[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C160 - Em đã ở đâu? Sao tóc lại bạc trắng thế này?



Đoạn kết:
Đào hoa tiên trồng hoa đào

Năm 2030.

Linh Quản Cục.

"Chiết Chi" nghiêng người tránh hai lưỡi gió sắc bén lao đến từ phía sau, nhưng động tác né tránh khiến tốc độ ả chậm lại. Một cơn gió dữ dội bất chợt trỗi dậy trước mặt, cản trở bước tiến của ả.

Ả hóa thành màn sương đen, nhưng ngay lập tức bị cơn gió cuốn vào, buộc phải khôi phục hình dạng con người và đáp xuống mặt đất.

Khâu Nguyệt Bạch, người đang được thần linh nhập thể đứng trước mặt ả chặn đường. Con ngươi trắng toát vô hồn, bà vung cả hai tay lên, tạo ra một cơn lốc xoáy ngay tại chỗ.

Những cơn gió dữ dội từ bốn phương tám hướng quét tới, nhốt ả ở bên trong, tạm thời không cách nào thoát ra.

"Chiết Chi" nhíu mày.

Người thỉnh thần để thần linh nhập thể sẽ không thể tự chủ thân xác của mình, chỉ hành động theo ý niệm cuối cùng trong đầu. Gương mặt này của ả đã không còn tác dụng với Khâu Nguyệt Bạch nữa.

Dù bà có vẻ không muốn giết ả, chỉ muốn giam giữ ả lại.

Nhưng thế cũng đã đủ phiền phức.

Mà rắc rối thực sự còn ở phía sau.

Khi "Chiết Chi" cuối cùng cũng phá được vòng vây của Khâu Nguyệt Bạch, một chưởng đánh thẳng về phía vai đối phương, thì một lá bùa ập đến với tốc độ sấm sét.

Tiếng nổ dữ dội vang vọng bên tai.

Nếu ả không né kịp, bùa chú ấy đã phát nổ ngay trên tay ả rồi.

Tuế Dĩ Hàn và Mục Nhược Thủy lần lượt đến nơi.

Ba người tạo thành thế bao vây hình tam giác, chặn ả ở giữa. Những người tép riu của Linh Quản Cục vẫn đang trên đường đến.

"Chiết Chi": "......"

Không ngờ một kẻ tầm thường như Phó Thanh Vi mà lại có thể khiến ả dính vào rắc rối lớn thế này!

Vết thương do trận pháp gây ra trên người "Chiết Chi" lại âm ỉ đau nhức. Chiếc áo choàng đen vốn phủ kín cơ thể giờ chỉ còn lại một nửa. Sương đen luôn kiêu ngạo cũng chỉ có thể chậm rãi chữa trị vết thương cho ả.

Mục Nhược Thủy tiến thêm một bước: "Em ấy đâu?"

Đối diện ánh mắt chất vấn của người phụ nữ tóc trắng có đôi mắt đỏ, "Chiết Chi" không khỏi cảm thấy khó chịu, đáp: "Ta nói ta không giết cô ấy, ngươi có tin không?"

Người khác ả chẳng thèm để vào mắt, dù là tất cả người của Linh Quản Cục hợp lực cũng chưa chắc ngăn nổi ả.

Ngoại trừ Mục Nhược Thủy.

Mục Nhược Thủy chỉ hỏi lại: "Em ấy đâu?"

Cô vẫn còn ôm một tia hy vọng mong manh. Lỡ như... Lỡ như Phó Thanh Vi vẫn còn sống, chỉ bị giấu ở đâu đó, chỉ cần biết được tung tích của nàng, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Dù có bị lừa cũng được.

"Chiết Chi" đang chìm trong nỗi căm giận vì bị Phó Thanh Vi tính kế, buột miệng: "Làm sao ta biết được?!"

Câu "Chết trong trận pháp rồi, chết cũng đáng!" ả còn chưa kịp nói ra, đó đã là chút lý trí cuối cùng của ả.

Vừa dứt lời, ả lập tức nhận ra mình đã phạm sai lầm.

Mặt đất dưới chân rung chuyển.

Đột nhiên, Mục Nhược Thủy cất lên một tiếng hét dài. Cô vốn đã không còn là con người, bản tính bị áp chế bởi sợi chỉ đỏ, hơn nữa mỗi ngày đều có Phó Thanh Vi bên cạnh giúp cô giữ vững tâm tính. Nhưng nay, một biến cố kinh hoàng như vậy lại xảy ra, nó đã hoàn toàn kích hoạt bản năng giết chóc của cô sau khi bị luyện thành cương thi.

Tiếng thét ấy chứa đựng sự đau đớn buồn bả, tức giận, hận thù, ai oán. Mọi cảm xúc tiêu cực đan xen vào nhau, tận cùng khổ sở, khiến người nghe cũng không khỏi xót xa.

Trăm năm chờ đợi, một năm sum vầy, cuối cùng lại hóa thành hư không.

Tuế Dĩ Hàn và Khâu Nguyệt Bạch đều đưa tay bịt chặt tai, mặt lộ vẻ đau đớn.

