[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C148 - Chưa ngày nào trôi qua mà ta không nhớ người ấy



Cơ thể thiếu nữ dán chặt vào nàng từ phía sau, hương thơm nhàn nhạt phảng phất truyền đến.

Phó Thanh Vi cúi đầu, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra khỏi eo mình. Mục Nhược Thủy liền xoay người ra trước mặt, hai tay vòng ra sau lưng nàng.

"Có được không~"

Mục Nhược Thủy mười bốn tuổi, chiều cao ngang với chóp mũi của nàng, dung mạo ngày càng xinh đẹp. Dưới mái tóc đen nhánh, đôi mày tự nhiên không cần trang điểm đã mang sắc xanh như dãy núi xa, đôi mắt đen nhánh, trở nên trầm lắng hơn so với lúc nhỏ, lại càng thêm trong trẻo, sáng ngời.

Môi mỏng, sắc hồng nhạt tự nhiên.

Quan trọng nhất là, cô và sư tôn ngày càng giống nhau.

Đây là thời thiếu nữ thơ ngây không ai biết đến của sư tôn, Phó Thanh Vi từng muốn chứng kiến, nhưng khi ngày ngày ở bên cô, lòng nàng lại dâng lên những cảm xúc khó tả.

Nàng mất vài giây để đè nén cảm giác chua xót trong lòng, cố gắng bình tĩnh, dịu dàng nói: "Dạo trước chẳng phải vừa ngủ cùng rồi sao?"

Năm Mục Nhược Thủy tám tuổi, sau khi Bồng Lai Quán sửa xong gian phòng ở hậu viện, Phó Thanh Vi yêu cầu cô ngủ riêng.

Mục Nhược Thủy khóc mấy ngày liền, nhìn thấy nàng là mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt. Phó Thanh Vi đành nhượng bộ, cho phép cô lấy các lý do như tiến bộ trong tu luyện, tinh thông kiếm thuật, tài nấu nướng vượt bậc... để cách vài ngày lại ôm gối vào phòng nàng, tiếp tục ngủ chung.

Cứ như thế suốt bốn năm, đến khi Mục Nhược Thủy mười hai tuổi, đón kì kinh nguyệt đầu tiên, Phó Thanh Vi dù thế nào cũng không thể chiều theo tính bướng bỉnh của cô nữa, buộc phải chia phòng.

Mục Nhược Thủy lớn hơn, cũng không còn hay khóc, huống hồ khóc lóc quá mức cũng thật mất mặt. Khi kế này không còn dùng được, cô liền hành động một cách trẻ con, bỏ nhà ra đi.

Mà chiêu này, lần nào cũng thắng.

Chỉ là phải chú ý đến tần suất, dùng quá nhiều cũng có lúc mất hiệu quả.

Mục Nhược Thủy tựa đầu lên vai nàng, nói: "Đó là ở khách điếm bên ngoài, lại còn chia thành hai cái chăn. Giờ về nhà rồi, em muốn ngủ cùng sư tôn. Chỉ tối nay thôi, được không? Sư tôn~"

Tiếng làm nũng của thiếu nữ vang lên bên tai, hơi thở nóng ấm phả vào vành tai Phó Thanh Vi.

"Người đã lâu không ôm em rồi, có phải người không còn thích Tiểu Tuyết nữa không?"

Tiểu Tuyết.

Phải, cô chính là Tiểu Tuyết.

Là đứa trẻ do chính tay nàng nuôi lớn.

Phó Thanh Vi chợt tỉnh táo sau một thoáng thất thần, nàng vươn tay ôm lấy tấm lưng gầy mảnh mai của thiếu nữ, nói: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau."

"Dạ." Dù sao vẫn sẽ có lần sau.

Mục Nhược Thủy hơi ngẩng cằm, khẽ hôn lên má nàng.

Sau khi lớn lên, Phó Thanh Vi không cho cô hôn tùy tiện nữa. Mục Nhược Thủy không hiểu vì sao, nhưng biết rằng nàng không muốn, thế nên vừa hôn xong liền chạy mất.

"Em đi nấu cơm!"

Bóng dáng cô như một cơn gió lướt vào bếp.

Thanh kiếm sau lưng vẫn chưa tháo xuống, vì chạy quá nhanh nên chuôi kiếm bị vướng vào khung cửa, suýt nữa bị kéo bật ngược lại.

Phó Thanh Vi bật cười, giơ tay chạm vào nơi vẫn còn lưu hương thơm trên má, khóe môi dần dần thu lại ý cười.

Hai người về sớm, vẫn kịp ăn cơm trưa.

