[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C164 - Kết Thúc Chính Văn - Bên nhau năm này qua năm khác
Mục Nhược Thủy ngủ một giấc thật sâu rồi tỉnh dậy."Người cảm thấy thế nào?" Phó Thanh Vi đang canh bên giường liền vội vã cùng thấp thỏm hỏi.Mục Nhược Thủy được nàng đỡ ngồi dậy, đón lấy ánh mắt của Phó Thanh Vi, mím môi: "Không có gì cả.""Ký ức?""Ừm."Phương pháp luyện cương thi cổ xưa, quên tất cả mọi thứ. Họ tên, thân thế, xóa sạch như tờ giấy trắng.Dù không có phong ấn của Phó Thanh Vi, cô cũng đã quên sạch cuộc đời của Cơ Trạm Tuyết truớc đó.Thất tình lục dục đều hóa thành tro bụi.Phó Thanh Vi sớm đã đoán ra khả năng này, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng. Giờ hy vọng cuối cùng tan biến.Ký ức của cô, e rằng không thể trở lại.Mục Nhược Thủy cố gắng lục tìm ký ức thời Dân Quốc, đầu óc trống rỗng, trong lòng ngổn ngang.Cô đã khó khăn lắm mới hạ quyết tâm đối diện quá khứ, quá khứ lại vung tay tát thẳng vào mặt, nói với cô rằng con đường này vốn là ngõ cụt, cho dù có đấu tranh, cũng uổng công vô ích.Phó Thanh Vi an ủi: "Không sao đâu, người không nhớ cũng không sao."Mục Nhược Thủy nhìn nàng: "Nhưng em có vẻ để tâm hơn ta, có thất vọng không?"Phó Thanh Vi lắc đầu: "Chỉ cần người ở bên em, những thứ khác không quan trọng."Mục Nhược Thủy rời giường rửa mặt thay đồ, đứng ngẩn người trước gương một lúc, rồi đi ra sân nhỏ ngập ánh bình minh, ngồi xuống cạnh Phó Thanh Vi đang ngắm cảnh trên ghế mây.Phó Thanh Vi nhường một nửa chỗ cho cô, tay đặt nhẹ lên lưng cô.Mục Nhược Thủy nói: "Trước khi em giải phong ấn cho ta, đôi lúc ta có nhớ lại vài mảnh ký ức.""Sao?" Phó Thanh Vi nghiêm túc nhìn cô.Mục Nhược Thủy nói: "Vì ký ức từng bị động tay, nên mỗi lần nhớ lại sẽ quên đi rất nhanh, vì vậy ta đã bấm vào trong lòng bàn tay. Ký ức biến mất, nhưng vết bấm thì không.""Em còn nhớ lần ta và em đi lên núi Các Tạo không, khi đó ta vừa thu nhận em làm đồ đệ, ngày cuối trên đường về, chúng ta từng đi dạo ở một nơi."Phó Thanh Vi có chút ấn tượng.Khi đó hai người cùng ăn mì trong quán, vì quá cay nên Mục Nhược Thủy đi mua nước, rồi đứng ngẩn ra tại chỗ.Sau đó Phó Thanh Vi hỏi, cô nói mình quên mất điều gì đó."Cho nên......"Mục Nhược Thủy nói: "Ngày đó ta không phải chỉ quên một lần, mà là hai lần. Tức là ta đã hai lần nhớ đến em."Mắt Phó Thanh Vi sáng rực lên."Ý người là......""Có lẽ vẫn còn cơ hội khôi phục ký ức, dù không hoàn toàn, ít nhất có thể nhớ được một ít.""Cần một cơ duyên.""Ừ."Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải hoàn toàn vô vọng.Mục Nhược Thủy thấu hiểu: "Thanh Vi, em thật sự rất để ý việc ta có thể khôi phục ký ức."Phó Thanh Vi thuận theo: "Người cũng rất để ý cảm xúc của em, đúng không?""......"Tấm lòng yêu vợ của Quán chủ Mục lại bị vạch trần một cách đường đường chính chính, cô phẩy tay áo một cái, đứng dậy bỏ đi.Với tính cách của Mục Nhược Thủy, sao có thể cố chấp với quá khứ, lại càng không thể chủ động nói ra điều chưa chắc chắn chỉ để cho Phó Thanh Vi một tia hy vọng.Phó Thanh Vi nhìn bóng lưng cô rời khỏi cổng viện, khẽ mỉm cười.Bỗng nhiên, sắc mặt nàng chợt biến đổi."Nhược Thủy!"Thân hình nàng biến mất khỏi chỗ cũ, xuất hiện ngay trước mặt Mục Nhược Thủy. Cô nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của nàng, chợt nhận ra bản thân đã phạm phải một sai lầm lớn.Cô không nên để nàng nhìn thấy bóng lưng mình nữa.Mục Nhược Thủy đưa tay ôm lấy nàng, hôn lên tóc mai người phụ nữ trẻ để trấn an: "Ta sai rồi, ta chỉ muốn vào rừng đi dạo thôi. Chúng ta cùng đi, được không?"Phó Thanh Vi vùi mặt vào hõm vai cô, khẽ gật đầu.Mục Nhược Thủy nắm tay nàng, cùng nhau đi về phía rừng cây. Ánh mắt Phó Thanh Vi dừng lại ở một hướng nào đó trong vài giây, rồi thu về.Ngoại trừ con đường lên xuống núi, nàng chưa từng thực sự đi dạo trong khu rừng này. Hai người đi một lúc thì trước mắt xuất hiện một vườn rau nhỏ, những luống rau xanh mướt trong mùa đông trông thật thích mắt.Mục Nhược Thủy dừng lại, hỏi: "Vườn rau này cũng là em khai khẩn à?""