[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C154 - Từ đầu đến cuối đều là nàng
"Nếu ta nói với em rằng, em chính là người ấy thì sao?"Bóng lưng Mục Nhược Thủy cứng đờ nơi ngưỡng cửa, cô chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang từ sau bàn sách bước ra.Ánh mắt Phó Thanh Vi không chút dao động: "Người ấy là em của tương lai, em là người ấy của quá khứ.""Người có ý gì?" Giọng Mục Nhược Thủy lạnh lùng.Phó Thanh Vi nhìn cô, nhận ra biểu cảm ấy giống hệt sư tôn của nàng. Đôi mắt nàng khẽ dao động.Mục Nhược Thủy biết nàng lại đang nhìn thấy một người khác thông qua mình, nỗi đau sâu nhất trong trái tim lại bị đâm trúng, viền mắt cô đỏ lên vì giận dữ."Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em!"Phó Thanh Vi thu lại suy nghĩ, nhẹ giọng: "Những gì ta sắp nói, dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng đều là sự thật."Khi vừa rơi vào thế giới này, nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải nói ra tất cả. Nhưng đến thời điểm này, nàng chỉ cảm thấy như tảng đá đè nặng trong lòng bỗng dưng nhẹ đi từng chút.Đây không chỉ là bí mật của riêng nàng, Cơ Trạm Tuyết có quyền biết sự thật.Cô có phải Mục Nhược Thủy hay không, nên do chính cô quyết định. Trong cuộc tình này, cô xứng đáng có một vị trí công bằng.Hai người đứng đối diện nhau trong thư phòng, không ai tiến lên cũng không ai lùi bước.Phó Thanh Vi kể lại mọi chuyện. Năm 2029, nàng gặp Đại Mục Nhược Thủy, họ yêu nhau rồi thành thân. Năm 2030, nàng vô tình rơi vào khe nứt thời không, gặp được chính cô khi còn nhỏ, đó là Cơ Trạm Tuyết bốn tuổi. Sau đó, nàng quyết định nuôi nấng cô khôn lớn.Ngoại trừ chuyện luyện cương thi, lược bỏ những chi tiết ân ái với sư tôn, mọi thứ đều được nàng kể một cách chính xác.Sắc mặt Mục Nhược Thủy liên tục thay đổi, cô lặng im hồi lâu, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu: "Nực cười."Rồi xoay người rời đi.Hình bóng Phó Thanh Vi bị cô bỏ lại trong thư phòng.Mục Nhược Thủy ôm kiếm, không ngoảnh đầu lại, lao thẳng vào kết giới trong rừng.Từng đường kiếm khí tung ra, chém thẳng vào thân cây, để lại những vết cắt lộn xộn, sâu đến tận lõi gỗ.Nực cười.Nực cười.Nực cười!Cô không phải không tin lời Phó Thanh Vi, mà chỉ cảm thấy bản thân giống như một trò đùa.Cái gì mà quá khứ, tương lai?Cái gì mà kiếp trước, kiếp này?Cô không phải là một đoạn quá khứ của ai cả! Cô là một con người bằng xương bằng thịt!Cô là Cơ Trạm Tuyết, không phải Mục Nhược Thủy!Người sư tôn yêu là Mục Nhược Thủy, không phải Cơ Trạm Tuyết.Cơ Trạm Tuyết từ nhỏ đã thông minh, ký ức sớm phát triển. Từ năm bốn tuổi, cô đã nhớ rõ mọi chuyện.Nhớ rõ cái tên "Mục" bị gạch đi trên nền tuyết năm ấy.Nhớ rõ những lần Phó Thanh Vi muốn rời khỏi thôn.Nhớ rõ ánh mắt xa lạ, lạnh lùng mà nàng từng dành cho mình.Mãi cho đến ngày khuôn mặt được vẽ hoạ tiết của cô được rửa sạch, khi nàng buột miệng gọi một tiếng "Sư tôn", khi nàng ôm chặt lấy cô mà khóc nức nở.Từ đó, nàng chưa từng buông tay cô nữa.Cả hai đã nương tựa vào nhau suốt mười tám năm.Cô vẫn luôn nghĩ rằng người sư tôn nắm lấy là chính cô. Cô vẫn luôn nghĩ rằng mình là người gần gũi nhất với nàng. Cô vẫn luôn nghĩ rằng cả đời này họ có thể bên nhau mãi mãi.Nhưng hóa ra, trái tim nàng đã mãi mãi thuộc về một người của trăm năm sau.Những gì tốt đẹp mà nàng dành cho cô, chỉ vì cô là một phần quá khứ của người đó. Mỗi lần nhìn xuyên qua cô, nàng đều đang nhớ về một người khác.Vậy Cơ Trạm Tuyết là ai?Là cái bóng hay là kẻ thay thế?Cô còn chưa sống đến trăm năm sau. Cô chưa phải Mục Nhược Thủy. Cô chưa từng yêu đương với Phó Thanh Vi của tương lai. Cô chỉ là đồ đệ của nàng.Sư tôn, trong mắt người, từ đầu đến cuối em có từng tồn tại không?Người có nhìn thấy em không? Em cũng yêu người mà.Lưỡi kiếm Tương Tư phủ đầy băng tuyết, mỗi nhát chém đều khiến làn sương trắng mịt mù bao phủ cả khu rừng.Trên bầu trời, những bông tuyết lác đác rơi xuống, ban đầu chỉ lưa thưa, nhưng dần dần càng lúc càng dày đặc, làm mờ cả tầm mắt. Trong gió và tuyết, một bóng người vẫn tiếp tục vung kiếm, từng nhát, từng nhát, không ngừng lặp lại.Đột nhiên cô ngã quỵ xuống nền tuyết, thanh trường kiếm cắm ở bên cạnh.Toàn thân cô ngã về phía sau, nằm ngửa trên tuyết trắng, tuyết biến thành nước rồi tan vào trong đôi mắt cô, từ từ trượt ra nơi khóe mắt. ......Bồng Lai Quán, thư phòng.Sau khi Mục Nhược Thủy rời đi, Phó Thanh Vi đưa tay chống lên bàn, cố giữ thăng bằng cho cơ thể đang chao đảo, rồi chậm rãi ngồi xuống ghế.Hai tay nàng ôm lấy trán.Bên ngoài không còn một chút âm thanh nào.Một người có ký ức hai kiếp, một người chỉ có ký ức một kiếp, điều này có công bằng với người sau không?