[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C134 - Năm 1918, Tiểu Tuyết



Tên quyển:
Khi tôi đến, mùa xuân chưa kịp tới

Phó Thanh Vi đã đi đâu?

Hôm đó, nàng bị Thao Thiết nuốt vào bụng, trượt dài trong thực quản và dạ dày của nó, bị cuốn vào dòng xoáy dữ dội, trời đất đảo lộn, tầm nhìn chìm trong bóng tối.

Khi trận pháp hoàn toàn sụp đổ, sức mạnh khổng lồ khiến không gian bên trong vỡ nát, dòng chảy hỗn loạn lan tràn khắp nơi. Hung thú Thao Thiết bị nghiền nát thành tro bụi, lẽ ra Phó Thanh Vi đang trong bụng nó cũng sẽ tan thành mây khói.

Nhưng đúng lúc ấy, một luồng ánh sáng trắng dịu dàng bỗng tràn ra từ miếng hoàng ngọc nàng đeo bên mình, nhẹ nhàng bao bọc lấy nàng.

Cơn đau nhói từ phía sau lưng truyền đến, dường như nàng đã rơi xuống đâu đó. Ngay sau đó, nàng ngất đi.

Phó Thanh Vi tỉnh lại trong một khu rừng xa lạ.

Trời vừa sáng, mặt trời chói chang treo cao, nàng nằm trên đống lá cây, hít vào luồng không khí trong lành. Cảm giác sống sót chân thực đến lạ thường.

Ngũ tạng vẫn còn âm ỉ đau nhức vì cú rơi từ độ cao lớn, nhưng cơn đau chính là bằng chứng cho sự tồn tại.

Phó Thanh Vi sờ vào chiếc lá ẩm ướt dưới lòng bàn tay, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt vui mừng.

Nàng nghiêng người chống tay, chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất.

Khu rừng trước mắt chẳng khác gì những khu rừng bình thường, thoạt nhìn không thể nhận ra phương hướng.

Phó Thanh Vi tạm thời tựa vào thân cây nghỉ ngơi, lấy ra hai viên đan dược trong người, nuốt xuống để khôi phục thể lực.

Điện thoại của nàng đâu?

Nàng lục tìm trong tay áo nhưng không thấy thiết bị quen thuộc.

Có thể nó đã rơi ở đâu đó trong lúc nàng ngã xuống?

Hoặc có lẽ nó đã bị hủy ngay trong trận pháp.

Phó Thanh Vi tạm gác chuyện tìm điện thoại sang một bên để tiết kiệm sức lực.

Trong trận pháp, nàng chỉ ở lại một khoảng thời gian ngắn, nhưng thực tế nơi này lại là cả một đêm dài.

Bụng nàng bỗng réo lên một tiếng.

Bốn bề không có làng xóm, cũng chẳng có dấu vết con người.

Phó Thanh Vi nhịn đói, tiếp tục đi sâu vào rừng. May mắn thay, la bàn của nàng vẫn còn, có thể dùng để xác định phương hướng. Dù có thể dựa vào mặt trời, nhưng nó vẫn không đủ chính xác.

Nàng chọn hướng Tây, quyết tâm đi thẳng không quay đầu.

Gặp núi thì trèo, gặp sông thì lội, chỉ cần tìm được người, mượn điện thoại gọi cứu viện, nàng sẽ có thể quay về gặp sư tôn.

Nhưng tại sao nàng lại xuất hiện trong khu rừng cách xa hàng ngàn dặm (?) như thế này?

Khoảng cách từ đây đến Linh Quản Cục rốt cuộc là bao xa?

Phó Thanh Vi không có manh mối, nhưng nàng vốn quen với việc "tùy cơ ứng biến", chuyện chưa nghĩ thông thì cứ đi trước rồi tính.

Khu rừng yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Vừa đi, nàng vừa cảnh giác mọi nguy cơ có thể xảy ra, đề phòng dã thú.

Cũng may Tương Tư kiếm vẫn còn.

Phó Thanh Vi khẽ gọi: "Tương Tư?"

Không có phản hồi.

Nàng đưa tay ra sau nắm lấy chuôi kiếm, xác nhận nó vẫn ở đó, lại gọi: "Tương Tư?"

Vỏ kiếm vẫn im lặng.

Nàng vuốt nhẹ chuôi kiếm, tự nhủ: "Ngươi mệt rồi sao? Vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Từ ban ngày đi đến lúc hoàng hôn, bụng vẫn chưa có gì, ngay cả nước cũng không.

Môi nàng khô đến mức nứt nẻ.

Màn đêm lại sắp buông xuống, nỗi lo lắng trong lòng Phó Thanh Vi càng dâng cao.