Ngay sau đó, những người của Linh Quản Cục vừa mới chạy tới, bao gồm cả Long Huyền Cơ, đều đồng loạt quỳ sụp xuống đất, bịt chặt tai mình.

Thế nhưng âm thanh vẫn chui vào, xuyên qua màng nhĩ, đến mức khóe môi họ đều rỉ máu.

Cửa sổ trong phạm vi vài dặm, dù động đất cũng không thể làm vỡ, giờ đều nổ tung từ chính giữa, vỡ vụn ngay tức khắc.

May mà dân chúng đã được sơ tán từ trước.

"Chiết Chi" không kìm được, lùi về sau một bước.

Mục Nhược Thủy cúi đầu, mái tóc trắng dài qua đầu gối lại dài thêm một thước, suýt chạm mắt cá chân. Đôi mắt đỏ rực như bị ngâm trong hai thùng máu.

Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt đã hơi biến sắc của "Chiết Chi".

"Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, báo thù cho thê tử của ta."

"Nghe ta nói......"

"Chiết Chi" biết tình thế đã trở nên tồi tệ, muốn tìm cách kéo dài thời gian, nhưng Mục Nhược Thủy đã không còn nghe lọt bất cứ lời nào, lập tức ra tay!

Đôi tay sắc bén của cô gần như vô địch thiên hạ. Cô và "Chiết Chi" ngang tài ngang sức, nhưng tâm lý của "Chiết Chi" đã rơi vào thế yếu trước. Vừa giao đấu, làn sương đen của ả lập tức bị Mục Nhược Thủy chộp lấy, hai tay xé toạc từ giữa, xé nát thành từng mảnh!

"Chiết Chi" vốn đã bị thương trong trận pháp, nếu không đã chẳng bị Khâu Nguyệt Bạch chặn lại. Giờ lại bị đánh trúng chân thân, cơn đau đớn khiến ả bật ra một tiếng rên nặng nề.

Nhưng dù sao ả cũng là ma tộc chân chính duy nhất còn tồn tại, từ thời loạn thế đến nay vẫn ẩn nhẫn chờ thời, toàn bộ ma khí trên đời đều thuộc về ả. Dù có bị thương nặng đến đâu, ả cũng bất tử, bất diệt.

Xem ra hôm nay nhất định phải phân cao thấp rồi.

Rốt cuộc là kẻ bị luyện thành cương thi mà thành "ma" mạnh hơn, hay bản thân ả vượt trội hơn.

"Chiết Chi" khẽ mỉm cười, ma khí bị xé nát trên người nhanh chóng được bổ sung, khôi phục như cũ.

Mục Nhược Thủy lại một lần nữa giao chiến với ả, một luồng ma khí hung bạo xuyên thẳng qua tim cô, nhưng lồng ngực trống rỗng, không hề có phản ứng.

"Chiết Chi" phá lên cười ba tiếng: "Tốt! Tốt! Tốt!"

Đã sinh Du, sao còn sinh Lượng.*

*既生瑜何生亮: câu này trong «Tam quốc diễn nghĩa», nói về sự ngang tài ngang sức của Chu Du và Gia Cát Lượng.

Mục Nhược Thủy không chút biểu cảm, năm ngón tay như tia chớp lướt qua trước ngực ả, xuyên thủng ma khí đang cuộn xoáy, một tay siết chặt trái tim của cơ thể con người mà ả đang mang.

Trước mắt, người phụ nữ khoác áo choàng ầm một tiếng tan thành một làn sương đen, biến mất trong không khí.

Mục Nhược Thủy lập tức xoay người, tung chưởng, đối đầu với bóng áo choàng vừa xuất hiện sau lưng mình. Cú va chạm toàn lực khiến tòa kiến trúc gần nhất bị san thành bình địa.

Hai người đều đang lơ lửng giữa không trung, quyền và chưởng va chạm, mỗi cú ra đòn mang theo uy lực như sấm sét.

Gió thổi âm u hòa cùng ma khí bao phủ xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người hư ảo không ngừng giao tranh, tách ra rồi lại lao vào nhau.

Ánh sáng đỏ và sương đen lóe lên như tia chớp trong cơn lốc xoáy.

Cơn bão cát lấy hai người làm trung tâm dần mở rộng, phạm vi bị ảnh hưởng ngày càng lớn. Dưới đất, mọi người bị cát bụi và sương đen cuốn lấy, không thể mở mắt.

Tuế Dĩ Hàn lập tức chỉ huy những người còn lại của Linh Quản Cục di tản, để họ đến nơi xa hơn lập kết giới phòng thủ, không thể để chiến trường tiếp tục mở rộng.

Khâu Nguyệt Bạch vừa mới thỉnh thần nhập thể, trong thời gian ngắn không thể sử dụng lần nữa. Lôi pháp của Tuế Dĩ Hàn là sát chiêu diện rộng, thiên lôi giáng xuống không phân biệt địch ta, nếu dùng đến, Mục Nhược Thủy cũng sẽ bị đánh trúng.

Hơn nữa, trận chiến này đã không còn là thứ mà người tu hành bình thường có thể xen vào, dù là những kẻ đứng đầu trong số họ cũng không thể.

