[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C163 - Ta muốn mở phong ấn
Phó Thanh Vi nghỉ ngơi hai ngày, sau đó hẹn Cam Đường đi ăn để ôn lại chuyện cũ.Mục Nhược Thủy tìm một bộ quần áo hiện đại trong tủ của nàng. Sáng sớm, Phó Thanh Vi ngồi trên giường, hai cánh tay trần thò ra khỏi chăn, chăn gấm che trước ngực từ từ trượt xuống.Thâm thâm nông nông một màu hồng đậm.Mục Nhược Thủy vòng tay ôm nàng, ngón tay linh hoạt cài khóa áo lót sau lưng nàng.Phó Thanh Vi cúi đầu nhìn theo ánh mắt cô, nói: "Sư tôn, người thật sắc."Mục Nhược Thủy vừa chỉnh lại phía trước cho nàng vừa cúi đầu hôn một cái, thản nhiên nói: "Đêm qua không biết ai cứ đòi ta mãi, thế nào cũng không đủ.""Nhưng bây giờ là ban ngày.""Em lại biết xấu hổ rồi à?""......"Cô gái trong sáng đã sống trăm năm vùi cằm lên vai người phụ nữ, không nói một lời.Mục Nhược Thủy yên tĩnh ôm nàng, qua một lúc, cô bế nàng xuống giường, khom lưng quỳ một chân giúp nàng mang giày.Động tác tự nhiên đến mức như đã làm cả nghìn lần.Ngược lại, Phó Thanh Vi cảm thấy hơi không quen.Sư tôn hình như đối xử với nàng quá tốt, máu đê tiện của nàng hình như có dấu hiệu tái phát.À? Nhưng đã là thê tử chứ có phải ai khác đâu, như vậy cũng chẳng sao.Sau khi đi giày thể thao xong, nàng đứng dậy nói: "Lần sau em cũng giúp người mang giày."Mục Nhược Thủy nói: "Ta thích chăm sóc em."Dừng một chút, cô bổ sung: "Không chỉ trên giường."Phó Thanh Vi: "Em đâu có nói chỉ trên giường."Mục Nhược Thủy điềm nhiên nói: "Ánh mắt em làm ta tưởng em đang nghĩ đến tối qua.""......"Thực ra là sáng nay, ngay trước khi mặc quần áo, cô lại ăn sạch nàng một lần nữa.Rất khó để không nhớ lại phải không?Hai người chuẩn bị xong thức ăn cho mèo, rồi xuống núi.Tuy có thể bay, nhưng cả hai lại đồng lòng chọn đi bộ, vừa đi vừa chào hỏi những con vật nhỏ dậy sớm.Xe của Phó Thanh Vi đậu dưới chân núi. Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng nàng ngồi vào ghế lái.Nàng cười nói: "Cụ bà trăm tuổi lái xe liệu có bị bắt không?"Mục Nhược Thủy: "Không sao, Linh Quản Cục sẽ cứu em ra."Phó Thanh Vi vuốt vô lăng, trong mơ cũng chưa từng mơ chi tiết như vậy.Nàng mở video ôn lại kỹ thuật lái xe mà tối qua đã lưu lại, xem thêm một lần nữa.Sau một trăm năm, cụ bà trăm tuổi run run lái chiếc xe nhỏ của mình lên đường.Phó Thanh Vi chạy một vòng làm quen trong vùng ngoại ô, sau đó quay đầu xe, lái thẳng vào thành phố.Mục Nhược Thủy bật loa trên xe, vặn nút phát nhạc.Bài hát nhạc pop vang lên từ dàn âm thanh.Phó Thanh Vi: "Ca sĩ này là…... tên gì nhỉ? Yêu em~"Mục Nhược Thủy: "Cindy.""Đúng rồi, chính là cô ấy. Có thể nghe lại bài của cô ấy, thật tốt quá.""Gần đây cô ấy đang đi lưu diễn, chúng ta đi xem không?""Thật sự có thể sao?" Phó Thanh Vi biết cô ghét những nơi đông người, mà buổi concert luôn đông đúc, không chen chúc cũng khó."…… Em nói chuyện khách sáo quá.""Vậy sao?""Ừ.""Có lẽ vì em đang lái xe, hơi căng thẳng, để lát nữa nói tiếp."Mục Nhược Thủy im lặng lên Tiểu Địa Qua* tìm cách đi xem concert, sau đó theo hướng dẫn tải app đặt vé, nhấn vào đặt trước để tranh vé.