Tài nấu nướng của Mục Nhược Thủy ngày càng tiến bộ, từ hai năm trước, Phó Thanh Vi đã được thưởng thức những món hợp khẩu vị mình.

Lần này lại là một quãng thời gian xa nhà, vừa ăn miếng đầu tiên, Phó Thanh Vi luôn phải dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục cầm đũa.

Mục Nhược Thủy chống cằm ngồi bên cạnh, đợi nàng ăn miếng thứ hai rồi mới động đũa.

Buổi trưa hai người về phòng nghỉ ngơi, chiều lại cùng nhau ở thư phòng.

Mục Nhược Thủy tùy ý lật xem sách trên giá, Phó Thanh Vi ngồi trước bàn vẽ.

Lần này ra ngoài Mục Nhược Thủy quên mua thêm sách giải trí, buồn chán vô cùng, bèn kéo ghế ngồi bên cạnh, hai tay chống má, nhìn Phó Thanh Vi chầm chậm hạ bút phác họa bóng lưng của một người phụ nữ.

Một tay đặt sau lưng, tóc đen dài quá eo, tay áo rộng bị gió thổi lay động.

Người trong tranh vô tình, người ngắm tranh hữu ý.

Phó Thanh Vi vẽ chính là bóng lưng của Mục Nhược Thủy ngày hôm ấy, khi cô rời khỏi Linh Quản Cục.

Những ký ức ấy đã khắc sâu trong tâm trí nàng, chưa từng có một giây một phút nào lãng quên.

Cho dù đó là chuyện của mười năm trước.

Mục Nhược Thủy bước đến bên nàng, điều chỉnh tầm nhìn rõ ràng, tò mò hỏi: "Đây là ai?"

Phó Thanh Vi mỉm cười, trong mắt ẩn hiện ý cười xen lẫn nước mắt: "Người ấy là đạo lữ của ta."

"Đạo lữ nghĩa là gì?"

"Là thê tử."

Mục Nhược Thủy nhớ rất rõ, từ khi cô còn rất nhỏ, sư tôn đã từng nói, nàng và thê tử của mình đã chia xa.

"Đã lâu như vậy, người vẫn còn nhớ đến người đó sao?"

"Chưa ngày nào trôi qua mà ta không nhớ đến người ấy."

Mục Nhược Thủy vươn tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi xuống từ hàng mi của nàng, nói: "Người đó nhất định cũng đang nhớ người."

Cả buổi chiều, Phó Thanh Vi ở trong thư phòng, còn Mục Nhược Thủy thì vào kết giới trong rừng luyện kiếm, hết lần này đến lần khác, chỉ mong có thể mượn kiếm pháp để giải tỏa cảm giác khó chịu âm ỉ trong lòng.

Lúc mới học vẽ, Phó Thanh Vi chỉ vẽ mỗi Cơ Trạm Tuyết. Khi tay nghề dần khá hơn, trong tranh bắt đầu xuất hiện một người phụ nữ khác.

Và nàng vẽ người ấy ngày càng nhiều hơn.

Hóa ra đó là thê tử của sư tôn.

Mục Nhược Thủy đã sớm biết nàng từng thành thân, có người thương. Nhưng chuyện ấy dường như đã bị năm tháng chôn vùi, cho đến hôm nay mới một lần nữa hiện lên trong lòng cô.

— Tại sao không đi tìm người ấy?

— Bởi vì người ấy không có trên thế gian này.

Hồi tưởng lại cuộc trò chuyện trong thư phòng, Mục Nhược Thủy đột nhiên nhận ra, vào khoảnh khắc ấy, cô đã nảy sinh một ý nghĩ đen tối đáng sợ.

Cô vui mừng vì thê tử của sư tôn đã không còn.

Nhận thức này khiến cô hốt hoảng, vội vàng rời khỏi thư phòng, chạy vào rừng.

Sư tôn đã mất đi người ấy, nên giờ chỉ có cô bên cạnh nàng, sau này cũng chỉ có cô mà thôi.

Mục Nhược Thủy ngồi ngay lối vào kết giới, nghiền ngẫm những suy nghĩ đó hết lần này đến lần khác, mãi đến khi niềm vui sướng xấu xa ấy dần biến thành sự tiếc nuối và đau lòng.

Thê tử của sư tôn, chính là sư nương của cô.

Cô không thể vui mừng vì một bi kịch, mà nên cảm thấy đau xót vì nỗi đau chia cách âm dương của họ, đồng thời phải đối xử với sư tôn tốt hơn gấp bội.

Ừm, tối nay nên làm thêm một món ngon.

