[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C165 - Chuyện mai sau kể - Tân Thành Hoàng
Mùng Một Tết.Có người được nghỉ lễ, có người số khổ phải trực ban.Chiêm Anh sau vài tháng nghỉ dưỡng ở ICU, nay đã trở lại tiền tuyến. Lẽ ra cô có thể tiếp tục nghỉ phép có lương để hồi phục. Tiếc thay Tuế Dĩ Hàn là người tham công tiếc việc, tối qua còn tranh thủ cùng Chiêm Anh đón giao thừa, nhưng đến sáng mùng Một thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.Chiêm Anh một thân một mình, bèn tốt bụng đổi ca với đồng nghiệp, tự mình nhận ca trực ngày lễ.Giao Thừa là dịp gia đình đoàn tụ, hồn ma cũng muốn về nhân gian, địa phủ ban ơn mở cửa, nhưng năm nào cũng có vài kẻ không an phận, định lợi dụng thời cơ lưu lại trần thế.Hàng năm, Linh Quản Cục đều phải phối hợp với địa phủ để bắt quỷ về.Chiêm Anh tuần tra một vòng, bắt được ba con quỷ, xâu lại như xâu kẹo hồ lô, đi khắp các ngõ ngách, đến khi đủ năm xâu thì dừng lại ở cuối phố, đốt bùa và giấy tiền, triệu hồi sứ giả câu hồn của Minh giới.Gió âm ào ào cuộn qua ngõ, Chiêm Anh khẽ nhắm mắt lại. Hôm nay âm khí nặng bất thường.Giấy tiền cuốn vào lòng chiếc áo choàng màu đen kịt, Dạ Xoa là một quỷ sai lưng gù có hai cánh hiện ra trước mặt Chiêm Anh.Chiêm Anh kinh ngạc mừng rỡ: "Mary tỷ! Sao lại là chị vậy?"Mã tỷ vốn đang mặt lạnh, vừa thấy bạn cũ cùng cảnh ngộ là Chiêm Anh thì cũng hiện vẻ vui mừng: "Tiểu Chiêm, lâu quá không gặp, em cũng trực hôm nay à."Chiêm Anh: "Phải rồi, làm công ăn lương thì phải chịu khổ thôi."Mã tỷ kéo xâu kẹo hồ lô kia, đứng tại chỗ than thở: "Ai mà chẳng thế, chị làm việc mấy trăm năm ở địa phủ, thế mà mùng Một vẫn phải trực ca."Chiêm Anh: "Cố lên cố lên, sắp được nghỉ rồi."Mã tỷ: "Nghỉ gì mà nghỉ, bên trên mới có một vị Thành Hoàng mới, sau Tết sẽ nhậm chức. Địa phủ đang bận đến rối tung rối mù cả lên, phải chuẩn bị diện mạo mới để đón tiếp Tân Thành Hoàng."Chiêm Anh thuận miệng tiếp lời: "Thì ra là vậy, bảo sao cả Mary tỷ cũng bị điều ra làm lực lượng xung kích. Nhiệm vụ quan trọng thế này, người thường sao gánh nổi? Nhất định phải là huyết mạch chính của địa phủ mới được."Mã tỷ được nịnh đến mức phải mỉm cười, xua tay liên tục: "Nói quá rồi, nói quá rồi.""Không quá đâu, Mary tỷ giữ vững được vị trí thật cực khổ, không có chị, dương gian làm sao có thể thái bình." Chiêm Anh vừa nói, vừa đốt thêm hai tờ giấy vàng.Mã tỷ hài lòng rời đi.Trước khi biến mất, tất nhiên không quên nhắc đến chuyện làm việc ở địa phủ lần trước, khuyên cô tranh thủ chết sớm để xuống âm phủ.Ngay khi sắp biến mất, Mã tỷ bỗng nhớ ra: "À đúng rồi, nghe nói sếp mới có chút quan hệ với Linh Quản Cục các em đấy, nhưng