[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C149 - Ôm trọn sư tôn trong lòng



Phó Thanh Vi luống cuống cắt đứt liên kết với người giấy.

Mặc dù chỗ đó của thiếu nữ thực sự chẳng có gì đáng nhìn, nhưng nàng vẫn như bị búa tạ giáng thẳng vào đầu, khiến Phó Thanh Vi hoa mắt chóng mặt, phải vịn vào bể nước một lúc lâu, suýt nữa đứng không vững.

Trong đầu lặp đi lặp lại chỉ có một cảnh tượng duy nhất.

Từ sau khi họ chuyển về Bồng Lai, có một nơi ở ổn định, Phó Thanh Vi không còn đích thân tắm cho cô nữa, cũng vì vậy mà chưa từng thấy sự thay đổi ở nơi đó. Nay tận mắt chứng kiến…

Dù thế nào đi nữa, tất cả đều là lỗi của Cơ Trạm Tuyết.

Sao ban ngày ban mặt lại đi ngâm suối thế chứ?!

Thiếu nữ Mục Nhược Thủy đưa tay gỡ mái tóc dài của mình, sờ thấy một người giấy mỏng tang giữa những lọn tóc, phản chiếu ánh sáng yếu ớt dưới ánh hoàng hôn.

"Hửm?"

Người giấy của sư tôn? Từ khi nào lại chui vào đây vậy?

Mục Nhược Thủy dáng người mảnh mai, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, cao gầy nhỏ nhắn, đôi chân thon thả chậm rãi bước vào làn nước suối đang bốc hơi nghi ngút.

Người giấy vẫn kẹp trên tóc cô.

Sư tôn muốn nhìn cô ở đâu cũng được mà, cô sẽ không né tránh hay ngại ngùng.

Không cần mượn người giấy, cứ quang minh chính đại đến suối nước nóng xem cũng chẳng sao.

Mục Nhược Thủy thoải mái ngâm mình hai khắc rồi trở về đạo quán, nhưng Phó Thanh Vi lại không có trong viện. Cô tìm một vòng trong thư phòng và phòng ngủ đều không thấy bóng dáng sư tôn.

"Sư tôn? Tỷ tỷ?"

Phó Thanh Vi cũng có người giấy của cô, Mục Nhược Thủy bèn định mở đàn làm phép, vừa mới bày được một nửa thì trên cao truyền xuống một giọng nói: "Ta ở đây."

"Sư tôn làm gì trên cây thế?" Mục Nhược Thủy ngẩng đầu lên nhìn.

"Ta hóng gió một chút."

"Vậy em đi nấu cơm đây, dưới bếp đang hầm gà trong nồi đất, tối nay ăn canh gà nhé."

"Được."

Phó Thanh Vi đứng trên cây, nghĩ đến thuật người giấy do mình phát minh, chẳng khác nào tự bê đá đập vào chân mình.

Video còn có thể từ chối, hình nhân giấy thì chỉ có vứt đi mới ngăn được việc cô chia sẻ ngũ cảm của mình.

Sau này không thể tùy tiện nhìn cô nữa.

Còn cả người giấy thuộc về Mục Nhược Thủy, nếu không đi xa thì không cần dán trên người mình làm gì.

Nếu nửa đêm đột nhiên chia sẻ ngũ cảm, phát hiện nàng đang…

Gốc tai Phó Thanh Vi nhiễm một tầng hồng nhạt, gò má nóng lên.

"Ăn cơm thôi."

Phó Thanh Vi từ trên cây ngoài cửa viện nhẹ nhàng đáp xuống, đứng vững trong sân.

"Ta đến đây."

Tháng này lại đến ngày Quỷ Thị mở cửa.

Trong chuyến đi này, hai người Phó Mục đã vượt ngàn dặm đường, chuẩn bị đến Tam Tài Phảng trong Quỷ Thị đổi lấy ngân lượng. Điện phụ hai bên của Bồng Lai Quán vẫn chưa được tu sửa, ngoài lý do thiếu tiền, chủ yếu còn gặp vấn đề ở tượng thần Tây Vương Mẫu.

Phó Thanh Vi cuối cùng cũng có thể vẽ ra đại khái hình dáng của tượng Tây Vương Mẫu, chi tiết cụ thể có thể giao cho họa sư điều chỉnh, hiện tại tay nghề vẽ tranh của nàng đã tiến bộ nên trao đổi cũng thuận tiện hơn.

