[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C162 - Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thành tiên
Mục Nhược Thủy: "Không muốn."— Người muốn mở phong ấn ký ức không?— Không muốn.Người phụ nữ đáp mà không hề do dự. Trong lòng Phó Thanh Vi cũng chỉ còn lại câu trả lời dứt khoát này, vang lên một lần rồi tan biến khỏi tai nàng. Nàng không bất ngờ.Mục Nhược Thủy vốn kiêu ngạo, thậm chí còn hơn cả Cơ Trạm Tuyết ngày xưa. Cô tự phụ, tự tin vào chính mình. Một đoạn ký ức đã qua, đối với cô mà nói sớm đã là của người trước.Từ khoảnh khắc cô tỉnh lại trong quan tài đá, cô đã hoàn toàn là Mục Nhược Thủy.Cô lấy thân phận Mục Nhược Thủy để yêu Phó Thanh Vi, chỉ liên quan đến chính cô. đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bên nhau, nào có liên quan gì đến quá khứ?Những chuyện xảy ra ở kiếp trước đã được giải quyết vào thời điểm luyện cương thi, cần gì phải bận tâm đến việc nắm lấy một cơn gió không thể giữ?Phó Thanh Vi vẫn có chút do dự: "Nhưng…... em đã sống cùng người của kiếp trước hai mươi năm."Sư tôn thực sự không để ý sao? Người vốn hẹp hòi mà.Mục Nhược Thủy mặt không đổi sắc: "Thì sao chứ? Người làm thê tử của em chỉ có ta."Tốt nhất là vậy. Phó Thanh Vi thầm nghĩ.Hai người cuối cùng vẫn rời giường. Với hai kẻ không còn thuộc phạm trù con người bình thường, nằm trên giường cả ngày cả đêm là một kiểu hành xác, trừ phi họ không dừng lại.Cơ thể hiện tại của Phó Thanh Vi đủ sức chịu đựng, ngay cả chỗ ấy cũng vậy, bị Mục Nhược Thủy giày vò cả một đêm cũng không hề tổn thương.Chỉ là…...Nếu cứ tiếp tục, thì cuộc hoan ái sẽ không còn thuần túy xuất phát từ khát vọng đối phương, mà bị pha trộn thêm nỗi bất an của nàng và sự nghi hoặc của Mục Nhược Thủy. Không làm còn hơn.Hai người ngồi trên ghế mây phơi nắng đã rất tuyệt rồi.Đến đây không thể không miêu tả dáng vẻ mặc đồ của hai người. Tay Phó Thanh Vi nhất định phải nắm lấy Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy mặc một tay áo xong, lại đổi tay khác để nàng nắm tiếp, rồi mới mặc bên còn lại. Điều tương tự cũng xảy ra khi cô giúp Phó Thanh Vi mặc đồ.Mặc xong ngoại bào, Mục Nhược Thủy nói: "Thanh Vi, ta không thể buộc đai lưng bằng một tay."Phó Thanh Vi cúi xuống, cầm một đầu dây thắt lưng đưa cho cô: "Để em giúp người."Hai người mỗi người một tay, đương nhiên không thể có sự ăn ý của bàn tay trái và phải. Lần đầu tiên trong đời, Mục Nhược Thủy mặc quần áo mà toát cả mồ hôi.Khi cuối cùng cũng buộc xong đai lưng, bất kể nút thắt xấu đẹp thế nào, cô cũng thở phào một hơi.May mà hai người họ bây giờ đã không còn là người phàm nữa, nếu không, nắm tay nhau mỗi lần đi vệ sinh thì đúng là cảnh tượng không thể nhìn nổi.Mục Nhược Thủy không hỏi nàng tại sao không chịu buông tay, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thời gian là phương thuốc tốt nhất.Hai người ra sân, ngồi trên ghế mây, phơi nắng."Em, người và Vu Chúc, ba người chúng ta sống cùng nhau. Bà ấy dạy em Chúc Yêu Thuật, cũng dạy em y thuật. Nơi em rơi xuống là biên giới phía Tây Nam, mùa hè và mùa thu có rất nhiều nấm. Mùa đông năm đó, vì Vu Chúc không xào nấm chín kỹ, em bị ngộ độc. Đây là lần đầu tiên trải nghiệm trong đời, buồn cười lắm. Người có từng xem qua chưa... trên mạng đó, có những bình luận về việc bị ngộ độc nấm? Ai cũng nói nhìn thấy mấy người tí hon trăng trắng nhảy múa.""Có đau không?"Mục Nhược Thủy nằm trên ghế mây, Phó Thanh Vi như trước kia, tựa vào lòng cô, một tay được cô nắm lấy."Gì cơ?" nàng hỏi."Ngộ độc có đau không?""Người đừng có lúc nào cũng chọc em khóc." Sau một hồi im lặng, Phó Thanh Vi nói."Em vốn là một con mèo nhỏ hay khóc. Nay em đã về nhà rồi, có thể khóc."Mục Nhược Thủy nói tiếp: "Nói ta nghe đi, ta muốn biết."Phó Thanh Vi khẽ nói: "Không đau, chỉ là rất nhớ người. Em tỉnh lại liền hỏi Vu Chúc có loại nấm nào ăn vào có thể gặp được