[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C155 - Bồng Lai, Cơ Trạm Tuyết



Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ vì một lý do nào đó mà giết chết Cơ Trạm Tuyết, rồi luyện cô thành cương thi.

Lý do có thể là gì? Vì tương tư mà nhập ma chăng?

Nếu không giết Cơ Trạm Tuyết, nàng sẽ không thể gặp lại sư tôn. Nếu sư tôn không tồn tại, thì nàng có khác gì tự tay bóp chết Mục Nhược Thủy?

Thế nhưng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm giết đi Cơ Trạm Tuyết, người đã sát cánh cùng nàng gần hai mươi năm?

Trong lòng nàng, Cơ Trạm Tuyết không hề nhẹ hơn sư tôn dù chỉ một phân. Nàng sao có thể vì sư tôn mà giết cô?

Lịch sử đang rình rập phía trước, như một con mãnh thú chực chờ, khi thời điểm quyết định đến, nàng sẽ phải đưa ra lựa chọn, hoặc chủ động, hoặc bị ép buộc mà chọn Mục Nhược Thủy.

Đây là định mệnh của nàng, cũng là định mệnh của Tiểu Tuyết.

Phó Thanh Vi buông hai tay khỏi gương mặt mình, gió lùa qua mang theo một luồng hơi lạnh.

Nàng thẫn thờ ngồi dưới mái hiên cả đêm, ngẩng đầu nhìn về phía gian phòng yên tĩnh đối diện.

Cơ Trạm Tuyết đã ngủ say từ lâu.

Cô có biết cuộc đời ngắn ngủi của mình chỉ còn chưa đầy một năm không?

Cô có biết trong tương lai cô sẽ chết dưới chính tay sư tôn của mình không?

Liệu em có hận ta không, Tiểu Tuyết?

......

"Sư tôn? Sư tôn?"

Sáng hôm sau, Mục Nhược Thủy làm xong bữa sáng, đứng ngoài cửa phòng gõ cửa, nhưng lâu thật lâu bên trong vẫn không có hồi đáp.

"Sư tôn, người đã dậy chưa?"

Cộc, cộc, cộc——

Cô đi đến bên cửa sổ, nơi gần giường hơn, nhẹ gõ vào khung cửa.

"Sư tôn?"

Bên trong, Phó Thanh Vi mơ màng tỉnh dậy sau cơn mệt mỏi, nàng choáng váng lê đôi chân nặng như chì, chầm chậm bước ra mở cửa, rồi lại trở về giường nằm xuống.

Mục Nhược Thủy ngồi xuống mép giường, vươn tay sờ lên trán nàng, lo lắng nói: "Sư tôn, người sốt rồi."

Phó Thanh Vi vùi mình vào trong chăn, tóc hơi ẩm do đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.

"Có lẽ bị nhiễm lạnh rồi."

Mục Nhược Thủy khẽ kéo nàng ra một chút, tách nhẹ hàm răng nàng, kiểm tra hơi thở và mạch đập, rồi bắt mạch nơi cổ tay. Mạch tượng yếu ớt, hư phù, quả nhiên có bệnh.

Cô nhẹ nhàng nhét tay sư tôn vào trong chăn, cẩn thận kéo kín bốn góc, rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Phó Thanh Vi mơ màng thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy có người đỡ nàng ngồi dậy, nàng tựa vào một vòng tay mềm mại.

Thuốc đắng từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng nàng.

Phó Thanh Vi nhắm chặt đôi mắt nặng trĩu, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.

"Tiểu Tuyết của ta trưởng thành rồi."

Hồi nhỏ, lúc đút thuốc, cả một tay cũng không bưng nổi chén, cô phải đặt xuống mép giường.

Giờ đây, cô đã có thể ôm lấy nàng.

"Tiểu Tuyết chỉ mong sư tôn khỏe mạnh, sớm ngày bình phục."

Phó Thanh Vi rất ít khi đổ bệnh, thỉnh thoảng đau đầu, ho nhẹ, nhưng vì tu hành đã lâu, nên triệu chứng cũng rất nhẹ, gần như không có cơ hội uống thuốc.

Lần cuối cùng nàng ốm đến mức không thể rời giường, đã là năm Cơ Trạm Tuyết bốn tuổi.

Khi đó, họ bị vây khốn trong thành, và Cơ Trạm Tuyết đã tự bán chính mình đổi lấy bốn đồng bạc.

Sau khi uống thuốc, Phó Thanh Vi lại ngủ thiếp đi, từ đầu đến cuối không hề mở mắt.

Gò má và cổ nàng ướt đẫm mồ hôi, nhưng tay chân lại lạnh ngắt, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, môi khô nứt vì sốt cao.

Mục Nhược Thủy đút nước cho nàng, sau đó cởi áo khoác của mình, chui vào chăn ôm lấy nàng.

Phó Thanh Vi cảm nhận được nguồn nhiệt ấm áp, theo bản năng dựa sát vào.

Hơi thở nóng rực của nàng phả vào hõm cổ của người phụ nữ trẻ.

Mục Nhược Thủy không có chút tà niệm, chỉ nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, tay trái vỗ nhẹ lên lưng người phụ nữ trong lòng.

"Sư tôn......" Người đang mê man trong vòng tay cô khẽ thì thầm một tiếng.

