[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C161 - Tại sao mèo nhỏ không ngủ?
Mục Nhược Thủy không hỏi Phó Thanh Vi đã tịch cốc từ khi nào. Thời gian vẫn còn dài, dần dần cô sẽ biết thôi.Chỉ là, đó hẳn phải là một quãng thời gian đầy chua xót, không biết đã kéo dài bao nhiêu năm. Cô mới chỉ nghe được phần mở đầu mà đã không nhịn được phải ngắt lời nàng.Người ngoài nghe đã cảm thấy như vậy, huống hồ là người thực sự trải qua.Đó là từng ngày từng đêm cô đơn lặng lẽ trôi qua, là hàng trăm, hàng ngàn lần trăng tròn.Lúc từ Linh Quản Cục trở về, trời đã gần tối. Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Mục Nhược Thủy bật đèn trong sân lên. Phó Thanh Vi giơ tay lên che mắt theo phản xạ, buột miệng nói: "Sáng quá."Đã rất lâu rồi nàng không nhìn thấy ánh đèn của Bồng Lai Quán.Phó Thanh Vi buông tay xuống, chậm rãi thích ứng với ánh sáng rực rỡ trong đêm, đưa mắt quan sát đạo quán trong ánh đèn sáng sủa.Mục Nhược Thủy dắt nàng vào bếp. Trước nay cô vốn không thích Phó Thanh Vi quấy rầy khi mình nấu ăn, nhưng hôm nay lại để mặc nàng vòng tay ôm lấy eo mình từ phía sau, đi đến đâu cũng theo đến đó, không rời nửa bước.Khi ăn cơm, Phó Thanh Vi chỉ dùng một tay, tay trái vẫn nắm chặt tay Mục Nhược Thủy."Haiz."Phó Thanh Vi thở dài, nói: "Em đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, dặn bản thân không được khóc khi ăn miếng cơm đầu tiên, thế nhưng......"Phó Thanh Vi không nói tiếp được nữa, chỉ liên tục nghẹn ngào.Mục Nhược Thủy không nhớ mình đã lau nước mắt cho nàng bao nhiêu lần, vẫn luôn dịu dàng, kiên nhẫn, không hề thấy phiền.Phó Thanh Vi xua tay, hít sâu một hơi: "Không sao, em nghỉ một chút là ổn."Mục Nhược Thủy: "Trước mặt ta, em có thể khóc thoải mái."Phó Thanh Vi: "Hu hu hu…..."Có một câu nàng không nói ra là nàng đã hơn trăm tuổi, không thể lúc nào cũng khóc lóc được, vẫn phải giữ chút thể diện.Mặc dù trước mặt sư tôn, nàng từ lâu đã chẳng có thứ đó.Nhưng dù sao cũng là người đã sống cả trăm năm rồi…Phó Thanh Vi: "Hu hu hu…..."Càng muốn nhịn lại càng không thể kiềm chế.Mục Nhược Thủy nhịn không được bật cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, dùng môi hôn lên, lau đi nước mắt trên mặt nàng.Vẫn mặn chát, nhưng không còn quá đắng nữa.Phó Thanh Vi vừa nức nở vừa ăn xong bữa tối.Mục Nhược Thủy hỏi nàng: "Muốn tắm không? Hay em cũng dùng pháp thuật tẩy trần?"Phó Thanh Vi nói: "Muốn đi tắm."Dùng pháp thuật làm sạch ngay lập tức sao thoải mái bằng ngâm nước nóng, nàng đã lâu rồi không được tắm rửa đàng hoàng.Mục Nhược Thủy nhìn tay hai người vẫn nắm chặt, nhướng mày.Phó Thanh Vi thề sống thề chết cũng không buông, bèn chủ động nói: "Đi ngâm suối nước nóng đi, vẫn có thể nắm tay."Hơn trăm tuổi có khác, dám rủ rê sư tôn cùng tắm suối nước nóng, to gan lớn mật quá rồi!Phó Thanh Vi tự trách bản thân trong lòng.Hai người tay trong tay đi về phía suối nước nóng, trông cứ như trẻ con đi dã ngoại.Hai chú mèo nhỏ thò đầu ra từ cửa viện, sóng vai ngồi ở bậc cửa, hóa thành hai cái đầu mèo tròn xoe.Bởi vì Phó Thanh Vi không chịu buông tay, hai người cởi đồ hết sức lúng túng và chậm chạp. Mãi mới cởi được áo ngoài, Mục Nhược Thủy nhìn chằm chằm vào cái yếm hoa sen của nàng, trầm ngâm suy nghĩ.Phó Thanh Vi vội đưa