Những năm gần đây, chi tiêu của Bồng Lai quán ngày càng lớn, không cần mắc công suy nghĩ việc dùng thế nào sau khi vừa đổi tiền.

Tu sửa đạo quán vẫn là khoản nhỏ, phần chi lớn nhất là vật liệu trận pháp, hoàng chỉ và chu sa thượng hạng dùng để vẽ bùa, cả việc Phó Thanh Vi vung tiền tứ phía. Đạt được thành công thì nên giúp đỡ thiên hạ*, cô và Mục Nhược Thủy không đạt, không giúp nổi thiên hạ, nhưng trong khả năng vẫn có thể cứu giúp những người khó khăn tình cờ gặp trên đường.

*Trích trong "Tận tâm thượng" của Mạnh  Tử "达则兼济天下,穷则独善其身/ Đạt tắc kiêm tế thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ thân".

Dân chúng khổ đến mức chẳng thấy ánh sáng cuối con đường. Ngay cả người vốn trời sinh thiếu tình căn như Mục Nhược Thủy, sau khi theo bước Phó Thanh Vi bôn ba khắp núi sông, chứng kiến nhân gian khổ nạn, cũng sinh ra đôi phần lòng trắc ẩn, huống hồ là Phó Thanh Vi, người vốn mềm lòng.

Thế nên tiền bạc luôn được cả hai nhất trí chia ra giúp đỡ.

Tiêu hết rồi kiếm lại, hai người sẽ không chết đói, nhưng một đồng bạc có thể cứu sống một mạng người.

Vừa hay tiêu gần hết tiền, cánh cửa Quỷ Thị sắp mở ra.

Mục Nhược Thủy kế thừa sự khéo léo tinh tế của sư tôn Phó, thậm chí còn vượt qua người đi trước. Trước khi Quỷ Thị mở cửa, cô định làm một thứ.

Mục Nhược Thủy mang một con dao khắc và mấy hộp màu từ tiệm tạp hóa về, mỗi ngày sau khi luyện kiếm xong, cô lại ở trong sân mày mò, còn bắt Phó Thanh Vi ở bên cạnh đọc kinh văn cho cô nghe.

Phó Thanh Vi phàn nàn: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Kinh thư thuộc làu làu còn bắt ta đọc?"

Mục Nhược Thủy thổi đám vụn gỗ trước mặt, đáp: "Muốn nghe sư tôn nói chuyện, mà người lại không chịu trò chuyện với em."

Phó Thanh Vi: "......"

Gần đây quả thực Phó Thanh Vi có hơi tránh né cô, chủ yếu là vì cảnh tượng trông thấy lần trước khiến nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nàng sợ Mục Nhược Thủy lại buông lời gây sốc, nói ra những câu mà nàng không đỡ được.

Phó Thanh Vi đành cầm lấy đạo kinh đọc cho cô nghe.

Mục Nhược Thủy dùng con dao sắc bén từng chút từng chút khắc lên gỗ, cúi đầu tập trung.

Hai ngày trước, Phó Thanh Vi không biết cô đang làm gì, chỉ nhìn tay cô mà dặn phải cẩn thận. Dần dần, một chiếc mặt nạ từ mảnh gỗ liễu trống trơn đã thành hình trong tay cô.

Cuốn đạo kinh trong tay người phụ nữ suýt chút nữa rơi xuống đất.

Mục Nhược Thủy không để ý đến sự khác thường của nàng, dựa theo hình dáng của mặt nạ hý kịch, cô tạc ra các đường nét dữ tợn, trên đầu mọc hai sừng, miệng đầy răng nanh, còn kết hợp thêm bốn con mắt của mặt nạ phương tướng.

Tô màu xong, cô lại bắt đầu làm chiếc thứ hai, giống hệt chiếc đầu tiên.

Ở Quỷ Thị phải đeo mặt nạ, cô từ lâu đã chán ngấy mấy kiểu mặt nạ vẽ mặt dành cho trẻ con, lần này cô muốn tự tay tạo ra một cặp mặt nạ độc nhất vô nhị dành riêng cho hai người bọn họ.

Hai chiếc mặt nạ gỗ liễu phủ đầy màu sắc được phơi khô dưới ánh mặt trời, Mục Nhược Thủy nhặt một chiếc lên, úp vào mặt mình.

"Sư tôn." Cô quay lại nhìn Phó Thanh Vi.

"Sư tôn......"

Phó Thanh Vi cũng thì thầm gọi, vô thức lùi về sau một bước.

