[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C146 - Từ giờ trở đi, tên của em là Mục Nhược Thủy



Phó Thanh Vi bị con trăn khổng lồ đánh trọng thương, không thể đi xa, đành quay lại ngôi làng trú tạm đêm qua để nghỉ ngơi vài ngày.

Nàng nói với dân làng rằng ở một hang động hướng về phía đông có xác một con trăn lớn do nàng giết, bảo họ có thể phân chia đem bán kiếm tiền.

Cả thân trăn đều là báu vật, Phó Thanh Vi chỉ lấy yêu đan và mật trăn vì chúng dễ mang theo. Một con trăn lớn như vậy, từ thịt đến da đều đáng giá, đủ để giúp dân làng có một khoản thu nhập không nhỏ.

Xem như nàng đáp lại mối thiện duyên này.

Xác con trăn nhanh chóng được những thanh niên trai tráng trong làng khiêng về, dân làng kéo nhau đến đầu thôn xem náo nhiệt, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Lớn quá...… không thể tin nổi!

Quả nhiên chỉ có đệ tử dưới trướng Huyền Nữ nương nương mới có thể chém chết một con trăn lớn như vậy!

Danh tiếng của Phó Thanh Vi ngày càng được khẳng định, không chỉ được dân làng đối đãi như thần tiên, mà nàng còn thấy có người cắm hương trước cổng sân viện lén lút bái lạy, cầu nàng phù hộ.

Có người còn nặn tượng đất của nàng, đặt trong nhà thắp hương cúng bái.

Phó Thanh Vi: "......"

Ngày nàng rời khỏi thôn, phía sau là một nhóm lớn dân làng quỳ rạp đầy thành kính.

Ở một chiều không gian mà mắt thường không thể nhìn thấy, từng tia kim quang nhàn nhạt dâng lên từ những người dân, lững lờ lan tỏa trong không khí rồi rơi xuống người Phó Thanh Vi, nhưng nàng hoàn toàn không hay biết.

Vết thương của Phó Thanh Vi đã gần như hồi phục khi ở trong làng. Hai người đã ra ngoài khá lâu, thu hoạch không ít, liền quyết định lên đường trở về.

Chỉ có danh tiếng của đệ tử dưới trướng Huyền Nữ nương nương là ngày càng vang xa, theo từng bước chân nàng đi qua mà lan truyền đến những vùng đất xa hơn.

Trên đường về tiện tay giết thêm hai con yêu ma, hai người cuối cùng cũng về đến vùng ngoại ô Cẩm Thành.

Phó Thanh Vi: "Vào thành hay về nhà?"

Cơ Trạm Tuyết giòn giã đáp: "Về nhà!"

Thế là cả hai theo đường núi về đạo quán Bồng Lai, tạm nghỉ ngơi, dự định ngày hôm sau mới vào thành đổi tiền.

Có khoản tiền này, Phó Thanh Vi có thể sửa sang chính điện và cổng chính, treo bảng hiệu "Bồng Lai Quán", liên kết với các cung quán khác, chính thức gia nhập hệ thống Đạo giáo, lấy được độ điệp của riêng mình!

Phó Thanh Vi đang hớn hở lên kế hoạch, càng đến gần đạo quán Bồng Lai lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Nàng ngửi thấy mùi hơi thở của người lạ.

Từ ống khói bếp có từng làn khói bốc lên.

Sắc mặt Phó Thanh Vi đột nhiên trầm xuống.

Nhà nàng——

Cơ Trạm Tuyết phản ứng nhanh hơn, đã siết chặt con dao găm của mình lao về phía trước.

Phó Thanh Vi bước nhanh theo sau.

Sân viện không có tường rào, chỉ có mấy cây trúc nàng tự tay chặt về dựng thành giàn phơi quần áo. Nhưng lúc này trên đó lại treo đầy quần áo của người lạ.

Trong bếp vang lên tiếng nấu nướng, có người trong nhà cất giọng giục giã: "Cơm nước xong chưa?"

Trong bếp có tiếng đáp lại: "Sắp xong rồi, ăn cơm thôi."

Cơ Trạm Tuyết lập tức đá tung cửa, nâng cánh tay lên, nhưng Phó Thanh Vi phản ứng nhanh hơn, đẩy nhẹ tay cô bé, khiến ám tiễn xẹt qua đỉnh đầu người đàn ông phía trước, cắm vào tường rồi rơi xuống đất.

Khuôn mặt Cơ Trạm Tuyết sa sầm.

Người đàn ông trong phòng vừa kinh hãi vừa tức giận: "Các người......"

Phó Thanh Vi rút trường kiếm sau lưng, mũi kiếm ba thước phủ hàn băng, lạnh giọng quát: "Cút ra ngoài!"