chị cấp bậc thấp, không rõ chi tiết. Em có thể hỏi sư phụ em là Chủ nhiệm Tuế."Chiêm Anh vẫy tay: "Biết rồi, cảm ơn Mary tỷ nhắc nhở, Mary tỷ đi đường cẩn thận nhé!"Sau đó, Chiêm Anh đứng nguyên tại chỗ trầm tư.Tân Thành Hoàng?Vậy chẳng phải là âm phủ vừa thay thị trưởng sao? Việc lớn thế này đúng là cần phải báo cho sư phụ một tiếng. Linh Quản Cục và địa phủ quan hệ mật thiết, có khi còn phải qua gặp mặt làm quen, Tuế Dĩ Hàn nhất định sẽ tranh thủ kết thân.Tuế Dĩ Hàn: [Ta biết rồi, vi sư cũng vừa mới nghe tin Thành Hoàng mới sẽ nhậm chức]Chiêm Anh: [Mã tỷ bên địa phủ nói, Thành Hoàng mới có chút liên hệ với Linh Quản Cục chúng ta đó. [Mờ mịt.jpg]]Tuế Dĩ Hàn: [Hả?]Chiêm Anh: [Là tiền bối nào của Linh Quản Cục chúng ta vậy?]Tuế Dĩ Hàn "đang nhập" rất lâu, rồi nhắn lại: [Có lẽ phải truy về thời Thiên Cơ Các, khả năng là một đại tiền bối nào đó]Chiêm Anh: [Muốn biết quá đi! Lần đầu cảm thấy thần tiên gần mình đến thế]Tuế Dĩ Hàn: [Hôm Thành Hoàng nhậm chức, vi sư sẽ đại diện Linh Quản Cục đến chúc mừng và tặng lễ vật. Lúc đó ta sẽ giúp em xem thử]Chiêm Anh: [Có thể chụp hình quay phim không?]Tuế Dĩ Hàn: [Em đoán xem ^_^]Chiêm Anh: [Em đi tuần tra đây sư phụ [chuồn mất.gif]]Kể từ sau trận chiến cuối cùng ở Linh Quản Cục, Khâu Nguyệt Bạch rút về thôn quê, ẩn cư không ra. Tuế Dĩ Hàn mất đi mấu chốt quan trọng nhất, dù thế nào cũng không ngờ rằng thời hiện đại lại có người được phong Thành Hoàng. Cô lướt qua trong đầu danh sách các tiền bối đã mất của Thiên Cơ Các rồi ném sang một bên.Từ sau khi "Chiết Chi" chết đi, ma tộc gần như bị tiêu diệt triệt để, ma khí tổn hại nặng nề, chúng như rắn không đầu. Bây giờ đúng là thời cơ tốt để tiêu diệt sạch.Bằng không, Chiêm Anh cũng chẳng được phép quay lại tiền tuyến.Dù vậy, theo sắp xếp của Tuế Dĩ Hàn, nhiệm vụ cô nhận vẫn là dạng không nguy hiểm: bắt vài tiểu quỷ giao lại cho địa phủ, buổi tối còn có thể về nhà ăn khuya.*Bên kia, Thành Hoàng mới hoàn toàn không biết rằng địa phủ đang đảo lộn vì sự xuất hiện của nàng, càng không biết rằng trong Linh Quản Cục có không ít người muốn được chiêm ngưỡng chân dung thần bí của nàng.Chiều mùng Một, Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy ngồi lên chuyến tàu cao tốc đến Lạc Dương.Đừng hỏi vì sao lại là buổi chiều, nếu hỏi thì chính là vì đôi thê thê cả đêm không ngủ, sáng không dậy nổi.Hai người nghỉ lại một đêm ở Lạc Dương, hôm sau ra khỏi thành phố, đến cổng núi phái Thanh Tịnh.Đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu, trời mưa bụi lất phất. Phó Thanh Vi cầm một chiếc ô cán tre, che cho cả hai người, trên vai đều thấm chút ướt lạnh dịu nhẹ.Dưới ô, giọng trò chuyện của hai người vang lên trầm bổngPhó Thanh Vi đang kể lại cho cô nghe cảnh tượng đưa Long Huyền Cơ đến đây năm đó.Bậc đá thật dài, con đường cũng thật dài.Mục Nhược Thủy: "Thì ra ta không phải đứa trẻ duy nhất mà em từng dẫn đi?"Phó Thanh Vi: "Tính cả thời gian lên đường, em chỉ dẫn con bé một năm, còn dẫn người đến hai mươi năm."Mục Nhược Thủy: "Em nắm tay con bé đi đoạn đường dài như thế."Phó Thanh Vi: "Còn người, em đã cõng đi một quãng xa hơn nhiều. Người là lớn lên trên lưng em đấy...... bảo bối."Mục Nhược Thủy: "Thôi ghen đến đây thôi, nói sâu hơn nữa thì sến súa lắm."Đường núi không bóng người, chỉ có mưa bụi và sương mờ. Phó Thanh Vi hạ vành ô xuống, lén lút nghiêng qua, hôn nhẹ lên má mịn màng của người phụ nữ, tranh thủ chiếm chút tiện nghi."Cả trăm tuổi đầu rồi mà còn biết ngại.""Cô gái trăm tuổi, vẫn luôn trong sáng.""Tối qua có người nắm tay ta tự mình vận động đến toát cả mồ hôi, ta không nói là ai đâu.""Có khi là người đó.""......"Mục Nhược Thủy nhớ lại đêm đó cô dùng tay Phó Thanh Vi để nghiên cứu chính mình, lại còn tranh thủ lúc nàng ngủ... xét về lý thì chẳng ai thua ai, thức thời mà không cãi nữa.Từ khi còn là Cơ Tạm Tuyết, cô đã tò mò về chuyện này, quả là bản tính khó thay đổi."Gần đến sơn môn rồi." Mục Nhược Thủy lạnh giọng chuyển đề tài."Ừ, nửa tiếng nữa là tới.""......"Rõ ràng có thể bay lên, vậy mà hai người lại thích cái cảm giác sóng vai nhau đi bộ hơn, nghe gió lướt qua tán cây, mưa rơi trên đá xanh, hoa nở ẩn trong sương núi.Đến nơi, tóc sau lưng cả hai đều thấm chút sương mưa, chạm vào mát rượi như tơ.Phó Thanh Vi thu ô lại, gõ cửa sơn môn."Từ Nhượng chân nhân của Bồng Lai Quán cùng đạo lữ đến thăm, xin phiền thông báo một tiếng."Tiểu đệ tử đảo mắt nhìn người phụ nữ áo bào xanh đeo khẩu trang đen, bên hông đeo một miếng hoàng ngọc, bên cạnh là một người tóc trắng trẻ tuổi, khí chất bất phàm, miệng mỉm cười, giọng nói dịu dàng.Chưởng môn đời này của phái Thanh Tịnh cầm phất trần đuôi ngựa, bước chân nhanh nhẹn, chạy vội tới trước phòng khách, chỉnh lại dáng vẻ rồi mới chậm rãi bước vào."Vãn bối bái kiến Từ Nhượng chân nhân."Chưởng môn nhìn sang Mục Nhược Thủy đang đeo ngọc bên hông, cô liền giới thiệu người bên cạnh: "Đạo lữ của ta, họ Phó."Chưởng môn ôm phất trần hành lễ: "Đạo trưởng Phó từ bi."Cô chăm chú nhìn: Từ Nhượng chân nhân hơn trăm tuổi mà đạo lữ mới hai mươi thôi sao?Phó Thanh Vi cũng đáp lễ: "Chưởng môn từ bi."