[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C157 - Khi tôi đến, mùa xuân chưa kịp tới



Thành thân?

Thân thể Cơ Trạm Tuyết càng lúc càng nhẹ bẫng, ý thức dần trôi xa, nhưng trong khoảnh khắc ấy, đại não chợt bắt lấy một từ. Sư tôn muốn thành thân với cô sao?

Cô gái trẻ dừng lại trong ánh sáng trắng, ngoảnh đầu nhìn bóng dáng áo bào xanh nơi tận cùng tầm mắt.

Hai hàng nước mắt chậm rãi lăn xuống.

Hơi thở của cô không tiếp tục yếu đi nữa. Cơ Trạm Tuyết được nàng ôm vào lòng, gương mặt tựa sát, nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực người kia.

Phó Thanh Vi tiếp tục đút đan dược trị thương cho cô, lần này, cô đã nuốt xuống phần lớn.

Lồng ngực khẽ phập phồng, tuy yếu ớt nhưng đều đặn.

Nàng nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận truyền vào một luồng chân khí, tỉ mỉ dò xét kinh mạch và vết thương.

Người của Thiên Cơ Các đã đến, thấy vậy không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ mang đến những dược liệu tốt nhất, yên lặng chờ đợi bên cạnh.

Tu sĩ tiến vào Kim Lăng, toàn bộ đều đã bỏ mạng, cùng ma đầu đồng quy vu tận (chết chung). Dù có kẻ may mắn sống sót, thân thể cũng đã bị ma khí xâm nhập quá nặng, không thể cứu vãn.

Tiếng khóc đầu tiên trong thành vừa rồi là của một vị tu sĩ, sau khi giành được thắng lợi, đã lựa chọn lập tức tự kết liễu ngay tại chỗ.

Giờ đây, Cơ Trạm Tuyết là người duy nhất còn sống.

Dẫu ai cũng biết, e rằng cô cũng không thể qua khỏi, nhưng vẫn có người ôm lấy tia hy vọng mong manh.

Phó Thanh Vi buông tay sau khi đã thăm dò xong, ánh mắt trống rỗng.

Người của Thiên Cơ Các lập tức dâng thuốc trị thương, hỏi nàng còn cần giúp đỡ gì không.

Phó Thanh Vi đáp: "Trước tiên đưa chúng ta về khách điếm, sau đó ta phải lập tức đưa em ấy về Bồng Lai."

*

Khách điếm.

Lư đồng trong phòng tỏa ra Phản Hồn Hương, từng làn khói mong manh toả ra hương thơm nhàn nhạt, chậm rãi trôi về phía người con gái đang nằm trên giường, hấp thụ vào cơ thể cô.

Cơ Trạm Tuyết vẫn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt đã có chút khởi sắc.

Phó Thanh Vi vốn mang theo Phản Hồn Hương khi ra ngoài lần này, nàng định rằng nếu chết tại Kim Lăng, khoảnh khắc cuối cùng có thể ở bên sư tôn.

Không ngờ hoàn cảnh đẩy đưa, nó thực sự có ích vào thời điểm này

Phản Hồn Hương nếu được đặt trong trận pháp có thể cải tử hoàn sinh, nếu đốt bằng trận pháp nhỏ thì có thể ổn định linh hồn. Nhưng loại hương này chí âm chí liệt*, người bình thường hít nhiều chẳng những không có ích, mà còn nguy hiểm đến tính mạng.

*至阴至烈/Chí âm chí liệt: diễn tả sự mất cân bằng âm dương

Chỉ có người sắp chết, hồn phách không ổn định, mới có thể dùng để kéo dài sinh mệnh.

Dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi.

Phó Thanh Vi lau sạch vết máu trên mặt cô, thay cho cô một bộ y phục sạch sẽ, lộ ra đôi tay và khuôn mặt trắng bệch.

Nàng ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay không còn chút huyết sắc của cô, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.

Vì sao?

Vì sao nàng đã cố gắng thay đổi kết cục Cơ Trạm Tuyết bị luyện thành cương thi, cuối cùng vẫn chính tay nàng đẩy cô đến kết cục đó?

Nàng chống lại số mệnh, nhưng lại rơi vào một cái bẫy khác của số mệnh.

Hóa ra lịch sử thực sự không thể thay đổi, mọi thứ đều đã được an bài, sự phản kháng của nàng hoàn toàn vô nghĩa.

Ý trời không thể trái.

Cơ Trạm Tuyết phải chết, ngoài con đường luyện cương thi, không có cách nào có thể cứu được cô.

