[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C159 - Chúng ta sẽ gặp lại nhau (Hết quyển)



Huyền Cơ?

Long Huyền Cơ tiếp nhận cái tên mà Phó Thanh Vi đặt cho cô bé, liền quỳ xuống bái lạy.

"Huyền Cơ bái kiến mẫu thân."

Đây là lần đầu tiên Long Huyền Cơ biến thành người, có hơi mắc chứng sợ giao tiếp.

Thực ra tối qua cô bé đã hóa hình, tò mò nhìn Phó Thanh Vi đang hôn mê suốt nửa đêm. Mẫu thân trông thật xinh đẹp.

Cô bé vốn định đỡ nàng dậy, nhưng cơ thể nhỏ bé, không đủ sức, cũng chưa biết cách sử dụng yêu lực. Dồn hết sức mạnh từ Đế Lưu Tương cũng chẳng nâng nổi một chút nào.

Vậy nên dứt khoát biến lại thành cây, giả vờ chết.

Không biết mẫu thân có phát hiện ra không, hy vọng là không. Long Huyền Cơ cúi đầu, cắn cắn môi.

"Đứng lên đi." Giọng của Phó Thanh Vi lạnh lùng nhưng dịu dàng.

"Tạ ơn mẫu thân."

Long Huyền Cơ bốn chân chạm đất, vụng về bò dậy. Tay chân cô bé ngắn cũn, trông cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt tròn to như quả nho đen lén lút quan sát Phó Thanh Vi đang đứng thẳng tắp.

Nhưng mẫu thân của cô bé dường như không để ý đến ánh mắt ngưỡng mộ ấy.

Phó Thanh Vi xoa trán, hơi nóng trên da lan ra, cơn sốt vẫn chưa dứt.

"Ta hơi mệt, về phòng nghỉ trước. Con tự chơi một lát, đừng chạm vào quan tài giữa sân."

"Dạ, mẫu thân." Long Huyền Cơ không hiểu cách mẹ con loài người tương tác với nhau, một cái cây cũng không thể cảm nhận được những xúc cảm tinh tế.

Phó Thanh Vi quay lại phòng của Cơ Trạm Tuyết và nằm xuống nghỉ ngơi. Nàng rất hiếm khi ở gian phòng trước kia của mình, ngày thường đều nghĩ ở gian phòng đối diện.

Chỉ vừa ngoảnh đi, Long Huyền Cơ đã lập tức hóa về hình cây, đứng yên trong gió, hoa nở đầy cành.

Làm người phiền quá, làm cây dễ chịu hơn nhiều.

Phó Thanh Vi: "......"

Trẻ con còn nhỏ, cứ để mặc nó đi.

Với tu vi hiện tại của nàng, dù có trúng gió một đêm mà sinh bệnh, nàng vẫn có thể dùng nội công điều hòa cơ thể, không cần nằm trên giường sốt cao cả ngày.

Nhưng Phó Thanh Vi lại không làm gì cả, để mặc sắc mặt đỏ bừng, mơ màng trên giường.

Một bóng dáng nhỏ bé bốn, năm tuổi bước vào phòng, đặt một chén nước bên cạnh giường, rồi dùng thìa múc từng muỗng đưa đến môi nàng.

"Tiểu Tuyết......"

"Mẫu thân, người đổi tên cho con rồi sao?"

Thứ vào miệng không phải thuốc, mà là nước trắng.

Bởi vì Long Huyền Cơ không biết sắc thuốc.

"......" Phó Thanh Vi uống nước xong, Long Huyền Cơ bò lên mép giường nhìn nàng: "Mẫu thân, người bị bệnh à?"

"Không có."

Phó Thanh Vi dùng nội lực áp chế nhiệt độ cơ thể, nàng đã lâu rồi không tiếp xúc với trẻ con, liền hỏi: "Con có muốn ăn gì không?"

"Có món gì để ăn ạ?"

"Ta đi nấu cho con."

Trong bếp.

Long Huyền Cơ ăn đồ ăn nàng nấu, sắc mặt xanh lè.

Đây là thứ con người ăn sao? Cô bé không muốn làm người nữa!

"Mùi vị thế nào?"

"Cũng...... được."

Nụ cười vắng bóng đã lâu trở lại trên môi Phó Thanh Vi, nhưng rất nhanh bị nỗi chua xót lấn át.

"Con là yêu, không nhất thiết phải ăn cơm do con người nấu."

"Thật ạ? Vậy tốt quá!"

"......"

Quả nhiên là yêu,  chẳng có chút nhân tính nào.

Phó Thanh Vi nắm tay cô bé, dẫn ra khỏi nhà bếp.

Nàng ngồi thiền trong sân, Long Huyền Cơ cũng ngồi thiền theo. Ngồi mệt thì đứng một lát, đứng mệt lại nằm xuống, nếu thực sự không chịu nổi thì biến về hình dạng cây, một con yêu quái tự tìm thú vui cho mình.

