[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C158 - Bồng Lai, Mục Nhược Thủy
Phó Thanh Vi chôn mèo tam thể, cùng năm đó, nàng trồng một cây đào trong sân.Cây đào non này là do dân làng dưới chân núi tặng. Sau khi trận pháp luyện cương thi hoàn thành, Phó Thanh Vi ngày ngày ngồi lặng yên trong đạo quán, bầu bạn với Mục Nhược Thủy, cho đến một ngày nàng nhìn thấy pháo hoa dưới chân núi.Pháo hoa nở rộ, rất đẹp.Phó Thanh Vi tựa đầu vào khung cửa hậu viện của đạo quán, ngẩn ngơ nhìn pháo hoa rực rỡ trên đỉnh đầu.Sau đó, nàng đứng dậy, xách kiếm xuống núi.Sau khi diệt trừ ma vật, dân làng vì cảm tạ nàng mà tặng rất nhiều thứ, nhưng Phó Thanh Vi không nhận, chỉ chọn lấy một cây đào nhỏ không mấy nổi bật rồi mang về trồng trong sân nhà.Tháng 7 năm 1938.Tháng thứ tư sau khi Cơ Trạm Tuyết qua đời.Phó Thanh Vi thu dọn hành trang, đứng trước quan tài đá, bàn tay vuốt ve nắp quan tài lạnh lẽo, nhẹ nhàng áp má lên đó."Em có chút chuyện cần làm, vài ngày nữa sẽ quay lại bầu bạn với người, được không?"Nàng áp tai sát vào quan tài, như thể đang chờ câu trả lời từ bên trong, rồi mới cất bước ra khỏi sân đạo quán.Nàng từng tìm thấy một cuốn sách trong thư viện trường, ghi chép những sự tích cứu nhân độ thế của Từ Nhượng chân nhân, sau đó chép lại vào sổ tay, nàng đã thuộc làu làu. Lần gần nhất có ghi chép là sự kiện vào tháng 8 năm 1938, nàng phải hoàn thành phần còn lại của lịch sử.Cơ Trạm Tuyết đã chết, sư tôn đang ngủ say, ngoài việc tiếp tục đi theo dòng lịch sử cho đến ngày trùng khớp với mốc thời gian kia, nàng không còn cách nào khác.Tương lai có xảy ra hay không, nàng không biết, nàng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.Chờ đợi thê tử của nàng, chờ đợi ngày gặp lại.Đó là hy vọng duy nhất để nàng tiếp tục sống.Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi từ năm ngoái đến năm nay, gần một nửa đất nước đã rơi vào tay giặc, mọi nơi chìm trong biển lửa, ma tộc lại sinh sôi trong cơn hỗn loạn chưa từng có. Ban đêm trăm quỷ lộng hành, ma vật tung hoành ngay giữa ban ngày.Những ma vật mới sinh ra này có sức mạnh không thể so sánh với yêu ma của hai mươi năm trước, khiến vô số tu sĩ thương vong.Phó Thanh Vi đang phóng nhanh trong núi hoang, đuổi theo khí tức của ma vật, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng thét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng bùng nổ của bùa hỏa.Có tu sĩ đang giao chiến với ma tộc.Phó Thanh Vi đeo mặt nạ, lao về phía phát ra âm thanh.Trong hai đạo sĩ phái Thái Ất, vị thấp hơn bị thương ở cánh tay, máu chảy không ngừng. Một trong hai cái đầu của ma vật đã cắn trúng anh ấy, nếu không phải vị đại sư huynh kịp thời ném một đạo bùa hỏa, cánh tay này e rằng đã mất.Vị đại sư huynh cầm kiếm lùi về phía người bị thương hỏi: "Không sao chứ?"Vị đạo sĩ thấp hơn cắn răng: "Không sao, sư huynh, chúng ta cùng lên!""