[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C167 - Chuyện mai sau kể - Sư tôn, em làm có giỏi không?
——Tỷ tỷ, người xem của cô ấy lớn…——Suỵt.Người phụ nữ trẻ mặc đạo bào ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay che miệng cô bé. Một người ngồi xổm, một người đứng, thấp giọng nói gì đó.Mục Nhược Thủy nhìn về phía khuôn mặt của hai người, người lớn đeo mặt nạ Ngộ Không, đứa trẻ đeo mặt nạ Bát Giới.Ánh mắt của Mục Nhược Thủy dừng lại xa hơn một chút, tập trung vào một gian hàng khác.——Ông chủ, cái này bán sao?——Một đồng bạc! Sao ông không đi cướp luôn đi?!——Em thích nhìn ta cãi nhau với người khác lắm à?——Em sẽ quý trọng những lần cãi nhau của tỷ tỷ.——Phải gọi là sư tôn.——Sư tôn... tỷ tỷ.Đứa trẻ đeo mặt nạ Bát Giới trân trọng ôm cuốn truyện tranh «Bạch Xà Truyện» vào lòng, được người phụ nữ đeo mặt nạ Ngộ Không dắt tay đi đến chiếc thuyền bên bờ sông Vong Xuyên. Hai người bước lên thuyền, bóng lưng đi về phía Tam Tài Phảng.Sạp hàng bán truyện tranh kia giờ không còn nữa, thay vào đó là một người tu đạo đang bán vật liệu trận pháp.Phó Thanh Vi và chủ quán trà nói chuyện phiếm sắp xong, nàng vẫn luôn để ý, một phần sự chú ý đặt lên từng phản ứng nhỏ của Mục Nhược Thủy.May mà cô chỉ đeo khẩu trang, nàng còn có thể nhìn thấy rõ ánh mắt cô.Cô ngẩn người nhìn vài chỗ, rõ ràng là đang hồi tưởng điều gì đó.Còn tiếng gọi "tỷ tỷ" vô thức vừa rồi của cô, Phó Thanh Vi nghe thấy hết sức rõ ràng, nhưng nàng tuyệt đối không dám trả lời!Lỡ như sư tôn thẹn quá hóa giận!Ngày mai nàng còn một ngày nghỉ ngơi, đêm nay nàng không muốn bị làm chết trên giường.Cơ thể Thành Hoàng cũng không chịu nổi quá nhiều lần.Hai người uống một chén trà ở quán ven đường, ngắm nhìn chúng sinh muôn hình muôn vẻ ở Quỷ Thị, Phó Thanh Vi đề nghị: "Sao không đi tới Tam Tài Phảng xem thử?"Mục Nhược Thủy hỏi lại: "Em có đồ muốn bán sao?"Phó Thanh Vi đáp: "Không có, bản Thành… Bản Cố vấn xuống cơ sở kiểm tra công việc của Thiên Cơ Các, không được à?"Mục Nhược Thủy cười nhẹ: "Sói lớn đuôi dài*."*大尾巴狼 trích trong câu "癞蛤蟆屁股插鸡毛掸子, 大尾巴狼" dịch là "Lấy lông gà nhét vào mông cóc tía, thành sói lớn đuôi dài", toàn câu có ý mỉa mai việc ra vẻ làm người quan trọng.Phó Thanh Vi đáp lại: "Đại nghịch bất đạo."Mục Nhược Thủy không phản bác, tháo miếng ngọc bội ở eo xuống đưa cho nàng, nói: "Đi thôi, sói lớn."Hai người bước lên chiếc thuyền nhỏ sang sông, áo bào của Phó Thanh Vi bay phấp phới, đứng ở đuôi thuyền nói với Mục Nhược Thủy: "So với Vong Xuyên thật thì chỗ này vẫn chưa đủ, sông hẹp quá."Mục Nhược Thủy đồng ý.Lần đầu đến đây năm xưa, cả hai còn cảm thán một phen, đúng là khi đó tầm mắt còn hạn hẹp.Quản sự của Tam Tài Phảng đã đổi mấy đời, nhưng ngoại hình của Phó Thanh Vi thực sự quá thu hút sự chú ý. Áo bào xanh, mặt nạ trừ tà không hiếm gặp, ngọc bội hơi gây chú ý một chút, thêm vào mái tóc dài trắng ngang eo và thân hình trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng ra dáng một cao nhân thoát tục.Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy vừa lên thuyền, lập tức có một người giống như quản sự tiến đến, cung kính mời hai người vào phòng khách quý VVVVIP.Người quản sự vừa cúi người vừa hành lễ: "Thành Hoàng đại nhân giá lâm, không kịp đón từ xa, thất lễ rồi."Phó Thanh Vi: "……"Gì cơ, thì ra là những người tinh anh của Thiên Cơ Các đã nhận ra nàng từ sớm.*Từ Quỷ Thị trở về đạo quán Bồng Lai đã khuya, không kịp đi ngâm suối nước nóng nữa. Hai người dùng phép thuật tẩy trần rồi chuẩn bị đi ngủ.Mục Nhược Thủy lôi từ dưới gầm giường ra chiếc hộp sắt của cô, bên trong là kiếm gỗ nhỏ, truyện tranh, tranh giấy cắt và tạp chí điện ảnh. Phó Thanh Vi ở cạnh bên, yên lặng nhìn cô lấy từng món ra xem kỹ.Mục Nhược Thủy xem xong rồi cất vào, không nói gì, ôm lấy eo Phó Thanh Vi nằm xuống, nói: "Ngủ thôi."Ánh đèn trong phòng tách một tiếng rồi vụt tắt.Phó Thanh Vi nhanh chóng bị cô đưa lên đỉnh điểm một cách thành thạo trong sau hai hay ba động tác. Mục Nhược Thủy đưa ngón tay vào miệng nàng, Phó Thanh Vi ngoan ngoãn ngậm lấy, bắt đầu liếm sạch từ gốc đến ngọn ngón tay.Xong việc, hơi thở nàng dần ổn định lại, nhân cơ hội hỏi trong khi rúc vào lòng cô: "Người nhớ được bao nhiêu rồi?""Một chút.""Cụ thể là gì?""Cũng chỉ một chút vậy thôi.""……"Nàng biết ngay mà!Tính cách hư hỏng của đứa trẻ này đã hình thành từ năm bốn tuổi, lớn lên cũng chẳng thay đổi chút nào.Liếm ngón tay cho cô đúng là uổng công mà!Mục Nhược Thủy nói xong, hai ngón tay lại tiến vào, kẹp lấy đầu lưỡi nàng trêu đùa: "Liếm thêm chút nữa đi, em làm ta rất thoải mái."Phó Thanh Vi nghiến răng: "Em còn cách khác làm người thoải mái hơn cơ."Mục Nhược Thủy ngây thơ chớp mắt: "Nhưng ta vẫn chưa nóng, em sẽ rất khó khăn đấy, đêm nay không muốn ngủ nữa à?"Phó Thanh Vi vẫn rất muốn ngủ.Chuyện chấn chỉnh lại trật tự sư môn gì đó, đành để sau vậy.Khoang miệng ấm áp của Phó Thanh Vi bao bọc lấy khớp ngón tay cô, nàng mơ hồ mở miệng nói: "Chỉ lần này thôi đấy, xong rồi em phải đi ngủ."Mục Nhược Thủy bị nàng mút đến mức kéo dài âm cuối "Ưm——" một tiếng, nói: "Ta bảo đảm."Phó Thanh Vi dùng môi lưỡi tận tình chiều chuộng ngón tay cô.Với nàng, đây là việc vừa quen thuộc vừa xa lạ. Xa lạ là vì lần cuối đã lâu lắm rồi, khi đó hai người vẫn chưa phải đạo lữ, chỉ lấy danh nghĩa sư đồ để thân mật, liên tục nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới.Khi tình cảm ngày càng sâu nặng, phản ứng của Mục Nhược Thủy cũng càng ngày càng mãnh liệt.Phó