Để chưởng môn không thấy áp lực từ bậc trưởng bối, Phó Thanh Vi lược đi mấy lời xã giao, nói thẳng: "Chưởng môn năm mới tốt lành, hai ta đặc biệt đến thăm Huyền Cơ."Chưởng môn: "Năm mới vui vẻ, hai vị đạo hữu mời ngồi, để tôi sai người đi mời sư thúc tổ Long."Phó Thanh Vi: "Làm phiền chưởng môn, nhưng bọn ta chưa báo trước với Huyền Cơ, muốn cho con bé một bất ngờ."Chưởng môn hiểu ý."Sư thúc tổ Long ở tại hậu sơn, để tôi đích thân dẫn hai vị đạo hữu qua đó.""Đa tạ."Chưởng môn chỉ nói mấy câu đã nhận ra phẩm chất cao quý của Phó Thanh Vi, nước tĩnh chảy sâu*, không phải người thường có thể so được, đạo lữ của Từ Nhượng chân nhân đúng là có bản lĩnh.*静水流深/Tĩnh thủy lưu thâm: dùng để mô tả người trầm lặng, không phô trương, nhưng nội tâm sâu sắc, trí tuệ mạnh mẽ.Nếu không phải chân nhân đang đứng ngay bên cạnh, bà còn tưởng Phó Thanh Vi mới chính là Từ Nhượng chân nhân.Long Huyền Cơ là đệ tử truyền thừa cuối cùng của cố chưởng môn, được yêu thương hết mực, lại là một trong những trưởng lão có địa vị cao nhất môn phái. Phái Thanh Tịnh dành riêng cho cô một ngọn núi, cô đã sống ở đó hơn mấy chục năm trời.Lúc này đang là mùa đông, khắp núi nở đầy hoa mai, hồng phấn, trắng nhạt, từng chùm từng chùm nở rộ trên cành. Nếu có tuyết nữa thì chắc chắn sẽ càng đẹp hơn.Phó Thanh Vi: "Ta cứ tưởng con bé sẽ trồng hoa đào."Chưởng môn mỉm cười: "Sư thúc tổ Long nói, ngài ấy có thể tự tạo ra hoa đào, chi bằng trồng thêm những loài hoa khác, như vậy bốn mùa đều có hoa để ngắm."Phó Thanh Vi: "Con gái nhà ta quả nhiên thông minh."Chưởng môn: "......"Dẫu biết tình cảm với chân nhân sâu đậm, nên xem như con ruột luôn rồi.Chưởng môn đưa hai người đến tận rừng mai, ở cuối tầm mắt đã lờ mờ thấy bóng dáng một căn nhà nhỏ ẩn trong rặng hoa."Sư thúc tổ Long đang ở trong nhà, vãn bối không quấy rầy nữa.""Chưởng môn đi thong thả."Phó Thanh Vi thấy hoa mai rực rỡ, vốn định ngắt một nhành để cài lên tóc Mục Nhược Thủy, nhưng ngón tay chỉ khẽ chạm vào cánh hoa rồi lại rụt về.Hãy để hoa nở theo ý mình.Long Huyền Cơ đang ăn chè trôi nước, là đệ tử đời thứ mấy của cô mang tới, để cô nếm thử.Cô có địa vị cao, nhưng trông vẫn còn nhỏ, nên trong phái Thanh Tịnh, từ lớn đến bé đều vừa kính trọng vừa cưng chiều cô. Cái gì tốt cũng mang đến rừng mai."Huyền Cơ." Phó Thanh Vi nhẹ nhàng bước đến trước cửa, dịu giọng gọi.Long Huyền Cơ hai má phồng lên, ực một cái nuốt hết viên chè trôi nước, reo lên: "Mẫu thân!" Cô bật dậy khỏi đất, đi chân trần chạy ào đến trước mặt Phó Thanh Vi: "Sao người lại tới đây? Không phải nói là để con đi chúc Tết sao?"Phó Thanh Vi mỉm cười: "Là sư nương của con nhớ con đấy."Mục Nhược Thủy: "......"Long Huyền Cơ: "Thật không ạ? Con cũng nhớ sư nương lắm!"Mục Nhược Thủy: "......"