Ban đêm, cô bé lại hóa thành cây trong sân, vì Phó Thanh Vi sẽ tựa vào thân cô mà ngủ, có lúc còn uống rượu.

Long Huyền Cơ ở trên nhìn xuống hỏi: "Mẫu thân, con có thể uống rượu không?"

Phó Thanh Vi: "Không được, hai mươi tuổi mới có thể uống."

Long Huyền Cơ: "Nhưng năm nay con đã… hai mươi lăm tuổi rồi."

Cũng tròn hai mươi lăm năm kể từ khi Cơ Trạm Tuyết qua đời.

Phó Thanh Vi nhìn vào quan tài đá ở giữa sân, im lặng không nói, chỉ rót một ít rượu dưới gốc cây đào.

Cánh hoa đào ướt đẫm rượu từ trên cao rơi xuống, phủ đầy đầu và mặt nàng.

"Rượu này đắng quá." Long Huyền Cơ nghĩ: một ngụm thôi đã đắng đến mức muốn khóc.

"Mẫu thân, người không thấy đắng sao?"

"Mẫu thân quen rồi."

Long Huyền Cơ không hiểu, nhưng cô quyết định sẽ không uống rượu nữa.

Phó Thanh Vi dựa vào gốc cây đào, tự rót rượu uống, cho đến khi đầu tựa vào thân cây mà ngủ say. Long Huyền Cơ bất động, lặng lẽ dùng cánh hoa đào phủ lên người nàng như một tấm chăn.

Một cơn gió thổi bay hết những cánh hoa đang đắp trên người mẫu thân.

Gió thật là xấu xa.

Dù mẫu thân rất ít nói, lời nói dành cho cô bé thậm chí còn không nhiều bằng những lời nàng nói với quan tài, nhưng Long Huyền Cơ vẫn rất thích mẫu thân. Mẫu thân có mùi thơm, mái tóc trắng rất đẹp, ngay cả từng nếp nhăn cũng đẹp.

Phó Thanh Vi dạy cô bé cách sử dụng yêu lực, nhưng Long Huyền Cơ chỉ biết làm mưa hoa đào.

Khi mẫu thân vui, cô bé làm tặng mẫu thân. Khi mẫu thân buồn, cô bé cũng làm để an ủi. Không có việc gì cô bé cũng làm.

Mỗi sáng, Phó Thanh Vi dậy quét cánh hoa trong sân. Long Huyền Cơ biến lại thành người, chống cằm tò mò hỏi: "Mẫu thân, con có phải là một con yêu quái rất kỳ lạ không?"

Phó Thanh Vi đáp: "Con là một con yêu quái rất quý giá."

Rào rào, nhiều cánh hoa đào rơi xuống hơn.

Long Huyền Cơ: "Không hiểu lắm, nhưng cực kỳ vui."

Phó Thanh Vi: "…… Thỉnh thoảng cũng phải kiềm chế một chút, ví dụ như lúc ta đang quét sân thì con đừng thả hoa nữa."

Long Huyền Cơ nhào tới ôm chân nàng, ngẩng khuôn mặt long lanh lên nói: "Dạ được, mẫu thân!"

Hoa đào rơi xuống đất hóa thành bùn, lại bồi dưỡng vạn vật.

Sau lưng Phó Thanh Vi có thêm một cái đuôi nhỏ bám dính. Đi săn cũng theo, ra vườn rau cũng theo, cứ quanh quẩn bên nàng, luôn miệng gọi "mẫu thân, mẫu thân", dính nàng vô cùng, chỉ là tuyệt đối không ăn cơm nàng nấu.

Giống hệt sư nương trước khi tỉnh lại.

Nửa năm sau.

Mùa xuân, hoa đào vốn rực rỡ nay nở rộ nhiều hơn.

Hoa đào từ bầu trời thanh tịnh của Bồng Lai Quán rơi xuống, lướt qua gò má, lưu luyến đậu trên vai người phụ nữ.

Long Huyền Cơ ngồi cạnh Phó Thanh Vi trên bậc cửa, phía sau là quan tài đá lạnh lẽo bị phong ấn bằng chín sợi xích.

"Mẫu thân, vì sao người vẫn luôn ở đây?"

"Vì mẫu thân đang đợi một người."

"Người đang đợi ai?"

"Đợi thê tử của ta."

Phó Thanh Vi nâng tay, nhặt cánh hoa trên vai vào lòng bàn tay, cài lên tóc cô bé mặc áo hồng phấn tầm bốn, năm tuổi. Nàng khẽ dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô bé nói: "Ta có giao tình với chưởng giáo phái Thanh Tịnh, ngày mai sẽ đưa con đến phái Thanh Tịnh bái sư tu hành."