Mục Nhược Thủy khẽ cứng người, ngửa mặt nhìn lên bức tường bên giường, đầu lưỡi chỉ toàn vị đắng.

"Tiểu Tuyết......"

Phó Thanh Vi vô thức gọi một cái tên khác, giọng nói dịu dàng.

Toàn thân Mục Nhược Thủy bỗng chốc mềm mại, cô cúi đầu nhìn đôi mày thanh tú đang nhíu chặt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán nàng.

Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán của người trong lòng.

Phó Thanh Vi trong giấc mộng không ngừng gọi tên hai người, đến khi mồ hôi lạnh túa ra ướt cả cơ thể, cuối cùng không còn mơ thấy ác mộng nữa, rơi vào giấc ngủ sâu.

Nàng ngủ rất lâu. Một ngày trôi qua, rồi lại một đêm nữa, đến khi thức dậy, vẫn là một hơi thở quen thuộc bao bọc lấy nàng.

Cơ Trạm Tuyết không có mùi Phản Hồn Hương, trên người cô chỉ có hương thơm của núi rừng, mùi sương sớm, cỏ xanh và cây cối, thanh mát dễ chịu.

Hàng mi của Phó Thanh Vi khẽ run, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên hàng mi dài, trong ánh sáng nhàn nhạt, nàng từ từ mở mắt.

Trước mặt nàng, là Cơ Trạm Tuyết đang ngủ say.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, khi ngủ không có chút khác biệt, thế nhưng nàng vẫn nhận ra ngay đây là Cơ Trạm Tuyết.

Có lẽ, tiềm thức nàng đã chấp nhận sự thật rằng mình không thể quay về hiện đại nữa.

Hai mươi năm là quá dài.

Dài đến mức, nàng đã tận mắt nhìn Cơ Trạm Tuyết lớn lên từ một đứa bé, cho đến khi cô... đi đến điểm cuối của sinh mệnh.

Phó Thanh Vi đưa đầu ngón tay, vẽ theo đường nét gương mặt của cô trong không trung.

Cả thân người nàng chầm chậm trượt vào bên trong, tai áp lên ngực của Cơ Trạm Tuyết.

Thình thịch——

Thình thịch——

Nhịp tim ổn định và mạnh mẽ, là bằng chứng rằng cô vẫn đang sống.

Nàng chưa từng nghe thấy nhịp tim của sư tôn, nhưng trái tim đang đập này, cũng chính là trái tim sẽ vĩnh viễn lặng yên kia.

Mục Nhược Thủy tỉnh dậy.

Ngay khi ánh mắt Phó Thanh Vi rơi lên người cô, cô đã tỉnh rồi.

Phó Thanh Vi cũng biết cô đã tỉnh, nhưng nàng không vạch trần.

Hai người lặng lẽ ôm nhau trên chiếc giường đầy ánh nắng ban mai, không ai lên tiếng.

Mãi đến khi Phó Thanh Vi không nhịn được cơn ho, khe khẽ ho một tiếng.

Mục Nhược Thủy lập tức mở mắt, xuống giường, từng động tác đều trôi chảy lưu loát, cô bình thản giải thích: "Do đồ nhi thấy sư tôn thân thể yếu ớt, khi ngủ lại rét run, nên mới giúp người sưởi ấm."

"Không sao."

"Sư tôn cảm thấy khá hơn chưa?"

Từ nửa đêm về sau, cơn sốt đã thuyên giảm, Mục Nhược Thủy lại đưa tay kiểm tra trán nàng, nhiệt độ đã trở về bình thường.

"Có lẽ vậy." Phó Thanh Vi nói tiếp: "Ta đói rồi."

"Em đi nấu cơm."

"Chỉ cần nấu ít cháo trắng là được."

Phó Thanh Vi hiện tại ăn uống kém, không thể ăn nhiều.

Mục Nhược Thủy nấu cháo trắng, thêm vài món dưa xào, rồi làm ít bánh bao nhân rau, mang tất cả vào phòng.

Phó Thanh Vi ăn uống thanh đạm, ăn từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm.

Mục Nhược Thủy ngồi bên cạnh, lặng lẽ ăn cùng.

Cô nhìn ra được, có vài lần sư tôn phải cố nuốt. Cuối cùng, người phụ nữ đặt đũa xuống.

Điều này khiến Mục Nhược Thủy hồi tưởng lại những ký ức không mấy tốt đẹp, cô sợ rằng sư tôn sẽ nôn ra.

May mà không có.

Mục Nhược Thủy hỏi:

"Sao đột nhiên sư tôn lại nhiễm lạnh?"

Hiện tại đã vào giữa hè, dù nhiệt độ trên núi không cao, chỉ cần khoác một lớp áo mỏng là đủ, nhưng thể chất sư tôn vốn khỏe mạnh, không thể vô duyên vô cớ bị cảm lạnh được.

Phó Thanh Vi bình thản đáp: "Vi sư già rồi."

Mục Nhược Thủy: "......"

Người lớn tuổi luôn thích nhắc đến chuyện tuổi tác, nhưng không biết từ khi nào, cô đã không còn thích nghe câu nói này nữa.

Có lẽ vì cô hiểu rõ khoảng cách mười bảy năm giữa họ, cũng hiểu các giai đoạn trong cuộc đời họ mãi mãi không thể tương đồng.

Cô không có bức ảnh nào để lưu giữ, đã không còn nhớ rõ sư tôn khi hai mươi tuổi trông như thế nào nữa.