người mình muốn gặp không. Bà ấy bảo không có. Hơn nữa, người cũng chưa từng…... xuất hiện trong giấc mơ của em."Mục Nhược Thủy cúi xuống hôn đi nước mắt trên má của Phó Thanh Vi, nói: "Là lỗi của ta."Phó Thanh Vi nói: "Sư tôn, người thay đổi rồi."Mục Nhược Thủy nói: "Vi sư vẫn luôn như vậy."Phó Thanh Vi hít nhẹ một hơi, chuyển sang đoạn tiếp theo: "Vu Chúc bảo em dạy người viết chữ. Khi đó em mới biết được tên trước đây của người. Người có muốn nghe không?"Mục Nhược Thủy nói: "Nói xem nào."Phó Thanh Vi nói: "Là Cơ Trạm Tuyết."Vừa nói, Phó Thanh Vi vừa ngẩng đầu quan sát nét mặt Mục Nhược Thủy. Mục Nhược Thủy vẫn điềm nhiên như cũ, không có phản ứng thừa thãi, chỉ hỏi: "Sau đó thì sao?"Phó Thanh Vi nói: "Sau đó thổ phỉ đến."Đó là khoảng thời gian căng thẳng nhất sau khi Phó Thanh Vi vừa xuyên đến thế giới này. Mặc dù so với những lần gặp nguy hiểm sau này thì chẳng đáng là gì, nhưng những ký ức đầu tiên bao giờ cũng rõ ràng nhất.Phó Thanh Vi kể một mạch từ trận chiến với bọn thổ phỉ, đến khi mùa xuân đến, nàng rời khỏi thôn Y Bố. Yêu ma nhền nhện khổng lồ tấn công thôn, mẹ của Cơ Trạm Tuyết chết trong trận chiến đó. Ban đầu, Phó Thanh Vi định đánh ngất cái đuôi nhỏ Cơ Trạm Tuyết rồi đưa về thôn, nhưng vô tình phát hiện đứa trẻ kia có gương mặt y hệt Mục Nhược Thủy.Thế là hai người bắt đầu hành trình lưu lạc kéo dài hơn nửa năm trong thời loạn thế.Họ sống như người rừng trong núi, vất vả lắm mới thoát ra, lại vô tình lạc vào khu chiến sự, tiếng súng không ngừng, liền vội vàng trở lại rừng hoang.Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cải trang thành quả phụ và trẻ mồ côi, lén lút vào thành, nhưng trong người không còn một xu, cả ngày chỉ biết nhịn đói.Họ bị kẹt lại trong thành, chỉ biết bất lực.Bất đắc dĩ, Phó Thanh Vi phải ra phố bán nghệ để kiếm miếng cơm.Mục Nhược Thủy nghe đến đây, hít sâu một hơi, nước mắt dâng lên trong mắt, nói: "Hôm nay đến đây thôi. Ta…... ta...…"Lồng ngực đã lặng yên bao năm, bỗng nhiên tràn đầy chua xót không cách nào xoa dịu.Phó Thanh Vi nắm lấy tay Mục Nhược Thủy. Cô thậm chí không thể bay lên ngọn cây đón gió, để gió cuốn đi nước mắt.Thế nên, đầu ngón tay của Phó Thanh Vi thay thế cơn gió, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt ướt át của Mục Nhược Thủy.Phó Thanh Vi nói: "Mọi chuyện đã qua rồi."Phó Thanh Vi nói: "Những ngày sau này sẽ tốt hơn."Mục Nhược Thủy im lặng, lảng sang chuyện khác: "Ta đi nấu cơm."Vừa hay, hoàng hôn đã buông xuống. Phó Thanh Vi không nhận ra rằng nàng đã kể suốt cả một buổi chiều.Nàng khẽ đáp: "Được.", rồi cùng Mục Nhược Thủy đi vào bếp.Trên đường đi, Phó Thanh Vi bỗng hỏi: "Khi đó em vẫn luôn có một khúc mắc. Em đã dùng kiếm pháp sư tôn dạy để bán nghệ mua vui, nếu người biết, có trách em không?"Thực ra, trong lòng Phó Thanh Vi đã biết câu trả lời, nhưng nàng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra."Không.""Vậy thì tốt." Phó Thanh Vi khẽ gật đầu.Mục Nhược Thủy chống tay lên khung cửa, đầu ngón tay xương xẩu nổi lên vì dùng lực quá mạnh, trở nên trắng bệch.Cô không nhìn Phó Thanh Vi, bởi đôi mắt cô đã ngập tràn nước mắt."Ta chỉ đột nhiên rất hận chính mình."Tại sao lại để em một mình lưu lạc nơi thế giới xa lạ?Tại sao lại rời xa em để đối phó với "Chiết Chi"? Tại sao không luôn luôn ở bên em?Mục Nhược Thủy buông tay đi vào trong, trên khung cửa để lại năm vết lõm rõ ràng.Tối đó, hai người lại ngâm suối nước nóng.Chiều theo ý Phó Thanh Vi, trong suối nước nóng, hai người đã làm mấy lần.Từ cơ bản tiến lên nâng cao, tiếng của Phó Thanh Vi cũng dần dần buông thả. Mấy con vật nhỏ quanh đó đều tò mò thò đầu ra nhìn, sau đó lại lặng lẽ chạy đi.Phó Thanh Vi ngồi trên ghế đá sát mép hồ, một tay nhẹ nhàng ấn lên mái tóc đen nhánh của người phụ nữ.Nàng ngửa cổ, trên đôi mắt hổ phách phản chiếu bầu trời đầy sao khẽ rung động.Tiếng động nhỏ từ mấy con thú xung quanh lọt vào tai nàng rõ mồn một, Phó Thanh Vi suy nghĩ có nên lập kết giới quanh suối nước nóng không.Bàn tay còn lại của Mục Nhược Thủy phủ lên nàng.Phó Thanh Vi cúi đầu xuống, nhìn cô đang nhào nặn mình thành đủ hình dạng.Nàng vùng vẫy là lắc lư trên ghế đá, nhưng eo bị giữ chặt, bị ép để cô tiến vào sâu hơn trong miệng nàng.Một tiếng ngân dài vang lên khiến đám động vật nhỏ xung quanh bỏ chạy tán loạn, trốn sau gốc cây, rất lâu sau cũng không dám ló đầu ra.Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Ngày mai sẽ lập kết giới.Mục Nhược Thủy ôm lấy nàng, tiếp xúc với vùng cỏ nước tươi tốt.Phó Thanh Vi vòng tay qua cổ cô, để mặc cho đầu người phụ nữ vùi vào trước ngực nàng, tiếp tục làm loạn.Quen thuộc mà thành thạo, lặp đi lặp lại trêu chọc nàng."Mệt không?"Mục Nhược Thủy nhìn nàng sau cơn run rẩy kịch liệt, lúc này đã mây tan gió lặng. Nàng dựa trong lòng cô, mí mắt khẽ khép hờ, làn da ngâm trong suối nước nóng nhuộm một màu hồng nhạt."Cũng tạm."Phó Thanh Vi cố gắng thoát khỏi tình trạng tan thành nước, xua đi cơn buồn ngủ, hơi ngồi thẳng dậy."Em có thể tựa vào ta ngủ một lúc." Trước đây Phó Thanh Vi cũng từng ngủ trong lòng cô."Em không buồn ngủ."Mục Nhược Thủy vén tóc nàng, cúi đầu hôn lên cổ trắng muốt vương chút hồng, nhân lúc làm động tác này, khẽ nhíu mày.Bởi vì trong suối nước nóng đã được thỏa mãn mấy lần, nên khi về đạo quán, hai người chỉ ôm nhau ngủ.Hơi thở của Quán chủ Mục biến mất.Mục Nhược Thủy có một lợi thế trời sinh khi giả vờ ngủ cô không cần thở, chỉ cần nhắm mắt lại, không ai có thể đoán được cô thức hay ngủ.Mục Nhược Thủy tỉnh táo suốt cả đêm.Cũng vì thế mà cô phát hiện, suốt một đêm, Phó Thanh Vi không hề nhắm mắt, cứ lặng lẽ trông chừng cô.Hôm sau, Mục Nhược Thủy giả vờ ngủ đủ, sau đó tỉnh lại, ôm lấy Phó Thanh Vi, hôn lên môi nàng, cười nói: "Lại lén nhìn ta à?"Phó Thanh Vi ừ một tiếng: "Dậy sớm hơn người một chút."Mục Nhược Thủy hỏi: "Hôm nay cũng muốn à?"Phó Thanh Vi kéo mặt Mục Nhược Thủy xuống, lấp đầy miệng cô, không cho phép từ chối: "Muốn."Môi Mục Nhược Thủy hơi động, ngoan ngoãn ngậm lấy và chậm rãi mút vào.Mới sáng sớm, Quán chủ Mục đã chăm chỉ phục vụ thê tử mà không phàn nàn, đến nửa buổi sáng mới lề mề mặc quần áo, như có hai đứa trẻ song sinh dính liền trong đạo quán. Cuối cùng, hai người lại ngồi trên ghế mây, tiếp tục nghe Phó Thanh Vi kể chuyện xưa.Mục Nhược Thủy không hứng thú với bất cứ điều gì về Cơ Trạm Tuyết, cô chỉ chú ý đến phần có Phó Thanh Vi.Mãi cho đến khi hai người lưu lạc mấy tháng, cuối cùng cũng đến được một đạo quán nghèo nàn, hoang phế - Viên Chân Quán.Chính là Bồng Lai Quán sau này.Mục Nhược Thủy đang nằm lười biếng, bỗng bật dậy: "Cái gì?"Với trí tuệ của mình, Mục Nhược Thủy lập tức liên hệ câu "suối nước nóng này là chúng ta cùng giám sát thi công" với chuyện này, liền hỏi: "Bồng Lai Quán là do em xây?"Phó Thanh Vi chỉnh lại: "Là chúng ta cùng xây."Mục Nhược Thủy thờ ơ châm chọc: "Cơ Trạm Tuyết chỉ là một đứa trẻ bé tí, có thể giúp được gì?"Phó Thanh Vi không trực tiếp nói ra rằng nếu không có Cơ Trạm Tuyết, nàng đã mất đi chỗ dựa tinh thần, chết từ một trăm năm trước rồi.Đại Mục chắc chắn sẽ ghen.Phó Thanh Vi tiếp tục kể thao thao bất tuyệt, rồi cuối cùng cũng đến cao trào: "Thế nên, em thu nhận người làm đồ đệ."Vẻ mặt Mục Nhược Thủy như khúc gỗ.Phó Thanh Vi: "Hello, sư tôn, người có đang nghe em nói không?"Mục Nhược Thủy vẫn vô cảm: "Đang nghe."Nàng thu nhận Cơ Trạm Tuyết làm đồ đệ, Mục Nhược Thủy có liên quan gì đến cô ấy chứ?Phó Thanh Vi cẩn thận nói: "Tên hiện tại của người cũng là do em đặt."Một đường gân xanh nổi lên trên trán Mục Nhược Thủy, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh.Là để hoàn thành vòng lặp của lịch sử, đứa trẻ đó chỉ là người mượn danh cô mà thôi.Mục Nhược Thủy cố nhịn và nhịn, rồi không nhịn được