Đúng là hai mẹ con, miệng ngọt như nhau.Mục Nhược Thủy không thích chuyện cũ, hơn nữa khi Long Huyền Cơ ra đời, cô vẫn còn trong quan tài. Nhưng vì là do Phó Thanh Vi trồng ra, cô yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, nên cũng rút từ tay áo ra một phong bao lì xì: "Chúc mừng năm mới. Chúc con thân thể khỏe mạnh, tu hành tấn tới."Long Huyền Cơ: "Cảm ơn sư nương! Năm mới vui vẻ, vĩnh kết đồng tâm!"Phó Thanh Vi: "Thấy chưa, ta nói sư nương nhớ con mà."Long Huyền Cơ: "Hahaha."May mà con bé lớn rồi, biết sư nương ngại ngùng, chỉ lén thì thầm với mẫu thân.Mục Nhược Thủy đứng cách họ một bước, mặt không biểu cảm, mọi món nợ đều ghi hết lên đầu Phó Thanh Vi, sau này nhất định phải đòi.Long Huyền Cơ ở phái Thanh Tịnh đã quen, có rất nhiều người thân mới. So với Bồng Lai Quán, nơi đây giống nhà của cô hơn.Phó Thanh Vi đi khắp núi theo lời giới thiệu của cô, thấy cô tràn đầy khí thế, dù lúc gặp tiểu đệ tử vẫn không mất phong thái trưởng lão.Nàng chắc chắn rằng, quyết định đưa Long Huyền Cơ đến phái Thanh Tịnh năm xưa là chính xác. Nếu ở lại bên nàng, gốc rễ của cô sẽ không thể phát triển mạnh mẽ đến thế.Buổi tối, Phó Thanh Vi ăn cơm trong phòng của Long Huyền Cơ, nói: "Phòng cũ của ta ở Bồng Lai Quán đã dọn dẹp lại rồi, nếu sau này con về thì có thể ở đó."Long Huyền Cơ mừng rỡ: "Thật ạ? Tuyệt quá! Con nằm mơ cũng muốn quay về!"Phó Thanh Vi liếc nhìn Mục Nhược Thủy, rồi nói: "Năm sau nếu con muốn về ăn Tết......"Long Huyền Cơ gật đầu như giã tỏi: "Con muốn!"Phó Thanh Vi cúi đầu, chỉ có Mục Nhược Thủy là hiểu nàng nhất, có lẽ nàng lại muốn khóc rồi.Dù Long Huyền Cơ là do nàng gieo trồng, cũng do nàng giúp hóa hình, nhưng rốt cuộc cũng không ở bên nhau lâu, chia xa quá nhiều năm. Một năm tình nghĩa sao bì kịp mấy chục năm ở phái Thanh Tịnh?Giữa mẹ con, vẫn còn chút khách khí và dè dặt.Nhưng Long Huyền Cơ giống nàng, đều là người thâm tình, cho dù chỉ có một năm ấy, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, lúc nào cũng mong được về Bồng Lai.Long Huyền Cơ: "Mẫu thân làm sao vậy ạ?"Mục Nhược Thủy: "Em ấy chỉ là nhớ con thôi."Long Huyền Cơ là bảo vật trấn phái của phái Thanh Tịnh, mỗi năm đều về Bồng Lai thì không thực tế. Sau khi bàn bạc, họ quyết định luân phiên ăn Tết ở hai nơi, trừ khi bế quan. Có lẽ thêm vài năm nữa, cô sẽ có đạo lữ của riêng mình, nhưng chuyện đó còn xa lắm.Ở phái Thanh Tịnh hai ngày, mùng Bốn, Long Huyền Cơ theo Phó Thanh Vi trở về thành phố Hạc, trở lại ngôi nhà mà cô vẫn ngày đêm mong nhớ. Vừa vào cửa, việc đầu tiên là biến trở lại thành cây đào, điên cuồng rải cơn mưa hoa đào.Phó Thanh Vi đứng dưới tán cây ngước nhìn vòm lá xum xuê. Bình thường ít khi dùng từ "già thiên thế nhật" (giấu trời che đất) để miêu tả một cây đào, nhưng Long Huyền Cơ đã làm được điều đó.Hoa đào của cô phủ kín bầu trời ở sân sau đạo quán."Con sao lại lớn thế này rồi? Tiểu Huyền Cơ của ta.""