Nếu cô chết, sư tôn cũng sẽ biến mất.

Phó Thanh Vi không còn sự lựa chọn nào khác. Cho dù hiện tại nàng có đi chăng nữa thì lịch sử cuối cùng cũng sẽ đưa nàng trở lại quỹ đạo "đúng đắn". Sự phản kháng của nàng chỉ là vô dụng, chỉ khiến nỗi đau càng thêm sâu sắc.

Nàng ngồi lặng rất lâu, cuối cùng đứng dậy mở cửa phòng.

Phó Thanh Vi gọi người của Thiên Cơ Các đến, bảo họ liên lạc với phân bộ phía tây nam của Thiên Cơ Các, chuẩn bị một cỗ quan tài đá, sắp xếp sẵn xích sắt, và thông báo vị trí cửa của kết giới.

Phó Thanh Vi quay lại phòng, đầu ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt trắng bệch của Cơ Trạm Tuyết.

Nếu lúc trước nàng ở lại Bồng Lai, không xuống núi, không đến Kim Lăng, thì Cơ Trạm Tuyết sẽ không rơi vào tình cảnh hấp hối như lúc này.

Dù thế nào đi nữa, người hại cô vẫn là nàng.

Nàng sẽ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cô, cùng cô thành thân.

Sau khi thương tích của Cơ Trạm Tuyết ổn định, Phó Thanh Vi ôm cô lên xe ngựa của Thiên Cơ Các. Đệm trong xe được lót dày và mềm, suốt chặng đường Cơ Trạm Tuyết vẫn tựa vào người nàng, những cú xóc nảy trên đường cũng không quá mạnh.

Ngủ một ngày một đêm, Cơ Trạm Tuyết tỉnh lại.

Phản Hồn Hương vẫn thoang thoảng trong không khí.

"Sư tôn…..."

Cô thì thầm, tận sâu trong ý thức vang lên âm thanh bánh xe lăn trên đường ray.

"Chúng ta sắp về đến nhà rồi." Phó Thanh Vi cúi xuống nói với cô. "Chúng ta đang trên tàu hỏa."

Cơ Trạm Tuyết mở mắt, trông có vẻ khá hơn trước, Phó Thanh Vi thử đỡ cô ngồi dậy một chút, để cô tựa vào lòng mình nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chuyến xe này họ từng đi qua, sau khi xuống xe, còn phải đổi sang phà rồi xe ngựa, ít nhất mất thêm bảy ngày nữa.

Chỉ cần kiên trì thêm bảy ngày nữa thôi.

Cơ Trạm Tuyết thở đều đều, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ngũ tạng bị tổn hại, trong ngoài đều bị thương, toàn bộ sức lực của cô chỉ đủ duy trì những dấu hiệu sinh tồn yếu ớt nhất.

Những ngày qua cô đều ngủ trong lòng Phó Thanh Vi,  rất ít khi tỉnh, chủ yếu là ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn rúc vào người sư tôn.

Giống như những ngày lưu lạc khi còn nhỏ, mỗi lần nghỉ chân bên bờ sông, cô luôn nằm trên người Phó Thanh Vi mà ngủ.

Lớn lên rồi, cô không còn làm vậy nữa.

Thật quen thuộc, thật ấm áp, thật muốn ngủ.

Nếu có thể cứ thế ngủ mãi trong lòng sư tôn thì tốt biết bao.

Ngày thứ bảy.

Trong khoang phòng riêng của phà, Cơ Trạm Tuyết không chống đỡ nổi nữa, bắt đầu nôn ra máu.

Phó Thanh Vi dùng khăn tay hứng lấy, lập tức thấy trong đó lẫn cả những mảnh nội tạng nhỏ.

Nàng chạm vào cổ tay cô cảm thấy mạch đập gần như biến mất, nàng hoảng loạn lau nước mắt trên mặt.

"Tiểu Tuyết! Cố chịu đựng! Chúng ta còn chưa thành thân mà, ta hứa với em!”

Cơ Trạm Tuyết cố gắng mở mắt một chút, nhưng ngay cả nâng tay cũng không còn sức.

Phó Thanh Vi chủ động siết lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.

"Em không muốn làm thê tử của ta nữa sao?"

Đương nhiên là muốn.

Dù cho người nàng yêu là người khác.

Hàng mi Cơ Trạm Tuyết khẽ lay động, ngón tay chậm rãi đáp lại, siết lấy tay nàng.

Cô phải kiên trì… trở về Bồng Lai… để thành thân.

