[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C147 - Thời thiếu nữ của sư tôn
Phó Thanh Vi ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cao, thoáng nhíu mày."Dù vi sư ban cho em đạo hiệu Nhược Thủy, nhưng khi ở riêng, em vẫn là Cơ Trạm Tuyết, không cần tự xưng Nhược Thủy.""Dạ, Tiểu Tuyết bái kiến sư tôn."Mục Nhược Thủy sáu tuổi mơ hồ chấp nhận yêu cầu của nàng, không hề có ý kiến.Dù sao thì đang yên đang lành lại phải đổi tên, ai cũng sẽ cảm thấy không quen.Nhược Thủy, Nhược Thủy…Cô bé nghĩ, tuyết tan sẽ trở thành nước, tuyết và nước chỉ có thể tồn tại ở một thể duy nhất, vậy cô bé vẫn cứ làm Tiểu Tuyết thôi.Phó Thanh Vi giơ tay vẫy cô bé lại, dịu dàng gọi: "Tiểu Tuyết, hãy đến cạnh vi sư nào."Mục Nhược Thủy từng bước tiến đến, dưới sự gợi ý của nàng, bưng chén trà lên, hai tay kính cẩn dâng cho nàng: "Sư tôn, mời uống trà."Lẽ ra cô bé nên quỳ xuống, nhưng dáng người còn nhỏ, quỳ xuống lại càng thấp, nên Phó Thanh Vi ngăn cản động tác của cô bé. Nàng vươn tay nhận lấy chén trà ấm, khẽ mở nắp, nhấp một ngụm nước trắng.Sau đó, nàng đặt chén trà sang một bên.Nàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mục Nhược Thủy, tay còn lại cầm hai chiếc bồ đoàn trong điện, đem ra khoảng sân trước chính điện.Nàng quỳ xuống bồ đoàn trước, hướng về trời đất, nghiêm trang dập đầu ba cái.Mục Nhược Thủy thấy vậy, bắt chước làm theo, cũng quỳ xuống, cung kính dập đầu ba lần.Tỷ tỷ làm gì, cô bé cũng làm theo.Phó Thanh Vi đứng lên, ánh nắng rực rỡ làm nàng hơi nheo mắt, nàng đứng trong tiền viện của đạo quán Bồng Lai vừa hoàn thành, nơi mọi chuyện bắt đầu từ trăm năm trước.Nàng co ngón trỏ và ngón giữa, dựng ba ngón tay còn lại lên, lập lời thề: "Chư thần linh thiêng, Tam Thanh chứng giám. Hôm nay, con là Phó Thanh Vi, nguyện thu nhận Mục Nhược Thủy làm đồ đệ, suốt đời suốt kiếp yêu thương, bảo vệ em ấy, trước sau như một. Nếu trái lời thề, thiên lôi giáng xuống."Từng lời nặng nề, vang vọng.Trong đám mây trắng phía chân trời, thấp thoáng có một vệt sáng lướt qua, lời thề đã thành, không thể hồi hận.Phó Thanh Vi quay người lại, đối diện với Mục Nhược Thủy đang quỳ dưới đất, ánh mắt nghiêm túc, trang trọng.Mục Nhược Thủy ngây ngốc nhìn nàng."......"Sau lễ bái sư, cách thức chung sống giữa hai người không có gì thay đổi.Mục Nhược Thủy được nàng kéo dậy khỏi bồ đoàn, nàng cúi người phủi bụi trên áo bé con, Mục Nhược Thủy ngước lên, ngây thơ hỏi: "Tỷ tỷ, em có thể theo họ Phó của tỷ không?"Phó Thanh Vi nhướng mày cười nhẹ: "Phúc (福) thì có thể nhận, họ Phó (傅) thì không."*福/fú là phúc hay may mắn đọc gần giống với 傅/fù.Mục Nhược Thủy thắc mắc: "Vậy tại sao em phải mang họ Mục?"Phó Thanh Vi dịu dàng đáp: "Vì ta thích họ Mục."Mục Nhược Thủy cúi đầu, có vẻ đã bị thuyết phục.Nhưng rồi cô bé lại ngẩng lên hỏi tiếp: "Vậy tại sao chị không đổi sang họ Mục?"Phó Thanh Vi cười: "Bởi vì ta không muốn làm tỷ muội với người họ Mục." Nàng chỉ muốn làm thê tử của người ấy thôi.Một cô bé sáu tuổi sao có thể đấu trí với một người trưởng thành hai mươi ba tuổi lắm mưu nhiều kế?Mục Nhược Thủy cắn môi, do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận chuyện chỉ có mình cô bé họ Mục."Nếu em họ Mục, chị sẽ thích em sao?""Ngốc ơi, em không họ Mục ta cũng thích em mà.""Vậy chị thích cái nào hơn?""