Mục Nhược Thủy ra khỏi kết giới, thuận tay bắt một con thú rừng mang về, làm một bữa tối thịnh soạn.

Dù đã bao năm qua, mỗi khi nhắc đến sư tôn, Phó Thanh Vi vẫn yếu mềm như vậy. May thay, nàng đã học được cách không để bản thân chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực. Trong bữa cơm, nàng không ngớt lời khen ngợi tài nấu nướng của Mục Nhược Thủy.

Hai thầy trò đều rất vui vẻ.

Cho đến tận lúc đi ngủ.

Có người vui, cũng có người lo.

Phó Thanh Vi vừa vén chăn nằm xuống, một cơ thể thiếu nữ ấm áp lập tức áp sát vào, vẫn là kiểu ôm chặt như gấu túi lúc nhỏ.

Bây giờ cô đã lớn, vóc dáng gần bằng nàng, cả người có thể cuốn lấy tay chân Phó Thanh Vi không chừa chỗ nào.

Hương thơm mê người trên cơ thể thiếu nữ không chừa một kẽ hở nào mà xâm nhập vào hơi thở của nàng.

Không phải là nàng có suy nghĩ gì với một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, mà là Mục Nhược Thủy đã dần trưởng thành. Cô nữ quả nữ ngủ chung một giường, cuối cùng vẫn là không thích hợp.

Nàng là người đã lập gia đình.

Quả còn xanh non của thiếu nữ áp lên cánh tay nàng, Phó Thanh Vi khó khăn lắm mới rút được tay phải ra, còn lại thì chẳng thể động đậy.

"Tỷ tỷ~" Giọng nói trong trẻo, mang theo âm cuối kéo dài, tiếng làm nũng ngọt ngào của thiếu nữ như khoan vào tai nàng.

Phó Thanh Vi nhắm mắt, chỉ muốn biến thành một cái xác vô tri vô giác.

"Người nói chuyện với em đi mà."

"Em muốn nói gì?" Phó Thanh Vi vẫn nằm bất động.

Mục Nhược Thủy hơi nới lỏng tay, ngẩng đầu nhìn lên chiếc cằm mượt mà của nàng, chậm rãi rướn tới gần.

Phó Thanh Vi cảm nhận được hơi thở ấm áp phả lên má mình, lập tức mở mắt, đưa tay ra chắn, ngăn cô lại: "Chẳng phải đã nói không được hôn ta sao?"

"Ai bảo người không chịu để ý đến em." Mục Nhược Thủy thản nhiên tìm được cái cớ hợp lý.

"Chú ý giọng điệu của em khi nói chuyện."

"Người đối với em quá xa lạ, hồi nhỏ đâu có như vậy."

Cô vừa tỏ ra đáng thương, Phó Thanh Vi liền không biết phải làm sao, dù gì thì nàng cũng là người có lỗi trước. Trước tiên, nàng gạt chân cô đang vắt lên người mình xuống, giữ một khoảng không gian đủ để thở, sau đó mới bình tĩnh nói: "Em đã lớn rồi, không thể như hồi bé được nữa."

"Rõ ràng em vẫn chưa phải người lớn mà." Hơn nữa, dù bao nhiêu tuổi, cô cũng muốn dính lấy nàng.

"Một năm nữa là đến tuổi cập kê rồi." Phó Thanh Vi cố ý dùng giọng điệu vui vẻ.

"Nhưng mà em còn lâu mới trở thành người lớn."

"Chỗ nào?"

"Ở đây."

Tay Phó Thanh Vi bị nắm lấy và áp lên ngực Mục Nhược Thủy.

Nàng hoàn toàn không phòng bị, đến khi kịp phản ứng thì đã bị cô dẫn dắt, ấn xuống mấy lần.

Mục Nhược Thủy: "Nhỏ quá, đúng không?"

Bộ não Phó Thanh Vi lập tức tràn ngập tín hiệu lỗi, cảnh báo kêu loạn xạ, hoàn toàn mất khả năng xử lý: "Em......"

Hai người ngày ngày bên nhau, Phó Thanh Vi một tay nuôi cô lớn lên, chỉ có mỗi đối phương bên cạnh. Ngay cả những bài giảng về giáo dục giới tính cũng do nàng dạy, Mục Nhược Thủy không có chút dè dặt nào với nàng, cứ thế nắm lấy tay nàng, để nàng cảm nhận mấy vòng.

Các khớp ngón tay Phó Thanh Vi cứng đờ, hơi cong lại, cố sức rút tay về.

"Sau này sẽ lớn thôi." Giọng nàng như đang mộng du, chính bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

"Bao lâu nữa?"