Thanh Vi thậm chí nghe được tiếng thở dốc không thể kiềm chế của cô, đuôi mắt ửng đỏ.Ngay cả lúc nàng chăm sóc những chỗ quan trọng hơn, cô cũng chưa từng phản ứng nhanh như thế này. Chẳng lẽ sư tôn nàng đúng là người trời sinh đã được chọn làm số 1?Bàn tay còn rảnh rỗi của Phó Thanh Vi nhân lúc cô không để ý, nhẹ nhàng tiến vào giữa môi cô, đầu ngón tay lập tức dính đầy hơi ẩm lấp lánh và trong suốt."……"Dù sao đi nữa, nàng lại tìm được thêm một cách khiến sư tôn làm 0 rồi.Thậm chí, cô có thể vừa là 0 vừa là 1.Phụ nữ quả thật là tuyệt diệu vô cùng.——Đặc biệt là khi đề cập đến thê tử Mục Nhược Thủy.Sau khi được cô phục vụ lên tới đỉnh điểm một lần nữa, Phó Thanh Vi càng vững chắc ý nghĩ trong đầu.Nàng muốn ở bên cạnh Mục Nhược Thủy một vạn năm, vạn vạn năm nữa.*Công việc của Phó Thanh Vi đã đi vào quỹ đạo, được nghỉ ngơi bình thường. Một tháng sau, Thành Hoàng Phó nghỉ phép ba ngày, cùng Thành Hoàng phu nhân lên tàu cao tốc đi du lịch xa.Nàng nói với Mục Nhược Thủy là đi chơi, nhưng thực ra lần này còn có mục đích khác nữa.Quán lẩu nấm.Trên bàn đặt một chiếc đồng hồ bấm giờ, nấm rừng trong nồi đang sôi sùng sục, đũa thì vẫn chưa được đụng tới.Khó khăn lắm mới đến giờ, chủ quán lấy mẫu kiểm tra xong, Phó Thanh Vi mới nhận lấy đôi đũa, nhưng ánh mắt lại nhìn Mục Nhược Thủy phía đối diện động đũa trước.Hai người đều không cần ăn uống, ăn uống và sắc dục vốn là bản tính của con người. Sau khi làm Thành Hoàng, cuộc sống hạnh phúc ổn định, ngược lại Phó Thanh Vi dần tìm lại được thú vui ăn uống, coi như trải nghiệm cuộc sống.Mục Nhược Thủy mới là người thật sự không ham muốn đồ ăn, nhưng bất ngờ lại ăn hơi nhiều một chút.Phó Thanh Vi nói: "Trước kia người rất thích ăn nấm."Mục Nhược Thủy: "Ta biết."Hương vị quê hương luôn luôn đặc biệt. Hiện giờ cô đã không còn là con người, nhưng vẫn khó thoát khỏi điều đó.Phó Thanh Vi: "Lát nữa lúc trở về chúng ta mua một ít mang theo nhé, em…... người tự xào ăn."Mục Nhược Thủy không nhịn được bật cười.Phó Thanh Vi nói tiếp: "Nếu người muốn ăn món em xào thì…..."Mục Nhược Thủy cắt ngang: "Không cần thiết đâu."Phó Thanh Vi lầm bầm vài câu, hai bên má phồng lên hờn dỗi, trông cực kỳ đáng yêu.Nếu không nói ra, ai mà nhìn ra nàng đã là bà cô trăm tuổi cơ chứ?Mục Nhược Thủy đưa tay ra, nhẹ nhàng véo véo khuôn mặt đầy collagen của nàng.