Long Huyền Cơ thay đổi sắc mặt: "Tại sao?"

Phó Thanh Vi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, không nói gì.

Mặc dù có Long Huyền Cơ ở Bồng Lai, đạo quán dường như có thêm một chút nhộn nhịp và hơi thở con người, nhưng Phó Thanh Vi đã quen với Bồng Lai chỉ có nàng và sư tôn.

Nàng cũng không còn đủ tinh thần để chung sống với một ai khác nữa.

Nàng không muốn ai quấy rầy cuộc sống tĩnh lặng của hai người bọn họ, dù rằng Mục Nhược Thủy sẽ mãi mãi không đáp lại nàng.

Chỉ cần cô ở trong lòng nàng là đủ.

Đôi mắt to tròn như quả nho đen của Long Huyền Cơ đã phủ đầy hơi nước, cô bé nói: "Con muốn ở lại bên mẫu thân, không có con, mẫu thân sẽ rất cô đơn.”

Phó Thanh Vi lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô bé.

Còn nhỏ như vậy, mà đã hiểu thế nào là cô đơn.

Hay do nàng không đủ khả năng làm mẹ.

Nàng không nên để cô bé ở lại Bồng Lai tĩnh mịch này, cô bé cần trở thành một cây đào mạnh mẽ, cắm rễ vào một mảnh đất tốt hơn.

Lời từ chối của Phó Thanh Vi cũng nhẹ nhàng như nét bút mềm mại, ngón tay cái khẽ vuốt lên khuôn mặt cô bé, nhưng giọng nói lại kiên định dứt khoát: "Đi thôi, chúng ta xuống núi bây giờ."

Long Huyền Cơ quỳ xuống trước mặt nàng, cúi đầu lạy trong nước mắt.

Ngày rời khỏi Bồng Lai, Long Huyền Cơ ngoảnh lại lần cuối, một cơn mưa hoa đào rơi xuống sân, cánh hoa ướt đẫm phủ đầy mặt đất.

Phó Thanh Vi cảm thấy áy náy với cô bé, khi ấy đường sắt đã thông suốt bốn phương, chỉ mất một hai ngày là đến phái Thanh Tịnh. Sự chia ly này dường như quá mức tàn nhẫn. Vì thế, nàng không chọn bất kỳ phương tiện nào, mà nắm tay cô bé, từng bước cùng nhau đo đạc non sông rộng lớn, ngắm nhìn mọi phong cảnh nhân gian.

Sông hồ biển cả, núi cao vực sâu, rừng rậm suối nhỏ, thỉnh thoảng còn ghé qua những thành thị náo nhiệt, vừa để nghỉ chân vừa mua ít đồ ăn vặt cho đứa trẻ.

Long Huyền Cơ nhận lấy, ăn một miếng liền kinh ngạc thốt lên.

Thì ra không phải tất cả đồ ăn của con người đều khó nuốt như món mẫu thân nấu!

Ngày tháng trôi qua, thủy triều lên xuống.

Khi gặp mưa lớn, hai người trú trong hang núi, nhóm lửa sưởi ấm, Phó Thanh Vi dùng tay áo lau sạch những giọt nước trên khuôn mặt cô bé.

Long Huyền Cơ là yêu, dù bị mưa dầm cũng không bị bệnh, cô bé chỉ ngồi bên đống lửa hong khô, hai tay đặt trên đầu gối Phó Thanh Vi, ngẩng mặt lên nhìn nàng, lắng nghe những câu chuyện về quá khứ.

"Những con đường này, mẫu thân cũng từng đi cùng với sư nương của con."

"Sư nương?"

"Chính là thê tử của mẫu thân."

......

Hai người cứ thế đi suốt hơn nửa năm, cuối cùng cũng đến vùng ngoại ô Lạc Dương.

Phó Thanh Vi đã từng đến đây một lần khi đưa Quản Chùy trở về nhiều năm trước, nên bây giờ nàng quen đường quen lối, gõ cửa sơn môn phái Thanh Tịnh.

Một tiểu đệ tử ra mở cửa: "Người là?"

Phó Thanh Vi đáp: "Bồng Lai, đạo hiệu Từ Nhượng, mau đi thông báo."

Long Huyền Cơ tò mò nhìn mẫu thân đang đeo mặt nạ.

Chưởng môn phái Thanh Tịnh tay cầm phất trần đuôi ngựa, chạy ba bước gộp thành hai, đích thân ra nghênh đón: "Vãn bối bái kiến Từ Nhượng chân nhân."