Phó Thanh Vi đặt tay lên cổ tay cô, không ngừng truyền chân khí vào, bảo vệ tâm mạch.

Nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay cô.

Cơ Trạm Tuyết khẽ động ngón tay.

Hai ngày sau.

Phó Thanh Vi cõng cô gái trên lưng, từng bước từng bước lên núi.

Trở về Bồng Lai, tinh thần của Cơ Trạm Tuyết rõ ràng khá hơn chút ít, dù chỉ là tỉnh táo lâu hơn một chút so với trước kia.

Cô tựa cằm lên vai nàng, khẽ xoay đầu trái phải, ngắm nhìn cảnh sắc quen thuộc.

"Chúng ta về đến nhà rồi." Phó Thanh Vi đứng trước cổng viện, ngoảnh lại nói với cô.

Cơ Trạm Tuyết mở mắt, khẽ đáp lại.

Cuối cùng cũng về đến nơi.

Trong sân có thêm một cỗ quan tài đá nặng nề.

Cơ Trạm Tuyết tựa vào lưng nàng, đi ngang qua cỗ quan tài trống rỗng đã mở nắp, trong lòng đã hiểu rõ tất cả.

Phản Hồn Hương đã được đốt lên trong phòng. Cơ Trạm Tuyết được đặt ngay ngắn trên giường trong phòng ngủ.

Phó Thanh Vi ngồi bên mép giường, nắm lấy tay cô, bàn tay còn lại vuốt ve gương mặt thanh tú kiều diễm của cô.

"Tiểu Tuyết, ta có một chuyện muốn nói với em."

"Em biết."

Cơ Trạm Tuyết cái gì cũng biết.

Cô biết sư tôn vẫn luôn dò hỏi Thiên Cơ Các về các loại tài liệu.

Dù không hiểu về trận pháp, cô vẫn nhận ra những nguyên liệu kia đều hiếm có vô cùng, nhất là Phản Hồn Hương, chỉ nghe tên cũng hiểu hàm ý cải tử hoàn sinh.

- Sư nương trông như thế nào?

- Giống hệt như em bây giờ.

Nếu Cơ Trạm Tuyết chính là Mục Nhược Thủy của quá khứ, mà Mục Nhược Thủy lại là cô của tương lai…

Vậy làm sao cô có thể sống đến trăm năm sau, vẫn giữ dáng vẻ hơn hai mươi tuổi mà gặp được sư tôn?

Trừ phi cô chết đi, rồi nhiều năm sau, lại từ cõi chết mà sống lại.

Cô sẽ chết khi nào?

Nửa đầu năm ngoái, sư tôn từ Thiên Cơ Các trở về, chỉ còn thiếu một nguyên liệu cuối cùng.

Trong thư phòng, nàng tính toán trận pháp, sau đó thiêu hủy toàn bộ giấy tờ.

Nhưng dù vậy, Cơ Trạm Tuyết vẫn kịp thoáng thấy một vài chữ sót lại.

Luyện… Trận…

Giấy bay xuống đất, khi cháy thành tro, hình vẽ cỗ quan tài trên đó loé qua trong một khắc.

- Ta nghĩ ra rồi!

Sư tôn nghĩ ra cách hoàn thành trận pháp rồi đúng không?

Nàng biết làm sao để hồi sinh thê tử của mình rồi đúng không?

Không bao lâu sau, sư tôn liền đổ bệnh nặng, mê man suốt một ngày một đêm, trong cơn ác mộng liên tục gọi tên cô và Mục Nhược Thủy.

"Tiểu Tuyết…..."

Người phụ nữ trong lòng cô thì thào, giọt lệ trong suốt rơi xuống từ khóe mắt.

Cơ Trạm Tuyết đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt nóng ấm ấy, nhưng lau thế nào cũng không hết. Cô ghé sát lại, lắng nghe những lời nói mớ mơ hồ của nàng.

"Ta không thể…... giết em...…"

Cơ Trạm Tuyết khẽ sững lại.

Hóa ra, điều kiện để hồi sinh Mục Nhược Thủy chính là giết em sao?

Phải rồi… nếu em không chết, thì làm sao Mục Nhược Thủy có thể sống lại?

Bảo sao thân thể sư tôn càng lúc càng sa sút, tinh thần cũng kiệt quệ đến mức không gượng dậy nổi, giống hệt chiếc lá này đến chiếc lá khác héo úa rồi rụng dần.

Bởi vì người không nỡ ra tay giết em, nên vĩnh viễn không thể gặp lại thê tử của mình.