Dường như ngay từ đầu nàng đã có dáng vẻ mà cô đang nhìn thấy ở hiện tại.

Nhưng người lớn tuổi nhìn về người trẻ lại không như thế.

Phó Thanh Vi ghi nhớ từng giai đoạn trưởng thành của cô, từ một đứa trẻ chỉ cao đến thắt lưng nàng, dần dần lớn lên thành người trưởng thành, rồi lại biến đổi thành một người phụ nữ thực thụ.

Nàng cũng biết điểm yếu của Mục Nhược Thủy.

Chỉ một câu nói bóng gió nàng đã chặn những lời thăm dò ẩn ý của Mục Nhược Thủy, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài.

......

Phó Thanh Vi dưỡng bệnh trên giường ba ngày, sau đó bắt đầu đi lại trong sân.

Thân thể nàng vẫn cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng lại đưa lên ho khan vài tiếng, đứng dựa vào cột hành lang, yếu đến mức không cầm nổi áo.

Mục Nhược Thủy đem ra một chiếc áo khoác dày hơn, quấn thêm cho nàng một lớp. Cô muốn dìu nàng về phòng nghỉ ngơi, nhưng Phó Thanh Vi không chịu, nhất quyết muốn ở ngoài.

Nàng không đứng yên một chỗ quá lâu, lúc thì ở thư phòng, lúc lại ra sân, lúc lại đi vào rừng, thường xuyên thay đổi chỗ ngồi, trầm mặc thất thần.

Mục Nhược Thủy nhạy bén nên sớm nhận ra có thứ gì đó mất đi trên người sư tôn.

Sau một thời gian quan sát, cô nhận ra thứ đã mất đi đó chính là niềm hứng thú với cuộc sống.

Tựa như một cái cây sum suê trước mắt cô, đang từ từ khô héo, từng chút một mất đi sức sống.

Lá cây từng chiếc từng chiếc rơi rụng xuống.

Mục Nhược Thủy cố gắng hết sức để làm ra những món ngon. Phó Thanh Vi rất nể tình cô nên ăn không ít, nhưng ép buộc và thực sự thưởng thức có khác biệt rất lớn.

Cô lo lắng sư tôn sẽ lại giống như trước đây, nên nhẹ nhàng ấn cổ tay nàng để ngăn lại, không để nàng ăn quá nhiều.

Khi Mục Nhược Thủy vào bếp, Phó Thanh Vi cũng theo vào, ghi nhớ quy tắc không chạm vào bếp, chỉ đứng một bên nhìn cô nấu nướng.

Lúc đang xào rau, dầu nóng trong chảo bắn lên mu bàn tay Mục Nhược Thủy, cô khẽ kêu một tiếng, lập tức lùi lại, vẫn cầm chắc xẻng xào trong tay.

Phó Thanh Vi tiến lên, hỏi cô:

"Đau không?"

Mục Nhược Thủy đã quen với mấy chuyện này, nhưng nếu sư tôn hỏi, cô đương nhiên sẽ thuận thế làm nũng: "Đau."

Cách làm nũng của cô không quá lộ liễu, giọng nói cũng không quá yếu ớt, chỉ là một từ "đau" rất tự nhiên.

Nhưng Phó Thanh Vi lại dịu dàng nâng tay cô lên, hai tay nàng cẩn thận ôm lấy mu bàn tay, khẽ thổi vào chỗ bị bỏng.

Mục Nhược Thủy không để lộ ra bất cứ biểu cảm gì, chỉ âm thầm đổi tay trái để tiếp tục nấu ăn.

Phó Thanh Vi lấy thuốc mỡ mát lạnh, bôi lên vùng da ửng đỏ.

Cô là Tiểu Tuyết của nàng

Chỉ một giọt dầu nóng bắn lên cũng cảm thấy đau.

Vậy thì cô làm sao có thể chịu đựng nỗi đau thiêu đốt linh hồn của việc luyện cương thi?

Mục Nhược Thủy kinh ngạc trước sự tỉ mỉ của sư tôn, ngay sau đó, cảm nhận được mu bàn tay nóng lên.

"Sư tôn, người...... sao lại khóc rồi?"

"Không có gì."

Phó Thanh Vi lau khóe mắt, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Dạo gần đây, nàng thường xuyên vô cớ rơi nước mắt.

Nhìn núi, nhìn sông, nhìn hoa, nhìn cây... Tất cả đều khiến nàng đau lòng.

Mục Nhược Thủy vội vàng dọn đồ ăn ra, vứt xẻng nấu ăn xuống, dang tay ôm lấy nàng. Nước mắt của Phó Thanh Vi không thể ngừng rơi, tất cả đều thấm vào hõm cổ cô.

Mục Nhược Thủy ôm chặt nàng vào lòng, cổ họng khẽ động, giọng nói thoát ra một cách khó khăn: "Sư tôn có phải lại nhớ đến sư nương không? Bi thương chỉ làm hại thân thể, đồ nhi chỉ mong sư tôn giữ gìn sức khỏe."

Phó Thanh Vi nghẹn ngào nói: "Không phải."

Không phải?

Mục Nhược Thủy sững sờ, vậy sư tôn khóc vì điều gì?