Phó Thanh Vi cùng thế hệ với Quản Chùy, nếu Quản Chùy còn sống thì năm nay cũng đã gần bảy mươi, chưởng môn hiện tại là sư điệt của Quản Chùy, tự xưng một tiếng "vãn bối" cũng không quá đáng. Huống hồ, năm xưa khi phái Thanh Tịnh bị ma tộc vây quanh tấn công, suýt nữa toàn bộ môn phái diệt vong, chính Phó Thanh Vi đã kịp thời ra tay cứu giúp, phái Thanh Tịnh còn nợ nàng một ân tình to lớn.

Phó Thanh Vi: "Lần trước gặp ngươi là lúc trong thành Lạc Dương, giờ đã lớn thế này rồi."

Chưởng môn đổ mồ hôi ròng ròng: "Dạ đúng, chân nhân, vãn bối cũng có nếp nhăn rồi"

"......"

Phó Thanh Vi tự nhận thấy những lời chào hỏi của bậc trưởng bối có vẻ hơi áp lực, bèn bỏ qua mấy câu khách sáo vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề.

"Ta có một đứa con gái, muốn để con bé tu hành ở phái Thanh Tịnh. Ngươi có thể tìm cho nó một vị sư phụ tốt không?"

Chưởng môn nhìn cô bé mà Phó Thanh Vi đang nắm tay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Phó Thanh Vi nói thẳng: "Là cây đào tinh."

Chưởng giáo vuốt nhẹ phất trần của mình: "Thì ra là vậy, thuật luyện đan của bản phái và cách yêu tinh tu luyện yêu đan có điểm tương đồng. Nếu chân nhân không chê, vãn bối có thể đích thân dạy dỗ con bé."

"Vậy thì tốt quá."

"Chân nhân khách khí rồi, có thể giúp được là vinh hạnh của vãn bối." Chưởng môn lại nhìn kỹ Long Huyền Cơ, càng nhìn càng thích, cười nói: "Vừa hay vãn bối đang muốn nhận một đồ đệ cuối cùng, chân nhân liền đưa đến tận cửa, haha."

"……"

"Vãn bối lỡ lời." Chưởng môn lại toát mồ hôi lạnh.

"Không sao."

Phó Thanh Vi nhận ra chưởng môn thực sự thích Long Huyền Cơ, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Tại đại điện phái Thanh Tịnh, dưới sự hướng dẫn của chưởng môn, Long Huyền Cơ mơ hồ bái lạy tổ sư, sau đó tiến hành nghi thức bái sư.

Cô bé từ bồ đoàn đứng dậy, theo bản năng đi về phía Phó Thanh Vi, đứng sát cạnh nàng.

Phó Thanh Vi dắt tay nàng, dẫn đến trước mặt chưởng môn, để hai người đối diện nhau.

Chưởng môn nắm lấy bàn tay nhỏ bé từ tay Phó Thanh Vi.

"Vãn bối nhất định sẽ chăm sóc cô bé thật tốt, xin chân nhân yên tâm." Chưởng môn cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé dịu dàng nói: "Gọi sư phụ đi."

Long Huyền Cơ ngoan ngoãn gọi: "Sư phụ."

Đôi mắt đen láy nhìn sang Phó Thanh Vi ở đối diện.

Phó Thanh Vi không nhìn cô bé nữa, chỉ nói với chưởng môn: "Vậy thì nhờ vào ngươi."

Lúc này nàng mới quay lại nhìn Long Huyền Cơ, giọng nhẹ nhàng: "Mẫu thân đi đây, con phải bảo trọng."

Long Huyền Cơ nghiêng đầu.

Bảo trọng là gì? Là ăn uống đầy đủ để giữ cân nặng sao?

Khoảnh khắc tiếp theo, chưởng môn nắm tay cô bé đứng trước sơn môn, cùng cô bé nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi.

Đột nhiên, Long Huyền Cơ hiểu được ý nghĩa của lời nói ấy.

"Mẫu thân——"

Cô bé hất tay sư phụ ra, chạy xuống bậc thềm cao của sơn môn, giẫm lên những cánh hoa đào ướt sũng trên bậc đá, đuổi theo bóng lưng Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi dừng bước, tháo mặt nạ xuống, mái tóc trắng dài buông xuống tận eo.

Cô bé trong bộ áo hồng phấn trước mặt khóc như hoa lê trong mưa, nghẹn ngào hỏi: "Con còn có thể gặp lại mẫu thân không?"

Phó Thanh Vi ngồi xuống, hai tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô bé, dịu dàng nói: "Sẽ gặp lại."

"Khi nào?" Long Huyền Cơ nức nở hỏi.

"Khi ta chờ được ngài ấy trở về, chúng ta sẽ gặp lại."

"Con sẽ chờ cùng mẫu thân."

"Ta biết."

Phó Thanh Vi nói: "Huyền Cơ của mẫu thân là ngoan nhất, đừng khóc."

"Dạ." Long Huyền Cơ gật đầu, nước mắt vẫn rơi đầy mặt.

