[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C169 - 2 viên kẹo trái cây - Một trăm lần



Đầu tròn trịa của Tiểu Tam Hoa tựa vào lòng bàn tay Mục Nhược Thủy, thoải mái đến mức kêu gừ gừ.

Phó Thanh Vi vừa cất tiếng chất vấn, cả Tiểu Tam Hoa lẫn chủ nhân của nó đều ngẩn ra tại chỗ, cùng quay đầu nhìn về phía nàng.

"Cái gì...... đồ lót?" Mục Nhược Thủy cũng giống Phó Thanh Vi, thù dai, nhưng chỉ nhớ những gì có lợi cho mình. Một câu bâng quơ từ lâu như vậy, cô nào nhớ được.

Phó Thanh Vi liền giúp cô hồi tưởng lại toàn bộ.

Mục Nhược Thủy "à" một tiếng, nói: "Ngoài em ra, vậy ta có tính không?"

"Người đừng có gạt em!" Phó Thanh Vi tức giận bừng bừng, chỉ cần nghĩ đến việc Mục Nhược Thủy từng thấy ai khác cởi đồ, nàng đã muốn nổ tung rồi.

Tâm lý của bà cô trăm tuổi lập tức tụt dốc không phanh.

Mục Nhược Thủy ngắm nghía biểu cảm ghen tuông vô cùng sinh động của nàng một hồi, rồi mới thong thả nói: "Ta lừa em làm gì? Ta dùng người giấy để xem."

"Người giấy chia sẻ ngũ cảm?"

"Chứ còn gì nữa?"

Mục Nhược Thủy giải thích: "Lần đầu tiên gặp nhau trong quan tài, lúc em xuống núi, ta đã lén thả người giấy lên người em. Lúc em tắm thì vô tình thấy được. Ta từng nói từng đi tàu điện ngầm cũng là đi với em."

Khuôn mặt của Phó Thanh Vi lập tức bừng sáng.

Ngay sau đó hàng mi của Phó Thanh Vi khẽ rũ xuống, ánh mắt trở nên hoảng loạn.

Phải làm sao đây? Nàng nhớ ra mình cũng từng lén nhìn Mục Nhược Thủy tắm, khi ấy cô vẫn chỉ là một thiếu nữ.

Chỉ mong Mục Nhược Thủy không nhớ ra chuyện đó.

Tuy cô đã chấp nhận Cơ Trạm Tuyết là quá khứ của mình, nhưng ký ức thì chưa hoàn toàn hồi phục. Không giống người bình thường nhớ mạch lạc theo thời gian, mà là từng mảnh ký ức ghép lại rời rạc, từng chút một được lấp đầy.

Nàng chỉ sợ vốn dĩ cô chưa nghĩ tới chuyện này, lại vì câu hỏi của nàng mà gợi lại ký ức đã mất.

Mục Nhược Thủy khựng lại vài giây, như đang chìm vào dòng hồi tưởng.

"Em đi đọc sách chút nha." Phó Thanh Vi tranh thủ cơ hội lẻn đi.

"Đứng lại." Giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Mục Nhược Thủy khẽ ngước mắt nhìn nàng từ phía sau: "Nói đến dùng người giấy để nhìn lén, chẳng phải là em bắt đầu trước sao?"

Phó Thanh Vi quay đầu lại: "Chuyện gì vậy? Vi sư không nhớ nổi rồi."

"Lúc ở suối nước nóng, em giấu người giấy trong tóc ta."

"Em có giấu, nhưng em có nhìn thấy gì đâu nè."

"Em đừng hòng lừa ta." Mục Nhược Thủy cười khẩy, "Cơ thể trẻ con thì có gì mà đáng xem?"

Cơ Trạm Tuyết đúng thật là có bệnh, muốn khoe khoang cái gì ở tuổi mười bốn? Lông còn chưa mọc đủ, không thấy xấu hổ à?

Cô vốn chưa bao giờ đồng cảm nổi với phiên bản tuổi thơ của chính mình.

"Vậy thì thôi."

Phó Thanh Vi quay lại và ôm lấy Đại Mục, dỗ dành cô: "Thân hình của người rất đẹp, tối nay cởi ra cho em xem thử nha."

Mục Nhược Thủy: "Nghĩ hay thật."

Phó Thanh Vi hét lên: "Người đã nói tối nay sẽ cho em làm 1 mà."

