[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C166 - Chuyện mai sau kể - Để em nhìn người, được không bảo bối?
Ba tháng đầu nhậm chức Thành Hoàng, Phó Thanh Vi dùng để làm quen với công việc.Thành Hoàng không phải chức vụ nhàn rỗi, đó là vị thần bảo vệ địa phương thật sự, quản lý trật tự âm dương, trừng trị cái ác, khuyến khích cái thiện.Những năm gần đây, do quỷ ngoại lai tràn vào, cơ cấu nha môn ở thành phố Hạc cũng mở rộng lên đến hai mươi bốn ti chỉ đứng sau Thành Hoàng của thủ đô, nhìn khắp cả nước cũng thuộc hàng nhất nhì. Phó Thanh Vi là một tân nữ đại quan vừa mới nhậm chức, có thể tưởng tượng được nàng bận rộn thế nào.Cái gì mà tan làm về nhà ăn cơm? Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Cặp đôi vợ vợ quản lý việc nhà kiểu gì?Đừng nói là về nhà ăn cơm, ngay cả nhà cũng chẳng về được.Thành Hoàng Phó và Thành Hoàng phu nhân trực tiếp ở luôn tại phòng ngủ phía hậu điện của Miếu Thành Hoàng.Sáng mở mắt ra là đi làm ngay, muốn ôm nhau trên giường thêm một lát cũng không có thời gian.Tần suất thân mật giảm hẳn.Một phần là do lịch sinh hoạt dưới âm phủ của Phó Thanh Vi quá mệt mỏi, Mục Nhược Thủy không nỡ giày vò nàng thêm nữa.Phần khác là do Mục Nhược Thủy thấy nàng tăng ca tới khuya, buồn ngủ díp cả mắt, nếu đang làm giữa chừng mà chưa vào trọng điểm, Phó Thanh Vi lại ngủ mất, như thế quá tổn hại lòng tự trọng cao ngạo của Quán chủ MụcChỉ khi nào Phó Thanh Vi chủ động muốn, cô mới cho. Hơn nữa còn ban phát lòng từ bi to lớn, không để nàng tự mình di chuyển.Cô sợ Phó Thanh Vi chết ngay trên người mình, chết vì mệt.Ha, đùa chút thôi.Thân thể con người không phải làm bằng sắt thép, nhưng cơ thể Thành Hoàng lại là bất tử, vì thế mới càng thích hợp làm trâu làm ngựa cho địa phủ.Nghe nói vị Thành Hoàng trước kia đã được thăng chức lên phủ Thái Sơn, làm việc dưới quyền Đông Nhạc Đại Đế. Người ta làm việc cả ngàn năm rồi, con đường của Phó Thanh Vi thì mới chỉ bắt đầu.Mục Nhược Thủy muốn giúp nàng san sẻ, nhưng cô từ nhỏ đã không thích đọc sách, cứ nhìn thấy một đống chữ dày đặc là chóng mặt.Trên bàn, công văn của Phó Thanh Vi chất thành núi, Mục Nhược Thủy ngồi bên cạnh, mở một công văn chưa xử lý ra, xem từ đầu tới cuối một lượt.Phó Thanh Vi vừa lúc rảnh tay, vội vàng uống một ly cà phê đen, hỏi: "Viết cái gì vậy?"Mục Nhược Thủy đáp: "Chờ chút, ta xem lại lần nữa."Phó Thanh Vi: "Vừa rồi không phải người xem rồi sao?"Mục Nhược Thủy đương nhiên đáp: "Mắt xem rồi, não thì chưa."Phó Thanh Vi: "......"Thành Hoàng Phó sáp lại gần, gối đầu lên vai Mục Nhược Thủy, nói: "Người đáng yêu thật đấy."Người phụ nữ kia nhẹ nhàng đáp lại nàng. "Đại nghịch bất đạo.""Hì hì."Ngoài cửa lớn phủ nha xuất hiện bóng dáng của Phán quan Văn, Phó Thanh Vi lập tức ngồi ngay ngắn và nghiêm túc, cầm lấy ly cà phê rỗng."Ta đi pha thêm cho em một ly nữa." Mục Nhược Thủy nhận lấy ly từ tay nàng, vừa hay trước khi Phán quan Văn vào cô đã đi ra sảnh