Người ấy là sự mong đợi của người nơi thế giới xa lạ này, là niềm hy vọng giúp người tiếp tục sống.

Người chưa bao giờ ngừng nhớ về người ấy, dù chỉ một ngày.

Mà em, chính là trở ngại ngăn cách hai người gặp lại.

Em thuộc về quá khứ.

Quá khứ, vốn dĩ nên kết thúc tại thời điểm mà nó cần kết thúc.

Em không nghĩ rằng người không có tình cảm với em. Em là đồ đệ của người, là người thân của người, nhưng lại vĩnh viễn không thể là người yêu của người.

Chúng ta ở bên nhau hai mươi năm, sống nương tựa lẫn nhau, giữa tình thân và tình yêu, người không thể lựa chọn, chỉ có thể tự dày vò chính mình.

Khi tin tức từ Kim Lăng truyền đến, nguy hiểm cận kề trước mặt, người hiếm hoi lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Lúc đó, em biết người đã tìm ra câu trả lời.

Người quyết định sẽ tự đi tìm cái chết.

Nhưng nếu người chết, em còn có thể sống tiếp hay sao?

Thà rằng để em đi thay người.

Để lịch sử trở thành lịch sử.

Để quá khứ trở về quá khứ.

Người hãy tiếp tục mang theo hy vọng về tương lai, đi gặp thê tử của mình.

Em chết rồi, người vẫn có thể sống.

Dù cho từ nay trở đi, cuộc đời em sẽ bị khóa chặt trong cỗ quan tài lạnh giá ấy.

Phó Thanh Vi sững sờ.

Cơ Trạm Tuyết khí lực yếu ớt, những suy đoán trên đều là cô đứt quãng nói ra.

Ngoại trừ những điểm cô không biết và vòng lặp khép kín liên kết với tương lai, cô đã đoán ra gần như toàn bộ chân tướng.

Cô luôn thông minh, nhưng Phó Thanh Vi không ngờ cô lại thông minh đến mức này. Trước khi đi Kim Lăng, cô đã chuẩn bị tinh thần đi tìm cái chết còn sớm hơn cả nàng.

Phó Thanh Vi rơi nước mắt.

"Sư tôn, đừng khóc…..."

Cô đã khiến nàng rơi quá nhiều nước mắt.

Dù không phải là tình yêu, cô cũng cảm thấy mãn nguyện.

"Nhưng luyện cương thi sẽ rất đau đớn, em sẽ chịu không nổi."

"Nếu người ấy tồn tại, chứng tỏ em đã vượt qua được, đúng không?"

"Luyện cương thi cần người sống."

"Ít nhất, trước khi nhắm mắt, em vẫn có thể nhìn thấy người."

Phó Thanh Vi không thể nói tiếp được nữa.

Đến tận bây giờ nàng mới nhận ra, chuyện này khó hơn nàng tưởng rất nhiều.

Bốn chữ "thuận theo tự nhiên" nói thì dễ, nhưng đằng sau đó là nỗi đau và sự dày vò mà một con người sống phải gánh chịu.

Nàng không nỡ để Cơ Trạm Tuyết trải qua tất cả những điều này.

Nếu có thể, nàng thà chịu thay cô.

Nhưng trên đời không có "nếu".

Phó Thanh Vi hít sâu, lảng tránh chủ đề: "Không phải chúng ta sắp thành thân sao? Ta đi lấy hỷ phục cho em, rồi chải tóc cho em nữa."

Cơ Trạm Tuyết mỉm cười: "Đi đi."

Phó Thanh Vi chạy sang phòng đối diện, ôm ra bộ hỷ phục cất dưới đáy rương.

Nàng chạy rất nhanh, như thể sợ rằng khi quay lại, đôi mắt của Cơ Trạm Tuyết đã khép chặt lại.

Rõ ràng nàng biết điều đó sẽ không xảy ra. Nếu lịch sử đã định sẵn, thì Cơ Trạm Tuyết nhất định sẽ còn sống để nằm trong quan tài.

Nhưng ý chí con người không thể bị điều kiện khách quan xoay chuyển.

Vì cô, nàng từng lật tung Kim Lăng để tìm kiếm giữa biển xác chất chồng.

Vì cô, nàng từng đau khổ đến mức gần như tuyệt vọng.

Nàng có tất cả những sự yếu đuối mà một con người nên có.

Nàng không phải một cỗ máy, không thể vô tình chấp hành định mệnh.

Phó Thanh Vi thở hổn hển và trải bộ hỷ phục lên giường.