Trước đây, khi làm nhiệm vụ cho Linh Quản Cục, nàng cũng từng ở những vùng hoang dã, nhưng khi ấy vật tư đầy đủ, còn có sư tôn luôn ở bên. Đối với một người hiện đại, kỹ năng sinh tồn trong tự nhiên không phải thứ ai cũng có.

Bây giờ mục tiêu của nàng không còn là ra khỏi rừng, mà là tìm cách lấp đầy bụng trước.

Người tu đạo tuy có thể nhịn đói lâu, nhưng vẫn còn rất xa mới đạt đến cảnh giới tịch cốc.

Con người nếu quá đói sẽ không còn sức lực, tu sĩ cũng không ngoại lệ.

Nếu có dã thú tấn công, nàng sẽ chẳng khác gì một bữa ăn ngon.

Tìm thức ăn ở đâu đây?

Bỗng nhiên, bụi rậm trước mặt khẽ động, một con thỏ rừng nhanh nhẹn phóng qua.

Phó Thanh Vi theo phản xạ đưa tay nắm chuôi kiếm, nhưng chợt sững người. Trong khoảnh khắc lưỡng lự ấy, con thỏ đã biến mất không dấu vết.


Phó Thanh Vi: "......"

Chưa từng giết thú rừng, không quen tay.

Nếu vì sống sót mà nàng ăn thịt thỏ rừng, có được xem là tình huống nguy cấp không? Hẳn là không phạm pháp chứ?

Phó Thanh Vi quyết định đầu tiên là tìm nguồn nước, sau đó xem trên đường có gì ăn được không.

Địa hình từ thấp lên cao, nàng tìm thấy một con suối nhỏ giữa những khe hở trong rừng, thậm chí không thể gọi là suối, chỉ là một mạch nước tràn lên mặt đất, dòng nước len qua những tảng đá.

Nước cạn đến mức nàng không thể vốc lên bằng tay, chỉ có thể cúi xuống dùng miệng hớp lấy, sơ sẩy một chút liền chạm phải đá lạnh.

Nàng nằm yên uống nước mấy phút mới hết khát, lau môi rồi đứng thẳng dậy.

Vẫn đói.

Một con gà rừng với bộ lông đuôi rực rỡ xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Phó Thanh Vi lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm.

Ánh kiếm lóe lên, một vết chém khắc trên thân cây, lông chim sặc sỡ bay tán loạn trong không trung, gà con giật mình quác lên một tiếng, hoảng hốt chạy trốn.

Phó Thanh Vi: "......"

Dùng dao mổ trâu giết gà, chưa chắc đã hiệu quả.

Nàng thu kiếm vào vỏ, chợt nhận ra có gì đó không đúng. Nàng giơ kiếm ngang trước mặt, ánh mắt lướt qua từng chút một, đồng tử co lại.

Lớp sương trắng phủ trên thân kiếm đã biến mất, trước đây mỗi lần rút kiếm đều vang lên tiếng ngân trong trẻo, giờ đây lại vô cùng bình thường.

Phó Thanh Vi thử vung kiếm một nhát, chỉ có tiếng xé gió nặng nề.

Nàng không rành giám định bảo kiếm, nhưng từng làm việc trong Linh Quản Cục, có không ít đồng nghiệp là kiếm tu, thỉnh thoảng cũng cùng nhau bàn luận so chiêu. Tiếng kêu đục ngầu này...

Kiếm của nàng... dường như đã trở thành sắc thường.

“Tương Tư!”

Cảm giác hoảng hốt từ từ dâng lên trong lòng nàng. Nàng không sợ Tương Tư mất đi linh tính, uy lực giảm sút khiến nàng không thể tự bảo vệ mình, mà là vì suốt thời gian qua, nàng đã xem thanh kiếm như người bạn để giãi bày tâm sự, nó từng bao lần đồng hành cùng nàng vượt qua nguy hiểm.

Thanh kiếm giờ đây chỉ là một khối sắt tầm thường, im lặng không hề phản hồi.

Thật lâu sau, nàng ôm chặt kiếm vào lòng, khẽ nói: "Ta nhất định sẽ đợi ngươi khỏe lại."

Nàng cho rằng Tương Tư đã tiêu hao toàn bộ linh lực khi phá hủy trận nhãn, nên mới trở về trạng thái sơ khởi nhất.

"Như vậy có tính là ta lại cùng ngươi trưởng thành thêm một lần không?"

Nàng đưa tay lau đi khóe mắt ươn ướt, thấp giọng cười: "Nhưng mà, Tương Tư ngoan, trước tiên giúp ta một việc đã."