Người đàn ông còn do dự, thì đã bị Phó Thanh Vi dùng mũi kiếm xé rách vạt áo, vạch một đường rướm máu trên cổ. Hắn hoảng loạn bò lăn bò toài chạy khỏi phòng.

Cả vợ hắn cũng không dám ở lại, vừa thu dọn đồ đạc vừa liếc chừng thanh kiếm trong tay Phó Thanh Vi, hai vợ chồng kéo nhau ba chân bốn cẳng chạy khỏi viện, chẳng dám ngoảnh đầu lại, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Giải quyết xong đám người chiếm nhà như chim khách chiếm tổ, Phó Thanh Vi thu kiếm, quay lại phòng.

Cơ Trạm Tuyết đứng trong căn nhà bừa bộn, tức giận đến mức lặng lẽ rơi nước mắt.

Phó Thanh Vi ngồi xổm xuống, ôm lấy cô bé, tựa cằm lên vai em, thì thầm bên tai: "Không sao đâu, không sao đâu, mấy thứ này chúng ta không cần nữa, mua cái mới."

May mắn là hai mẹ con vốn nghèo bền vững, tài sản không nhiều, đồ quan trọng đều mang theo bên mình, bao gồm cả thanh kiếm gỗ nhỏ mà cô bé xem như bảo vật. Trong nhà chỉ có ít quần áo cũ và chăn nệm, không tổn thất gì đáng kể về mặt kinh tế.

Nhưng với tâm hồn non nớt của Cơ Trạm Tuyết, đây lại là một cú sốc lớn.

Cô bé quay người chạy ra ngoài.

Phó Thanh Vi đi theo, ở khu rừng nhỏ trước cổng đạo quán, cô bé đang dùng thanh kiếm gỗ quơ loạn vào những bụi cây thấp và lá cây để xả giận.

Nàng đứng nhìn một lát, sau đó quay lại dọn dẹp nhà cửa.

Không bao lâu sau, Cơ Trạm Tuyết cũng quay về, lặng lẽ giúp nàng dọn dẹp, chẳng nói lời nào.

Phó Thanh Vi gói gọn chăn nệm lại ném ra sân, còn Cơ Trạm Tuyết xách nước lau sạch nhà bếp, những đồ đã bị người khác đụng vào cũng dứt khoát bỏ đi hết.

Cô bé vừa lau vừa đưa tay chùi mắt.

Hai người đứng trong sân, Phó Thanh Vi xoa đầu cô bé, nói: "Tối nay chúng ta sẽ vào thành ở. Đừng lo lắng, ta sẽ tìm cách, sau này sẽ không để chuyện này xảy ra nữa."

Cơ Trạm Tuyết ôm lấy eo nàng, vùi mặt vào lòng nàng, không nói gì.

Vừa mới về nhà chưa được bao lâu, hai người lại xuống núi. Chăn nệm từng bị người khác dùng qua tất nhiên không thể giữ lại, nhưng so với những gia đình nghèo khổ dưới chân núi còn chẳng có nệm dày để đắp, chúng vẫn là vật phẩm quý giá.

Phó Thanh Vi xách đồ xuống núi, đem tặng lại cho dân làng.

Vừa kịp hai khắc trước khi cổng thành đóng lại, hai người vào được Cẩm Thành, thuê một gian phòng trọ nghỉ lại.

Tối hôm ấy, sau khi dỗ dành Cơ Trạm Tuyết đang buồn bã chìm vào giấc ngủ, Phó Thanh Vi nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, còn bản thân thì mở mắt trằn trọc suốt đêm.

Hai người thường xuyên ra ngoài xa, có khi vài tháng liền không về, nhà cửa trên núi bỏ trống, ai cũng có thể đến chiếm. Dù có khóa cửa cũng vô dụng. Đây là thời loạn, không phải thời thái bình ai ai cũng an cư lạc nghiệp.

Cứ thế mãi, chuyện này sẽ không chỉ xảy ra một lần. Chẳng lẽ mỗi lần đều mặc kệ nhà bị người khác chiếm dụng, rồi lại đến đuổi họ đi?

Phó Thanh Vi không cho phép điều đó xảy ra.

Cơ Trạm Tuyết cũng không thể chịu thêm một đả kích nào nữa.

Nhất định phải tìm ra cách giải quyết triệt để.

Hôm sau, tại Thiên Địa Tiền Trang.

Trên bàn của đại sảnh treo thưởng, một đống chiến lợi phẩm mà Phó Thanh Vi đổ ra phát ra âm thanh leng keng. Nàng đổi được mấy trăm đồng đại dương.

Chủ sự, đạo trưởng Hạch đích thân tiếp nàng.

Phó Thanh Vi lấy từ trong ngực ra một viên yêu đan xanh biếc, đặt trong lòng bàn tay, hỏi đạo trưởng Hách: "Cái này có đổi ra tiền được không? Là nội đan của một con trăn yêu, không phải yêu ma."