Mục Nhược Thủy: "Em vừa làm tổn thương ta, em gọi cả họ lẫn tên của ta, ta không vui."

"Em nghĩ là người muốn trêu chọc em." Tối qua đã quá sa đà, suýt chút nữa là nàng chết luôn rồi, chết vì sướng.

"Đúng rồi, ai bảo em thích người như vậy chứ?"

Thoáng chốc Phó Thanh Vi mỉm cười hạnh phúc.

Chỉ cần nằm dưới, nghe thấy những lời yêu thương cũng không tệ, những ngày tháng như trong chuyện cổ tích vẫn còn dài, sớm muộn gì cũng có một ngày trật tự sư môn được chấn chỉnh lại.

Đêm đó, Phó Thanh Vi nằm dưới một cách tự giác, khuỷu tay của Mục Nhược Thủy đặt lên gối của nàng, cô cúi xuống hôn nàng say đắm thật lâu, Phó Thanh Vi càng lúc càng động tình, hơi thở gấp gáp.

Nàng nắm lấy tay người phụ nữ chủ động đưa vào cơ thể mình.

Thân nhiệt của Mục Nhược Thủy rất khác biệt so với nàng, viền cánh hoa và phần cơ được tách ra, Phó Thanh Vi hé mở đôi mắt đã mờ sương của mình.

Mục Nhược Thủy giữ thẳng nửa thân trên, quỳ gối trước mặt nàng.

Tay cô rơi xuống mép vải thun ở eo, chuyển động của cô được thể hiện rõ ràng và chậm rãi qua từng khung hình trong mắt Phó Thanh Vi.

Đầu ngón tay của Mục Nhược Thủy móc vào và cởi bỏ miếng vải nhỏ ra, ném đó đến cuối giường.

Phó Thanh Vi khẽ nuốt nước bọt, tiếng nuốt vang dội.

Mục Nhược Thủy quỳ gối đến gần nàng hơn, nói: " Tối nay em cởi."

Phó Thanh Vi bất ngờ được chiều chuộng.

"Thật sao?"

"Vi sư giữ lời hứa."

"Còn ban ngày thì sao?"

"Đùa với người thôi."

"Cảm ơn bà xã "

"Giữa ta và em, cần gì cảm ơn." Hơn nữa lại là loại chuyện này? Mục Nhược Thủy lần nữa bị nàng chọc cười.

"Em vui quá trời."

Phó Thanh Vi chỉ cách cô một đoạn ngắn, nàng không cần phải ngồi dậy, chỉ cần trượt xuống trong tư thế duỗi thẳng, rồi ôm người phụ nữ vào lòng và hôn say đắm.

Mục Nhược Thủy mất cảnh giác, eo mềm nhũn ra, cô suýt nữa ngã xuống và ngồi lên nàng, cũng may cô đã kịp thời dùng tay chống đỡ.

"Ưm......"

Phó Thanh Vi sử dụng đồng thời cả môi và lưỡi, quét vài vòng qua lại ở viền môi, sau đó đưa tay vào khe hở giữa đôi môi để hấp thụ cơn mưa ngọt ngào của người phụ nữ.

Nụ hôn nồng nàn giữa hai đôi môi, tạo ra âm thanh của nước kéo dài.

Đây là lần đầu tiên Mục Nhược Thủy được nàng hôn sâu thế này, cảm nhận được khoái cảm đến nhanh hơn trước, môi cô mở ra chào đón sự tiến sâu hơn của lưỡi cô gái trẻ.

Nhẹ nhàng chà xát đôi môi của cô một cách từ tốn, thỉnh thoảng cường độ kịch liệt làm nước bắn vào cằm của nàng.

Phó Thanh Vi đỡ lấy cô, để môi họ hôn nhau chặt chẽ hơn.

Phó Thanh Vi mút lấy hạt châu rõ ràng trên viền môi lần cuối, Mục Nhược Thủy ở phía trên nàng nhẹ nhàng run rẩy, gọi tên nàng: "Thanh Vi......"

"Em đây." Phó Thanh Vi dùng đầu lưỡi liếm từng chút một.

"Ta...... Ưm......"

Phó Thanh Vi ngước mắt nhìn cô, bởi vì tầm nhìn hạn chế nên nàng không thể nhìn rõ mặt Mục Nhược Thủy, chỉ có thể nghe thấy tiếng run rẩy cuối cùng của cô.