Mục Nhược Thủy tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thiếu nữ thanh thuần rạng rỡ, trong mắt thấp thoáng nét lo lắng: "Sư tôn, người sao vậy?"

Giọng nói trong trẻo, còn rất xa mới đạt đến sự lạnh lùng trong tương lai, như ngọc châu va vào nhau.

Phó Thanh Vi hoàn hồn, đưa tay bám vào kệ trúc bên cạnh, gượng cười: "Không có gì, mặt nạ làm rất chân thật."

"Nhưng sắc mặt người không tốt lắm?"

"Tối qua ta không ngủ ngon, lát nữa sẽ nghỉ một chút." Phó Thanh Vi chủ động bước lên, cầm lấy một chiếc mặt nạ đang phơi, nói: "Vi sư cũng thử xem."

Nói mới nhớ, chiếc mặt nạ của sư tôn, nàng vẫn chưa lần nào đeo thử một cách tử tế.

Phó Thanh Vi đặt mặt nạ lên mặt mình, không ngờ lại vừa vặn đến bất ngờ. Gỗ liễu nhẹ nhàng mịn màng, vì vậy mà mặt nạ hý kịch phần lớn đều dùng gỗ liễu để chế tác.

"Làm rất đẹp." Phó Thanh Vi lại nhẹ giọng khen một câu, đầu ngón tay vuốt ve viền mặt nạ, cảm nhận từng hoa văn tinh tế, cảm giác vẫn như ngày nào.

Mục Nhược Thủy không nhìn thấy biểu cảm của nàng phía sau mặt nạ, đương nhiên cũng không biết ánh mắt người phụ nữ lúc này bi thương đến mức có thể nhấn chìm cô.

Thiếu nữ xoay người bước vào nhà kho, tìm sợi chỉ đỏ trong hộp dụng cụ, xỏ qua hai lỗ nhỏ hai bên mặt nạ, như vậy là có thể buộc ra sau đầu rồi.

Phó Thanh Vi đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn cô hoàn thành tất cả.

"Cheng cheng!" Mặt nạ hoàn chỉnh đã xong. Mỗi lần nảy ra ý tưởng mới và thực hiện thành công, cô đều chạy đến trước mặt Phó Thanh Vi khoe khoang, làm động tác giới thiệu. Thói quen từ nhỏ vẫn chưa thay đổi.

Phó Thanh Vi mỉm cười.

Mục Nhược Thủy bước đến gần nàng, không kịp đề phòng đã bị người phụ nữ dang tay ôm chặt, cằm nàng ghì chặt lên đôi vai mảnh mai của cô.

Nhược Thủy... Nhược Thủy...

Môi nàng bị hàm răng cắn chặt đến trắng bệch, không để cái tên lặp đi lặp lại trong lòng bật ra thành tiếng.

Chiếc mặt nạ trong tay Mục Nhược Thủy vô thức trượt xuống, chỉ còn lại một sợi chỉ đỏ mắc trên đầu ngón tay, suýt chút nữa rơi xuống đất.

Sau khi cô dậy thì, sư tôn luôn giữ khoảng cách với cô, chỉ khi cô làm nũng, mè nheo thì mới có thể gần gũi nàng một lát, rất hiếm khi nàng chủ động ôm cô.

Mục Nhược Thủy khẽ nhướng mày vui vẻ, bàn tay còn lại từ tốn đưa lên, cẩn thận vòng qua eo người phụ nữ.

Cả vòng tay được lấp đầy, cũng giống như lấp đầy cả trái tim.

*

Giữa tháng, Quỷ Thị mở cửa.

Trên phố Đề Đốc, hai thầy trò cùng đeo mặt nạ gỗ liễu giống nhau đến lối vào, quen thuộc bước qua kết giới tiến vào chợ.

Ánh sáng đỏ của Quỷ Thị phủ kín bầu trời, Phó Thanh Vi đi giữa dòng người tấp nập trên phố, vô thức đưa tay chạm lên mặt nạ của mình, tâm trí hoảng hốt.

Mục Nhược Thủy: "Sư tôn?"

Phó Thanh Vi "ừm" một tiếng, nhưng không quay đầu về hướng giọng nói truyền đến.

"Tối nay sao người cứ không chịu nhìn em?" Mục Nhược Thủy thắc mắc.

"Vi sư nhát gan, sợ bị mặt nạ dọa."

"......" Mục Nhược Thủy định nói vậy để mình làm cái khác.