Ừm. Trước đây khi em cuốc đất gieo hạt, người ở bãi đất bên cạnh luyện kiếm."Phó Thanh Vi quan sát biểu cảm của thê tử, quả nhiên lúc này Mục Nhược Thủy lại đổi sang gương mặt vô cảm."Còn có......" Giọng nàng nhỏ dần, "Người gọi em là tỷ tỷ, nhờ em dạy người."Mục Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng.Dù sao cũng không có gì vui.Sư tôn thành đồ đệ, rồi lại biến thành tiểu muội muội, đúng là tụt bậc hàng loạt.Cô nghi ngờ một phần lý do mình không nhớ ra chuyện cũ, chắc chắn là vì bản thân không muốn đối diện với những điều này.Mục Nhược Thủy rời khỏi vườn rau, đi ngang qua kết giới luyện kiếm. Vì không giỏi trận pháp, nên đây chắc chắn cũng là do Phó Thanh Vi bố trí.Trên bầu trời đạo quán, một vệt sáng lướt qua. Tương Tư Kiếm ứng theo lời triệu hồi của Phó Thanh Vi mà bay đến. Nàng cầm kiếm, đưa chuôi kiếm ra ngoài, dịu dàng nói: "Thử xem? Để vi sư xem kiếm thuật của người tiến bộ đến đâu rồi?"Mục Nhược Thủy mặt không đổi sắc: "Vừa hay, vi sư cũng muốn xem tu vi hiện tại của em đã đạt đến mức nào."Phó Thanh Vi hừ một tiếng.Hai người "bế tắc" một lúc, Mục Nhược Thủy nói: "Hay là chúng ta đánh một trận đi."Phó Thanh Vi: "Kết giới này chịu không nổi, núi sẽ sập đấy."Mục Nhược Thủy: "Đánh trên giường cũng được."Phó Thanh Vi: "Vậy thì có khác gì em nhận thua đâu?"Hai người đùa giỡn vài câu, rồi nhìn nhau cười.Đánh nhau là chuyện không thể nào. Phó Thanh Vi ngồi bệt xuống đất, Tương Tư Kiếm đặt bên trái nàng. Mục Nhược Thủy ngồi bên phải nàng, hai người sóng vai dựa vào gốc cây trò chuyện, gió mát hiu hiu."Sư tôn, nước của người ít quá.""Chuyện này, tối hôm kia, em đã muốn nói rồi đúng không? Nhịn đến tận bây giờ, khổ cho em quá.""Tại sao vậy? Rõ ràng người tên là Nhược Thủy mà.""Khi em đặt tên cho ta, thật sự không có chút tư tâm nào sao?""Có chứ, em hy vọng người là một con mèo nhỏ nhiều nước.""Từ hôm nay trở đi, em tên là Mục Nhược Thủy, còn ta là Phó Thanh Vi. Ai bảo em nhiều nước hơn ta, em có ba điểm nước, ta chỉ có một.""Ê, chúng ta nói chuyện kiểu này có ổn không?""Đạo lữ nào đang tình cảm mặn nồng mà không nói chuyện giường chiếu chứ? Huống hồ, chúng ta đang ở trong kết giới, không sao cả.""Thật ra em luôn tưởng tượng một lần gối đất nằm sương, người và em......""Xin lỗi, mức độ này vi sư không đỡ nổi.""Ha ha ha ha."Cuối cùng, hai người nằm giữa trời đất, chẳng làm gì cả, chỉ nhắm mắt ngủ, thời gian cứ thế trôi qua.Họ có một khoảng thời gian dài để tiêu hao.Nằm một lúc, chân của Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi đồng thời duỗi về phía đối phương, gác lên bắp chân nhau, chồng lên nhau một trước một sau. Mục Nhược Thủy hơi nhỉnh hơn một chút, chiếm thế thượng phong.Nhưng cô đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.Lạ thật, chẳng phải trước giờ Phó Thanh Vi luôn gác chân lên cô sao? Sao lần này cô lại ra tay trước?Thậm chí còn muốn leo lên người nàng để ngủ.Không phải để làm gì cả, chỉ đơn thuần là ngủ, dù rằng bây giờ hai người đã cao ngang nhau.Mục Nhược Thủy nghiêng người, liếc nhìn Phó Thanh Vi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, rồi leo lên.Cảm giác có một trọng lượng đột ngột đè xuống, Phó Thanh Vi mở mắt: "Sư tôn, người......"Không lẽ thật sự định cùng em chiến đấu giữa thiên nhiên sao? Em em em còn chưa chuẩn bị tinh thần.Mục Nhược Thủy dịch xuống một chút, hai tay ôm lấy eo nàng, gò má gối lên nơi mềm mại trước ngực người phụ nữ trẻ.Phó Thanh Vi suy nghĩ một chút, giọng dịu dàng cất lên: "Mèo con của ai thế này?"Bộ não của Mục Nhược Thủy không nghe theo sự sai khiến của bản thân: "Của chị."Hỏng rồi! Chắc chắn không phải tự cô nói ra câu này.Phó Thanh Vi cong môi cười, hôn nhẹ lên đôi môi cô, nói: "Mèo con cũng có thể lật mình làm chủ nhân