Đạo trưởng Hách cầm lấy viên yêu đan to bằng quả trứng bồ câu, màu xanh sẫm pha chút lục bích, phẩm chất thượng hạng, bề mặt không chút tì vết, ánh sáng lấp lánh lưu chuyển.

Phải biết rằng không phải yêu quái nào cũng có nội đan, ngay cả khi tu luyện thành công cũng có thể không trọn vẹn, hình dạng méo mó, sắc màu xỉn tối.

Viên nội đan này có ít nhất năm trăm năm đạo hạnh, mà trong số các yêu quái năm trăm năm, nó vẫn thuộc hàng đẹp đẽ hiếm có. Mà đẹp đẽ đồng nghĩa với sức mạnh.

Đạo trưởng Hách nắm chặt viên yêu đan, không thể tin được: "Là cô giết sao?"

Phó Thanh Vi mở túi vải cho cô ấy xem mật trăn.

"Gặp nó trong một hang động, suýt chết chín lần mới giữ được cái mạng này."

"Có ai khác hỗ trợ không?"

"Chỉ có mình ta."

"Cô......" đạo trưởng Hách không biết nói gì thêm, vươn tay vỗ lên vai nàng, đau lòng than thở: "Đạo hữu Cơ! Thật sự không gia nhập Thiên Cơ Các sao? Tôi có thể xin đặc cách miễn thi cho cô, trao cho cô mộc bài/thẻ gỗ của Chu Tước Thất Tinh Tú!"

"Không tham gia." Phó Thanh Vi lắc đầu, hỏi: "Có thể bán được bao nhiêu?"

"Cô cần tiền đến vậy sao?"

"Rất thiếu." Phó Thanh Vi không muốn vạch áo cho người xem lưng, chỉ nghiêm túc trả lời một câu như vậy.

Đạo trưởng Hách kéo nàng ra một góc, hạ giọng nói: "Thiên Cơ Các không thể thu mua chính thức yêu đan này, nhưng có một nơi thu mua, hơn nữa còn có thể bán được giá cao. Tôi sẽ lén nói cho cô biết......"

Phó Thanh Vi lại có thêm một nguồn tin tức mới.

Giới tu hành có một nơi gọi là "Quỷ Thị", chợ được mở mỗi ba tháng. Đến lúc đó, tất cả tu sĩ đều tụ hội để mua bán hoặc trao đổi vật phẩm, trong đó yêu quái đã hóa hình và quỷ tu cũng trà trộn vào, cá rồng lẫn lộn.

Viên yêu đan này của Phó Thanh Vi có thể bán giá cao cho Tam Tài Phảng, hoặc cũng có thể từ Tam Tài Phảng mua về những vật phẩm quý hiếm mà nàng cần.

Phó Thanh Vi giả vờ không nhận ra Tam Tài Phảng thực chất chính là một vỏ bọc khác của Thiên Cơ Các, chỉ ậm ừ hai tiếng rồi hỏi: "Lần tới Quỷ Thị mở cửa là khi nào?"

Đạo trưởng Hách tiếc nuối: "Không may là tháng này vừa mới mở xong, phải đợi ba tháng nữa."

Phó Thanh Vi lại hỏi về địa điểm và cách vào.

Thế lực của Thiên Cơ Các quá lớn, ngay cả khi người canh giữ cổng Quỷ Thị không phải người của bọn họ thì cũng là cộng tác viên thân cận. Phó Thanh Vi nắm được đầu mối này, nhất định sẽ tận dụng triệt để.

Vấn đề địa điểm không khó, đến lúc đó chỉ cần xuất trình tín vật và khẩu lệnh, tự nhiên sẽ có người mở kết giới cho nàng vào.

Đạo trưởng Hách nói: "Chẳng phải cô có độ điệp của Quản Chùy sao? Có thể đưa cho tôi...... à không, đưa cho người gác cổng xem."

Phó Thanh Vi: "......Đa tạ đạo hữu."

Quỷ Thị cũng thuộc về Thiên Cơ Các, đúng là người một nhà.

Nàng còn nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn sau khi sửa xong đạo quán thì làm sao gia nhập hệ thống Đạo giáo chính thống. Nhưng vì đạo quán vẫn chưa có cửa chính hay chính điện, nàng chỉ hỏi qua loa vài câu. Đạo trưởng Hách lại vô cùng kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ, thậm chí còn nói rằng nếu đạo quán hoàn thiện, Thiên Cơ Các sẵn sàng giúp nàng một tay, đẩy nhanh quá trình xét duyệt thủ tục.

Phó Thanh Vi kinh ngạc trong lòng nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên cảm ơn.