Từ hai tháng trước, sau khi nàng nhiễm phong hàn, dù đã khỏi bệnh, nhưng thể trạng của nàng vẫn kém hơn trước rất nhiều. Chưa kể đến những biểu hiện kỳ lạ này.

Đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mục Nhược Thủy cau mày.

"Sư tôn, người đang lo lắng chuyện gì à? Hiện tại chỉ có hai thầy trò ta nương tựa vào nhau, người không thể thử mở lòng với em sao?"

Sau bữa ăn, cô đỡ nàng đến ghế mây ngoài sân, rồi tự mình nửa quỳ trước mặt cô.

"Vi sư không sao."

Phó Thanh Vi vươn tay, chạm lên gương mặt cô, ngón tay chậm rãi vuốt ve đôi chân mày thanh tú.

Nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, không hề chớp mắt.

"......"

Còn nói không có gì? Nàng đã lâu lắm rồi không nhìn cô như vậy.

Mục Nhược Thủy và nàng đối diện nhìn nhau thật lâu, ánh mắt cô vô thức trượt xuống, dừng lại trên đôi môi nhạt màu của người phụ nữ.

Mục Nhược Thủy vội vàng dời ánh nhìn sang con mèo tam thể nhỏ dưới mái hiên.

Siểm Siểm đã là một con mèo già, sức lực cạn kiệt, suốt ngày chỉ biết ngủ.

Mục Nhược Thủy điều chỉnh nhịp tim gần như ổn định, mới quay lại nhìn Phó Thanh Vi, Phó Thanh Vi ánh mắt dịu dàng nói: "Tiểu Tuyết, đến ngồi bên cạnh ta."

Mục Nhược Thủy lập tức đi lấy ghế, ngồi sát bên nàng. Ban đầu vẫn còn một khoảng cách, nhưng theo yêu cầu của Phó Thanh Vi, cô dịch lại gần.

Vai kề vai, cả người Mục Nhược Thủy căng cứng, trong lòng lặp đi lặp lại cả vạn lần: Thả lỏng, thả lỏng.

Bên vai cô hơi chùng xuống, Phó Thanh Vi tựa đầu lên vai cô.

Mục Nhược Thủy từ bỏ chống cự, để mặc máu trong người cuộn trào dồn lên tim, lên gò má và đỉnh đầu.

Làn gió thu từ núi rừng đã nhuốm màu vàng đỏ thổi tới, làm lay động vạt áo của hai người, cuốn những lọn tóc dài đen nhánh quấn vào nhau, như số mệnh đã được khắc sâu, chẳng thể tách rời.

Phó Thanh Vi vẫn tựa vào bờ vai Mục Nhược Thủy và hơi ngẩng đầu lên.

Một chiếc lá màu cực đỏ từ trên mái nhà của đạo quán chậm rãi rơi xuống, đáp nhẹ lên mu bàn tay nàng.

Màu đỏ ấy giống hệt như máu.

Bánh xe lịch sử mạnh mẽ lăn qua, nhưng nàng không chấp nhận số mệnh đã định sẵn này.

Nàng muốn thay đổi kết cục bị luyện thành cương thi của Cơ Trạm Tuyết.

Nếu vận mệnh đã an bài rằng không còn bao lâu nữa chính tay nàng sẽ luyện Cơ Trạm Tuyết thành cương thi, rằng hung thủ chỉ có thể là nàng——

Vậy nếu nàng chết đi, sẽ không còn ai luyện cương thi nữa, Cơ Trạm Tuyết có thể sống.

Hai mươi năm ở thế giới xa lạ này, dù nàng vẫn luôn đau đáu trong lòng, dù nàng vẫn chưa thể gặp lại sư tôn, nhưng được đồng hành cùng Cơ Trạm Tuyết, chứng kiến cô trưởng thành, để cô có một cuộc đời bình yên, nàng đã mãn nguyện.

Ngày đó trận pháp bị phá vỡ, lẽ ra nàng nên cùng với Thao Thiết tan biến, nhưng hai mươi năm bên Cơ Trạm Tuyết, với nàng mà nói, chính là hai mươi năm bị đánh cắp.

Nếu một mạng của nàng có thể đổi lại một con đường sống cho Cơ Trạm Tuyết, nàng cam tâm tình nguyện.

Gió thu cuộn những chiếc lá rụng trên mặt đất, cuốn lên trời cao bên ngoài bức tường đạo quán.

Mục Nhược Thủy vươn tay, nắm lấy tay nàng.

Phó Thanh Vi đã thiếp đi trên vai cô, chân mày thư thái giãn ra.

Những cơn ác mộng quái dị kia cuối cùng cũng không còn quấy nhiễu nàng nữa. Sẽ không còn những giấc mơ về việc Cơ Trạm Tuyết chết thảm dưới tay nàng, không còn những tiếng gào khóc xé lòng trong quan tài, không còn những giọt nước mắt tuôn trào không dứt.

Nàng không chấp nhận số phận này.

Nàng phải dùng cái chết của mình, đổi lấy mạng sống của cô.

*

Năm ấy, biết bao sự kiện không thể nào quên trong dòng lịch sử.

Cuối tháng 7 năm 1937, Bắc Bình thất thủ, Thiên Cơ Các dời trụ sở xuống phương Nam.

Tháng 12, hàng trăm ngàn đồng bào tay không tấc sắt bị tàn sát, cả nước chấn động.