Đến cả nàng cũng từng cho rằng Mục Nhược Thủy và Cơ Trạm Tuyết là hai người khác nhau, vậy Cơ Trạm Tuyết có thể chấp nhận rằng cô và Mục Nhược Thủy là cùng một người không?Cô kiêu hãnh và cứng rắn giống như sư tôn. Cô sẽ không chấp nhận.Nàng sớm đã biết điều này.Sự thành thật cũng chính là sự kết thúc.Cô sẽ không còn yêu nàng như trước nữa, sẽ quay lại ranh giới sư đồ. Lòng tự tôn của cô không cho phép mình trở thành một kẻ thay thế.Bàn tay Phó Thanh Vi khẽ áp lên lồng ngực trái của mình.Nhưng vì sao… trái tim nàng cũng đang đau đớn?*Mục Nhược Thủy từ kết giới trong rừng bước ra, ánh mắt bình tĩnh không gợn chút cảm xúc. Cô dừng lại khi thấy bóng người cao gầy đang chờ sẵn bên ngoài."Sư tôn."Phó Thanh Vi khẽ gật đầu, giọng ôn hòa, bình thản nói: "Trời không còn sớm, về nhà ăn cơm thôi."Mục Nhược Thủy cúi đầu, môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.Điều đáng buồn cười hơn nữa là vừa rồi cô còn mơ tưởng sư tôn sẽ giải thích với mình một lần nữa.Ví dụ như, những lời trong thư phòng chỉ là nói dối, hay là cô chính là cô, người khác là người khác, nàng chưa từng nhầm lẫn.Có thể như vậy không?Cô có thể tin lời nàng nữa không?Bấy nhiêu năm qua, những gì cô cảm nhận được vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Đã bao nhiêu lần nàng thất thần khi nhìn cô, đã bao nhiêu lần nàng gọi tên cô thành tên một người khác? Rốt cuộc thì càng hy vọng càng chuốc lấy nhục nhã, đến khi nào cô mới có thể nhặt lại chút tôn nghiêm đáng thương đã vỡ vụn trên mặt đất, mà đường hoàng là Cơ Trạm Tuyết?Mục Nhược Thủy đứng yên rất lâu, rồi chậm rãi ngẩng đầu hỏi: "Sư tôn xuống bếp rồi sao?"Phó Thanh Vi khoanh tay sau lưng, bước đi dọc theo con đường nhỏ: "Ta nhào bột, cắt sợi mì, nhưng chưa nấu. Ta biết giới hạn tài nấu nướng của mình."Mục Nhược Thủy lặng lẽ bước theo nàng, không dám chạm vào tà áo của nàng."Để em nấu.""Vậy thì tốt."Hai người sóng vai đi về phía đạo quán Bồng Lai, tà áo rộng tung bay theo gió đan vào nhau.Mục Nhược Thủy cúi đầu nhìn, rồi lặng lẽ nắm lấy vạt áo mình, tách ra.Buổi tối, hai người ăn một bữa mì thật thịnh soạn.Mục Nhược Thủy đứng trước cửa phòng Phó Thanh Vi, nói: "Chúc sư tôn ngủ ngon."Phó Thanh Vi đứng sau cánh cửa, đáp lại cô: "Ngủ ngon."Tiếng bước chân cô xa dần.Phó Thanh Vi không còn để tóc trên ổ khóa nữa.…... Không còn cần thiết.Mục Nhược Thủy hoàn toàn rút lui về ranh giới thầy trò. Sáng tối vấn an đúng lễ nghi, ngày thường cũng không lộ cảm xúc trên mặt.Đôi khi cô ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lẽo và xa cách.Ngày thứ hai sau hôm đó, cô bước vào thư phòng, chỉ nói một câu: "Sư tôn, từ nay có thể đừng xem em là người đó được không?""Được." Phó Thanh Vi đáp.Nói cũng lạ, Mục Nhược Thủy ngày càng giống sư tôn của nàng. Sau chuyện này, ngay cả khí chất lạnh lẽo, xa cách cũng càng giống đại sư tôn, thế nhưng số lần nàng nhầm lẫn giữa hai người lại ngày càng ít đi.Tiểu Tuyết chính là Tiểu Tuyết. Cô là Cơ Trạm Tuyết độc nhất.Không phải một đoạn quá khứ, càng không nên là cái bóng của ai.Ngày hôm sau, Mục Nhược Thủy lại đến."Sư tôn có bao nhiêu đồ đệ?""Chỉ có em.""Vậy em là duy nhất sao?""Đúng vậy."Mục Nhược Thủy chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt nàng, gối đầu lên đầu gối nàng.Phó Thanh Vi khẽ rủ mi mắt xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc vương bên tai cô, giống như nàng từng làm khi cô còn nhỏ."Tiểu Tuyết mãi mãi là đồ đệ của sư tôn.""Vi sư biết."Ngón tay thon dài của nàng lướt từ má xuống cằm cô, như đang âu yếm một chú mèo nhỏ.Mục Nhược Thủy khẽ dụi mặt vào lòng bàn tay nàng, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.Cô hít một hơi thật sâu, không để lộ cảm xúc, rồi lặng lẽ rút lui, đứng dậy nói: "Em đi nấu cơm đây, sư tôn muốn ăn gì vào buổi trưa?""Nấu một món canh là được, còn lại tùy em.""Vậy em đi đây."Mục Nhược Thủy đi lùi đến cửa, tiện tay khép cửa thư phòng lại.Phó Thanh Vi cầm bút thật lâu, giọt mực loang ra trên trang giấy, nàng buông bút, thay giấy mới, nhưng phải mất một lúc lâu sau mới nhớ ra mình định viết gì.