sau."Cảm ơn bà xã."Phán quan Văn mặt không đổi sắc bước tới trước bàn làm việc, nói với Phó Thanh Vi: "Đại nhân, nửa tiếng nữa có một quỷ phạm nhân cần phải thẩm vấn, đang trên đường giải tới. Đây là bản ghi chép công tội và lời khai đã được chỉnh lý."Vai trò của Phán quan Văn chính là như sư gia thời xưa, là trợ thủ đắc lực của Thành Hoàng.Phó Thanh Vi gật đầu và chính trực nói: "Bản phủ biết rồi."Nửa tiếng sau.Phó Thanh Vi uống liền ba ly cà phê, vỗ kinh đường mộc* xuống, phía sau treo tấm biển "Thưởng thiện phạt ác".*惊堂木: không biết nghĩa Việt, nó là một khối gỗ hình chữ nhật, cụ thể là Bao Công hay dùng khi xử án.Cạch--"Kẻ đang quỳ dưới công đường là ai? Mau báo danh tính!""Tội trạng khi sống, hãy thành thật khai báo!""Nếu dám nói nửa lời gian dối, bản phủ lập tức đánh ngươi xuống mười sáu tầng địa ngục! Vĩnh viễn không được siêu sinh!"......Xử án xong, sơ bộ định ra hình phạt, Phó Thanh Vi trở về hậu điện, ôm lấy Mục Nhược Thủy, tức giận cùng bất bình mà tố cáo: "Sao trên đời này lại có kẻ xấu xa đến vậy chứ! Quả thật là giống xấu mà được đầu thai, tức chết em mất!"Mục Nhược Thủy hỏi: "Vậy em xử thế nào?"Phó Thanh Vi đáp: "Em đánh hắn xuống địa ngục tầng mười bảy, phạt hắn ba trăm năm. May mà còn có Thành Hoàng chủ trì công đạo.""Em chính là Thành Hoàng mà.""Vậy thì may mà còn có em." Phó Thanh Vi làm nũng đáp.Mục Nhược Thủy khẽ ừ một tiếng, cười rồi nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.Phó Thanh Vi nép vào lòng cô trao đổi nụ hôn, rồi vòng tay ôm lấy cổ người phụ nữ. Mục Nhược Thủy vừa mới nhập tâm, bàn tay vừa mò mẫm khắp nơi, môi vừa hôn xuống cổ nàng, thì Phó Thanh Vi đã thở hổn hển ngắt ngang: "Em phải đi làm việc rồi."Mục Nhược Thủy: "......Đi đi."Cô dùng hai tay cài lại đai ngọc trên bộ quan phục đỏ thẫm cho nàng.Trước khi đi, Phó Thanh Vi còn hứa hẹn: "Tối nay nhất định sẽ bù."Sau khi nàng rời khỏi, trên tay Mục Nhược Thủy xuất hiện một cuốn sổ nhỏ, cô ghi thêm một nét vào chữ "正/Chính".Phó Thanh Vi chắc hẳn không biết nàng đang thiếu bao nhiêu món nợ, đủ để khiến nàng không xuống nổi giường.Mục Nhược Thủy không giúp được công vụ, nên cô cố gắng giúp nàng không cần bận tâm gì khác: Muốn cà phê thì có cà phê, muốn uống nước thì có nước, lại còn thêm bánh ngọt mà gần đây cô nghiên cứu làm ra để đút cho nàng.Dịu dàng chu đáo đến mức cứ như đổi thành người khác.Phó Thanh Vi nghĩ: Đi làm cũng thật hạnh phúc quá đi.Đôi bàn tay mềm mại lướt nhẹ qua vai nàng, lực mát-xa dịu dàng truyền đến, khiến Phó Thanh Vi thoải mái khép mắt lại một chút.Chiếc bút chấm chu sa trong tay nàng hơi hạ xuống, nhưng ngay lập tức nàng lấy lại tỉnh táo, vội vàng nói: "Người không cần làm nhiều thế này đâu, em không mệt.""Vi sư cam tâm tình nguyện."Phó Thanh Vi quay đầu định từ chối.Mục Nhược Thủy nghiêm túc nói, giọng không cho phản bác: "Em không cho ta xoa chỗ khác, chẳng lẽ ta cũng không được sờ một chút cho đỡ thèm sao?"Phó Thanh Vi hốt hoảng nhìn quanh tìm Phán quan Văn, may là cô ấy không ở trong phủ.Trái tim nàng lại nóng lên, lần nữa hứa hẹn: "Tối nay nhất định."Mục Nhược Thủy: "Được."Cuốn sổ nhỏ lại thêm một nét nữa.Không biết thân thể Thành Hoàng có chịu nổi không đây?