Ừ."Ma tộc hai đầu đứng vững trên bốn chân, quanh thân cuộn trào sương đen đặc quánh như mực, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hai vị tu sĩ không biết sống chết.Vị đạo sĩ thấp hơn lấy ra một xấp bùa chú, còn đại sư huynh vung trường kiếm, cả hai cùng lao lên.Ma tộc hai đầu bật nhảy lên, thân hình cực kỳ linh hoạt, không lao thẳng vào hai đạo sĩ mà đạp mạnh chân sau, biến mất ngay trước mắt họ.Hai vị đạo sĩ bất ngờ mất dấu ma vật, lập tức đứng tựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh, sẵn sàng phòng thủ.Ma tộc hai đầu đang ở trên cây. Những ma vật tiến hóa như chúng đã sớm có trí tuệ, không còn là những con quái vật chỉ biết lao lên giết chóc. Nếu không phải chưa thể hóa thành hình người, chúng đã sớm trà trộn vào nhân tộc."Nó đi rồi sao?" Vị đạo sĩ thấp hơn vì mất máu quá nhiều mà choáng váng, loạng choạng một chút.Vị sư huynh quay lại nhìn anh ấy, nói: "Để ta cầm máu cho đệ trước."Vị đạo sĩ thấp hơn không phát hiện ra tung tích của ma vật, liền đáp lại một tiếng.Vị sư huynh tạm thời thu kiếm về.Nhưng ngay lúc đó, một bóng đen lao đến với tốc độ cực nhanh, đôi mắt đỏ rực mở lớn, mùi tanh tưởi trong miệng và nước dãi đã nhỏ xuống mặt anh ấy.Một cú cắn giáng xuống!Vị đạo sĩ lớn tuổi tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi cái chết cận kề.Máu tươi phun trào từ cổ, đầu rơi xuống mang theo tiếng vang chói tai.Nhưng cơn đau đớn trong dự liệu lại không ập đến. Vị đạo sĩ lớn tuổi đưa tay sờ cổ mình, phát hiện vẫn nguyên vẹn. Kinh ngạc nhìn xuống, anh ấy thấy đầu của ma vật đã rơi trên mặt đất.Không xa lắm, kiếm quang lóe lên.Một bóng người mặc áo bào xanh đang giao đấu với ma vật đã mất một đầu. Nhưng nói là giao đấu, chi bằng nói là nghiền nát, chỉ sau vài hơi thở, cái đầu còn lại của ma vật cũng bị chém xuống. Ma khí cuộn trào trên cơ thể nó dưới sự áp chế của trường kiếm sắc lạnh như băng, không cam lòng tiêu tán vào không khí.Trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác quái dị trông tầm thường.Phó Thanh Vi thu kiếm vào vỏ, xoay người lại.Trên thắt lưng nàng đeo một miếng ngọc bội tròn màu vàng nhạt, tua rua khẽ lay động theo gió.Hai đạo sĩ phái Thái Ất nhìn theo dáng người cao ráo của nàng, ánh mắt dừng trên miếng ngọc bội, rồi lại chuyển sang chiếc mặt nạ trừ tà không hề ăn nhập với nàng."Đa tạ đạo hữu đã ra tay cứu giúp, bảo vệ tính mạng của chúng tôi." Vị đạo sĩ lớn tuổi chắp tay hành lễ.Người mang mặt nạ khẽ ừ một tiếng.Phó Thanh Vi tiến lên, giúp vị đạo sĩ thấp hơn thanh tẩy ma khí ở vết thương trên tay, rồi để lại thuốc trị thương. Vị đạo sĩ thấp hơn cũng cúi người cảm tạ.Xử lý xong, Phó Thanh Vi xoay người rời đi.Vị đạo sĩ phía sau vội hỏi: "Dám hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu?"Bóng lưng trong áo bào xanh thoáng dừng lại, im lặng trong chốc lát, rồi một giọng nữ trầm ổn truyền ra từ sau lớp mặt nạ."Bồng Lai, Mục Nhược Thủy."Chỉ trong nháy mắt, nàng đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người.Vị đạo sĩ thấp hơn nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, cảm thán: "Thì ra là đạo hữu Mục của Bồng Lai, thảo nào kiếm pháp siêu phàm như vậy. Hôm nay diện kiến, đúng là danh bất hư truyền."Vị sư huynh thở dài: "Đáng tiếc.""