Ừm…..."Hai người nắm tay nhau đi về phía hậu viện, giọng nói dần bị chắn lại sau bức tường, không nghe rõ nữa.*Sau khi đạo quán Bồng Lai hoàn thành, Phó Thanh Vi lập tức đưa việc đăng ký độ điệp vào lịch trình.Nàng thông báo với đạo trưởng Hách, Thiên Cơ Các liền phái một chuyên viên hậu cần cùng quan viên huyện nha đến khảo sát thực địa, ngoài ra còn có đại diện của Thanh Dương Cung.Hiện nay thiên hạ rối ren, các đạo trưởng ở Nga Mi, Thanh Thành khó lòng di chuyển, nên Thanh Dương Cung được ủy quyền xử lý mọi sự vụ trong Đạo giáo.Thanh Dương Cung vốn là người quen cũ, đạo trưởng Hách có địa vị không thấp, cũng có tiếng nói trong sư môn.Tuân thủ quy trình một cách có bài bản, đạo quán Bồng Lai cuối cùng cũng chính thức khai tông lập phái.Người của Thiên Cơ Các thông báo: "Độ điệp sẽ do quan phủ chế tác, khoảng một hai tháng là có. Sau khi hoàn thành, sẽ được để tạm ở Thiên Địa Tiền Trang của đạo trưởng Hách, chỉ cần đến lấy là được."Phó Thanh Vi nắm tay đứa trẻ bên cạnh, hỏi: "Vậy đồ đệ của ta thì sao……"Viên chức hậu cần đáp: "Đạo hữu Cơ cứ yên tâm, chắc chắn là hai độ điệp, tiểu hữu Mục cũng sẽ có."Phó Thanh Vi cảm thán: "Các người làm việc vẫn chu đáo như thế."Viên chức hậu cần: "?""Không có gì." Phó Thanh Vi nói dõng dạc, "Chúc Bồng Lai Quán và Thiên Cơ Các tồn tại mãi mãi, tình bạn trường tồn."Viên chức hậu cần cũng mỉm cười: "Có được lời này của đạo hữu Cơ. À không, của Quán chủ, bọn tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh."Sau khi tiễn người của Thiên Cơ Các, Phó Thanh Vi quay về tiếp tục nghiên cứu kết giới, đồng thời, quan trọng nhất là đốc thúc việc học của Mục Nhược Thủy.Về võ thuật, nàng không có gì phải lo, nhưng dạy chữ thì khiến nàng đau đầu không thôi.Hiện tại Mục Nhược Thủy đã nhận biết được kha khá chữ, theo lý mà nói có thể bắt đầu đọc Đạo kinh. Cô bé đúng là đang đọc kinh thư nhưng là đọc trong mơ.Gió nhẹ lật giở từng trang sách trên bàn, những trang giấy khẽ đập vào khuôn mặt trẻ con non nớt.Phó Thanh Vi bước vào phòng ngủ kiêm thư phòng, quyển sách được mở rộng trên mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Nhược Thủy gối lên một trang sách, ngủ say sưa.Chữ trên giấy bị một vệt nước khả nghi làm loang ra, nhòe mực."……"Phó Thanh Vi cúi xuống, khẽ thì thầm vào tai cô bé: "Ăn cơm thôi."Mục Nhược Thủy bật dậy ngay tức khắc, suýt nữa đụng vào cằm nàng, nhảy xuống ghế, hào hứng hô vang: "Để em đi nấu cơm!"Phó Thanh Vi tiện tay túm lấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy đi, ấn trở lại chỗ cũ, bình thản nói: "Ăn gì mà ăn, mới giờ Tỵ thôi."Mục Nhược Thủy chớp mắt, đáng thương nói: "Sư tôn, em đói mà."Phó Thanh Vi lạnh nhạt: "Ta thấy em là muốn trốn học thì có."Mục Nhược Thủy lập tức vươn tay quấn lấy cổ nàng làm nũng. Giờ thân hình cô bé còn nhỏ, vẫn có thể ôm chặt lấy, Phó Thanh Vi vừa đứng dậy, cô bé liền bám dính như một chú gấu túi.Một người một gấu con bước ra sân dưới ánh nắng rực rỡ.Phó Thanh Vi nói: "Thuộc lòng một trang sách, ta thưởng cho em luyện kiếm một khắc*. Em có thể tập kiếm trước để tỉnh táo rồi học sau."