Cũng trong năm đó, sự kiện "Đạo sĩ hạ sơn" diễn ra rầm rộ.

Con đường thông với vực sâu đã hoàn toàn mở ra, ma tộc xâm lược nhân gian. Các cung quán, môn phái của Huyền Môn lần lượt khai mở, hàng loạt  người tu hành xuống núi trừ yêu diệt ma.

Cục cục——

Một con bồ câu trắng như tuyết đáp xuống bức tường cung điện của Bồng Lai Quán. Bộ lông của nó hòa cùng sắc tuyết mỏng phủ đầy trên tường viện.

Mục Nhược Thủy nhìn kỹ vài lần mới xác nhận, lập tức phóng lên tóm gọn nó, rút ra bức thư cuộn trong ống tre.

"Sư tôn, Thiên Cơ Các có thư."

Cô dùng hai tay dâng lên trước mặt Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi khoác chiếc áo choàng dày đứng giữa sân, đưa tay nhận lấy, mở ra xem, gần như không chút chần chừ liền nói: "Ta phải xuống núi."

"Đi đâu?"

"Kim Lăng."

*金陵: tên cũ của Nam Kinh

Sắc mặt Mục Nhược Thủy chợt biến đổi, cô vội vàng đọc lướt qua thư của Thiên Cơ Các, lời ít ý nhiều, ba trăm ngàn đồng bào ở Kim Lăng bị thảm sát, máu chảy thành sông. Một con đường thông với thế giới ngầm mở ngay trong thành, vô số ma vật bò ra chém giết và nuôi cổ trùng trong thành.

Một khi việc nuôi cổ trùng hoàn thành, ma đầu sinh ra từ đó tất sẽ gieo rắc tai họa khắp nhân gian.

Không chỉ vậy, hàng trăm ngàn oan hồn trong thành sẽ bị chúng dùng làm dưỡng chất, vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Thiên Cơ Các khẩn cấp truyền thư triệu tập tu sĩ đến Kim Lăng trừ yêu, siêu độ vong linh.

Nhưng đám ma tộc trong thành không phải hạng những tu sĩ bình thường có thể đối phó được, đi vào cũng chỉ là chịu chết. Vì vậy, thư chỉ gửi đến những bậc cao nhân đạo hạnh thâm sâu. Tuy nhiên, dù thế nào vẫn là chín phần chết, một phần sống, nếu tình thế chuyển biến xấu, sợ rằng sẽ là mười phần chết, một đi không trở lại.

Thiên Cơ Các đã nói rõ mức độ nguy hiểm tột cùng, không hề ép buộc.

"Sư tôn!" Mục Nhược Thủy nắm chặt cổ tay gầy gò của Phó Thanh Vi, sự tiếp xúc với những đốt ngón tay gầy guộc khiến cô ngạc nhiên, lập tức nói: "Người thực sự muốn đi Kim Lăng sao?"

Phó Thanh Vi khẽ gật đầu.

Nàng muốn kéo tấm thân tàn này đi làm một việc có ý nghĩa cuối cùng.

Mục Nhược Thủy vội vàng nói: "Vậy để em đi thu dọn hành lý."

Phó Thanh Vi nhìn theo bóng lưng cô nhanh chóng biến mất sau cánh cửa, những lời định ngăn cản lại nuốt ngược vào trong.

Cô chắc chắn sẽ đi theo nàng, dù có nói gì cũng chỉ phí công.

Phó Thanh Vi đứng dưới tán cây phủ đầy tuyết, một lớp tuyết mỏng đọng trên hành mi. Nàng ngẩng mặt lên nhìn những bông tuyết nhẹ nhàng bị gió cuốn, xoay tròn bay lượn trên không trung.

Năm ấy, Bồng Lai không có tuyết rơi, nàng cũng chưa từng được cùng sư tôn ngắm tuyết.

Cả đời này có lẽ cũng chẳng còn cơ hội nữa.

Nhưng trong ký ức sâu thẳm của sư tôn, nàng đã cùng cô chứng kiến vô số trận gió, sấm sét, mưa rào và tuyết trắng, chỉ là cô đã quên mất mà thôi.

Kiếp này, kiếp sau, hà tất phải cố chấp?

Cô sống mới là điều quan trọng nhất.

Phó Thanh Vi cuối cùng cũng mỉm cười.

Phó Thanh Vi trở về phòng, cùng Mục Nhược Thủy thu dọn hành lý.

Mục Nhược Thủy kinh ngạc phát hiện sắc mặt sư tôn vốn dĩ tái nhợt quanh năm, vậy mà nay lại có chút huyết sắc, thân thể tàn tạ dường như được nguồn sinh lực mới rót vào, như lá cây héo úa bỗng hồi sinh.

Lẽ nào là do bị nhốt trên núi quá lâu mà thành bệnh?

Không đúng lắm.

Một cảm giác bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng Mục Nhược Thủy.

Phó Thanh Vi dùng bồ câu đưa thư hồi âm cho Thiên Cơ Các, chỉ viết một chữ: "Đi."

Ngày hôm đó, Thiên Cơ Các lập tức gửi đến giấy thông hành đặc biệt, hai người thuận lợi xuống núi, thẳng tiến Kim Lăng.