Đáng tiếc gì?""Đáng tiếc Quán chủ Cơ đã hy sinh ở Kim Lăng, Bồng Lai giờ chỉ còn lại một mình đạo hữu Mục."Vị đạo sĩ thấp hơn cũng thở dài một hơi.Vị sư huynh nói: "Đi thôi, sư phụ còn đang đợi chúng ta trở về."......Nửa năm sau, Phó Thanh Vi trở về Bồng Lai quán."Em về rồi, Nhược Thủy."Quan tài đá trong sân vẫn lặng lẽ nằm đó, đáp lại nàng bằng sự tĩnh lặng.Phó Thanh Vi vào phòng, cởi kiếm xuống, thay bộ y phục sạch sẽ, quét dọn lá rụng trong sân. Thổ nhưỡng ở Bồng Lai tốt, cây đào nàng trồng lớn lên khỏe mạnh, tuy nhiên không cao hơn bao nhiêu, so với lúc nàng rời đi chỉ nhích lên vài phân, đến tầm đầu gối nàng.Phó Thanh Vi kiểm tra độ ẩm của đất, rồi tưới một vòng nước xung quanh.Dọn dẹp sân xong, nàng kéo ghế đến, ngồi xuống trò chuyện với Mục Nhược Thủy."Người đoán xem lần này em ra ngoài gặp ai? Không phải, đoán lại đi. Cũng không phải. Là đạo trưởng Quản Chùy của phái Thanh Tịnh. Trước đây còn lén gọi cô ấy là Quản Đường, người có nhớ không?""Em mang kẹo về cho người đây. Dạo này đồng bạc mất giá ghê lắm, tốn không ít tiền mới mua được đấy. Người thử xem có ngon không?""Hay để em nếm trước giúp người nhé."Phó Thanh Vi lặng lẽ chờ đợi trong sự im lặng kéo dài từ quan tài. Sau đó, nàng tự tay bóc giấy gói kẹo, lấy một viên bỏ vào miệng."Cũng ngọt thật." Nàng đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lăn xuống má, mỉm cười nói."Mỗi ngày một viên thôi, không được ăn nhiều, nếu không sẽ bị tịch thu."Nàng đặt một viên kẹo lên nắp quan tài. "Mai em sẽ kiểm tra."Từ hè sang đông, trên núi lại phủ một lớp tuyết trắng xóa. Cách một ngày, Phó Thanh Vi lại bất chấp gió tuyết mà ra ngoài. Viên kẹo đặt trên quan tài bị phủ một lớp tuyết mỏng, nàng nhặt lên, ném đi, rồi đặt một viên mới.Thông xanh đã phủ tuyết trắng, cả ngọn núi chìm trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Tiếng cành cây bị tuyết đè gãy vang lên, đánh thức Phó Thanh Vi.Nửa đêm, nàng khoác áo ngoài, vội vàng ra cửa, đi đến trước quan tài. Chính nàng cũng không biết bản thân ra đây làm gì, chỉ ngơ ngẩn đứng giữa màn tuyết một lúc lâu.Bàn tay đặt trên quan tài đá lạnh cóng, đỏ ửng lên vì giá rét.Một mình nằm trong phòng, nàng bị sốt cao suốt một ngày, tỉnh dậy nàng lại tự mình sắc thuốc uống.Khi tia nắng xanh đầu tiên nở rộ trên bức tường viện, Phó Thanh Vi bắt đầu ngồi thiền trong sân, truyền một phần tinh hoa nhật nguyệt mà nàng tu luyện được vào quan tài, để nuôi dưỡng Mục Nhược Thủy đang say ngủ.Nàng rạch cổ tay, dùng máu nuôi trận thạch. Máu đỏ tươi bò lên mặt quan tài, chậm rãi thấm vào bên trong.Trước mắt Phó Thanh Vi tối sầm, nàng vội vàng dùng Chúc Yêu Thuật để cầm máu rồi băng bó vết thương.Khi mùa xuân đến, nàng lại xuống núi.Mùa thu thu hoạch, mùa đông dự trữ, giống như hai mươi năm đầu tiên của các nàng, nhưng nay chỉ còn lại một bóng người rời đi, sự cô độc kéo dài vô tận.Lần này, nàng