nữa: "Em gọi nó là gì?"Bản năng sinh tồn của Phó Thanh Vi bùng nổ: "Tiểu Tuyết."Mục Nhược Thủy nhìn nàng chằm chằm: "Thật không?"Phó Thanh Vi nói: "Trăm phần trăm thật, em thề với trời."Mục Nhược Thủy nằm lại xuống ghế mây: "Thôi được, tin em."Tuy nhiên dù miễn cưỡng nhưng vẫn có chút vị chua tràn ngập trong không khí.Cuộc sống sư đồ Phó Mục chính thức bắt đầu. Từ khi đến Bồng Lai Quán, cảnh túng thiếu của hai người được giải quyết, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Thiên Cơ Các, Thiên Địa Tiền Trang, Quỷ Thị, Tam Tài Phảng, từng bức tranh lần lượt mở ra.Một trăm năm cô đơn của Phó Thanh Vi, nàng sống dựa vào hồi ức về Mục Nhược Thủy, cũng như Cơ Trạm Tuyết.......Phó Thanh Vi đã bảy ngày bảy đêm không ngủ.Từ khi đoàn tụ với Mục Nhược Thủy, nàng chưa từng buông tay cô dù chỉ một khắc, cũng không chợp mắt dù chỉ một phút.Cho dù tu vi có cao đến đâu, nàng cũng không thể giấu đi tơ máu trong mắt, bờ mi đỏ ngầu.Chuyện xưa kể suốt bảy ngày, cuối cùng cũng đến hồi kết.Cơ Trạm Tuyết đã chết, Phó Thanh Vi dùng tên của cô, trở thành Từ Nhượng chân nhân, cố vấn của Linh Quản Cục.Từ năm 1938 đến năm 2029, chín mươi mốt năm trông giữ quan tài đá, nàng chỉ lướt qua trong một nốt nhạc.Mục Nhược Thủy không phải không muốn hỏi, nhưng Phó Thanh Vi không được nghỉ ngơi quá lâu rồi. Lúc này, điều quan trọng nhất không phải là những chuyện đó.Cô thuận theo dòng kết của nàng mà hỏi: "Một năm trước, khi em đẩy cánh cửa này ra, hoàn thành điểm cuối cùng của vòng lặp, liền có thể trở về không gian thời gian ban đầu, đúng không?"Phó Thanh Vi gật đầu."Nếu không thể quay về thì sao? Chẳng phải em sẽ chờ đợi suốt bao nhiêu năm một cách vô ích?""Ngoài cách đó ra, thực sự không còn phương án nào khác.""Em có bao nhiêu phần chắc chắn?""Chín phần."Ánh mắt Mục Nhược Thủy sắc bén nhìn nàng, khiến Phó Thanh Vi không chịu nổi mà quay đầu đi chỗ khác.Nàng đã nói dối.Lúc đó, nàng giống như người nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng giữa tuyệt cảnh, dù nó chỉ là ảo ảnh, nàng cũng liều mạng vươn tay nắm lấy.Trong «Kinh Dịch» có nói: "Đại đạo ngũ thập, thiên diễn tứ cửu, nhân độn kỳ nhất."*大道五十,天衍四九,人遁其一: dịch sát nghĩa là đại đạo có năm mươi đường, bốn mươi chín đường là theo ý trời, một đường còn lại là do người.Có nghĩa là trời không bao giờ tuyệt đường người, khi bế tắc đến cực điểm, ắt sẽ có lối ra.Nàng vừa là nhân vừa là quả, cũng là mắt xích không thể thiếu. Nàng không thể thay đổi cục diện đã định sẵn, có lẽ chỉ khi tự mình hoàn thành chuỗi nhân quả này, nàng mới có cơ hội rời đi.Đây có lẽ là một tia "thiên cơ" duy nhất mà nàng có thể lợi dụng để "thoát" ra.Suốt chín mươi mốt năm, nàng tự thuyết phục bản thân như vậy, dùng sự chờ đợi vô tận để đổi lấy một đáp án vô định.Nàng chết, mọi thứ sẽ sụp đổ. Quá khứ, hiện tại, tương lai giữa nàng và Mục Nhược Thủy sẽ không còn tồn tại. Nàng cần phải sống, sống đến ngày dòng thời gian khép kín, quỹ đạo số mệnh vẽ thành một vòng hoàn chỉnh.Khoảnh khắc Phó Thanh Vi hai mươi tuổi đẩy cánh cửa ấy, nàng không biết điều đón chờ nàng là sự tiêu vong ngay lập tức, hay Thiên Đạo sẽ mở cho nàng một cánh cửa khác.Sống hay chết, làm thế nào để chắc chắn?Chẳng qua là dồn tất cả để đánh một canh bạc, dồn tất cả mọi thứ mình có, đánh cược vào một con đường sống.Đầu và đuôi kết nối với nhau, điểm khởi đầu cũng là điểm kết thúc.Sự may mắn thứ hai xuất hiện, nàng trở lại mốc thời gian không gian ban đầu, xuất hiện ở nơi mà nàng đã biến mất.Ngón tay của Mục Nhược Thủy lần theo những sợi tóc bạc của nàng mà lướt xuống má của cô gái trẻ, nói: "Em đã sống cô đơn ở đó một trăm mười một năm."Phó Thanh Vi nói: "Phải."Mục Nhược Thủy nói: "Nhưng ở thời gian không gian này, chỉ mới trôi qua hơn mười phút."Mười mấy phút của họ, là một thế kỷ cô độc của Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi nâng tay lên rồi nắm lấy bàn tay cô, nói: "Đúng vậy, nhưng em thấy rất may mắn, người không phải chờ em lâu như em đã chờ người."