Đường đi gập ghềnh, thân thể Phó Thanh Vi lại trở nên khác thường mỗi ngày, sức khỏe càng lúc càng tốt lên, sắc mặt rạng rỡ, ngay cả tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều. Điều này khiến Mục Nhược Thủy chợt nghĩ đến một từ chẳng lành: Hồi quang phản chiếu*.

*回光返照/Hồi quang phản chiếu hay Hồi dương: Cụm từ này chỉ những người đang hấp hối sắp qua đời bỗng nhiên khỏe mạnh.

Tất nhiên, nàng cố tình che giấu, sợ Mục Nhược Thủy nhận ra manh mối, nhất là ý định thực sự của nàng.

Nhưng Mục Nhược Thủy quá hiểu nàng.

Dù nàng cố gắng kìm nén đến đâu, Mục Nhược Thủy vẫn có thể nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt nàng.

Sư tôn quá kỳ lạ.

Họ không phải đang đi du ngoạn, mà là đến Kim Lăng đầy rẫy nguy hiểm.

Trước đây mỗi khi xuống núi trừ ma, nàng tuy không tỏ ra sợ hãi, nhưng cũng không có loại cảm giác... Sao mơ hồ giống như nàng rất mong chờ?!

Mục Nhược Thủy không chắc liệu có phải do cô nghĩ quá nhiều hay không.

Mười hai ngày sau, hai người đến gần Kim Lăng.

Thiên Cơ Các đã bao trọn một khách điếm lớn, làm nơi tạm trú cho những tu sĩ đến ứng chiến.

Số người tự nguyện tới đây nhiều hơn dự kiến, trong khách điếm đông nghịt những tăng nhân, đạo sĩ, tán tu, trang phục khác nhau.

Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy chưa bao giờ thấy nhiều tu sĩ cùng một lúc như vậy, thậm chí còn có cả yêu quái tu hành (yêu tu). Họ được mở mang tầm mắt không ít.

Nghĩ đến việc sau này Linh Quản Cục cũng có yêu tu, thì Thiên Cơ Các hiện tại có yêu tu cũng chẳng phải chuyện gì lạ lùng.

"Quán chủ Cơ, Đạo trưởng Mục, đây là phòng của hai vị."

Vì đến muộn, phòng ốc eo hẹp, hai người buộc phải ở chung một phòng.

Giặc ngoại xâm trước mắt, Phó Thanh Vi đương nhiên không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này.

Mục Nhược Thủy cũng chẳng có tâm trạng mà chiếm lợi từ sư tôn.

Họ ở khách điếm hai ngày, trong thời gian đó, có không ít người được khuyên rời đi.

Ma vật trong Kim Lăng ngày càng mạnh, Thiên Cơ Các dựa vào nồng độ ma khí đo lường được mà liên tục nâng cao tiêu chuẩn cho người tiến vào thành.

Tu sĩ trừ yêu diệt ma không ngại cái chết, nhưng cũng không cần thiết phải hi sinh vô nghĩa.

Đến ngày thứ ba, trong khách điếm chỉ còn lại khoảng một trăm người, đều là những người xuất chúng nhất trong giới tu hành hiện nay.

Lúc này, người của Thiên Cơ Các tìm đến Mục Nhược Thủy.

Mục Nhược Thủy: "?"

Cô xưa nay ít nói, nhưng lần này cũng không nhịn được lên tiếng: "Thực lực của ta không đủ sao?"

Người của Thiên Cơ Các vội nói:

"Đạo hữu Mục hiểu lầm rồi. Kiếm thuật của đạo hữu xuất thần nhập hóa, đương nhiên có thể đứng trong hàng ngũ này. Chỉ là......"

"Chỉ là gì?"

"Bồng Lai Quán chỉ có Quán chủ Cơ và đạo hữu, nếu hai vị đều vào thành, mà trong thành lại nguy hiểm vạn phần...... nếu có gì bất trắc......"

Người kia mím môi, thấp giọng nói tiếp:

"Bồng Lai...... sẽ không còn ai nữa."

"Đã như vậy, tôi càng phải cùng sư tôn đồng sinh cộng tử."

Người của Thiên Cơ Các khuyên không được, đành bất lực nói: "Tôi đi mời Quán chủ Cơ đến vậy."

Quán chủ Cơ Phó Thanh Vi bước vào, ngồi xuống bên cạnh Mục Nhược Thủy, hỏi: "Có chuyện gì?"

Người của Thiên Cơ Các trình bày ý định, mong Phó Thanh Vi khuyên nhủ Mục Nhược Thủy.

Người trẻ tuổi dễ bồng bột, không hiểu rằng bảo tồn thực lực mới là quan trọng nhất. Cô còn trẻ, tương lai của Bồng Lai Quán còn trông chờ vào cô để phát triển.

Nếu cả hai thầy trò đều chết tại Kim Lăng, vậy thì sau này, Thiên Cơ Các làm sao dám đối mặt với hai chữ Bồng Lai nữa đây?

Phó Thanh Vi đưa tay xoa đầu Mục Nhược Thủy, dịu dàng nói: "Đồ nhi của ta tính tình cố chấp, thôi thì mọi người cứ thuận theo ý em ấy đi."

Người của Thiên Cơ Các: "......"

Chẳng lẽ kẻ phá hoại đôi uyên ương này lại là bọn họ sao?

"Tôi xin cáo từ, Quán chủ Cơ."

Phó Thanh Vi nắm tay Mục Nhược Thủy trở về phòng.