đấy."Mục Nhược Thủy hoàn hồn: "Ta nghi ngờ 'làm' em nói không thuần khiết chút nào."Phó Thanh Vi tỏ vẻ vô tội: "Người cũng có thể không thuần khiết mà 'làm' em."Mục Nhược Thủy nhìn quanh, bầu trời cao sáng rõ, nơi hoang dã không có gì che chắn, không chừng còn có côn trùng bò qua, đến lúc đó chúng mà leo lên người Phó Thanh Vi thì không hay lắm.Chỉ có cô được phép ở trên thân thể nàngMục Nhược Thủy bây giờ đã lớn rồi, không còn là Cơ Tạm Tuyết bốn tuổi, cũng chẳng phải thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên đường cong nơi cổ Phó Thanh Vi, rồi trở mình nằm sang bên cạnh.Thế nhưng, lần này lại đến lượt Phó Thanh Vi lén lút leo lên người cô.Mục Nhược Thủy: "......"Thật là ấu trĩ.Hai đời quán chủ của Bồng Lai, cộng lại gần hai trăm năm mươi tuổi, mà lại làm mấy chuyện chẳng đứng đắn thế này.Mục Nhược Thủy thầm phàn nàn trong lòng, nhưng vẫn giơ tay ôm lấy eo nàng.Phó Thanh Vi ấn ấn lên người cô: "Chẳng trách trước đây người thích ngủ trên người em, thì ra mềm thế này.""Ta ngủ đến bao nhiêu tuổi?""Khoảng mười tuổi, lúc bắt đầu dậy thì thì không cho ngủ nữa.""Em cũng thật cưng chiều cô ấy.""...... Sư tôn, người như vậy không sợ tinh thần rối loạn sao?""Vi sư sẵn lòng, hừ."Phó Thanh Vi ngủ một giấc ngon lành trên chiếc đệm mới, đến khi tỉnh dậy, hoàng hôn đã buông xuống, mang theo cảm giác tịch mịch của đất trời, giống như những buổi sớm mai nàng từng thức dậy ở Bồng Lai.Nhưng lần này, nàng không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì Mục Nhược Thủy vẫn đang nằm dưới cơ thể nàng.Một tay cô ôm lấy nàng, mái tóc dài đen nhánh xõa ra trên nền đất được lót áo bào xanh, đôi mày thư thái, hơi thở đều đặn khi ngủ say.Phó Thanh Vi cúi xuống, hôn nhẹ lên chóp mũi cô.Mục Nhược Thủy thuận thế tỉnh lại, ánh mắt vừa chạm đến nàng, môi đã tự động nhếch lên: "Tỉnh rồi?"Phó Thanh Vi khẽ ừm một tiếng, dính lấy thê tử làm nũng một lát.Mục Nhược Thủy đỡ nàng ngồi dậy, thu dọn ngoại bào của mình trên mặt đất, phủi bụi và lá cỏ.Phó Thanh Vi quay người về phía ánh hoàng hôn và những tầng mây rực rỡ, vươn người thật dài."Đã lâu rồi em mới ngủ ngon như vậy."Mục Nhược Thủy bước tới, nắm lấy tay nàng, đan mười ngón tay vào nhau rồi khẽ lắc lắc: "Đi thôi, chúng ta về nhà.""Ừm, về nhà thôi."Hai người bước ra khỏi kết giới, ánh chiều tà trên đỉnh núi nhuộm đỏ nửa bầu trời, từng mảng mây lớn đổ xuống khu rừng, kéo dài mãi đến tận đạo quán phía cuối con đường.*Từ sau khi Phó Thanh Vi trở về, mỗi bình minh và hoàng hôn ở Bồng Lai đều trở nên rực rỡ khác thường.Tựa như bất cứ lúc nào, Thiên Môn cũng có thể mở ra, mây lành vạn dặm, tiên nhân từ Côn Luân sẽ bay đến, dẫn dắt nàng phi thăng.Phó Thanh Vi lần lượt dâng hương cho Tây Vương Mẫu, Huyền Nữ Nương Nương và Hậu Thổ Nương Nương. Nàng đứng trước tượng Tây Vương Mẫu khấn nguyện rằng nàng không muốn thành tiên. Bất kể là quá khứ hay hiện tại, mỗi ngày nàng đều dâng hương cầu khấn trước tượng thần, không vì điều gì khác, chỉ mong cầu được đoàn tụ với thê tử.Phó Thanh Vi thành thật nói với Mục Nhược Thủy về việc mình sắp phi thăng và nỗi lo trong lòng.Đồng thời, nàng cũng đã nghĩ sẵn đối sách.Nhân gian không thể dung chứa sức mạnh của tiên nhân, với tu vi hiện tại nàng không thể ở mãi nơi trần thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa đi."Nếu người không thể đi cùng em, em nguyện bỏ hết tu vi, không làm tiên nữa."Mục Nhược Thủy chạm lên gương mặt kiên định của nàng, khẽ thở dài: "Thật tiếc cho trăm năm tu hành của em.""Tu hành không đáng tiếc, đáng tiếc là em chỉ có thể bầu bạn cùng người mấy chục năm.""Em ở bên ta, một năm bằng trăm năm, sao lại không tính là thiên trường địa cửu?""Sư tôn, dạo này người nói chuyện khéo thật đấy.""Vi sư luyện xong khóa học EQ rồi.""Thật không?""Giả đấy." Mục Nhược Thủy bật ngón tay búng trán nàng, nói, "Chọc em thôi, vẫn dễ bị lừa như vậy."Côn Luân phần lớn là không cho mang theo người nhà phi thăng, huống hồ với thân phận của Mục Nhược Thủy, so với tiên càng giống ma hơn. Nếu không thể tiến thêm một bước để đắc đạo, thiên giới sao có thể chủ động dung nạp cô?Nhưng Phó Thanh Vi đã quyết tâm đập nồi dìm thuyền*, cái gì cũng không cần, Côn Luân hẳn sẽ không đến mức phải đánh gãy uyên ương, chia rẽ đôi lứa.