tay che lại, nói: "Nghèo quá, không có điều kiện."Mục Nhược Thủy: "Ta biết."Khi vừa tỉnh lại, cô cũng mặc yếm, còn là uyên ương chơi đùa dưới nước.Một sự kế thừa.Thực ra sau này, khi trở thành cố vấn của Linh Quản Cục, Phó Thanh Vi không còn thiếu tiền nữa. Sắp nhỏ trong cục cũng thường xuyên quan tâm nàng, lúc nào cũng muốn giúp bà lão cô đơn này cải thiện điều kiện sống. Nhưng trái tim nàng đã chết từ lâu, cứ ôm mãi những món đồ cũ mà sống.Quần áo cũng vẫn là kiểu dáng từ thuở xưa. Sau này không còn ra ngoài, nàng lại càng chẳng cần mua thêm.Mục Nhược Thủy dùng một tay cởi yếm nàng, nói: "Lớn rồi."Phó Thanh Vi: "Rõ ràng không có mà."Thân thể hiện tại của nàng đã trở về độ tuổi sinh lý trước khi xuyên về quá khứ.Nhưng Mục Nhược Thủy không có ý đó. Cô muốn nói Phó Thanh Vi đã trưởng thành rồi, ánh mắt thỉnh thoảng để lộ nét thăng trầm trong cuộc sống.Nhưng nếu nói thẳng ra, Phó Thanh Vi lại khóc mất. Sao phải làm nàng khóc nữa chứ?Mục Nhược Thủy chỉ nhẹ giọng "ừm" một tiếng, thuận theo ý nàng mà nói: "Sau này sẽ lớn thôi, vi sư ráng cố gắng."Phó Thanh Vi đỏ mặt.Hai người ôm nhau, dù đang giữa mùa đông, gió núi lạnh lẽo, nhưng cả hai đều không cảm thấy gì.Vẫn là Mục Nhược Thủy đặt tay lên vai nàng, để hai người hơi tách ra, nói: "Bên ngoài lạnh, chúng ta xuống nước thôi."Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót vừa vặn của cô, thân hình hấp dẫn như ẩn như hiện, rồi hỏi: "Sao sư tôn không cởi?"Mục Nhược Thủy: "Vi sư sợ em chóng mặt."Phó Thanh Vi: "......"Mấy chuyện không có chí khí này, nhắc lại làm gì chứ!Nói thì nói vậy, nhưng bà cô trăm tuổi Phó Thanh Vi vẫn không dám thử thách giới hạn của mình. Nàng muốn tắm đàng hoàng, tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện kia… Thôi được rồi, thực ra cũng có nghĩ.Vốn không nghĩ gì cả, nhưng vừa nhìn thấy bờ vai tuyết trắng và tấm lưng trần của sư tôn thì…Còn về nơi cỏ nước tốt tươi kia, nàng căn bản không dám nhìn dù chỉ một chút.Xem ý Mục Nhược Thủy thế nào đã, nếu cô chủ động, nàng sẽ phối hợp, trước hết cứ giữ chút dè dặt.Mục Nhược Thủy dắt nàng xuống nước, cởi bỏ lớp vướng víu cuối cùng dưới mặt nước, đặt lên phiến đá bên bờ.Phó Thanh Vi ngâm mình trong suối nước nóng, từ cổ trở xuống đều chìm trong làn nước ấm áp, hơi nóng thấm vào từng tấc da thịt, thoải mái đến mức nàng suýt ngủ gật. Phó Thanh Vi vội vàng mở to mắt, xua đi cơn buồn ngủ.Cánh tay Mục Nhược Thủy vươn lên khỏi mặt nước, những giọt nước phản chiếu ánh sao trên cao.Đầu ngón tay thon dài của cô lướt nhẹ qua gương mặt nàng, chầm chậm vuốt ve từng đường nét.Phó Thanh Vi để mặc cô chạm vào, nhìn thẳng vào mắt cô.Mục Nhược Thủy: "Ta muốn hôn em, có được không?"Phó Thanh Vi nghĩ thầm: Sư tôn từ khi nào lại bắt đầu xin phép trước thế này?Chóp mũi Mục Nhược Thủy đã chạm vào chóp mũi nàng, môi gần như kề sát môi nàng, hơi thở phả vào môi răng nàng khi cô cất lời."Được không?"Phó Thanh Vi chủ động hôn cô trước.Nụ hôn trước cửa Bồng Lai Quán chỉ là chạm nhẹ, để lại toàn vị nước mắt.Bây giờ mới là nụ hôn của đạo lữ trùng phùng sau thời gian chia xa rất lâu.Phó Thanh Vi dữ dội chủ động, động tác đầy gấp gáp, vừa áp sát liền cắn lấy môi cô, xâm nhập vào môi răng mà khuấy đảo, càn quét cả môi lẫn đầu lưỡi của cô.Vị Quán chủ đời đầu của Bồng Lai Quán, tu vi đã chạm đến tiên cảnh, vậy mà chỉ vì một nụ hôn lại khiến hơi thở rối loạn, tham lam chiếm lấy hơi ấm và vị ngọt của người phụ nữ trong lòng.Trái tim nàng đập kịch liệt, máu huyết toàn thân dồn về một hướng.Mục Nhược Thủy đợi khi động tác của nàng chậm lại, mới bắt đầu từ từ đáp lại.