[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C135 - Nàng, là, của, ta



Đôi mắt của cô bé giống hệt một người.

Phó Thanh Vi ngẩn ra trong chốc lát, rồi tự giễu bản thân và thu lại ánh mắt, dứt khoát nhìn thẳng lên mái nhà.

Chắc là nàng nhớ Mục Nhược Thủy đến mức sinh ra ảo giác, vừa thấy một đôi mắt đen sâu thẳm liền liên tưởng đến sư tôn.

Người khác nếu có hoảng hốt vì "uyển uyển loại khanh"*, ít ra cũng là trước một người cùng độ tuổi. Cớ sao nàng lại ngẩn ngơ trước một đứa trẻ?

*Trích trong câu "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, uyển uyển loại khanh" dịch ra là "Cùng nhau nắm tay, cùng nhau già đi, giống như người yêu."

Nhất định là bệnh đến hồ đồ mất rồi.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại.

Tiếng bước chân nhẹ của đứa trẻ lập tức rời đi.

...... Dù sao thì cô bé cũng chẳng lưu luyến gì nàng.

Giữa họ chỉ có quan hệ "cho thuốc – uống thuốc", nước giếng không phạm nước sông. Hơn nữa, cô bé cũng chẳng đến thăm ba bữa một ngày, chỉ xuất hiện vào buổi trưa, sáng tối đều không thấy bóng dáng.

Tình cảm như có như không.

Nàng quay sang bà lão có khuôn mặt vẽ hoa văn đen, hỏi: "Cô bé là cháu của bà phải không?"

Bà lão đáp: "Không phải, con bé rảnh rỗi quá nên qua đây chơi."

Sau khi nhảy xuống vách đá, từ khi tỉnh lại thì nàng đã ở trong căn nhà này. Chưa từng bước ra ngoài, cũng chẳng biết bên ngoài trông như thế nào, càng không hiểu quan hệ giữa những người trong thôn.

Nàng vốn không có ý định tìm hiểu, vì không muốn tạo thêm ràng buộc. Dù sao, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đi tìm một nơi để chết.

Nhưng nàng thực sự có chút tò mò về đứa trẻ kỳ lạ kia.

Vì vậy, nàng chậm rãi chọn từ để hỏi: "Cô bé đó lúc nào cũng lạnh lùng như vậy... Ý cháu là, lúc nào cũng ít nói phải không?"

Bà lão đáp: "Phải."

Phó Thanh Vi: "......"

Hỏi gì đáp nấy, không thừa một chữ, đúng là cao thủ trong việc giữ bí mật.

Phó Thanh Vi suýt bị cách nói chuyện treo ngược tim này làm nghẹn chết.

Nàng thở dài một hơi, đè nén những lời định nói xuống.

Bà lão chỉ nói: "Há miệng ra."

Sau đó, tiếp tục đút thuốc cho nàng.

Cứ thế từng ngày trôi qua, thương tích của nàng cũng dần dần hồi phục, đến mức có thể ngồi trước cửa nhà.

Mặc dù bà lão không nói gì, nhưng nàng có thể ngửi thấy hương thảo dược trên người bà, trong phòng lúc nào cũng có dược liệu. Thỉnh thoảng có người đến tìm bà, nhờ bà bói toán, hỏi về vận may rủi khi đi săn trong núi, hay cầu xem đứa trẻ bệnh nặng có qua khỏi không.

Kết hợp với hoa văn trên mặt bà lão khác biệt với những người trong thôn, nàng đoán bà là thầy tế của bộ tộc này, một vùng dân cư cổ xưa.

Có lần, một người từ trong núi trở về với cái chân gãy được khiêng vào nhà. Bà lão niệm một đoạn chú trước vết thương máu chảy đầm đìa, làm chậm tình trạng xuất huyết, sau đó nắn xương, băng bó.

Không chỉ là thầy tế, mà còn là một Vu Y (phù thủy chữa bệnh)

Nàng không biết bản thân mình may mắn hay bất hạnh.