Một bộ đạo bào đỏ thẫm, một chiếc áo choàng hạc thêu nhật nguyệt tinh tú, một đôi hài gấm đỏ tươi, cùng một chiếc trâm hình hoa sen.

Giống như khối hoàng ngọc kia, tất cả đều là Phó Thanh Vi dựa theo ký ức mà vẽ thành bản thiết kế, sau đó nhờ người chế tác.

Cũng chỉ mới hoàn thành hai năm trước, sau khi nhận được, nàng cất đi chưa từng mở ra.

Mãi đến hôm nay.

Trong mùi Phản Hồn Hương lan tỏa khắp phòng, nàng nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, dịu dàng hỏi: "Xem thử có thích không?"

Cơ Trạm Tuyết vươn tay, đầu ngón tay lướt qua lớp thêu tinh xảo trên áo choàng, từ bên trái sang bên phải.

Cô nghiêng đầu, nhìn nàng nở một nụ cười ngọt ngào.

"Thích."

"Ta mặc cho em."

Phó Thanh Vi lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.

"Được."

Cơ Trạm Tuyết hơi buồn ngủ, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai Phó Thanh Vi, mí mắt chầm chậm khép lại.

Giọng Phó Thanh Vi nghẹn ngào: "Tiểu Tuyết, đừng ngủ."

"Được."

Cơ Trạm Tuyết cố gắng giữ tỉnh táo, thoát khỏi cơn buồn ngủ nặng trĩu, vùi mặt vào ngực nàng, cúi xuống nhìn nàng mặc hỷ phục cho mình.

Quả nhiên, vẫn là hỷ phục màu đỏ trông đẹp nhất.

Sau khi chỉnh trang xong, Phó Thanh Vi đỡ cô đến trước gương.

Không ai chải tóc giúp, nàng tự tay chải tóc cho cô.

Người phụ nữ cầm lấy chiếc lược gỗ, nhẹ nhàng chải xuống mái tóc dài đen nhánh.

"Một chải đến khi răng long đầu bạc, hai chải kết thành lương duyên, ba chải không bệnh không tai, gặp lại nhau khi cánh hoa rơi."

Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái trẻ ngồi ngay ngắn trong bộ hỷ phục đỏ rực.

Gương mặt tái nhợt dưới sắc đỏ kiều diễm lại lộ ra nét phong tình quyến rũ.

Phó Thanh Vi mở ngăn kéo trang điểm, lấy ra hộp phấn duy nhất, thoa nhẹ lên má và môi cô.

Mặt tựa hoa đào, môi đỏ như chu sa.

Nhìn thế này, ai có thể biết cô là một người bệnh đang cận kề cái chết?

Cơ Trạm Tuyết khẽ cong môi, nở một nụ cười nhạt.

"Em có đẹp không, sư tôn?"

"Đẹp."

Trong gương, nước mắt Phó Thanh Vi lặng lẽ rơi xuống.

Trước khi Cơ Trạm Tuyết kịp nhìn qua, nàng đã vội vàng dùng tay áo lau đi.

Bỗng nhiên, bàn tay Cơ Trạm Tuyết chậm rãi nâng lên, đặt lên mu bàn tay của Phó Thanh Vi đang đặt trên vai cô. Lạnh lẽo mà mềm mại.

Phó Thanh Vi kinh ngạc: "Em…..."

Nàng nhanh chóng hiểu ra, bệnh tình của Cơ Trạm Tuyết đã vô phương cứu chữa, đây là hồi quang phản chiếu.

Ngay lập tức, cơn bi thương dâng trào.

Cơ Trạm Tuyết nói: "Sư tôn đi chuẩn bị trận pháp đi."

Phó Thanh Vi đáp: "Nhưng chúng ta vẫn chưa bái đường."

Ngón tay Cơ Trạm Tuyết lướt nhẹ trên hỷ phục của mình, giọng nhẹ nhàng: "Như vậy là đủ rồi."

Sư tôn đã có thê tử, em sao có thể chiếm lấy danh phận này?

Có thể mặc hỷ phục vì người, đời này chết cũng không còn gì tiếc nuối.

Phó Thanh Vi không kìm được nỗi đau, vẫn không chịu rời đi.

Cơ Trạm Tuyết thúc giục: "Em không còn chống đỡ được bao lâu nữa, mau đi đi."

"Đi đi."

Phó Thanh Vi đau xót quay đầu nhìn cô một lần, rồi lao ra sân.

Bên trong quan tài đá đã được lót lớp gấm mềm mại nhất.