Nàng đoán rằng có lẽ chính viên yêu đan này đã khiến Thiên Cơ Các có cái nhìn khác về thực lực của nàng. Nếu không thể lôi kéo nàng gia nhập, vậy thì tỏ ra thân thiện để xây dựng quan hệ. Những gì là vấn đề nan giải với nàng, đối với Thiên Cơ Các lại chỉ là chuyện nhỏ, đồng thời có thể khiến nàng mang ơn. Vậy thì có lý do gì mà họ không làm?

Đạo trưởng Hách chợt cung kính hỏi một câu giống như Quản Chùy lúc trước: "Không biết tôn sư của đạo hữu là......"

Phó Thanh Vi cười nhạt: "Chỉ là một tán tu."

Tán tu tức là tu sĩ không có môn phái, tự mình tu luyện. Phó Thanh Vi không thể giải thích nguồn gốc công pháp của mình, cũng không muốn tiết lộ tên Mục Nhược Thủy, vậy nên dứt khoát lấy danh phận tán tu hành tẩu giang hồ.

Huống hồ, Bồng Lai Quán hiện giờ vẫn chưa tồn tại, theo một nghĩa nào đó, nàng đúng là tán tu.

Đạo trưởng Hách vốn cung kính, nay lại chuyển thành chấn động.

Tán tu tuy tự do tiêu dao, nhưng vì không có Huyền Môn chính tông làm chỗ dựa, cũng không có tài nguyên của môn phái, nên rất khó đột phá cảnh giới. Phần lớn cả đời cũng chỉ đạt tới trình độ trung bình so với đệ tử Huyền Môn.

Nhưng Phó Thanh Vi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao thâm, đúng là hiếm có.

Vậy nếu nàng muốn xây đạo quán... Chẳng phải là muốn khai tông lập phái sao? Trở thành tổ sư đầu tiên sao?

Mà cô lại sắp tận mắt chứng kiến sự ra đời của một môn phái! Một vị tổ sư trẻ tuổi như vậy!

Trong lòng đạo trưởng Hách đột nhiên có sự phấn khích không giải thích được, lùi lại một bước, chắp tay hành lễ: "Tại hạ nhất định giúp đạo hữu sớm ngày thành lập môn phái! Nổi tiếng khắp thiên hạ!"

Phó Thanh Vi: "???"

Sao bỗng nhiên nhiệt huyết lại bùng lên vậy?

Phó Thanh Vi vội kéo cô ấy trở lại thực tại: "Đừng vội kích động, bần đạo chỉ muốn hỏi đạo hữu Hách một chuyện: Ở đâu có thể mua được vật liệu bày trận? Ta muốn lập kết giới bảo vệ đạo quán."

Đạo trưởng Hách sau khi biết nàng muốn lập môn phái, đầu óc liền toàn nghĩ đến việc giúp nàng hoàn thành đại nghiệp. Lập kết giới? Hợp lý! Môn phái nào chẳng cần có kết giới bảo vệ?

Lập tức, cô ấy thao thao bất tuyệt kể cho nàng nghe.

Phó Thanh Vi ban đầu còn lo nguyên liệu bày trận cũng phải mua trong Quỷ Thị, may mắn thay là không cần. Trong thành có vài cửa tiệm bí mật chuyên bán pháp khí Đạo môn. Bên ngoài trưng bày toàn hàng tầm thường để che mắt, nhưng chỉ cần chứng minh thân phận đạo sĩ chân chính, là có thể mua được đồ thật.

Phó Thanh Vi khẽ vuốt độ điệp trong ngực.

Quản Chùy đúng là đại quý nhân của nàng, mảnh độ điệp này đã giúp nàng không biết bao nhiêu lần. Nàng nhất định phải ghi nhớ ân tình này với phái Thanh Tịnh.

Vị quý nhân thứ hai chính là đạo trưởng Hách của Thanh Dương Cung, trầm ổn đáng tin cậy, lại còn vô duyên vô cớ mà bùng lên nhiệt huyết.

Đạo trưởng Hách tiễn nàng ra khỏi kết giới, luyến tiếc dặn dò: "Đạo quán xây xong nhất định phải nhớ báo cho tôi đấy. Nếu thu xếp được thời gian, tôi nhất định đến dự lễ khánh thành."

Phó Thanh Vi gật đầu: "Nhất định."

Nàng xoay người rời khỏi kết giới, đi vài bước trong sân viện, cố gắng để mấy lớp da gà trên cánh tay dịu xuống.

Nàng lấy đâu ra lễ khánh thành chứ? Cái đó tốn tiền lắm, thà để dành tiền mua thêm vài viên gạch còn hơn.

Cơ Trạm Tuyết từ sáng sớm đã không nhắc lại chuyện hôm qua, như thể không có gì xảy ra. Nhưng cô bé không phải kiểu trẻ con mau quên, chắc chắn đã khắc sâu trong lòng, như một cây kim vô hình đâm vào tim.