Đối với cô, dù biến cố xảy ra, nhưng Phó Thanh Vi cũng chỉ biến mất một lúc mà thôi, trước đó, hai người cũng chỉ mới xa nhau mấy ngày.Chiếc lưỡi mềm mại của Phó Thanh Vi bị cô ngậm lấy, khẽ liếm qua nơi nhạy cảm khiến nàng run rẩy.Hai tay Phó Thanh Vi vô thức vòng lên cổ cô.Mục Nhược Thủy đỡ lấy eo rồi bế nàng, nhẹ nhàng nhấc nàng lên, để hai chân vòng quanh eo cô.Phó Thanh Vi mở mắt: "Chờ đã, chờ đã."Mục Nhược Thủy: "?"Phó Thanh Vi: "Sư tôn, em không được."Đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Mục Nhược Thủy, nàng thành thật nói: "Em muốn bắt đầu từ những cái cơ bản trước, có được không?"Hơn trăm năm rồi nàng chưa từng cùng sư tôn mây mưa, sự kích thích đến bất ngờ như vậy, nàng thật sự hoảng hốt, còn có chút sợ hãi. Không phải sợ chuyện đó, mà là sợ phản ứng quá mức của chính mình.Mục Nhược Thủy thả nàng xuống, hôn nhẹ lên má nàng: "Được."Đã vậy, trong suối nước nóng cũng không thể tiếp tục nữa.Bàn chân Phó Thanh Vi chạm lại mặt đá dưới đáy suối, hai người ngồi xuống ghế đá bên bờ, ngoan ngoãn ngâm mình trong nước.Phó Thanh Vi nhẹ nhàng vuốt ve khớp ngón tay cô dưới làn nước, nói: "Suối nước nóng này là hai ta cùng giám sát thi công đấy, ban đầu chỉ có vài mạch nước, đào lên mất bao công sức. Ồ, em vẫn chưa kể đến đoạn này. Sư tôn, em kể đến đâu rồi nhỉ?""Em kể đến lúc rời khỏi thành phố nơi em làm việc.""Phải rồi."Phó Thanh Vi nói: "Sau khi nhảy xuống vực, em liền gặp được người."Mục Nhược Thủy khẽ nhướng hàng mi dài, đối diện với ánh mắt nàng.Phó Thanh Vi quan sát biểu cảm của cô, nhưng không nhìn ra vui buồn.Nàng biết sư tôn dường như không để tâm đến ký ức trong quá khứ, nhưng nếu liên quan đến nàng, lại là chuyện khác. Cô có xem Cơ Trạm Tuyết chính là mình không?Mục Nhược Thủy bình thản nói: "Em tiếp tục đi."Phó Thanh Vi kể: "Em bất tỉnh trên bãi đá ven sông, khi đó người bốn tuổi đã phát hiện ra em, rồi gọi thầy tế trong làng đến. Bà ấy tên là Vu Chúc, là một bà lão rất tốt. Người và Vu Chúc đã cứu em, vì bị thương quá nặng nên em ở lại trong làng dưỡng thương suốt nửa năm. Sau đó trời lạnh quá, em lại ở lại đến tận mùa xuân năm sau."Nàng lược bỏ những dằn vặt trong lòng khi chỉ muốn tìm đến cái chết, chỉ kể lại những gì thực sự đã xảy ra."Lúc đó người đã bốn tuổi, nhưng vì tình căn chưa hoàn chỉnh nên vẫn chưa biết nói. Thế nhưng mỗi ngày đều đến nhà Vu Chúc báo danh, đút thuốc cho em, người đoán xem vì sao?""Vì sao?" Mục Nhược Thủy phối hợp hỏi."Vì em là do người nhặt về, người coi em như chó con của mình." Phó Thanh Vi bật cười thành tiếng."Vậy mà cũng thích làm chó con?""Thích làm chó con của người thôi."Vừa nói xong, Phó Thanh Vi chợt cảm thấy cuộc trò chuyện của hai người hơi quá đà rồi.Quả nhiên, Mục Nhược Thủy lập tức cúi xuống hôn nàng.Hai tay vẫn còn đan chặt vào nhau, vì Phó Thanh Vi không muốn ngay tại suối nước nóng, nên Mục Nhược Thủy chỉ đan chặt ngón tay nàng, đặt lên đùi.Phó Thanh