Cơ Trạm Tuyết được bế lên, chậm rãi đặt vào trong.

Cô nằm xuống, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên nơi mình sắp an giấc.

"Vừa đủ cho một mình em ngủ thôi, hai người thì chật quá." Cô giả vờ nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lần này cô phải đi một mình.

Làn da cô vẫn còn huyết sắc, khuôn mặt tươi tắn, vẫn đang trong thời kỳ hồi quang phản chiếu.

Nhiều năm sau, họ sẽ gặp lại trong cỗ quan tài này, người ấy khi đó sẽ được gọi là Mục Nhược Thủy.

Cơ Trạm Tuyết rất ghen tị với người ấy.

Phó Thanh Vi đưa tay vào trong quan tài, nắm lấy bàn tay gầy gò của cô, nước mắt vẫn tuôn rơi, nghẹn ngào không nói nên lời.

Cơ Trạm Tuyết nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nàng, hàng mi cô cũng dần dần ẩm ướt.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Sư tôn, người đã từng yêu em chưa? Dù chỉ một chút?"

Yêu sao?

Phó Thanh Vi và cô đã nương tựa nhau suốt hai mươi năm, chứng kiến cô từ bé đến lớn, nhìn cô càng ngày càng giống sư tôn, nhưng vẫn kiên quyết phân biệt họ thành hai con người riêng biệt.

Thế gian này, Cơ Trạm Tuyết là duy nhất.

Mục Nhược Thủy cũng là duy nhất.

Nhưng không có Tuyết, làm sao có Thủy?

Chính cuộc đời của Cơ Trạm Tuyết đã tạo nên Mục Nhược Thủy sau này.

Họ không phải hai người hoàn toàn tách biệt.

Họ có cùng một linh hồn.

Nàng yêu Mục Nhược Thủy, làm sao có thể không yêu Cơ Trạm Tuyết, người mang linh hồn của ngài ấy?

Nhưng, Cơ Trạm Tuyết là đồ đệ của nàng, là người thân của nàng

Những tình cảm nàng dành cho cô, đều nặng hơn tình yêu rất nhiều.

Hơn nữa, tình yêu giữa nàng và sư tôn là một loại tình cảm khác, hoàn toàn khác với tình cảm nàng dành cho Cơ Trạm Tuyết.

Nàng có thể vì cô mà đánh đổi cả mạng sống, nhưng trong lòng nàng, thê tử duy nhất vĩnh viễn chỉ có Mục Nhược Thủy.

Nếu đây là khúc mắc cuối cùng của em ấy…

Phó Thanh Vi: "Ta yêu em."

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng đưa ra câu trả lời như vậy.

Ánh mắt Cơ Trạm Tuyết lóe lên vẻ tự giễu sâu sắc. Vốn dĩ, cô còn muốn hỏi tiếp: Nếu không có Mục Nhược Thủy, người vẫn sẽ yêu em chứ?

Thôi đi, cần gì tự chuốc lấy nhục nhã.

Hai mươi năm trước, nếu không phải vì nhìn thấy gương mặt cô, nhận ra cô chính là thê tử trong tương lai của nàng, nàng sẽ không đưa cô đi, sẽ không nuôi dưỡng cô trưởng thành.

Sẽ không có tất cả những gì hôm nay.

Câu trả lời đã luôn ở sẵn trong đầu cô.

Cơ Trạm Tuyết không còn gì để hỏi nữa.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau, chờ đợi khoảnh khắc ấy đến.

Lần đầu tiên, Phó Thanh Vi nhận ra, sinh khí của một con người lại có thể được nhìn thấy rõ ràng đến vậy.

Dù cô đã trang điểm lớp phấn hồng tươi tắn, nhưng giống như những tán cây giữa mùa đông phương Bắc, chỉ cần một cơn gió lạnh lướt qua, toàn bộ lá sẽ rơi rụng.

Mà lá của Cơ Trạm Tuyết, chính là trong nháy mắt đã rụng hết.

Thời hạn duy trì sinh mệnh bằng Phản Hồn Hương đã hết, hồi quang phản chiếu cũng không thể níu giữ thêm.

Máu tươi từ khóe môi, từ mũi của cô chậm rãi tràn ra.

Bàn tay đang đan vào tay nàng bỗng nổi gân xanh, siết chặt lấy ngón tay nàng.

"Sư tôn, người phải nhớ…... người đã cùng trải qua hai mươi năm với người...… là Cơ Trạm Tuyết, không phải...… Mục Nhược Thủy...… Đừng quên em...…"

Nước mắt Phó Thanh Vi tuôn trào.