*Phó Thanh Vi vốn nghĩ rằng tình cảm này sẽ chấm dứt sau biến cố ấy.Ban ngày, Mục Nhược Thủy kiểm soát bản thân vô cùng hoàn hảo, đến cả ánh mắt cũng không còn chút tham luyến.Thế nhưng, có một đêm, Phó Thanh Vi không ngủ được, vô thức đi đến trước cửa phòng cô, rồi lại nghe thấy âm thanh quen thuộc.Đêm nay không trăng, bóng tối bao trùm vạn vật.Nàng đứng bên cửa sổ, qua khe hở chỉ có thể thấy bóng dáng mờ ảo trên giường, tiếng rên rỉ bị đè nén không ngừng vang lên từ trong phòng.Phó Thanh Vi nghiêng người tựa vào bức tường bên cửa sổ, nghe trọn vẹn toàn bộ quá trình.Bao gồm cả khoảng lặng thật dài sau khi kết thúc.Và cả tiếng cô đứng dậy, lặng lẽ dọn dẹp.Cô vẫn yêu nàng.Chỉ là đã học được cách giấu đi.......Năm 1936, đêm giao thừa.Đây là đêm giao thừa đầu tiên từ khi trưởng thành, mà Mục Nhược Thủy thực sự cảm thấy mình đã là một người lớn.Thu dọn đèn thỏ, ăn xong bữa cơm giao thừa, Phó Thanh Vi bày sẵn ghế trúc và bàn nhỏ, hâm nóng một bình rượu, để sẵn hai cái ly, rồi gọi Mục Nhược Thủy cùng uống.Mục Nhược Thủy ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng rót rượu cho mình, cảm thấy vừa mừng vừa lo: "Sư tôn, em thực sự có thể uống sao?"Phó Thanh Vi nói: "Em đã là người lớn rồi, có thể uống."Phiền não của người trưởng thành tạm thời được phép quên đi trong ngày này.Mục Nhược Thủy nâng ly rượu lên: "Nhưng mà tửu lượng của em không tốt.”
Lần trước uống xong còn nằm mơ nữa.""Em uống chậm một chút, say rồi ta sẽ dìu em về phòng."Mục Nhược Thủy uống cạn."......" Phó Thanh Vi nói: "Nếu còn như vậy nữa thì không được uống tiếp.""Chỉ thử một chút thôi."Mục Nhược Thủy ngạc nhiên nói: "Hình như không còn đắng như trước nữa."Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Đó là vì trong lòng em đã có quá nhiều cay đắng.Người cô đơn uống rượu trong sân nay đã thành hai người.Mục Nhược Thủy quả nhiên uống say, lần này uống nhiều hơn lần trước, say đến mức bất tỉnh nhân sự. Phó Thanh Vi vừa mới đỡ cô dậy, cô liền mềm nhũn như một vũng nước, không thể điều khiển nổi tay chân.Phó Thanh Vi không còn cách nào khác, đành phải bế cô lên, đưa về phòng ngủ.Nàng giúp cô cởi giày và áo ngoài, dùng khăn nóng lau tay và cổ, đỡ gáy cô, để cô tựa đầu lên gối thoải mái hơn.Làm xong tất cả, Phó Thanh Vi hơi đổ mồ hôi, kéo chăn đắp kỹ cho Mục Nhược Thủy, rồi xoay người bước ra ngoài."Sư tôn......" Trên giường truyền đến tiếng thì thầm, người phụ nữ trẻ đang ngủ say hơi nhíu mày, khóe mắt ươn ướt.Phó Thanh Vi đứng yên hướng về phía giường một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.Nàng uống cũng không ít, nhưng tửu lượng đã được rèn luyện, thông thường không dễ say. Vẫn nhớ lần đầu tiên uống rượu, nàng uống liền mấy ly, chóng mặt hoa mắt, phải gắng hết sức mới về được phòng.Lúc tỉnh lại, quần áo trên người không cánh mà bay, tất cả đều bị nàng ném lên đầu giường. Trong những mảnh ký ức vụn vặt, khi say nàng đã mở hộp chứa Phản Hồn Hương, ngửi mùi hương của sư tôn, rồi tự giải quyết. Vì không tỉnh táo, còn tưởng là sư tôn, làm rất mãnh liệt.May mà lúc đó nàng và Mục Nhược Thủy đã phân phòng ngủ riêng.Nếu để đứa trẻ thấy được, hậu quả thật khó lường.Từ đó về sau, Phó Thanh Vi rất ít khi uống đến mức say, luôn khống chế bản thân ở ranh giới, ít nhất có thể giữ lại phần lớn lý trí.Phó Thanh Vi bốn mươi tuổi khẽ xoa xoa đôi mày đau nhức. Dù tửu lượng có tăng, nhưng cơ thể cũng không còn như trước, uống nhiều là đau đầu.Bình rượu lạnh trong sân cứ để đấy đã, mai thu dọn sau.Phó Thanh Vi trở về phòng, cởi giày, nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.Ngày hôm sau tỉnh dậy, sân viện đã được Mục Nhược Thủy dọn sạch, bữa sáng cũng chuẩn bị xong, còn có một chén canh giải rượu.Thời gian bước sang năm 1937, Mục Nhược Thủy hai mươi ba tuổi, thời gian của Phó Thanh Vi ngày càng gấp gáp hơn.Quỷ Thị mở cửa, quản sự của Tam Tài Phảng vẫn giữ nguyên câu trả lời cũ:
