở sảnh trước thảo luận công việc với Phán quan Văn. Mục Nhược Thủy tiến tới rót hai ly nước.Một ly đưa cho Phó Thanh Vi, một ly là của chính mình.Phán quan Văn: "......"Phán quan Văn vừa rời đi, Phó Thanh Vi lập tức nhào vào người Mục Nhược Thủy làm nũng. Mục Nhược Thủy bình thản nói: "Cô ấy quay lại rồi kìa."Phó Thanh Vi không tin: "Người lại gạt em."Nàng cứ thế hôn chụt chụt mấy cái lên mặt Mục Nhược Thủy, mới hơn nửa tiếng không gặp thôi đó."Bà xã thơm thơm."Phán quan Văn yên lặng cầm tập công văn bỏ sót bên cạnh lên.Phó Thanh Vi đang thân mật với Mục Nhược Thủy: "......"Mục Nhược Thủy: "Ta đã nhắc em rồi, nhưng em không tin ta."Phó Thanh Vi: "Hu hu hu."Mục Nhược Thủy: "Tối nay để em làm 1."Phó Thanh Vi mong chờ hỏi: "Người có thể đóng vai Tiểu Tuyết không?"Mục Nhược Thủy đáp ngay: "Em nghĩ hay quá ha."Cô vừa mới nếm được chút ngọt ngào, sao có thể dễ dàng để Phó Thanh Vi được như ý nhanh như vậy.Giữa đạo lữ với nhau, thật ra chẳng cần phải tính toán chi li, trên giường cô có thể đáp ứng mọi yêu cầu của Phó Thanh Vi. Chỉ là... trong thời gian ngắn, ngưỡng khoái cảm bị đẩy lên quá cao, chưa chắc đã tốt cho chuyện chăn gối của họ, cứ tiến dần từng bước vẫn hơn. Dù sao họ còn cả một quãng đời dài phía trước.Một lý do quan trọng khác... Mục Nhược Thủy tuyệt đối sẽ không thừa nhận là cô vẫn còn đang trong giai đoạn khó ở!Phó Thanh Vi bị bế trở lại ghế, hai tay cô áp nhẹ lên vai nàng."Làm việc đi nào, Thành Hoàng đại nhân.""Tuân lệnh, phu nhân"*Trước khi tan ca, Mục Nhược Thủy lại không thấy đâu.Năm giờ chiều, cánh cổng Miếu Thành Hoàng chậm rãi khép lại. Những người đến dâng hương lác đác ra về, người đi sau cùng là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ như sinh viên đại học, tóc đen dài quá eo, mặc áo khoác dài cùng đôi bốt ngắn, mái tóc đen và đôi mắt sáng vô cùng bắt mắt.Mấy người đi đường xung quanh không khỏi ngoái đầu nhìn, có người còn lăm le muốn đến xin liên lạc, nhưng vừa thấy cô gái kia thân mật khoác tay người phụ nữ mặc đạo bào xanh đang từ xa bước đến thì chỉ biết tiếc nuối thở dài.Chính là Phó Thanh Vi vừa tan làm, và Mục Nhược Thủy đến đón nàng.Từ khi phong làm Thành Hoàng, tóc của Phó Thanh Vi đã chuyển lại màu đen. Nàng có thể tự do thay đổi, khi ở địa phủ thì để tóc trắng, còn khi sống giữa nhân gian thì để tóc đen.Dù tuổi nghề còn trẻ, nhưng tóc trắng giúp nàng giữ khí thế, còn giữa cõi nhân gian, một cô gái trẻ mà để tóc trắng thì quá nổi bật. Dù sao khi đứng cạnh nhau, vóc dáng và diện mạo của hai người cũng đều nổi bật khác thường.Mục Nhược Thủy cầm cây kem, đưa phần chóp cho Phó Thanh Vi cắn một miếng."Hôm nay có gặp chuyện gì thú vị không?""Có chứ, có người dúi cho em mười tệ, cầu xin em cho hắn trúng năm trăm vạn, hahaha.""Thế em xử lý sao?""Em bẻ gãy cây nhang của hắn.""Không bị ai bắt đấy chứ?""Không đâu, nhang rơi xuống đất, chưa kịp cháy vào người.""Còn gì nữa không?""Có, có chứ, để em kể cho người nghe..."Phó Thanh Vi vừa ăn kem, vừa thao thao bất tuyệt kể chuyện. Nói đến đoạn cao hứng, cô còn phải nhắc nàng là kem sắp chảy rồi, Phó Thanh Vi vội vàng liếm hai cái, rồi lại tiếp tục kể chuyện.Ánh chiều tà nhẹ nhàng trải khắp bầu trời.Dòng người hai bên phố tấp nập, có người lấy điện thoại ra chụp hình. Phó Thanh Vi cũng giơ máy lên chụp cùng Mục Nhược Thủy một tấm selfie."Hôn một cái đi."Chiếc khẩu trang của Mục Nhược Thủy chạm nhẹ lên má nàng.Hai người cứ thế, tay trong tay, từng bước từng bước đi qua nhân gian ồn ào náo nhiệt, trở về Bồng Lai yên bình tĩnh lặng.Hai chú mèo nhỏ đang cuộn tròn, đầu đuôi nối nhau nằm ngủ gật gà trên nắp quan tài đá, phía bên kia quan tài phơi đầy ớt đỏ.Hoàng hôn trên đỉnh núi còn rực rỡ hơn ở nhân gian.Phó Thanh Vi nói suốt đường đi nên khát nước, vừa vào nhà đã uống một ly đầy. Bất chợt, một ký ức rất xa xưa ùa về trong đầu nàng:- (Đồ lót) đều là đồ mới, người tắm xong thì mặc tạm trước đi nhé, chắc là người biết cách... mặc chứ?- Ta từng thấy người khác cởi rồi.Quán chủ Mục lúc này đang cúi người ngoài sân trêu mèo."Mục Nhược Thủy!"Phó Thanh Vi bỗng từ trong phòng bước ra, mặt đầy nghiêm nghị hỏi: "Trừ em ra, người còn từng thấy ai... cởi đồ lót hả?!"*Lời tác giả:Quán chủ Mục: Nguy rồi!