Ánh mắt Mục Nhược Thủy rơi xuống mái tóc bạc chói mắt của nàng, viền mắt chua xót, nói: "Tóc em đã bạc hết rồi......"Phó Thanh Vi nói: "Con người sẽ già đi, em đã sống hơn một trăm năm rồi."Mục Nhược Thủy nói: "Nhưng gương mặt em vẫn như lúc còn trẻ, đã thành tiên rồi sao?""Không." Phó Thanh Vi nghĩ trong lòng một cách đau buồn: Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi.Phó Thanh Vi che giấu cảm xúc vừa lóe lên trong lòng, giả vờ thoải mái nói: "Đáng tiếc là sư tôn không thấy em già đi."Tu vi của Phó Thanh Vi rất cao thâm, sau khi trở thành cố vấn của Linh Quản Cục, nàng vẫn duy trì ngoại hình của mình ở tuổi bốn mươi, năm mươi. Trong ba mươi năm ở Bồng Lai Quán, nàng đã bước nửa bước vào cõi tiên, nhưng vẻ ngoài chỉ từ từ già thêm hai hoặc ba tuổi.Cho đến khi nàng quay lại.Bởi vì nàng chỉ biến mất trong thực tại có mười mấy phút, một người không thể già đi chỉ trong chốc lát, nên thời không đã tự bug, khiến cơ thể nàng trở lại tuổi hai mươi mốt.Chỉ có tuổi sinh lý không thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn là chính nàng, vẫn là Phó Thanh Vi đã cô độc suốt trăm năm.Mục Nhược Thủy dùng lời trước đây trả lời nàng: "Dù em thay đổi thế nào, trong mắt ta em vẫn là diện mạo lúc hai mươi tuổi. Thanh Vi, giờ em đã thành tiên rồi sao?"Phó Thanh Vi lắc đầu: "Chỉ là thân thể bán tiên, tuổi thọ có thể là ba đến năm trăm năm."Mục Nhược Thủy nói: "Vậy cũng rất dài rồi."Sau khi trải qua sinh tử, Mục Nhược Thủy càng kiên định với ý niệm sống chết cùng Phó Thanh Vi, vì vậy đối với tuổi thọ không còn quá bận tâm.Mục Nhược Thủy nhìn vào những tia máu trong mắt nàng, dịu dàng nói: "Chuyện cũng đã kể xong rồi, em có muốn ngủ một lát không?"Phó Thanh Vi nói: "Em không buồn ngủ."Ngay cả tiên nhân cũng không thể chịu nổi bảy ngày bảy đêm không ngủ, huống chi thân thể nàng chỉ là bán tiên.Phó Thanh Vi hé miệng nhỏ, cố nhịn không ngáp.Mục Nhược Thủy bế nàng từ ghế mây về giường trong phòng, ngồi trên mép giường, một tay giữ chặt tay nàng, nói: "Ngủ đi, ta sẽ ở đây, không rời đi đâu."Phó Thanh Vi vẫn nhìn cô: "Em không buồn ngủ."Mục Nhược Thủy cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.Phó Thanh Vi vẫn kháng cự."Sư tôn, em...... không muốn ngủ.""Sợ không nhìn thấy ta nữa sao? Hay là sợ đây chỉ là một giấc mơ?""Sợ cả hai." Phó Thanh Vi nói: "Em không muốn ngủ, đừng để ý đến em."Nỗi đau và sự chờ đợi hơn một trăm năm
không dễ dàng gì để xóa bỏ, Phó Thanh Vi có hơi căng thẳng, thái độ cũng không hề thả lỏng.Mục Nhược Thủy dịu dàng nói: "Em là thê tử của ta, ta không lo cho em thì ai lo?"Phó Thanh Vi nắm lấy vạt áo cô, nước mắt nóng bỏng rơi vào hõm cổ cô.Mục Nhược Thủy chỉ có thể từ những tiếng nức nở, nghẹn ngào mà nghe ra những lời nàng nói.— Em đã mơ rất nhiều lần như thế này, mỗi lần tỉnh dậy, người đều biến mất.— Em vẫn còn ở trong đạo quán Bồng Lai, canh giữ quan tài đá mà không biết kết quả.— Năm nay là năm nào rồi? Có thật là em đã gặp lại người không?"Mục Nhược Thủy nghiêng đầu, nhắm mắt lại để kiềm chế nước mắt cũng đang dâng lên.Bàn tay cô nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Thanh Vi, nàng khóc đến mệt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.Mục Nhược Thủy lắng nghe tiếng thở nặng nề của nàng, không nhúc nhích, làm gối tựa cho nàng.Vài phút sau, Phó Thanh Vi bừng tỉnh!"Sư tôn đừng đi!" Nàng hoảng hốt, tim đập mạnh, mặc dù Mục Nhược Thủy đang ở ngay trước mặt, nhưng nàng vẫn như thể không nhìn thấy được, muốn nhảy ra khỏi giường để đi tìm cô.Mục Nhược Thủy ôm chặt nàng, ghì nàng lại trong lòng, nâng mặt nàng lên, khiến đôi mắt mờ mịt của nàng nhìn vào mặt cô.Phó Thanh Vi toàn thân run rẩy, cả ánh mắt và trái tim đều chấn động, từ từ lấy lại sự tập