Nàng vung kiếm, ánh kiếm xẹt qua như sao băng, một con thỏ rừng trúng kiếm, lập tức bị ghim chặt vào thân cây.

Nàng bước đến, rút cả kiếm lẫn thỏ xuống, cầm trong tay.

Trời đã tối, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn bị rừng rậm nuốt chửng, khí lạnh theo đó mà tràn về. Nàng có thỏ rừng trong tay, nhưng nhìn quanh bốn phía lại chẳng thấy nguồn nước nào để rửa sạch, chỉ trông chờ vào chút nước từ mạch nước kia thì có lẽ sẽ mất cả đời mới rửa xong.

Đi đường ban đêm tìm nguồn nước không phải là một lựa chọn hay, chưa kể đến việc tốn sức, tầm nhìn ban đêm kém, nàng lại không có dụng cụ chiếu sáng, nguy hiểm nhiều hơn cơ hội.

Đúng lúc ấy, nàng nghe thấy tiếng chim hót trong rừng.

Chim mỏi cánh bay về tổ, vài con chim sẻ cùng một số loài chim nàng không nhận ra trở về ổ trên cây, đôi lúc lại ngó nghiêng xung quanh.

Phó Thanh Vi ngẩng đầu, chạm mắt với đôi mắt như hạt đậu của chim sẻ, bỗng nhiên nảy ra một ý.

Mười phút sau.

Nàng leo lên cây, nhìn những quả trứng chim non trong tổ mà chảy nước miếng, trong lòng lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi, để lại một quả trứng, còn lại nhét hết vào túi.

Nàng định tiện thể bắt một con chim sẻ, nhưng nghĩ đến chuyện cũng không rửa sạch được, chẳng lẽ lại ăn sống nuốt lông?

Nàng trèo hơn chục cây, tổng cộng thu hoạch được mười một quả trứng chim.

Nàng không nỡ vét sạch, mà thật sự là đã không còn sức trèo nữa. Nếu sư tôn ở đây, lên cây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, bay một cái là lên ngay.

Sư tôn cũng không cần ăn uống, nhưng nàng ấy lại có thể nấu ăn cho mình. 

Phó Thanh Vi trong khoảng thời gian ngắn đã nghĩ đến Mục Nhược Thủy hai lần, lập tức dừng lại. Ký ức dịu dàng có thể khơi dậy ý chí kiên cường của một người, nhưng cũng có thể làm tan rã lòng quyết tâm. Lúc này, nàng chỉ muốn sống sót rời khỏi đây, nghĩ quá nhiều chỉ khiến bản thân trở nên yếu đuối. 

Nàng vất vả chạy đông chạy tây nhặt được ít củi khô, bắt đầu cọ xát gỗ để tạo lửa. 

Gỗ bị khoan thủng luôn rồi. 

...…Hoàn toàn không đánh lửa được. 

May mắn thay, nàng vẫn là một đạo sĩ biết phép thuật. Nàng cẩn thận lấy ra một lá bùa, châm lửa phù hỏa, lập tức nhóm lên một đống lửa. 

Nàng nướng trứng chim. 

Nguyên liệu quý giá, nàng nướng từng quả một, kiểm soát nhiệt độ, dùng bữa tối “thịnh soạn”. Dù vẫn còn đói, nhưng có còn hơn không. 

Nàng tìm một chỗ khuất gió, nhóm lại một đống lửa, tựa lưng vào tảng đá ngủ một giấc. 

Mất điện thoại, con người hiện đại không thể xác định thời gian, chỉ có thể dựa vào độ cao và hướng của mặt trời để đoán là sáng hay chiều. 

Phó Thanh Vi xách theo con thỏ của mình, trời vừa hửng sáng đã xuất phát, đến trưa ngày hôm sau mới tìm thấy một con suối nhỏ. Nàng cúi xuống rửa mặt, sau đó bắt đầu xử lý con thỏ trong tay. 

Dù làm việc ở Linh Quản Cục một năm, nàng thực ra là người sợ sát sinh, đặc biệt là thực phẩm đưa vào miệng. Nàng chỉ có thể ăn khi nó đã được sơ chế sẵn và bày lên bàn. Đã từng vì nghe tiếng cua hấp giãy giụa trong nồi mà từ bỏ món cua, càng tránh xa các món hải sản hấp, không nỡ chứng kiến. 

Có lần nàng vào bếp, mua một cân tôm sống, trong công thức yêu cầu ngắt đầu lấy chỉ lưng. Nàng nhắm mắt làm, con tôm vùng vẫy trong tay, đầu bị vặn đứt, thân tôm không đầu vẫn còn nhảy. 