"Sắp rồi."

"Có lớn hơn của người không?"

"Sẽ lớn hơn."

"Sao người biết?"

"...... Đừng nói về chủ đề này nữa." Gốc tai Phó Thanh Vi đỏ bừng, như thể máu dồn hết lên đó.

"Ồ." Mục Nhược Thủy cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đường cong đầy đặn của nàng, đầy mong chờ hỏi: "Vậy em có thể sờ một chút không?"

"Không được!"

Phó Thanh Vi kéo chăn trùm kín đầu cô, lạnh giọng nói: "Ngủ ngay đi!"

Mục Nhược Thủy nghe lời nhưng cũng không hoàn toàn nghe lời. Cô dập tắt ý định sờ soạng, nhưng lập tức vòng tay chân chặt hơn, vùi mặt vào hõm cổ nàng, không an phận cọ qua cọ lại, cứ như vừa hít phải cỏ mèo.

Phó Thanh Vi càng lúc càng kiên định với quyết định chia phòng ngủ, sáng mai trời vừa sáng sẽ đuổi Mục Nhược Thủy về phòng, lần sau dù có làm nũng thế nào cũng không được vào nữa!

Có lẽ vì quanh năm chỉ ở bên Phó Thanh Vi, nên chuyện tình cảm, Mục Nhược Thủy hiểu biết khá muộn, các cô gái bình thường ở tuổi trăng tròn đều hiểu thế nào là thụ thụ bất thân. Vốn dĩ cô đã chậm chạp trong chuyện tình cảm, nay càng thêm bạo gan, chỉ biết quấn lấy nàng không rời.

Bây giờ cô mới mười bốn, Phó Thanh Vi còn có thể thờ ơ. Nhưng đợi đến khi cô hai mươi, vóc dáng ngang ngửa nàng, liệu nàng còn giữ được bình tĩnh không?

Trước khi chuyện đó xảy ra, nàng nhất định phải sửa lại thói quen này của cô.

Phó Thanh Vi túm lấy gáy cô, kéo cái đầu đang cọ lung tung ra, nghiêm giọng cảnh cáo: "Còn vậy nữa thì về phòng mình ngủ đi."

"Đồ nhi không dám nữa."

Mục Nhược Thủy quan sát sắc mặt nàng, lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi.

"......"

Phó Thanh Vi thở dài, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Phó Thanh Vi nhắm mắt lại trước.

Lâu thật lâu sau, trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, nàng cảm giác có thứ gì đó mềm mại in lên má mình.

Bên gối vang lên hơi thở đều đặn của một người khác, tràn đầy mãn nguyện.

Ánh trăng trải dài trên mép giường, Phó Thanh Vi hơi nghiêng đầu, chìm sâu vào giấc ngủ.

*

Buổi sáng, Mục Nhược Thủy đến thư phòng đọc sách, nhìn thấy bức tranh kia được treo trước giá sách bên tay trái. Cô đứng trước tranh một lúc, cúi người bái lạy sư nương đã khuất.

Từ đó, bức tranh ấy luôn ở lại thư phòng.

Mỗi khi quét dọn giá sách, cô cũng tiện tay lau sạch bụi trên tranh, giữ cho người ấy lúc nào cũng sạch sẽ tinh tươm.

Giấy vẽ dễ ố vàng, dễ mục nát, nhưng bức tranh này lúc nào cũng như mới, bởi vì cứ cách một thời gian, Phó Thanh Vi lại vẽ một bức khác thay vào, càng ngày nét bút càng chân thực hơn.

Nhiều năm sau, khi cuối cùng đã hiểu được tình yêu, Mục Nhược Thủy nhìn lại bức tranh ấy, chỉ thấy một tình cảm càng ngày càng sâu đậm, vững chãi như núi cao biển rộng, không thể vượt qua.

Nhưng hiện tại, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi, ngây ngô nhìn bức tranh, vừa thấy chua xót, vừa có chút buồn bực, phần nhiều là đau lòng.

......

Luyện kiếm xong từ khu rừng, Mục Nhược Thủy trở về, nhìn thấy Phó Thanh Vi đứng ngay cửa, hai tay khoanh sau lưng, dáng người thẳng tắp như cây trúc xanh.

"Để vi sư kiểm tra kết quả tu luyện của em dạo này."

Mục Nhược Thủy lập tức như đối diện với đại địch.

"Sư tôn, đừng mà!"

"Không được cũng phải được." Phó Thanh Vi mỉm cười, "Nếu trong nửa canh giờ mà không ra khỏi trận, ta sẽ vào bếp."

"......"