*Sau ba tháng làm quen công việc, cuối cùng Phó Thanh Vi cũng thở được một hơi sau chuỗi ngày công vụ bận rộn và căng thẳng. Ngày hôm ấy vừa đúng năm giờ, Phó Thanh Vi lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc, hấp tấp chạy vào hậu điện."Tan làm rồi, tan làm rồi!"Phó Thanh Vi kéo tay Mục Nhược Thủy đi ra ngoài: "Ngày mai và ngày kia cũng không cần đến nữa, em bảo họ nếu có việc gấp thì gọi điện thoại cho em."Cuối cùng cũng được nghỉ rồi--Phó Thanh Vi lên mặt đất, ngước nhìn mặt trời phía trên Miếu Thành Hoàng, lúc này vẫn chưa xuống núi, sắc chiều nhàn nhạt xuyên qua đám mây, ánh lên sắc tím dịu dàng.Phó Thanh Vi suýt nữa xúc động rơi nước mắt, nàng nghẹn ngào nói: "Lâu lắm rồi mới lại được nhìn thấy mặt trời lúc năm giờ chiều."Mục Nhược Thủy nhìn sang quầy đồ ngọt phía trước: "Có muốn ăn kem không?""Muốn!"Phó Thanh Vi khoác tay Mục Nhược Thủy đến xếp hàng tại quầy kem, nói: "Mua cây thứ hai được giảm nửa giá kìa.""Ta ăn chung với em một cây là đủ rồi.""Tuyệt quá!""Hôm nay em có hơi phấn khích rồi đấy.""Người đoán thử xem, em vui vì được tan làm, hay là vui vì được về nhà?""Cả hai."Hai người đều không quá đam mê ăn uống, nhưng hôm nay tâm trạng của Phó Thanh Vi rất tốt, nàng để Mục Nhược Thủy ăn miếng đầu tiên trên chóp kem, còn mình thì ăn gần hết cả cây. Cuối cùng Mục Nhược Thủy ăn hết phần bánh ốc quế.Dạo phố một lúc, hai người rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người, rồi biến mất tại chỗ.Lúc xuất hiện trở lại, hai người đã ở đạo quán Bồng Lai.Khoảng thời gian vừa qua, Phó Thanh Vi liên tục tăng ca ở nha môn, ngày nào Mục Nhược Thủy cũng tranh thủ về đạo quán cho mèo ăn và dọn dẹp, vì vậy mọi thứ trong đạo quán vẫn như cũ.Không còn cách nào khác, Tiểu Tam Hoa không thể thiếu người chăm sóc được.Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu tròn trịa của Tiểu Tam Hoa, nói với Mục Nhược Thủy: "Đợi bé con chết, em sẽ câu hồn của nó, giữ ở bên cạnh mình."Tiểu Tam Hoa: "Meo meo meo?"Mục Nhược Thủy khẽ ừ một tiếng.Phó Thanh Vi chợt nhớ tới một chú mèo tam thể khác tên là Siểm Siểm, nàng nhỏ giọng nói: "Chỉ tiếc là Siểm Siểm ra đi quá sớm, không thể mãi mãi ở bên cạnh chúng ta."Mục Nhược Thủy nói: "Duyên phận một đời đã đủ rồi.""Người nói đúng."Phó Thanh Vi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng lông mềm mại của Tiểu Tam Hoa, rồi đứng dậy.Nàng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nếu như linh hồn của Tiểu Tam Hoa và nữ vương Tiểu Ly Hoa bị nàng câu ra, nhưng chúng không thích ở phủ Thành Hoàng, muốn đi đầu thai chuyển thế, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng.Chỉ là, nàng quản lý âm dương, rốt cuộc cũng có thêm một lựa chọn so với người thường. Ly biệt không còn là vĩnh biệt.Họ còn có thể gặp lại nhau.Nhân lúc nàng còn đang thất thần suy nghĩ, Mục Nhược Thủy đã trở vào phòng lấy ra hai bộ áo ngủ, hỏi: "Đi ngâm suối nước nóng không?"Phó Thanh Vi vỗ tay.Hoàn toàn hợp ý nàng, nàng đã sốt ruột đến mức chờ không nổi."