* 一刻/ 1 khắc = 15 phút (theo Hanzii)Nhưng gấu con không chịu buông tay.Phó Thanh Vi hỏi: "Sao thế?"Mục Nhược Thủy nhỏ giọng nói: "Dạo này sư tôn bận việc của mình, không còn dành thời gian cho em."Phó Thanh Vi xót xa, ôm cô bé thêm một lát."Vậy em học thuộc một trang, ta thưởng cho em một khắc, thế nào?""Được ạ!" Giọng nói non nớt vang lên trong trẻo.Mục Nhược Thủy lập tức nhảy xuống, bỏ luôn việc luyện kiếm, chạy thẳng về thư phòng.Phó Thanh Vi sững lại tại chỗ, đuôi mày khẽ nhướng lên, bật cười dịu dàng.Thì ra, mình còn hấp dẫn hơn cả luyện kiếm sao?Mục Nhược Thủy đọc sách, Phó Thanh Vi ngồi bên cạnh hỗ trợ. Cái bàn nhỏ được chia làm hai nửa, một người đọc kinh thư, giọng đọc ngân nga, người kia thì lúc giúp cô bé ôn tập, lúc lại trải giấy tự học vẽ.Chưa kể tượng thần Tây Vương Mẫu cần một bản thiết kế cụ thể, mà nàng còn muốn để lại một bản kiếm phổ cho chính mình ở hậu thế, nhưng tìm cách bắt sư tôn nhí học vẽ còn khó hơn lên trời, nó tương đương với việc lấy mạng cô bé.Hơn nữa, khi rời khỏi sư tôn, nàng không hề có một tấm ảnh nào của ngài ấy, nàng muốn học vẽ để sau này có thể tự mình phác họa hình ảnh người kia.Học vẽ, tất nhiên phải bắt đầu từ người bên cạnh. Quay đầu một cái, có ngay một người mẫu sẵn.Phó Thanh Vi bắt đầu vẽ dáng vẻ của cô bé khi ngáp, khi buồn ngủ đến mức chảy nước mắt.Rồi nàng vẽ cảnh sách rơi xuống bàn, bé con gục đầu xuống, ngủ đến mức không biết trời trăng gì nữa.Đọc một hồi, Mục Nhược Thủy dứt khoát gục xuống cánh tay ngủ, nước miếng chảy cả ra tay áo.Dù có Phó Thanh Vi kiên nhẫn ngồi bên bầu bạn, cô bé vẫn không thể kiên trì đọc đến canh ba.May mà trí tuệ đủ bù lại thói quen đọc sách là buồn ngủ, dù sao đi nữa, cô bé cũng đã học thuộc được một phần kinh văn.Những ngày trời nắng ấm, Phó Thanh Vi thường dẫn cô bé vào khu rừng nhà mình cắm trại.Nàng dựa vào thân cây, Mục Nhược Thủy gối đầu lên vai nàng, cả người nhỏ bé rúc vào lòng sư tôn. Một tay Phó Thanh Vi ôm lấy cô bé, tay còn lại cầm quyển kinh «Thái Thượng Nguyên Thủy Thiên Tôn thuyết Bắc Đế phục ma thần chú diệu kinh», giọng đọc trầm ổn vang lên."Đạo nói rằng: Ngày xưa, vào năm Giáp Ngọ niên hiệu Long Hán, Nguyên Thủy Thiên Tôn ngự tại thượng cung…..."Mục Nhược Thủy mở to mắt, không chớp lấy một lần, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt dịu dàng trắng nõn của nàng.Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rơi xuống như những sợi kim tuyến, phản chiếu lên tóc nàng một sắc vàng óng ánh.Mục Nhược Thủy vươn đầu ngón tay, lén lút nắm lấy một sợi, nắm chặt trong lòng bàn tay."Vừa rồi vi sư đọc đến đâu rồi?""Nguyên Thủy Thiên Tôn ngự tại thượng cung, Bát Cảnh Thiên Đô, an tọa trên Ngũ Vân bảo tòa, thả mười phướn linh kỳ tuyệt thế......"Mục Nhược Thủy thao thao bất tuyệt đọc tiếp, không sai một chữ, giọng nói mềm mại, phát âm tròn vành rõ chữ."Ồ? Sao hôm nay học thuộc nhanh vậy?""Bởi vì em thích nghe sư tôn đọc, không thích tự mình đọc.""……"Phó Thanh Vi bật cười: "Đúng là đứa trẻ kiêu ngạo.""Đọc tiếp đi mà.""Vậy ta đọc, em không được ngủ đấy nhé.""Không ngủ đâu." Mục Nhược Thủy nghiêm túc gật đầu hứa.Toàn bộ bài kinh này dài ba vạn bốn nghìn chữ, đọc một mạch không dừng phải mất hơn ba tiếng đồng hồ.Hai người cắm trại, vừa ăn trưa xong, đúng là thời điểm dễ buồn ngủ nhất.Phó Thanh Vi đọc được mười mấy trang, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau.Quyển kinh trên tay dần dần trượt xuống, rơi lên đùi, nàng dựa vào thân cây, ngủ thiếp đi. Giấc ngủ nhẹ nhàng yên bình.