đi suốt một năm trời."Quản Chùy chết rồi." Phó Thanh Vi ngồi trước quan tài nói. "Chết ở Lạc Dương, em cùng các đạo trưởng phái Thanh Tịnh đã tìm thấy thi thể cô ấy, đưa cô ấy trở về nhà.""Chết không hối tiếc, ai rồi cũng sẽ đến ngày đó, chỉ tiếc là không thể gặp cô ấy lần cuối."Phó Thanh Vi cúi đầu, trên mặt đất có vài giọt màu sẫm."Nếu em hỏi bao giờ đến lượt mình, người có thấy em quá yếu đuối không?"Quan tài lặng im không hồi đáp. Một cơn gió nhẹ thổi từ đối diện đến, lướt qua những sợi tóc của nàng.Phó Thanh Vi nắm lấy làn gió đó, như thể đang nắm lấy tay cô, áp lên má mình."Em biết người không muốn em chết. Yên tâm, em sẽ không mong cầu cái chết, trừ khi đó là ý trời."Cho dù đó cũng là một dạng giải thoát.Nhưng câu này, nàng không nói với Mục Nhược Thủy.Năm 1941, Đạo trưởng Hách của Thiên Địa tiền trang hy sinh ở Động Đình. Những cố nhân mà Phó Thanh Vi từng quen biết lần lượt qua đời, người có thể nhận ra nàng ngày càng ít đi. Cái tên Mục Nhược Thủy dần dần lấn át danh tiếng của Quán chủ đầu tiên Cơ Trạm Tuyết.Năm 1942, nạn quỷ đói.Năm 1943, nạn quỷ dịch.Phó Thanh Vi đến thôn dịch bệnh. Cái gọi là thôn dịch bệnh thực chất là nơi tập trung tất cả những người mắc bệnh dịch bị xua đuổi nên phải đến đây. Nói là cách ly, nhưng không có bác sĩ, không có thuốc men, thực chất chỉ là bị giam lại để tự sinh tự diệt.Tình hình chiến sự căng thẳng, nguồn lực y tế không đủ để cứu giúp những dân thường này, nhất là khi họ chỉ là những thôn dân nghèo khổ, bị nhốt lại chờ chết.Khi đến cổng vào, nàng bị quân cảnh đeo khẩu trang lịch sự chặn lại."Đạo trưởng, phía trước là vùng dịch bệnh, không thể vào.""Ta biết."Nàng chỉ vào hòm thuốc mang theo bên mình, nói: "Ta là đại phu, đến đây để cứu người.""Vào rồi sẽ không thể ra.""Ta biết."Hai quân cảnh nhìn nhau, im lặng rồi mở đường."Đạo trưởng bảo trọng."Phó Thanh Vi không ngoảnh đầu, bước thẳng vào thôn dịch bệnh.Những năm qua, nàng đã chứng kiến quá nhiều thảm cảnh ở nhân gian, những cuộc ném bom, những trận chiến, những yêu ma. Một giây trước vẫn còn là người sống, giây sau đã bị bom dội tan xương nát thịt.Thôn dịch bệnh cũng là một loại địa ngục khác.Nhà cửa ít ỏi, phần lớn bệnh nhân nằm la liệt trên mặt đất, những người đỡ hơn thì nằm trên xe gỗ hoặc đống cỏ khô. Tất cả đều ăn mặc rách rưới, có người da thịt lở loét, ai nấy sắc mặt u ám, tràn đầy bệnh khí, tiếng rên rỉ không ngừng.Mùi hôi thối trong không khí được mặt nạ của Phó Thanh Vi ngăn cách phần lớn.Họ đã sớm từ bỏ hy vọng sống sót, chỉ nằm đó chờ chết. Khi thấy một đạo sĩ bước qua cổng làng, bọn họ cũng chỉ liếc nhìn, rồi lại tiếp tục dùng những tiếng rên rỉ bi ai để xoa dịu nỗi đau của mình.Chân của Phó Thanh Vi đột nhiên bị ôm chặt.Là một bé gái chỉ cao đến ngang hông nàng. Cô bé nức nở cầu xin: "Cứu mẹ cháu với."Phó Thanh Vi dịu dàng hỏi: "Mẹ cháu ở đâu?"Cô bé chỉ về phía chiếc chiếu rơm không xa. Trên đó, một người phụ nữ trẻ đang nằm, gò má ửng đỏ, dường như sốt cao không dứt.Nàng bước