*破釜沉舟: dựa theo tích Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.Nếu nhất định phải chia cắt bọn họ, thì Phó Thanh Vi sẽ cùng tiên nhân kia liều chết một phen!Mục Nhược Thủy đang nấu cơm tối trong bếp, nàng thì ngồi trên ghế mây ngoài sân, ngẩng đầu nhìn tầng mây lành và vạn đạo kim quang kéo về phía mình. Tương Tư Kiếm cảm nhận được sát ý từ nàng, liền rung lên trong vỏ kiếm, lớp vỏ ngoài phủ kín băng tuyết.Tầng mây lành kia dừng lại giữa không trung, không bay tới nữa.Lúc ăn tối, Mục Nhược Thủy liếc nhìn lịch trong điện thoại, chợt nói: "Sắp đến Tết rồi đấy.""Thật không?""Thật." Mục Nhược Thủy đưa điện thoại cho nàng xem, nay đã là ngày hai mươi hai tháng Chạp."Lâu rồi không đón năm mới." Phó Thanh Vi đặt chén xuống, cảm thán.Một lúc sau, nàng cúi đầu, khẽ lau đi khóe mắt đã ươn ướt.Mục Nhược Thủy nhìn thấy từ đầu đến cuối, bất mãn nói: "Sao em lại lén khóc sau lưng ta?"Phó Thanh Vi bật cười: "Không biết nữa, chắc bệnh rồi, tự dưng lại sĩ diện như vậy.""Qua đây ngồi, để ta liếm cho em.""Đang ăn cơm mà.""Ta nói là liếm nước mắt, em đang nghĩ gì vậy?""...... Em cũng nói là nước mắt mà." Quán chủ Phó cố gắng vớt lại thể diện.Đến tối, Mục Nhược Thủy thật sự liếm nước mắt cho nàng, vừa liếm vừa nói: "Sao em nhiều thế, làm sao để ra được như vậy?""Sư tôn muốn học không?""Để lát nữa đi, vi sư làm mặt nạ tay trước.""Tay trái cũng làm à?""Ừm, có thể thử xem sao."Tay phải của Mục Nhược Thủy có vết chai mỏng do luyện kiếm, còn tay trái thì mịn màng, thon dài, lực phát ra cũng khác nhau, dù là cùng một người, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt.Phó Thanh Vi thả lỏng cả cơ thể lẫn tâm hồn, đắm chìm trong cảm giác triền miên không dứt, chưa đến nửa đêm đã sảng khoái mà thiếp đi.Mục Nhược Thủy giúp nàng thu dọn, quỳ bên cạnh nàng, tò mò dùng tay nàng chạm thử vào môi mình.Cô hé môi, cắn lấy đốt ngón tay nàng, từng đốt từng đốt nuốt vào.Hình như không còn khó như lần trước nữa rồi.Mục Nhược Thủy cầm lấy ngón tay nàng đưa qua lại bên môi mình hai lần, sống lưng khẽ run lên, rồi buông tay ra.Lần...... lần sau đi.Một ngón trỏ của Phó Thanh Vi phủ đầy ánh sáng lấp lánh.Mục Nhược Thủy quỳ một lúc để bình tĩnh lại, tự mình xử lý xong, rồi nghiêng người nằm cạnh Phó Thanh Vi. Cô vừa nằm xuống, Phó Thanh Vi đã lăn qua ôm lấy cô.Mục Nhược Thủy ôm eo nàng, khẽ thử gọi: "Thanh Vi?"Phó Thanh Vi hơi thở đều đặn, dài và nhẹ.May mà đã ngủ rồi.Mục Nhược Thủy khép mắt, lắng nghe tiếng thở của nàng, dần chìm vào giấc mộng.Ngón trỏ từng bị ngậm của Phó Thanh Vi khẽ nhúc nhích một chút.Trăng lặn ở phía tây, ước mơ của con người thành sự thật.*Tiên nhân được Côn Luân phái đến nghênh đón nàng mãi vẫn chưa hạ giới, tầng mây lành trên trời cũng lững lờ trôi.Phó Thanh Vi coi như không nhìn thấy, lòng tràn đầy mong đợi đón cái Tết đầu tiên bên Mục Nhược Thủy sau khi đoàn tụ.Cũng là cái Tết đầu tiên của nàng sau chín mươi hai năm xa cách.Ngày hai mươi bảy tháng Chạp, ban ngày Phó Thanh Vi ca hát khắp nơi, chơi đùa một ngày trong rừng, còn nhảy xuống hồ bơi một vòng, tối đến liền đi ngủ sớm.Nàng có một giấc mộng.Dường như nàng đang đứng trong một vùng ánh sáng trắng, hoặc đang dẫm trên tầng mây lành, khắp nơi trước mắt đều là một màu tuyết trắng.Một vị tiên nhân cưỡi hạc xanh bay ngang qua, quay đầu nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, cô bay về chỗ cũ với một tiếng vút."Phó Thanh Vi?""Là tôi.""Chao ôi, đi một vòng lớn vậy, cuối cùng cũng tìm thấy cô."Tiên nhân từ lưng hạc xanh nhẹ nhàng đáp xuống, dưới