*小地瓜/Xiaodigua/Tiểu Địa Qua hay Củ Khoai Lang Nhỏ cũng là biểu tượng của app, dùng để chia sẻ hình ảnh và video."Số chứng minh nhân dân của em là gì?"Phó Thanh Vi sững lại: "Quên rồi."Mục Nhược Thủy duỗi tay lấy túi từ hàng ghế sau, tìm trong ví hai chiếc chứng minh thư, đối chiếu rồi điền thông tin người tham gia.Phó Thanh Vi tranh thủ một khoảnh khắc trong lúc tập trung lái xe, liếc sang góc nghiêng nghiêm túc của cô."Thật sự muốn đi xem concert à?""Vi sư đã bao giờ lừa em chưa.""Nhưng...... em không muốn người ép buộc bản thân.""Ta cũng muốn xem concert." Chỉ cần là ở cùng em.Câu sau quá mức sến súa, Quán chủ Mục tự động tắt tiếng trước mặt nàng."Vậy người mua đi, chúng ta cùng đi xem." Phó Thanh Vi nhìn thẳng phía trước, phấn khích đến mức nắm chặt vô lăng, cười nói: "Sư tôn, chúng ta trông giống như đang hẹn hò vậy.""Vậy trước đây là gì?""Cưới trước yêu sau? Haha."Mục Nhược Thủy lập tức tra trên mạng xem "cưới trước yêu sau" nghĩa là gì, rồi quyết định sau khi xuống xe sẽ trừng phạt nàng một trận ra trò.Theo một ý nghĩa nào đó, Phó Thanh Vi nói cũng không sai. Mối quan hệ và những trải nghiệm trước đây của họ quanh co khúc khuỷu, căn bản chưa từng có một tình yêu bình thường.Chỉ là bây giờ có thể cùng nhau làm những điều thú vị, sống vô lo vô nghĩ, vậy đã là vô cùng trân quý.Quán lẩu.Từ xa, Cam Đường đã nhìn thấy Phó Thanh Vi và một người phụ nữ đeo khẩu trang đi cạnh nhau, bèn đứng dậy vẫy tay: "Bên này!"Hai người ngồi xuống cùng một bên.Cam Đường há hốc mồm, chỉ vào mái tóc của Phó Thanh Vi: "Chị em, tóc cậu......"Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy nhìn nhau, nàng cười nhạt đáp: "Nhuộm đấy, trông có ngầu không?""Ngầu bùng nổ luôn!"Cam Đường đứng dậy, cầm lấy mái tóc bạc trắng của nàng, nâng từng sợi lên soi dưới ánh đèn, kinh ngạc nói: "Ở đâu tìm được thợ Linda thế? Nhuộm đều màu ghê, mà còn bóng mượt, không phai màu. Hay là mình cũng đi nhuộm?"Phó Thanh Vi còn chưa trả lời, Cam Đường đã xua tay: "Thôi khỏi, da mình không trắng như cậu, nhuộm màu này nhìn như bà già mất."Phó Thanh Vi: "Hahaha."Cam Đường: "Nói chứ, làm đạo sĩ có được nhuộm tóc không?"Mục Nhược Thủy thay nàng trả lời: "Được."Cam Đường thích thú không rời: "Ui chà, đẹp thật ấy. Như tiên nhân hạ phàm vậy."Cô lưu luyến sờ mái tóc "mới nhuộm" của Phó Thanh Vi một hồi, nhưng rất có ý thức trước khi Mục Nhược Thủy ghen, cô chủ động ngồi lại chỗ cũ.Cam Đường nháy mắt với Phó Thanh Vi: "Không định giới thiệu một chút à?"Sau khi Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy kết duyên, nàng đã công khai mối quan hệ của họ với Cam Đường. Nhưng sau đó nàng trúng cổ độc, vội vàng đi chữa bệnh... rồi nhiều năm trôi qua, bây giờ mới gặp lại Cam Đường.Đây cũng là lần đầu tiên nàng chính thức đưa bạn gái ra mắt bạn thân.Phó Thanh Vi căng thẳng đến mức cầm ly nước uống một ngụm, hắng giọng, trịnh trọng giới thiệu người bên cạnh: "Cô ấy là bạn gái......"Mục Nhược Thủy không nhanh không chậm tháo khẩu trang màu đen xuống."Ta là bà xã (老婆/lão bà) của em ấy."Bầu không khí trên bàn bỗng nhiên im lặng.Câu nói của Phó Thanh Vi mắc kẹt trong cổ họng.Cam Đường hai tay ôm miệng, nhưng vẫn không kìm được một tiếng hét chói tai.Mẹ ơi, con sắp chết rồi!Vài giây sau, Cam Đường đập bàn, chỉ vào Phó Thanh Vi: "Phó Thanh Vi! Cậu là người thành công nhất mà mình từng gặp! Trong số tất cả phụ nữ luôn! Mình lấy trà thay rượu, kính trước một ly!"Cam Đường một hơi uống cạn, sảng khoái nói: "Cuộc đời này của vãn bối thật không uổng phí!"Phó Thanh Vi ngơ ngác uống nửa ly nước, liếc sang Mục Nhược Thủy vẫn điềm nhiên.Mục Nhược Thủy gõ nhẹ điện thoại.Phó Thanh Vi mở tin nhắn lên xem:[Ở nhân gian không phải gọi thê tử là bà xã sao?]Phó Thanh Vi: "......"