Đứa trẻ trong lòng nàng quả nhiên không ngủ, bàn tay nhỏ bé lặng lẽ vươn lên, chạm vào gương mặt mềm mại của nàng, dọc theo đường nét mà chầm chậm vuốt ve.Phó Thanh Vi từ lâu đã quen với thói nghịch ngợm của cô bé, chẳng có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.Mục Nhược Thủy còn quá nhỏ, trong lòng chỉ tràn đầy sự ngưỡng mộ, chưa đến lúc gốc tình sinh sôi.Chỉ là, không hiểu sao cô bé lại cảm thấy dáng vẻ sư tôn cầm kinh thư đọc cho mình nghe, thật đẹp.......Từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, Mục Nhược Thủy từ đó trở đi chẳng còn muốn tự đọc sách nữa.Ngày nào cô bé cũng quấn lấy Phó Thanh Vi, bắt nàng đọc cho nghe.Không những thế, còn phải đọc dưới ánh nắng rực rỡ, nơi có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng được ánh sáng chiếu rọi.Phó Thanh Vi nào hay biết cô bé ham mê sắc đẹp, chỉ tưởng cô bé muốn bảo vệ đôi mắt nàng, nên nàng càng cưng chiều, chẳng hề thấy phiền.Những tia nắng xuyên qua tán cây, những hạt mưa bụi vương bên song cửa, những tháng năm lặng lẽ trên núi, tất cả đều chứng kiến hình ảnh Phó Thanh Vi ôm Mục Nhược Thủy, dịu dàng đọc sách cho cô bé nghe.*Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến ngày Quỷ Thị mở cửa.Ban ngày, Phó Thanh Vi đến Thiên Địa Tiền Trang lấy độ điệp của hai thầy trò, đồng thời trả lại độ điệp của Quản Chùy mà nàng từng tạm thời sử dụng.Tối đến, nàng tiến vào Quỷ Thị.Lối vào Quỷ Thị nằm ngay trên phố Đề Đốc, là một cánh cửa hẹp, không quá bắt mắt trong sân sau của một tòa nhà. Trên đó dán câu đối đỏ, trước cửa có hai người đeo mặt nạ đầu trâu đứng gác, âm khí rợn người, trông như cửa Quỷ Môn Quan.Nếu có bách tính lỡ trông thấy, hẳn sẽ hoảng hồn tưởng mình gặp ma, vội vã quay đầu bỏ chạy.Cuối con hẻm sâu hun hút, hai bóng dáng một lớn một nhỏ chậm rãi bước tới.Cả hai đều mặc áo choàng rộng, người lớn đeo mặt nạ Tôn Ngộ Không, đứa trẻ đeo mặt nạ Trư Bát Giới.Họ trao đổi vài câu với hai gã mang mặt nạ đầu trâu, sau đó bước qua cửa.Tựa như hòa vào dòng nước, bóng dáng họ biến mất giữa những gợn sóng lăn tăn.Hai người này, không ai khác chính là Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy.Quỷ Thị ngư long hỗn tạp, phần lớn đều đeo mặt nạ, không để lộ dung mạo.Hai người bước qua kết giới, lại đi thêm một đoạn đường, trước mắt bỗng nhiên rộng mở.Ngày xưa có Đào Hoa Nguyên ký¹, nay Phó Thanh Vi nghi ngờ mình đã bước vào Vong Xuyên².¹ chỉ chốn thần tiên, ² là đường về cõi âm (xem thêm ở Ghi Chú)Trong Quỷ Thị không có ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh sáng đỏ như máu. Một con sông rộng lớn, chẳng rõ đen hay đỏ, cuồn cuộn chảy xiết, chiếm trọn nửa tầm nhìn. Giữa sông là một chiếc thuyền hoa khổng lồ lừng lững trôi, trên đó treo một lá cờ lớn: Tam Tài Phảng.Không cần Phó Thanh Vi phải đi tìm, nó đã tự dâng đến trước mắt.Dọc bờ sông, có hơn chục con thuyền nhỏ đưa đón khách từ bờ lên Tam Tài Phảng và ngược lại.Phó Thanh Vi không vội đi bán nội đan của trăn yêu, lần đầu đến Quỷ Thị, tất nhiên phải đi dạo một vòng. Dù bản thân nàng không quá hứng