Vi hơi cong ngón tay, dùng đầu ngón tay để chà sát, làn da trong nước trở nên mịn màng và mềm mại hơn.Tim nàng lại đập nhanh hơn, miệng khô khốc, toàn thân như muốn bốc cháy. "Sư tôn, chúng ta quay về có được không?Phó Thanh Vi bị hôn mạnh đến mức thở dốc, nàng nâng cổ lên, nói: "Em nghĩ...... em muốn...... người."Bà cô trăm tuổi lại cảm thấy xấu hổ. Mục Nhược Thủy hôn lên cổ nàng, đầu lưỡi của cô trêu chọc làn da mọng nước một lúc, Phó Thanh Vi nằm trong vòng tay cô khẽ run lên. Trở về đạo quán từ suối nước nóng, không chỉ ra khỏi mặt nước mà còn phải mặc quần áo vào, vội vã đi về trong đêm, ở lại vẫn tốt hơn. Nhưng Phó Thanh Vi vừa trở về, mong muốn của nàng là quan trọng nhất. May mà trên núi không có ai khác, Mục Nhược Thủy bế nàng ra khỏi suối nước nóng, từ đầu đến chân của Phó Thanh Vi được quấn trong lớp áo ngoài, bản thân cô chỉ mặc lớp áo lót mỏng, để hở phía trước, Phó Thanh Vi ở trong vòng tay cô, khuôn mặt nàng hướng về phía ngọn núi phủ tuyết trắng và hoa mận đỏ của cô.Thậm chí nàng có thể giữ lấy nó bằng cách cúi đầu và mở miệng. Phó Thanh Vi nhắm mắt lại. Mục Nhược Thủy đã dành chút thời gian ngắm nhìn nàng khi đang bay, rồi mỉm cười nói: "Lại thấy chóng mặt rồi à?"Phó Thanh Vi: "Một chút."Sư tôn gợi cảm quá.Nghĩ về chuyện lúc cô bốn tuổi có tính cách tệ như vậy, người thì bé xíu chỉ cao hơn giường một chút, Phó Thanh Vi lại cảm thấy khác biệt.Giờ đây nhóc con xấu tính đã lớn, toàn đòi ăn* nàng.*Từ gốc là 操/thao nhé, tiếng lóng có nghĩa 🌚 hơn "ăn"Phó Thanh Vi: "......"Năm tháng thăng trầm! Không thể nghĩ đến nữa! Hạ cánh xuống đạo quán từ trên cao, Phó Thanh Vi hơi lắc lư do quán tính, phần nặng nề của người phụ nữ cũng lắc lư dưới tác dụng của trọng lực.Phó Thanh Vi: "......"Quá lớn, lần này nàng thật sự quên mất đứa nhỏ. Mục Nhược Thủy đóng cửa lại, bắt đầu hôn nàng từ cửa, Phó Thanh Vi quấn mình trong một lớp áo choàng, chứ không phải y phục hoàn chỉnh, vừa chạm vào đã nhanh chóng rơi xuống mặt đất. Mục Nhược Thủy chỉ mặc áo trong, bàn tay của Phó Thanh Vi vươn tới và quấn quanh eo người phụ nữ, nàng vuốt ve lên xuống lưng cô trong lúc đam mê loạn vì nụ hôn. "Em nhớ người nhiều lắm.""Ta cũng vậy."Sau nụ hôn kịch liệt, Mục Nhược Thủy vẫn giữ nàng áp sát bên cửa, cúi đầu chầm chậm hôn nhẹ lên môi người phụ nữ trẻ."Em ổn chứ?" Mục Nhược Thủy hỏi. Phó Thanh Vi vừa mới trở về, tâm trạng đầy xúc cảm, cô cần dùng trăm phần kiên nhẫn để đối diện với nàng."Ừm.""Ta bế em lên giường nhé?""Được."Lúc ở suối nước nóng thì vội vàng, nhưng đến chiến trường chính lại không cần vội nữa, bởi vì có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Mục Nhược Thủy hơi nghiêng người, nâng tay Phó Thanh Vi lên, đưa mu bàn tay nàng đến môi mình, dịu dàng đặt một nụ hôn.Phó Thanh Vi kéo chăn lên một chút, che lại phần cơ thể khiến nàng hoa mắt chóng mặt."Lúc nãy em kể đến đâu rồi?""Em là chó con." Mục Nhược Thủy hôn xuống một cái sâu hơn."