Từ đó, nàng hoàn toàn từ bỏ việc xử lý động vật sống. 

Giá mà sư tôn ở đây. 

Nàng dùng một cành cây xuyên qua con thỏ treo lên, dùng kiếm trong tay lột da cắt thịt. 

Mổ bụng, moi nội tạng. 

Cảm giác buồn nôn làm cay xè mắt nàng. Nhìn con thỏ đầy máu me, nàng quay mặt đi, hít sâu một hơi. 

Tay cầm kiếm, dây thần kinh không kiềm chế được mà rung lên, nàng cúi xuống nôn khan. 

Một con thỏ rừng lông xám trắng, nếu quay video chắc sẽ được nhận xét là siêu đáng yêu, sau khi lột da chỉ còn lại một thân thể nhỏ bé, chặt đầu chặt chân, xuyên vào que gỗ. 

Nàng mất một lúc lâu mới có thể đi ra suối rửa sạch. 

Thịt thỏ nướng không có gia vị, vừa khô vừa dai, nếu không phải nàng còn trẻ, răng khỏe, chắc cũng khó mà cắn nổi. 

Nàng không cảm xúc lấp đầy dạ dày, mang phần còn lại lên đường. 

Vừa đi vừa săn bắt, nhóm lửa, dọc theo nguồn nước mà ở lại. 

Cứ như thế hơn mười ngày, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy một cảnh vật khác biệt với rừng rậm lặp đi lặp lại. 

Đứng trên một sườn núi cao, nàng nhìn thấy khói bếp và ruộng nương. Dù có chút khác biệt so với ký ức thời thơ ấu của nàng, nhưng niềm vui khi thấy dấu vết con người đã lấn át tất cả. 

Bầu trời xanh sâu thẳm, trải dài vô tận. Những người dân cặm cụi làm ruộng, lưng hướng trời, mặt đối đất, sao mà thân thuộc đến thế. 

Phó Thanh Vi gần như nhắm thẳng hướng thôn làng mà chạy xuống. 

Đường núi dẫn ra lối mòn giữa đồng ruộng, nàng vừa chạy đến vừa lớn tiếng gọi: "Đại gia, chào ông——"

Người đàn ông trung niên mặc vải thô, đi giày cỏ đang làm việc quay lại nhìn nàng. 

Những người khác, già trẻ lớn bé trong ruộng cũng ngẩng đầu, nhìn vị khách lạ đột nhiên xuất hiện. 

Phó Thanh Vi cũng nhìn họ. Đàn ông nhiều hơn phụ nữ, có người tóc dài, có người tóc ngắn, quần áo so với một kẻ lang bạt trong núi nửa tháng như nàng
cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Đa số đều lấm lem, kẻ thì mất nửa ống tay áo, người thì thiếu một ống quần. 

Dù là mùa hè, ăn mặc cũng quá tùy tiện rồi. 

Nàng kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, hỏi: "Đại gia, tôi muốn hỏi một chút, đi ra ngoài nên đi hướng nào?"

Người nông dân hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Phó Thanh Vi một lượt, ánh mắt mang theo thứ gì đó khiến nàng thấy không thoải mái.

Giống như không coi nàng là một con người.

Phó Thanh Vi: "Tôi đi tìm... người nhà của tôi."

Người nông dân chỉ về một hướng, chính là con đường dẫn vào thôn, giọng điệu chậm rãi: "Đi hướng đó."

Phó Thanh Vi vội vàng cảm ơn, nhanh chóng bước đi trên con đường nhỏ.

Sau lưng, có những ánh mắt lướt qua, mơ hồ còn nghe thấy vài câu bàn tán khe khẽ, nhưng cố ý nói không rõ ràng.

Khi nàng rời đi, mấy phụ nữ xách giỏ cơm cũng nối gót theo sau, trong đám đàn ông cũng có hai người đi ra.

Nàng bước vào thôn, đập vào mắt là những ngôi nhà đất, một thôn làng nguyên sơ không có bê tông cốt thép.

Công tác xóa đói giảm nghèo của nước mình chưa vươn tới đây sao? Nàng thầm nghĩ đầy nghi hoặc.

Rốt cuộc đây là đâu?

Cao nguyên Tây Bắc? Nhưng chẳng phải ở đó nên ở trong hang động sao?

Nàng từng nghe qua câu "Nơi khỉ ho cò gáy sinh kẻ gian", ánh mắt lướt qua những căn nhà đất hai bên, những con gà con nuôi trong hàng rào, và cả đứa trẻ ngồi bệt trong sân.

Nàng nhìn đứa bé ấy lâu hơn một chút.