Đi đi đi!"Phó Thanh Vi thoắt cái đã hiện ra bên suối nước nóng, nhanh chóng cởi sạch y phục, ngâm mình vào trong dòng nước ấm.Mục Nhược Thủy tiến lại từ phía sau, ôm lấy nàng, sự hiện diện rõ ràng đang ép sát vào lưng nàng, khiến Phó Thanh Vi khẽ rên rỉ.Khi đôi tay của người phụ nữ siết chặt lấy eo nàng, cúi đầu hôn lên vai, cổ và đường nét nơi tai nàng, nàng càng ngửa cổ ra sau, vội vàng nghiêng đầu lại để hôn cô.Mục Nhược Thủy chỉ có một người phụ nữ duy nhất là nàng, không rõ người khác có giống nàng hay không, rõ ràng ở thế bị động mà vẫn có thể mang khí thế chủ động đến thế.Cánh tay Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng di chuyển trong nước, hơi nóng bốc lên che khuất động tác phía dưới.Phó Thanh Vi giơ tay, dùng thần lực dựng kết giới quanh suối nước nóng, sau đó thoải mái cất tiếng rên rỉ.Mục Nhược Thủy nâng đỡ cơ thể nàng dưới nước, hai chân nàng lơ lửng, cô bế nàng đến chiếc ghế đá bên cạnh hồ nước, để nàng quỳ gối quay lưng về phía mình.Cô cúi xuống và áp sát vào, nâng chính mình vẽ thành vòng tròn sau lưng nàng, Phó Thanh Vi không nhìn rõ cũng không thể chạm vào, chỉ cảm giác đầu óc càng thêm nóng ran."Sư tôn......"Mục Nhược Thủy cúi người xuống, cơ thể nặng nề áp sát nàng hơn nữa, nhẹ nhàng chuyển động vòng quanh, hơi thở gấp gáp thấp thoáng bên tai nàng."Nhược Thủy, em muốn quay lại.""Vậy thì em quay lại đi."Phó Thanh Vi xoay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến nàng lập tức nhìn đến ngây dại.Long Huyền Cơ của phái Thanh Tịnh có một rừng hoa mai, lúc hoa nở đầy núi cũng không thể sánh bằng hoa mai đỏ trước mắt nàng lúc này.Đầy đặn nở rộ, hoa mai rực rỡ trên tuyết trắng.Ngay cả tuyết cũng càng thêm trong suốt.Phó Thanh Vi lập tức ôm lấy cô mà hôn lên, liếm mút dịu dàng, hết sức tận tâm tận lực. Nàng ngồi thấp xuống, vừa đúng vị trí cân bằng, đầu chẳng buồn ngẩng lên.Mục Nhược Thủy một tay đỡ lấy nàng, ngực cô phập phồng lúc nặng lúc nhẹ.Năm ngón tay còn lại nhẹ nhàng luồn vào mái tóc sau gáy nàng.Một lúc lâu sau, Phó Thanh Vi mới thoả mãn cơn khát trong miệng, vuốt ve vai cô, hỏi nhỏ: "Hôm nay sao người lại nhiệt tình đến vậy?""Dĩ nhiên là vì ta cũng nhớ em.""Nhưng mà tay người......"Phó Thanh Vi lại được cô bế lên, đặt ngồi nghiêng trên đùi cô."Tay ta làm sao?" Mục Nhược Thủy hỏi dù biết rõ đáp án.Bàn tay cô lại từ mặt nước đi xuống dưới nước.