thú, nhưng đứa nhỏ bên cạnh đã ngó nghiêng nãy giờ rồi.Huống chi, Phó Thanh Vi vốn còn trẻ nên tính tò mò không kém gì ai.Trước khi ra ngoài, Phó Thanh Vi cố ý mang theo nhiều tiền, lập tức nắm tay Mục Nhược Thủy đi dạo khắp nơi.Quỷ Thị và phố phường ở nhân gian không khác biệt mấy, cũng có người quản lý, hàng quán san sát hai bên đường, nhưng khách lui tới lại hoàn toàn khác biệt, mang đến một trải nghiệm mới lạ.Mục Nhược Thủy giơ tay lên: "Tỷ tỷ, người xem của cô ta dài……"Phó Thanh Vi lập tức ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng che miệng cô bé lại.Nữ yêu tu có sừng trên đầu ấy quay sang nhìn hai thầy trò, cô ấy không đeo mặt nạ, dung mạo xinh đẹp, gật đầu và mỉm cười chào hai người.Phó Thanh Vi cũng khẽ gật đầu đáp lại, dù đối phương không thấy được sắc mặt nàng, nàng vẫn cố gắng tỏ ra thiện ý, không chút căng thẳng.Nữ yêu tu giấu tay ra sau lưng, thẳng lưng, kiêu hãnh sải bước đi ngang qua hai thầy trò.Phó Thanh Vi thầm thở phào, dịu dàng dạy dỗ: "Trong này không thể nói bừa, không được bàn luận về người khác, hiểu không?"Dù Quỷ Thị cấm đánh nhau, nhưng nếu chọc nhầm kẻ nóng tính, e rằng chưa kịp đợi người duy trì trật tự đến, cả hai đã mất mạng.Nơi này cao nhân ngọa hổ tàng long, không thiếu yêu quái, quỷ tu hay dị tộc, nàng không nghĩ mình đủ sức chen chân vào hàng ngũ mạnh nhất.Mục Nhược Thủy gật đầu, tự mình nói: "Suỵt.""Nhưng có thể nói chuyện khác."Phó Thanh Vi dứt khoát bế cô bé lên: "Em muốn ăn gì?"Chỉ cần được sư tôn ôm, Mục Nhược Thủy liền vui vẻ hẳn ra, đảo mắt nhìn xung quanh: "Muốn ăn hết!""Vậy thì mua hết."Mục Nhược Thủy được nàng dạy dỗ tính tiết kiệm từ bé, dù miệng nói vậy, nhưng thực tế chỉ chọn một vài món, sau đó lại ngoan ngoãn nắm tay nàng tiếp tục đi dạo.Phó Thanh Vi đi hết ba sạp, mua được một số vật liệu trận pháp hiếm thấy ở nhân gian, những thứ khác thì chưa mua, chỉ muốn thăm dò trước, sau này có cơ hội sẽ quay lại.Bỗng nhiên, nàng nhận ra tay áo mình bị kéo lại, Mục Nhược Thủy đứng yên một chỗ, không chịu đi tiếp.Phó Thanh Vi kéo thử bàn tay nhỏ ngắn của cô bé một cái, phát hiện bé con nhìn chằm chằm vào một quầy sách, không nhúc nhích.Sư tôn nhí đột nhiên đổi tính rồi sao?Nhìn kỹ lại, hóa ra cô bé không phải bị sách thu hút, mà là một quyển truyện tranh, trên đó đề «Bạch Xà Truyện».Phó Thanh Vi: "……Ông chủ, quyển này bao nhiêu?"Chủ sạp là một tu sĩ, đáp: "Hàng này tôi nhập từ Hỗ Thành, cả Cẩm Thành chỉ có mình tôi bán. Không nói nhiều, một đồng bạc."*Hỗ Thành là tên gọi cũ của Thượng Hải."Một đồng bạc! Sao ông không đi cướp luôn đi?!"Phó Thanh Vi lập tức nắm lấy tay Mục Nhược Thủy, giận dữ nói: "Chúng ta đi!"Mục Nhược Thủy ngoan ngoãn đi theo.Tâm tư trẻ con đơn giản, dù luyến tiếc, cô bé cũng không đòi hỏi, chỉ cúi đầu, lẳng lặng bước tiếp. Đến mức ngay cả đồ ăn vặt cô bé cũng không động vào, cả người ủ rũ.Phó Thanh Vi: "…… Em có phải rất muốn nó không?"Mục Nhược Thủy lắc đầu: "Đắt quá."Không được, như thế này thì nhất định phải lấy cho bé con!Phó Thanh Vi lập tức nắm tay Mục Nhược Thủy quay lại quầy sách, bắn nhanh như súng liên thanh. Nói rằng truyện tranh rồi sẽ phổ biến khắp nơi, chẳng mấy chốc bán không nổi giá này đâu.Sau một hồi đấu khẩu, cuối cùng, nàng đã mua được cuốn truyện bằng ba hào đại dương.Mục Nhược Thủy ôm cuốn truyện tranh liên hoàn* mới có được, khẽ mỉm cười.