Tuế Dĩ Hàn lùi về phía sau cùng Khâu Nguyệt Bạch.

Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ tình hình bên trong. Mục Nhược Thủy một lòng muốn báo thù cho Phó Thanh Vi, bản thân cũng ôm quyết tâm liều chết, không né tránh, không lùi bước. Tất cả đòn tấn công của "Chiết Chi" đều giáng thẳng xuống người cô.

Dù có thân thể cường hãn đến đâu, bộ thanh y trên người cũng đã nhuộm thành huyết y.

"Chiết Chi" đương nhiên cũng chẳng khá hơn. Trước cách đánh liều mạng của Mục Nhược Thủy, sương đen của ả cứ tụ lại thì lập tức bị xé rách, thân thể vô hình cũng đầy thương tích. Khó khăn lắm mới có thể ngưng tụ lại hình người, máu tươi chảy khắp cơ thể, đến mức sương đen cũng không thể chữa trị kịp.

"Chiết Chi" cúi đầu phun ra một ngụm máu, bật cười: "Ngươi giết không được ta."

Bang——

Mục Nhược Thủy từ trên cao lao xuống, đầu gối giáng thẳng vào lồng ngực ả.

"Chiết Chi" lập tức tan biến, lần này, thời gian ả cần để tái tạo cơ thể dài hơn một chút, nhưng vẫn nguyên vẹn như cũ.

"Ta đã nói rồi, ngươi giết không được ta."

Ngược lại, ả cũng không thể giết được Mục Nhược Thủy.

Cả hai đều bất tử, bất diệt, những "ma" sinh ra đã mạnh mẽ.

Lần đầu tiên trong đời, "Chiết Chi" sinh ra một chút cảm giác đồng điệu.

Ả bất giác dừng tay, nói: "Ngươi vốn dĩ là ma, cớ gì lại đứng về phía con người? Nếu ngươi và ta liên thủ, làm chủ nhân gian chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao? Ta sẽ là người bạn đầu tiên của ngươi, ngươi cũng sẽ là của ta."

Ả mở rộng vòng tay, ánh mắt tràn đầy mong chờ "Cùng tham gia với ta đi, bạn tốt của ta."

"Hoang đường!" Mục Nhược Thủy thầm nghĩ: Cô đã thành thân với một người, vĩnh viễn là thê tử của nàng.

Dù nàng đã ra đi, cô cũng tuyệt đối không thể hủy hoại thế gian mà nàng đã dùng tính mạng để bảo vệ.

Mục Nhược Thủy cất giọng vang vọng: "Tuế Dĩ Hàn!"

Tuế Dĩ Hàn ở dưới lập tức đáp: "Có!"

Mục Nhược Thủy quát lớn: "Nhanh chóng dẫn lôi!"

Tuế Dĩ Hàn chỉ chần chừ nửa giây, rồi lập tức dõng dạc đáp: "Rõ!"

Cô lập tức lấy bùa chú, niệm chú.

Cây cối trong phạm vi vài mét lay động dữ dội, cuồng phong quét đến trước tiên. Mây đen dày đặc, không khác gì sương đen giăng đầy mặt đất. Giữa những tầng mây, tiếng sấm rền vang không dứt, từng tia chớp tím khổng lồ lóe lên.

Ầm——

Một tiếng nổ dữ dội xé rách trời đất, phong vân biến sắc.

Mục Nhược Thủy kéo theo "Chiết Chi", mạnh mẽ đối mặt với thiên lôi. Dòng điện cực mạnh xuyên qua cơ thể cô và làn sương đen của đối phương.

Cô cắn chặt răng, còn người phụ nữ khoác áo choàng thì thân hình dần trở nên mơ hồ.

"Chiết Chi" giận dữ gào lên: "Ngươi điên rồi! Cả hai ngươi đều điên rồi!"

Cô và cả Phó Thanh Vi, một người rồi lại một người, đều muốn đồng quy vu tận với ả! Phải chăng đây chính là minh chứng cho việc họ là một đôi?

Mục Nhược Thủy mỉm cười: "Ngươi nói ai? Thê tử của ta sao?"

"Chiết Chi": "......"

Cô vẫn còn cười được sao?

Cô muốn chết, nhưng "Chiết Chi" thì không! Ả quay người muốn chạy trốn. Chỉ một hai đạo thiên lôi thì không đáng lo, nhưng nếu cứ tiếp tục bị thiên lôi đánh suốt một ngày một đêm, dù mạnh đến đâu, ma cũng sẽ hóa thành tro bụi.

Mục Nhược Thủy sao có thể để ả được như ý?

Từng tia chớp tím lại tiếp tục ngưng tụ trong tầng mây, rồi giáng xuống nhân gian.

"Chiết Chi" bị Mục Nhược Thủy gắt gao khống chế, vô cùng chật vật, liên tục bị đánh trúng hơn mười đạo thiên lôi, đến mức ôm chặt lấy lồng ngực, rên lên một tiếng trầm thấp.

Một âm thanh rên rỉ còn trầm hơn từ miệng Mục Nhược Thủy thoát ra.