tới, quỳ một gối xuống, quan sát tình trạng của người bệnh rồi cất giọng hỏi lớn: "Ở đâu có thể sắc thuốc?"Một người trên xe gỗ gắng gượng ngồi dậy, thở hổn hển đáp: "Tôi biết…... Sau đó…... có thể cứu tôi không?"Những người khác cũng cất tiếng rên rỉ: "Cứu chúng tôi với…... Xin hãy cứu chúng tôi......"Phó Thanh Vi khẽ gật đầu: "Ta sẽ cố gắng hết sức để cứu mọi người.""Bây giờ, xin hãy để ta đi sắc thuốc trước. Chúng ta sẽ lần lượt cứu từng người, từng người một."Nàng sắc một thang thuốc từ cây ma hoàng* rồi đút cho người phụ nữ uống. Cơ thể cô ấy còn khỏe, bệnh trạng nhẹ, chỉ một lát, sau thuốc đã có tác dụng, cơn sốt giảm dần, người bệnh cũng dần tỉnh lại.*Ma hoàng có chứa nhiều ephedrine, là một vị thuốc Đông y có tác dụng giảm sốt, trị cảm lạnh, các bệnh về đường hô hấp...Ngoài căn nhà nơi Phó Thanh Vi tạm thời nghỉ chân, dân làng đã vây kín."Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn...… Cầu xin người cứu chúng tôi…..." Họ vừa khóc vừa cầu khẩn.Những người bị bỏ rơi vì dịch bệnh, nay có nàng làm điểm tựa, liền bắt đầu tự mình hành động. Những người chưa mắc bệnh hoặc triệu chứng nhẹ chủ động hỗ trợ nàng, phụ trách khử trùng, sắc thuốc, phân chia khu vực cách ly và điều trị.Phó Thanh Vi đốt cây thương truật*, ra lệnh cho mọi người dùng rượu hùng hoàng** lau rửa cơ thể.*Thương truật là một vị thuốc Đông y có tác dụng kháng khuẩn, kháng virus, hỗ trợ tiêu hóa, an thần... **Rượu hùng hoàng được ủ từ câu bồ cái, bột hùng hoàng và rượu trắng, dùng để giải độc và đuổi côn trùng. Hùng hoàng lại là tên một loại khoáng chất có chứa arsen, theo mình biết thì ở nồng độ cao chất này rất độc.Thuốc men khan hiếm, nàng tìm đến quân cảnh, đưa danh sách dược liệu, nhờ họ báo cáo lên cấp trên.Thuốc tây Sulfanilamide (thuốc hạ sốt) thì khan hiếm, nhưng những dược liệu thường gặp thì không đắt. Hàng trăm mạng người vô tội, cấp trên không phải ai cũng máu lạnh vô tình. Phó Thanh Vi thương lượng với quân cảnh xong, trong lúc chờ thuốc men được gửi đến, nàng tự mình vào núi hái thuốc, dùng nước ép cây thanh hao (một loại ngải cứu) để hạ sốt.Dưới sự chỉ dẫn của nàng, cả ngôi làng bắt đầu hoạt động có trật tự. Hết chén thuốc này đến chén khác được đưa ra.Đến ngày thứ bảy, khi đang bắt mạch từng người trong phòng, Phó Thanh Vi bất chợt khẽ ho một tiếng."Chân nhân, người không sao chứ?" Người phụ nữ trẻ được nàng cứu đầu tiên lo lắng hỏi."Không sao." Phó Thanh Vi mỉm cười. "Đừng gọi ta là chân nhân, ta họ Mục.""Đạo trưởng Mục, người đang đổ mồ hôi, mặt cũng hơi đỏ.""Trong phòng hơi bí."Nàng bước ra ngoài, giơ tay sờ lên trán mình. Cơ thể bắt đầu phát sốt, đầu óc hơi choáng váng.Nàng có lẽ đã bị nhiễm bệnh.Phó Thanh Vi bình tĩnh sắc một thang hoàng liên* giải độc cho chính mình.*Hoàng liên cũng là một vị thuốc Đông y, nhiều tác dụng nên mình lười viết :-PĐêm ngày thứ mười ba, nàng nằm mà không sao ngủ được. Cơn ngứa rát trong cổ họng dồn nén muốn bùng phát, nàng xoay người, quay lưng về phía cửa sổ, ho từng tràng dài."