chân tự động hiện ra đám mây lành, tà áo trắng tung bay, toàn thân tỏa kim quang, cô đối diện nàng và mở ra một cuộn lụa."Thừa thiên pháp chỉ, phụng Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ, sắc rằng:Nay có người phàm tên Phó Thanh Vi, một trái tim nhân hậu, cứu đời an dân, đức hạnh toả sáng. Tiêu tai giải nạn, bảo hộ bách tính... trải qua gian truân, công đức viên mãn. Nay ban thần vị, phong làm Thành Hoàng, cai quản quỷ giới, quản lý một phương thái bình.Phân định trật tự âm dương, chấp chưởng luân hồi thiện ác.Khâm thử!"Phó Thanh Vi hai tay trịnh trọng tiếp lấy cuộn lụa, cúi mình nói: "Tạ ơn Hậu Thổ Nương Nương."Sáng sớm hôm sau.Phó Thanh Vi tỉnh dậy sau giấc mộng, Mục Nhược Thủy dậy sớm hơn nàng, đang ngồi sau bàn đọc sách.Phó Thanh Vi mặc áo ngủ bước đến bên cô, ngơ ngác gọi: "Nhược Thủy."Mục Nhược Thủy: "Sao vậy?"Phó Thanh Vi nhìn lòng bàn tay phải trống rỗng, khẽ động tâm niệm, một cuộn văn thư buộc bằng dây đỏ xuất hiện trong không trung.Mục Nhược Thủy đón lấy, nhìn thấy hàng chữ trên đó: «Chiếu phong Phó Thanh Vi làm Thần Thành Hoàng của thành phố Hạc»Cô dụi dụi mắt.Phó Thanh Vi ngây người: "Em hình như đã trở thành Thành Hoàng rồi."Hai người chụm đầu đọc đi đọc lại hàng chữ vàng sáng lấp lánh trên văn thư, xúc động đến mức ôm chầm lấy nhau.Không cần phi thăng lên Côn Luân nữa, cũng không cần hủy toàn bộ tu vi, nàng có thể ở lại nhân gian.Tuy phải đến địa phủ làm việc, nhưng địa phủ và trần gian thông nhau, tan ca vẫn có thể về nhà ăn cơm.Quan trọng nhất là nàng đã thành thần rồi, giống như Mục Nhược Thủy, sở hữu sự bất tử. Bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi.Phó Thanh Vi lập tức đến Hậu Thổ Điện dâng nén nhang to nhất.Mục Nhược Thủy cùng nàng quỳ lạy Hậu Thổ Nương Nương. Lúc thành thân bọn họ chưa từng bái thiên địa cao đường, lúc này nghiêm chỉnh khấu đầu lại ba lạy, sự thành kính và biết ơn hơn bất cứ lúc nào.Đồng thời cũng bái lạy cả Tây Vương Mẫu và Huyền Nữ Nương Nương, đốt nén nhang lớn giống nhau.Tạ ơn Côn Luân đã thành toàn.Những đám mây lành lơ lửng trên bầu trời đạo quán Bồng Lai cũng tan đi, thay vào đó là muôn trượng hào quang từ đỉnh mây tỏa xuống.Dân công sở của thành phố Hạc đang hối hả trong giờ cao điểm đều ngẩng đầu lên, chụp lại bầu trời rực rỡ tuyệt vời bên ngoài thành phố.*Ngày hai mươi tám tháng Chạp.Hai người lái xe vào thành phố mua sắm.Ngày cận Tết, siêu thị lớn chật kín người đến mua sắm, đông như trẩy hội.Phó Thanh Vi sợ Mục Nhược Thủy không quen, nhưnh nàng lại không muốn đi một mình, đắn đo một lúc vẫn định chọn phương án sau.Nhưng Mục Nhược Thủy đã chủ động khoác tay nàng, mỉm cười: "Đi thôi."Nguyện vọng lớn nhất đời này của cô đã đạt được, còn chuyện gì đáng để nổi giận nữa? Cô sẽ đối xử dịu dàng với cả thế giới này.Một đứa bé va vào chân nàng, Mục Nhược Thủy mỉm cười: "Em bé, không sao chứ?"Phó Thanh Vi: "......"Là nàng đã lo xa rồi.Sư tôn thật sự rất vui vẻ.Tất nhiên nàng cũng chẳng kém.Từ hôm qua đến giờ mặt cười đến mức muốn đơ ra luôn.Đứa bé xin lỗi xong rồi chạy mất, Mục Nhược Thủy hỏi: "Vậy có tính là công dân của em không?"Phó Thanh Vi cười, sửa lại: "Chừng nào chết rồi mới tính, em quản chuyện âm giới mà.""Nếu tất cả bọn họ chết hết, thì đều do em quản lý à?""Đúng vậy."Người đi đường nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người không khỏi ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt không giấu được kinh ngạc.Phó Thanh Vi nói khẽ: "Đừng nói mấy chuyện này ở đây, em sợ lát nữa sẽ bị bắt vì nghĩ tụi mình bị bệnh thần kinh."Mục Nhược Thủy: "Ha ha ha."Mua xong thịt, trứng, rau, sữa cùng các đồ dùng hàng ngày, Phó Thanh Vi đẩy xe hàng bằng hai tay, Mục Nhược Thủy khoác tay nàng bằng một tay, đi ngang qua khu trưng bày rượu."Muốn mua một chai không?""Sao tự nhiên lại muốn mua rượu?" Phó Thanh Vi nhớ xưa nay cô chỉ uống nước lọc, chưa bao giờ tỏ vẻ thích rượu trước mặt mình."