"Chọc em thôi." Phó Thanh Vi đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thẳng vào gương mặt đeo mặt nạ hý kịch dữ tợn và quen thuộc của cô dưới ánh đèn lồng, nói: "Vi sư đang nghĩ chuyện khác, không liên quan đến em, đừng suy nghĩ nhiều."

"Ồ, ra vậy."

Phó Thanh Vi và Thiên Cơ Các có quan hệ mật thiết, bồ câu đưa thư cứ vài ngày lại có một bức, Mục Nhược Thủy chuyên tâm tu hành, có một số chuyện cô không rõ lắm.

"Vậy người nắm tay em đi, đông người quá, em sợ bị lạc." Thiếu nữ chìa bàn tay mềm mại mịn màng ra.

Phó Thanh Vi đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

Mềm mại, hơi nóng, lòng bàn tay ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Tay sư tôn của nàng lại lạnh lẽo khô ráo.

Đầu óc Phó Thanh Vi dần tỉnh táo, sự xao động cảm xúc cũng dần lắng xuống, nhưng rồi lại cảm thấy đầu ngón tay thiếu nữ không yên phận mà vẽ vòng trong lòng bàn tay mình, những ngón tay mảnh mai quá mức còn cố tình chen vào giữa các ngón tay nàng.

Không biết học từ đâu, hay là trời sinh đã biết.

Phó Thanh Vi lập tức nắm chặt tay cô, không cho cô làm càn.

Ba tháng trước mới đến một lần, những thứ mới lạ ở Quỷ Thị chưa thay đổi nhiều, dạo quanh một lát, hai người liền đi thẳng đến Tam Tài Phảng giữa dòng sông.

Quản sự chắp tay hành lễ: "Quán chủ Cơ, đạo trưởng Mục."

Phó Thanh Vi đáp lễ một cách ôn hòa, hơi tò mò hỏi: "Thay mặt nạ rồi mà ông vẫn nhận ra à?"

Quản sự cười nói: "Khí chất của hai vị xuất chúng, đừng nói là đổi mặt nạ, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi tôi cũng nhận ra."

Dù có phải là lời tâng bốc hay không, nói chung nghe rất xuôi tai.

Quản sự cười híp mắt nói: "Đồ đệ của Quán chủ giống ngài như đúc, e rằng hai năm nữa tôi sẽ nhận nhầm hai người mất thôi."

Phó Thanh Vi nghiêng đầu nhìn Mục Nhược Thủy bên cạnh.

Mục Nhược Thủy lớn lên bên nàng, cùng nàng đi khắp nơi, ngay cả cách ăn mặc cũng dần giống nàng, dáng người lại cao gầy như nhau, đeo mặt nạ quả thật rất dễ bị nhận nhầm.

Nhưng sau này Mục Nhược Thủy sẽ cao hơn nàng một chút, chỉ cần hai người đứng cạnh nhau là có thể phân biệt.

Sau vài câu trò chuyện với người quen, Phó Thanh Vi lấy ra những món hàng thu thập được trong chuyến đi lần này để ông ấy định giá.

Quản sự vừa gảy bàn tính, vừa nói: "Quán chủ, thứ lần trước ngài dặn tôi tìm, là Phản Hồn Hương đó, cuối cùng cũng có hàng, ngài có muốn tiếp tục thu mua không?"

Phó Thanh Vi: "Thu."

Phản Hồn Hương cực hiếm, mười năm chỉ xuất hiện hai lần, Phó Thanh Vi nhớ sư tôn, nhìn vật nhớ người, trong phạm vi cho phép, nàng đều mua lại. Thỉnh thoảng nhớ sư tôn quá, nàng sẽ đốt một chút hương thấm vào tay áo, giả vờ như người vẫn còn bên cạnh.

Quản sự lấy một món hàng trong đống đồ trên quầy đi, xem như thanh toán cho Phản Hồn Hương.

Phó Thanh Vi nhìn dãy kệ gỗ chất đầy đồ vật phía sau hắn, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua mép quầy, tâm trí xao động, giọng điệu nhẹ hơn ban nãy, thử thăm dò: "Quản sự, ở đây có Bích Hàn Tê, Phụ Cốt Đinh không?"

Quản sự nhíu mày, cố nhịn không dùng ánh mắt dò xét để quan sát vị Quán chủ Bồng Lai phong nhã thoát tục trước mặt.

Hai thứ cô vừa hỏi, bao gồm cả Phản Hồn Hương, đều là vật mang âm khí nặng nề, Phụ Cốt Đinh còn là tà vật, ông ấy không hiểu nổi Phó Thanh Vi cần những thứ này để làm gì.