Điện quang chằng chịt chạy khắp cơ thể cô, lớp da cháy đen bong tróc, huyết nhục mới tái sinh từ bên trong, nhưng ngay sau đó lại bị sấm sét thiêu cháy, cứ thế lặp đi lặp lại.

Cô không cảm thấy đau, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào "Chiết Chi" đối diện.

"Chiết Chi" nói: "Ngươi chết rồi sẽ hồn phi phách tán. Nếu ta chết cùng lắm chỉ trăm năm sau, ma khí lại tái sinh từ tro tàn!"

Đồng tử của Mục Nhược Thủy đỏ như máu: "Thì sao chứ?!"

Cô chỉ muốn giết ả ngay bây giờ, ngay lập tức, ngay tức khắc! Để ả đền mạng cho Phó Thanh Vi!

Tuế Dĩ Hàn hô lên: "Chân nhân!"

Mục Nhược Thủy không quay đầu lại: "Không sao! Tiếp tục đánh xuống!"

"Chiết Chi": "Ngươi!"

Tuế Dĩ Hàn rút thanh kiếm dài của mình ra, tay nắm lấy lưỡi kiếm, kéo thẳng xuống mũi kiếm, máu nhuộm đỏ toàn bộ thân kiếm.

Cô dựng thẳng kiếm trước mặt, bắt đầu niệm một đoạn chú văn dài.

Bầu trời vốn đã u ám, sắc đen càng lúc càng đậm, tựa như mực bị hất tung, nhấn chìm cả bầu trời. Cuồng phong mạnh đến mức nhổ bật gốc những thân cây trong khu vực.

Giữa cơn lốc, "Chiết Chi" lao thẳng về phía Tuế Dĩ Hàn.

Ả tuyệt đối không thể để cô ấy triệu thiên lôi mạnh hơn nữa!

Mục Nhược Thủy nhanh chóng chắn trước mặt, bảo vệ cho Tuế Dĩ Hàn.

Giết không được, cũng chạy không thoát.

"Chiết Chi" vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, khó mà tin nổi: "Ngươi vì một người phàm mà hủy hoại sự trường sinh của chính mình?!"

Đáp lại cô ta chỉ là một đòn tấn công vô tình của Mục Nhược Thủy.

Tầng mây đen trên trời bất chợt trải rộng khắp tầm mắt, bóng tối nuốt chửng toàn bộ thế gian. Đưa tay ra cũng không nhìn thấy ngón, chỉ có những tia chớp bạc tím là ánh sáng duy nhất, xé toạc bầu trời như tấm màn sân khấu bị xé rách.

Tuế Dĩ Hàn niệm xong câu chú dài, mở mắt và chém một kiếm xuống!

Nhân gian bỗng chốc bùng lên ánh sáng rực rỡ, chói lóa đến mức làm rát võng mạc, nước mắt chảy dài. Ba mươi sáu đạo thiên lôi ẩn chứa sức mạnh hủy diệt trời đất ầm ầm giáng xuống hai người đang giao đấu!

"Chiết Chi" vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, thân hình ả vừa bị Mục Nhược Thủy đánh tan, lúc này không thể động đậy.

Trước khi bị ánh sáng trắng nuốt chửng hoàn toàn, Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại.

Cơn đau đớn trong dự liệu không ập đến. Tuế Dĩ Hàn và những người khác trông thấy ánh sáng trắng mãi chưa tan, giữa những tia thiên lôi chói mắt lại có thêm một bóng người đang cầm kiếm.

Người ấy đứng chắn trước Mục Nhược Thủy.

Vị tiên nhân trẻ tuổi tóc trắng xoay lưng về phía đám đông, tà áo xanh tung bay, trường kiếm trong tay, ba mươi sáu đạo thiên lôi không một tia nào giáng xuống Mục Nhược Thủy, mà tất cả đều bị dẫn nhập vào thân kiếm phủ đầy băng tuyết. Dòng điện tím quấn quanh sương trắng*, không từ nào có thể hình dung chuẩn xác hơn thế.

*紫电清霜/Tử điện thanh sương: ed dịch nghĩa từng chữ kết hợp với trí tưởng tượng.

Tiên nhân dẫn lôi điện hấp thu vào thanh kiếm, xoay người, vung kiếm chém thẳng về phía người phụ nữ áo choàng!

Trên bầu trời hiện ra một bóng kiếm khổng lồ, ba mươi sáu đạo thiên lôi cùng lúc giáng xuống.

Ma khí dưới áp lực của thiên lôi và kiếm khí bị xé nát từng tấc một. "Chiết Chi" lùi từng bước, không cam lòng nhìn thân thể mình vỡ vụn thành từng mảnh, hoàn toàn bị ánh sáng trắng bao phủ.

Tiên nhân hạ xuống đất từ giữa không trung, bóng lưng vẫn đối diện với mọi người, mái tóc trắng dài ngang eo tung bay trong gió.

"Mục tỷ tỷ?"

"Mẫu thân?"

"Thanh Vi?"

Thanh âm cuối cùng khiến thân hình nàng hơi sững lại, rồi chậm rãi quay đầu. Đối diện chính là Phó Thanh Vi với đôi mắt ngập tràn lệ nóng.