Là người hiện đại bị bão hòa bởi những bức ảnh khoe con trên mạng, dù có nhiều đứa trẻ không đẹp, nhưng gầy nhẳng như khỉ thế này thì rất hiếm. Đứa bé ấy vàng vọt, gầy gò, rõ ràng là suy dinh dưỡng, còn bị buộc trong sân, chắc người nhà đã ra đồng làm việc hết rồi.

Nàng thu lại ánh mắt, cách ba mét phía trước có một phụ nữ ăn mặc kiểu nhà nông đang đứng chờ, chắn ngay con đường nàng phải đi qua.

Người phụ nữ nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng, dường như có điều muốn nói.

Nàng giữ cảnh giác tiến lên.

"Chào bà?"

Người phụ nữ vừa mở miệng đã nói: "Thời buổi này, sao cô dám một mình đi lang thang? Bên ngoài có thổ phỉ, rất nguy hiểm."

Phó Thanh Vi ngờ vực như nghe chuyện hoang đường: "Thổ phỉ? Ý bà là xã hội đen sao?"

Người phụ nữ nói: "Cái gì đen với trắng? Mau đi đi."

Nàng hỏi lại: "Thím à, bà vừa nói bên ngoài có thổ phỉ, giờ lại bảo cháu nhanh đi?"

Người phụ nữ đáp: "Bên ngoài có thổ phỉ, trong thôn có sói dữ. Một cô gái đi một mình như cô, trong thôn này không ít trai chưa vợ đang chờ để xé xác cô đấy. Nhìn làn da trắng trẻo của cô, chắc hẳn là tiểu thư nhà giàu gặp nạn, đừng chôn thây ở cái chuồng gà này."

Bà ta càng nói càng vội: "Đi mau! Đi về phía bắc, tạm thời không có thổ phỉ. Khi đi đường hãy tránh gặp người, thời thế loạn lạc, phải biết tự bảo vệ mình."

Phó Thanh Vi nghe lời, lập tức chạy đi, quay đầu lại hỏi: "Đây là đâu?"

Người phụ nữ đáp: "Thôn Đại Hoè."

Nàng lại hỏi: "Tỉnh nào? Thành phố nào?"

"Cô ta ở kia! Chạy về phía trước rồi!"

Tiếng chân chạy vang lên ở cuối thôn, người phụ nữ xoay người vào nhà, "rầm" một tiếng đóng chặt cửa, then cài cẩn thận.

Bà ta đã nói hết những gì cần nói, có thoát được hay không, chỉ có thể xem số phận của nàng.

Cô gái lần trước bị bắt vào thôn, đến giờ vẫn còn bị nhốt trong chuồng lợn.

Một nhóm đàn ông cầm cuốc, cầm nông cụ lao qua cửa nhà người phụ nữ, bà ta lại mở cửa, tiếp tục làm việc nhà trong sân, vừa làm vừa liếc nhìn động tĩnh bên ngoài.

Chẳng bao lâu sau, chừng hơn mười thanh niên tráng kiện trở lại từ cửa thôn, vừa đi vừa chửi rủa.

"Con đàn bà chết tiệt, chạy nhanh ghê."

"Tất cả tại lão Trương, kêu người chậm quá, bây giờ hay rồi, lại mất một đứa sưởi giường."

"Mày mà cũng đòi hưởng?"

"Luân phiên mà, rồi cũng đến lượt tao thôi."

Một đám đàn ông mặt mày ủ rũ, nhìn nhau ngầm hiểu, rồi lại cười, kéo nhau đi về phía ruộng.

Người phụ nữ nhìn theo, thấy phía sau bọn họ không có ai, cuối cùng mới thở phào một hơi vì Phó Thanh Vi.

*

Phó Thanh Vi một mạch đi về phía bắc, từ dãy núi này lại dấn thân vào dãy núi khác.

Có lẽ là vận may tốt, hoặc cũng có thể vì đường nàng đi quá hẻo lánh, nàng chưa từng chạm trán bọn thổ phỉ trong lời của người phụ nữ, cũng luôn hoài nghi về lời cảnh báo ấy.

Thổ phỉ???

Hai chữ này đã sớm biến mất khỏi cuộc sống của người hiện đại. Chẳng lẽ "thổ phỉ" là ám hiệu hay danh xưng nào đó chăng?

Trên đường đi, nàng chỉ băng qua duy nhất một ngôi làng, không có cách nào kiểm chứng thêm. Dãi dầu sương gió thêm một tháng, cuối cùng, thế giới trước mắt nàng cũng trở nên bằng phẳng đồng thời cũng sụp đổ.