Trên con đường người phụ nữ rời đi, cánh hoa đào vẫn rơi, nhưng không còn ướt đẫm nữa, kéo dài đến tận cuối con đường núi.

Nàng không quay đầu lại dù chỉ một lần.

*

Sau khi rời phái Thanh Tịnh, Phó Thanh Vi quay về Bồng Lai theo đường cũ.

Giữa đường, nàng cảm nhận được dấu vết của ma vật, lập tức chuyển hướng truy đuổi.

Dù đã bước vào thời đại hòa bình, con đường thông với lòng đất đã bị phong bế, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ lọt lưới lẩn trốn trong nhân gian. Trải qua mười mấy năm chiến loạn, Huyền Môn chịu tổn thất nặng nề, số lượng tu sĩ giảm mạnh, Linh Quản Cục cũng bị tổn hại nặng nề, đang trong quá trình khôi phục, khó tránh khỏi có những sai sót.

Nhưng bọn họ xuất hiện đúng lúc y như những cảnh trong phim truyền hình.

Vừa lúc Phó Thanh Vi dùng một kiếm giải quyết ma vật, bên kia vài người rõ ràng là thuộc Linh Quản Cục cũng đến nơi. Một vị tiểu lãnh đạo có mắt nhìn, vừa thấy mặt nạ và ngọc bội của nàng, cùng thanh Tương Tư Kiếm chưa kịp thu lại.

Một lớp băng tuyết đang dần tan biến trong không khí.

"Cố vấn Mục!" Tiểu lãnh đạo hớn hở dẫn theo đám thuộc hạ chạy tới, phấn khởi nói: "Bái kiến Từ Nhượng chân nhân!"

Người như rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, cuối cùng  bọn họ cũng gặp được. Lần này trở về cục có thể nở mày nở mặt rồi.

Phó Thanh Vi: "……"

Phiền chết đi được.

Lại phải giao tiếp với người khác.

Người của Linh Quản Cục lại còn lắm lời, cứ nhất quyết mời nàng đi ăn cơm.

Nàng còn phải quay về núi gặp sư tôn.

Phó Thanh Vi im lặng một lát, hỏi: "Các người là ai?"

Mọi người trong Linh Quản Cục ngẩng lên: "Hả?"

"Chúng tôi là Linh Quản Cục, Cục Điều Tra và Quản Lý Sự Kiện Siêu Nhiên, tôi là thành viên của Tổ Điều Tra số bốn……"

Phó Thanh Vi ngắt lời: "Không quen."

Nàng quay người bỏ đi, không hề ngoảnh đầu lại.

Để lại đám người Linh Quản Cục đứng chôn chân tại chỗ, mặt ngơ ngác nhìn nhau.

Cánh bướm vô tình lại vỗ cánh một lần nữa.

Trên chuyến tàu trở về Bồng Lai, Phó Thanh Vi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Có lẽ tin đồn Mục Nhược Thủy mất trí nhớ bắt đầu từ ngày hôm nay.

Bởi vì mỗi lần gặp mặt, Cố vấn Mục cứ như lần đầu gặp Linh Quản Cục, hỏi họ là ai.

Bề ngoài là mất trí nhớ, thực chất là sợ giao tiếp xã hội.

Nàng chợt nghĩ: Giả vờ mất trí nhớ cũng không tệ, khỏi phải phí công nói chuyện xã giao với Linh Quản Cục mỗi lần gặp mặt.

Huống hồ, khi sư tôn tỉnh lại chẳng phải cũng mất trí nhớ sao? Thôi thì coi như mình giúp người làm quen trước, tránh để Linh Quản Cục nghi ngờ.

Năm 1964, tàu hỏa đã nhanh hơn hẳn so với năm 1935, Phó Thanh Vi ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài lướt qua, lặng lẽ chìm vào suy tư.

"Em về rồi."

Phó Thanh Vi bước qua bậc cửa hậu viện của đạo quán.

Sau khi rửa mặt thay đồ, nàng dời ghế đến chỗ ngồi cố định của mình.

"Em đã đưa Huyền Cơ đến phái Thanh Tịnh. Phái Thanh Tịnh rất lớn, điều kiện rất tốt, có cả nước và điện. Em còn xem phòng của con bé, cũng lớn ngang phòng của người Chưởng môn rất thích con bé nên em cũng yên tâm."

"Dù có con bé bầu bạn cũng vui, nhưng em vẫn muốn ở bên người hơn."

"Như thế này không phải rất tốt sao?"

Phó Thanh Vi chầm chậm kể hết mọi chuyện, từ Linh Quản Cục, đến những chuyện xảy ra trên đường, rồi những thay đổi chấn động ở nhân gian. Nói đến khi trời tối cũng chưa hết.

"Haizz, em nói nhiều quá rồi."

"Người cũng mệt rồi đúng không? Vậy mai em kể tiếp."