Điện thoại của Phó Thanh Vi rung nhẹ.Mục Nhược Thủy ngồi ngay đối diện nhắn qua: [Thích em quá đi à [đỏ mặt.jpg]]Phó Thanh Vi lại ngẩng lên nhìn khuôn mặt bình tĩnh không chút dao động của cô trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Sao lại có người đa nhân cách như vậy chứ?Tối nay nàng nhất định phải làm số 1.Nhất định phải làm cô đến mức kêu meo meo cầu xin, bắt cô nằm trên giường chính miệng nói thích mới thôi.Hai người ở lại khu trung tâm thành phố cả ngày. Nhưng vì sáng hôm sau phải dậy sớm, cuối cùng chỉ có mỗi Phó Thanh Vi khóc meo meo gần một tiếng đồng hồ.Mục Nhược Thủy đứng dưới chân núi, đã đoán được hai người sắp đi đâu.Tây Nam núi cao vực sâu, nơi hai người tới không phải là điểm du lịch nổi tiếng, hiếm có dấu chân người. Hai người bay một mạch lên núi, cả đoạn đường vốn mất gần một ngày thu gọn lại trong hai giờ, đã bao gồm cả thời gian họ ngắm phong cảnh.Phó Thanh Vi đưa Mục Nhược Thủy tới một thôn làng không người ở. Mấy ngôi nhà xây bằng đá vẫn còn nguyên vẹn, nhưng dân cư ở thôn Y Bố đều đã chuyển đi từ lâu.Nhà trưởng thôn nằm ở đầu thôn, nhà Vu Chúc ở gần cuối.Phó Thanh Vi đi cúng tế Vu Chúc, rồi quay trở lại nhà trưởng thôn tìm Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy đưa mắt nhìn quanh, nói: "Tiếc là chẳng còn thứ gì nữa rồi."Phó Thanh Vi hắng giọng một cái."Thật ra, giữa chừng em từng quay lại đây."Trong những tháng năm dài đằng đẵng bị nỗi nhớ nhung dày vò như rắn độc, Phó Thanh Vi từng trở lại thôn Y Bố."Không phải không còn gì đâu, là do em đã thu dọn hết."Phó Thanh Vi dẫn cô tới sân nhỏ phía sau nhà, mở khóa một kết giới nhỏ, lớp đất trên mặt sau mấy chục năm đã chẳng còn dấu vết gì nữa.Phó Thanh Vi đào từ dưới đất lên một chiếc hòm lớn bằng gỗ chắc chắn.Dưới sự ra hiệu của nàng, Mục Nhược Thủy mở chiếc hòm ra, bên trong có rất nhiều quần áo trẻ con, áo dài bằng vải gai, áo choàng bằng da thú vừa đẹp vừa dày dặn, mũ dạ bằng len, cung tên nhỏ dành cho trẻ con.Trong lúc lưu vong, cả hai sợ bị cướp bóc dọc đường nên bất đắc dĩ bỏ lại những thứ này ở nhà. Sau đó Phó Thanh Vi trở lại thu dọn cẩn thận, chôn giấu dưới đất.Có lẽ khi ấy, nàng đã nghĩ rằng sau này nhất định sẽ có ngày họ quay về.Lỡ như thật sự trở lại được thì sao?Thế nên bây giờ tất cả đều thành hiện thực rồi.Mục Nhược Thủy không mặc vừa những bộ đồ này nữa, nhưng cô vẫn cầm lên xem từng món một.Dưới đáy hòm là một vài bộ quần áo người lớn được xếp gọn, đa phần là trang phục nữ giới, chủ yếu là đồ săn bắn, ngoài ra còn có áo dài mặc ở nhà.Phó Thanh Vi nói: "Đây là quần áo của A Nương (mẹ) người."Mục Nhược Thủy nhỏ giọng nhắc lại cách xưng hô xa lạ ấy: "A nương?"Phó Thanh Vi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đã rơi xuống tận cằm cô."Nếu A nương biết người trở về thăm, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui."*Hai người ở lại ngôi nhà Vu Chúc trong làng hai ngày. Ban ngày săn thú trên núi, xuống suối bắt cá. Ngày thứ ba, họ đem những món đồ cũ xuống núi, mua một chiếc vali lớn rồi mang tất cả trở về nhà.Quá khứ trống rỗng của Mục Nhược Thủy đang được Phó Thanh Vi từng chút từng chút một lấp đầy.Sau khi trở về thành phố Hạc, vì vừa nghỉ phép xong, Phó Thanh Vi lại bận rộn tăng ca tối tăm mặt mũi, xử lý hết công việc chất đầy trên bàn.Nàng nghĩ, chắc nàng nên tuyển thêm một thư ký.Trong lòng nàng đã có người phù hợp, mà chắc chắn người kia cũng sẽ đồng ý.Chuyện này tạm thời chưa nhắc đến.Quay trở lại việc tìm ký ức của Mục Nhược Thủy.Một hôm nọ.Mục Nhược Thủy hào hứng cầm thanh kiếm gỗ nhỏ, vung vài đường trong phòng. Vừa nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cô nhanh chóng giấu kiếm vào hộp sắt, rồi nhét xuống gầm giường một cách vô cùng dứt khoát.Khi Phó Thanh Vi bước vào phòng, Mục Nhược Thủy đang nghiêm chỉnh ngồi sau bàn sách, mở cuốn sách ra xem chăm chú.Phó Thanh Vi: "......Sư tôn, em có chuyện muốn tìm người."Mục Nhược Thủy giả bộ rất nghiêm túc, gật đầu: "Tới đây."Phó Thanh Vi đưa cô ra một khu rừng nhỏ bên ngoài đạo quan, giải trừ một kết giới kín đáo hơn trước, rồi đưa vào tay Mục Nhược Thủy một cái xẻng thứ hai, nói: "Đào đi.""Dưới đất có đồ à?""Đúng vậy, em chôn đấy."Mục Nhược Thủy trêu nàng: "Em là chuột chũi sao, đi đâu cũng đào hố?"Phó Thanh Vi cười lớn: "Ha ha ha."Tuy ngoài miệng chê bai, nhưng tay cô vẫn rất thành thật đào. Hai người không dùng phép thuật, cứ một xẻng rồi lại một xẻng đào xuống, cuối cùng xẻng của Mục Nhược Thủy đã chạm vào vật cứng.Cả hai cùng nhau đào tiếp đất xung quanh, bên dưới là một chiếc hòm gỗ nhỏ hơn trước một chút.Lần này không đợi Phó Thanh Vi ra hiệu, Mục Nhược Thủy tự mình mở hòm ra.Khi vừa bắt đầu học vẽ, Phó Thanh Vi từng vẽ rất nhiều tranh về Cơ Trạm Tuyết, từ thời còn là trẻ con, đến thiếu nữ thanh xuân, rồi trưởng thành đến hai mươi tuổi, từng chi tiết đều được lưu lại trong tranh. Những bức tranh này về sau chưa từng được tìm thấy.Không phải chúng đã bị thiêu hủy, mà là do Phó Thanh Vi giấu đi.Kết giới nàng bố trí, đến Phó Thanh Vi năm 2029 còn không thể phát hiện ra, chứ đừng nói đến Mục Nhược Thủy, cho dù thêm ngàn năm nữa cô cũng chẳng tìm thấy nổi.Những thứ này cứ lặng lẽ nằm sâu dưới đất, đợi một ngày nào đó chính tay Phó Thanh Vi đào lên, đưa chúng trở lại ánh sáng."Đây là…..."Mục Nhược Thủy cầm lên một khung ảnh.Trong bức ảnh đậm dấu ấn thời gian, hai người phụ nữ mặc đạo bào đang đứng kề vai, cùng nhìn vào ống kính.Người phụ nữ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi có dung mạo thanh tao trang nhã, bên cạnh cô là một người trẻ hơn với khuôn mặt thanh tú.Họ đang cười rất rạng rỡ, vô cùng rạng rỡ.Góc phải bên dưới ảnh ghi thời gian: 1935/6/29.Người phụ nữ trong ảnh trông trưởng thành hơn Phó Thanh Vi hiện tại một chút. Mục Nhược Thủy run rẩy đưa ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt người ấy qua lớp kính lạnh