*Loại truyện này mình giở nhanh các trang sẽ thấy ảnh động.Ngàn vàng khó mua một nụ cười của Mục Nhược Thủy.Phó Thanh Vi: "Em vậy mà cũng biết cười sao?"Không phải vì nàng, mà lại vì một cuốn truyện tranh rách nát?Mục Nhược Thủy nghiêng đầu, nói: "Thích dáng vẻ tỷ tỷ mặc cả.""Em là thích xem ta cãi nhau với người khác thì có?"Mục Nhược Thủy lại khẽ mím môi, khóe mắt hơi cong lên.Cũng xem như vì nàng mà cười.Phó Thanh Vi nghĩ như vậy.Dù nàng không xem vị sư tôn nhí trước mắt là người yêu đã từng kết khế ước với mình, nhưng vẫn không thể tránh khỏi sự chiếm hữu đối với tất cả những gì thuộc về người ấy. Họ có cùng một linh hồn, cùng một gương mặt.Mục Nhược Thủy cất cuốn truyện tranh vào trong ngực: "Em sẽ trân trọng những lần tỷ tỷ cãi nhau.""Phải gọi là sư tôn.""Sư tôn." Chưa đến hai giây, cô bé lại ngọt ngào đổi giọng: "Tỷ tỷ.""…..." Người phụ nữ chỉ đành để cô bé làm càn, quay mặt sang bên, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.Một lúc sau, Phó Thanh Vi lại vô thức nghĩ: Nếu có một ngày đại sư tôn nhớ lại những chuyện này, liệu có xấu hổ đến mức không còn chỗ dung thân?Phó Thanh Vi cùng Mục Nhược Thủy đến bờ sông, trả tiền thuê một con đò, hướng về Tam Tài Phảng.Lên thuyền liền có người chuyên trách tiếp đón, Phó Thanh Vi báo tên thật của mình là Cơ Trạm Tuyết. Người của Tam Tài Phảng bảo nàng chờ một chút, sau đó có một người trông như quản sự đến dẫn nàng đi, đưa đến trước một quầy hàng.Phó Thanh Vi nhìn những ngăn gỗ chật kín trên bức tường phía sau quản sự, lấy từ trong tay áo ra viên yêu đan xanh biếc.Quản sự ghé sát vào ánh sáng quan sát, nói: "Đồ tốt, đạo hữu muốn ra giá bao nhiêu?"Phó Thanh Vi tin vào Thiên Cơ Các: "Ta không rõ giá thị trường, ông ra giá đi, nếu hợp lý sau này ta sẽ còn tới."Quản sự trầm ngâm, vừa định báo giá thì một tiểu nhị bên cạnh bưng đến một chiếc hộp gỗ hoa văn tinh xảo, mở ra cho quản sự xác nhận. Quản sự liếc mắt nhìn qua, ra hiệu để hắn đặt vào một ô gỗ nào đó.Phó Thanh Vi bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời: "Khoan đã."Động tác của quản sự và tiểu nhị đều khựng lại.Phó Thanh Vi chồm người lên quầy, gần như là vội vàng bật thốt: "Trong hộp là Phản Hồn Hương?"Là mùi hương trên người sư tôn, nàng tuyệt đối không ngửi lầm!Quản sự tạm thời đè nắp hộp xuống, cười nói: "Đạo hữu quả nhiên tinh mắt."Phó Thanh Vi vội vàng nói: "Ta có thể không cần tiền, có thể dùng yêu đan này đổi lấy Phản Hồn Hương không?"Quản sự chần chừ: "Chuyện này......"Phản Hồn Hương hiếm có, xét về độ quý giá chắc chắn cao hơn yêu đan. Nhưng thứ này lại không có mấy ai mua, cái gọi là cấm thuật cải tử hoàn sinh đa phần chỉ là lời đồn, hơn nữa điều kiện khắc nghiệt, xét cho cùng chỉ là một loại hương liệu đặc biệt.Mà viên yêu đan thượng phẩm năm trăm năm này lại là thứ yêu tu tranh nhau cướp lấy, mua vào liền có thể bán ra với giá cao.Phó Thanh Vi: "Ta và Đạo trưởng Hách ở sảnh treo thưởng là bằng hữu chi giao, xin hãy kết thiện duyên.”Quản sự tất nhiên biết thân phận thực sự của nàng, nếu không cũng chẳng tự mình tiếp đãi.Quản sự đẩy chiếc hộp đựng Phản Hồn Hương qua, cười nói: "Được thôi, Tam