"Ta sẽ nhớ."

Cơ Trạm Tuyết nằm trong quan tài, bàn tay Phó Thanh Vi nâng gương mặt cô.

Máu thấm ướt mu bàn tay nàng, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.

Nàng không thể ra tay.

Nàng không thể nhìn một người còn sống bị luyện hóa ngay trước mắt mình.

Người đó là Cơ Trạm Tuyết, cũng là sư tôn, người phải chịu đựng cơn đau thiêu đốt linh hồn kia.

Cơ Trạm Tuyết gắng sức giữ chặt bàn tay nàng áp vào mặt mình, giọng nói đứt quãng: "Mau lên, khi em còn một hơi thở… Phong quan!"

"Sư tôn! Phong quan đi!"

"Đừng để cái chết của em...… trở nên vô nghĩa!"

"Phó Thanh Vi!"

Phó Thanh Vi đột nhiên nhắm mắt, lùi ra khỏi quan tài, bàn tay siết chặt.

Nàng vung chưởng đánh vào phía cuối nắp quan tài.

Nắp quan tài đá nặng nề từ từ khép lại.

Ánh mắt ngập tràn lưu luyến của Cơ Trạm Tuyết cũng bị chôn vùi trong bóng tối.

Kiếp này, cô không trách bất kỳ ai.

Chỉ trách mình đến quá sớm.

Khi em đến, mùa xuân chưa kịp tới. Khi em đi, khắp nơi lại tràn ngập sắc xuân.

Cơ Trạm Tuyết khi còn sống, vĩnh viễn không thể có được tình yêu của người. Chỉ sau khi chết đi trở thành Mục Nhược Thủy, mới có thể.

Em sẽ làm vì người.

Phó Thanh Vi gần như sụp đổ, nước mắt tuôn rơi như mưa, hét lên: "Phong quan~!!!"

Sư tôn, cuối cùng người cũng có thể gặp lại người mà mình muốn gặp rồi.

Phó Thanh Vi nâng lá bùa trong tay lên, ném xuống trận pháp.

Mục Nhược Thủy nhắm mắt.

Ngọn lửa bùng lên, bao trùm cả bên trong lẫn bên ngoài quan tài.

Một tiếng la thảm thiết như xé tim gan vang lên từ bên trong quan tài.

"Tiểu Tuyết!"

Phó Thanh Vi lao đến ôm lấy quan tài đá, muốn dập tắt ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.

Nhưng ngọn lửa này không phải lửa phàm mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Mặt quan tài vẫn lạnh lẽo khi chạm vào. Tiếng hét thê lương vừa nãy giống như là ảo giác của nàng. Bây giờ lại trở thành tiếng rên rỉ đau đớn.

"Đau lắm phải không, Tiểu Tuyết?"

Nàng lần tìm những chiếc đinh cố định trên nắp quan tài, thì thào nói: "Ta sẽ mở ra ngay, chúng ta không luyện nữa."

"Sư tôn, đừng…... đừng để mọi thứ đổ sông đổ biển......." Cơ Trạm Tuyết cố gắng nén đau rên một tiếng, giọng nghẹn lại: "Người mở quan tài ra, em cũng không sống nổi…..."

"Nhưng…..." Phó Thanh Vi ngồi bệt xuống đất, hai tay ướt đẫm nước mắt. "Em sẽ sống không bằng chết…..."

"Nhưng như vậy…... vẫn tốt hơn là chết hẳn…..." Cơ Trạm Tuyết nói, giọng dần yếu đi, "...…Kiên cường lên…... sẽ có ngày…... gặp lại…..."

Giọng nói ngắt quãng của cô nhanh chóng biến thành tiếng thét đau đớn ngắn ngủi, dường như tiếng rên rỉ đau đớn đang bị kìm nén lại.

Phó Thanh Vi lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói: "Nếu đau, cứ kêu lên đi…... Ta sẽ luôn ở đây, luôn ở bên em."

Nhưng Cơ Trạm Tuyết không còn kêu nữa.

Chỉ có những tiếng rên rỉ khe khẽ, thỉnh thoảng còn quay lại an ủi nàng vài câu.

Phó Thanh Vi bò dậy, tiếp tục hoàn chỉnh trận pháp.

Thời gian quá gấp, nàng chỉ kịp bố trí một trận pháp cơ bản.

Nghi thức luyện cương thi này kéo dài tám mươi mốt ngày.