Đúng là như vậy, nhưng người không hề báo trước đã tự nhận là bà xã của em, trái tim em chịu không nổi đâu.Nó đập mạnh đến mức khiến nàng hơi căng thẳng.Phó Thanh Vi hít sâu một hơi, xoa lồng ngực đang đập loạn xạ của mình.Mục Nhược Thủy đặt tay lên mu bàn tay nàng, quan tâm hỏi: "Đau ở đây à?"Cam Đường xấu hổ che mắt, nhưng vẫn len lén nhìn qua kẽ ngón tay.Phó Thanh Vi được ăn quá ngon rồi! Cổ, xương quai xanh đầy dấu hôn, vợ xinh đẹp, dịu dàng, còn tận tình chăm sóc, đúng chuẩn đời này không uổng phí!Quan trọng nhất là, nàng đã đưa được sư tôn lên giường. Aaa! Quả là sư đồ luyến chứ không phải lừa gạt!Cả chủ và khách đều vui vẻ thưởng thức bữa ăn.Sau khi tịch cốc, Phó Thanh Vi không thể ăn mấy món đậm vị như vậy, nhưng không muốn làm Cam Đường suy nghĩ nhiều, miễn cưỡng động vài đũa, chọn rau luộc để ăn.Mục Nhược Thủy thấy vậy, cũng chỉ ăn cùng nàng một chút.Phó Thanh Vi quả nhiên ăn ngon miệng hơn hẳn.Sau khi đưa Cam Đường về, Phó Thanh Vi hỏi Mục Nhược Thủy: "Người có nơi nào muốn đi không?"Nàng chỉ hỏi bâng quơ, không nghĩ rằng cô sẽ thực sự sẽ nghĩ đến. Nhưng Mục Nhược Thủy nói muốn đến trường của nàng.Ở thời gian thực tế, Phó Thanh Vi chỉ mới tốt nghiệp vài tháng trước.Nàng lái xe đến trường, hai người tay trong tay tản bộ, đi ngang qua những năm tháng thanh xuân.Họ đến gặp hồn ma đàn chị trong tòa giảng đường.Đàn chị mặc áo xanh: "Ô hô, lại đến nữa à? Đàn em bao giờ tốt nghiệp vậy?"Phó Thanh Vi cười nói: "Đã tốt nghiệp, lâu rồi không gặp đàn chị."Đàn chị áo xanh trí nhớ không tốt: "Lần trước em có uy hiếp chị không nhỉ?"Phó Thanh Vi ngây thơ trong sáng: "Không có, chị nhớ nhầm rồi."Đàn chị áo xanh suy nghĩ một lúc, rồi nở nụ cười tươi rói: "Chào mừng trở lại, đàn em!"Được Mục Nhược Thủy cho phép, Phó Thanh Vi ôm lấy hồn ma đàn chị trong không trung, nói: "Em cũng nhớ chị, đàn chị."Lúc chia tay, đàn chị áo xanh còn vẫy tay nhiệt tình: "Có rảnh lại ghé qua nha~"Sau đó, hai người đi đến hồ nước sau thư viện.Lần Hắc Ngư tinh gây loạn đã là chuyện của đầu năm, giờ đây nơi này lại phủ kín bởi những cặp đôi hẹn hò.Dưới tán liễu ven hồ, Phó Thanh Vi siết chặt tay Mục Nhược Thủy, mười ngón đan xen.Ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên mặt nước, Mục Nhược Thủy đứng đối diện nàng, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán nàng.Người thực sự đã trở về rồi.Trường học là thật, hồn ma đàn chị cũng là thật, người yêu bên cạnh nàng càng chân thực hơn."Nhược Thủy.""Ừ?""Đột nhiên em cảm thấy người rất yêu em.""Mạnh dạn lên, bỏ năm chữ đầu đi.""Được thôi." Phó Thanh Vi bật cười.Yêu nàng là thật, ngạo kiều cũng là thật.Hai người phơi nắng bên hồ một lúc, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp của mùa đông.Phó Thanh Vi chủ động đề nghị: "Muốn đi xem phim."Nàng khoác tay Mục Nhược Thủy, vừa đi vừa hỏi: "Gần đây có phim nào hay không?"Sau hơn một trăm năm không động đến internet, ngay cả dùng điện thoại cũng không thuần thục, nàng càng không có thói quen lúc nào cũng giữ điện thoại trong tay như trước nữa.Mục Nhược Thủy cũng không rõ, bèn đọc tên từng bộ phim đang chiếu cho nàng nghe.Thỉnh thoảng có diễn viên Phó Thanh Vi cảm thấy quen, nhưng không sao nhớ nổi là ai.Đôi tình nhân trăm tuổi cuối cùng bên tám lạng người nửa cân, chọn đại một bộ có ba nữ chính, rồi vào rạp chiếu phim.Lần cuối cùng Phó Thanh Vi xem phim là vào năm 1935, tại Hỗ Thành, cùng với Cơ Trạm Tuyết.Vừa ngồi xuống ghế, nhìn lên màn ảnh rộng, nàng vô thức cảm thán: "To thật."Giống như lần đầu ngồi tàu cao tốc với Mục Nhược Thủy.Trong suốt quá trình chiếu phim, Phó Thanh Vi quay sang nhìn cô hai lần, định nói gì đó nhưng lại thôi.Lần thứ ba, nàng miễn cưỡng đổi chủ đề.Nàng đã xem hơn mười bộ phim với Cơ Trạm Tuyết ở Hỗ Thành, còn nhiều hơn số phim xem cùng Mục Nhược Thủy cộng lại.Mục Nhược Thủy từng nghe nàng kể về chuyến du lịch đó, đương nhiên hiểu rõ."