Tài Phảng nguyện kết thiện duyên với Quán chủ."Phó Thanh Vi nhìn ông ấy thu viên yêu đan, nàng nắm chặt lấy hộp gỗ, nói: "Cảm ơn, cảm ơn."Thấy nàng kích động đến vậy, quản sự thuận thế hỏi: "Quán chủ còn cần Phản Hồn Hương không? Nếu Tam Tài Phảng lại thu được, có thể giữ lại cho Quán chủ."Phó Thanh Vi không chắc đến lúc đó mình có đủ tiền hay không, trước tiên cứ nhận lời: "Làm phiền quản sự. Ta thường gặp Đạo trưởng Hách, có việc gì có thể nhờ cô ấy chuyển lời."Sau khi viết xong chứng từ, quản sự đưa Phó Thanh Vi ra ngoài, cười tủm tỉm: "Quán chủ đi thong thả."Phó Thanh Vi siết chặt hộp gỗ trong ngực, rời khỏi Quỷ Thị lúc sáng sớm, ra khỏi thành, nàng đều hồn vía lên mây suốt dọc đường trở về Bồng Lai Quán.Hai người thức trắng đêm, ban ngày ngủ bù trong phòng ngủ.Mục Nhược Thủy ngủ được một lúc thì đột nhiên tỉnh lại, hơi ấm từ vòng tay ôm cô bé đã biến mất, giường đệm lạnh buốt.Cô bé nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng bên bàn sách, thấy Phó Thanh Vi đang cúi đầu nhìn chiếc hộp đã mở nắp mà lặng lẽ khóc, từng giọt nước mắt vỡ vụn trong im lặng.Mí mắt của Mục Nhược Thủy đánh nhau, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.Không biết cảnh tượng mình nhìn thấy trong cơn mê có phải chỉ là ảo giác hay không.Phó Thanh Vi lau nước mắt, cẩn thận cất hộp gỗ đi, trở lại giường, kéo thân thể bé nhỏ ôm vào lòng, vùi mặt vào bờ vai nhỏ nhắn của Mục Nhược Thủy.Cổ của đứa trẻ bị khuôn mặt lạnh buốt của nàng áp lên, cô bé chỉ tỉnh lại trong một giây, lờ mờ hỏi: "Sư tôn, có phải người vừa khóc không?"Phó Thanh Vi khàn giọng đáp: "Không có."Đứa trẻ không trả lời, đã sớm gặp Chu Công.Mùa đông năm ấy đến quá sớm, mới tháng Mười Một mà gió lạnh đã gào thét. Hai người dứt khoát từ bỏ ý định đi xa để kiếm tiền, yên ổn ở trong đạo quán tránh đông.Ngày thường hai người luyện công, tụng kinh, thỉnh thoảng dạo quanh các thôn trại dưới chân núi, củng cố truyền thuyết về đệ tử dưới trướng Huyền Nữ nương nương.Tháng Mười Hai, trên đường từ Cẩm Thành mua sắm trở về, đi ngang qua thôn xóm, Mục Nhược Thủy kêu xe la dừng lại, từ bức tường đất vàng úa đầy cỏ dại ôm về một con chuột bự dơ dáy.Phó Thanh Vi nhìn kỹ, không phải là chuột, rõ ràng là một con mèo con bị đông cứng vì lạnh đến mức mắt cũng không mở ra nổi.Mục Nhược Thủy xin chỉ thị: "Sư tôn?"Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm chú mèo tam thể nhỏ, bên tai chỉ còn tiếng vọng của vận mệnh."Đem nó về núi đi."Trời lạnh thế này, chưa qua mấy ngày nó đã chết rét nơi hoang dã rồi.Bộ lông dơ bẩn của nó hòa làm một với bức tường đất, lúc đầu Phó Thanh Vi không nhìn thấy, nhưng mắt Mục Nhược Thủy tinh hơn, đây là duyên phận định sẵn.Mục Nhược Thủy mang chú mèo tam thể nhỏ về Bồng Lai Quán, nấu cháo gạo cho nó uống.Phó Thanh Vi luộc một miếng ức gà vừa mua.Trong đạo quán không có lò sưởi, bếp lửa là nơi ấm áp nhất, nó cứ quấn quýt bên đó, bộ lông xám xịt ban đầu cũng được nó liếm sạch sẽ.Hai người ngồi xổm bên cạnh nhìn nó liếm lông, bàn nhau đặt tên.Phó Thanh Vi nói: "Gọi là Siểm Siểm (Lấp Lánh) đi?"Mục Nhược Thủy nói: "Không muốn, quá trẻ con.""Em trước đây rất thích lấp lánh mà.”"