"Không sao cả, cứ giao việc đó cho em."

Phó Thanh Vi lại mở miệng hôn cô, Mục Nhược Thủy cũng say đắm hôn đáp lại, hai người không biết ai là người chủ động hơn, trong phòng vang vọng tiếng ngâm nga của cặp đôi đạo lữ.

Chỉ là Phó Thanh Vi suýt chút nữa thì nghẹt thở, hy vọng nụ hôn này cứ tiếp tục.

Viên châu trên viền môi của Mục Nhược Thủy áp vào nàng vô số lần, từ cao xuống thấp, Phó Thanh Vi ôm lấy người phụ nữ bằng cả hai tay.

"Cảm thấy thế nào?"

"...... Buồn ngủ."

"Nhanh vậy."

"Một chút."

Mục Nhược Thủy đã hiểu tại sao Phó Thanh Vi luôn luôn muốn đi ngủ, quả thật rất buồn ngủ. Nguyên nhân chính là vỏ não bị kích thích quá lớn do khoái cảm mang lại, không thể chống đỡ, gửi phản hồi tới các dây thần kinh rằng đã đến giờ đi ngủ.

"Vậy thì ngủ thôi." Phó Thanh Vi không có tính nết xấu xa như Mục Nhược Thủy, thê tử nói muốn ngủ là có thể đi ngủ ngay.

"Em không muốn mèo nhỏ nữa à?"

"Mèo nhỏ còn rất nhiều cơ hội để làm 0."

"Được rồi."

Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại.

Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô cảm nhận được nụ hôn thật sâu và nhẹ nhàng của Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi thì thầm vào tai cô: "Hôm nay em rất vui, bởi vì người......"

Những lời phía sau thật không thể nghe nổi, cũng chẳng sao nếu không nghe thấy.

"Thật tuyệt, bảo bảo."

"Vừa rồi quên để người nhìn mặt em rồi...... tất cả đều là của người."

"Không sao, chúng ta vẫn còn nhiều lần sau nữa."

Phó Thanh Vi vừa nhìn vừa lẩm bẩm với "người đã ngủ" Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy lắng nghe nhưng không đáp, khóe môi khẽ cong lên, không một tiếng động.

Niềm vui là sự tương hỗ, ai lại không thích làm người mình yêu được thỏa mãn?

Phó Thanh Vi vì biểu hiện tiến bộ vượt bậc của Mục Nhược Thủy mà phấn khích suốt một hồi lâu, phải cố kìm nén bộ não đang hưng phấn mới miễn cưỡng ngủ thiếp đi.

Trong mộng toàn là những cảnh vừa rồi trước khi ngủ.

Sư tôn, mèo nhỏ, hì hì.

Sáng sớm, Mục Nhược Thủy đứng bên mép giường nhìn nàng, lông mày giãn ra, sắc mặt như gió xuân, ngay cả trong mộng cũng đang mỉm cười.

Mục Nhược Thủy hôn lên môi người đẹp đang ngủ để đánh thức nàng.

Phó Thanh Vi ngồi dậy, mở rộng hai tay chờ được mặc đồ như thói quen, Mục Nhược Thủy vừa giúp nàng mặc áo vừa hỏi: "Em mơ thấy gì mà vui vậy?"

"Mơ thấy em làm 1."

"Chừng đó thôi sao?"

"Không chỉ thế." Phó Thanh Vi giơ một ngón tay lên lắc lắc, "Còn mơ thấy người tự di chuyển nữa."

"......Vậy thì em cứ tiếp tục mơ đi."

Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng khoác áo khoác mỏng lên người nàng.

Phó Thanh Vi chẳng buồn hay thất vọng, chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Mấy vạn năm còn không đợi được ngày sư tôn biến thành mèo nhỏ ngoan ngoãn, giỏi giang và nhiều cái tốt sao?

Trước khi điều đó xảy ra, nàng phải ăn một miếng kem trước đã.

*Kem tiếng Trung là 雪糕, Hán Việt là "tuyết cao".

Tiểu Tuyết và cao, một trò chơi chữ thật tệ.

Thành Hoàng Phó xuống địa phủ, thay sang thường phục đỏ thẫm cùng thắt lưng ngọc, tóc đen hóa trắng như tuyết, nghiêm chỉnh ngồi làm việc trong nha môn Thành Hoàng.