Ra khỏi tiền trang, Phó Thanh Vi khẽ đung đưa bàn tay nhỏ của cô bé.

Cơ Trạm Tuyết hơi chậm một nhịp mới ngẩng lên nhìn nàng.

Phó Thanh Vi mỉm cười: "Giờ chúng ta đi mua quần áo mới và chăn nệm, em cứ chọn thoải mái. Lần này tuyệt đối không để ai chiếm nhà của chúng ta nữa."

Cơ Trạm Tuyết cúi mắt, vẻ mặt vẫn ủ rũ.

Phó Thanh Vi nâng mặt cô bé lên, hỏi: "Tin ta không?"

Cơ Trạm Tuyết nhìn thẳng vào mắt nàng một lúc, rồi gật đầu thật mạnh: "Dạ!"

Cuối cùng cũng vui lên một chút.

Hai người nắm tay nhau đến cửa hàng vải vóc, trên đường đi, Phó Thanh Vi ghé vào tiệm thuốc bán nốt mật trăn, lại thu thêm một khoản tiền.

Cả ngày hôm đó, họ đều bận rộn mua sắm. Sau khi mua xong đồ dùng sinh hoạt, Phó Thanh Vi bước vào một tiệm chuyên bán pháp khí đạo môn, bùa chú và chu sa.

Bên trong bày đủ loại bùa bình an, quầy hàng chỉ có một người, chính là chủ tiệm.

Phó Thanh Vi bôn ba bên ngoài, người phủ đầy bụi đường, sau lưng đeo trường kiếm. Vừa bước vào cửa, chủ tiệm lập tức nhanh chân đi ra khỏi quầy, chào đón niềm nở:

"Tiên trưởng, ngài cần gì?"

Phó Thanh Vi thoáng nhìn chu sa trên kệ, phát hiện đều là hàng kém chất lượng, linh lực yếu ớt, trong lòng nảy sinh ý thử nghiệm: "Tôi muốn mua chu sa và hoàng chỉ."

Chủ tiệm dẫn nàng đến quầy hàng, từ ngăn kéo bên dưới lấy ra một hộp chu sa cùng hoàng chỉ đưa cho nàng.

"Tiên trưởng xem thử?"

Phó Thanh Vi mở hộp chu sa ra nhìn, quả nhiên chất lượng hảo hạng, bật cười: "Sao ông biết tôi cần cái này?"

Chủ tiệm cũng cười đáp: "Tiệm của tôi mở bao nhiêu năm nay đều nhờ khách quen mà sống. Nếu không có mắt nhìn người, sao mà trụ nổi? Tiên trưởng pháp lực cao thâm, hàng bình thường sao lọt vào pháp nhãn của ngài được?"

Xem ra độ điệp của Quản Chùy lần này không cần dùng tới.

Phó Thanh Vi thấy cửa tiệm này hợp với mình, giá cả lại hợp lý, bèn mua chu sa và hoàng chỉ trước, sau đó hỏi: "Có vật liệu trận pháp không? Loại dùng để bố trí kết giới thông thường thôi."

"Có, có chứ."

Chủ tiệm lập tức vào trong lấy hàng.

Phó Thanh Vi dẫn theo Cơ Trạm Tuyết, nhân lúc rảnh rỗi dạy cô cách phân biệt chu sa tốt xấu.

Nàng chợt thất thần một lúc.

"Tỷ tỷ?"

Trong khoảnh khắc nàng xuất thần, chủ tiệm đã ôm cả một đống nguyên liệu trận pháp ra ngoài. Phó Thanh Vi quyết định lấy hết.

Ở thế giới hiện đại, nàng chỉ học được một trận pháp tấn công và một loại phòng thủ bằng chỉ đỏ, chưa từng nghiên cứu cách bố trí kết giới. Giờ phải về thử nghiệm dần, trước khi hoàn thành việc nghiên cứu, nàng sẽ không rời khỏi Bồng Lai Quán.

Chủ tiệm vui vẻ gói hàng cho nàng, cười đến mức miệng không khép lại được.

Lúc vào tay không, lúc ra tay xách nách mang.

Bước qua bậc cửa, ánh mắt Phó Thanh Vi vô tình lướt qua bức tượng thần Huyền Nữ được bày chung với pháp khí trong tiệm.

Nàng dừng chân, quay trở lại.

"Ông chủ, tiệm ông có nhận đặt làm tượng thần không?"

Tượng Tây Vương Mẫu trong chính điện của Bồng Lai Quan không phải kiểu nữ thần tiên hiền hòa đoan trang thông thường, đừng nói là thời đại này, ngay cả thời hiện đại cũng không có mẫu tượng sẵn.

Phải đặt làm riêng.

Sau khi nghe nàng miêu tả ngoại hình của tượng thần, chủ tiệm tỏ ra rất hứng thú, nhưng ông phải lấy thêm tiền công.