Trong rừng sâu núi thẳm thế này, nàng lại gặp được một Vu Y, một nghề đã tuyệt tích trong thế giới hiện đại. Chỉ còn một bước nữa là nàng bước vào cửa quỷ môn quan, vậy mà vẫn bị kéo trở về.

Bà lão tên Chúc, trong lòng nàng gọi bà là Vu Chúc.

Nàng không thể tự ngồi ở cửa mà được khiêng ra đó, vì hiện tại, cơ thể nàng chỉ có thể bị động tiếp nhận mọi sự sắp đặt.

Vu Chúc nói nàng nên ra ngoài hóng gió một chút, nhân tiện trông nhà giúp bà.

Trước khi đi, nàng nhìn bà chằm chằm, cố gắng dùng ánh mắt ra hiệu muốn được khiêng trở lại trong nhà.

Nàng không muốn thấy ánh sáng.

Nhưng Vu Chúc chẳng thèm để tâm, quảy gùi tre, thẳng tiến lên núi hái thuốc.

Nàng cứ thế mà ngồi trước cửa như một vị thần canh cổng. May mà nhà bà có một cái sân nhỏ, muốn chiêm ngưỡng nàng, cũng phải bước hẳn vào sân.

Có người bước vào: "Vu Chúc có nhà không?"

Nàng đáp: "Không có."

Thế là, Phó Thanh Vi lại khéo léo đuổi thêm một người nữa.

Nhưng cũng có người không chịu nghe, cứ thế chạy thẳng vào sân, như thể đang về nhà mình vậy.

Chính là nhóc con đó.

Phó Thanh Vi lặp lại y hệt câu ban nãy: "Bà ấy không có nhà."

Tiểu Tuyết nhìn nàng chằm chằm.

Đôi mắt đen sâu thẳm, giống hệt Mục Nhược Thủy. Trẻ con thường có tròng đen nhiều hơn tròng trắng, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

Dĩ nhiên, nàng không bị dọa, chỉ hỏi: "Em có ý kiến với ta à?"

Tiểu Tuyết do dự hồi lâu, rồi lắc đầu.

Ngồi ngoài trời phơi nắng, cảm xúc u ám trong lòng nàng cũng vơi đi ít nhiều. Nàng chủ động bắt chuyện: "Thế sao ngày nào em cũng không để ý đến ta?"

Tiểu Tuyết giơ hai tay lên, như muốn ra dấu gì đó, rồi chỉ vào cổ họng mình.

"Người nhà không cho em nói chuyện sao?"

Tiểu Tuyết lại lắc đầu.

Phó Thanh Vi im lặng một lúc, rồi nhẹ giọng nói ra suy đoán mà bản thân không muốn nghĩ đến nhất: "Em bị câm?"

Tiểu Tuyết gật đầu.

Phó Thanh Vi nói: "Xin lỗi."

Tiểu Tuyết: "?"

Phó Thanh Vi chợt cảm thấy lòng mình dịu lại, như thể bị bao phủ bởi cảm giác áy náy: "Xin lỗi, ta không biết em không thể nói, ta cứ tưởng em cố tình phớt lờ ta."

Tiểu Tuyết chớp mắt đầy nghi hoặc, rồi nghiêm túc gật đầu.

Theo logic bình thường, đây chắc là dấu hiệu chấp nhận lời xin lỗi.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh, gương mặt nghiêm túc của cô bé, nàng lại vô thức lĩnh hội được ý nghĩa thật sự.

"Em muốn nói rằng, em thực sự không muốn để ý đến ta?"

Tiểu Tuyết dùng sức gật mạnh một cái.

Trái tim Phó Thanh Vi bị nhóc con này đâm cho nát vụn.

Nàng nghiến răng: "Em đi đi."

Tiểu Tuyết lập tức chạy mất, không hề ngoảnh đầu lại.

Phó Thanh Vi tức đến mức vết thương cũ  suýt tái phát.

Nhóc con này, đúng là uổng phí một đôi mắt đẹp!

Giống sư tôn vài phần đã là phúc phận của nó!

Nhưng chẳng có lấy một phần tính cách tốt của sư tôn!