"Nào, thử tấn công ta đi." Giọng nói dịu dàng của Phó Thanh Vi như yêu nữ mê hoặc.

Mục Nhược Thủy cắn răng, nắm chặt chuôi Tương Tư Kiếm sau lưng.

"Đừng sợ khó, lúc nào em cũng ngại thử, vậy thì làm sao đánh bại được ta?" Phó Thanh Vi hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén, "Ừm? Nắm chặt kiếm rồi nhỉ, vậy thì bắt đầu thôi."

Mục Nhược Thủy vừa nhìn thấy tay áo nàng phất lên, hai luồng kim quang từ trong tay áo bắn ra, bàn tay nắm chặt kiếm của cô lập tức siết chặt hơn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con dị thú hiện ra từ ánh sáng vàng lao về phía mình.

Cô lập tức lăn một vòng né tránh, nhưng một con dị thú khác đã xuất hiện sau lưng cô như đã tiên liệu từ trước, vung móng vuốt đè mạnh lên vai cô.

Phó Thanh Vi: "Không cần sợ làm nó bị thương, dùng chút sức lực đi."

Lực đè trên vai Mục Nhược Thủy đột nhiên nặng xuống, thanh kiếm trong tay cô cũng bị ghim chặt xuống đất, không tài nào động đậy.

Thiếu nữ bật ra một tiếng rên khẽ.

Lúc trước, Phó Thanh Vi chỉ có thể bày ảo ảnh trận, nhưng sau mười năm tu vi tiến bộ vượt bậc, thật giả khó phân, nếu người trong trận vẫn tưởng đây là ảo cảnh, e rằng sẽ bị xé thành từng mảnh, chết không còn lại chút dấu vết.

Nàng trao Tương Tư Kiếm cho Mục Nhược Thủy, vì giờ đây nàng hầu như không còn cần dùng đến kiếm nữa.

Phó Thanh Vi phủi nhẹ tay áo: "Để A Kim và A Ngân giúp em luyện tập, ta vào trong ngủ một lát."

Phía sau, Mục Nhược Thủy gào lên oán trách: "Em ghét trận pháp!!!"

Đáp lại cô là một tiếng cười nhẹ nhàng đầy ý vị.

Bóng dáng Phó Thanh Vi khuất sau cánh cửa, để lại cô đối đầu với hai con dị thú không thể giết ngay trước cửa, không thể tiến vào.

Hai con dị thú, một vàng một bạc, lấy màu sắc để phân biệt. Một chuyên về hệ hỏa, một chuyên về hệ mộc.

Mục Nhược Thủy vừa thoát khỏi móng vuốt của A Kim, dưới chân đã xuất hiện dây leo mọc lên như được gió xuân hỗ trợ, chỉ trong chớp mắt, sắc xanh tràn ngập khắp núi rừng.

Dị thú màu vàng mở miệng phun ra một luồng khí nóng, mộc sinh hỏa, trước mắt Mục Nhược Thủy lập tức biến thành biển lửa bừng bừng cháy rực.

Trong cơn nguy cấp, Mục Nhược Thủy lập tức ném ra một lá bùa hệ thổ, dựng lên bức tường đất ngăn chặn ngọn lửa, tạm thời ngăn không cho nó lan ra.

Hơi nóng thiêu đốt khiến cô đổ mồ hôi như mưa.

Trong trận pháp, dị thú không thể bị tiêu diệt, cô phải tìm được trận nhãn của kết giới.

Tựa lưng vào tường đất, Mục Nhược Thủy nhìn hai con dị thú vàng bạc lại một lần nữa phối hợp lao về phía mình, thanh kiếm trong tay bừng lên ánh sáng trắng.

Cô thật sự ghét trận pháp!!!

Trong đạo quán.

Phó Thanh Vi canh giờ, vừa vặn thức dậy, đi ra giếng nước trong sân múc nước rửa tay, quay người nhấc bước, đang định vào bếp trổ tài.

Cánh cửa gỗ hậu viện khẽ mở ra.

Mục Nhược Thủy bước vào, đầu tóc rối bù, gương mặt đen nhẻm vì bị ám khói, trông y hệt như vừa đi đào than xong, mép áo còn bị cháy sém một góc. Cô nhìn chằm chằm vào bước chân của Phó Thanh Vi, nghiêm giọng: "Người không được vào!"

Phó Thanh Vi nhìn cánh cửa bếp ngay trong tầm mắt, tiếc nuối thở dài.

Nàng nói: "Được rồi, ta không vào. Nhưng trước tiên em đi tắm trước, có được không?"