Để mẫu thân không bị dính mưa nữa, người cứ bị nước mưa thấm ướt khi ở ngoài sân suốt, Huyền Cơ đau lòng lắm.""......"Lần này không chỉ Long Huyền Cơ đau lòng, mà cả Mục Nhược Thủy cũng đau theo.*Mùng Sáu Tết, Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy đến miếu Thành Hoàng, xem nơi mình sắp làm việc.Nàng nghĩ văn hóa Thành Hoàng đã suy tàn, nhang khói chắc chắn tiêu điều. Tuy không bằng chùa chiền hay đạo quán, nhưng thực tế cũng khá hơn nàng tưởng. Có lẽ là nhờ một bộ phận giới trẻ hiện đại thích cầu thần bái Phật, thỉnh thoảng nhớ ra còn có vị thần Thành Hoàng ẩn khuất nơi góc phố này.Ở trong thành phố, nếu có đi ngang qua thì ghé bái lạy cũng không mất gì, biết đâu lại phát tài.Phó Thanh Vi nhìn ngọn khói nhang lờ đờ trong điện, thầm nghĩ sau khi nhậm chức, nhất định phải làm nên chuyện.Thành Hoàng bảo hộ một phương yên bình, không thể và cũng không nên bị thế gian quên lãng như vậy.Mùng Bảy, chuyển phát nhanh từ Phong Đô gửi đến, vừa kịp lúc trước ngày nhậm chức, Phó Thanh Vi nhận được lễ phục của mình.Vì rất hiếm có nữ Thành Hoàng, nên trang phục đến giờ mới hoàn thành. Trong đó bao gồm quan phục kiểu nhà Minh với cổ tròn và tay rộng, áo choàng đỏ cùng thắt lưng ngọc, ủng đen. Đều là thường phục, mặc hàng ngày, thích hợp cho cả nam và nữ. Quan phục chính thức còn có một chiếc mão phượng làm bằng ngọc trai và ngọc lục bảo. Tay nghề xét theo con mắt Phó Thanh Vi cũng ngang tầm cổ vật trong viện bảo tàng.Áo khoác tay rộng màu đỏ thẫm, ống tay thêu nhật nguyệt tinh tú, váy mã diện thêu hoa như ý, toàn thân toát lên vẻ từ bi cát tường.Khăn choàng vai có hoạ tiết đám mây, nơi eo thắt đai lưng ngọc bích.Phó Thanh Vi cầm tấm bạch ngọc cuối cùng lên tay, mùng Tám chính thức nhậm chức.Dẫn theo cả bà xã đi cùng.Địa phủ.Nha môn chuyên xử lý công việc của Thành Hoàng.Lễ nhậm chức, dưới sự dẫn dắt của Phán quan Võ, người quản lý của hai mươi bốn ti (sở) thuộc địa phủ lần lượt tụ hội, đứng thành hàng phía dưới, đồng loạt khom người hành lễ, đồng thanh hô vang:"Tham kiến Thành Hoàng đại nhân!""Bình thân, miễn lễ."Ngày đầu đi làm, Phó Thanh Vi chủ yếu nhận mặt mọi người. Dễ nhận ra nhất chính là Nhật Dạ Du Thần (thần tuần tra ngày và đêm), Phán quan Văn và Phán quan Võ cầm sổ công tội đứng hàng đầu, tất nhiên là dễ nhớ.Phán quan Võ tướng mạo bình thường, nhưng thống lĩnh ba ngàn âm binh, Phó Thanh Vi ghi nhớ rõ khuôn mặt cô ấy.Còn những người khác...Phó Thanh Vi bắt đầu điểm danh từng người: "Thần Ti của Tốc Báo Ti đâu?""Thuộc hạ có mặt.""Quản lý