Mục Nhược Thủy bày một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ngồi đọc sách giải trí.

Từ truyện trong nước đến nước ngoài, từ cổ đại đến hiện đại, ngoại trừ sách nghiêm túc ra thì cái gì cũng đọc.

Đọc chán thì lên mặt đất đi dạo tắm nắng, quan sát dân tình ở Miếu Thành Hoàng, hoặc khi Phó Thanh Vi thèm ăn vặt, cô sẽ lên nhân gian mua về cho nàng.

Có khi cô ngủ luôn trong phòng ở phía sau hậu điện, đợi Phó Thanh Vi tan làm thì gọi dậy.

Mục Nhược Thủy nằm úp mặt trên bàn ngủ, má áp lên trang sách.

Phó Thanh Vi nhẹ chân nhẹ tay bước đến bên cạnh cô, cúi người nhìn.

Tuy đã hơn trăm tuổi, nhưng tư thế ngủ chẳng khác gì lúc cô bốn, năm tuổi.

Ngoại trừ việc bây giờ không còn chảy nước miếng nữa.

Phó Thanh Vi xác nhận Phán quan Văn xuất thần nhập quỷ không có mặt, liền tranh thủ hôn trộm một cái lên má người phụ nữ.

Mục Nhược Thủy sờ sờ má mình, ấm mềm, ngồi dậy như không có gì xảy ra.

"Tan làm rồi à?"

"Chưa. Đi với em xuống Vong Xuyên kiếm một người."

Hai tiếng trước khi tan làm, bóng dáng của Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy xuất hiện bên bờ Vong Xuyên. Ở phía cuối tầm mắt là cầu Nại Hà, những linh hồn chờ chuyển sinh xếp thành hàng dài.

Hai người đến để tìm Đỗ Tích Ngôn.

Lúc Phó Thanh Vi mới nhậm chức Thành Hoàng, nàng đã hỏi qua về tình hình đầu thai của Đỗ Tích Ngôn. Luân Hồi Ty trả lời rằng phải đợi đến hai mươi năm.

Hiện tại Miếu Thành Hoàng hương khói hưng thịnh, nàng cũng đã vững vàng tại vị, hoàn toàn có thể danh chính ngôn thuận tuyển lấy một thư ký cho mình.

Ty phó của Luân Hồi Ty sau khi nghe thuộc hạ báo lại liền lập tức rời bộ phận, chạy tới trước mặt Phó Thanh Vi, chỉnh lại quan mão nghiêm túc hành lễ.

"Đại nhân có điều chi phân phó?"

"Bản phủ muốn đón một linh hồn tên là Đỗ Tích Ngôn, nguyên quán phủ Tô Châu, theo ta trở về nha môn."

"Tuân lệnh!"

"Ngươi dẫn đường, ta muốn tự mình đến gặp."

"Dạ!"

Dưới sự hướng dẫn của Ty phó, Phó Thanh Vi đã nhìn thấy Đỗ Tích Ngôn trong hàng đợi, một thân áo trắng, đang ngẩng đầu nhìn về phía cầu Nại Hà, gương mặt thanh tú bình thản.

"Đỗ tiểu thư."

Đỗ Tích Ngôn quay đầu lại, trông thấy một nữ tử mặc quan phục đỏ rực, đai ngọc, giày đen, gương mặt trẻ trung nhưng mái tóc bạc trắng, không hề lộ vẻ thăng trầm mà mang khí chất thoát tục.

Đỗ Tích Ngôn ngẩn người: "Cô chẳng phải là bạn của A Nhứ......"

Phó Thanh Vi khẽ mỉm cười.

*

Đỗ Tích Ngôn nghe nói Phó Thanh Vi muốn cô làm văn thư ở nha môn Thành Hoàng, hỗ trợ xử lý công vụ, không nói hai lời đã gật đầu đồng ý.

Còn về việc Phó Thanh Vi làm thế nào mà chỉ trong một năm đã từ nữ đạo trưởng trở thành Thành Hoàng, chuyện này dài dòng lắm, không nhắc đến thì hơn.

Phó Thanh Vi nói: "Đỗ tiểu thư, chị vẫn muốn tiếp tục đợi cậu ấy sao?"

Đỗ Tích Ngôn gật đầu.