......"Lại nhớ đến con nhóc đó rồi.Còn ảnh chụp chung nữa chứ. Cô còn chưa từng cùng nàng chụp một bức hình tử tế ở tiệm ảnh.Con nhóc kia cái gì cũng nhanh chân hơn mình.Mục Nhược Thủy ôm hũ dấm suốt hai tiếng, cuối cùng đành bỏ qua, nhìn Phó Thanh Vi tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi rạp.Thôi kệ, miễn là nàng cảm thấy hạnh phúc.Mục Nhược Thủy cố ép bản thân nuốt vị chua xuống.Sau khi Phó Thanh Vi tịch cốc, nấu nướng đã trở thành một thú vui của hai người, tuy không cần ba bữa mỗi ngày nhưng không thể thiếu. Điểm dừng cuối cùng là siêu thị để mua nguyên liệu, rồi hai người lái xe về nhà.Giờ đây công cụ khuân vác đã có hai người, họ vừa nói chuyện rôm rả, vừa nhẹ nhàng xách đồ lên núi.Vừa vào cửa, Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống vuốt ve mèo, giọng nói trở nên đáng yêu. Mục Nhược Thủy sắp xếp lại tủ lạnh, quay đầu nhìn bóng lưng nàng trong sân, khẽ mỉm cười.Đại phu Mục có bàn tay vàng, chỉ một vòng xuống phố mà Phó Thanh Vi đã tràn đầy năng lượng, tinh thần phấn chấn.Sau khi tắm suối nước nóng trở về, hai người vào phòng, Phó Thanh Vi ép Mục Nhược Thủy vào cửa, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ phần tóc quanh cổ.Nàng nhìn Mục Nhược Thủy một cái đầy ẩn ý, đầu ngón tay từ lớp áo lụa xanh lướt qua bờ vai đầy đặn của người phụ nữ.Mục Nhược Thủy nhướng mày, cố ý giả vờ không hiểu: "Muốn làm gì?"Phó Thanh Vi cắn nhẹ lên vai cô, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô."Người."Nàng hỏi: "Có được không?"Mục Nhược Thủy vốn thích ra vẻ cao quý, nhưng hiếm khi đối diện với sự đòi hỏi trực tiếp của người yêu như vậy.Cô nâng tay phải đang đặt lên vai mình của Phó Thanh Vi, hôn lên từng đốt ngón tay ngọc ngà trắng muốt, dịu dàng trả lời: "Để mặc em hái."Hơi thở của Phó Thanh Vi bỗng nhiên nặng nề hơn.Tất cả kinh nghiệm thực chiến của nàng đều học từ Mục Nhược Thủy.Nàng bắt đầu từ nụ hôn, ép người phụ nữ vào cửa mà chậm rãi trêu chọc.Hai người cao xấp xỉ nhau, nàng ôm eo Mục Nhược Thủy, chỉ cần ngẩng đầu một chút là có thể hôn đến.Bàn về kỹ thuật hôn, hai người ngang tài ngang sức.Có khi Phó Thanh Vi nhỉnh hơn một chút, hơi thở của nàng có sức hấp dẫn tự nhiên đối với Mục Nhược Thủy.Chỉ cần nàng xâm nhập sâu một chút, người phụ nữ sẽ không thể kìm được những tiếng rên nhẹ nhàng quyến rũ.Lồng ngực trầm tĩnh cũng sẽ khẽ phập phồng.Phó Thanh Vi nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, từ trên xuống dưới cắn nuốt lấy đôi môi, đầu lưỡi mạnh mẽ quấn chặt lấy nhau.Bàn tay nàng ôm lấy eo cô, cách lớp quần áo không ngừng vuốt ve, dò xét đường nét phẳng lỳ và săn chắc, luyến tiếc không rời.Lồng ngực phập phồng của Mục Nhược Thủy trở nên sâu thẳm hơn một chút, trong cổ họng khe khẽ bật ra một tiếng "ưm".Ngay sau đó, đôi môi nóng rực đã chặn lại.Phó Thanh Vi gạt bàn tay đang vô thức lần mò trên người nàng ra, nhắc nhở: "Trừ một điểm."Mục Nhược Thủy: "……"Có thêm mục trừ điểm từ khi nào vậy?Nói thật, Mục Nhược Thủy chỉ cảm nhận được khoái cảm của nụ hôn, chứ không có cảm giác như Phó Thanh Vi khi bị cô hôn đến mức đôi chân mềm nhũn. Có lẽ là do thân thể này của cô đã trải qua quá trình luyện cương thi khắc nghiệt, tất cả các dây thần kinh đều trở nên chậm chạp. Cô vốn không phải con người.Cô thích sự thỏa mãn về mặt tâm lý khi Phó Thanh Vi nằm dưới cô.Nếu Phó Thanh Vi muốn cô, cô sẽ phối hợp với bất cứ yêu cầu nào của thê tử.Phó Thanh Vi không biết cô đang nghĩ gì, hương thơm ngào ngạt của Phản Hồn Hương lướt qua cánh mũi trong vũ điệu của môi và lưỡi, để lại dấu vết rõ ràng."