"Không có ai hỏi thăm về những nguyên liệu đó."Toàn bộ hàng tồn duy nhất cũng đã bị Phó Thanh Vi mua hết.Trong hai loại nguyên liệu hiếm còn thiếu, Tam Tài Phảng vừa nhận được một loại, còn chưa kịp ấm tay đã bị Quán chủ Cơ của Bồng Lai Quán lấy đi.Phó Thanh Vi hỏi: "Những nguyên liệu này có chỗ nào khác thu mua không?”Quản sự tự tin nói: "Không tính Thiên Cơ… Tam Tài Phảng tự hào nói rằng, nơi khác có thể chỉ có một hai loại, nhưng ở Tam Tài Phảng, chắc chắn là đầy đủ nhất."Hắn thầm nghĩ: Quán chủ, ngài chẳng phải sắp thu thập đủ rồi sao?Phó Thanh Vi: "Hoặc là có loại nào có thể thay thế không?"Quản sự nói: "Quán chủ Cơ, kẻ bất tài này chỉ phụ trách mua bán, hoàn toàn không hiểu gì về trận pháp. Ngài thông thạo Kỳ Môn Ngũ Hành, đạo hạnh thâm sâu, chắc chắn hiểu rõ hơn ta rất nhiều."Phó Thanh Vi khẽ bấm khớp ngón tay trong tay áo rộng của mình, ánh mắt sau lớp mặt nạ dường như mất đi tiêu cự vì một cơn hoảng loạn bất chợt."Phiền quản sự rồi.""Quán chủ đi thong thả, đạo hữu Mục, hẹn gặp lại." Quản sự vẫn tự mình tiễn hai người xuống thuyền.Hai người sóng vai gấp gáp rời khỏi Quỷ Thị."Sư tôn, người sao vậy?" Mục Nhược Thủy bước theo, cảm thấy nàng như đang đuổi theo thứ gì đó, vô cùng nôn nóng."Không có gì."Phó Thanh Vi đột nhiên dừng lại, đứng yên và hít sâu, rồi nói: "Em có muốn đi dạo đâu không? Vi sư đi cùng em."Mục Nhược Thủy chỉ lo cho nàng, đâu còn tâm trạng dạo phố.Cô lắc đầu: "Không, để lần sau đi."Phó Thanh Vi lại đổi ý: "Chúng ta đi dạo một chút đi. Mua ít đồ ăn vặt, chẳng phải em thích ăn quà vặt sao?""Đó là chuyện hồi nhỏ rồi.""Cứ coi như là ta muốn ăn đi."Bọn họ không còn nhiều "lần sau" nữa.Mục Nhược Thủy bị nhét đầy một giỏ đồ ăn, giống hệt lần đầu tiên họ đến Cẩm Thành năm đó, dạo trên con phố đã từng đi qua.Hôm sau, hai người trở về Bồng Lai Quán.Phó Thanh Vi đóng cửa trong thư phòng, chỉ khi ăn cơm mới chịu ra ngoài. Trên bàn sách rải rác những tờ giấy nhàu nát, Mục Nhược Thủy còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị Phó Thanh Vi ném vào lửa thiêu rụi."Ta nghĩ ra rồi!"Mục Nhược Thủy lập tức đẩy cửa thư phòng: "Sư tôn nghĩ ra điều gì?"Phó Thanh Vi lấy tay che đi mảnh giấy trên bàn, nói: "Không có gì."Nàng nghĩ ra cách thay thế nguyên liệu cuối cùng còn thiếu trong trận pháp.Trận pháp luyện cương thi cổ xưa, chỉ riêng Phản Hồn Hương và Bích Hàn Tê đã thất truyền trong thời hiện đại, Ma Thiên Đức không thể nào gom đủ nhiều nguyên liệu như vậy, nhưng hắn vẫn luyện bé gái thành một cương thi. Điều đó có nghĩa là trận pháp luyện cương thi có thể cải tiến, không nhất thiết phải dùng đầy đủ tất cả nguyên liệu, có thể chỉ cần hai ba loại chính, phần còn lại có thể thay thế.Nếu vậy, manh mối về nguyên liệu không còn giá trị nữa. Chỉ cần thu thập một hai loại không quá khó, ai cũng có thể làm được.Rốt cuộc là ai đã luyện ra ngài ấy?Mục Nhược Thủy gọi: "Sư tôn, ăn cơm thôi."Phó Thanh Vi than thở: "Lại đến giờ cơm rồi."Ba bữa một ngày, ba bữa rồi lại ba bữa, cứ thế từng ngày trôi qua."Sư tôn cảm thấy đồ nhi nấu ăn không ngon sao?""Sao có thể chứ? Vi sư ăn cả đời cũng không chán." Phó Thanh Vi hất tay đẩy bản vẽ xuống đất, thuận tay vứt ra một lá bùa lửa, lập tức thiêu thành tro tàn.Nàng nhìn chằm chằm vào đống tro đen trên mặt đất, nhíu mày."Sư tôn?""Ừ, tới đây."Mục Nhược Thủy đợi nàng bước ra ngoài rồi mới giơ tay đóng cửa lại.Năm nay bọn họ không đi xa, vẫn luôn ở Bồng Lai Quán trên núi. Phó Thanh Vi cố ý dành tất cả thời gian còn lại để ở bên cô.Rau trong vườn lại đến mùa thu hoạch, Phó Thanh Vi hái một ít ớt mang về, nhân lúc thời tiết tốt đem ra phơi. Nhưng vừa bước vào sân, nàng lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.Giống như máu của một người đã bị chảy cạn, nồng đậm đến đáng sợ.Mục Nhược Thủy không thấy đâu."Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết!"Phó Thanh Vi đẩy mạnh từng cánh cửa, từng cánh cửa một. Mùi máu càng lúc càng đậm, nhưng không thấy bóng người."Tiểu Tuyết!"Phó Thanh Vi lớn tiếng gọi, một mình đứng giữa sân viện trống trải, cơn hoảng loạn chưa từng có ập đến.Nỗi sợ hãi về việc luyện cương thi đã bao trùm nàng từ rất lâu."Cơ Trạm Tuyết, em ở đâu——"Nàng chạy về phía cổng lớn đang chìm trong sương mù, nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói yếu ớt:"Sư tôn......"Sương mù bên ngoài tràn vào cửa, Phó Thanh Vi gần như không nhìn rõ con đường phía trước. Trên mặt đất có một vệt máu bị kéo lê, đỏ tươi như thể ai đó đã đổ hết máu của mình xuống nền đá.Nàng men theo vệt máu đi tới.Cơ Trạm Tuyết ngồi tựa vào cột hành lang của đạo quán, một con dao găm cắm sâu vào ngực, chỉ còn lộ ra chuôi dao. Máu trào ra nhuộm đỏ cả thân thể cô."Tiểu Tuyết!"Phó Thanh Vi nhào đến, ôm lấy khuôn mặt đẫm máu của cô, nước mắt lã chã rơi xuống: "Không...... Ta không muốn...... Ta không muốn......""Sư tôn......"Cơ Trạm Tuyết khó nhọc nâng tay lên, Phó Thanh Vi vội vàng nắm chặt lấy bàn tay phải của cô."Em sẽ không chết đâu, đừng sợ, ta sẽ cứu em.""Nhưng mà, sư tôn......"Cơ Trạm Tuyết cúi đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống, cuốn theo cả vết máu trên khuôn mặt.