Vì Phó Thanh Vi không thể đưa ra bản vẽ, chỉ có thể truyền đạt bằng lời nói, trong quá trình đó, từng lần trao đổi và chỉnh sửa đều là tốn thêm chi phí.

Phó Thanh Vi: "Trước tiên tôi cần một bức tượng thần Huyền Nữ nương nương, trông như thế này, thờ trong cung điện của đạo quán, kích thước nên là..."

Tượng thần Tây Vương Mẫu tạm thời gặp khó khăn, đợi khi điện phụ được xây xong, sẽ chuyển tượng Huyền Nữ nương nương vào đó, còn chính điện sẽ thờ Tây Vương Mẫu. Dù sao thì Cửu Thiên Huyền Nữ cũng là đệ tử của Tây Vương Mẫu, chắc chắn sẽ không giận sư tôn.

Phó Thanh Vi cảm thấy mình đúng là thiên tài!

Chuyến đi này, nàng giải quyết được rất nhiều vấn đề, có tiền thật là tốt. Cuối cùng, nàng đến nhà người thợ thủ công trước đó, bàn bạc việc thi công chính điện và cổng chính, lập tức đưa vào lịch trình. Trước khi trời tối, hai người thuê một chiếc xe la, chất đầy hàng hóa, trở về Bồng Lai.

Mua sắm thì sướng tay, khuân vác thì như vào lò hỏa táng.

Phó Thanh Vi trả tiền thuê xe chở đồ về, việc khuân vác lên núi phải tự dựa vào sức mình. Tấm thân nhỏ bé của Cơ Trạm Tuyết chỉ có thể cầm theo túi chu sa và hoàng chỉ.

Phó Thanh Vi không khỏi cảm thán: nhân quả xoay vần, kẻ dùng người làm công cụ, cuối cùng cũng trở thành công cụ của người khác.

Dẫu vậy, Cơ Trạm Tuyết vẫn ngoan ngoãn chịu khó, theo nàng chạy đi chạy lại hai chuyến.

Đèn thỏ trước nhà đã treo lên, tỏa ánh sáng trong màn đêm.

Sau chuyến cuối cùng, trời đã tối hẳn. Phó Thanh Vi dang rộng hai tay, nằm vật ra chiếc giường đá trụi lủi, thở hổn hển. Cơ Trạm Tuyết thì nằm úp trên người nàng, thở hổn hển.

Phó Thanh Vi nói: "Em đè chết ta rồi."

Cơ Trạm Tuyết mặc kệ, cái đầu đen nhánh dụi dụi vào ngực nàng.

Phó Thanh Vi: "Nếu không phải em còn nhỏ……"

Cơ Trạm Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: "Gì cơ?"

Phó Thanh Vi: "Không có gì."

Nếu không phải cô bé còn nhỏ, nàng đã nghĩ cô bé là quỷ háo sắc, giống như Mục Nhược Thủy, ngày nào cũng chiếm nghi của nàng.

Phó Thanh Vi mệt rã rời, nằm trên giường rất lâu không muốn động đậy, nghĩ rằng nếu có suối nước nóng ngâm một chút thì tốt biết mấy.

Tiếc là suối nước nóng nhà nàng vẫn chỉ là một mạch nước, căn bản chưa có tiền thi công.

Nằm bẹp như xác chết hồi lâu, nàng đẩy đứa trẻ đang ngủ say trên người ra, cúi người bắt đầu trải giường. Cơ Trạm Tuyết tỉnh dậy, nhân lúc nàng bận rộn, liền nhảy nhót chạy vào bếp đun nước tắm rửa.

Cô bé rất giỏi tự chăm sóc bản thân, đến khi Phó Thanh Vi tắm xong bước ra, Cơ Trạm Tuyết đã thu dọn xong xuôi, chui vào chăn mới ngủ, thanh kiếm gỗ đặt bên gối.

Phó Thanh Vi mặc áo ngủ ngồi xuống, dịu dàng nói: "Có đói không? Ta đi làm chút gì đó cho em ăn nhé?"

Cơ Trạm Tuyết: "Không đói!"

Ọc ọc ọc.

Phó Thanh Vi bật cười: "Bụng kêu mà còn nói không đói."

Cơ Trạm Tuyết chui đầu vào chăn: "Em ngủ rồi!"

Phó Thanh Vi ghé sát đến chỗ cô bé, thì thầm: "Ta có mua hai cái bánh nướng thịt dê trên phố, vừa mới hâm nóng lại trên bếp."

Cơ Trạm Tuyết lật chăn lên, thành thật nói: "Đói rồi."

Hai người cùng nhau ăn một cái bánh nướng thịt dê. Phó Thanh Vi nhìn cô bé súc miệng xong, sau cô bé nằm xuống ôm nàng ngủ.