Mục Nhược Thủy bước đến, không dám tin mà đưa tay chạm vào gương mặt ấm áp của nàng, nước mắt lấp đầy ánh mắt dịu dàng của cô.

"Thanh Vi, em đã ở đâu? Sao tóc lại bạc trắng thế này?"

"Nhược Thủy." Giọng người phụ nữ khàn khàn, dường như đã lâu không nói chuyện.

Mục Nhược Thủy dùng hai tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống của Phó Thanh Vi, áp trán mình lên trán nàng.

"Không sao rồi, ta ở đây."

Phó Thanh Vi nghẹn ngào, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Hơn trăm năm rồi, cuối cùng nàng cũng được gặp lại người ấy.

Mục Nhược Thủy từ việc chỉ chạm trán liền siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

Phó Thanh Vi vùi mặt vào hõm cổ cô, hơi thở ấm nóng thấm vào da thịt: "Sư tôn......"

Mục Nhược Thủy dịu dàng đáp lại: "Ta đây."

"Người là thật sao?"

"Chỉ cần em là thật, thì ta cũng là thật."

Lúc này không phải là thời điểm thích hợp để ôn chuyện. Phó Thanh Vi ngẩng mặt lên, nhìn sang Long Huyền Cơ đang trông mong ở bên cạnh, một tay nắm chặt tay Mục Nhược Thủy, tay kia vẫy gọi cô ấy lại.

Long Huyền Cơ lập tức chạy ào đến.

"Mẫu thân!"

Là mẫu thân trước kia! Là mẫu thân mà cô quen thuộc!

Long Huyền Cơ lao đến trước mặt Phó Thanh Vi, thắng gấp suýt nữa đâm sầm vào nàng. Đúng lúc đó, một bàn tay mềm mại rơi xuống đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa xoa.

"Huyền Cơ của mẫu thân đã lớn thế này rồi."

Long Huyền Cơ bật khóc nức nở, nhào vào lòng Phó Thanh Vi.

"Mẫu thân, cuối cùng con cũng đợi được người rồi..."

Cô cũng không biết mình đang nói gì nữa. Rõ ràng cô đã sớm tìm thấy mẫu thân, nhưng đến lúc này mới thật sự cảm thấy mẫu thân đã trở về.

Phó Thanh Vi nghiêng người, chừa ra nửa bờ vai cho cô, cánh tay còn lại ôm lấy eo Mục Nhược Thủy, nói với cô: "Đúng là con gái của chúng ta. Lát nữa em sẽ giải thích với người."

Mục Nhược Thủy nhìn nàng say đắm và dịu dàng đáp: "Được."

Phó Thanh Vi nhắm mắt lại, áp má vào gò má cô, nhẹ nhàng cọ sát.

Những cánh hoa đào ướt đẫm rơi đầy mặt đất xung quanh hai người.

Phó Thanh Vi nói: "Vẫn hay khóc nhè như vậy."

Long Huyền Cơ sụt sịt, rời khỏi lòng nàng, thấy nàng và sư nương thân mật, liền ngoan ngoãn nhường chỗ: "Lát nữa con lại tìm mẫu thân."

Không xa, Tuế Dĩ Hàn nhìn ba người bọn họ, đầy hoang mang.

Tại sao Phó Thanh Vi biến mất rồi lại xuất hiện? Tại sao đột nhiên mạnh đến thế? Tại sao tóc đen hóa tuyết trắng, là do tương tư sâu tựa biển sao?

Khâu Nguyệt Bạch quỳ trên mặt đất, nơi "Chiết Chi" vừa biến mất, không còn gì sót lại.

Tuế Dĩ Hàn ngồi xuống bên cạnh, an ủi: "Đội trưởng Chiết Chi đã hy sinh từ lâu, kẻ vừa rồi chỉ là một ma vật mang lớp da của cô ấy."

Khâu Nguyệt Bạch khẽ nói: "Tôi biết. Chỉ là......"

May mà Phó Thanh Vi không sao, nếu không, tội nghiệt của cô càng nặng hơn.

Khâu Nguyệt Bạch đã chết một lần ba mươi năm trước, xương gãy thịt nát, nhưng cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn, không đến mức quá yếu đuối trước kẻ giả mạo kia.

Bà vịn tay Tuế Dĩ Hàn đứng lên, nhìn bóng dáng tóc trắng trước mặt, gọi một tiếng: "Mục tỷ tỷ?"

Phó Thanh Vi ôn hòa gật đầu với bà, thừa nhận danh xưng này.

Khâu Nguyệt Bạch nghĩ: Thì ra đằng sau lớp mặt nạ, từ đầu đến cuối vẫn luôn là gương mặt ấy.

Tuế Dĩ Hàn càng thêm rối trí.

Đại họa của Linh Quản Cục, cứ thế mà được Phó Thanh Vi nhẹ nhàng giải quyết. Tuy nói là do "Chiết Chi" và Quán chủ Mục đã giao đấu đến mức cả hai đều bị thương, lại thêm cô ấy dẫn lôi trước đó, nhưng thực lực của Phó Thanh Vi hiển nhiên đã vượt xa phạm vi của một tu sĩ bình thường.