Ăn mừng một chút.""Vậy người lấy đi."Mục Nhược Thủy đưa tay lướt qua dãy kệ dài, chọn một chai rượu vang đỏ, đặt vào xe hàng.Phó Thanh Vi tiếp tục đẩy xe đi về phía trước, tiện miệng nói: "Trẻ con không được phép uống rượu đâu."Giọng Mục Nhược Thủy từ phía sau chậm rãi vang lên:"Hai mươi tuổi rồi, có thể uống."Phó Thanh Vi lập tức quay đầu lại.Lúc hai người chất đồ lên cốp xe, viền mắt Phó Thanh Vi vẫn còn hơi ươn ướt.Điểm đến cuối cùng, họ ghé mua pháo hoa. Mục Nhược Thủy đứng bên lề đường đông đúc xe cộ.Những toà cao ốc hiện đại xung quanh dường như mờ đi, thay vào đó là những căn nhà thấp bé, mộc mạc. Tiệm pháp khí, tiệm vải, tửu lâu, tạp hóa... từng chiếc xe lừa chở đầy đồ Tết lọc cọc đi trên đường đá xanh, hướng về cổng thành.Một lớn một nhỏ, hai bóng dáng dần xa.Ở cuối con đường, họ ngồi trên xe lừa ngoái đầu lại, mỉm cười nhìn về phía Mục Nhược Thủy.Cốp xe đóng lại rầm một tiếng, Phó Thanh Vi vẫy vẫy tay trước mặt cô: "Nhược Thủy?"Mục Nhược Thủy: "Ta không sao, chỉ là nhớ lại một vài chuyện cũ.""Người cứ từ từ nhớ, không cần vội.""Ừ."Sau này họ sẽ còn rất nhiều năm nữa.Sáng giao thừa, hai người lén lút, không hẹn mà cùng nhau bước vào phòng riêng của mình.Phó Thanh Vi lén lút vào căn phòng nhỏ lúc ban đầu của mình, đóng kín cửa sổ và cửa ra vào.Mục Nhược Thủy xong việc sớm hơn, cũng không vào làm phiền nàng, chủ động chuẩn bị một bữa cơm tất niên phong phú.Hai chú mèo nhỏ đã được ăn bữa chiều, lúc này đang rượt đuổi nô đùa trong sân. Mùi thức ăn lan toả khắp nơi, Tiểu Tam Hoa bước chầm chậm từ cửa bếp vào, thò đầu ngó nghiêng.Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy đang dùng bữa, thấy nó dụi đầu vào chân làm nũng, liền mang đĩa tôm luộc đã chuẩn bị sẵn đặt xuống đất.Tiểu Tam Hoa cắm đầu ăn ngấu nghiến.Mục Nhược Thủy nửa vui nửa trách: "Chỉ có nó là tham ăn."Phó Thanh Vi làm bộ thở dài: "Cũng không biết ai chiều nó thành ra thế?"Mục Nhược Thủy nghiêm túc: "Nó chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà."Phó Thanh Vi khẽ hắng giọng."Vậy thì, người muốn con mèo nhỏ này, hay là muốn em, một con mèo nhỏ biết chiều chuộng và 'nhiều nước' hơn?""Lần này em hết biết ngại rồi à?""Buổi tối rồi mà, mau trả lời đi.""Muốn em, vì ta thích em."Phó Thanh Vi vốn muốn nghe cô tỏ tình, lúc này lại nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, ngược lại hơi ngại ngùng. Những lời ngọt ngào như thế, có thể để dành đến đêm khuya hơn, thì thầm bên tai nhau.Mục Nhược Thủy thấy nàng không được tự nhiên, liền mỉm cười: "Ăn cơm thôi.""Ừ."Pháo hoa dưới núi đã bắt đầu được bắn lên. Sau bữa tối, Phó Thanh Vi vội vàng mang đống pháo hoa mới mua ra sân, đặt ở một góc rồi châm lửa.Vút——Từng chùm pháo hoa nối tiếp nở rộ trên bầu trời đêm, hai người hai mèo đứng dưới mái hiên, từng đôi một nép sát vào nhau, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ khắp bầu trời.Mọi chuyện của ngày hôm qua đã hóa thành pháo hoa huy hoàng, kiếp này sẽ không còn chia ly và lưu lạc nữa.Chùm pháo cuối cùng vụt tắt, ánh đèn trong Bồng Lai Quán cũng đồng loạt tối đi.Phó Mục mỗi người từ phòng riêng bước ra, trong tay cầm một chiếc đèn thỏ, mắt điểm chu sa đỏ, sống động như thật.Phó Thanh Vi bật cười trước, Mục Nhược Thủy nhìn nàng, cũng mỉm cười theo.Hai người cùng xách đèn đi đến giữa sân, đưa tay ra trao đèn cho nhau, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm nhau.Cả hai nhìn nhau, khẽ nhếch môi, dịu dàng trao lời chúc:"Năm mới thuận lợi và may mắn, không bệnh không tai.""Ở bên nhau năm này qua năm khác."***Lời tác giả:Chúc CP Phó Thủy nan thu (CP Thanh Thủy), năm này qua năm khác, trường trường cửu cửu.- Kết thúc chính văn -Vẫn còn một số phần nối tiếp và ngoại truyện, tạm thời dự kiến gồm:1. Thành Hoàng nhậm chức.
2. Hành trình khôi phục ký ức của Đại Mục.
3. Đại hôn (viết nhiều CP quá nên không chắc sẽ có).