Mục Nhược Thủy tiện tay đóng cửa, Phó Thanh Vi ngồi xuống bàn rót trà.

Mục Nhược Thủy giấu đi ánh mắt dò xét, hỏi: "Sư tôn vì sao không khuyên em?"

Phó Thanh Vi khẽ thở dài: "Ta đang định khuyên đây."

"Cái gì?"

"Em đừng vào thành." Nàng nghiêm túc nói.

"Vì sao?"

"Tình hình trong thành phức tạp, biến đổi khôn lường. Ta sợ không bảo vệ được em."

"Em đã trưởng thành rồi, không cần sư tôn bảo vệ nữa." Mục Nhược Thủy quan sát sắc mặt nàng, chậm rãi nói: "Ngược lại, thân thể sư tôn vẫn chưa khỏe hẳn, chi bằng ở lại khách điếm chờ em."

"Không được."

"Tại sao?"

"Ta là Quán chủ của một đạo quán, lẽ ra phải lấy thân làm gương."

Nói xong, cả hai đều trầm mặc.

Phó Thanh Vi không thích hợp nói những lời đạo lý này.

Nàng cũng không giỏi nói dối trước mặt Mục Nhược Thủy, chỉ cần chọc nhẹ là thủng ngay.

Làm sao bây giờ?

Mục Nhược Thủy đúng lúc lên tiếng: "Sư tôn không cần khuyên nữa, em đã quyết rồi."

Phó Thanh Vi chỉ có thể im lặng, thầm thở phào trong lòng.

Nàng biết Mục Nhược Thủy sẽ không nghe theo, nên khuyên răn chỉ là hình thức. Nhưng nàng đã nghĩ ra cách khác để ngăn cô lại.

Trên bầu trời Kim Lăng, ma khí ngùn ngụt bốc lên, nhuộm đỏ cả vầng trăng đang treo lơ lửng.

Trong thành, lũ ma vật đang bước vào giai đoạn tàn sát điên cuồng nhất.

Khách điếm có thêm người mới đến, nhưng số người bị khuyên rời đi cũng không ít.

Ma khí ngày một đậm đặc, những ai còn lại đều là những bậc đạo hạnh thâm sâu, có thể nhìn thấy ma khí ngưng tụ thành hình. Ai nấy đều nặng trĩu lo âu.

Cứ tiếp tục thế này, e rằng dù có lấy mạng ra lấp vào cũng chưa chắc ngăn nổi tên ma đầu kia xuất thế.

Nhưng nếu vào thành lúc này, lũ ma vật còn chưa thôn tính xong, một khi hợp lực đối phó với bọn họ, cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Không thể chờ thêm nữa." Một người nói, "Dù trong thành có hàng vạn ma vật, chúng ta há lại sợ chết, không dám xông vào sao?"

"Phải!"

Mọi người trong khách điếm đồng thanh hưởng ứng.

Phó Thanh Vi ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng máu treo trên bầu trời, sắc mặt trầm lặng.

Quả thực, không thể chờ thêm nữa.

Tên ma đầu này e rằng không kém gì "Chiết Chi" trong tương lai. Nếu để nó hoàn toàn nuốt chửng tất cả, dù là cửa thành Kim Lăng hay toàn bộ tu sĩ ở đây, cũng không ai có thể ngăn cản nó nữa.

Thiên Cơ Các triệu tập toàn bộ tu sĩ tại khách điếm mở cuộc họp khẩn cấp.

Cuối cùng, tất cả cùng nhất trí lập tức tiến vào thành.

Người dẫn đầu lần này cũng là nhân vật quan trọng của Thiên Cơ Các, địa vị tương đương với "Phó Cục trưởng" của đời sau.

Sau khi bố trí xong tuyến đường vào thành, cô đứng giữa mọi người, trầm giọng nói:

"Mong rằng tất cả chúng ta đều có dũng khí để chiến thắng, cùng với quyết tâm hy sinh vì đại nghĩa."

"Thề chết tiêu diệt ma tộc!"

Ánh mắt của tất cả tu sĩ có mặt đều kiên định.

Một khi đã không quay đầu mà tiến đến chân thành Kim Lăng, thì cũng đồng nghĩa với việc sớm đặt sinh tử ngoài tầm mắt.

Thời gian vào thành được ấn định vào sáng sớm ngày mai.

Lúc giải tán, trời đã về chiều.

Khách điếm đã chuẩn bị bữa tối, mọi người dùng cơm xong, phần lớn trở về phòng nghỉ ngơi để dưỡng sức, chỉ có một số ít đứng lặng ngoài trời, nhìn thế gian lần cuối cùng.

Phó Thanh Vi gọi khách điếm mang lên một vò rượu, hai cái ly, cùng Mục Nhược Thủy đối ẩm.

Mục Nhược Thủy nhìn nàng rót rượu cho mình, khẽ nói:

"Sư tôn, em có chút sợ hãi."

"Sợ điều gì?"

"Không biết nữa, chỉ thấy bất an."

"Sau ngày mai, chúng ta có chết không?"

"Em sợ chết sao?"

"Không. Em chỉ sợ không thể sống sót để gặp lại người."

Bàn tay cầm bình rượu của Phó Thanh Vi khựng lại, nàng nhẹ giọng nói: "Sẽ không đâu. Chỉ cần em còn sống, ta cũng sẽ còn sống sót."