của Công Quá Ti đâu?""Thuộc hạ có mặt.""Quan của Nghiệt Kính Ti...""Thuộc hạ ở đây." Một giọng nữ nhẹ nhàng đáp lại."Tướng quân Gông, Xiềng, tướng quân Ngưu, Mã đâu?""Mạt tướng có mặt!" Bốn vị tướng mặc khôi giáp bước ra chắp tay, lần lượt báo tên họ, giọng nói vang dội.Sau khi điểm danh xong, hai mươi bốn chủ ti giải tán về làm việc của mình. Phán quan Văn và Võ là người cuối cùng khom lưng rời khỏi công đường.Phó Thanh Vi đổ người ra bàn, không thèm giữ hình tượng: "Nhiều người quá đi, có hơi mắc bệnh sợ người rồi."Mục Nhược Thủy xót xa vuốt đầu nàng.Phó Thanh Vi ngồi dậy: "Hình như có người đến."Tiểu Lại đến trước công đường bẩm báo: "Chủ nhiệm Linh Quản Cục, Tuế Dĩ Hàn đến chúc mừng, xin cầu kiến Thành Hoàng đại nhân."Phó Thanh Vi thản nhiên: "Mời cô ấy đến phòng tiếp khách ở hậu điện, bản quan sẽ đến ngay.""Vâng!"Tiểu Lại đi rồi, Phó Thanh Vi bật cười hai tiếng.Mục Nhược Thủy véo nhẹ chóp mũi người phụ nữ trẻ.Miếu Thành Hoàng quản cả hai giới âm dương, người phàm chỉ có thể đứng trên mặt đất, không thể vào địa phủ.Phó Thanh Vi thân là Thành Hoàng, đi lại tự nhiên, nàng thuận tiện mở quyền "người nhà" cho Mục Nhược Thủy, để cô tự do qua lại giữa âm giới và dương giới.Tuế Dĩ Hàn đang đợi tân Thành Hoàng tại gian phòng bên trong hậu điện của miếu Thành Hoàng.Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.Dường như là hai người sóng vai nhau đi tới."Chủ nhiệm Tuế, lâu ngày không gặp, vẫn khỏe chứ?"Nghe thấy giọng nói trẻ trung, dịu dàng quen thuộc ấy, Tuế Dĩ Hàn quay đầu lại, món quà trong tay cô rơi bịch xuống đất.*Sau khi Cam Đường tốt nghiệp được hơn nửa năm, hiện cô đang thực tập ở văn phòng luật sư, làm việc như trâu ngựa, chỉ mấy tháng mà đã bị hành đến tơi tả.Đừng nói ba ngàn tệ, chỉ nhận được hai ngàn tệ một tháng, còn phải tự bỏ tiền túi lo chi phí đi lại.Cô thường than thở với Phó Thanh Vi, mà Phó Thanh Vi thì ban ngày thường không trả lời được tin nhắn, nói là tín hiệu không tốt.Cam Đường: [Không phải chứ chị em, rốt cuộc là cậu tới cái rừng sâu núi thẳm nào mà mất sóng luôn thế?]Phó Thanh Vi tới tối mới nhắn lại: [Nói ra cậu không tin đâu, mình đang đi làm ở âm phủ]Cam Đường: [Đúng là truyện cười từ địa ngục đấy]Phó Thanh Vi: [:)]Cam Đường cũng không hoàn toàn nghi ngờ. Dù sao thì Phó Thanh Vi vốn là đạo sĩ, có khi gần đây đang xử lý chuyện gì liên quan đến âm phủ thật.Phó Thanh Vi không nói với cô không phải vì lý do gì sâu xa, mà bởi vì Cam Đường là kiểu người hễ thấy miếu là vào vái, mà trùng hợp văn phòng nơi cô thực tập lại ở gần miếu Thành Hoàng nơi nàng đang làm việc.Nàng lại muốn xem xem khi nào cô mới phát hiện.Hôm đó, Cam Đường đưa xong