trung khi nhìn vào gương mặt quen thuộc của người phụ nữ.Phó Thanh Vi ngẩn ngơ hỏi: "Người từ Miêu trại trở về rồi sao?"Mục Nhược Thủy bật khóc ngay lập tức."Về rồi, ta sẽ không rời đi nữa." Người phụ nữ vốn mạnh mẽ, luôn kiên cường, không bao giờ rơi nước mắt trước mặt nàng, lần đầu tiên nghẹn ngào với nàng.Những năm tháng qua, thứ trói buộc Phó Thanh Vi không chỉ là Bồng Lai của trăm năm trước.Mà còn có bóng lưng của Mục Nhược Thủy khi rời khỏi Linh Quản Cục.Nửa đêm mộng mị, đã hơn một lần nàng tự hỏi, nếu lúc đó nàng giữ Mục Nhược Thủy lại thì tốt biết bao.Nếu vậy, bọn họ đã không phải chia xa lâu đến thế.Nàng biết nàng không giữ được cô, vì vậy, nàng chỉ có thể không ngừng đuổi theo bóng lưng ấy trong giấc mơ.Phó Thanh Vi tỉnh lại từ giấc mơ điên loạn, nhìn rõ gương mặt Mục Nhược Thủy, ký ức trước khi ngủ ùa về. Nàng vẫn còn hơi chậm chạp và không chắc chắn, khẽ nói: "Xin lỗi.""Sư tôn, sao người lại khóc?"Hai tay nàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, về là tốt rồi."Nàng vẫn tưởng rằng mình còn đang mơ, chỉ là đã rơi vào một tầng giấc mơ khác.Mục Nhược Thủy nói trong nước mắt: "Chúng ta ngủ thêm một lát nữa nhé, có được không?"Phó Thanh Vi nhìn cô, ngoan ngoãn đáp: "Được."Lần này, nàng ngủ thêm mười mấy phút.Tỉnh lại có vẻ tỉnh táo hơn một chút, nhìn Mục Nhược Thủy, nói với cô vài câu, rồi lại ngủ thiếp đi.Cứ chập chờn như vậy, lặp đi lặp lại hơn mười lần, tổng cộng cũng chỉ được hai, ba tiếng đồng hồ.Khi tỉnh dậy, tinh thần nàng khá hơn một chút, nhưng vẫn rúc trong lòng Mục Nhược Thủy không chịu dậy. Nàng im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Em có phải đã trở nên kỳ lạ rồi không?"Đôi mắt của Mục Nhược Thủy vẫn còn sưng đỏ, cô hôn lên trán nàng."Không."Phó Thanh Vi hơi cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô, không nói gì.Tình trạng rối loạn tinh thần của Phó Thanh Vi dần dần khá lên sau vài ngày. Dù vẫn còn gặp ác mộng, vẫn tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhưng bàn tay Mục Nhược Thủy luôn siết chặt lấy tay nàng, ngay lập tức cho nàng một sự đáp lại. Cảm nhận được sức mạnh từ mười ngón tay đan vào nhau, nàng cũng dần phân biệt được mơ và thực.Ngẩng đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi sư tôn, rồi tựa vào cô tiếp tục ngủ.Khi đã có thời gian rảnh rỗi, Phó Thanh Vi ngồi cạnh Mục Nhược Thủy trong sân, gọi video cho Long Huyền Cơ.Long Huyền Cơ suýt chút nữa thì ném cả cánh hoa lên màn hình.Chiếc điện thoại cũ của Phó Thanh Vi đã hỏng. Nàng bảo Cục Linh Quản làm lại SIM và điện thoại mới rồi gửi lên núi cho nàng. Vừa có máy mới, điều đầu tiên nàng làm là báo bình an cho Cam Đường.Cam Đường: [Cậu sao vậy?]Trong mắt Cam Đường, nàng chỉ biến mất một tuần. Sau khi Phó Thanh Vi gia nhập Linh Quản Cục, khoảng thời gian bận rộn không trò chuyện thế này cũng không phải hiếm.Phó Thanh Vi: [Không có gì, mình nhớ cậu]Cam Đường: [Buồn nôn quá đi, nhưng mà mình thích hahaha]Phó Thanh Vi: [Hôm nào rảnh đi ăn đi, đợi vài hôm nữa sức khỏe mình khá hơn sẽ tìm cậu]Cam Đường: [Sao đột nhiên khách sáo thế? Kiểu như lâu lắm rồi chưa gặp vậy ta]Cam Đường: [Còn nữa! Cậu lại bị thương à?]Phó Thanh Vi: [Không sao, sắp khỏi rồi]Cam Đường: [Chắc chắn là có chuyện, gặp mặt rồi tám thôi, mau mau sắp xếp. [nhìn chăm chăm.jpg]]Phó Thanh Vi: [Được]Trò chuyện xong, Phó Thanh Vi đưa điện thoại cho Mục Nhược Thủy. Cô cầm lấy, đặt nó sang một bên, kéo nàng vào lòng nghỉ ngơi.Hội chứng lo được lo mất sau thời gian dài xa cách của nàng dường như đã dịu bớt so với lúc mới đoàn tụ, nhưng nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt nàng vẫn còn ẩn chứa làn sương mù nào đó, không cách nào xua tan.Có lẽ, nàng thực sự sắp thành tiên rồi.Phó Thanh Vi mang trong mình yển cốt, trong ba mươi năm cuối ở ở Bồng Lai Quán đã tịch cốc, từng bước tiến vào cảnh giới bán tiên, mơ hồ cảm nhận được một tầng ánh sáng, nhìn không thấy sờ không được, đó là Pháp Tắc, là ranh giới khác biệt cơ bản giữa người và tiên.Khoảnh khắc xuyên trở lại Linh Quản Cục, nàng càng cảm nhận rõ ràng hơn về Pháp Tắc vô hình và Thiên Đạo. Nàng có thể cảm thấy việc phi thăng ngày càng đến gần.Tiên nhân phi thăng lên thượng giới, vĩnh viễn trú ngụ ở Côn Luân, không thể lưu lại nhân gian.Nhưng Mục Nhược Thủy vẫn còn ở nhân gian, nàng không thể đưa cô theo.Vậy thì, nhiều năm chờ đợi như vậy, rốt cuộc đổi lại được gì?Chỉ để gặp nhau nửa tháng thôi sao?Mục Nhược Thủy cùng nàng đi đến tiền viện của đạo quán.Phó Thanh Vi bước vào chính điện của Tây Vương Mẫu, vẫn như trước kia, dâng một nén hương.Mục Nhược Thủy lấy cho nàng một chiếc bồ đoàn màu vàng.Phó Thanh Vi quỳ ngay ngắn trước tượng thần Tây Vương Mẫu.Thành tâm bái lạy.Một lạy, hai lạy, ba lại.Phó Thanh Vi cúi đầu để trán chạm đất, quỳ dài trước hương án.Nếu cái giá của việc thành tiên là mất đi ngài ấy, đệ tử nguyện......Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thành tiên.***Editor: Đã đổi ảnh bìa, lấy cảm hứng từ chương này, ed không tìm được hình ưng ý, nên bàn tay là ed ghép thêm vô, hơi thô nhưng là tay nữ nha, tay ed đó 😂 (dùng prisma chuyển hình chụp thành ảnh vẽ)Hy vọng đổi bìa truyện bớt flop hơn ❤️
không dễ dàng gì để xóa bỏ, Phó Thanh Vi có hơi căng thẳng, thái độ cũng không hề thả lỏng.Mục Nhược Thủy dịu dàng nói: "Em là thê tử của ta, ta không lo cho em thì ai lo?"Phó Thanh Vi nắm lấy vạt áo cô, nước mắt nóng bỏng rơi vào hõm cổ cô.Mục Nhược Thủy chỉ có thể từ những tiếng nức nở, nghẹn ngào mà nghe ra những lời nàng nói.— Em đã mơ rất nhiều lần như thế này, mỗi lần tỉnh dậy, người đều biến mất.— Em vẫn còn ở trong đạo quán Bồng Lai, canh giữ quan tài đá mà không biết kết quả.— Năm nay là năm nào rồi? Có thật là em đã gặp lại người không?"Mục Nhược Thủy nghiêng đầu, nhắm mắt lại để kiềm chế nước mắt cũng đang dâng lên.Bàn tay cô nhẹ nhàng vỗ lưng Phó Thanh Vi, nàng khóc đến mệt, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.Mục Nhược Thủy lắng nghe tiếng thở nặng nề của nàng, không nhúc nhích, làm gối tựa cho nàng.Vài phút sau, Phó Thanh Vi bừng tỉnh!"Sư tôn đừng đi!" Nàng hoảng hốt, tim đập mạnh, mặc dù Mục Nhược Thủy đang ở ngay trước mặt, nhưng nàng vẫn như thể không nhìn thấy được, muốn nhảy ra khỏi giường để đi tìm cô.Mục Nhược Thủy ôm chặt nàng, ghì nàng lại trong lòng, nâng mặt nàng lên, khiến đôi mắt mờ mịt của nàng nhìn vào mặt cô.Phó Thanh Vi toàn thân run rẩy, cả ánh mắt và trái tim đều chấn động, từ từ lấy lại sự tập trung khi nhìn vào gương mặt quen thuộc của người phụ nữ.Phó Thanh Vi ngẩn ngơ hỏi: "Người từ Miêu trại trở về rồi sao?"Mục Nhược Thủy bật khóc ngay lập tức."Về rồi, ta sẽ không rời đi nữa." Người phụ nữ vốn mạnh mẽ, luôn kiên cường, không bao giờ rơi nước mắt trước mặt nàng, lần đầu tiên nghẹn ngào với nàng.Những năm tháng qua, thứ trói buộc Phó Thanh Vi không chỉ là Bồng Lai của trăm năm trước.Mà còn có bóng lưng của Mục Nhược Thủy khi rời khỏi Linh Quản Cục.Nửa đêm mộng mị, đã hơn một lần nàng tự hỏi, nếu lúc đó nàng giữ Mục Nhược Thủy lại thì tốt biết bao.Nếu vậy, bọn họ đã không phải chia xa lâu đến thế.Nàng biết nàng không giữ được cô, vì vậy, nàng chỉ có thể không ngừng đuổi theo bóng lưng ấy trong giấc mơ.Phó Thanh Vi tỉnh lại từ giấc mơ điên loạn, nhìn rõ gương mặt Mục Nhược Thủy, ký ức trước khi ngủ ùa về. Nàng vẫn còn hơi chậm chạp và không chắc chắn, khẽ nói: "Xin lỗi.""Sư tôn, sao người lại khóc?"Hai tay nàng lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, về là tốt rồi."Nàng vẫn tưởng rằng mình còn đang mơ, chỉ là đã rơi vào một tầng giấc mơ khác.Mục Nhược Thủy nói trong nước mắt: "Chúng ta ngủ thêm một lát nữa nhé, có được không?"Phó Thanh Vi nhìn cô, ngoan ngoãn đáp: "Được."Lần này, nàng ngủ thêm mười mấy phút.Tỉnh lại có vẻ tỉnh táo hơn một chút, nhìn Mục Nhược Thủy, nói với cô vài câu, rồi lại ngủ thiếp đi.Cứ chập chờn như vậy, lặp đi lặp lại hơn mười lần, tổng cộng cũng chỉ được hai, ba tiếng đồng hồ.Khi tỉnh dậy, tinh thần nàng khá hơn một chút, nhưng vẫn rúc trong lòng Mục Nhược Thủy không chịu dậy. Nàng im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Em có phải đã trở nên kỳ lạ rồi không?"