Một làn gió nhẹ thoảng qua giữa hai người, ngăn cách bởi một cỗ quan tài.

Phó Thanh Vi đặt tay lên quan tài đá, nghiêng người, nhẹ giọng nói với cô.

"Ngủ ngon, mai gặp lại."

Giống như nhiều năm về trước.

Về sau, Phó Thanh Vi lại gặp người của Linh Quản Cục thêm vài lần nữa.

Chiêu mất trí nhớ vô cùng hiệu quả, giúp nàng đỡ phải phí lời với bọn họ.

Một câu "Các người là ai?" đánh bay cả thế giới.

Đến những năm 1980, nhân gian gần như thái bình, số ma vật còn sót lại cũng lần lượt rơi vào vòng vây truy bắt của Linh Quản Cục và Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi khoác áo choàng, đeo mặt nạ, Tương Tư Kiếm từ sau lưng rời vỏ. Người không động, nhưng kiếm đã hóa thành hàng vạn thanh kiếm, kiếm trận tỏa ra ánh sáng trắng, bao trùm lấy ma vật, uy lực sánh ngang thiên lôi.

Ánh sáng trắng tan đi, ma vật bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn sót lại dù chỉ một tia khói.

Những người của Linh Quản Cục vừa chuẩn bị ra tay: "?"

Vì cuộc vây bắt ma tộc cuối cùng là một "vấn đề trọng đại", Linh Quản Cục đã điều động cả chủ nhiệm lúc bấy giờ đến. Nhưng trong trận chiến, cô hoàn toàn không có cơ hội thể hiện, vậy mà vẫn không hề nản chí, đuổi theo Cố vấn Mục "mất trí nhớ", tha thiết xin chữ ký.

Lúc này, ngành giải trí vừa nhen nhóm, những người hâm mộ đầu tiên đã xuất hiện.

Phó Thanh Vi nghĩ: Thì ra Tuế Dĩ Hàn nói đến chính là người này,  fan cuồng của Từ Nhượng chân nhân.

Chữ ký chắc chắn không thể nào ký được. Phó Thanh Vi sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào thuộc về mình.

Nàng rất cố tình tỏ vẻ "tình cờ" nói: "Gần đây dường như có tà thuật luyện người sống thành cương thi tái xuất, các người phải để ý nhiều hơn."

Một câu này sẽ được cô ghi lại trong sổ tay, trở thành lịch sử, chờ đến khi Tuế Dĩ Hàn phát hiện ra.

Chủ nhiệm mắt sáng như sao: "Vâng, Cố vấn Mục! Hay là chúng ta chụp chung một tấm nhé?"

Phó Thanh Vi: "Ta đi đây."

Đây là lần cuối cùng nàng xuất hiện trước mặt Linh Quản Cục.

Thế gian đã thái bình, Từ Nhượng chân nhân không còn lý do để lộ diện nữa, ngoại trừ một chuyện.

Năm 1999, nàng cứu Khâu Nguyệt Bạch.

Sau hơn mười năm, Phó Thanh Vi lại xuống núi. Nàng không biết người yêu của Khâu Nguyệt Bạch đã qua đời từ bao giờ, cũng không rõ cô ấy sẽ thực hiện cấm thuật hồi sinh vào lúc nào, chỉ có thể xuống núi trước, đến khu vực quanh thôn của cô chờ đợi.

Loại cấm thuật này một khi thi triển, linh khí của trời đất ắt sẽ dao động, chỉ cần không cách quá xa, nàng có thể lập tức phát hiện.

Một ngày nọ, khi nàng đang phơi nắng ngoài sân của quán trọ, ngẩng đầu liền thấy mây dày tụ lại trên đỉnh núi xa, xoay tròn thành xoáy, linh khí trắng cuộn trào bên trong, có người đang thỉnh thần, hơn nữa không phải loại thần bình thường.

Phó Thanh Vi ngước mắt nhìn về hướng mây đen, vào nhà khoác áo choàng, lấy mặt nạ đội lên, rồi đi về phía chân núi.

Cơn giông bão sắp ập đến.

Dân làng dưới chân núi vội vàng chạy về nhà thu quần áo, đóng chặt cửa sổ.

Phó Thanh Vi đi ngược dòng người, tiến lên núi.

Mưa đã bắt đầu rơi. Một vài dân làng mở cửa gọi nàng, vẫy tay bảo nàng vào trú mưa, nhưng nàng không để tâm, chỉ lặng lẽ biến mất trong rừng mưa mịt mù.

Sấm sét liên tục giáng xuống đỉnh núi, mưa bão kéo dài suốt một ngày một đêm, tiếng trống cũng vang rền không dứt suốt một ngày một đêm.

Phó Thanh Vi đứng trong rừng cây phía xa, nhìn thấy Khâu Nguyệt Bạch loạng choạng ngã xuống mặt trống sơn đỏ.

