[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C156 - Chúng ta thành thân có được không?



Cơ Trạm Tuyết quay đầu nhìn lại lần cuối.

Cổng thành Kim Lăng chầm chậm khép lại.

"Ầm!"

Tiếng vang nặng nề dội vào tai những tu sĩ.

Kể từ giây phút này, trừ khi ma đầu bị tiêu diệt hoàn toàn, cổng thành sẽ không hé ra dù chỉ một kẽ hở.

Không thể vào hay ra, cho đến khi tất cả đều tử trận trong thành.

Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh, nhưng khung cảnh trước mắt vẫn khiến những tu sĩ vừa bước vào thành phải câm lặng vì chấn động, trái tim trĩu nặng như rơi thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng.

Bên trong thành, tình hình đã thảm khốc đến mức này ư?

Trước khi vào, họ vẫn còn thấy một vầng ánh dương chiếu rọi trên bầu trời Kim Lăng, nhưng khoảnh khắc cổng thành đóng lại, một cơn lạnh thấu xương bao trùm lấy họ, ánh mặt trời cũng hoàn toàn biến mất.

Bầu trời trên đầu bị một màn sương xám đặc quánh nuốt chửng.

Ma khí càng lên cao càng mỏng, nhưng ở tầng thấp, mây đen cuồn cuộn, vần vũ đến mức không còn nhìn thấy đường đi.

Toàn bộ Kim Lăng giờ đây chẳng khác gì một tòa chết thành, bị làn sương đen nuốt trọn, trở thành địa ngục trần gian.

Ngay cả khi họ có thể may mắn tiêu diệt ma đầu và sống sót, những người tu hành bị ma khí ăn mòn suốt một thời gian dài trong thành, liệu còn cơ hội để trở về nhân thế nữa hay không?

Những tu sĩ lặng lẽ nhìn nhau, trong những nụ cười cay đắng, lại len lỏi một tia hạnh phúc.

Bởi vì, dù sao người đặt chân vào đây cũng là chính họ.

Mỗi người đều có bạn bè, người thân, hoặc tri kỷ đồng hành. Họ đều có một người quan trọng hơn cả sinh mệnh. May mắn thay, người ở đây là họ.

Cơ Trạm Tuyết cũng nghĩ như vậy.

May mà là ta.

Một người cười hào sảng: "Chư vị! Hôm nay chúng ta sẽ chôn xương tại Kim Lăng, chết cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, đáng giá hơn cả huynh đệ ruột thịt. Cuộc đời này, không hối tiếc!"

Những nỗi buồn sót lại cũng dần phai đi theo tiếng cười.

"Đúng là như vậy!"

"Chúng ta đồng sinh cộng tử!"

Tất cả đồng loạt rút vũ khí, quay mặt về phía màn sương đen phía trước.

Trong lớp ma khí cuồn cuộn, vô số cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía họ, đám ma tộc khát máu đang rục rịch, chuyển hướng về phía những tu sĩ tự dâng mình vào miệng sói.

Một vị đại hòa thượng khoác cà sa chắp tay trước ngực, thấp giọng tụng một câu Phật hiệu: "A Di Đà Phật."

"Bần tăng mở đường cho các vị."

Hai tay đại hòa thượng kết thành ấn sư tử thủ, ánh mắt từ bi, cất giọng đọc ra câu thần chú sáu chữ: "Án."

*Nếu là sáu chữ thì nên là 唵嘛呢叭咪吽/Án ma ni bá mễ hồng. Còn 唵/Án theo Hanzii là câu thần chú của một số phái theo đạo Phật và đạo Hindu, tượng trưng cho quyền năng: sáng tạo, huỷ diệt và bảo tồn.

Một luồng kim quang đánh thẳng vào kết giới của ma khí, ngay lập tức một đường nứt được xé ra. Thần chú liên tục vang lên, từng đạo kim quang ầm ầm giáng xuống, đánh bật từng lớp sương đen, để lộ chân thân của bọn ma tộc.

Kẻ thì bò sát, kẻ thì bay lượn, hình dáng quái dị, hai đầu sáu tay, đầu rắn mình người......

Những con quái vật không thuộc về nhân gian, từ tận sâu lòng đất tràn ra, tập hợp lại lao về phía những người tu hành.