Đau không?" Đầu ngón tay nàng chạm vào vết hôn còn mới."……" Mục Nhược Thủy do dự không biết có nên nói dối hay không, "Có lẽ."Nếu Phó Thanh Vi không hỏi, cô thậm chí còn chẳng nhận ra mình vừa bị muỗi cắn."Sư tôn."Phó Thanh Vi nhận ra sự lấp lửng của cô, liền hỏi: "Người không cảm thấy gì sao?""Không phải hoàn toàn không có, em hôn ta, ta rất vui.""Còn gì nữa?""Dễ chịu một chút.""Chỉ một chút thôi sao?""Ừm."Phó Thanh Vi bế cô lên giường, Mục Nhược Thủy lần đầu tiên được nàng bế như vậy, bối rối vòng tay ôm lấy cổ nàng.Phó Thanh Vi đi đến mép giường nhưng không đặt cô xuống, Mục Nhược Thủy đành phải duy trì tư thế này, tay áo rộng trượt xuống đến khuỷu, lộ ra cánh tay trắng như tuyết, ánh trăng phủ lên một tầng sáng dịu dàng.Người con gái trẻ giữ nguyên tư thế bế cô, hôn vào phía trong khuỷu tay, từ cánh tay hôn dần xuống đến cổ tay, từng chút một.Thân thể lơ lửng không điểm tựa khiến mọi cảm giác của Mục Nhược Thủy tập trung vào nơi tiếp xúc giữa môi và da thịt.Đôi môi mềm mại, nụ hôn như cánh hoa.Mục Nhược Thủy thoải mái khẽ thở ra một tiếng.Phó Thanh Vi kiên nhẫn đánh thức những tế bào bị tê liệt của cô, đến khi Mục Nhược Thủy không nhịn được mà hôn nàng, nàng nhẹ nhàng đè cô xuống giường.Thắt lưng của chiếc áo bào xanh không được buộc, trải phẳng trên giường.Phó Thanh Vi vùi đầu hôn vào bên cổ và sau tai cô, nơi mùi Phản Hồn Hương nồng nhất, vừa ngửi vừa cắn vành tai trắng nõn."Sư tôn, người thật thơm…..."Mục Nhược Thủy cố kìm nén quay mặt sang một bên, không mắng nàng vô lễ, vì mở miệng âm thanh đó sẽ thoáng ra."Người cố ý đến gần, là để nghênh đón em sao?" Phó Thanh Vi thuận thế bao lấy cả vành tai cô,◾◾, ướt át, đỏ như máu.*◾◾ Bị che nên không biết là gì."Ta không…... ưm…...""Người không có." Phó Thanh Vi nói, "Là em muốn làm vậy với người, em đã nghĩ đến từ lâu rồi. Bất kể khi nào, em cũng luôn nghĩ về người.""...… Em nói nhiều quá.""Bởi vì em yêu người."Mục Nhược Thủy lập tức tha thứ cho những lời thừa thãi của nàng.Cơn nóng của Mục Nhược Thủy cực kỳ chậm, Phó Thanh Vi lại không có kinh nghiệm, may mà nàng là Phó Thanh Vi trưởng thành, nếu là trước đây, e rằng không xử lý nổi tình cảnh này.Phó Thanh Vi bế cô lên, ngồi đối diện nhau, nàng ngẩng đầu nói: "Đút em.""……"Bắt chước thất bại.Phó Thanh Vi không còn cách nào khác đành tự tay đỡ lấy cô, cúi đầu hôn cô.Nàng không có kỹ năng này, dù sao cũng không thể tự mình hoàn thành, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm và dạo quanh, xoay tròn và mút lấy.Mục Nhược Thủy có vẻ thích, nhưng Phó Thanh Vi không kéo dài quá lâu.Nàng lại ôm lấy cô nằm xuống, hai ngón tay chạm vào đôi môi của cô, rồi nhẹ nhàng thở dài trong lòng.So với mèo nhỏ ham ăn như nàng, sư tôn đúng là vô cùng khác biệt.Nếu nàng đổi ý định, để Mục Nhược Thủy làm trước một lần, hiệu quả chắc chắn tốt hơn nhiều so với việc nàng chủ động. Đáng tiếc, Phó Thanh Vi hiện tại chưa nắm được kỹ thuật này, chỉ có thể tiếp tục đi một đường thẳng đến cùng.Môi người phụ nữ khô và mỏng, cánh cửa khép kín nhưng vẫn ẩn chứa sự mong chờ.Phó Thanh Vi ngồi dậy, cắn nhẹ môi và bắt đầu dùng dây buộc tóc.Mục Nhược Thủy dõi theo động tác của nàng, cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt.Hơi thở của người con gái trẻ phả lên cánh môi mát lạnh, thân thể Mục Nhược Thủy nơi đâu cũng