Bên vách đá, hàng trăm hàng ngàn u hồn đang tụ tập, từng kẻ mang vẻ mặt oán hận và tàn độc, chờ đợi giây phút Khâu Nguyệt Bạch kiệt sức để nhào lên, tranh đoạt, xâu xé hồn phách của cô ấy.

Khâu Nguyệt Bạch nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, Phó Thanh Vi xuất hiện trước mặt cô, tay áo vung lên, một luồng kim quang quét qua, dễ dàng đánh tan toàn bộ linh hồn độc ác.

Nàng cúi xuống, bế Khâu Nguyệt Bạch đang nằm dưới cơn mưa lên.

"Chiết Chi……" Khâu Nguyệt Bạch ngửi thấy hương Phản Hồn Hương trên người nàng, dù đã lịm đi vẫn gắng sức bám chặt lấy tay áo nàng.

Phó Thanh Vi im lặng, đưa cô xuống núi,  an bài trong nhà cô, rồi mượn bếp của cô sắc thuốc.

"Chiết Chi! Chiết Chi......khụ khụ khụ." Giọng nói vừa vui mừng vừa kinh ngạc của Khâu Nguyệt Bạch vang lên trong phòng.

Phó Thanh Vi đang đứng ở cửa, thở dài trong lòng.

Một bàn tay thon dài như ngọc vén tấm rèm châu, một người phụ nữ đeo mặt nạ bước vào. Trên tay Phó Thanh Vi là chén thuốc vừa sắc xong.

"Trước tiên uống thuốc đã."

"Người là ai?" Sắc mặt Khâu Nguyệt Bạch tái nhợt ngay khi nhìn thấy nàng. Nàng không phải Chiết Chi. Chiết Chi của cô đâu?

"Ta họ Mục, tên Mục Nhược Thủy."

"Cố vấn Mục?" Khâu Nguyệt Bạch cuối cùng cũng dời ánh mắt, chú ý đến chiếc mặt nạ và ngọc bội của nàng.

Phó Thanh Vi cẩn thận giữ vững vai diễn "mất trí nhớ", không trả lời cô.

Nàng đưa một tay đỡ Khâu Nguyệt Bạch ngồi dậy, để cô tựa vào mình, đưa chén thuốc đã để nguội đến bên môi cô, giọng nói dịu dàng: "Uống thuốc đi, sẽ ổn thôi."

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Năm đó, đã sáu mươi mốt năm kể từ khi Cơ Trạm Tuyết qua đời.

Và tám mươi mốt năm kể từ ngày nàng và sư tôn chia ly.

Thôn của Khâu Nguyệt Bạch nằm trên vùng đất cao, rất gần với mặt trăng.

Phó Thanh Vi thích ngồi trong sân vào ban đêm, ngắm nhìn ánh trăng, cởi bỏ chiếc mũ trùm che khuất gương mặt.

Ánh trăng phủ lên mái tóc trắng dài đến eo của nàng.

Xuân chưa xanh, tóc đã bạc. Sự xa cách ở nhân gian chẳng đủ đau.

......

Bảy ngày sau, dưới sự chăm sóc của nàng, Khâu Nguyệt Bạch đã có thể tự mình bước đi.

Phó Thanh Vi từ thị trấn trở về, mang cho cô một hộp bánh bao súp của tiệm Hà Ký, rồi không để lại lời nào, chỉ lặng lẽ biến mất trong thôn.

Tại Bồng Lai.

Phó Thanh Vi lặng lẽ vuốt ve quan tài đá trong sân, áp sát má lên nắp quan tài lạnh lẽo, nước mắt rơi như mưa.

"Em nhớ người."

Nàng tưởng rằng bản thân đã sớm nhìn thấu sinh tử, nghĩ rằng trong tám mươi năm qua, không gì mà thời gian không thể xóa nhòa.

Nhưng thuốc không nằm ở thời gian, nỗi nhớ sẽ mãi mãi theo nàng đến tận cuối đời.

"Em sẽ không rời xa người nữa, Nhược Thủy."

"Em sẽ mãi mãi ở bên người."

Trong ba mươi năm tiếp theo.

Phó Thanh Vi chưa từng bước chân ra khỏi Bồng Lai dù chỉ một lần.

*

Ngày 20 tháng 9 năm 2029.

Mảnh dịch chuyển một lần nữa được kích hoạt, đưa người được định sẵn đến Bồng Lai.

Người phụ nữ tóc trắng lặng lẽ ngồi trong sân bấy lâu nay, khẽ động đậy đầu, rồi chậm rãi đứng dậy, từng bước tiến đến trước chiếc quan tài đá đã bị phong ấn suốt nhiều năm.

Nàng đưa tay đặt lên nắp quan tài, từ từ đẩy nó ra.