Mục Nhược Thủy: "Em tự đun nước."

Phó Thanh Vi: "Ta đã đun sẵn rồi, yên tâm, ngoài cái đó ra thì ta không đụng vào gì khác."

Mục Nhược Thủy vào bếp kiểm tra, quả nhiên chỉ có một nồi nước nóng, những thứ khác vẫn nguyên vẹn, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

May mà cô về kịp lúc.

Phó Thanh Vi tựa vào cửa, không tiếc lời khen ngợi: "Chỉ mất có nửa canh giờ, tiến bộ hơn lần trước nhiều rồi."

Mục Nhược Thủy lặng lẽ lấy từ trong ngực ra hai tờ hình nhân giấy nhỏ ra, trả lại cho nàng. Phó Thanh Vi cất vào trong tay áo.

Chỉ với hai tấm bùa giấy mỏng manh như vậy mà giam được cô nửa canh giờ. Nếu thực sự giao thủ với sư tôn, có lẽ cô vĩnh viễn không thể chạm tới một góc áo của nàng.

Nhưng Mục Nhược Thủy chưa bao giờ có ý định vượt qua sư tôn. Cô hy vọng nàng vĩnh viễn mạnh mẽ, vĩnh viễn không thể chạm tới, nhưng lại sẵn sàng cúi xuống nhìn cô, dùng ánh mắt dịu dàng ấy mà chạm vào gương mặt cô.

Giống như lúc này.

"Mèo nhỏ, em làm sao mà dơ thế này?” Phó Thanh Vi dịu dàng lau đi vệt bụi trên chóp mũi cô, giọng điệu cũng mềm mại như động tác của nàng.

"Em ghét trận pháp." Mục Nhược Thủy lẩm bẩm, hàng mi khẽ nâng lên, lặng lẽ nhìn sư tôn vì câu nói này của mình mà ánh mắt cong cong, tràn đầy vui vẻ.

Thật ra, cô có cố tình để bản thân trông thảm hại một chút.

Chỉ một chút xíu thôi.

"Đi nào, dẫn em đi tắm."

Ngày trước tất nhiên không có điều kiện tắm vòi sen như bây giờ, nước đun mỗi lần chỉ đủ đổ vào miột thùng gỗ, Mục Nhược Thủy ngồi trong đó lau mình, còn Phó Thanh Vi thì đứng bên cửa sổ nói chuyện với cô.
U
"Trên núi sau đạo quán có một mạch suối nước nóng, ta định thuê thợ đào ra, xây một hồ tắm. Lúc đó em tắm cũng tiện hơn."

"Sư tôn không tắm sao?"

"Ta...... tất nhiên cũng sẽ tắm, nhưng ta nghĩ em sẽ thích hơn."

"Sư tôn quyết định là được."

"...... Ừ." Phó Thanh Vi nghĩ bụng: Nhất định phải tắm riêng.

"Sư tôn, vào đây một chút đi." Giọng Mục Nhược Thủy trầm xuống.

"Em mặc xong đồ chưa?"

"Mặc rồi."

Phó Thanh Vi yên tâm đẩy cửa bước vào.

Thiếu nữ đứng nghiêng người trong bóng tối, vóc dáng yểu điệu đã lộ rõ. Những đường cong mảnh mai vừa nhú lên được bao bọc trong một chiếc yếm thêu họa tiết uyên ương.

Phó Thanh Vi bình tĩnh nói: "Sao em chỉ mặc yếm mà lại gọi ta vào?"

Mục Nhược Thủy xoay người lại, ngay trước mặt nàng cởi dây buộc yếm.

Lớp vải duy nhất che chắn trên người cô trượt xuống.

"Sư tôn, người xem, em có phải đã lớn hơn một chút không?"

"......"

Người hỏi thì đầy mong đợi, người bị hỏi thì hoàn toàn câm nín.

Bị bắt mặc lại quần áo xong, Mục Nhược Thủy ra ngoài nấu cơm, còn Phó Thanh Vi thì đứng bên cạnh kiên nhẫn khuyên nhủ.

"Dù là ta, em cũng không thể tùy tiện cởi đồ."

"Tại sao?"

"Không có tại sao cả, người lớn không được tùy tiện cởi đồ, đây là quy tắc trong thế giới người trưởng thành."

"Em không hiểu."

"Em lại biến thành Siri rồi."

Mục Nhược Thủy vẫn không hiểu, dường như sự e thẹn của cô cũng phát triển chậm hơn người thường một chút. May mà cô chỉ gần gũi với một mình Phó Thanh Vi, chỉ cởi đồ trước mặt một mình nàng, vẫn có thể từ từ dạy bảo.