Đúng rồi, em là chó con." Phó Thanh Vi bật cười. "Sau này biết được, em giận lắm, nói với người ‘Em đi đi’. Rồi người thật sự đi mất, buổi tối lại mang chân nai hay chân hoẵng gì đó đến tạ lỗi. Trong khoảng thời gian em ở làng, tính cách của người tệ lắm đó, nhưng lại đối với em đặc biệt tốt, thường xuyên mang đồ ăn, quần áo đến cho em. Mùa đông còn mang cả da gấu tới, ngay cả Vu Chúc cũng không có.""Em sống ở đó vui vẻ không?""Cũng vui lắm." chỉ là không có người. Nhưng chỉ riêng chuyện đó, cũng đủ để xóa nhòa mọi niềm vui khác."Vậy thì tốt rồi."Mục Nhược Thủy dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, nói: "Sao lại khóc nữa rồi?""Em là vui quá mà khóc thôi. Vui đến mức…... nên mới…..."Mục Nhược Thủy không vạch trần lời nói dối của nàng, chỉ siết chặt vòng tay, để nàng có thể khóc trong lòng mình.Đầu Phó Thanh Vi bị cô ấn vào ngực, giọng nói bị bóp nghẹt: "Thở không nổi nữa, sư tôn…...""Em đã tịch cốc rồi, lẽ ra có thể tạm thời không cần thở oxy chứ?""Đúng vậy…... Nhưng mà...… mặt em sẽ đỏ lên.""Để ta xem."Mục Nhược Thủy thản nhiên nâng cằm nàng lên, trong bóng tối quan sát khuôn mặt đỏ bừng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa vành tai nóng hổi."Hửm? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngại?"Cũng chỉ hơn một trăm thôi mà.Phó Thanh Vi: "Tại em thích người."Cuộc trò chuyện đến đây là dừng lại, bởi vì Mục Nhược Thủy vén tóc nàng ra sau, cúi đầu hôn xuống. Đôi môi lành lạnh chạm vào cổ vào tai, dạo quanh làn da.Phó Thanh Vi nắm chặt tay, lưng căng cứng, thẳng đuột tựa như vỏ kiếm của Tương Tư.Mục Nhược Thủy nhận ra sự cứng đờ thoáng qua của nàng, liền dừng lại hỏi: "Sao vậy?"Phó Thanh Vi: "Không sao, chỉ là...… Chưa quen lắm."Hai chân nàng khép lại dưới chăn, cố gắng giữ bình tĩnh.Ai lại chỉ vì bị hôn cổ mà…"Vậy hôn môi thì quen chưa?" Mục Nhược Thủy không nhận ra lý do thực sự khiến nàng cứng đờ."Cũng...… gần quen rồi."Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng giữ lấy cằm nàng, hôn xuống, Phó Thanh Vi mở miệng đón nhận, đón lấy từng giọt sương mưa mà cô truyền sang, cánh tay chậm rãi vòng qua cổ cô.Tấm chăn phủ lên lưng Mục Nhược Thủy, nhưng phía trước thì trống trơn, da kề da mà cọ xát.Phó Thanh Vi lại thì thào: "Đợi đã."Mục Nhược Thủy không đợi, cắn nhẹ lên môi nàng, siết chặt vòng ôm, nói: "Đợi một lát là quen thôi."Nhưng Phó Thanh Vi căn bản không quen được.Mục Nhược Thủy một lần nữa hôn lên tai nàng, hai người quấn lấy nhau dưới chăn, dây dưa như dây leo ôm lấy thân cây, Phó Thanh Vi chịu không nổi, cắn môi quay đầu đi.Một khoảng da thịt mềm mại trắng hồng lộ ra, cừu vào miệng hổ.Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng cắn lên vành tai nàng, đầu lưỡi quấn lấy dái tai mà mơn trớn, cơ thể càng lúc càng ép xuống thấp, hai thân thể giao hòa, hơi thở cũng hòa lẫn vào nhau.Bỗng nhiên, Phó Thanh Vi bật ra một tiếng rên khẽ."Sư tôn, dừng một chút.""Gì cơ?" Mục Nhược Thủy vừa hôn đến bờ vai nàng."Em xong rồi.""Cái gì xong rồi?"Mục Nhược Thủy thoáng ngơ ngác, cho đến khi Phó Thanh Vi ghé sát vào tai cô, khó khăn thay một từ khác."