Nhưng Tam Tài Phảng làm ăn buôn bán, không quản khách hàng dùng hàng hóa vào mục đích gì.

"Bích Hàn Tê có hàng, Phụ Cốt Đinh thì không. Quán chủ có muốn mua Bích Hàn Tê không?"

"Chỉ thuận miệng hỏi thôi." Phó Thanh Vi hờ hững đáp.

"Tôi sẽ giúp Quán chủ chú ý đến."

"Phiền ông rồi." Phó Thanh Vi bổ sung, "Nếu có ai mua nó, nhất định phải báo cho tôi biết ngay."

"Chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng, nhưng tôi sẽ thông báo cho ngài về tình trạng hàng tồn kho."

Ngón tay Phó Thanh Vi rời khỏi mép quầy, thu vào trong ống tay áo rộng, cơn run nhè nhẹ nơi đầu ngón tay dần dần lắng xuống.

Nàng chợt nghĩ đến một chuyện, chỉ cần nhớ tới thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Bây giờ là năm 1928, Mục Nhược Thủy mười bốn tuổi, còn chưa đầy mười năm nữa là đến thời điểm cô bị luyện cương thi.

Trong trận pháp luyện cương thi, ngoài những nguyên liệu thông thường và một số vật quý giá, còn có vài món rất hiếm, trong đó có Phản Hồn Hương, Bích Hàn Tê, Phụ Cốt Đinh, vì vậy nàng mới cố ý hỏi Tam Tài Phảng.

Hiện tại, Phó Thanh Vi luôn cố gắng sống sót, nàng tin rằng đường là do mình tự đi, cứ đi một bước rồi tính bước tiếp, đôi khi nghĩ quá xa chỉ khiến ý chí hao mòn, hy vọng mà không thấy điểm cuối chính là tuyệt vọng.

Nếu không phải vì tính cách này, nàng sẽ không có được sự kiên cường lạc quan trong xương tủy, cũng chẳng thể một mình nuôi dạy một đứa trẻ trưởng thành ở thế giới xa lạ này.

Hiện tại vẫn còn mười năm, thế sự thay đổi khôn lường, tương lai sẽ ra sao? Dù có lo xa cũng không biết bắt đầu từ đâu, chi bằng tạm thời không bận tâm đến chuyện đó nữa.

Mục Nhược Thủy ghé sát lại, lén hỏi: "Là gì vậy?"

Cả hai đều đang đeo mặt nạ, khi cô nói chuyện, chiếc mặt nạ lạnh lẽo vô tình chạm vào vành tai nàng, hơi thở nóng ấm ngọt ngào phả vào sau tai.

Phó Thanh Vi không kịp đề phòng, vội quay đi, che lấy vành tai đang đỏ bừng của mình.

Mục Nhược Thủy: "?"

Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Cứ thế này, e rằng bản mình không qua nổi mười năm nữa.

Tối nay về lại phải... Haizz.

Nhưng cuối cùng tối nay nàng không thể tự mình giải tỏa, bởi vì sáng mai nàng phải đến tiệm đặt làm tượng thần Tây Vương Mẫu, hai người tạm thời nghỉ lại ở một khách điếm trong thành.

Hai người ở chung một phòng, nhưng đắp hai tấm chăn riêng.

Mục Nhược Thủy đã sớm gặp Chu Công, còn Phó Thanh Vi thì mở mắt thao thức đến nửa đêm. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tinh thần nàng uể oải.

"Sư tôn, tối qua người không ngủ à?"

"Có ngủ." Phó Thanh Vi ngậm chiếc bánh nướng cô mua lúc sáng, uể oải đáp: "Mơ nhiều lắm."

"Mơ thấy gì vậy?"

"Quên rồi." Dù sao cũng không phải mơ thấy sư tôn của nàng, nếu không thì giờ nàng đã không còn mặt mũi để nhìn ai nữa.

Mục Nhược Thủy chống cằm, có vẻ suy tư, ngồi đối diện quan sát nàng.

Buổi sáng, hai người đến tiệm trước đó đặt làm tượng thần để bàn bạc chi tiết, tiện thể mua thêm một ít chu sa và hoàng chỉ. Mục Nhược Thủy ghé qua cửa hàng tạp hóa, còn Phó Thanh Vi thì đi mua rượu, chất hết lên lưng la.