Ánh mắt của cô rơi xuống vết dao trên ngực mình.Phó Thanh Vi nhìn theo, và thấy... chính hai tay nàng đang nắm chặt lấy chuôi dao găm đó.Máu nhuộm đỏ bàn tay nàng.Cơ Trạm Tuyết khóc nức nở, đôi mắt tràn đầy đau thương."Người giết em...... chính là người, sư tôn."Hai tay Phó Thanh Vi run lên, nàng buông lỏng ngón tay, và con dao găm nhuốm máu rơi xuống đất, vang lên một tiếng lạnh lẽo."Không——!"Tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp phòng ngủ.Phó Thanh Vi co chân đạp mạnh, giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.Toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn trong nỗi sợ hãi, tay chân lạnh buốt.Các mạch máu liên kết với tim đều co giật, kéo theo từng cơn đau nhức.Nàng nghiêng người ôm lấy ngực mình, phải một lúc lâu sau mới có thể chống tay vào mép giường, chậm rãi ngồi dậy.Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Ánh trăng trải dài khắp sân viện, tĩnh lặng mà an yên.Từ hiện đại đến tương lai, nàng đã vô số lần nhìn thấy hậu viện của Bồng Lai Quán.Vì bản sao mà nàng đã dựng nên, chúng chẳng khác gì so với ở hậu thế, chỉ trừ một điều duy nhất.Sau khi cơn đau âm ỉ nơi tim dịu xuống, Phó Thanh Vi đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, chậm rãi bước ra sân, dừng lại ở vị trí trung tâm của mảnh đất.——Ở đây thiếu một cỗ quan tài.Trong Bồng Lai Quán của thời hiện đại, nơi này có một cỗ quan tài đá. Chính trong quan tài đó, Phó Thanh Vi đã gặp cô. Mục Nhược Thủy từng nằm trong cỗ quan tài ấy, bị luyện thành cương thi.Tay nàng rơi xuống độ cao ngang eo, nhẹ nhàng vuốt ve khoảng không, nơi lẽ ra có cỗ quan tài trong tương lai.Từ đầu đến cuối, nàng như thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương ấy.Vậy rốt cuộc là ai đã luyện cương thi, ai đã đặt trận pháp ngay tại hậu viện của Bồng Lai Quán?Bồng Lai Quán không chỉ có chủ, mà còn có kết giới, chỉ có nàng và Mục Nhược Thủy mới có thể mở ra.Mục Nhược Thủy hoàn toàn không hiểu về trận pháp. Nếu loại trừ cô ra, chỉ còn một người duy nhất.Dù có kẻ nào có thể xông qua kết giới, thì người còn lại chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn kẻ đó luyện cương thi trên chính đồ đệ của mình ngay trong Bồng Lai Quán.Huống hồ, Bồng Lai Quán luôn hòa nhã với người đời, chưa từng kết thù oán với ai.Mục Nhược Thủy tài giỏi và thông minh, hiếm có đối thủ trong giới tu hành, ai lại có thù hận sâu nặng với cô, đến mức vượt ngàn dặm đến bắt cô để luyện thành cương thi?Kẻ đó làm sao có thể chắc chắn rằng cô có thể chịu đựng được nỗi đau khi bị luyện thành cương thi mà không chết, cuối cùng trở thành cương thi mạnh nhất thiên hạ?Bây giờ, chỉ còn một người, người đã thu thập gần như toàn bộ nguyên liệu luyện cương thi, dù còn thiếu một loại thì cũng đã tìm ra thứ thay thế.Người đó tinh thông trận pháp.Người đó có một đồ đệ một lòng trung thành, dù có bảo cô bước vào quan tài, cô cũng cam tâm tình nguyện.Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều hội đủ.Người đó chính là nàng.Nàng rất muốn gặp lại thê tử của mình, nhưng nếu Cơ Trạm Tuyết không chết, thê tử nàng sẽ không tồn tại.Tuyết và nước không thể cùng tồn tại, nàng chỉ có thể chọn một.Vì vậy, nàng đã chọn thê tử của mình, và giết đi người đồ đệ luôn kề cận bên nàng.Tay Phó Thanh Vi lướt nhẹ qua khoảng không, như thể đang chạm vào một cỗ quan tài vô hình. Ánh mắt nàng chăm chú dừng lại trong hư vô.Không sao cả. Nếu tất cả những điều này vẫn chưa đủ, nàng có thể tìm ra thêm bằng chứng khác.Những ký ức như thủy triều ập đến, ùa về từ nơi sâu thẳm.Sau khi Mục Nhược Thủy tỉnh lại, cô chỉ gần gũi với nàng, chỉ chấp nhận hơi thở (khí tức) của nàng, khao khát máu của nàng.Chỉ có máu của nàng mới có thể áp chế sợi chỉ đỏ trong cơ thể cô.Tại sao lại như vậy?