Tuế Dĩ Hàn nhìn bóng dáng nàng mang trường kiếm trên lưng, tiên phong đạo cốt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc và hoài nghi: Chẳng lẽ suốt nghìn năm qua, thực sự có người đã phi thăng thành tiên?

Nhưng nếu đã phi thăng thành tiên, sao vẫn còn ở nhân gian? Sao có thể nhúng tay vào chuyện nhân gian?

Phó Thanh Vi nắm tay Mục Nhược Thủy, ánh mắt không rời khỏi mắt cô: "Sư tôn, em muốn về Bồng Lai."

Mục Nhược Thủy đáp: "Ta đưa em về Bồng Lai."

Phó Thanh Vi triệu hồi trường kiếm sau lưng, Tương Tư Kiếm lơ lửng trước mặt nàng, cách mặt đất một thước.

Nàng vừa định dắt thê tử bước lên kiếm, Mục Nhược Thủy chợt nói: "Mèo vẫn còn ở Linh Quản Cục."

Phó Thanh Vi: "Tiểu Tam Hoa à?"

Mục Nhược Thủy gật đầu.

Tuế Dĩ Hàn lập tức nói: "Tôi sẽ cho người đưa mèo ra ngay."

Phó Thanh Vi mỉm cười: "Linh Quản Cục các người vẫn luôn làm việc hiệu quả như vậy."

Tuế Dĩ Hàn: "......"

Đột nhiên có cảm giác vai vế thấp đi mấy bậc là sao vậy ta?

Tuế Dĩ Hàn rút điện thoại ra gọi, quay đầu lại đã thấy Phó Thanh Vi lại rúc vào lòng Mục Nhược Thủy, cô nhẹ nhàng luồn năm ngón tay vào mái tóc trắng sau lưng nàng, chậm rãi vuốt ve.

Vừa gọi điện, Tuế Dĩ Hàn vừa đi về phía tổng cục.

Mục Nhược Thủy cũng nắm tay Phó Thanh Vi, cùng nàng đi về hướng Linh Quản Cục.

Bề ngoài Phó Thanh Vi có vẻ bình thản, nhưng trên thực tế, các đốt ngón tay đang đan vào tay cô siết thật chặt, chưa từng nới lỏng dù chỉ một khắc.

Khi đến tổng cục, Tuế Dĩ Hàn hỏi người trực ban rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

Người trong tổng cục đáp: "Phó Thanh Vi xuất hiện ngay trước cổng Linh Quản Cục, chỉ vài phút sau khi cô ấy đột ngột biến mất. Trước sau chỉ cách nhau khoảng mười phút."

Tuế Dĩ Hàn: "?"

Người trong tổng cục: "Sự thật là vậy đó, Chủ nhiệm Tuế."

Tuế Dĩ Hàn nghĩ: Tin thì cảm thấy bản thân có vấn đề, mà không tin thì cũng chẳng có cách nào khác.

Bên kia, Phó Thanh Vi đã đón được mèo. Khi nàng đưa tay ra vuốt ve, Tiểu Tam Hoa ngửi ngửi đầu ngón tay nàng như thể không nhận ra mùi hương quen thuộc.

Cuối cùng, nó quyết định phó mặc số phận, để mặc Phó Thanh Vi xoa nắn cái đầu tròn lông xù của nó.

Khóe mắt của Phó Thanh Vi trông có vẻ như lại hơi ươn ướt.

Nàng quay sang nhìn Mục Nhược Thủy.

Mục Nhược Thủy dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Tuế Dĩ Hàn lập tức đề nghị: "Tôi sẽ cho xe đưa hai người về!"

Cô ấy chỉ lên trời, nói với Phó Thanh Vi: " Có kiểm soát không lưu, tốt nhất là đi đường bộ."

Phó Thanh Vi ghé sát tai Mục Nhược Thủy, khẽ thì thầm: "Thật ra em cũng không bay cao được đến vậy."

Mục Nhược Thủy nghe xong, khẽ mỉm cười.

Hai người một mèo lên xe của Linh Quản Cục trở về Bồng Lai. Lồng vận chuyển của Tiểu Tam Hoa được đặt ở ghế phụ, Phó Thanh Vi gối đầu lên vai cô, hai tay ôm chặt lấy một cánh tay cô, bám dính không rời.

Từ lúc đoàn tụ đến giờ, dù lên xe hay đi đường, nàng vẫn luôn nắm chặt tay Mục Nhược Thủy, không hề buông ra dù chỉ một lần.

Có lẽ tình trạng này sẽ kéo dài mãi.

Dưới chân núi Bồng Lai.

Mục Nhược Thủy cầm lấy lồng vận chuyển, Phó Thanh Vi nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Mục Nhược Thủy: "?"

Phó Thanh Vi: "Sư tôn lại hóa thành công cụ mang vác rồi."

Mục Nhược Thủy lạnh nhạt đáp: "Em chẳng phải cũng biết bay sao? Tự xách đi."

Phó Thanh Vi đưa tay ra định nhận, nhưng Mục Nhược Thủy lại né sang một bên, nói: "Lần này để ta xách, lần sau đến lượt em."