tài liệu của văn phòng luật đến tòa án, bắt xe tới ga tàu điện ngầm để trở về, ngang qua Miếu Thành Hoàng.Cô dừng bước chân lại.Nghĩ nghĩ đến vận xui xẻo gần đây của mình, liền bước vào Miếu Thành Hoàng.Miếu Thành Hoàng nửa mới nửa cũ, không vì Thành Hoàng mới nhậm chức mà sửa sang lại, dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc công ở âm phủ, cứ thế dùng tạm vậy.Cam Đường chi số tiền lớn mua ba cây nhang, bước vào chính điện.Tượng thần ngồi phía trên đã được thay thế, đổi thành một nữ thần, mão phượng đính ngọc trai và ngọc bích, toàn thân được sơn đỏ thẫm mới tinh sáng bóng, tay cầm một miếng bạch ngọc, trang nghiêm và oai phong nhưng lại không mất đi sự từ bi, chăm chú nhìn người vào điện.Cam Đường ngắm nghía mặt vị Thành Hoàng mới, có chút giống chị em của cô, nhất là đôi mắt và sống mũi.Cam Đường không nghĩ nhiều, âm thầm cầu xin Thành Hoàng nương nương phù hộ mình phát tài. À, phải là kiểu không có điều kiện kèm theo.Cô cắm nhang lên.Rồi thành kính bái ba cái.Trong không khí mơ hồ truyền tới một giọng tiếng cười khẽ, như thể là ảo giác của cô.Lúc sắp đi, cô ngoái đầu lại nhìn mấy lần vị Thành Hoàng mới, gần bước ra cửa điện thì hỏi người coi miếu đứng ở cửa: "Miếu chúng ta đổi Thành Hoàng mới rồi à?""Đổi rồi.""Thành Hoàng mới tên gì vậy?" Cam Đường cũng chẳng rõ vì sao mình lại hỏi một câu kỳ lạ như thế, chẳng lẽ người này họ Phó được à?Người coi miếu chắp tay hướng lên, cung kính đáp: "Vị này là Thành Hoàng Phó vừa nhậm chức."Cam Đường: "......"Cam Đường lập tức phóng vọt trở vào trong điện, tới lui chăm chú quan sát tượng thần kia một hồi, phát ra một tiếng vừa khó tin vừa vang vọng ba ngày không dứt."Hả?!!"***Lời tác giả:Cam Đường: Không phải chứ, chị em à, cậu [???]Ngoại truyện đang cập nhật hằng ngày, không xin nghỉ thì sẽ cập nhật lúc 8 giờ tối~ [Kẹo cam]Mau khen tôi mau khen tôi.Lớp học nhỏ về kiến thức của Thạch Lựu: Thành Hoàng là tín ngưỡng bản địa của Đạo giáo, xưa nay người được phong làm Thành Hoàng nếu không phải trung thần lương tướng thì cũng là người có công với nhân dân, thương dân như con (ngoại trừ họ hàng được hoàng đế trực tiếp phong), chẳng hạn như Văn Thiên Tường, Nhạc Phi,... Thành Hoàng là thần linh quan trọng duy trì trật tự âm dương, bảo vệ thái bình, ngày xưa hầu như mỗi thành phố đều có một vị Thành Hoàng riêng, là thần bảo vệ địa phương, có nguồn gốc lịch sử lâu đời. Diêm Vương vốn là tín ngưỡng ngoại lai từ Phật giáo du nhập vào, sau khi trải qua bản địa hóa và biến đổi, hình thành hệ thống "Thập điện Diêm La" quen thuộc ngày nay.Hiện giờ, tín ngưỡng Thành Hoàng bản địa trái lại không nổi tiếng bằng Điện Diêm La nữa.