Đáp án đã sớm được tiết lộ.Tâm thức của Phó Thanh Vi từ lâu đã từ chối suy ngẫm về chuyện luyện cương thi. Nàng để thời gian từng ngày trôi qua, ôm theo một tia hy vọng mong manh, mong rằng hung thủ là một người khác.Nàng có thể giả vờ như mọi thứ thuận theo tự nhiên, nàng có thể dốc toàn lực để ngăn cản nó xảy ra, hoặc có thể biện minh rằng bản thân rốt cuộc không thể thay đổi lịch sử.Như vậy, nàng sẽ không phải gánh lấy tội nghiệt luyện cương thi.Không cần phải... để Cơ Trạm Tuyết chết dưới tay nàng.Giờ đây, sự thật đã bày ra trước mắt, tiềm thức như sóng trào núi lở, ồ ạt đổ ập vào đầu nàng trong cơn bùng nổ thông tin.Không có ai khác. Từ đầu đến cuối, hung thủ chỉ có nàng mà thôi.Trong sân viện lạnh lẽo như nước, người phụ nữ chậm rãi bước đến dưới hiên nhà, dựa lưng vào cột hành lang, ngồi sụp xuống vì kiệt sức.Nàng đưa hai tay lên, che lấy gương mặt mình.Những giọt nước mắt lấp lánh tràn qua kẽ tay, rơi xuống, không cách nào ngăn lại.Làm sao có thể là ta?Làm sao ta có thể vì một người trong tương lai, mà tự tay giết đi người của hiện tại, kẻ vẫn còn đang sống sờ sờ?***Lời tác giả:Mỗi ngày viết truyện, tim đau từng chút từng chút một. [Khóc bù lu bù loa]
Lần trước uống xong còn nằm mơ nữa.""Em uống chậm một chút, say rồi ta sẽ dìu em về phòng."Mục Nhược Thủy uống cạn."......" Phó Thanh Vi nói: "Nếu còn như vậy nữa thì không được uống tiếp.""Chỉ thử một chút thôi."Mục Nhược Thủy ngạc nhiên nói: "Hình như không còn đắng như trước nữa."Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Đó là vì trong lòng em đã có quá nhiều cay đắng.Người cô đơn uống rượu trong sân nay đã thành hai người.Mục Nhược Thủy quả nhiên uống say, lần này uống nhiều hơn lần trước, say đến mức bất tỉnh nhân sự. Phó Thanh Vi vừa mới đỡ cô dậy, cô liền mềm nhũn như một vũng nước, không thể điều khiển nổi tay chân.Phó Thanh Vi không còn cách nào khác, đành phải bế cô lên, đưa về phòng ngủ.Nàng giúp cô cởi giày và áo ngoài, dùng khăn nóng lau tay và cổ, đỡ gáy cô, để cô tựa đầu lên gối thoải mái hơn.Làm xong tất cả, Phó Thanh Vi hơi đổ mồ hôi, kéo chăn đắp kỹ cho Mục Nhược Thủy, rồi xoay người bước ra ngoài."Sư tôn......" Trên giường truyền đến tiếng thì thầm, người phụ nữ trẻ đang ngủ say hơi nhíu mày, khóe mắt ươn ướt.Phó Thanh Vi đứng yên hướng về phía giường một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.Nàng uống cũng không ít, nhưng tửu lượng đã được rèn luyện, thông thường không dễ say. Vẫn nhớ lần đầu tiên uống rượu, nàng uống liền mấy ly, chóng mặt hoa mắt, phải gắng hết sức mới về được phòng.Lúc tỉnh lại, quần áo trên người không cánh mà bay, tất cả đều bị nàng ném lên đầu giường. Trong những mảnh ký ức vụn vặt, khi say nàng đã mở hộp chứa Phản Hồn Hương, ngửi mùi hương của sư tôn, rồi tự giải quyết. Vì không tỉnh táo, còn tưởng là sư tôn, làm rất mãnh liệt.May mà lúc đó nàng và Mục Nhược Thủy đã phân phòng ngủ riêng.Nếu để đứa trẻ thấy được, hậu quả thật khó lường.Từ đó về sau, Phó Thanh Vi rất ít khi uống đến mức say, luôn khống chế bản thân ở ranh giới, ít nhất có thể giữ lại phần lớn lý trí.Phó Thanh Vi bốn mươi tuổi khẽ xoa xoa đôi mày đau nhức. Dù tửu lượng có tăng, nhưng cơ thể cũng không còn như trước, uống nhiều là đau đầu.Bình rượu lạnh trong sân cứ để đấy đã, mai thu dọn sau.Phó Thanh Vi trở về phòng, cởi giày, nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.Ngày hôm sau tỉnh dậy, sân viện đã được Mục Nhược Thủy dọn sạch, bữa sáng cũng chuẩn bị xong, còn có một chén canh giải rượu.Thời gian bước sang năm 1937, Mục Nhược Thủy hai mươi ba tuổi, thời gian của Phó Thanh Vi ngày càng gấp gáp hơn.Quỷ Thị mở cửa, quản sự của Tam Tài Phảng vẫn giữ nguyên câu trả lời cũ:
"Không có ai hỏi thăm về những nguyên liệu đó."Toàn bộ hàng tồn duy nhất cũng đã bị Phó Thanh Vi mua hết.Trong hai loại nguyên liệu hiếm còn thiếu, Tam Tài Phảng vừa nhận được một loại, còn chưa kịp ấm tay đã bị Quán chủ Cơ của Bồng Lai Quán lấy đi.Phó Thanh Vi hỏi: "Những nguyên liệu này có chỗ nào khác thu mua không?”Quản sự tự tin nói: "Không tính Thiên Cơ… Tam Tài Phảng tự hào nói rằng, nơi khác có thể chỉ có một hai loại, nhưng ở Tam Tài Phảng, chắc chắn là đầy đủ nhất."Hắn thầm nghĩ: Quán chủ, ngài chẳng phải sắp thu thập đủ rồi sao?Phó Thanh Vi: "Hoặc là có loại nào có thể thay thế không?"Quản sự nói: "Quán chủ Cơ, kẻ bất tài này chỉ phụ trách mua bán, hoàn toàn không hiểu gì về trận pháp. Ngài thông thạo Kỳ Môn Ngũ Hành, đạo hạnh thâm sâu, chắc chắn hiểu rõ hơn ta rất nhiều."Phó Thanh Vi khẽ bấm khớp ngón tay trong tay áo rộng của mình, ánh mắt sau lớp mặt nạ dường như mất đi tiêu cự vì một cơn hoảng loạn bất chợt."Phiền quản sự rồi.""Quán chủ đi thong thả, đạo hữu Mục, hẹn gặp lại." Quản sự vẫn tự mình tiễn hai người xuống thuyền.Hai người sóng vai gấp gáp rời khỏi Quỷ Thị."Sư tôn, người sao vậy?" Mục Nhược Thủy bước theo, cảm thấy nàng như đang đuổi theo thứ gì đó, vô cùng nôn nóng."Không có gì."Phó Thanh Vi đột nhiên dừng lại, đứng yên và hít sâu, rồi nói: "Em có muốn đi dạo đâu không? Vi sư đi cùng em."Mục Nhược Thủy chỉ lo cho nàng, đâu còn tâm trạng dạo phố.Cô lắc đầu: "Không, để lần sau đi."Phó Thanh Vi lại đổi ý: "Chúng ta đi dạo một chút đi. Mua ít đồ ăn vặt, chẳng phải em thích ăn quà vặt sao?""