......"Mục Nhược Thủy nói: "Nhưng em chỉ mới 'ưm' một tiếng thôi mà?"Phó Thanh Vi thầm thở dài trong lòng.Trước kia phải trốn đứa nhỏ để làm mấy chuyện này, sao có thể vô tư mà kêu lên được? Nhịn riết thành quen.Mục Nhược Thủy: "Những chuyện khác tùy em, nhưng chuyện này nghe ta. Mèo nhỏ của ta đâu rồi?"Phó Thanh Vi: "Mèo nhỏ ở đây.""Tốt hơn hay nhiều hơn?""Vừa tốt vừa nhiều."Mục Nhược Thủy không tin, đầu ngón tay khẽ lướt qua, thử chạm vào, quả thực rất nhiều.Rõ ràng chỉ mới ôm và hôn nhau, cô chưa hề động tay, càng chưa dùng miệng.Phó Thanh Vi còn chưa nghĩ đến chuyện xa hơn, cũng không biết phải giải thích thế nào với cô, cơ thể nàng đã hơn trăm năm chưa từng có người phụ nữ nào chạm vào.Chỉ một tia lửa nhỏ, liền có thể bùng cháy."Sư tôn."Mục Nhược Thủy ôm nàng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua xương quai xanh và bờ vai nàng, rồi chuyển hướng, từ trên xuống dưới, chậm rãi lướt qua, giọng lười biếng đáp: "Ừm?""Tối nay em có lẽ sẽ không có chút chí khí nào cả.""Trước mặt vi sư, sợ mất mặt gì chứ?""Nói thì nói vậy, nhưng người không được cười em.""Ta không cười, mừng còn không kịp."Ai lại không thích nhìn mèo nhỏ của mình yếu ớt đến mức chẳng thể kháng cự? Chỉ một nụ hôn hay một cái vuốt ve, đã có thể gợi lên thủy triều dữ dội trong cơ thể nàng.Mục Nhược Thủy ôm nàng cao lên một chút, vừa vặn cúi xuống hôn lấy môi nàng, đầu lưỡi xoay tròn, nhẹ nhàng mút lấy.Ngay cả răng cũng dùng đến, chầm chậm cắn mút.Vừa hôn vừa ngẩng đầu quan sát phản ứng của nàng.Nhịp thở của Phó Thanh Vi hỗn loạn, nàng nghiêng đầu sang một bên, nhưng Mục Nhược Thủy đưa tay giữ lấy cằm nàng, buộc nàng cúi xuống nhìn mình."Không thích sao?" Giọng cô vang lên khi miệng vẫn còn ngậm lấy môi nàng, đầu lưỡi đảo qua, lời nói mơ hồ.Phó Thanh Vi hơi ngửa người, tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô, hơi thở dồn dập, cẩn thận đáp lại nụ hôn.Tiếng thở ngắt quãng, tựa như tiếng thở dài dễ chịu.Mục Nhược Thủy bất ngờ hút mạnh một cái, Phó Thanh Vi bỗng nhiên nín thở, từ cổ họng bật ra một tiếng rên nhẹ."Sư tôn......" Giọng nàng nghẹn lại, như tiếng nức nở cầu xin.Mục Nhược Thủy dùng đầu lưỡi chạm nhẹ, mơn trớn nơi bị bắt nạt đến đỏ mọng, sau đó hai tay vòng ra sau eo ôm chặt lấy nàng.Phó Thanh Vi cũng ôm chặt cô.Hai người ngồi đối diện và ôm chặt nhau, Phó Thanh Vi ngồi cao hơn cô một chút. Sau này nàng mới hiểu là để người phụ nữ này có thể dễ dàng khi dễ nàng hơn."Đút cho ta." Mục Nhược Thủy ngửa đầu nói.Phó Thanh Vi nóng bừng đến tận vành tai, nâng tay tự mình đút cho cô.Mục Nhược Thủy khẽ mút, phát ra tiếng động.Từ trái sang phải, từ hạt đến xung quanh, không bỏ sót nơi nào.Mặt Phó Thanh Vi đỏ như lửa, vô thức đưa tay xoa nhẹ vành tai lành lạnh của cô, rồi lại ấn đầu cô áp sát vào ngực mình."Sư tôn...... Sư tôn......"Chiếc cổ thon dài của nàng hơi ngửa ra sau, hoa văn trên đỉnh màn lay động.Đến một thời điểm nào đó, ngón tay đang đan vào tóc người phụ nữ bỗng siết chặt.Phó Thanh Vi đã không biết mình đã chính thức đạt đỉnh bao nhiêu lần trong giai đoạn khai vị trước món chính. Khi Mục Nhược Thủy ôm nàng nằm xuống lại, nàng ngượng ngùng hỏi: "Có thể đổi chỗ không? Sang phía bên người đi."Mục Nhược Thủy tò mò chạm thử vào chỗ nàng vừa nằm, rồi im lặng.Phó Thanh Vi thẹn quá hóa giận: "Người nói là không cười em!"Mục Nhược Thủy nghiêm túc nói: "Ta không cười, ta vui mừng."Cô ôm nàng sang mép ngoài giường, dịu dàng nói: "Đã nhiều như vậy rồi, để ta giúp em lau sạch trước nhé?"Phó Thanh Vi đã quá lâu không có trải nghiệm này, cộng thêm nét mặt và giọng điệu của Mục Nhược Thủy quá mức đáng tin, trong khoảnh khắc đó nàng thực sự coi cô là một con người nghiêm túc."