Đó là chuyện hồi nhỏ."Phó Thanh Vi: "......"Con người thậm chí không thể đồng cảm với bản thân của một năm trước, trẻ con lại càng không.Phó Thanh Vi: "Siểm Siểm?"Con tam thể nhỏ: "Meo~"Phó Thanh Vi vui vẻ ra mặt: "Nó đồng ý rồi."Mục Nhược Thủy chỉ đành chấp nhận rằng từ nay về sau cái từ Siểm Siểm này sẽ theo cô bé cả đời.Siểm Siểm không bám người như mấy con tam thể thời hiện đại, nó thuộc kiểu mèo giao thoa giữa nữ vương Tiểu Ly Hoa và Tiểu Tam Hoa. Sau khi qua được mùa đông, nó đã học được cách tự kiếm ăn. Trong nhà cũng có phần cơm cho nó, ở đâu cũng có thể ăn được.Vừa hay hai người thường xuyên phải ra ngoài, nó ở nhà cũng có thể tự lo cho mình.......Trên con đường núi trước đạo quán vang lên hai tiếng bước chân."Siểm Siểm!"Trong bụi rậm, một tia chớp ngũ sắc lao vút ra, nhanh như chớp chạy tới, bật mạnh bằng hai chân sau, một cú nhảy phóng vào lòng thiếu nữ.Thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi ôm chặt lấy chú mèo, thanh kiếm sau lưng theo động tác ôm mèo mà hơi lay động.Người phụ nữ áo xanh rộng tay bên cạnh lấy làm khó hiểu: "Ta cũng đâu phải chưa chăm sóc nó, sao lần nào cũng lao vào lòng em?"Mục Nhược Thủy đáp: "Sư tôn thanh tao như gió mát trăng thanh, Siểm Siểm không dám vấy bẩn nửa phần."Phó Thanh Vi khẽ mắng: "Em thì dám."Từ bốn tuổi đến mười bốn tuổi, không có một ngày nào không dính lấy nàng.Mục Nhược Thủy vừa cười vừa nói "Đồ nhi bất hiếu", vừa thả mèo xuống, lấy tín vật mở kết giới.Siểm Siểm là kẻ đầu tiên vượt qua bậu cửa nhảy vào, trở lại mái nhà xa cách đã lâu. Xét theo tuổi tác, trong giới mèo nó đã bước vào tuổi già, nhưng ở cạnh hai tu sĩ, hấp thu thanh khí, tuy không thể thành tinh, nhưng lại trường thọ, thân thể vẫn khỏe mạnh, hoạt bát như một con mèo nhỏ.Phó Thanh Vi năm nay ba mươi mốt tuổi, vẻ ngoài duy trì ở độ tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, nét ngây thơ trong mắt sớm đã không còn, bắt đầu lộ ra vẻ quyến rũ trưởng thành.Nàng không mang theo gì, áo xanh phóng khoáng, ống tay áo rộng, nhẹ nhàng bước vào cửa.Thế nhưng, thân ảnh cao ráo đi phía sau lại tiến đến gần, ôm chặt lấy eo nàng."Sư tôn, tối nay cho em ngủ cùng người được không?"***Lời tác giả:Cho cô ấy ngủ cùng! Cho cô ấy ngủ cùng đi!Thật tuyệt, đã đến thời thiếu nữ của sư tôn, chúng ta sắp được cứu rồi!🐰Ghi chú:¹桃花源记/Đào Hoa Nguyên Ký là một tác phẩm văn xuôi nổi tiếng của nhà văn Đào Tiềm (陶潜), sống vào thời Đông Tấn (năm 365-427). Đây là một bài ký mô tả một vùng đất lý tưởng, nơi con người sống an vui, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh hay loạn lạc. Đào Hoa Nguyên đã trở thành biểu tượng cho chốn bồng lai tiên cảnh, nơi lý tưởng mà con người mơ ước. Nhiều địa danh ở Trung Quốc tự nhận là nguyên mẫu của Đào Hoa Nguyên, trong đó nổi tiếng nhất là khu du lịch Đào Hoa Nguyên ở huyện Đào Nguyên, tỉnh Hồ Nam. Khu vực này được cho là phù hợp nhất với mô tả trong tác phẩm và đã trở thành một điểm du lịch nổi tiếng, được xếp hạng 5A quốc gia.²忘川/ Vong Xuyên là dòng sông ngăn cách giữa dương gian và âm giới. Cầu Nại Hà bắt qua con sông này. Trước khi bước qua cầu Nại Hà để đầu thai, linh hồn phải uống canh Mạnh Bà để quên đi ký ức tiền kiếp. Ngoài ra còn có đá Tam sinh ở gần bờ sông ghi lại nhân duyên ba kiếp, dù uống canh quên lãng, số mệnh vẫn có thể được sắp đặt sẵn.