Cô cứ ngỡ kiếp này biệt ly là sinh tử đôi đường, nếu còn có cơ hội gặp lại, thì dù phải chờ thêm vài chục năm nữa, cô cũng nhất định muốn gặp A Nhứ một lần.

Cô đã quen với cảm giác chờ đợi rồi.

Phó Thanh Vi nói: "Phải rồi, có một chuyện tôi quên chưa nói với chị."

Đỗ Tích Ngôn: "Đại nhân cứ nói."

"Ở chỗ riêng tư thế này thì không cần gọi là đại nhân đâu, chị với Cam Đường đều lớn hơn tôi, cứ gọi tên tôi là được."

"Tiểu Phó... đại nhân."

"......"

Người xưa đúng là luôn cứng nhắc như vậy.

Phó Thanh Vi nói: "Sau khi chị đi, Cam Đường trải qua một cơn bạo bệnh, hồn vía bị tổn thương nặng nề, đau khổ đến mức không muốn sống nữa. Lúc đó tôi và phu nhân mới biết, thì ra năm xưa sau khi chị chết, cậu ấy cũng không đi đầu thai, mà đã chờ chị suốt ba trăm năm trước cầu Nại Hà. Cậu ấy đã không đợi được chị."

Sau khi Phó Thanh Vi nhậm chức Thành Hoàng, nàng tra sổ luân hồi dưới địa phủ mới xác nhận suy đoán này.

Cam Đường chính là kiếp đầu tiên của Liễu tiểu thư.

Có lẽ nàng đã chờ lâu đến mức quên mất mình đang chờ gì, cuối cùng mới chịu bước lên con đường luân hồi.

Sau đó mới có cuộc trùng phùng ở kiếp sau với Đỗ Tích Ngôn.

Đỗ Tích Ngôn cụp mắt xuống, nói: "Ba trăm năm, với em ấy mà nói thật sự quá đau khổ. Cô không biết đâu, em ấy ghét nhất là sự nhàm chán, bắt em ấy làm một việc suốt ngày, em ấy sẽ phát điên mất."

"Là lỗi của tôi." Nước mắt từ dưới hàng mi của Đỗ Tích Ngôn rơi xuống, mãnh liệt, không ngừng.

Phó Thanh Vi thuận tay thò vào tay áo của Mục Nhược Thủy rút ra một gói khăn giấy, đưa cho cô ấy.

"Sẽ ổn cả thôi."

Mục Nhược Thủy: "......"

Sau khi thu xếp xong cho Đỗ Tích Ngôn, tâm sự cuối cùng trong lòng Phó Thanh Vi xem như cũng trút được một nửa. Chỉ đợi Cam Đường cũng xuống đây nữa, cứ đợi thôi.

Theo sổ sinh tử, Cam Đường ở kiếp trước chết sớm, kiếp này sẽ sống đến ngoài chín mươi, sống thọ đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Còn khoảng bảy mươi năm nữa.

Với hai người Phó Mục hiện tại chỉ như chớp mắt, nhưng đối với con người lại là một cuộc đời dài đầy biến động.

Dù năm tháng còn dài, nhưng mỗi cái chớp mắt ấy, Phó Thanh Vi đều sống trọn vẹn. Tan làm thì cùng Mục Nhược Thủy đi dạo khắp nơi, mọi tấc đất ở địa giới dưới quyền, nàng đều thuộc nằm lòng. Vào ngày nghỉ, đôi khi hai người cuộn mình ở Bồng Lai Quán, đôi khi lại đi xa du lịch. Chuyến đầu tiên là đến Hỗ Thành, trở lại nơi xưa.

Mục Nhược Thủy quay lại sau bao năm, lại hứng thú với bảo tàng khoa học và thiên văn. Phó Thanh Vi, bà cô trăm tuổi, lúng túng lôi điện thoại ra đặt lịch tham quan: Lịch hẹn trong tuần đã kín!

Phó Thanh Vi: "......"

Lần sau nhất định phải chuẩn bị kỹ.

Cuối cùng hai người mua hai vé xem múa đương đại, bước vào một rạp hát phổ biến ở khắp nơi.

Tuy Phó Thanh Vi làm việc ở địa phủ, nhưng Mục Nhược Thủy lại có trợ cấp cố vấn của Linh Quản Cục. Tuế Dĩ Hàn giúp cô xin được gói gấp đôi, ai hiểu thì tự hiểu.