Thanh kiếm rời vỏ với tiếng gầm của rồng, Cơ Trạm Tuyết đạp mạnh xuống đất, Tương Tư Kiếm vạch ra một đường băng tuyết giữa không trung, lao thẳng vào giữa chiến trường.

Đường kiếm như cầu vồng trắng bắt ngang qua trời, chém phăng cái đầu rắn trước mặt.

Bùa hỏa bùng cháy khắp nơi, tiếng sáo vang vọng trời đất, chiếc roi dài vẽ ra từng đường mờ ảo. Tầng tầng lớp lớp ma khí bị đánh tan, nhưng ngay lập tức lại tụ lại, một lần nữa bao vây những tu sĩ.

Cơ Trạm Tuyết bước đi trong màn ma khí, dày đặc đến mức cô không thể nhìn thấy ngón tay mình. Xung quanh không còn nhìn thấy bóng dáng của đồng đội.

Cô chợt xoay người, Tương Tư Kiếm còn nhanh hơn động tác của cô, mũi kiếm xuyên qua cổ họng của một tên ma tộc đang định tấn công cô, một luồng sáng đẫm máu bùng nổ.

Xác của tên ma tộc bị kéo vào màn xương đen, nó bơi qua cô như thể một sinh vật sống, một cái miệng đầy máu mơ hồ hiện ra.

Cơ Trạm Tuyết lấy một lá bùa trong tay áo và kẹp giữa hai ngón tay, niệm chú thật nhanh.

"Thiên hoả lôi thần, ngũ phương giáng lôi. Địa hoả lôi thần, giáng yêu trừ tinh. Cấp cấp như luật lệnh!"

Một tia sét màu tím từ trên trời giáng xuống. Sau ánh sáng trắng chói lóa, ma khí xung quanh Cơ Trạm Tuyết trong bán kính một trăm mét đều tan biến. Hình dáng của một đồng đội xuất hiện.

"Cảm ơn Quán chủ Cơ."

Cơ Trạm Tuyết gật đầu đáp lại.

Ở phía khác, một nhóm tu sĩ cũng từ trong màn sương đen xông ra.

"Không thể chậm trễ nữa, chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ tên ma đầu đang ẩn náu!"

Cơ Trạm Tuyết quay người, dồn toàn bộ linh lực vào thanh kiếm, tung ra một đường kiếm quang  chói lóa, vô số ma vật lập tức tan thành tro bụi.

"Đi!"

Mọi người vừa đánh vừa tiến, tàn sát gần như sạch sẽ đám ma vật ở cổng thành, sau đó phóng nhanh về trung tâm Kim Lăng.

Mặt đất đang rung chuyển.

Ngay cả người của Thiên Cơ Các bên ngoài thành Kim Lăng cũng cảm nhận được. Nửa ngày đã trôi qua, e rằng mọi người đã giao đấu với tên ma đầu.

Vì nhiều lý do mà không thể vào thành, không ít tu sĩ vẫn chưa rời khỏi Kim Lăng, họ ở lại bên ngoài thành chờ đợi, để lo hậu sự hoặc trở thành bức tường máu thịt cuối cùng ngăn cản ma tộc xâm nhập nhân gian lần thứ hai.

Đến tối, mặt trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời thành Kim Lăng.

Sáng hơn cả trăng máu chính là những tia thiên lôi nối tiếp nhau giáng xuống thành. Những tia chớp tím to như thùng nước từ trên trời giáng xuống, sấm sét vang dội, dường như muốn xé thủng cả bầu trời.

Đó là Quán chủ Cơ từ Bồng Lai đang dẫn lôi.

Cơn mưa xối xả kèm theo sau thiên lôi không có nơi nào để trút xuống, tất cả đều đổ xuống bên ngoài thành, giống như Trời cũng đang ai oán khóc than.

Mưa lớn như trút nước, không một ai rời đi.

Trăng máu rời khỏi chân trời, thay bằng một vầng dương rực rỡ. Nhưng Kim Lăng vẫn không nhìn thấy mặt trời, vì mưa vẫn chưa ngừng rơi.

Tiếng sấm vẫn vang vọng, bầu trời u ám.

Không biết từ lúc nào, thiên lôi giáng xuống suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng ngừng lại, không còn chút động tĩnh nào nữa.

Mưa bên ngoài thành vẫn tiếp tục rơi.

Bên trong thành, một chiếc mặt nạ gỗ liễu vỡ vụn nằm yên lặng trong góc.