Không có nhà cao tầng, không có ô tô chạy trên đường, chỉ có xe lừa, xe la kéo, rất ít xe ngựa, cùng vô số người ăn mặc rách rưới, dắt díu nhau chạy nạn. Trên khuôn mặt họ không có hy vọng, chỉ còn lại đau khổ và tê liệt.

Trước mắt nàng là một bức tranh màu xám, khi mất đi màu sắc khác, nó sẽ biến thành những bức ảnh đen trắng về thời Dân Quốc tràn lan trên mạng.

Phó Thanh Vi phớt lờ mùi chua trên người mình, hòa vào dòng người tiến vào thành.

Dọc đường, khắp nơi đều có người lớn và trẻ con ôm bát đi ăn xin.

"Làm ơn làm phước đi, làm ơn làm phước......"

"Ba ngày rồi chưa ăn gì, đại gia......"

"Cho xin một ít thức ăn đi......" Một người mẹ bế đứa trẻ sắp chết đói trong lòng, dập đầu với người qua đường, đưa bát ra xin.

So với những chiêu trò xin ăn thời hiện đại, khuôn mặt hốc hác cùng quần áo rách rưới không che nổi thân thể của họ đã đủ để chấn động nhận thức của người thời nay.

Phó Thanh Vi cảm giác bản thân đứng giữa đám đông, nhưng cũng không cảm giác bản thân thuộc về thế giới này.

Nàng buộc mình phải tạm thời tách khỏi cảm giác thực tại, mới có thể chịu đựng nổi khung cảnh thảm họa này.

Nàng lấy một ít thịt phơi khô trong ống tay áo, bỏ vào bát của người mẹ kia, sau đó tiếp tục đi về phía trước, mỗi bước chân đều nặng nề như chì.

"Tiên cô, tiên cô?"

Nàng chậm nửa nhịp mới quay đầu lại, nhìn thấy một ông chủ quán hoành thánh bên đường đang hướng về phía nàng. Nàng phản xạ chỉ vào mình.

Chủ quán: "Tiên cô có muốn ăn một tô hoành thánh không?"

Nàng thành thật đáp: "Tôi không có tiền."

Chủ quán mỉm cười hiền hòa: "Chẳng đáng mấy đồng xu, tôi mời tiên cô ăn."

Nàng không tin có bữa ăn miễn phí, dù thực sự đã rất lâu không được ăn một bữa ăn nóng hổi.

Chủ quán giải thích: "Cả nhà tôi đều tin vào Đạo, mẹ tôi là một cư sĩ sùng Đạo.”

Nàng cúi đầu nhìn đạo bào trên người. Không có điều kiện tắm rửa, nàng chỉ có thể miễn cưỡng rửa mặt và tay bằng nước. Nhưng nhờ có hai lớp áo, đạo bào từng được giặt qua trong sông, tuy không sạch sẽ nhưng bề ngoài vẫn tạm coi là chỉnh tề.

Ít nhất đủ để người khác nhận ra nàng là một đạo sĩ.

Phó Thanh Vi ngồi xuống trước quán hoành thánh, nói: "Cảm ơn ông chủ."

Trên tô hoành thánh có rắc hành lá xanh biếc, dưới đáy tô còn có tôm khô. Nàng húp một ngụm nước dùng thanh ngọt, lau nước mắt, rồi lấy thịt khô trong tay áo ra, nhúng vào súp cho mềm rồi ăn.

Chủ quán thấy vậy, liền sang tiệm đối diện mua thêm một chiếc bánh mì giòn cho nàng.

Nàng bưng bát lên uống cạn nước súp, rồi hỏi chủ quán: "Ông chủ, bây giờ là năm nào?"

Chủ quán đang bê hoành thánh cho khách, quay đầu đáp: "Năm Dân Quốc thứ bảy rồi."

Năm Dân Quốc thứ bảy, 1918.

Cách sự kiện Ngũ Tứ* trong sách sử chỉ khoảng một năm.

*Phong trào Ngũ Tứ là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc, vì nổ ra đúng vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.

Cách năm 2030, thế giới nàng từng sống, những một trăm mười hai năm.

Phó Thanh Vi: "Ông chủ, ở đây có chỗ nào đang tuyển người không?"

"Tuyển người......"

Chủ quán khó xử nhìn nàng, ánh mắt lướt qua những dân tị nạn ăn xin ven đường.

Nếu việc kiếm sống dễ dàng như vậy, thì đã không có nhiều người lưu lạc đến thế.

Phó Thanh Vi: "Hoặc là gần đây có đạo quán nào không? Tôi muốn xem có thể xin ở nhờ được không."