Dù chỉ là trong ký ức của em.

"Sư tôn......"

Mục Nhược Thủy như thể quay về thời thơ ấu, vô thức đứng lên, bất lực hướng về phía nàng cầu xin một cái ôm.

Phó Thanh Vi đành phải đặt bình rượu xuống, giang tay đón cô vào lòng.

Nhưng Mục Nhược Thủy đã trưởng thành, nàng ngồi thế này hoàn toàn không thể ôm trọn lấy cô, trừ khi cô ngồi lên đùi nàng.

Vậy nên hai người cùng đứng dậy, lặng lẽ ôm nhau bên cửa sổ.

Mặt Mục Nhược Thủy hướng về phía bàn ăn, ánh mắt lướt qua hai ly rượu trên đó.

Phó Thanh Vi khẽ nâng một tay, nhẹ nhàng vuốt dọc mái tóc dài, lạnh buốt sau lưng của cô gái trẻ.

Bàn tay còn lại không kìm được mà siết chặt lấy eo cô.

Tiểu Tuyết.

Tiểu Tuyết của ta.

Mục Nhược Thủy cảm nhận được cánh tay vòng quanh thắt lưng mình siết chặt hơn, cô chôn mặt vào hõm vai người phụ nữ, cũng ôm chặt lấy nàng.

Khi buông ra, cả hai đều cố gắng che giấu ánh lệ nơi khóe mắt, đến khi sắc mặt bình thường trở lại, mới cùng nở nụ cười với đối phương.

Mục Nhược Thủy cầm lấy ly rượu của mình, nói: "Sư tôn, em kính người một ly. Chúc chúng ta đều có thể bình an trở về."

Phó Thanh Vi chạm nhẹ ly với cô, chậm rãi uống cạn rượu trong ly.

Nàng nói: "Sẽ như vậy."

Mục Nhược Thủy ngửa đầu uống cạn, rất nhanh liền cảm thấy cơn chóng mặt ập tới. Cô vịn vào mép bàn, khẽ lắc đầu.

"Sư tôn, em......"

Người trước mặt cô bỗng xuất hiện thành hai bóng chồng lên nhau.

Phó Thanh Vi không ngờ thuốc lại phát tác nhanh đến vậy. Nàng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Mục Nhược Thủy, nhẹ nhàng ôm cô đặt lên giường, cởi áo khoác ngoài rồi đắp chăn cẩn thận.

Đầu ngón tay nàng lướt qua hàng chân mày tinh tế của người con gái trẻ, lưu luyến không rời.

Phó Thanh Vi đứng dậy đóng cửa sổ, trở lại xoa nhẹ hai bên thái dương. Kỳ lạ thật, sao hôm nay nàng chỉ uống một ly rượu mà đã thấy đau đầu?

Chẳng lẽ nàng thực sự đã già rồi sao rồi sao?

Nàng ngồi xuống mép giường, không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ đột ngột ập tới. Cuối cùng, nàng đành dựa vào bên cạnh Mục Nhược Thủy, ý thức dần dần chìm vào bóng tối sâu thẳm.

......

Hừng đông.

Một bóng người cao gầy ngồi dậy khỏi giường.

Người ấy lấy bộ đạo bào tay rộng màu xanh treo trên giá, nhấc thanh Tương Tư Kiếm đang đặt ngang trên bàn, rồi đi đến cửa, nhưng rồi dừng lại.

Người ấy quay lại, ngồi xuống bên giường.

Ánh mắt lưu luyến khắc sâu từng đường nét trên gương mặt người đối diện, từ hàng lông mày mảnh mai, đôi mắt nhắm yên bình, sống mũi thanh tú, đến đôi môi nhạt màu mềm mại.

Người ấy cúi xuống, chậm rãi tiến đến gần đôi môi hồng nhạt kia, nhắm mắt lại.

Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên bờ môi người phụ nữ. Khi khoảng cách chỉ còn hai, ba phân thì dừng lại.

Hai ngón tay khẽ chạm lên làn môi nhợt nhạt ấy, dừng lại thật lâu, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi chính mình.

Người ấy đứng dậy, mở cửa, sải bước rời khỏi khách điếm, không quay đầu lại.

Trước cổng Nam thành Kim Lăng.

Tại bốn cổng thành, các tu sĩ đã tập hợp, phân chia đội hình theo kế hoạch từ hôm qua.

Khi người ấy đến nơi, vừa vặn đúng giờ xuất phát, mọi người đang điểm danh.

Những đạo sĩ, tăng nhân và tán tu nhìn về phía người phụ nữ đang tiến tới. Người ấy khoác đạo bào xanh của Bồng Lai Quán, trên mặt đeo mặt nạ trừ tà dữ tợn, mấy ngày nay họ cũng đã thấy Quán chủ Cơ đeo qua. Dường như đây là biểu tượng của Bồng Lai.

Nhưng mà… tại sao chỉ có một người?

Người phụ nữ cầm kiếm trong tay, tay áo bay phấp phới, dáng hình như trúc xanh, lặng lẽ bước vào hàng ngũ dưới vô số ánh nhìn.

Sau lớp mặt nạ, cất lên một giọng nói trẻ trung đến lạ.

"Bồng Lai, Cơ Trạm Tuyết."

***

Lời tác giả:

Thuốc bổ 😭😭

Chương trước Chương tiếp
Loading...