Đôi mắt của Mục Nhược Thủy vẫn còn sưng đỏ, cô hôn lên trán nàng."Không."Phó Thanh Vi hơi cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô, không nói gì.Tình trạng rối loạn tinh thần của Phó Thanh Vi dần dần khá lên sau vài ngày. Dù vẫn còn gặp ác mộng, vẫn tỉnh dậy lúc nửa đêm, nhưng bàn tay Mục Nhược Thủy luôn siết chặt lấy tay nàng, ngay lập tức cho nàng một sự đáp lại. Cảm nhận được sức mạnh từ mười ngón tay đan vào nhau, nàng cũng dần phân biệt được mơ và thực.Ngẩng đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi sư tôn, rồi tựa vào cô tiếp tục ngủ.Khi đã có thời gian rảnh rỗi, Phó Thanh Vi ngồi cạnh Mục Nhược Thủy trong sân, gọi video cho Long Huyền Cơ.Long Huyền Cơ suýt chút nữa thì ném cả cánh hoa lên màn hình.Chiếc điện thoại cũ của Phó Thanh Vi đã hỏng. Nàng bảo Cục Linh Quản làm lại SIM và điện thoại mới rồi gửi lên núi cho nàng. Vừa có máy mới, điều đầu tiên nàng làm là báo bình an cho Cam Đường.Cam Đường: [Cậu sao vậy?]Trong mắt Cam Đường, nàng chỉ biến mất một tuần. Sau khi Phó Thanh Vi gia nhập Linh Quản Cục, khoảng thời gian bận rộn không trò chuyện thế này cũng không phải hiếm.Phó Thanh Vi: [Không có gì, mình nhớ cậu]Cam Đường: [Buồn nôn quá đi, nhưng mà mình thích hahaha]Phó Thanh Vi: [Hôm nào rảnh đi ăn đi, đợi vài hôm nữa sức khỏe mình khá hơn sẽ tìm cậu]Cam Đường: [Sao đột nhiên khách sáo thế? Kiểu như lâu lắm rồi chưa gặp vậy ta]Cam Đường: [Còn nữa! Cậu lại bị thương à?]Phó Thanh Vi: [Không sao, sắp khỏi rồi]Cam Đường: [Chắc chắn là có chuyện, gặp mặt rồi tám thôi, mau mau sắp xếp. [nhìn chăm chăm.jpg]]Phó Thanh Vi: [Được]Trò chuyện xong, Phó Thanh Vi đưa điện thoại cho Mục Nhược Thủy. Cô cầm lấy, đặt nó sang một bên, kéo nàng vào lòng nghỉ ngơi.Hội chứng lo được lo mất sau thời gian dài xa cách của nàng dường như đã dịu bớt so với lúc mới đoàn tụ, nhưng nếu nhìn kỹ, trong ánh mắt nàng vẫn còn ẩn chứa làn sương mù nào đó, không cách nào xua tan.Có lẽ, nàng thực sự sắp thành tiên rồi.Phó Thanh Vi mang trong mình yển cốt, trong ba mươi năm cuối ở ở Bồng Lai Quán đã tịch cốc, từng bước tiến vào cảnh giới bán tiên, mơ hồ cảm nhận được một tầng ánh sáng, nhìn không thấy sờ không được, đó là Pháp Tắc, là ranh giới khác biệt cơ bản giữa người và tiên.Khoảnh khắc xuyên trở lại Linh Quản Cục, nàng càng cảm nhận rõ ràng hơn về Pháp Tắc vô hình và Thiên Đạo. Nàng có thể cảm thấy việc phi thăng ngày càng đến gần.Tiên nhân phi thăng lên thượng giới, vĩnh viễn trú ngụ ở Côn Luân, không thể lưu lại nhân gian.Nhưng Mục Nhược Thủy vẫn còn ở nhân gian, nàng không thể đưa cô theo.Vậy thì, nhiều năm chờ đợi như vậy, rốt cuộc đổi lại được gì?Chỉ để gặp nhau nửa tháng thôi sao?Mục Nhược Thủy cùng nàng đi đến tiền viện của đạo quán.Phó Thanh Vi bước vào chính điện của Tây Vương Mẫu, vẫn như trước kia, dâng một nén hương.Mục Nhược Thủy lấy cho nàng một chiếc bồ đoàn màu vàng.Phó Thanh Vi quỳ ngay ngắn trước tượng thần Tây Vương Mẫu.Thành tâm bái lạy.Một lạy, hai lạy, ba lại.Phó Thanh Vi cúi đầu để trán chạm đất, quỳ dài trước hương án.Nếu cái giá của việc thành tiên là mất đi ngài ấy, đệ tử nguyện......Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không thành tiên.***Editor: Đã đổi ảnh bìa, lấy cảm hứng từ chương này, ed không tìm được hình ưng ý, nên bàn tay là ed ghép thêm vô, hơi thô nhưng là tay nữ nha, tay ed đó 😂 (dùng prisma chuyển hình chụp thành ảnh vẽ)Hy vọng đổi bìa truyện bớt flop hơn ❤️