Đứa trẻ ngày càng lớn, nhưng độ bám người không hề giảm, ngược lại còn dính chặt hơn.

Cổ áo Phó Thanh Vi bị cô bé cọ đến lệch hẳn. Nàng hoài nghi Cơ Trạm Tuyết phần nào mắc chứng lưu luyến tình mẫu tử, nếu nàng gặp lúc cô bé nhỏ hơn chút nữa, có khi đã lật áo nàng ra bú sữa rồi.

Nghĩ tới đây, Phó Thanh Vi không thể không nhớ đến Mục Nhược Thủy.

Nàng và sư tôn vừa mới thành thân, đang trong giai đoạn quấn quýt không rời, thân thể cũng vừa mới được khai phá, đột ngột chia xa, không chỉ trái tim nàng nhớ thương mà cả cơ thể cũng khao khát.

Bình thường chạy tất bật bên ngoài còn đỡ, nhưng khi trở về Bồng Lai quen thuộc, giữa đêm khuya thanh tĩnh, tâm trí và thân xác đều đang kêu gào vì nhung nhớ và bồn chồn.

Đứa trẻ trong lòng ngủ say sưa, Phó Thanh Vi đành dẹp bỏ ý nghĩ tự an ủi bản thân.

Trăng treo đầu cành, đèn thỏ dưới mái hiên đong đưa nhè nhẹ.

Gió mát, trăng thanh điểm tô khung cửa sổ, Phó Thanh Vi nhắm mắt chìm vào giấc mộng.

Có lẽ vì nỗi nhớ trước khi ngủ đã vượt quá giới hạn, nàng hiếm hoi mơ thấy Mục Nhược Thủy. Hai người nắm tay nhau ngồi trước cửa hậu viện đạo quán Bồng Lai, trò chuyện rất lâu, rất lâu. Sau đó, lại trở về phòng, ân ái cũng rất lâu, rất lâu.

Thủy triều dâng tràn, cuộn sóng.

Giấc mộng đẹp chẳng nỡ tỉnh.

Bốp bốp bốp ——

Phó Thanh Vi bị bàn tay nhỏ bé của Cơ Trạm Tuyết đánh thức.

Nàng mở mắt, trời đã sáng rõ, Cơ Trạm Tuyết đứng bên giường, một tay vẫn còn đặt trên mặt nàng.

Cơ Trạm Tuyết thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng dậy rồi."

Phó Thanh Vi cảm nhận thảm cỏ ướt lạnh, nuốt nước bọt một cách khó khăn, hỏi: "Tối qua em có nghe thấy ta nói mớ không?"

Cơ Trạm Tuyết nghiêng đầu, ngây thơ đáp: "Em ngủ rồi, làm sao nghe được chứ?"

Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay che đi đôi mắt đầy ảo não.

Nàng phải mau chóng xây thêm phòng khác, rồi để Cơ Trạm Tuyết ngủ riêng.

Cơ Trạm Tuyết kéo tay nàng ra, giục: "Dậy nhanh lên nào."

Phó Thanh Vi đứng dậy rửa mặt, Cơ Trạm Tuyết cứ lẽo đẽo theo sau, khiến nàng phải đuổi cô bé ra ngoài mới thay được quần áo.

Ban đầu nàng không biết lý do Cơ Trạm Tuyết cứ giục mình, mãi đến khi bị kéo vào bếp mới rõ.

"Tada~! Đây là cháo em nấu, còn đây là củ cải xào." Cơ Trạm Tuyết mở nắp nồi, hào hứng khoe.

"……"

Đầu bếp nhỏ xem như đã hình thành sơ bộ.

Chỉ mới sáu tuổi thôi!

*

Công nhân đang thi công ở chính điện, Cơ Trạm Tuyết luyện kiếm trong hậu viện, còn Phó Thanh Vi ngoài giám sát công trình, nhưng chủ yếu là tập trung nghiên cứu kết giới.

Cuốn «Tổng Hợp Trận Pháp» có ghi lại cách bày trí kết giới sơ cấp, nhưng mô tả rất sơ sài, chỉ vài nét bút. Có lẽ vì khi viết cuốn sách này, trình độ trận pháp của tác giả đã vượt xa cảnh giới ban đầu, không biết nên hướng dẫn người mới thế nào.

Cũng có thể người đó tin rằng với khả năng của Phó Thanh Vi, nàng có thể tự mình tìm ra đáp án.

Nàng miệt mài nghiên cứu, đi cũng nghĩ đến kết giới, ngồi cũng nghĩ đến kết giới, quên cả ăn uống. Cứ thế một tháng trôi qua, cuối cùng cũng có chút thành quả.

Hôm ấy, nàng dẫn Cơ Trạm Tuyết vào rừng, bước qua khoảng giữa hai thân cây và biến mất ngay trước mắt cô bé.