Phó Thanh Vi chỉ mong đến năm cô hai mươi tuổi, đừng tùy tiện khoả thân trước mặt nàng, đừng nửa đêm leo lên giường nàng nữa.

*

Lần này xuống núi, hai người đi đến những nơi xa hơn.

Mười năm qua, nhân gian chiến sự liên miên, dân chúng lầm than, ma khí nhân cơ hội mà bành trướng. Thực lực của yêu ma hiện nay đã không thể so sánh với lúc trước nữa.

Bản thân Phó Thanh Vi vẫn có thể đối phó dễ dàng, nhưng theo tin tức từ Thiên Cơ Các, số lượng tu sĩ bỏ mạng trong những năm gần đây đã gia tăng đáng kể.

Nàng và Mục Nhược Thủy đồng hành trừ yêu diệt ma, bé con ngày xưa giờ đây không còn gây vướng víu hay luôn trốn sau lưng nàng nữa, không chỉ có thể hỗ trợ nàng, đôi khi còn có thể một mình tác chiến.

Nhưng theo thời gian cô càng ngày càng lớn, chuyện phân công hành động là điều không thể tránh khỏi.

Nuôi con mới hiểu lòng cha mẹ.

Mỗi lần tách ra, Phó Thanh Vi lại vô cùng lo lắng, lại không có điện thoại để liên lạc, thế nên nàng dày công nghiên cứu ra một thuật pháp mới.

Mục Nhược Thủy luyện kiếm xong trở về, thấy Phó Thanh Vi đang đứng trong sân, cười nói với cô: "Tiểu Tuyết, lại đây một chút."

Cô vừa nhìn thấy hình nhân giấy nhỏ trong tay nàng là đã sợ hãi, chỉ hận không thể lập tức quay đầu bỏ chạy.

Thế nhưng, đôi chân lại rất biết nghe lời mà bước đến, hỏi: "Cái gì vậy?"

Phó Thanh Vi nói: "Trò mới."

Nàng dán giấy bùa lên người Mục Nhược Thủy.

Sau đó, nàng đi đến pháp đàn đã bày sẵn, lấy ba nén hương ra châm lửa, cung kính vái ba vái.

Ngón tay buông lỏng, ba nén hương rơi thẳng vào lư hương, cắm xuống ngay ngắn.

Khói nhang lượn lờ, cuộn thẳng lên trời.

Ngay sau đó, nàng rút ra một lá bùa, kẹp vào hai ngón tay giữa và trỏ, nhắm mắt lầm rầm đọc chú:

"Thái Thượng sắc lệnh, cấp triệu đàn tiền. Quỷ thần tá mục, càn khôn tá pháp.
Cấp cấp như luật lệnh!/ Thái Thượng ra lệnh, chỉ dụ trước đàn. Mượn mắt quỷ thần, mượn phép trời đất. Mau mau thi hành lệnh!"

Phù văn bùng cháy mà không cần lửa, kim quang lấp lánh tan vào không trung.

Trong sân dần dần nổi gió, cành lá lay đông tạo ra âm thanh lớn vang vọng.

Mục Nhược Thủy cảm giác nhiệt độ xung quanh hạ xuống nhanh chóng, da gà trên cánh tay nổi lên từng lớp, đây là dấu hiệu của Âm Thần giáng lâm.

Phó Thanh Vi nói: "Em vào thư phòng, đóng cửa lại, làm gì cũng được, miễn là đừng ngủ. Ta gọi em ra thì hẵng ra."

Mục Nhược Thủy sờ cánh tay lạnh ngắt của mình, xoay người đi vào thư phòng, đóng cửa lại.

Cô loanh quanh trong phòng, chạm chỗ này, sờ chỗ nọ, cuối cùng ngồi xuống lật vài trang sách.

Một khắc sau, Phó Thanh Vi đứng ở ngoài gọi vào.

Mục Nhược Thủy lập tức mở cửa bước ra.

Phó Thanh Vi nhẹ giọng thuật lại tất cả hành động của cô trong thư phòng, từ việc cô bái lạy bao nhiêu lần trước bức họa của sư nương, đến từng trang sách mà cô đã xem qua.

Mục Nhược Thủy chỉ biết trố mắt cứng họng.

Phó Thanh Vi dẫn cô đến bên cạnh một chậu nước, nơi đó phản chiếu hình ảnh của một chậu nước khác đứng yên bất động.

Phó Thanh Vi: "Đây là những gì đôi mắt em nhìn thấy, sẽ hiển hiện trong chậu nước."