Chủ quán đáp: "Ở phía đông thành có Vọng Tiên Quán, nhưng thời thế loạn lạc, người xuất gia rất nhiều, ai cũng muốn có một miếng cơm ăn, chưa chắc họ sẽ nhận người ở trọ. Tiên cô có thể thử xem."

Phó Thanh Vi: "Cảm ơn, ông chủ có muốn thịt khô nai vàng không?"

Chủ quán lắc đầu cười, đưa cho nàng hai chiếc bánh nướng.

*

Nàng đến Vọng Tiên Quán, quả nhiên bị từ chối. Người xuất gia đông đúc, tăng nhân hay đạo sĩ cũng vậy, tăng nhân còn phải xuống tóc, đạo sĩ chỉ cần mở miệng nói xuất gia là được, không tốn một xu. Ai không có chính tông sư thừa trong cung quán, đều bị coi là dã đạo sĩ.

Nàng lang thang trong thành, chỗ thịt khô tích trữ đủ để cầm cự vài ngày. Nàng cũng tìm được vài công việc vặt, nhờ có thân thủ mà miễn cưỡng có cơm ăn, đủ nuôi sống chính mình.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn chọn bước lên con đường kết thúc chính mình.

Hôm đó trận pháp bị phá, năng lượng khổng lồ khiến không gian và thời gian bị cong vênh, dòng chảy hỗn loạn bao trùm quanh nàng. Sau một tháng, nàng cuối cùng đã xác nhận mình đã rơi vào khe hở không gian và thời gian (thời không).

Nàng trở về năm 1918.

Nhưng nhà nàng không ở đây, người nàng chờ đợi cũng không ở đây.

Nàng không thể sống trong thế giới của hơn một trăm năm trước.

Sau khi biết được sự thật, nàng hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng quay lại khu vực gần nơi mình đã rơi xuống, tìm đến một vách núi.

Không chút do dự, nàng lao mình nhảy xuống.

*

Nếu đây là một huyễn cảnh trong mê trận, thì cái chết của nàng có lẽ là cái chết thực sự, cũng có thể là cơ hội để phá trận.

Nếu nàng thực sự đã ở năm 1918, thì nàng không còn vướng bận gì nữa, chết đi cũng là một sự giải thoát, còn hơn sống mà không bằng chết.

Nàng nhắm mắt lại, gió thổi cuốn lấy nàng từ mọi hướng, lạnh lẽo và dễ chịu, như vòng tay của Mục Nhược Thủy.

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn khỏi khóe mắt nàng.

Khó khăn lắm mới sống sót, vậy mà vẫn không thể gặp lại người.

Ý thức của nàng hoàn toàn tan biến.

Trong mơ hồ, nàng nhìn thấy sư tôn, bước ra từ một vầng sáng trắng, chậm rãi đi về phía nàng, đứng cách nàng không xa, vươn tay ra "Thanh Vi."

Nàng nhìn vào đôi mắt kia giữa vùng trắng xóa, không thể chờ đợi thêm mà chạy đến.

"Sư tôn!"

Nhưng Mục Nhược Thủy lại xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng.

"Sư tôn...... đừng đi!"

Nàng giật mình ngồi bật dậy, cơn đau dữ dội lập tức ập đến, suýt nữa khiến nàng nát thịt xương tan. Nàng không thể ngồi dậy, một bàn tay già nua đỡ lấy nàng, dìu nàng nằm xuống.

Nàng mở đôi mắt ướt nhòe, nhìn thấy một căn nhà đất đơn sơ, một chiếc giường xây bằng gạch đá.

Nàng vẫn còn sống.

Sao nàng vẫn còn sống?

Một bà lão ngồi bên giường, hiền hòa nhìn nàng.

Phó Thanh Vi đã tuyệt vọng đến mức dù nhìn thấy gương mặt đối phương đầy những hình vẽ kỳ dị màu đen, nàng cũng không gợn lên chút cảm xúc nào. Nếu là trước đây, nàng hẳn đã giật mình nhảy dựng, rồi không chờ được mà kể với Mục Nhược Thủy về kiến thức mới.

Nàng lại nghĩ đến sư tôn nữa rồi.

Nàng để mặc bản thân lúc nào cũng nghĩ đến cô.

"Bây giờ là năm nào?"

"Không biết." Bà lão đáp, "Nghe nói mấy năm trước không còn hoàng đế nữa, giờ hoàng đế là đại tổng thống."

"Đây là đâu?"

"Thôn Y Bố."

"Bà đã cứu tôi?"

"Ừ, cô bị gãy xương nhiều chỗ, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt."