Sau đó, nếu muốn thi thể sống dậy có sức mạnh phi thường hơn, cần tiếp tục hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, ngoài ra để nuôi dưỡng thi thể trong quan tài còn cần máu tươi.

Phó Thanh Vi ngày đêm canh giữ bên quan tài, lắng nghe từng tiếng rên rỉ chịu đựng của Cơ Trạm Tuyết.

Nỗi đau của nàng không hề kém cạnh cô.

Trận pháp đã hoàn toàn khởi động, không thể thay đổi.

Bảy ngày sau, bên trong quan tài hoàn toàn im ắng.

"Tiểu Tuyết, em còn ở đó không?"

Không ai đáp lại.

Phó Thanh Vi nhẹ nhàng tựa đầu lên nắp quan tài, cảm nhận vị mặn chát của nước mắt.

Cơ Trạm Tuyết đã chết.

Người con gái ấy, Cơ Trạm Tuyết không còn nữa.

Ban đêm.

Từ bên trong quan tài đá, vang lên những tiếng thình thịch.

Phó Thanh Vi lập tức dán thêm từng lá bùa trấn áp lên nắp quan tài.

Ngay sau đó, phía dưới truyền đến âm thanh của móng tay cào lên bề mặt quan tài.

Phó Thanh Vi cắt cổ tay mình, để máu nhỏ xuống tâm trận.

Lửa bùng cháy lần nữa.

Lần này, âm thanh bên trong không còn bị kìm nén nữa.

Một tiếng thét dài thảm thiết vang lên, rồi một tiếng nữa, từng tiếng từng tiếng chói tai, không giống tiếng người, như tiếng quỷ khóc.

Nhưng âm thanh phát ra vẫn là Cơ Trạm Tuyết. Hay đúng hơn, bây giờ đã là Mục Nhược Thủy.

Luyện hồn là thiêu đốt hồn phách của con người còn sống, hồn phách bị bí thuật phong ấn trong cơ thể. Khi nghiệp hỏa thiêu đốt hồn phách, nó sẽ không thể trốn thoát khỏi xác thịt.

Xương bị nghiền nát rồi tái tạo, máu thịt bị nung chảy rồi ngưng kết lại, lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Thiêu hồn, tôi thể.

Sống không bằng chết.

So với mười tám tầng địa ngục cũng chẳng khác gì.

Người chịu đựng càng đau đớn, khi sống lại sẽ càng mạnh mẽ.

Lời của Tuế Dĩ Hàn vang vọng bên tai nàng.

Phó Thanh Vi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo, bên tai là tiếng người nàng yêu đang gào khóc đau đớn trong ngọn lửa. Nàng khẽ mỉm cười.

Từ từ, độ cong của khóe môi càng lúc càng rộng, nàng cười đến mức gập cả người xuống, nước mắt theo nụ cười chảy ra giàn giụa.

Tiếng kêu thảm thiết hòa cùng tiếng cười điên loạn giữa khu vườn thanh vắng của đạo quán, khiến cảnh tượng trở nên vô cùng rợn người.

Tám mươi mốt ngày sau.

Bên trong quan tài không còn chút âm thanh nào.

Khu vườn không ai quét dọn, lá rụng khắp nơi.

Rõ ràng là mùa xuân, nhưng cảnh sắc tại đạo quán lại quá đổi tiêu điều.

Những chiếc lá bị gió cuốn lên, xoay tròn trên không rồi đáp xuống trước mái hiên.

Một người phụ nữ tóc trắng xóa, đầu cúi thấp, ngồi dựa vào cột hành lang, bất động.

Bàn tay nàng buông thõng hai bên, lòng bàn tay bị một cái đầu tròn tròn cọ vào.

Phó Thanh Vi đờ đẫn chớp mắt, nhìn vào đôi mắt lo lắng của chú mèo tam thể.

Nàng đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

Cùng tháng đó, Siểm Siểm qua đời.

***

Lời tác giả:

Tôi đã khóc khi viết 😭😭

Nước ép lựu đã sẵn sàng, các bạn vui lòng để lại tin nhắn và xếp hàng nhận🍬

Editor: Mình cũng khóc vì Cơ Trạm Tuyết. Có ai thắc mắc về cảnh đám cưới ở chương 1 không? Đến hết truyện thì chúng ta bàn luận cho vui nhé.

Chú thích

"Khi tôi đến, mùa xuân chưa kịp tới" trích từ «Lạc Dương Xuân» của Sầm Sâm

"Khi tôi đi, khắp thành tràn ngập sắc xuân" lấy từ nguồn trên mạng, tác giả không tìm lại được nguồn gốc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...