Đầu ngón tay nhẹ nhàng khơi gợi."Không sao cả, em rất thích." Phó Thanh Vi ngửa chiếc cổ trắng ngần, kéo dài giọng nói, "Tiếp tục đi~"Từ suối nước nóng trở về đạo quan, khoảng cách gần như vậy, Phó Thanh Vi trực tiếp ôm lấy Mục Nhược Thủy dùng phép dịch chuyển tức thời, khi nằm xuống giường, trên cơ thể vẫn còn vương những giọt nước nóng từ suối.Cổ nàng vừa nóng vừa như đính ngọc trai.Mục Nhược Thủy từng chút từng chút liếm đi những giọt ngọc.Nửa đêm đầu thuộc về cô, nửa đêm sau thuộc về Phó Thanh Vi.Đây là mẹo nhỏ Phó Thanh Vi khám phá được trong quá trình khai mở cô, người phụ nữ này chậm nóng, nhưng riêng với giọng nói và phản ứng của Phó Thanh Vi lại đặc biệt nhạy cảm. Thế nên nàng tận dụng điểm này làm màn dạo đầu bằng đốm lửa nhỏ, từ từ nấu cho chín mềm, Mục Nhược Thủy sắp bị nàng nấu chín rồi.Phó Thanh Vi nghỉ ngơi chốc lát, liền không chút gián đoạn chuyển sang hiệp hai."Nhược Thủy......""Ưm......"Xem kìa, chỉ mới hôn lên tai mà cô đã nhịn không được run rẩy.Ngón tay của Phó Thanh Vi lướt tới đôi môi đang hé mở kia, khẽ xoa vài cái đã cảm thấy hơi ẩm xâm chiếm đầu ngón tay mình.Đầu ngón tay nàng trượt tới trượt lui trên đường viền môi mềm mại, eo cô cũng vì thế mà căng thẳng. Phó Thanh Vi nhìn vào mắt cô, nhưng Mục Nhược Thủy lại nhắm mắt lại.Phó Thanh Vi: "Người định chơi ăn gian à?"Mục Nhược Thủy giả chết không đáp.Phó Thanh Vi vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa xoa môi cô, bất ngờ tiến vào mà không một lời báo trước, gốc ngón tay đã ngập sâu trong đôi môi mềm mại.Mục Nhược Thủy rốt cuộc cũng lên tiếng.Phó Thanh Vi chỉ dùng một ngón tay, chậm rãi rút ra đẩy vào giữa đôi môi mềm ẩm đang hé mở của cô. Mục Nhược Thủy cắn chặt lấy nàng, quay mặt sang một bên.Vành tai cô đỏ bừng, từ miệng thoát ra những tiếng rên khe khẽ mơ hồ.Phó Thanh Vi rút hẳn tay ra, cả ngón tay đều ướt đẫm.Mục Nhược Thủy: "......"Phó Thanh Vi: "Còn định ăn gian nữa không?"Mục Nhược Thủy: "Không."Phó Thanh Vi hôn cô một cái, dịu dàng nói: "Cho em nhìn người được không, bảo bối?"Hàng mi của Mục Nhược Thủy khẽ run lên."......Ừm."Mục Nhược Thủy lại một lần nữa nắm lấy cổ tay nàng.Cô cùng Phó Thanh Vi nhiệt tình hôn nhau.......Mặt trời lên cao ba sào.Phó Thanh Vi giật mình tỉnh giấc, người còn trên giường, hồn đã lên tận trời.Câu đầu tiên nàng thốt ra khi vừa mở mắt chính là một tiếng hét chói tai đột ngột, từ đó về sau không còn âm tiết nào khác ngoài chữ "A"Đêm qua nàng làm hơi quá đà, ít nhiều gì thì Mục Nhược Thủy cũng có ý định trả đũa gấp đôi, lần này nàng lại nằm dưới và kéo dài đến tận chiều.Mây tan mưa tạnh.Phó Thanh Vi một giọt nước mưa cũng chẳng còn.Nàng nằm sấp trên giường, trên người phủ một lớp chăn mỏng của đầu xuân, hơn nửa tấm lưng lộ ra bên ngoài. Người xấu kia vẫn đang không ngừng tạo thêm những dấu vết mới.Cuối cùng, khi Mục Nhược Thủy cắn thêm một dấu răng lên vai nàng, rồi mới chịu ngừng lại.Phó Thanh Vi khàn giọng nói: "Em muốn uống nước."Rõ ràng nàng có thể tự biến ra, nhưng nàng lại muốn được Mục Nhược Thủy bưng nước tới đút cho.Dòng nước mát trong lành chảy vào cổ họng, chiếc ly tự động bay về bàn sách. Phó Thanh Vi được thê tử giúp mặc quần áo chỉnh tề, rồi được bế