Phó Thanh Vi cười tủm tỉm: "Được thôi. Nhưng em muốn được cõng."

Mục Nhược Thủy nheo mắt nhìn nàng: "Đừng có được nước lấn tới."

"Ồ, nhưng đêm kết khế ước hôm ấy, ai là người đã nói rằng từ nay về sau, em có thể tùy ý sai khiến?"

Đối với Phó Thanh Vi, đó là chuyện đã qua hơn một trăm năm, vậy mà từng lời nói của cô nàng vẫn nhớ rõ mồn một, chưa từng quên dù chỉ một ngày.

"Đêm đó vi sư uống say" Mục Nhược Thủy đáp lời và đi tới

"Người đã uống gì?"

"Em."

Gương mặt trưởng thành của Phó Thanh Vi lập tức đỏ bừng.

Hai người đúng là đã làm một lần trong suối nước nóng vào đêm kết khế ước, Mục Nhược Thủy quả thật đã uống đến no.

Tại sao ngay cả chuyện này nàng cũng nhớ rõ chứ?

Có lẽ vì khoảnh khắc ngọt ngào quá ngắn ngủi, nên suốt một trăm năm qua, mỗi khi giật mình tỉnh giấc giữa đêm, nàng đều hồi tưởng lại từng chi tiết của năm ấy.

Mục Nhược Thủy thấy nàng lặng thinh, cuối cùng cũng chịu cúi xuống trước mặt nàng, khẽ nói: "Lên đi."

Phó Thanh Vi vòng tay qua cổ cô, chậm rãi tựa vào, gò má áp lên vành tai lạnh buốt của cô.

Tiếng gió bên tai tràn ngập thính giác, chỉ có cơ thể hai người chặt chẽ gắn bó.

Chớp mắt đã đến trước cửa hậu viện của Bồng Lai Quán.

Mục Nhược Thủy đặt nàng xuống, Phó Thanh Vi lại rơi những giọt lệ vàng. Đôi môi và đầu lưỡi của người phụ nữ bất ngờ áp lên khóe mắt nàng, nuốt trọn nước mắt của nàng.

Người phụ nữ thuận thế hôn nàng, nếm được chỉ toàn là vị đắng chát của nước mắt.

"Được rồi, đã về nhà, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Mục Nhược Thủy tuy không biết rốt cuộc nàng đã trải qua những gì, nhưng nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ mà cô không thể tưởng tượng ra.

Phó Thanh Vi trong làn nước mắt khẽ đáp một tiếng.

Cánh cửa gỗ đã mở ra một nửa, Bồng Lai Quán sau khi được cải tạo trở nên thuận tiện hơn theo cách hiện đại, những ống tre uốn lượn dẫn nước suối từ trên núi xuống, trong sân phơi những trái ớt khô trước khi rời đi, hai chú mèo đang rượt đuổi nô đùa dưới đất.

Mọi thứ vẫn như khi nàng rời đi, tựa như chỉ mới là ngày hôm qua.

Mục Nhược Thủy định đi lấy nước cho nàng rửa mặt, nhưng nàng không chịu buông tay cô, Mục Nhược Thủy đành phải giơ tay dẫn nước đến, giúp nàng rửa mặt bằng nước sạch.

Nàng tuổi còn trẻ, nhưng mái tóc đã bạc trắng, lọt vào mắt Mục Nhược Thủy khiến lòng cô không khỏi xót xa.

Cô kéo Phó Thanh Vi ngồi xuống chiếc ghế mây, vươn tay nhặt lên từng sợi tóc trắng chói mắt, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em?"

Phó Thanh Vi nhìn vào mắt cô.

"Nếu em nói rằng em đã quay trở lại năm 1918, gặp được người khi còn nhỏ, người có tin không?"

"Ta tin."

Mục Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn quanh đạo quán, rồi nói: "Vậy nên, người đã để lại dấu vết ở Bồng Lai, người mà ta đã quên... chính là em, đúng không?"

"Người......"

Phó Thanh Vi không ngờ rằng cô lại nói như vậy.

Từ khi phát hiện ra bức tranh trong quyển kiếm phổ, Mục Nhược Thủy đã đoán rằng trong đạo quán từng có một người thứ ba. Trước khi cô tỉnh lại, người đó đã sống cùng cô trong đạo quán. Có lẽ họ đã ở bên nhau rất lâu, chỉ là cô đã quên mất.

Cô cho rằng thay vì mãi mê đuổi theo quá khứ, chi bằng trân trọng người trước mắt, nên cô chưa từng cố gắng suy nghĩ sâu xa hơn.

Mối liên kết linh hồn giữa cô và Phó Thanh Vi, việc máu của nàng có thể áp chế sợi chỉ đỏ của cô, nếu trải qua luân hồi thì lẽ ra không thể tồn tại. Đây là điều cô luôn thắc mắc, và khi ấy cô chỉ có thể dùng kiếp trước để giải thích.

Nhưng nếu Phó Thanh Vi chỉ đơn thuần quay trở về quá khứ mà không trải qua luân hồi, thì mọi chuyện liền trở nên hợp lý.

Phó Thanh Vi: "Em là người luyện cương thi."