lạnh, chỉ khi thân mật với nàng máu nóng mới dâng lên, lúc này vẫn còn lạnh. Phó Thanh Vi quan sát kỹ, dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi đang khép kín.Cô khẽ rụt người.Không phải hoàn toàn vô cảm."Sư tôn…...""Em muốn hôn người."Mục Nhược Thủy nghe nàng nói với mình như vậy, ngón tay vuốt qua những lọn tóc hơi xoăn, cô nghiêng người về phía nàng để nàng hôn mình.Thân thể người phụ nữ hơi cứng lại, ánh mắt dời lên đỉnh màn trướng phía trên.Phó Thanh Vi cẩn thận hôn cô, dùng đầu lưỡi mềm mại từng chút một làm ẩm đôi môi khô mỏng ấy, khoang miệng bao bọc khiến nó trở nên ẩm ướt. Nàng tỉ mỉ hôn lên mọi ngóc ngách, chăm sóc chu đáo.Không biết đã bao lâu trôi qua, năm ngón tay Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng len vào mái tóc nàng.Phó Thanh Vi như được khích lệ, đầu lưỡi quấn lấy và tách đôi môi cô ra, nếm được cơn mưa ngọt ngào trong miệng người phụ nữ."Nhược Thủy…..." nàng mơ hồ gọi tên cô, hơi thở nóng bỏng phả lên.Ngón tay Mục Nhược Thủy ấn xuống, nhẹ nhàng kéo nàng lại sát mình hơn, nơi tiếp xúc càng thêm chặt chẽ.Phó Thanh Vi đã hiểu vì sao sư tôn lại mê luyến chuyện này như vậy, giây phút Mục Nhược Thủy ấn tay xuống, đầu óc nàng quay cuồng.Khi nàng kịp nhận ra, nàng đã ôm lấy người phụ nữ và kịch liệt hôn cô, môi lưỡi quyện lấy nhau phát ra âm thanh ướt át.Mục Nhược Thủy vẫn nhìn đỉnh màn trướng, hoa văn lay động nhẹ, vành tai đỏ rực cả một vòng."Thanh Vi…..." tiếng thở dài của cô gấp gáp hơn một nhịp.Phó Thanh Vi làm như không nghe thấy, chỉ đắm chìm trong cảm giác của mình, sau mấy lượt hôn cuồng nhiệt, đầu lưỡi nàng cuốn đi dư vị còn đọng lại từ người phụ nữ, tiếp tục đợt hôn trêu chọc tiếp theo.Mục Nhược Thủy lại chìm vào cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng.Phó Thanh Vi không phải không muốn tiến tới, mà là vì hạt châu nhỏ của đôi môi kia ẩn giấu quá kỹ, những gì nàng làm hầu như không đủ."Sư tôn…...""Hửm?"Phó Thanh Vi vừa đáp vừa nhẹ nhàng cắn cô, nói: "Người có yêu em không?""Nhất định phải hỏi lúc này sao?""Ừm." Phó Thanh Vi đột nhiên chen vào giữa khe môi cô, Mục Nhược Thủy ngậm lấy đầu lưỡi nàng, khẽ hừ một tiếng.Cô khẽ thở ra một hơi, nói: "Ban ngày chẳng phải đã trả lời rồi sao?"Phó Thanh Vi dùng đầu lưỡi chạm vào nơi nóng và ẩm hơn, rồi rút ra, liếm lên đôi môi vì sự chăm chỉ của nàng mà trở nên lóng lánh, nói: "Nói lại lần nữa đi.""Không muốn."Phó Thanh Vi trêu chọc cô, phát hiện ra phản ứng của Mục Nhược Thủy càng lúc càng nồng nhiệt, nên vừa hôn vừa tán tỉnh, thỉnh thoảng cơn bão dữ dội đổ bộ, khiến Mục Nhược Thủy không thể cất lời.Chỉ có thể ấn đầu nàng xuống, vừa đẩy vừa giữ.Tiếng rên rỉ kìm nén của người phụ nữ ngày càng rõ ràng.Phó Thanh Vi tìm đến tay cô, mười ngón đan chặt, cảm thấy thời cơ đã đến.Một hạt châu nhỏ bé mơ hồ lướt qua dưới đầu lưỡi nàng, Phó Thanh Vi lúc thì dùng đầu lưỡi khều nhẹ, lúc thì dùng cả bề mặt lưỡi ép lên. Hạt châu giống như đứa trẻ nghịch ngợm đang chơi trò đuổi bắt với Phó Thanh Vi.Cuối cùng vẫn là Phó Thanh Vi chiếm ưu thế, nàng chặt chẽ bao lấy hạt châu ấy mà mút, đầu lưỡi xoay nhanh nghiền ép.Mục Nhược Thủy cố giãy tay ra, thân thể cũng nghiêng đi để trốn tránh.Phó Thanh Vi giữ cô lại, ôm chặt lấy, người phụ nữ lắc đầu, thấp giọng rên rỉ không rõ ràng, như đang gọi tên Phó Thanh Vi, lại như là một tiếng khóc kỳ lạ.Kéo dài thật lâu.Người phụ nữ bật ra một tiếng rên, dây thần kinh căng cứng và thân thể thả lỏng.Phó Thanh Vi buông đôi môi Mục Nhược Thủy ra, ngón tay chạm vào khóe mắt cô, thất vọng phát hiện không có giọt nước mắt nào.Nàng ôm Mục Nhược Thủy đang khẽ run vào lòng, lòng bàn tay áp sát, vỗ về cô, kéo dài cảm giác mà cô thích....... Có lẽ thích.Mục Nhược Thủy hé miệng, dường như định cắn nàng, nhưng làm vậy thì mất đi phong thái của bậc nhất đại tông sư, tuy giận dữ vì xấu hổ, cuối cùng vẫn kịp kìm lại.Phó Thanh Vi: "Bảo bảo."Mục Nhược Thủy lười phản bác.