Từng chi tiết đều thấm đẫm máu tươi.

*

Phó Thanh Vi mê man suốt một ngày hai đêm.

Nàng tỉnh lại từ cơn hỗn loạn không mộng mị, ấn lên huyệt thái dương vẫn còn đau nhức rồi ngồi dậy. Ánh sáng buổi sớm vẫn le lói ngoài cửa sổ.

Bên cạnh trống không, không một bóng người.

"Tiểu Tuyết?"

Phó Thanh Vi lập tức xuống giường.

Nàng phát hiện Tương Tư Kiếm đặt trên bàn trước khi ngủ đã biến mất, chiếc áo khoác xanh treo trên giá cũng không còn. Chỉ còn y phục của Cơ Trạm Tuyết được gấp gọn gàng, đặt bên cạnh gối của nàng.

Phó Thanh Vi mặc bộ y phục của đối phương, lao ra khỏi phòng. Khách điếm vắng lặng, không một bóng người.

"Tiểu Tuyết——"

Nàng loạng choạng lao ra khỏi khách điếm.

Tiếng sấm cuối cùng trên bầu trời dần dần tan biến.

......

Bầu trời phía trên Kim Lăng cuối cùng cũng quang đãng.

Thiên Cơ Các kiểm tra nồng độ ma khí trong thành, lòng trĩu nặng, rồi chậm rãi mở cổng thành.

Những tu sĩ chờ đợi bên ngoài lập tức ào vào.

Tiếng khóc đầu tiên vang lên.

Thiên Cơ Các để lại hai người canh giữ cổng thành, những người khác tiến vào xử lý hậu sự.

Không lâu sau, một nữ đạo sĩ mặc đạo bào xanh thẫm, dáng vẻ chật vật, lao về phía bọn họ.

Một người kịp thời đỡ lấy, nếu không nàng đã quỵ xuống đất.

"Em ấy đâu rồi?"

Người vừa đến tóc còn chưa buộc lên, mái tóc dài đến thắt lưng buông xõa, mắt đỏ hoe, ánh mắt chứa đựng nỗi đau thương nặng nề không thể diễn tả.

Người Thiên Cơ Các nhìn thấy sắc mặt của nàng, kinh ngạc hỏi: "Quán chủ Cơ?"

Quán chủ Cơ ở bên ngoài, vậy người bên trong là…

Phó Thanh Vi siết chặt tay áo người trước mặt, trong tròng mắt trắng đục thấm ra từng tia máu.

Nàng lặp lại câu hỏi: "Em ấy đâu rồi?"

Người kia còn định trả lời, nhưng một người khác kéo tay nàng lại.

"Cô ấy ở bên trong, mau đi đi."

Phó Thanh Vi loạng choạng lao vào trong thành.

"Tiểu Tuyết——"

Tiếng gọi thấm đầy đau thương vang vọng bên tai.

Không biết vì sao, hai người canh cổng thành bên ngoài đồng thời đỏ hoe khóe mắt.

Phó Thanh Vi lạc lõng bước qua những thi thể nằm la liệt, tứ chi đứt đoạn, có cả của ma tộc và tu sĩ nhân tộc.

Những người vào thành sau cũng đang khóc lóc, đào bới trong đống xác chất chồng như núi để tìm kiếm thi thể của những tu sĩ đã hy sinh.

Thi thể được tập trung lại, các đạo sĩ bày trận pháp thanh tẩy tàn dư ma khí để đưa họ về quê nhà an táng.

Phó Thanh Vi đi từng bước một, thấy ai đào xác liền dùng tay trần giúp một tay, lật từng thi thể để nhìn rõ gương mặt họ.

Người này không phải.

Người kia cũng không phải.

Tất cả đều không phải.

Không phải thì tốt, cô có thể vẫn còn sống.

Chưa tìm thấy thi thể thì vẫn còn hy vọng.

Phó Thanh Vi cố nén nước mắt đang dâng lên nơi khóe mi, dùng tay áo lau mặt.

Kim Lăng hoang tàn đầy vết thương, các hòa thượng đã bắt đầu tụng kinh siêu độ vong hồn. Những linh hồn chết dưới tay ma vật cũng phải chịu nỗi đau khôn cùng.