ra ngoài sân phơi nắng chiều.Phó Thanh Vi vẫn luôn có một chuyện chưa từng hỏi Mục Nhược Thủy.Ký ức trước đây, rốt cuộc cô đã khôi phục được bao nhiêu?Mục Nhược Thủy đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thống nhất được với Cơ Trạm Tuyết, lúc thì "cô ấy", lúc lại là "ta". Tính cách cô vốn như vậy, Phó Thanh Vi hiểu rõ trong lòng, cũng chưa từng truy hỏi.Thứ hai là nàng không nghĩ rằng công việc lại bận rộn như thế này, kế hoạch ban đầu đành phải gác lại.Bây giờ đã đến lúc đưa chuyện này vào kế hoạch rồi.Phó Thanh Vi: "Quỷ Thị nằm trên phố Đề Đốc của thành phố Hạc, người biết không?"Quả nhiên, ánh mắt Mục Nhược Thủy hiện lên vẻ mờ mịt.Phó Thanh Vi: "Quỷ Thị mở vào đầu mỗi tháng ba một lần, hôm nay đúng ngày mở cửa, chúng ta đi dạo một vòng nhé?"Mục Nhược Thủy: "Được."Muốn tìm lại ký ức, cách tốt nhất đương nhiên là trở lại nơi xưa chốn cũ.Quỷ Thị từng chứng kiến quá nhiều chuyện cũ giữa hai người; ngoài đạo quán Bồng Lai ra, đây chính là nơi chưa bao giờ vắng bóng họ."Nếu người cảm thấy miễn cưỡng thì không cần ép bản thân đâu.""Không miễn cưỡng."Trước khi xuống núi, Phó Thanh Vi đặc biệt thay lại bộ áo bào xanh ngày xưa, đeo lên mặt chiếc mặt nạ gỗ liễu, dây đỏ buộc sau đầu, làm nổi bật nước da trắng như tuyết nơi vành tai.Mặt nạ giờ chỉ còn một cái, Mục Nhược Thủy vẫn đeo khẩu trang đen như thường lệ. Ở Quỷ Thị, việc che mặt hoàn toàn là tự nguyện, cũng không có quy định không che mặt thì không cho vào.Quỷ Thị địa phương cũng nằm dưới quyền quản lý của Thành Hoàng. Phó Thanh Vi là quan lớn cải trang vi hành, nào ai dám gây sự với Thành Hoàng, nàng hoàn toàn có thể bảo vệ được Mục Nhược Thủy.Ban đêm, hai người đến phố Đề Đốc, lối vào ban đầu của Quỷ Thị trước kia giờ đã biến thành một tiệm bán đồ cổ con phố mua sắm.Hai người bước vào bên trong kết giới.Nhân gian ngày một đổi thay, Quỷ Thị ngàn năm vẫn chẳng mấy thay đổi. Phó Thanh Vi thậm chí còn nhận ra vài người chủ sạp quen thuộc.Chiếc thuyền hoa xa xỉ của Tam Tài Phảng vẫn đậu trên sông Vong Xuyên, lá cờ lớn bay phấp phới.Hai người vừa đi vừa ngắm nghía, một người chủ quán trà ngẩng đầu, thuận miệng chào hỏi:"Ồ, hai thầy trò đã quay trở lại rồi à?"Phó Thanh Vi mỉm cười đáp: "Vâng, trở lại rồi.""Đi đâu lâu thế?"" Chủ quán tiện miệng hỏi thăm."Đi xa một chuyến.""Chuyến đi thế nào?""Rất tốt."Phó Thanh Vi đối đáp từng câu một với đối phương.Mục Nhược Thủy đứng giữa Quỷ Thị, bên tai dường như vọng lại tiếng reo hò náo nhiệt.Cách một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cô như nhìn thấy hai bóng người sánh vai nhau bước qua Quỷ Thị. Một người chạy theo người kia, rồi đột ngột ôm chặt lấy người nọ vào lòng.Mục Nhược Thủy bất giác gọi: "Tỷ tỷ?"***Lời tác giả:Tôi biết các bạn đang muốn xem gì mà, chắc là muốn nghe gọi "tỷ tỷ" trên giường đúng không? [Mèo tam thể]Có cảnh này hay không còn phải xem sự nhiệt tình của mọi người nữa đấy nhé~ [để tôi xem] [để tôi xem]