lẽo.Thì ra nàng thật sự luôn ở bên cạnh cô, từ quá khứ cho đến tận bây giờ.Cho dù cô là Cơ Trạm Tuyết hay là Mục Nhược Thủy đi nữa.Phó Thanh Vi nhẹ nhàng nói: "Đây là bức ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung."Tuy bức ảnh cũ này qua thời gian dài đã mờ và ngả vàng, nhưng công nghệ hiện đại rất phát triển, các chi tiết vẫn rõ nét, có thể phục chế lại chất lượng cao…Bất chợt, Mục Nhược Thủy ôm chầm lấy nàng.Phó Thanh Vi bị bất ngờ nên ngã ngồi xuống đất, dù vậy Mục Nhược Thủy vẫn nhất quyết ôm lấy nàng, cả người cô đè hẳn lên người nàng.Phó Thanh Vi dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài sau lưng cô, cổ họng nghẹn lại, giọng nói khẽ run rẩy gọi ra cái tên ấy: "Tiểu Tuyết?"Mục Nhược Thủy vùi đầu vào hõm vai nàng, thì thầm đáp một tiếng.Tất nhiên, chỉ lần này thôi.Sau khi cả hai ôm chiếc hòm nhỏ trở về đạo quán Bồng Lai, Mục Nhược Thủy lập tức không chịu thừa nhận.Điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Phó Thanh Vi.Cho dù trong lòng cô đã chấp nhận, ngoài miệng nhất định không chịu thừa nhận.Đây vốn là tính cách không bao giờ đổi của đứa trẻ này, nàng đã sớm quen rồi.Phó Thanh Vi nhận cuộc gọi của Phán quan Văn và ra ngoài sân nghe điện thoại. Mục Nhược Thủy ngồi trước bàn sách, lật xem từng bức tranh. Thời gian đầu Phó Thanh Vi vẽ khá bình thường, nhưng không tới hai năm đã tiến bộ rõ rệt, chỉ vài nét bút đã khắc họa được thần thái.Quan trọng không phải tranh đẹp hay không, mà là từ lúc cô còn nhỏ đến khi trưởng thành, suốt gần hai mươi năm qua, Phó Thanh Vi luôn luôn vẽ cô.Cô vẫn nghĩ rằng sau tuổi hai mươi, sư tôn chỉ vẽ người vợ đã mất là Mục Nhược Thủy, không ngờ nàng vẫn vẽ cả cô nữa.Dù có là tình yêu hay không, rõ ràng trong lòng nàng, cô và Mục Nhược Thủy đều quan trọng như nhau.Khoan đã, Mục Nhược Thủy xoa xoa ấn đường, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?Chẳng phải cô chính là "người vợ đã mất", Mục Nhược Thủy đó sao?Tóm lại, những bức tranh và bức ảnh mà Phó Thanh Vi cất giấu giờ đã được khai quật, từng khoảng trống giữa hai người cuối cùng cũng được lấp đầy hoàn chỉnh.Cơ Trạm Tuyết và Mục Nhược Thủy rốt cuộc cũng hoàn toàn trở thành một người.Mặc dù chính cô vẫn đang tiếp tục tiêu hóa chuyện này.Buổi tối, khi ngâm suối nước nóng.Mục Nhược Thủy trong lòng đầy tâm sự.Phó Thanh Vi vốc một ít nước, rưới lên vai Mục Nhược Thủy, nhẹ giọng hỏi: "Người đang nghĩ gì vậy?"Mục Nhược Thủy: "Không có gì."Phó Thanh Vi biết hôm nay cô chịu một cú sốc khá lớn, nên vẫn luôn quan sát thần sắc cô, muốn xem xem hiện giờ cô giống Mục Nhược Thủy hơn, hay giống Cơ Trạm Tuyết nhiều hơn.Nhưng nàng chẳng nhìn ra được điều gì cả.Giả bộ thâm sâu khó đoán vốn là sở trường của Mục Nhược Thủy mà.Nói về sự khác biệt giữa Mục Nhược Thủy và Cơ Trạm Tuyết, sau khi cả hai hợp nhất, bản thân Phó Thanh Vi cũng không rõ lắm. Nếu buộc phải nói, thì có lẽ Cơ Trạm Tuyết ngoan ngoãn hơn một chút?Cũng không hẳn.Cơ Trạm Tuyết thật ra chỉ là Mục Nhược Thủy chưa trưởng thành thôi. Cho cô thêm chút thời gian, cô cuối cùng cũng sẽ trưởng thành giống hệt Mục Nhược Thủy bây giờ.