Tóm lại, chưa bao giờ họ sống một cuộc sống giàu có như bây giờ.

Phó Thanh Vi không thực sự hiểu vũ đạo, chỉ xem cho vui mà vẫn thấy thích. Lúc vỗ tay khi hạ màn, Mục Nhược Thủy ghé vào tai nàng thì thầm:

"Trước đây ta không phải thích xem phim, chỉ là vì muốn được ngồi gần em như vậy. Ta rất hạnh phúc."

Tiếng vỗ tay của khán giả rất nồng nhiệt, nhưng Phó Thanh Vi vẫn nghe rõ những lời cô nói.

Mục Nhược Thủy ngồi trong khán phòng, vô cớ nhớ lại cảm xúc khi còn là Cơ Trạm Tuyết, lồng ngực tràn đầy chua xót.

Bàn tay Phó Thanh Vi vươn qua, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô.

Ra khỏi rạp, hai người tay trong tay đi dạo dọc theo bờ sông trở về khách sạn, giống như một đôi tình nhân bình thường.

Phó Thanh Vi đang bước đi, dần dần bị ép sát vào trong, nhanh chóng bám vào lan can bên cạnh, nàng nói: "Người biết không, theo tâm lý học hành vi, đây là biểu hiện của việc người siêu yêu em đó."

"Ừ, ta siêu yêu em." Mục Nhược Thủy thỉnh thoảng cũng phối hợp với nàng một chút.

"Sao hôm nay ngoan thế này?" Phó Thanh Vi dừng lại, hai tay xoa bóp gương mặt cô.

"Mức độ vừa phải thôi."

Phó Thanh Vi sờ đủ rồi, liền hôn chụt một cái lên môi cô.

"Đi thôi, mau về khách sạn."

Mục Nhược Thủy vừa nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng là đã đoán được nàng tính làm gì. Quả nhiên vừa vào phòng, cô đã bị đẩy ép lên sau cánh cửa, đôi môi nóng bỏng lập tức phủ xuống.

Phó Thanh Vi đúng thật là yêu cô đến phát điên.

Ngày nào cũng gặp nhau ở chỗ làm, chỉ cần rời mắt một chút là lại đi tìm, mỗi ngày đều phải hôn, có thời gian là lại muốn làm tình, dính như keo.

May là Mục Nhược Thủy thích như thế.

Nửa đêm, Phó Thanh Vi từ phía dưới cô trườn lên, đôi môi mềm ấm sáng lấp lánh áp đến hôn cô, làm nũng cầu xin:

"Người thật sự không thể làm Tiểu Tuyết một lần sao?"

"Được thôi."

"Thật hả?" Phó Thanh Vi dụi mặt vào hõm cổ cô, bất chợt ngẩng đầu lên, "Người vừa nói gì?"

"Được."

"Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy nhé!"

"Có điều kiện."

"Người nói đi."

Mục Nhược Thủy chỉ vào chính giữa môi mình, nói: "Cho ta no đã."

Phó Thanh Vi vui mừng không siết, liền cầm chính mình đưa tới.

Mục Nhược Thủy lắc đầu: "Không phải đút như vậy."

"Vậy thì làm thế nào?"

"Ngồi lên đây."

"......"

Phó Thanh Vi nghiến răng, từ từ ngồi dậy, quỳ gối nhích lại gần.

Chóp mũi Mục Nhược Thủy vùi sâu vào làn da mềm mại của nàng, hơi thở nóng hổi phả lên đôi môi đang ướt át hé mở của thiếu nữ.

Cô cong môi, khẽ nói:

"Một trăm lần."

***

Lời tác giả:

Aaaaaaaaaa 🫣

Chờ đón chương tiếp theo! [mèo ba màu đội mũ]

Tuyết 0 - Phó 1, và những lời giải thích cuối cùng ~ ❤️

P.S: Viết phiên ngoại 3 người khó quá trời luôn, thử viết một chút thôi là như mất hết sức lực và kỹ năng [ngồi bẹp xuống đất], tôi cần luyện thêm đã. Nếu có cơ hội, sẽ đưa cùng với chuyện về người giấy vào phần phúc lợi cho những ai đăng ký tất cả các chương nhé [Để tôi xem][Để tôi xem]

Chương trước Chương tiếp
Loading...