Dưới âm thanh trang nghiêm trầm lắng của kinh kệ, từng điểm ánh sáng trắng dần nổi lên từ thi thể của các tu sĩ hy sinh. Có lẽ thân thể họ không còn nguyên vẹn, nhưng linh hồn vẫn thanh sạch trọn vẹn.

Những tu sĩ đã khuất lại một lần nữa đứng lên trên mảnh đất Kim Lăng, thân thể họ phát ra ánh sáng vàng nhạt của luân hồi, mỉm cười từ biệt những người còn sống.

"Kiếp sau gặp lại."

"Bây giờ tôi đi đầu thai vẫn có thể làm đồ đệ của sư phụ tôi, haha."

"Làm đạo sĩ thật tốt, chết rồi vẫn có thể gặp nhau lần cuối."

"Các đạo hữu, bảo trọng."

Những tiếng khóc nghẹn ngào vang lên khắp nơi.

Nước mắt lại tràn ra nơi khóe mắt, Phó Thanh Vi nhìn từng gương mặt, từng gương mặt một.

Không có Cơ Trạm Tuyết.

Nàng rời khỏi nơi siêu độ, tiếp tục tìm kiếm vô định trong thành, quỳ xuống đất, dùng đôi tay chi chít vết thương lật từng xác ma vật chất cao như núi, từ nơi này qua nơi khác.

Không có.

Không có ở đâu cả.

Tiểu Tuyết, em ở đâu?

Phó Thanh Vi quỳ giữa đống thi thể, ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh.

Những tia máu trong tròng mắt nàng ngày càng nhiều, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ, ngay cả nước mắt chảy xuống cũng như nhuốm máu.

Nàng buông rơi mảnh thi thể của ma vật trong tay, lau đi dòng huyết lệ, bò dậy tiếp tục đi về phía trước.

Bỗng nhiên, nàng giẫm lên thứ gì đó.

Nàng dời mũi chân, đó là chiếc mặt nạ  trừ tà.

Máu tươi nhuộm đỏ chiếc mặt nạ đã vỡ nát.

Con ngươi của Phó Thanh Vi co rút dữ dội.

"Tiểu Tuyết!"

Nàng nhặt mặt nạ lên, đứng giữa bãi chiến trường, cất tiếng gọi lớn.

Không ai đáp lại.

"Tiểu Tuyết! Em ở đâu——"

"Cơ Trạm Tuyết——" Giọng nói của Phó Thanh Vi nghẹn lại.

Nàng siết chặt mặt nạ trong tay, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, lật mở từng đống xác, nhưng không thu hoạch được gì.

Chợt, nàng nhìn thấy một thanh kiếm gãy.

Đúng rồi, kiếm!

Phó Thanh Vi cố gắng trấn an tình thần, nhắm mắt để cảm nhận Tương Tư Kiếm. Nếu cảm nhận được, chứng tỏ kiếm đang ở gần đây.

Lưỡi kiếm Tương Tư khẽ ngân vang.

Cách đó không xa, một gò xác nhỏ đột nhiên bị hất tung, kiếm quang xẹt qua, những mảnh thi thể và máu tươi rơi lả tả, như một cơn mưa máu.

Tương Tư Kiếm bay về tay Phó Thanh Vi.

Và nàng cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Cơ Trạm Tuyết bị chôn vùi bên dưới.

Cơ Trạm Tuyết nằm sấp, tấm đạo bào xanh trên người nhuộm thành một màu đỏ sẫm, hoàn toàn bất động, không rõ sống chết.

Phó Thanh Vi dùng kiếm gạt hết thi thể ma vật trên người cô ra, thanh kiếm rơi xuống đất. Nàng run rẩy ôm lấy cơ thể  cô gái trẻ đang nằm trên mặt đất, nghẹn ngào bật ra một tiếng hét đau đớn.

Những giọt nước mắt trào ra không thể kìm lại vô tình rơi xuống mặt Cơ Trạm Tuyết.

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết?"

Làn da dính đầy máu trên gương mặt Cơ Trạm Tuyết bị nước mắt của nàng rửa trôi, lộ ra vài điểm trắng muốt vốn có, nhưng rất nhanh lại bị máu tươi nhuốm đỏ.

Phó Thanh Vi không biết cô bị thương ở đâu, dường như khắp nơi đều là vết máu.

"Tiểu Tuyết……"

Mạch đập của cô ở ngay bên cổ.