Cơ Trạm Tuyết hoảng sợ: "Tỷ tỷ?"

Chỉ chốc lát sau, Phó Thanh Vi lại bước ra từ hai thân cây ấy.

Cơ Trạm Tuyết lao đến ôm chặt lấy nàng.

Vốn dĩ Phó Thanh Vi định để cô bé tự thử một lần, nhưng thấy dáng vẻ hoảng loạn kia, nàng liền nắm tay cô bé, dẫn vào trong.

Sau thân cây không phải nơi nào khác, vẫn là khu rừng rậm rạp.

Nhưng không còn là cánh rừng mà họ vừa đứng, mà đã đổi thành một khu vực khác gần đó, hoàn toàn mất phương hướng. Nếu vận dụng tốt, có thể tạo ra hiệu ứng vòng lặp vô tận, khiến kẻ lạ như bị lạc vào mê cung.

Dù còn thô sơ, nhưng để đối phó với người phàm thì thừa sức.

Phó Thanh Vi dẫn Cơ Trạm Tuyết trở về điểm ban đầu, nói: "Về sau, chúng ta không cần lo lắng người lạ xông vào nữa. Chỉ cần dám bước vào, họ sẽ lạc đường, không bao giờ tìm thấy lối ra."

Trước khi rời nhà đi xa, nàng sẽ tiến hành cải tiến trận pháp, ít nhất phải tăng hiệu quả lên gấp mấy lần.

Triệt để xóa bỏ mối lo lắng về nhà cửa.

Cơ Trạm Tuyết trèo lên người nàng, đặt một nụ hôn lên má nàng.

Ngày chính điện đạo quán Bồng Lai hoàn thành, tượng thần Cửu Thiên Huyền Nữ cùng tấm biển do Cơ Trạm Tuyết tự tay viết cũng được đưa tới.

Tượng Huyền Nữ nương nương được an vị trong chính điện để thờ cúng, còn ba chữ "Bồng Lai Quán" với nét chữ tròn trịa được treo cao trên cổng chính được sơn đỏ. Không có nghi thức khánh thành long trọng, chỉ có hai vị chủ nhân của đạo quán cùng toàn thể thợ thủ công vỗ tay hoan hô.

Phó Thanh Vi phát bao lì xì cho các thợ, ai nấy đều tươi cười hớn hở rồi lần lượt ra về.

Nàng đứng trước cửa chính hồi lâu, nhìn tấm biển y hệt như trong ký ức của đời sau, sau đó nắm tay Cơ Trạm Tuyết, bước vào chính điện, dâng nén hương đầu tiên lên Huyền Nữ nương nương.

Sau đó, nàng dời một chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn từ bao giờ ra phía trước tượng thần, đặt một chiếc bàn trà bốn góc, cùng một chén trà, sắp xếp ngay ngắn ở bên cạnh bàn thờ.

Lưng nàng tựa vào tượng Huyền Nữ đoan trang phía sau, điềm nhiên cất giọng: "Hôm nay là lễ bái sư chính thức của em."

"Quỳ xuống, dập đầu ba cái cho ta."

Cơ Trạm Tuyết không chút do dự quỳ xuống, hướng về nàng, cung kính dập đầu ba lần.

Trong những chi tiết bị nàng bỏ quên ở đời sau, từng ngóc ngách của đạo quán Bồng Lai đều lưu lại dấu vết của một người khác, bức họa trong thư phòng, những dòng bút đỏ sửa chữa trong «Tổng Hợp Trận Pháp», nét chữ bằng tay trái… Người ấy không ai khác, chính là nàng của thế giới này.

Mục đích của chuyến xuyên không này rốt cuộc là gì?

Nếu nàng đi đúng con đường lịch sử đã định, hoàn thành vòng lặp thời gian, liệu có thể quay về thế giới cũ, gặp lại sư tôn không?

Phó Thanh Vi không biết, nhưng đó là niềm hy vọng duy nhất của nàng lúc này.

Ánh mắt nàng kiên định không chút dao động.

"Tổ sư môn phái của ta họ Mục, sau khi nhập môn, em phải đổi sang họ Mục."

"Vi sư ban đạo hiệu cho em là Nhược Thủy. Từ giờ trở đi, em gọi là Mục Nhược Thủy."

Một cơn bão cuộn lên trong rừng mưa nhiệt đới Amazon. Nàng chính là con bướm đã vỗ đôi cánh đầu tiên.

Mục Nhược Thủy cúi rạp xuống đất hành đại lễ, sau đó ngẩng đầu lên. "Nhược Thủy bái kiến sư tôn."

***

Lời tác giả:

Một cảnh tượng mang tính biểu tượng đã được đánh dấu! 🎉

Chương trước Chương tiếp
Loading...