4. Sẽ tiếp tục... (tuỳ cảm hứng và sự nhiệt tình của mọi người).Chú thích: Thành Hoàng là "quan phụ mẫu" của âm giới, sếp trực tiếp của Mã tỷ. Kết thúc bằng Thành Hoàng tiết lộ một điềm báo trước đó mà chưa ai chú ý. Bồng Lai Quán có ba bức tượng thần: Tây Vương Mẫu (quản trời), Hậu Thổ Nương Nương (quản đất), Huyền Nữ Nương Nương (chiến thần). Đại Phó rốt cuộc là người phàm hữu duyên, hay là tiên nhân hạ phàm độ kiếp? Nàng tự xưng là "đệ tử dưới trướng Huyền Nữ Nương Nương", hay thật sự là đệ tử của người. Nàng bái Tây Vương Mẫu trước, nhưng tượng thần cuối cùng được thỉnh vào Bồng Lai Quán lại là Hậu Thổ Nương Nương. Có khi nào tiên nhân Côn Luân xuống trần độ kiếp, cuối cùng lại bị âm phủ nẫng tay trên? [Để tôi xem] [Để tôi xem]Bao gồm cả việc mọi người thắc mắc: lần đầu tiên nàng thỉnh thần là mời ai? Là âm thần quen biết từ thời Dân Quốc? Hay là đồng liêu lúc còn làm thần tiên?Nói rõ quá thì mất vui, nên đành để lại khoảng trống vậy. [Đầu mèo tam thể]Editor: Cuối cùng sau khoảng 5 tháng thì đã xong chính văn 🎉🎉🎉. Sau đây sẽ là nhắc lại và bàn luận chi tiết thành thân ở đầu chương 1. Mình nghĩ đó không phải của Đại Phó và Tiểu Tuyết. Trong mơ cả hai đều mặc hỷ phục, có bái đường, và có mở khăn che mặt, trong khi với Tiểu Tuyết đúng hơn chỉ thay hỷ phục cho cô chứ không có thành thân, bản thân Tiểu Tuyết cũng nói không thể dành danh phận "thê tử" với Mục Nhược Thủy. Bên cạnh đó thì lúc này Phó Thanh Vi cũng không có ký ức với Tiểu Tuyết, mình đoán trong mơ là kiếp trước của Phó Mục. Không nghĩ cảnh này là sạn nên phải tiếp tục overthinking...- Từ cái tựa Phạm Thượng thì mình nghĩ ngay đến việc tiên và ma yêu nhau, đụng trúng chỗ ngứa của Thiên Đạo (bìa truyện đầu tiên ra đời).- Về việc trước đó Phó Thanh Vi là tiên thì từ cách nói chuyện của âm thần và tiên nhân thì mình nghĩ họ là bạn tiên của Phó Thanh Vi. Ông thần thì theo kiểu "Ủa, cũng có ngày m nhờ t hả?", còn với tiên nhân khi lần đầu gặp mặt đáng lẽ phải hỏi "Ngươi là Phó Thanh Vi?" thì lại hỏi "Phó Thanh Vi?", giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại trên đường. Ngoài hint âm thần và tiên nhân, còn có tên quyển cuối "Đào hoa tiên trồng hoa đào", nhưng cả quyển không thấy nhắc đến cô tiên hoa đào nào hết. Nếu thật sự là đào hoa tiên thì phù hợp với việc nàng luôn thơm. Bên cạnh đó, nàng nói dối là đệ tử của Huyền Nữ mà không hề bị trách phạt, được thờ cúng khi còn sống nhưng không tổn thọ, chẳng những vậy chỉ sau 2 năm trừ yêu diệt ma đã có kim quang, trong khi thời đó có nhiều đạo sĩ cũng trừ yêu diệt ma.- Còn về kiếp trước Mục Nhược Thủy là ma thì hint hơi mơ hồ một chút. Cảnh đám cưới ở đầu truyện mắt cô đã đỏ như máu, càng chứng minh không phải Tiểu Tuyết, vì lúc đó Tiểu Tuyết chưa bị luyện, với lại bình thường mắt Mục Nhược Thủy cũng không đỏ. Thủ lĩnh ma tộc nói cô là đồng loại, nhưng nguồn gốc và bản chất của cô và sương đen ở kiếp của Mục Nhược Thủy là khác nhau, Mục Nhược Thủy xem mình là đồng loại với hồn ma của Đỗ tiểu thư. Tiểu Tuyết sinh ra đã không có tình căn, có thể đối chiếu với cây đào tinh Long Huyền Cơ, mình thấy phiên bản lúc mới hóa hình của Huyền Cơ rất giống với Tiểu Tuyết lúc nhỏ. Tiểu Tuyết hầu như không thích con người, tuy còn nhỏ nhưng ra tay rất tàn nhẫn (bọn thổ phỉ, người chiếm nhà), may được Phó Thanh Vi dạy dỗ. Cô chỉ cần Phó Thanh Vi và mèo, cô bảo vệ con người vì đó là điều Phó Thanh Vi muốn, cũng như giết yêu ma để có tiền dẫn Phó Thanh Vi đi ăn tửu lâu thượng hạng. Nói chung, cô muốn học đạo pháp vì muốn bảo vệ Phó Thanh Vi, không liên quan gì đến nhân loại. Còn 1 chi tiết nhỏ nữa là cô thể nhận biết được ma khí, cụ thể ở chương Phó Thanh giúp đoàn thương nhân tiêu diệt yêu ma, lúc đó hai người ở trong hang, không rõ tình hình bên ngoài, nhưng cô lại biết Phó Thanh Vi sẽ dùng sấm sét để tiêu diệt yêu ma.Hông biết mọi người còn thấy cái hint nào không?
2. Hành trình khôi phục ký ức của Đại Mục.
3. Đại hôn (viết nhiều CP quá nên không chắc sẽ có).