Mục Nhược Thủy thản nhiên: "Ta biết."

Phó Thanh Vi không khỏi nhớ lại khi cô vẫn còn là Cơ Trạm Tuyết, cô luôn thông minh như vậy.

Mục Nhược Thủy: "Ta sớm đã tha thứ cho em rồi."

Ngay cả khi cô chưa nhớ lại mọi chuyện, cô đã tha thứ cho nàng.

Mục Nhược Thủy để nàng tựa vào lòng mình, dùng sự dịu dàng hiếm có nói: "Bây giờ có thể kể cho ta nghe từ đầu không? Em đã trải qua những gì?"

Phó Thanh Vi bắt đầu kể từ ngày trận pháp của Linh Quản Cục bị phá hủy, nàng bị Thao Thiết nuốt vào bụng, ánh sáng trắng từ miếng ngọc bội bùng lên bảo vệ nàng, nàng rơi vào một khu rừng nguyên sinh và bắt đầu sinh tồn trong rừng...

Đã rất lâu rồi nàng không nói nhiều đến vậy. Ba mươi năm cuối cùng ở bên cạnh Mục Nhược Thủy, nàng ngày càng ít lời, thậm chí mấy năm về sau không hề mở miệng.

Một lúc mà nói quá nhiều, trật tự từ ngữ của nàng có phần rối loạn, đôi khi lặp lại cùng một câu, nói rồi lại quay lại kể lần nữa.

Mục Nhược Thủy nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Đừng vội, cứ từ từ nói, ta sẽ luôn nghe em."

"Em...... Em......"

Phó Thanh Vi đột nhiên nghẹn ngào không thành tiếng, trong lồng ngực tràn đầy nỗi nhớ nhung da diết, nhưng lại không thể thốt nên lời.

Mục Nhược Thủy ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ về cánh tay nàng, an ủi: "Không sao, không sao rồi."

Phó Thanh Vi vui buồn lẫn lộn, cảm xúc cực kỳ dễ mất kiểm soát. Nàng khóc một hồi lâu mới dần bình tĩnh lại, rồi kể tiếp rằng lúc nàng khó khăn lắm mới thoát khỏi khu rừng, phát hiện bản thân đã rơi vào thời kỳ Dân Quốc hơn một trăm năm trước. Nàng làm việc trong thành phố một tháng để xác nhận đó thực sự là xuyên không, sau khi biết thời đại đó không có Mục Nhược Thủy, nàng không hề luyến tiếc mà nhảy xuống vực thẳm.

Cánh tay Mục Nhược Thủy ôm lấy nàng siết chặt, che đi tầng sương mờ vừa dâng lên trong mắt, nói: "Đến đây thôi, lát nữa kể tiếp. Em có đói không? Ta đi nấu cơm cho em."

Phó Thanh Vi nói: "Sư tôn, em đã tịch cốc rồi."

Mục Nhược Thủy: "Vậy thì......"

Phó Thanh Vi đột nhiên nở nụ cười với cô, nói: "Nấu đi, em muốn ăn cơm người nấu."

***

Lời tác giả:

Từ nay về sau chỉ ăn đường, không ăn khổ nữa [đáng thương].

Editor:

Trong khoảng thời gian 20 năm sẽ có 2 Phó Thanh Vi tồn tại song song? Điểm này ban đầu mình thấy không logic, mình đọc bình luận thì thấy nhiều người có cảm nhận giống mình. Tác giả không đi sâu hơn, bả sẽ dùng Đạo giáo để giải thích ở chương sau. Trong quá trình edit, đọc kỹ lại thì tác giả nói rằng Phó Thanh Vi rơi vào khe nứt thời không (thời gian và không gian). Nếu lấy Phó Thanh Vi 20 tuổi làm điểm đầu và Phó Thanh Vi 132 tuổi làm điểm cuối, thì 2 Phó Thanh Vi có thể cùng tồn tại nhưng trong 2 không gian khác nhau, đến khi đúng móc thời gian thì 2 không gian gặp nhau. Sau đó, Phó Thanh Vi 20 tuổi đi tiếp đến 2030 rồi bắt đầu vòng lặp, còn Phó Thanh Vi 132 tuổi "nhảy" 1 bước đến năm 2030 và kết thúc vòng lặp, "nhảy" đã được tác giả confirm ở bình luận. Mình có vẽ hình cho dễ hiểu. Ban đầu mình có nghĩ đến dải Mobius, cũng có điểm đầu và điểm cuối gặp nhau nhưng ở 2 mặt, chỉ khi đi hết một vòng mới thật sự gặp nhau, nhưng trong truyện vẫn còn bước điệm 1 năm, nên nghĩ theo hướng này còn đau đầu hơn.

Còn về chuyện "Ai là sư tôn, ai là đệ tử?", thì như "Quả trứng có trước hay con gà có trước?", sẽ không có câu trả lời chính xác nhất. Như trong Phật học nói mọi thứ đều tùy thuộc vào duyên pháp.

P/s: Mấy chương tiếp theo chưa đụng gì vô hết, đầu tháng lại bận rộn, mình sẽ cố gắng mỗi ngày 1 chương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...