Đạo trưởng Mục, người vẫn ổn chứ?” Một người bên ngoài bước tới hỏi."Không sao, khụ khụ…..."Nàng ngồi dậy, tay áp chặt lên môi bằng một chiếc khăn lụa, ho ra một ngụm máu đen.Nàng nắm chặt chiếc khăn trong lòng bàn tay, lại nằm xuống. Sáng hôm sau, vẫn đúng giờ thức dậy như thường.Ngày thứ hai mươi, trên cánh tay nàng xuất hiện những vết bầm tím, da bị nhấn xuống sẽ để lại dấu lõm không hồi phục ngay. Nàng buông tay áo xuống che lại, cố nén cơn đau nhức mà ra khỏi cửa.Ngoại trừ những người bệnh nặng không qua khỏi và những người già sức đề kháng yếu vẫn còn đang theo dõi, phần lớn các bệnh nhân nhẹ và trung bình đã hồi phục.Ngày thứ hai mươi hai, nàng vào núi.Vừa định ngồi xuống đào một cây thuốc, mắt nàng bỗng tối sầm, trời đất xoay chuyển dữ dội.Cơ thể nàng trượt theo triền dốc của ngọn núi, đá vụn va đập vào người, lăn xuống không biết bao xa, cho đến khi lưng đập mạnh vào thân cây, hoàn toàn mất đi ý thức.Trong lúc lăn xuống, ống tay áo nàng bị kéo lên, để lộ làn da từ khuỷu tay đến cẳng tay đã bị hoại tử xanh xám, vết loét lộ rõ dưới ánh mặt trời.Phó Thanh Vi khép chặt đôi mắt, mặt trắng bệch như tờ giấy.Thế nhưng lúc này, biểu cảm của nàng lại trở nên an tĩnh đến lạ thường, như thể cuối cùng cũng chờ được giấc mộng mà nàng hằng mong ước.…... Em đến tìm người đây.Nàng ngủ một giấc thật dài.Rừng núi thường có mưa lũ, những giọt mưa lớn như hạt đậu trút xuống, xối lên mặt và toàn thân nàng. Tiếng sấm vang dội nơi chân trời, nước mưa vàng đục từ triền dốc phía trên đổ ào xuống.Sau cơn mưa, những loài động vật ăn xác sẽ xuất hiện. Những cái chân nhỏ bé lặng lẽ bò qua cơ thể người phụ nữ, tìm đến vết thương lở loét trên cánh tay nàng, bắt đầu gặm nhấm phần thịt thối rữa.Một chiếc lá rụng che khuất nửa khuôn mặt nàng, tựa như hòa làm một với bùn đất và nước mưa."Đạo trưởng Mục! Đạo trưởng Mục.....”"Ngài ấy ở đây! Mau lên!""Mau cõng ngài ấy xuống núi!""Cứu người......"Phó Thanh Vi hôn mê suốt hai ngày hai đêm, sốt cao không ngừng, luôn có người thay phiên chăm sóc, đút thuốc cho nàng uống. Nàng muốn nhìn rõ mặt người đó, nhưng biết chắc sẽ không phải người mà nàng mong đợi, nên dứt khoát quay mặt đi, nhắm mắt suốt cả quá trình.Nhờ sự chăm sóc tận tình của dân làng, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.Mọi người vui mừng khôn xiết, nước mắt lưng tròng, từng đoàn người kéo đến thăm nom, đến mức bậc cửa sắp bị giẫm nát. Phó Thanh Vi nằm trên giường, cũng nở nụ cười hiền hậu đáp lại họ.Sau khi thôn dịch bệnh được giải trừ, nàng quay về Bồng Lai.Trong sân, hoa đào đã nở.Những cánh đào nhẹ nhàng rơi xuống mái đạo quán, một vài cánh đáp lên bờ vai người phụ nữ vừa bước vào cửa.Mắt Phó Thanh Vi dần dần ngấn lệ, như bao năm qua vẫn vậy, nàng đối diện với quan tài ở chính giữa sân, khẽ nói: "Em về rồi.""Lần này đi hơi lâu, người có trách em không?""Em đi thay y phục trước, lát nữa sẽ đến bầu bạn với người."Sau khi nói xong, nàng bước đến gốc đào, áp tay lên thân cây đã sậm màu."Con lớn nhanh thật."Cây đào không trả lời, chỉ có cơn gió khẽ lay động những cánh hoa của nó.Chớp mắt, Cơ Trạm Tuyết đã ra đi sáu năm.Nàng và sư tôn đã chia xa hai mươi lăm năm.