Phó Thanh Vi trước kia không uống rượu, nhưng rơi vào thế giới này mười năm, nàng cũng học được cách một mình nâng chén dưới trăng, rượu vào lòng càng sầu thêm, chỉ mong có một giấc mộng dài, say rồi không cần tỉnh lại nữa.

Đêm trăng sáng.

Phó Thanh Vi bày một chiếc ghế trúc và bàn trà ra ngoài sân, về phòng cẩn thận đốt một ít Phản Hồn Hương, sau đó ngồi xuống rót rượu cho mình.

Mục Nhược Thủy thừa dịp nàng đang nhìn mèo tam thể nhỏ ở góc tường, lén lút đưa tay tới.

Nhưng Phó Thanh Vi như có mắt sau lưng, chặn tay cô lại, nói: "Con nít không được uống rượu."

Mục Nhược Thủy bất mãn: "Trước đó người từng nói em là người lớn rồi mà!"

Phó Thanh Vi: "Lớn rồi, nhưng chưa đủ lớn."

"Cao bằng người thì được à?"

Phó Thanh Vi không rõ cô đang nói tuổi tác hay vòng ngực, nhưng vẫn xem như câu trước: "Đợi đến khi hai mươi tuổi thì có thể uống rượu."

"Nhưng con gái trưởng thành từ năm mười lăm tuổi!"

"Quy tắc của vi sư là hai mươi tuổi." Phó Thanh Vi hờ hững nói, nâng ly rượu uống cạn.

Rượu lạnh trôi xuống họng, cay nồng hơn tưởng tượng.

Nàng không uống rượu thường xuyên, vẫn chưa quen, cay đến mức ho sặc sụa, nhưng lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhất là khi nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

Sư tôn từng nói nàng nhiều nước, bất cứ nơi nào của nàng cũng giống như làm từ nước. Làm sao có người nào mà mười năm rồi vẫn đáng thất vọng như vậy, lúc nào cũng là một đứa mít ướt.

Nếu sư tôn thấy nàng thế này, chắc chắn sẽ cười nhạo nàng.

Mục Nhược Thủy thấy nàng nhìn vào khoảng không, chẳng để ý gì đến cô, chỉ cạn ly hết lần này đến lần khác, liền biết mình nên rời đi.

Chưa từng có ngày nào mà nàng không nhớ đến thê tử của mình

Thế giới của nàng cũng chưa bao giờ thực sự mở ra với cô.

Dù gì cô cũng chỉ là đồ đệ của nàng, là đứa trẻ nàng một tay nuôi lớn, chứ không phải...

Không phải cái gì? Mục Nhược Thủy mười bốn tuổi không nghĩ ra đáp án.

Sau khi tọa thiền xong, cô đi đến bên cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo như nước mùa thu, ngoài sân bàn ghế đã được dọn sạch sẽ, ngay cả cơ hội thu dọn tàn cuộc, cô cũng không có.

Phó Thanh Vi sẽ quay về phòng trước khi say, tuyệt đối không để cô thấy dáng vẻ say rượu của mình, thậm chí còn không chịu để cô nghe được lời nói khi say.

Mục Nhược Thủy bước vào sân, trong không khí vương vấn mùi rượu hòa lẫn với Phản Hồn Hương.

Cô nhẹ nhàng tiến đến bên phòng Phó Thanh Vi, qua lớp giấy dán cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng thanh mảnh của nàng phản chiếu dưới ánh nến.

Giọng nói lạnh lùng của Phó Thanh Vi vang lên qua cánh cửa: "Ngủ đi."

Mục Nhược Thủy cụp mắt: "Dạ, sư tôn."

Ngọn nến trong phòng vụt tắt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng, ánh trăng rọi lên bậu cửa sổ, bị ngăn cách bởi vách tường.

Mục Nhược Thủy thu chân, lặng lẽ quay về phòng mình, khép cửa lại.

*

Hôm nay chính là ngày thợ thủ công lên núi sửa lại điện bên, Bồng Lai Quán lại có thêm vài ngày nhộn nhịp.

Đợi điện bên xây xong, Bồng Lai Quán sẽ hoàn toàn giống với diện mạo của nó ở đời sau.

Mục Nhược Thủy ngủ một giấc thỏa thuê, ngáp dài bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Phó Thanh Vi đang luyện công trong sân. Sắc mặt nàng hồng hào, tinh thần phấn chấn, dáng vẻ lạnh nhạt tiêu cực đêm qua dường như chỉ là một giấc mộng.

Thấy Mục Nhược Thủy đứng ở cửa còn ngái ngủ, nàng mỉm cười nói: "Qua đây, cùng vi sư luyện một chút."

Chỉ cần không ném cô vào trận pháp, cái gì cũng có thể thương lượng.

Mục Nhược Thủy đi đến giữa sân, cùng Phó Thanh Vi luyện một lúc lâu. Cô có nền tảng vững chắc, trừ bộ pháp Thiên Cang Bắc Đẩu mà cô không hứng thú, thì thân pháp đã đến mức thuần thục, không thua kém gì Phó Thanh Vi.

Mười năm nữa, chắc chắn sẽ vượt xa nàng.

Phó Thanh Vi vốn muốn ép cô học bộ pháp này, vì có thêm kỹ năng là có thêm đường lui, nhưng nghĩ lại, với thực lực của bản thân, cô chẳng cần đến sự hỗ trợ của bộ pháp này nữa.

Thế nên nàng cứ để cô thuận theo tự nhiên, thích học gì thì học.

Phó Thanh Vi thì khác, nàng chỉ là người phàm, không có thân thể bất tử, có thể khai phá kỹ năng nào, nàng đều tận dụng tối đa. Ngoài thời gian dạy dỗ Mục Nhược Thủy, tất cả thời gian còn lại nàng đều dành để tối ưu hóa việc tu hành.

Mục Nhược Thủy bắt đầu không theo kịp vạt áo nàng nữa, liền biết Phó Thanh Vi đã dùng Vũ Bộ.

Cô không còn chút chí khí nào, lập tức bỏ cuộc, xoay người đi thẳng vào bếp.

Dù sao thì yêu ma quỷ quái cũng không biết Vũ Bộ, thua sư tôn cũng không mất mặt.

Phó Thanh Vi: "......"

Đứa trẻ này thật sự không muốn học chút bộ pháp nào.

Không sao cả, yêu ma quỷ quái đều rất dễ nhận diện, cô chỉ cần giỏi kiếm pháp và thân pháp là đủ rồi.

Điện bên mất một tháng để xây dựng, tượng Tây Vương Mẫu lại phải đợi thêm một tháng nữa. Hai tháng sau, tượng Huyền Nữ Nương Nương trong chính điện được chuyển sang thiên điện, đối diện với Hậu Thổ (hay Địa Mẫu) điện.

Tượng Tây Vương Mẫu tóc dài xõa xuống, thân người hình thú, đuôi báo nanh hổ, dưới chân là một con bạch hổ, trên tay cầm vũ khí, ánh mắt cao cao nhìn xuống, thần sắc nghiêm nghị, sát khí lẫm liệt.

Trên bài vị của bàn thờ có một hàng chữ viết tay: Thái Hư Cửu Quang Quy Đài Kim Mẫu Nguyên Quân chi thần vị.

Phó Thanh Vi dẫn Mục Nhược Thủy thắp hương, hai người cùng quỳ trên bồ đoàn, dập đầu ba cái.

Lần lượt bái Huyền Nữ Nương Nương và Hậu Thổ Nương Nương.

Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn bức tượng Hậu Thổ Hoàng Địa Kỳ vừa được rước vào điện, cúi đầu bái thật sâu.

Tròn mười năm, Bồng Lai cuối cùng cũng hoàn thành.

Vì những lý do đã nêu trước đó, Bồng Lai Quán vẫn nghèo rớt mồng tơi, hai thầy trò khoác đạo bào bôn ba khắp nơi, đi ra ngoài thì gọn gàng sạch sẽ, trở về thì vá chỗ này chỗ kia. Mỗi lần vào thành đổi tiền là lại có vài ngày dư dả, rồi lại rơi vào cảnh nghèo túng, cứ thế luân phiên lặp lại.

Thiên Địa Tiền Trang và Quỷ Thị chính là hai chỗ rút tiền của họ, những năm gần đây, họ ngày càng phụ thuộc vào cái sau.

Trước quầy sách trong Quỷ Thị.

Một bàn tay thon dài trắng nõn cầm lên một cuốn truyện tranh trên sạp, lật qua vài trang, giọng lười biếng hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Năm phân đại dương."

"Lần trước ông đòi ta hẳn một đồng bạc đấy."

"Làm gì có chuyện đó? Cô bị ai chặt chém vậy?" Ông chủ trừng mắt nhìn người thiếu nữ đeo mặt nạ hý kịch trước mặt, không nhớ mình đã từng bán sách với giá cắt cổ như vậy.

Cô gái chẳng buồn đáp lại, chỉ giơ một ngón tay ra.

"Cái này, cái này, cái này...…"

Ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng điểm xuống mười mấy cuốn sách, toàn là loại đắt tiền, khiến tim ông chủ cũng treo lơ lửng theo từng cái chỉ, trên mặt không giấu nổi niềm vui.

"Ta, đều, không, lấy." Thiếu nữ nói từng chữ một, khóe môi sau lớp mặt nạ cong lên.

Mặt ông chủ lập tức đen như đáy nồi.

Hắn còn chưa kịp đuổi cô gái quậy phá này đi, thì phía trước không xa truyền đến một giọng nói dịu dàng: "Tiểu Tuyết."

Cô gái trẻ vội vàng bước nhanh về phía trước, dây đỏ sau mặt nạ ẩn giữa mái tóc đen, để lộ làn da trắng như tuyết sau gáy, như một nhánh băng vươn ra từ cành cây.

"Sư tôn."

Thiếu nữ vừa rồi còn đang trêu chọc ông chủ hàng sách nay lại ngoan ngoãn vô cùng, giọng điệu lạnh lùng khi đối diện với người phụ nữ cũng mềm mại hơn vài phần.

Phó Thanh Vi nhìn Mục Nhược Thủy, nay đã cao hơn nàng một chút, ngạc nhiên hỏi: "Em đang làm gì đấy? Không phải chê truyện tranh trẻ con sao?"

"Hắn từng hét giá với chúng ta, em đang tính sổ với hắn."

"Làm sao em chắc là ông chủ năm đó, ai cũng đeo mặt nạ mà?"

"Nhưng truyện tranh của hắn bán năm phân đại dương, bên ngoài chỉ có một, hai phân, chắc chắn cũng là phường gian thương! Em không thể không trả đũa!"

"......"

Ngay cả tính tình thù dai cũng giống người ấy.

Phó Thanh Vi nhìn chiếc mặt nạ trên mặt cô, trong lòng khẽ thở dài.

"Sư tôn."

"Ừm?"

"Người nắm tay em đi, như vậy em sẽ không chạy lung tung nữa." Mục Nhược Thủy để lộ chân tướng, chìa ngón út ra.

"......"

Phó Thanh Vi mặc kệ cô, xoay người bước thẳng về phía trước.

Cô đã hai mươi tuổi rồi, một mình trong Quỷ Thị cũng chẳng vấn đề gì, yêu tu quỷ tu có thể ngay lập tức đánh bại cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu có chuyện gì, nàng đến sau vẫn kịp.

"Sư tôn!"

Trong Quỷ Thị đèn đuốc sáng trưng, trên trời có thuyền lơ lửng đi ngược hướng, bên cạnh là dòng Vong Xuyên, những người lái đò chèo thuyền đưa khách đến Tam Tài Phảng, dưới đất là vô số người qua lại, ánh mắt đầy thích thú nhìn theo hai thầy trò một trước một sau rượt đuổi qua đám đông.

Các quầy hàng trong Quỷ Thị phần lớn là cố định, số lượng tu sĩ đông vô kể, nhưng gương mặt quen thuộc vẫn có không ít.

Hai thầy trò này đã xuất hiện ở Quỷ Thị từ mười bốn năm trước.

Ban đầu, đứa trẻ kia còn được sư tôn ôm trong lòng, chiều cao chỉ tới eo người phụ nữ. Sau đó, cô được nắm tay dắt đi, từng ngày từng ngày lớn lên, từ thiếu nữ cao đến vai sư tôn, đến giờ đã vượt qua nàng rồi.

Mối quan hệ giữa hai người cũng dần dần trở nên thú vị.

Làm gì có sư tôn nào lại bị đồ đệ đuổi đến mức hoảng loạn bỏ chạy chứ?

Các chủ quầy xem náo nhiệt, những người không biết chuyện nhìn thấy họ cười cười, liền tò mò hỏi: "Đang có chuyện gì vậy?"

Đang xem hăng say, chợt có một tiếng xôn xao vang lên.

Hóa ra là đồ đệ đã nhanh chân đuổi kịp, một tay ôm chặt lấy sư tôn vào lòng.

***

Lời tác giả:

Hôn một cái đi! Hôn một cái! Hôn một cái!

Quỷ Thị tuyển người ăn dưa hóng chuyện, bình luận có thể lấy vé vào cửa, chỗ ngồi ai đến trước được trước!

Chương trước Chương tiếp
Loading...