Đến bà xã còn tự nhận rồi, bảo bảo thì tính là gì.Phó Thanh Vi hạnh phúc hôn cô, Mục Nhược Thủy mở miệng chiến đấu với nàng, đột nhiên cau mày, đẩy lưỡi nàng ra.Phó Thanh Vi: "Toàn là của người......"Mục Nhược Thủy: "Im đi."Được rồi.Chỉ cho phép Quán chủ đốt lửa, không cho bà cô thắp đèn.Phó Thanh Vi hôn lên môi và má cô, không tiến sâu hơn, nhưng ngón tay lại nhân cơ hội lướt đến đôi môi mềm ướt của người phụ nữ.Đầu ngón tay nàng trượt qua lại nơi khe môi cô."Bảo bảo."Mục Nhược Thủy giữ gương mặt không biểu cảm được vài giây, rốt cuộc lưng cũng căng cứng, khẽ mở miệng hít thở, trong mắt lộ rõ sự nhẫn nại.Phó Thanh Vi hôn lên gò má cô, nhìn vào mắt cô, quan sát vẻ mặt cô.Nàng ve vuốt đôi môi trơn bóng, nhẹ nhàng đưa vào một đốt ngón tay.Người phụ nữ hé môi, cắn lấy đốt thứ hai."Nhược Thủy?""Không sao."Phó Thanh Vi rõ ràng thấy được nét khó chịu và không thoải mái trên mặt cô.Tất cả đều được ngậm trong bờ môi mềm mại, đầu ngón tay của Phó Thanh Vi chạm vào mép môi cô, không dám tùy tiện cử động.Nàng biết cảm giác đau đớn của Mục Nhược Thủy đã bị suy giảm hàng ngàn lần, nhưng khi cô nói không sao, nàng vẫn không tiếp tục, mà rút ra và ôm lấy cô."Chúng ta ngủ thôi, hôm nay dừng ở đây.""Em chắc không?""Chắc chắn.""Vậy đến lượt ta."Mục Nhược Thủy giống như chưa từng bị hành hạ đến nửa đêm, thuần thục kéo Phó Thanh Vi vào lòng, đặt nàng dưới thân mình, cắn lên cổ nàng."Sư tôn...… Em...… Ưm...…"Phó Thanh Vi vốn rất quen thuộc, nằm dưới hết luôn nửa đêm còn lại.Dù gì nàng cũng khiến vợ mình vui vẻ một lần, coi như khởi đầu thuận lợi, cần phải cố gắng thêm.Cứ cách vài ngày, hai người lại ôm nhau ngủ lúc trời đã hửng sáng.*Thời gian gần đây Mục Nhược Thủy luôn chú ý trạng thái tinh thần của Phó Thanh Vi, ban đêm cô không được ngủ ngon, hiếm hoi lắm mới ngủ sâu hơn một chút.Có người nhân cơ hội làm chuyện xấu.Thành thạo buộc tóc gọn lên, lẻn vào trong chăn.Mục Nhược Thủy nhắm mắt, giữ cằm người phụ nữ trẻ bằng cả hai tay, cẩn thận không chạm vào đôi môi đã bóng loáng kia, hỏi: "Em làm gì vậy?"Phó Thanh Vi đáp từ trong chăn: "Em thích người."Mục Nhược Thủy ngăn ngón tay đang nhẹ nhàng thò vào mái tóc của mình.Phó Thanh Vi phát hiện sư tôn lúc sáng còn nhiệt tình hơn ban đêm.Nàng cọ lên môi cô, đầu lưỡi ◾◾, tiếng hôn nồng nàn vang vọng.Nàng chỉ mất chưa đến một nửa thời gian đã đạt được hiệu quả như đêm trước.Cứ tiếp tục như vậy, theo đà tiến triển này, rất có khả năng khiến Mục Nhược Thủy cũng biến thành một con mèo nhỏ như nàng.Đường còn dài, trách nhiệm nặng nề.Phó Thanh Vi liếm môi, chui ra khỏi chăn ấm, gương mặt đỏ ửng, Mục Nhược Thủy mệt mỏi, thỏa mãn nhắm mắt, một tay đặt lên trán.…… Rốt cuộc vẫn để nàng xâm lược đến tận cùng.Bên trong lẫn bên ngoài, rõ ràng rành rành.Phó Thanh Vi: "Bảo bảo."Mục Nhược Thủy nghiêm giọng cấm đoán: "Ban ngày không được gọi."Đường đường là Quán chủ Bồng Lai, sao có thể giống trẻ con được?Phó Thanh Vi còn chưa kịp cảm thấy mất mát được một giây, lại chui xuống, nâng niu sư tôn, ngậm mút không ngừng.