Được."Nàng không muốn làm ướt luôn chỗ của Mục Nhược Thủy, tối nay còn phải ngủ.Mục Nhược Thủy rời khỏi tầm mắt của nàng, nhưng sự hiện diện của cô lại xuất hiện ở một nơi khác.Hai đầu gối trắng nõn như hai bát ngọc úp ngược bị giữ chặt, Phó Thanh Vi lại nhìn thấy gương mặt sư tôn, cô cúi xuống gần nàng hơn.Xuất hiện, rồi biến mất.Phó Thanh Vi đột nhiên rên khẽ, cắn chặt môi dưới, từ cổ họng và lồng ngực trào ra những âm thanh xa lạ, trong trẻo mà run rẩy."Sư tôn!"Mục Nhược Thủy khẽ liếm một vòng rồi rời khỏi cánh môi khẽ mở, cúi xuống hôn lên đôi môi lấp lánh của nàng, ngậm lấy mà tham lam uống sương sớm nàng ban cho.Phó Thanh Vi xoay đầu tránh né, nhưng trốn không khỏi xiềng xích mềm mại của người phụ nữ này."Nhược Thủy––—"Cảm giác sắc bén dâng trào, ngón tay Phó Thanh Vi vùi sâu vào mái tóc đen của cô, kéo theo một sợi tóc dài buông xuống, lồng ngực kịch liệt phập phồng, hơi thở rối loạn.Mục Nhược Thủy buông nàng ra, cằm ướt át cọ lên má nàng.Phó Thanh Vi hoàn toàn mất hết sức lực.Lưỡi Mục Nhược Thủy quấn lấy nàng, len vào miệng, nàng đã không còn sức phản kháng, ngửa đầu hôn đáp lại, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.Mục Nhược Thủy vừa hôn vừa nếm nước mắt của nàng.Dù là gì đi nữa, cô cũng không buông tha.Đôi môi của Phó Thanh Vi mới nghỉ ngơi được một lát, liền có khách không mời mà đến. Một người nối tiếp một người, lần lượt xông vào.Hai ngón tay của Mục Nhược Thủy len vào giữa đôi môi, bờ môi mềm mại và ướt át đã qua huấn luyện nên ngoan ngoãn ngậm lấy, nhiệt tình mút chặt, chiếm đoạt hơi thở của cô.Mục Nhược Thủy nhìn thẳng vào mắt nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt vào trong đôi môi mềm mại ấm nóng.Phó Thanh Vi: "Ưm."Mục Nhược Thủy cúi xuống hôn lên cổ nàng, bên tai vang lên tiếng thở gấp gáp mê loạn của nàng.Đôi môi nóng bỏng của nàng và những ngón tay dài của Mục Nhược Thủy hòa quyện, tạo thành những thanh âm ướt át.Âm thanh của hai người hòa quyện, cộng thêm âm thanh thứ ba do Mục Nhược Thủy tạo ra. Cả hai ôm chặt lấy nhau, triền miên trong nụ hôn, cho đến khi thế giới hoàn toàn sụp đổ.Sau tiếng khóc nức nở như vụn vỡ, cơ thể Phó Thanh Vi cong như một cánh cung, rồi mềm nhũn trong vòng tay của Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy ôm nàng từ phía sau, áp sát theo đường cong cơ thể, siết chặt lấy nàng, cánh tay vắt ngang bờ ngực đẫm mồ hôi."Bảo bối...…" Cô hôn nhẹ lên tai nàng, thỏa mãn mà thở dài.Phó Thanh Vi cảm thấy nửa bên giường này cũng không giữ được nữa.Bàn tay còn lại của Mục Nhược Thủy đặt lên eo nàng, tuy tạm thời còn ngoan ngoãn, nhưng đôi môi đã lần đến cổ nàng rồi.Cô trước nay vẫn rất biết cách giày vò.Chỉ cần Phó Thanh Vi chưa ngủ, cô có thể giày vò nàng tới tận sáng.Phó Thanh Vi nắm lấy tay cô, dẫn dắt đến nơi nàng muốn.......Trời vừa hửng sáng.Phó Thanh Vi cúi rạp người trên giường, người phụ nữ phía sau để lại dấu hôn dính ướt trên đôi xương bướm và bờ vai đẹp đẽ của nàng. Một bàn tay của cô giữ lấy mu bàn tay nàng, đan mười ngón tay, áp chặt xuống gối.Mục Nhược Thủy từ phía sau phủ xuống, dịu dàng hôn lên má nàng."Mèo nhỏ sao không ngủ?"Phó Thanh Vi không đáp, né tránh bằng cách lảng sang chuyện khác: "Người muốn ngủ chưa?"Mục Nhược Thủy nói: "Một chút. Nhưng nếu em không ngủ, ta