4. Sẽ tiếp tục... (tuỳ cảm hứng và sự nhiệt tình của mọi người).Chú thích: Thành Hoàng là "quan phụ mẫu" của âm giới, sếp trực tiếp của Mã tỷ. Kết thúc bằng Thành Hoàng tiết lộ một điềm báo trước đó mà chưa ai chú ý. Bồng Lai Quán có ba bức tượng thần: Tây Vương Mẫu (quản trời), Hậu Thổ Nương Nương (quản đất), Huyền Nữ Nương Nương (chiến thần). Đại Phó rốt cuộc là người phàm hữu duyên, hay là tiên nhân hạ phàm độ kiếp? Nàng tự xưng là "đệ tử dưới trướng Huyền Nữ Nương Nương", hay thật sự là đệ tử của người. Nàng bái Tây Vương Mẫu trước, nhưng tượng thần cuối cùng được thỉnh vào Bồng Lai Quán lại là Hậu Thổ Nương Nương. Có khi nào tiên nhân Côn Luân xuống trần độ kiếp, cuối cùng lại bị âm phủ nẫng tay trên? [Để tôi xem] [Để tôi xem]Bao gồm cả việc mọi người thắc mắc: lần đầu tiên nàng thỉnh thần là mời ai? Là âm thần quen biết từ thời Dân Quốc? Hay là đồng liêu lúc còn làm thần tiên?Nói rõ quá thì mất vui, nên đành để lại khoảng trống vậy. [Đầu mèo tam thể]Editor: Cuối cùng sau khoảng 5 tháng thì đã xong chính văn 🎉🎉🎉. Sau đây sẽ là nhắc lại và bàn luận chi tiết thành thân ở đầu chương 1. Mình nghĩ đó không phải của Đại Phó và Tiểu Tuyết. Trong mơ cả hai đều mặc hỷ phục, có bái đường, và có mở khăn che mặt, trong khi với Tiểu Tuyết đúng hơn chỉ thay hỷ phục cho cô chứ không có thành thân, bản thân Tiểu Tuyết cũng nói không thể dành danh phận "thê tử" với Mục Nhược Thủy. Bên cạnh đó thì lúc này Phó Thanh Vi cũng không có ký ức với Tiểu Tuyết, mình đoán trong mơ là kiếp trước của Phó Mục. Không nghĩ cảnh này là sạn nên phải tiếp tục overthinking...- Từ cái tựa Phạm Thượng thì mình nghĩ ngay đến việc tiên và ma yêu nhau, đụng trúng chỗ ngứa của Thiên Đạo (bìa truyện đầu tiên ra đời).- Về việc trước đó Phó Thanh Vi là tiên thì từ cách nói chuyện của âm thần và tiên nhân thì mình nghĩ họ là bạn tiên của Phó Thanh Vi. Ông thần thì theo kiểu "Ủa, cũng có ngày m nhờ t hả?", còn với tiên nhân khi lần đầu gặp mặt đáng lẽ phải hỏi "Ngươi là Phó Thanh Vi?" thì lại hỏi "Phó Thanh Vi?", giống như bạn cũ lâu ngày gặp lại trên đường. Ngoài hint âm thần và tiên nhân, còn có tên quyển cuối "Đào hoa tiên trồng hoa đào", nhưng cả quyển không thấy nhắc đến cô tiên hoa đào nào hết. Nếu thật sự là đào hoa tiên thì phù hợp với việc nàng luôn thơm. Bên cạnh đó, nàng nói dối là đệ tử của Huyền Nữ mà không hề bị trách phạt, được thờ cúng khi còn sống nhưng không tổn thọ, chẳng những vậy chỉ sau 2 năm trừ yêu diệt ma đã có kim quang, trong khi thời đó có nhiều đạo sĩ cũng trừ yêu diệt ma.- Còn về kiếp trước Mục Nhược Thủy là ma thì hint hơi mơ hồ một chút. Cảnh đám cưới ở đầu truyện mắt cô đã đỏ như máu, càng chứng minh không phải Tiểu Tuyết, vì lúc đó Tiểu Tuyết chưa bị luyện, với lại bình thường mắt Mục Nhược Thủy cũng không đỏ. Thủ lĩnh ma tộc nói cô là đồng loại, nhưng nguồn gốc và bản chất của cô và sương đen ở kiếp của Mục Nhược Thủy là khác nhau, Mục Nhược Thủy xem mình là đồng loại với hồn ma của Đỗ tiểu thư. Tiểu Tuyết sinh ra đã không có tình căn, có thể đối chiếu với cây đào tinh Long Huyền Cơ, mình thấy phiên bản lúc mới hóa hình của Huyền Cơ rất giống với Tiểu Tuyết lúc nhỏ. Tiểu Tuyết hầu như không thích con người, tuy còn nhỏ nhưng ra tay rất tàn nhẫn (bọn thổ phỉ, người chiếm nhà), may được Phó Thanh Vi dạy dỗ. Cô chỉ cần Phó Thanh Vi và mèo, cô bảo vệ con người vì đó là điều Phó Thanh Vi muốn, cũng như giết yêu ma để có tiền dẫn Phó Thanh Vi đi ăn tửu lâu thượng hạng. Nói chung, cô muốn học đạo pháp vì muốn bảo vệ Phó Thanh Vi, không liên quan gì đến nhân loại. Còn 1 chi tiết nhỏ nữa là cô thể nhận biết được ma khí, cụ thể ở chương Phó Thanh giúp đoàn thương nhân tiêu diệt yêu ma, lúc đó hai người ở trong hang, không rõ tình hình bên ngoài, nhưng cô lại biết Phó Thanh Vi sẽ dùng sấm sét để tiêu diệt yêu ma.Hông biết mọi người còn thấy cái hint nào không?