Đó là chuyện hồi nhỏ rồi.""Cứ coi như là ta muốn ăn đi."Bọn họ không còn nhiều "lần sau" nữa.Mục Nhược Thủy bị nhét đầy một giỏ đồ ăn, giống hệt lần đầu tiên họ đến Cẩm Thành năm đó, dạo trên con phố đã từng đi qua.Hôm sau, hai người trở về Bồng Lai Quán.Phó Thanh Vi đóng cửa trong thư phòng, chỉ khi ăn cơm mới chịu ra ngoài. Trên bàn sách rải rác những tờ giấy nhàu nát, Mục Nhược Thủy còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị Phó Thanh Vi ném vào lửa thiêu rụi."Ta nghĩ ra rồi!"Mục Nhược Thủy lập tức đẩy cửa thư phòng: "Sư tôn nghĩ ra điều gì?"Phó Thanh Vi lấy tay che đi mảnh giấy trên bàn, nói: "Không có gì."Nàng nghĩ ra cách thay thế nguyên liệu cuối cùng còn thiếu trong trận pháp.Trận pháp luyện cương thi cổ xưa, chỉ riêng Phản Hồn Hương và Bích Hàn Tê đã thất truyền trong thời hiện đại, Ma Thiên Đức không thể nào gom đủ nhiều nguyên liệu như vậy, nhưng hắn vẫn luyện bé gái thành một cương thi. Điều đó có nghĩa là trận pháp luyện cương thi có thể cải tiến, không nhất thiết phải dùng đầy đủ tất cả nguyên liệu, có thể chỉ cần hai ba loại chính, phần còn lại có thể thay thế.Nếu vậy, manh mối về nguyên liệu không còn giá trị nữa. Chỉ cần thu thập một hai loại không quá khó, ai cũng có thể làm được.Rốt cuộc là ai đã luyện ra ngài ấy?Mục Nhược Thủy gọi: "Sư tôn, ăn cơm thôi."Phó Thanh Vi than thở: "Lại đến giờ cơm rồi."Ba bữa một ngày, ba bữa rồi lại ba bữa, cứ thế từng ngày trôi qua."Sư tôn cảm thấy đồ nhi nấu ăn không ngon sao?""Sao có thể chứ? Vi sư ăn cả đời cũng không chán." Phó Thanh Vi hất tay đẩy bản vẽ xuống đất, thuận tay vứt ra một lá bùa lửa, lập tức thiêu thành tro tàn.Nàng nhìn chằm chằm vào đống tro đen trên mặt đất, nhíu mày."Sư tôn?""Ừ, tới đây."Mục Nhược Thủy đợi nàng bước ra ngoài rồi mới giơ tay đóng cửa lại.Năm nay bọn họ không đi xa, vẫn luôn ở Bồng Lai Quán trên núi. Phó Thanh Vi cố ý dành tất cả thời gian còn lại để ở bên cô.Rau trong vườn lại đến mùa thu hoạch, Phó Thanh Vi hái một ít ớt mang về, nhân lúc thời tiết tốt đem ra phơi. Nhưng vừa bước vào sân, nàng lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.Giống như máu của một người đã bị chảy cạn, nồng đậm đến đáng sợ.Mục Nhược Thủy không thấy đâu."Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết!"Phó Thanh Vi đẩy mạnh từng cánh cửa, từng cánh cửa một. Mùi máu càng lúc càng đậm, nhưng không thấy bóng người."Tiểu Tuyết!"Phó Thanh Vi lớn tiếng gọi, một mình đứng giữa sân viện trống trải, cơn hoảng loạn chưa từng có ập đến.Nỗi sợ hãi về việc luyện cương thi đã bao trùm nàng từ rất lâu."Cơ Trạm Tuyết, em ở đâu——"Nàng chạy về phía cổng lớn đang chìm trong sương mù, nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói yếu ớt:"Sư tôn......"Sương mù bên ngoài tràn vào cửa, Phó Thanh Vi gần như không nhìn rõ con đường phía trước. Trên mặt đất có một vệt máu bị kéo lê, đỏ tươi như thể ai đó đã đổ hết máu của mình xuống nền đá.Nàng men theo vệt máu đi tới.Cơ Trạm Tuyết ngồi tựa vào cột hành lang của đạo quán, một con dao găm cắm sâu vào ngực, chỉ còn lộ ra chuôi dao. Máu trào ra nhuộm đỏ cả thân thể cô."Tiểu Tuyết!"Phó Thanh Vi nhào đến, ôm lấy khuôn mặt đẫm máu của cô, nước mắt lã chã rơi xuống: "Không...... Ta không muốn...... Ta không muốn......""Sư tôn......"Cơ Trạm Tuyết khó nhọc nâng tay lên, Phó Thanh Vi vội vàng nắm chặt lấy bàn tay phải của cô."Em sẽ không chết đâu, đừng sợ, ta sẽ cứu em.""Nhưng mà, sư tôn......"Cơ Trạm Tuyết cúi đầu, hai hàng nước mắt chảy xuống, cuốn theo cả vết máu trên khuôn mặt.Ánh mắt của cô rơi xuống vết dao trên ngực mình.Phó Thanh Vi nhìn theo, và thấy... chính hai tay nàng đang nắm chặt lấy chuôi dao găm đó.Máu nhuộm đỏ bàn tay nàng.Cơ Trạm Tuyết khóc nức nở, đôi mắt tràn đầy đau thương."Người giết em...... chính là người, sư tôn."Hai tay Phó Thanh Vi run lên, nàng buông lỏng ngón tay, và con dao găm nhuốm máu rơi xuống đất, vang lên một tiếng lạnh lẽo."Không——!"Tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp phòng ngủ.Phó Thanh Vi co chân đạp mạnh, giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng.Toàn thân nàng đổ mồ hôi lạnh, trái tim đập loạn trong nỗi sợ hãi, tay chân lạnh buốt.Các mạch máu liên kết với tim đều co giật, kéo theo từng cơn đau nhức.Nàng nghiêng người ôm lấy ngực mình, phải một lúc lâu sau mới có thể chống tay vào mép giường, chậm rãi ngồi dậy.Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Ánh trăng trải dài khắp sân viện, tĩnh lặng mà an yên.Từ hiện đại đến tương lai, nàng đã vô số lần nhìn thấy hậu viện của Bồng Lai Quán.Vì bản sao mà nàng đã dựng nên, chúng chẳng khác gì so với ở hậu thế, chỉ trừ một điều duy nhất.Sau khi cơn đau âm ỉ nơi tim dịu xuống, Phó Thanh Vi đứng dậy, khoác thêm áo ngoài, chậm rãi bước ra sân, dừng lại ở vị trí trung tâm của mảnh đất.——Ở đây thiếu một cỗ quan tài.Trong Bồng Lai Quán của thời hiện đại, nơi này có một cỗ quan tài đá. Chính trong quan tài đó, Phó Thanh Vi đã gặp cô. Mục Nhược Thủy từng nằm trong cỗ quan tài ấy, bị luyện thành cương thi.Tay nàng rơi xuống độ cao ngang eo, nhẹ nhàng vuốt ve khoảng không, nơi lẽ ra có cỗ quan tài trong tương lai.Từ đầu đến cuối, nàng như thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương ấy.Vậy rốt cuộc là ai đã luyện cương thi, ai đã đặt trận pháp ngay tại hậu viện của Bồng Lai Quán?Bồng Lai Quán không chỉ có chủ, mà còn có kết giới, chỉ có nàng và Mục Nhược Thủy mới có thể mở ra.Mục Nhược Thủy hoàn toàn không hiểu về trận pháp. Nếu loại trừ cô ra, chỉ còn một người duy nhất.Dù có kẻ nào có thể xông qua kết giới, thì người còn lại chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn kẻ đó luyện cương thi trên chính đồ đệ của mình ngay trong Bồng Lai Quán.Huống hồ, Bồng Lai Quán luôn hòa nhã với người đời, chưa từng kết thù oán với ai.Mục Nhược Thủy tài giỏi và thông minh, hiếm có đối thủ trong giới tu hành, ai lại có thù hận sâu nặng với cô, đến mức vượt ngàn dặm đến bắt cô để luyện thành cương thi?Kẻ đó làm sao có thể chắc chắn rằng cô có thể chịu đựng được nỗi đau khi bị luyện thành cương thi mà không chết, cuối cùng trở thành cương thi mạnh nhất thiên hạ?Bây giờ, chỉ còn một người, người đã thu thập gần như toàn bộ nguyên liệu luyện cương thi, dù còn thiếu một loại thì cũng đã tìm ra thứ thay thế.Người đó tinh thông trận pháp.Người đó có một đồ đệ một lòng trung thành, dù có bảo cô bước vào quan tài, cô cũng cam tâm tình nguyện.Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, tất cả đều hội đủ.Người đó chính là nàng.Nàng rất muốn gặp lại thê tử của mình, nhưng nếu Cơ Trạm Tuyết không chết, thê tử nàng sẽ không tồn tại.Tuyết và nước không thể cùng tồn tại, nàng chỉ có thể chọn một.Vì vậy, nàng đã chọn thê tử của mình, và giết đi người đồ đệ luôn kề cận bên nàng.Tay Phó Thanh Vi lướt nhẹ qua khoảng không, như thể đang chạm vào một cỗ quan tài vô hình. Ánh mắt nàng chăm chú dừng lại trong hư vô.Không sao cả. Nếu tất cả những điều này vẫn chưa đủ, nàng có thể tìm ra thêm bằng chứng khác.Những ký ức như thủy triều ập đến, ùa về từ nơi sâu thẳm.Sau khi Mục Nhược Thủy tỉnh lại, cô chỉ gần gũi với nàng, chỉ chấp nhận hơi thở (khí tức) của nàng, khao khát máu của nàng.Chỉ có máu của nàng mới có thể áp chế sợi chỉ đỏ trong cơ thể cô.Tại sao lại như vậy?Đáp án đã sớm được tiết lộ.Tâm thức của Phó Thanh Vi từ lâu đã từ chối suy ngẫm về chuyện luyện cương thi. Nàng để thời gian từng ngày trôi qua, ôm theo một tia hy vọng mong manh, mong rằng hung thủ là một người khác.Nàng có thể giả vờ như mọi thứ thuận theo tự nhiên, nàng có thể dốc toàn lực để ngăn cản nó xảy ra, hoặc có thể biện minh rằng bản thân rốt cuộc không thể thay đổi lịch sử.Như vậy, nàng sẽ không phải gánh lấy tội nghiệt luyện cương thi.Không cần phải... để Cơ Trạm Tuyết chết dưới tay nàng.Giờ đây, sự thật đã bày ra trước mắt, tiềm thức như sóng trào núi lở, ồ ạt đổ ập vào đầu nàng trong cơn bùng nổ thông tin.Không có ai khác. Từ đầu đến cuối, hung thủ chỉ có nàng mà thôi.Trong sân viện lạnh lẽo như nước, người phụ nữ chậm rãi bước đến dưới hiên nhà, dựa lưng vào cột hành lang, ngồi sụp xuống vì kiệt sức.Nàng đưa hai tay lên, che lấy gương mặt mình.Những giọt nước mắt lấp lánh tràn qua kẽ tay, rơi xuống, không cách nào ngăn lại.Làm sao có thể là ta?Làm sao ta có thể vì một người trong tương lai, mà tự tay giết đi người của hiện tại, kẻ vẫn còn đang sống sờ sờ?***Lời tác giả:Mỗi ngày viết truyện, tim đau từng chút từng chút một. [Khóc bù lu bù loa]