Ở thế gian này cả quá khứ và tương lai đều đau đớn, mỗi năm khi soi gương lại thấy mình già đi*.*Trích «Hàn Thực Ký Lý Bổ Khuyết» của Quách Vân thời nhà Đường. Câu này không hiểu bối cảnh của tác phẩm nên có thể ed dịch không sát nghĩa.Nàng chạm vào những nếp nhăn ở đuôi mắt, rồi một lần nữa đeo lên chiếc mặt nạ trừ tà.Thời gian thấm thoát trôi qua.Năm 1953, trụ sở mới của Thiên Cơ Các, nay đã được quyết định đổi tên thành Linh Quản Cục. Bồ câu đưa tin bay đến, mời Phó Thanh Vi, lúc này đã là cố vấn đặc biệt, đến thiết lập trận pháp kết giới cho Linh Quản Cục.Nói thêm một câu, cái tên Linh Quản Cục khi thảo luận vẫn là do nàng đề xuất.Là bậc tông sư hàng đầu về trận pháp đương thời, Phó Thanh Vi vui vẻ nhận lời.Xuống núi, đã có xe của Linh Quản Cục đợi sẵn ở ven đường. Một nhân viên trẻ mặc trang phục Trung Sơn, nhảy lên vẫy tay: "Cố vấn Mục, bên này!"Người phụ nữ tóc bạc, đeo mặt nạ trừ tà, dáng vẻ đoan chính trong bộ đạo bào xanh rộng tay, bước về phía xe.Với danh tiếng nhất đại tông sư, nhân viên trẻ không dám nhìn nàng quá lâu, ánh mắt tự nhiên rơi xuống miếng ngọc vàng treo bên hông nàng."Cố vấn Mục, mời." Cậu ta mở cửa sau xe.Phó Thanh Vi ngồi vào, xe chạy đi, đưa nàng trở về con đường mà nàng từng quen thuộc nhất trong tương lai.Trước đây, khi nàng tập lái xe, còn chưa quen, chở sư tôn chậm rì rì chạy qua con đường này.Mục Nhược Thủy cũng không vội, vừa nghe nhạc vừa ngắm cảnh.Chuyện đó... đã xảy ra bao lâu rồi nhỉ?Sắp tròn hai lần mười sáu năm rồi.Xe dừng trước tòa nhà trụ sở mới của Linh Quản Cục, vẫn còn trống trải. Không có ông bảo vệ già thiếu mất một nút áo trên đồng phục, người của Linh Quản Cục cũng chưa chuyển đến nhiều, đang đợi nàng bố trí xong kết giới.Nhưng đã có không ít người đến đón tiếp nàng.Các phó cục trưởng và chủ nhiệm đều có mặt, muốn tổ chức tiệc chào đón trọng thể.Phó Thanh Vi không có gì để tẩy trần, cũng không muốn lãng phí thời gian, thẳng thắn từ chối yến tiệc linh đình, ngay tại chỗ bắt đầu mở cuộc họp.Linh Quản Cục buộc phải tổ chức một buổi họp giản dị, nhưng trong cuộc họp, cục trưởng đầu tiên vẫn không từ bỏ ý định thu nhận nàng vào biên chế, muốn mời nàng giữ vị trí cuối cùng trong hàng ngũ phó cục trưởng.Phó Thanh Vi chỉ cười nhạt: "Ta là cánh hạc phiêu bạt, khó mà ràng buộc."Chủ nhiệm nói khô cả miệng, mà Phó Thanh Vi chỉ nhẹ nhàng đặt ly nước xuống, đôi mắt sau lớp mặt nạ lặng lẽ nhìn cô ấy.Chủ nhiệm thở dài: "Được rồi, cố vấn Mục."Linh Quản Cục có tiền, có tài nguyên dự trữ. Phó Thanh Vi yêu cầu vật liệu trận pháp không hề khách khí, nàng muốn bố trí một trận pháp vô song. Linh Quản Cục cầu còn không được, càng hiếm, càng đắt đỏ càng tốt, chỉ cần nàng cần, họ đều đáp ứng.Ba tháng sau, khi trận pháp đã đến bước cuối cùng, Phó Thanh Vi đứng tại trận nhãn, cắn đầu ngón tay, nhỏ xuống một giọt máu tươi, để lại khí tức của chính mình.Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn thanh Tương Tư Kiếm phía sau, nói: "Ngày sau, ngươi sẽ giúp ta phá trận này. Nhớ kỹ, khí tức của ta chính là trận nhãn."Tương Tư ngân lên một tiếng thanh khiết trong vỏ kiếm.Ghi nhớ rồi, chủ nhân.Phó Thanh Vi mắt hơi đỏ, giọng nghẹn ngào: "Tốt lắm, Tương Tư."Nàng biết, nó đã ghi nhớ.Phó Thanh Vi đã hoàn thành đề thi một cách hoàn hảo, Linh Quản Cục lập tức tổ chức yến tiệc chúc mừng. Nhưng trước khi tiệc bắt đầu, nàng đã biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy.Mùa đông năm 1953, Phó Thanh Vi quay về Bồng Lai, lập kết giới toàn bộ phía sau đỉnh núi, cắt đứt mọi thông tin từ bên ngoài, từ đó không còn liên lạc với thế gian.Linh Quản Cục kể từ đó mất hoàn toàn tung tích của nàng.Cố vấn Mục tung tích bất định, phần lớn thời gian ẩn cư ở Bồng Lai, không vướng bận thế sự, chỉ khi nào nhân gian có đại họa yêu ma, nàng mới xuất hiện trừ yêu diệt ma.Mười năm sau.Đêm Canh Thân.Phó Thanh Vi ngồi xếp bằng trong hậu viện đạo quán, ngẩng đầu nhìn tinh quang mờ nhạt trên bầu trời, ánh trăng hôm nay mang một luồng linh khí đặc biệt phi thường.Mười năm trước, nàng quan sát thiên tượng, suy tính được rằng mười năm sau, vào đêm Canh Thân này, sẽ có một trận Đế Lưu Tương.Vậy nên, nàng chờ đợi đến hôm nay, xuất hiện đúng thời điểm này, chỉ để nghênh đón trận Đế Lưu Tương này.Trăng đổ linh quang xuống nhân gian. Phó Thanh Vi lập tức vận dụng pháp thuật, dòng khí thanh khiết bao quanh, nàng khẽ điều khiển dòng linh khí trắng từ ánh trăng, một nửa đưa vào quan tài, một nửa đưa vào cây đào bên cạnh.Quan tài vốn dĩ tỏa ra huyết quang, lúc này bị Đế Lưu Tương bao phủ, chuyển thành ánh sáng bạc dịu dàng.Cách một lớp đá, bên trong quan tài, Mục Nhược Thủy đang ngủ say, chân mày khẽ giãn ra, hai tay giao nhau đặt trên bụng, an yên nằm đó.Còn cây đào trong viện, từ thân cây đến cành lá, đều bao phủ trong ánh sáng thuần khiết. Cho đến khi Đế Lưu Tương kết thúc, ánh sáng mới từ từ tan biến.Phó Thanh Vi cưỡng ép dẫn dắt linh khí, sắc mặt tái nhợt, kiệt sức ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.Sáng hôm sau, nàng tỉnh lại trên nền đất lạnh.Trước mặt, cây đào vẫn lay động cành lá như cũ, tựa như không có gì khác biệt.Nhưng Phó Thanh Vi đã nhận ra điều bất thường.Nàng bình thản gọi: "Huyền Cơ?"Những cánh hoa đào rơi xuống, hóa thành một bé gái chừng bốn, năm tuổi, mặc áo váy hồng nhạt, quỳ xuống trước mặt nàng. "Huyền Cơ xin ra mắt mẫu thân."***Lời tác giả:Chỉ còn một chương nữa thôi, sau ngày mai sẽ là hồi ngộ! [Đáng thương]Lý do Đại Mục mạnh đến thế, phần lớn là vì Đại Phó vẫn luôn giúp cô tu luyện. Mỗi ngày đều ở bên nhau, chẳng lẽ không tính là đường sao? [Khóc lớn]Chú thích:帝流浆/Đế Lưu Tương: "Trong đêm Canh Thân, ánh trăng có dòng Đế Lưu Tương. Khi cây cối và vạn vật hấp thụ được nguồn tinh khí, chúng có thể trở thành yêu" - Trích «Tục Tân Tề Hài Đế Lưu Tương» của Thanh Viên Mai (Nguồn Baidu)