"Bà không nên cứu tôi." Phó Thanh Vi quay mặt vào trong giường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Cứu rồi thì đã cứu thôi, trước tiên uống thuốc đã." Bà lão rất bình thản, quay đầu ra sân gọi một tiếng: "Tiểu Tuyết, mang thuốc vào."

Bà ta nhìn nàng với ánh mắt tinh ranh, cười nói: "Là con bé phát hiện ra cô, muốn trách thì trách nó đi."

Phó Thanh Vi: "......"

Sao lại có người đổ tội cho trẻ con như vậy chứ.

Bà lão dặn dò: "Tiểu Tuyết mỗi ngày đều đến thăm cô, cô đối xử với con bé tốt một chút."

Phó Thanh Vi: "Dạ."

Nàng đâu có đến mức trút giận lên một đứa trẻ.

Thực ra nàng không trách ai cả, chỉ trách chính mình, trách bản thân nhảy vực mà không chết, lần sau nên đổi chỗ khác để chết, đừng làm bẩn chỗ của người tử tế.

Một bé gái tên Tiểu Tuyết bưng chén thuốc bằng cả hai tay đi vào.

Cô bé không cao, chừng khoảng bốn tuổi, làn da lộ ra trên cổ và đôi tay trắng ngần, trắng đến mức lạnh lẽo.

Còn khuôn mặt con bé, cũng được vẽ những họa tiết màu sắc, che đi dung mạo. Có lẽ đây là phong tục của bộ tộc, Phó Thanh Vi không hiểu được ý nghĩa của hình vẽ, nhưng ít nhất là đối xứng, nhìn cũng khá đẹp mắt.

Sau khi uống qua món canh rắn của Thạch Ngu Trì, khả năng chịu đựng thuốc đắng đen ngòm của nàng đã tăng lên đáng kể. Vì không ngồi dậy được, mà bàn tay của Tiểu Tuyết còn nhỏ, không thể cầm chén thuốc bằng một tay, cô bé đặt chén thuốc lên mép giường, dùng thìa múc từng muỗng cho nàng uống.

Phó Thanh Vi: "Cảm ơn."

Tiểu Tuyết: "......"

Phó Thanh Vi: "......"

Cô bé lạnh lùng quá.

Nghe nói mỗi ngày cô bé đều đến thăm nàng, nàng còn tưởng sẽ là một mặt trời nhỏ rực rỡ, hóa ra lại là một khối băng nhỏ.

Vậy càng tốt, khỏi phải mất sức giao tiếp với một đứa trẻ líu lo suốt ngày.

Tiểu Tuyết đút xong thuốc liền bưng chén rời đi. Suốt cả quá trình, nàng bị lạnh nhạt đến mức không nhịn được gọi tên cô bé.

Cô bé quay đầu lại nhìn nàng một cái, dung nhan tinh xảo ẩn sau lớp màu vẽ, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh, băng tuyết lặng lẽ đọng lại trong con ngươi.

Trăng trong mây, tuyết đọng trên cành thông.

Phó Thanh Vi như rơi vào giữa rừng thông ngập ánh trăng, ánh sáng dịu dàng ấy một lần nữa phủ lên nàng.

***

Lời tác giả:

Sao lại không tính là gặp nhau chứ? [Để tôi xem nào] [Để tôi xem nào]

Nhịn sắp chết rồi, cuối cùng cũng được spoil! Tiểu Phó chính là Đại Phó, từ đầu đến cuối không hề có kiếp trước hay kiếp sau, chỉ là một đời duy nhất của nàng.

Câu chuyện của Đại Phó và Tiểu Mục chính thức bắt đầu!

Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Vạn sự như ý! [Rải hoa] [Rải hoa] [Rải hoa]

Editor: Tác giả nhây vậy thôi chứ mình đọc bản dịch bằng trình duyệt của quyển này thôi đã thấy buồn man mác á, ngay từ cái tên quyển "Khi tôi đến, mùa xuân chưa kịp tới". Thật buồn khi người đó ở trước mặt nhưng lại không phải hoàn toàn là người đó. Cũng như tuyết và nước có chung công thức hoá học nhưng lại tồn tại ở hai dạng khác nhau, độc lập. Chỉ khi mùa xuân đến, tuyết tan sẽ trở thành nước, nhưng liệu có ai hiểu được nỗi lòng của tuyết, liệu tuyết có thật sự muốn trở thành nước không?

Quyển này phải nói là ngược tâm cả hai, ngược luôn độc giả. Khi edit mình còn thấy sầu hơn chục lần, với mình đây là phần hay nhất của truyện dù tác giả nói quyển đầu rất khó viết.

Chương trước Chương tiếp
Loading...