Mục Nhược Thủy lập tức hiểu ra: "Vì hình nhân giấy kia?"

Phó Thanh Vi mỉm cười nhẹ: "Không tệ. Đây là một loại thuật pháp kết nối ngũ cảm, chỉ cần đặt hình nhân giấy do chính tay ta khai quang lên người em, ta có thể lập đàn để cảm nhận được năm giác quan của em. Như vậy dù em không ở bên ta, ta vẫn có thể biết em đang làm gì, nếu gặp nguy hiểm, ta có thể kịp thời đến cứu."

"Vậy em có thể cảm nhận được năm giác quan của sư tôn không?"

"Có vẻ là không, chỉ từ một chiều."

"Em muốn học thuật này."

"Để làm gì? Muốn cảm nhận năm giác quan của ta à?" Trong đôi mắt phượng của Phó Thanh Vi ánh lên ý cười.

"Có một chút." Mục Nhược Thủy thành thật đáp.

Phó Thanh Vi nghĩ ngợi một lúc, gần như không do dự mà truyền dạy thuật pháp cho cô.

Cô là đồ đệ duy nhất của nàng, tất nhiên nàng phải truyền thụ tất cả những gì mình biết.

Huống hồ với đạo hạnh hiện giờ của Mục Nhược Thủy, dù cùng nhau tu hành, cô vẫn không thể đuổi kịp nàng. Nếu cô lén đặt hình nhân giấy lên người nàng, nàng chắc chắn sẽ nhận ra.

Hai sư đồ đều giữ hình nhân giấy của đối phương, coi như là chăm nom lẫn nhau.

Mấu chốt của thuật này là phù chú, sau đó là sự liên kết giữa trời và người. Phó Thanh Vi là người được Thiên Cơ Các ca tụng là được Thiên Đạo ưu ái nhất, nên bùa chú do nàng vẽ ra đều linh nghiệm.

Còn Mục Nhược Thủy, dù kiếm pháp mạnh mẽ, nhưng thuật bùa chú cũng có thiên phú nhất định. Tuy chưa đến mức học một lần là biết ngay, nhưng sau vài ngày khổ luyện, cô cũng dần nắm vững được thuật chia sẻ ngũ cảm.

Lần đầu tiên cô thử lén dán hình nhân giấy lên người sư tôn, lập tức bị bắt ngay tại trận.

Phó Thanh Vi thò tay vào mái tóc dài của mình, lấy ra hình nhân giấy, nhướng mày hỏi: "Em nghĩ sao vậy? Đặt vào trong tóc à? Hửm?"

Mục Nhược Thủy nhỏ giọng đáp: "Thấy tóc sư tôn nhiều, tưởng rằng sẽ không bị phát hiện..."

Phó Thanh Vi lắc đầu: "Em đúng là......"

Nàng bước lên chỉnh lại cổ áo cho cô, ngón tay lướt qua gáy cô, tiện tay giấu một hình nhân giấy vào trong mái tóc dài, định dùng hành động thực tế để dạy cô thế nào mới gọi là giấu đúng cách.

Dán hình nhân giấy cũng phải biết che đậy cho kín kẽ chứ.

Suối nước nóng sau núi đã được sửa xong.

Phó Thanh Vi chỉ đến vào một khung giờ cố định, thời gian còn lại đều thuộc về Mục Nhược Thủy.

Cô vốn dĩ hay chạy nhảy trong núi, Phó Thanh Vi cũng không rõ cô có thường xuyên đi tắm suối hay không.

Thế nên hôm nay, sau khi giấu hình nhân giấy xong, nàng lập đàn, kích hoạt thuật pháp chia sẻ ngũ cảm với Mục Nhược Thủy.

Trước mắt nàng là một hồ nước suối màu xanh nhạt, hơi nước mờ ảo bốc lên, tầm nhìn chuyển từ bầu trời xuống mặt đất.

Ừm? Sao lại có cảm giác này...

Phó Thanh Vi còn chưa kịp phản ứng——

Một mảng lông tơ lưa thưa đập vào mắt nàng.

***

Lời tác giả:

Phó sư tôn: Cứu mạng!!! [tay chân luống cuống.jpg]

Đây là thuật pháp được truyền thừa từ đầu truyện, ai quên có thể lật lại chương hai, ba nhé! [che mặt ngó trộm]

Mọi người có muốn xem thêm về thuật chia sẻ ngũ cảm của hình nhân giấy không? Nếu có nhiều người muốn xem, tôi sẽ cân nhắc viết một phiên ngoại đặc biệt làm phúc lợi nhé~ [để tôi xem thử đã]

Chương trước Chương tiếp
Loading...