Ngón tay Phó Thanh Vi dừng lại cách đó hai phân, không dám đặt xuống.

Nàng sợ… sợ phải đối diện với kết quả mà mình không mong muốn.

Ngón tay buông thõng bên người của Cơ Trạm Tuyết khẽ động.

Con ngươi dưới mí mắt cô chuyển động một cách khó chịu, nhưng vẫn không thể mở ra.

Nhưng cô vẫn còn sống.

Phó Thanh Vi lập tức thở phào, không do dự đem toàn bộ đan dược trong người lấy ra, bất kể là tăng cường sinh lực, bồi bổ khí huyết hay cầm máu, tất cả đều nhét vào miệng cô.

"Tiểu Tuyết, đừng sợ, vi sư ở đây."

Cơ Trạm Tuyết nuốt xuống, nhưng càng phun ra nhiều máu tươi hơn. Cô nghiêng đầu, máu từ khóe môi chảy xuống không ngừng.

Năm ngón tay đỡ lấy gương mặt cô của nàng đã nhiễm đầy máu, ướt sũng, thấm vào lòng bàn tay.

"Tiểu Tuyết." Phó Thanh Vi nghẹn ngào, trán kề trán với  thiếu nữ, cầu xin: "Đừng…... đừng rời xa ta...…"

"...…Sư tôn…..."

Cơ Trạm Tuyết chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mắt một mảnh trắng xóa.

Đầu ngón tay cô cố gắng chạm đến bàn tay của người đối diện, Phó Thanh Vi lập tức nắm chặt bàn tay dính đầy máu ấy, ép sát vào mặt mình.

"Sư tôn, là người sao?"

"Là ta." Phó Thanh Vi nghẹn ngào không nói thành lời, "Ta đến đón em đây, Tiểu Tuyết."

Cơ Trạm Tuyết không biết mình đã bị chôn vùi bao lâu.

Lúc nhắm mắt hấp hối, trong đầu cô chỉ có một ý niệm: Cô vẫn chưa chờ được nàng.

Bây giờ, cuối cùng cũng chờ được rồi.

Chỉ tiếc là, không thể nhìn thấy mặt nàng thêm lần nữa.

Cô sắp chết.

Hơi thở Cơ Trạm Tuyết mỏng manh như tơ nhện, đôi mắt vốn đã mở ra lại dần khép lại, giọng nói đứt quãng: "Đưa em...… về nhà…... Em muốn...... về.......Bồng Lai."

"Được, ta đưa em về nhà." Nước mắt Phó Thanh Vi rơi như mưa, nàng đỡ phần thân trên của cô lên: "Chúng ta về Bồng Lai."

Hơi thở của Cơ Trạm Tuyết ngày càng yếu, nghe thấy câu nói ấy, khóe môi cô khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười an lòng.

Nếu cuộc đời cô có thể kết thúc trong vòng tay nàng, đó là một cái kết tốt đẹp nhất.

Cô không còn gì hối tiếc nữa.

Bàn tay đan vào tay Phó Thanh Vi dần dần trượt xuống.

Cơn buồn ngủ sâu thẳm như con sóng cuộn trào, Cơ Trạm Tuyết để mặc mình chìm vào ánh sáng trắng xóa, ý thức dần dần rời khỏi thân thể.

Bên tai chợt vang lên một giọng nói bi thương như xé nát tâm can.

Là sư tôn.

Nàng khóc thương tâm đến thế, Cơ Trạm Tuyết lại không nỡ rời đi.

Cô khép mắt, bàn tay vốn đã buông rơi cũng ngừng lại giữa không trung.

Nhưng hơi thở vẫn tiếp tục yếu dần, mạch đập gần như không còn.

Nếu không phải lúc này, thì cũng là giây tiếp theo.

Phó Thanh Vi ôm lấy gương mặt cô, nước mắt rơi như suối: "Em không phải luôn muốn làm thê tử của ta sao? Chờ về đến nhà, chúng ta thành thân, có được không?"

***

Lời tác giả:

Nói ngắn gọn rằng tôi đã viết hai bản thảo, nhưng đều gạch bỏ vì không hài lòng [Bật khóc][Bật khóc]

Cung cấp nước ép lựu miễn phí, để lại tin nhắn để nhận.

Editor: Rơi vào trầm cảm

Chương trước Chương tiếp
Loading...