Ăn tủy mới biết vị, ăn mãi không bao giờ chán.Mục Nhược Thủy lồng ngực căng tức, tức giận: "Sao em lại biến thành thế này?"Phó Thanh Vi tội nghiệp nói: "Em đã hơn trăm năm chưa từng nếm qua."Mục Nhược Thủy: "...... Vậy thì thôi."Phó Thanh Vi quấn lấy Mục Nhược Thủy nằm lỳ trên giường đến tận chiều, nàng vừa hồi phục tinh thần liền đem tu vi thể hiện hết vào chuyện không đứng đắn.Không ăn không ngủ, chỉ muốn cùng vợ da kề da, má kề má, bù đắp cho trăm năm ly biệt.Mục Nhược Thủy ôm quần áo chạy trốn khỏi giường.Cứ tiếp tục, cô sắp rách da đến nơi rồi."Ta đi nấu cơm!" Cô mang một chiếc giày, nhảy lò cò ra khỏi cửa phòng.Phó Thanh Vi dậy mặc quần áo, chậm rãi rửa mặt, vừa soi gương vừa nở nụ cười, bước ra khỏi phòng.Mục Nhược Thủy đang trong bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, từ cửa sổ đã nhìn thấy Phó Thanh Vi đứng giữa sân, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn cây cối ngoài đạo quán, xuất thần.Gió nâng mái tóc bạc trắng của nàng, dường như nàng đã đứng như thế suốt hàng trăm năm.Mục Nhược Thủy đột nhiên cất tiếng, phá tan khối hổ phách đã đông cứng theo thời gian."Thanh Vi."Phó Thanh Vi quay đầu lại, dòng lệ trong mắt chưa kịp khô, nở nụ cười rực rỡ với cô.Như thuở ban đầu gặp gỡ."Muốn xem ta nấu cơm không?""Muốn chứ."Phó Thanh Vi bước vào bếp, nghiêm túc ghi nhớ nguyên tắc tuyệt đối không động tay, chỉ đứng bên cạnh quan sát.Nàng nhìn Mục Nhược Thủy nấu ăn thì ít, nhìn Cơ Trạm Tuyết nấu thì nhiều, một năm và hai mươi năm, chỉ xét về thời gian đã khó mà đem ra so sánh.Trong đầu Phó Thanh Vi thoáng hiện vài ký ức xưa cũ, muốn nói rồi lại thôi.Mục Nhược Thủy thản nhiên: "Lại nhớ Tiểu Tuyết của em à?"Bản năng sinh tồn của Phó Thanh Vi trỗi dậy: "Là nhớ người của kiếp trước."Mục Nhược Thủy hừ nhẹ một tiếng.Nhưng Phó Thanh Vi nhìn sắc mặt cô, dường như không quá tức giận."Người đó nấu ngon hơn hay ta nấu ngon hơn?" Mục Nhược Thủy ngồi đối diện, nhìn nàng."Em nói thật, mùi vị như nhau."Mục Nhược Thủy chống cằm, không lên tiếng.Buổi tối, Phó Thanh Vi linh cảm sẽ có chuyện xảy ra. Quả nhiên, vừa từ suối nước nóng trở về, vào cửa không lâu, Mục Nhược Thủy liền nói với nàng: "Ta muốn mở phong ấn.""Sao lại đổi ý?""Ta vẫn không có hứng thú với chuyện kiếp trước."Mục Nhược Thủy nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nhưng nếu trong ký ức ấy có em, ta sẵn lòng."Còn một lý do nữa Mục Nhược Thủy không nói ra.Cô không muốn để Phó Thanh Vi gánh chịu quãng thời gian dài đằng đẵng ấy một mình, không muốn nàng cứ ôm lấy ký ức nặng nề mà thi thoảng lộ ra ánh mắt bi thương, cô muốn cùng nàng chia sẻ nỗi đau và sự khổ sở của quá khứ.Phó Thanh Vi khẽ gật đầu: "Nếu người đã nghĩ kỹ rồi, vi sư…... em có thể giúp người giải.""Ta đã nghĩ kỹ."Mục Nhược Thủy không do dự, đây là câu trả lời cô đã cân nhắc kỹ càng.Phó Thanh Vi để cô cởi giày nằm lên giường, nói: "Người sẽ ngủ một giấc, khi tỉnh lại phong ấn sẽ biến mất, giờ hãy nhắm mắt lại."Mục Nhược Thủy nhắm mắt.Ngón tay Phó Thanh Vi hiện lên một tia kim quang, ấn vào mi tâm người phụ nữ."Ngoan, đừng chống lại em."Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn buông lỏng mọi phòng bị, thân tâm thả lỏng, chìm vào giấc ngủ.Trăng mọc rồi lặn, ngọn cây vương ánh bình minh, tia nắng sớm phủ lên sườn núi dải lụa màu rực rỡ.Sáng hôm sau.Mục Nhược Thủy từ từ mở đôi mắt đen láy, sâu thẳm.Phó Thanh Vi ngồi bên giường canh cô, vừa chờ mong vừa thấp thỏm: "Người thấy thế nào?"***Lời tác giả:Ngày mai chương cuối chính văn 🐱Vào thời khắc sắp kết thúc, Phó 1 của chúng ta đã đứng lên rồi! Thật đáng giá Aaaaaaaaaa! [mắt lấp lánh]