Đêm đó, hai người không làm gì ở suối nước nóng mà trở về đạo quán. Mục Nhược Thủy quen đường quen lối ép nàng vào cánh cửa, thích thú hôn từ vành tai nàng xuống đến tận bờ vai.Áo bào của Phó Thanh Vi vắt hờ trên người, ống tay áo trượt xuống tận khuỷu tay, cánh tay mảnh khảnh bị người phụ nữ nắm giữ trong lòng bàn tay, nông nông sâu sâu hôn lên"Tỷ tỷ…..."Phó Thanh Vi vốn đang tận hưởng nụ hôn của cô rơi xuống cổ mình, bất ngờ trong đầu vang lên một tiếng ong thật lớn.Mục Nhược Thủy ngậm lấy dái tai nàng, lại khẽ gọi thêm lần nữa: "Tỷ tỷ."Hai đầu gối Phó Thanh Vi run lên, đứng không vững, cơ thể lập tức trượt xuống. Mục Nhược Thủy vội vàng đỡ lấy eo nàng, vô tội hỏi: "Thanh Vi, em làm sao vậy?"Phó Thanh Vi: "…..."Vậy thì vừa rồi nàng nghe thấy là gì!Tiểu sư tôn và đại sư tôn đều xấu xa như nhau cả!Hai người hợp nhất rồi! Lần này xong đời thật rồi!Phó Thanh Vi cố chống đỡ, đáp: "Không sao cả."Dù cô thay đổi thế nào cũng vẫn chỉ là một người thôi, sẽ không thể trở thành hai người cùng lúc chiếm lấy nàng, nàng có thể chịu đựng.Đầu lưỡi của Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng lướt quanh vành tai nàng, chậm rãi tiến sâu vào trong tai, giọng nói ướt át vang lên bên tai nàng: "Em đáng yêu quá."Sư tôn.Phó Thanh Vi nuốt lại tiếng gọi trong lòng xuống.Phó Thanh Vi: "Hay là tối nay để em làm nhé?"Nàng bắt đầu muốn rút lui, để nàng nghỉ thêm vài ngày nữa, nàng thật sự hơi sợ lát nữa sẽ mất kiểm soát.Mục Nhược Thủy đáp: "Không."Ngay giây tiếp theo, cơ thể của Phó Thanh Vi bỗng nhiên lơ lửng, nàng được Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng bế ngang lên, bước nhanh về phía giường.Phó Thanh Vi được đặt xuống thật dịu dàng, thấp thỏm lo âu nhìn thê tử đang đứng phía trên.Mục Nhược Thủy buồn cười hỏi: "Em sợ ta à?"Phó Thanh Vi: "Em sợ lát nữa chiếc giường này sẽ không dùng được nữa."Mục Nhược Thủy: "Coi như em rất hiểu rõ bản thân. Nhưng không sao, ta thích em như vậy."Phó Thanh Vi: "Hu hu hu."Nàng không muốn đường đường là lão bà trăm tuổi lại làm ra chuyện mất mặt như tè dầm đâu.Mục Nhược Thủy lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Sao mới thế này đã khóc rồi, giữ lại chút nước mắt lát nữa khóc tiếp nhé."Phó Thanh Vi: "Hức hức hức."Mục Nhược Thủy hôn lên những giọt nước mắt ở khóe mắt nàng, khẽ nói: "Ngoan, ta sẽ khiến em thật thoải mái."Cơ thể của Phó Thanh Vi và cô siết chặt vào nhau. Mục Nhược Thủy dùng môi lưỡi tạo nên những đợt thủy triều mãnh liệt, bàn tay như những con sóng không ngừng vỗ mạnh vào bờ.Phó Thanh Vi dễ dàng chìm đắm trong đó, âm thanh môi lưỡi và ngón tay hòa quyện với dòng nước, vang lên dồn dập đầy mê hoặc.Phó Thanh Vi nghiêng mặt qua một bên, lập tức bị Mục Nhược Thủy đưa tay giữ lấy, chỉnh cho nàng quay trở lại, đôi mắt thất thần nhìn cô, há miệng thở dốc.Bất chợt, Mục Nhược Thủy như đã sớm có âm mưu từ trước, kề sát vào tai nàng nói khẽ."Sư tôn, em làm có tốt không?"Ngón tay của cô lập tức bị nàng cắn thật chặt.Nhịp tim trong lồng ngực Phó Thanh Vi lên xuống gần như chạm đến cực hạn, nàng thở dốc dữ dội, những cảm giác này truyền đến Mục Nhược Thủy ngày một rõ ràng, từng cơn từng cơn siết chặt lấy ngón tay cô, như muốn đẩy cô ra ngoài.Mục Nhược Thủy giữ lấy cánh môi mềm mại của nàng không buông, còn cố tình tiến sâu hơn vào trong."Sư tôn, người làm sao vậy?""Câm miệng. Em...…" Nơi khóe mắt của Phó Thanh Vi chảy xuống hai giọt lệ, nàng nhỏ giọng mắng, "Đồ khốn kiếp."***
Lời tác giả:Nói thật là tự tôi viết đến mơ hồ luôn rồi. [Mèo tam thể]Ai lại không muốn khen một câu rằng bà cô trăm tuổi được thưởng thức Mãn Hán Toàn Tịch, ngày ngày được ăn quốc yến chứ!Chuyển phát bà cô này, bạn cũng sẽ nhận được phúc khí của nàng, phiên bản không có điều kiện phụ đây! [để tôi xem][để tôi xem]P/S: "Kể chuyện mai sau" tới đây là kết thúc. Hiện tại kế hoạch ngoại truyện dự kiến còn hai phần nữa. Kết cục của Cam Đường và Đỗ Tích Ngôn sẽ được viết chung vào phần cuối, không có ngoại truyện riêng cho cặp đôi phụ. Mọi người còn muốn xem nội dung gì, mau chóng nói cho tôi biết. Nếu tôi có linh cảm, nhất định sẽ đáp ứng tất cả. Nếu không, tôi sẽ hoàn truyện tại đây luôn nhé! [xòe tay]Editor: Trong bình luận có mấy má đòi 3some, trong mơ cũng được, tính ra mình vẫn còn trong sáng 🌚🌚🌚
Lời tác giả:Nói thật là tự tôi viết đến mơ hồ luôn rồi. [Mèo tam thể]Ai lại không muốn khen một câu rằng bà cô trăm tuổi được thưởng thức Mãn Hán Toàn Tịch, ngày ngày được ăn quốc yến chứ!Chuyển phát bà cô này, bạn cũng sẽ nhận được phúc khí của nàng, phiên bản không có điều kiện phụ đây! [để tôi xem][để tôi xem]P/S: "Kể chuyện mai sau" tới đây là kết thúc. Hiện tại kế hoạch ngoại truyện dự kiến còn hai phần nữa. Kết cục của Cam Đường và Đỗ Tích Ngôn sẽ được viết chung vào phần cuối, không có ngoại truyện riêng cho cặp đôi phụ. Mọi người còn muốn xem nội dung gì, mau chóng nói cho tôi biết. Nếu tôi có linh cảm, nhất định sẽ đáp ứng tất cả. Nếu không, tôi sẽ hoàn truyện tại đây luôn nhé! [xòe tay]Editor: Trong bình luận có mấy má đòi 3some, trong mơ cũng được, tính ra mình vẫn còn trong sáng 🌚🌚🌚