cũng sẽ không ngủ."Một kẻ không phải con người, nhưng nhờ có Phó Thanh Vi ở bên mà đã dần thích ứng với nề nếp sinh hoạt của con người. Suốt một đêm bận rộn, đến lúc phải bù lại giấc ngủ rồi.Phó Thanh Vi nói: "Vậy ngủ đi, em ngủ cùng người."Mục Nhược Thủy trở mình, ôm nàng vào lòng. Cô vùi mặt vào nơi đã bị mình lưu lại đầy dấu vết, đầu lưỡi quấn lấy chỗ cô thích nhất, rồi mới ôm chặt nàng đi vào giấc ngủ.Phó Thanh Vi khép mắt, nhưng chỉ giả vờ ngủ. Chỉ mười mấy giây, hàng mi nàng cũng run rẩy kịch liệt.Nàng lại mở mắt, nhịp tim tăng vọt đến mức không cách nào kiểm soát, mãi mới bình ổn lại. Cơn dư chấn còn lưu lại, từng đợt lan đến trái tim.Nàng mở mắt, chăm chú nhìn người phụ nữ ngủ trong lòng mình.Vẫn còn đây.Chỉ cần nàng không nhắm mắt, cô vẫn ở đây.Sợ rằng nhìn quá lâu sẽ đánh thức Mục Nhược Thủy, ánh mắt Phó Thanh Vi lướt qua khắp nơi, đầu giường, đỉnh màn, chân giường, rồi lướt qua xương quai xanh ẩn dưới lớp chăn, thoáng liếc qua vùng ngực mềm mại, cuối cùng lại rơi xuống khuôn mặt của thê tử.*Mục Nhược Thủy ngủ đến trưa.Vừa mở mắt, liền thấy đôi con ngươi của nàng vẫn nhìn chằm chằm vào mình, không chớp mắt.Bị bắt gặp tại trận, Phó Thanh Vi bất giác quay mặt đi đầy ngượng ngùng.Mục Nhược Thủy kéo nàng lại, hôn lên môi, giọng mũi lười biếng hỏi: "Em dậy từ khi nào?""Sớm hơn người nửa tiếng." Quán chủ Phó nói dối mà mặt không đổi sắc.Mục Nhược Thủy vùi vào hõm cổ nàng, để lại một dấu hồng nhạt mới trên xương quai xanh, mắt lim dim nói: "Sao không gọi ta dậy?""Muốn lén nhìn người.""Toàn nói lời hoa mỹ.""Chỉnh lại: lời đường mật.""Em là đạo lữ của ta, gọi ta dậy rồi nhìn cũng vậy thôi." Mục Nhược Thủy nâng mặt lên nói, "Ta cũng muốn nhìn em.""Lần sau nhất định." Phó Thanh Vi cùng cô quanh co đưa đẩy.Mục Nhược Thủy thoáng nhíu mày, cảm giác kỳ lạ nào đó len lỏi vào lòng nhưng cô gạt đi, hỏi: "Dậy ăn cơm không? Trưa rồi.""Em không đói.""Lại quên mất em đã tịch cốc rồi."Mục Nhược Thủy đã chống nửa người dậy rồi lại nằm xuống. Không nấu cơm thì làm gì đây? Chẳng lẽ nằm mãi trên giường cả ngày?Phó Thanh Vi trông có vẻ thật sự có ý định đó.Nàng hơi kỳ lạ.Phó Thanh Vi: "Sư tôn, tối qua em biểu hiện không tốt, người có thể cho em cơ hội thể hiện lại không?"Mục Nhược Thủy kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhưng bây giờ là ban ngày…..."Trước giờ nàng đâu có làm chuyện này vào ban ngày?Phó Thanh Vi: "Đã là ngày hôm sau rồi, em muốn."Mục Nhược Thủy thành thạo dẫn nàng đến tận cùng khoái lạc, nhìn thấy Phó Thanh Vi nở rộ, nghẹn ngào bật khóc dưới tay cô.Cô thầm nghĩ: Chắc chắn có gì đó không đúng.Bên trong màn trướng vẫn chưa tan hết hơi ấm. Phó Thanh Vi áp sát vào thân hình mềm mại của người phụ nữ, ngón tay nhẹ vuốt qua bờ vai trắng mịn, nói: "Sư tôn, tối qua em kể đến đâu rồi?""Đến đoạn em sống rất vui vẻ trong làng.""Thế sao?""Có người mùa đông còn mang da gấu cho em, đến Vu Chúc cũng không có.""Ừm."Phó Thanh Vi nhận ra đại từ mà cô sử dụng, mới nhớ ra sau một ngày đoàn tụ, nàng đã quên mất một chuyện quan trọng.Nàng khẽ vuốt mái tóc dài của Mục Nhược Thủy."Ký ức về chuyện của chúng ta cũng là do em phong ấn. Người có muốn mở nó ra không?"***Lời tác giả:Aaaaaaaaaa, đã đến giờ ăn lại rồi.Editor: Mùng 3 rồi, không cần ăn chay nữa