Một khuôn mặt mà nàng ngày đêm mong nhớ hiện ra trước mắt.

Ngoại hình người phụ nữ dừng lại ở độ tuổi hai mươi ba, hai mươi bốn. Cô khoác một chiếc áo choàng hạc,  khí chất như thần tiên, bên trong là một bộ đạo bào đỏ, tựa như hỷ phục trang trọng.

Người phụ nữ tóc trắng run rẩy đưa tay ra, nâng khuôn mặt lạnh lẽo của đối phương, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng chân mày quá đỗi thanh tú của cô.

Nhược Thủy.

Nhược Thủy của em

Người phụ nữ tóc trắng tháo miếng hoàng ngọc buộc bên hông mình, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cô, rồi đeo chuỗi phật châu xâu bằng chỉ đỏ lên cổ tay trái của cô.

Chỉ đỏ sẽ rất đau.

Nhưng người sau khi luyện thành cương thi sẽ mất hết lý trí mà giết chóc điên cuồng, Phó Thanh Vi không muốn cô trở thành một cỗ máy giết người, cũng không muốn tội thêm sát nghiệt cho nhân gian. Nàng chỉ có thể dùng máu mình để tạo cấm chế trên người cô.

Không thể giết người.

Người phụ nữ tóc trắng hôn lên trán cô, cẩn thận nín thở, không để hơi thở của mình lọt vào trong quan tài.

Chỉ cần một hơi thở của người sống sẽ đánh thức cô khỏi giấc ngủ dài.

Nhược Thủy.

Nhược Thủy của em

Người phụ nữ tóc bạc chạm vào khuôn mặt và mái tóc cô, lưu luyến chăm chú nhìn cô, hàng mi khẽ chớp, đôi mắt đã ngập nước.

Cốc, cốc, cốc——

Chiếc vòng kéo bằng đồng gõ lên cửa gỗ.

"Xin hỏi có ai ở đây không?" Một giọng nói vang lên ngoài cửa, là Phó Thanh Vi hai mươi tuổi.

Người phụ nữ tóc trắng muốn ở bên thê tử của mình lâu hơn một chút, không lập tức trả lời nàng.

Nàng thu bàn tay đang đặt trên mái tóc của thê tử, ngón tay di chuyển đến giữa trán cô.

Theo ghi chép cổ, người được luyện bằng phương pháp này sẽ quên đi toàn bộ chuyện kiếp trước.

Sư tôn sẽ quên đi tất cả về Cơ Trạm Tuyết và Phó Thanh Vi của trăm năm trước. Để phòng ngừa, Phó Thanh Vi vẫn phong ấn toàn bộ ký ức giữa hai người.

Người phụ nữ tóc trắng khẽ nhắm mắt, ánh sáng vàng nhạt từ đầu ngón tay lan ra, thấm vào giữa mi tâm của người phụ nữ đang ngủ say.

Mục Nhược Thủy không hề hay biết.

Mọi việc hoàn tất, ngón tay nàng khẽ co lại, vuốt ve gương mặt của thê tử lần cuối cùng.

"...... Em đến rồi." Nàng khẽ thở dài nói với người ngoài cửa.

Két——

Cánh cửa gỗ từ bên trong mở ra một khe hở.

Phó Thanh Vi hai mươi tuổi đẩy cửa bước vào, một tấm bùa màu vàng từ phía sau cửa rơi xuống.

Tấm bùa vừa chạm đất, gió mây trong trời đất đột nhiên đổi sắc.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào chiếc quan tài đá đen ngòm trong sân, toàn thân cứng đờ, theo bản năng muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng Đại Phó Thanh Vi đã tan vào hư không, hóa thành một cơn gió nhẹ, kéo nàng như một con rối, hướng về phía quan tài.

Đôi mắt nàng mở lớn, ngay sau đó cả người bị hất vào bên trong.

"Cứu...... ưm!"

Rầm!

Nắp quan tài đóng chặt.

Người phụ nữ tóc trắng luyến tiếc nhìn quan tài một lần cuối cùng, rồi tan biến hoàn toàn giữa trời đất.

Chúng ta rồi sẽ gặp lại.

***

Lời tác giả:

Là gặp lại, cũng là lần đầu gặp gỡ.

Hoàn quyển này, chương sau vào phần kết thúc~

Đừng sợ, kết cục chắc chắn là HE! HE! HE!

Những ai nóng lòng chờ cập nhật có thể quay lại đọc chương đầu tiên để nối liền mạch truyện!

Editor: Đúng dị, mình đã nghi ngờ giọng nói hiền lành ở chương 1 không thể nào là của Thủy mỏ hỗn 😂. Đến đấy cũng giải đáp được thắc mắc vì sao Đại Mục ngủ suốt trăm năm nhưng đạo quán vẫn sạch sẽ, vì Đại Phó chưa từng rời đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...