Nếu còn để ý đến nó nữa, nàng chính là chó!

Buổi chiều, Vu Chúc hái thuốc trở về.

Sau cả một ngày phơi nắng đến rát mặt, cuối cùng nàng cũng được vào nhà, chỉ tiếc là mặt trời cũng đã lặn mất.

Nàng ngồi trong phòng, nhìn Vu Chúc bận rộn xử lý dược liệu, hỏi: "Cái đứa nhỏ tính tình khó chịu kia bị câm, sao bà không chữa cho nó?"

Vu Chúc nghe vậy thì bật cười: "Đứa nhỏ nào tính tình khó chịu?"

Nàng liếc ra cửa, chắc chắn nhóc con không có ở đó mới đáp: "Tiểu câm."

"Con bé có tên đàng hoàng."

"Tiểu Tuyết. Được chưa?"

"Con bé không phải tính tình khó chịu."

"Bà nói gì thì là vậy đi, nhưng sao không chữa cho nó?"

"Đã chữa rồi, nhưng vô ích." Vu Chúc giã thuốc, dừng lại một lát, suy nghĩ rồi nói, "Đứa nhỏ này sinh ra đã không biết khóc, cảm xúc hỉ nộ ái ố đều rất nhạt, hầu như không có, khác với những đứa trẻ bình thường."

Phó Thanh Vi sững lại.

Đạo y không tách rời nhau, nàng từng đọc qua vài cuốn cổ thư, tình trạng này được gọi là "tình chí bất toàn", tức là thiếu mất thất tình lục dục, nói đơn giản hơn là "gốc tình chưa mọc".

Cộp cộp cộp––

Vu Chúc tiếp tục giã thuốc: "Với tính cách này, nó chẳng có bạn bè, vì thế mới ngày nào cũng chạy qua chỗ ta."

Phó Thanh Vi buột miệng: "Vậy chẳng phải con bé sẽ bị những đứa trẻ khác trong thôn bắt nạt sao?"

Vu Chúc nói: "Không đâu, mẹ con bé là trưởng thôn."

Phó Thanh Vi: "......"

Đáng lẽ nàng không nên mở miệng! Một sự đồng cảm thừa thãi vô nghĩa!

Vu Chúc bảo: "Cháu có thể làm bạn với con bé, ta thấy nó khá thích cháu đấy, ngày nào cũng đến đây điểm danh."

Phó Thanh Vi: "Nó có tính cách tệ hết chỗ nói, bộ cháu rảnh lắm sao mà đi làm bạn với nó."

Nàng chẳng muốn kết giao với ai ở đây cả, chứ đừng nói đến một cô bé.

Vu Chúc bật cười sảng khoái, rồi chỉ ra phía sau nàng.

Đứa trẻ có tính cách tệ hại ấy đang đứng ở cửa nghe hết mọi chuyện.

Nếu người khác nghe thấy mình bị nói xấu sau lưng, chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng Tiểu Tuyết chỉ lặng lẽ nhìn nàng, sau đó đưa một cái đùi hoẵng tươi rói mới mổ xong đến trước mặt nàng.

Bây giờ tay nàng chỉ còn là vật trang trí, căn bản không cầm nổi, cái đùi hoẵng kia cứ thế nện thẳng vào lòng nàng, máu từ vết cắt còn dính cả vào người nàng.

Đứa trẻ kia chạy vút đi như cơn gió.

Phó Thanh Vi: "……"

Vu Chúc: "Ta đã bảo là con bé thích cháu mà."

Phó Thanh Vi: "Bà không nhìn ra nó đang trả đũa cháu sao?"

Vu Chúc: "Vậy thì cũng tốt, ít nhất nó biết tức giận."

Phó Thanh Vi: "Lúc này đáng lẽ bà nên quan tâm đến bệnh nhân của mình, làm ơn lấy cái đùi hoẵng này đi."

Vu Chúc đưa tay nhận lấy bữa tối hôm nay: "Mau khỏe lại mà đi làm việc, suốt ngày ăn không ngồi rồi."

Phó Thanh Vi đáp: "Bà cứ ném cháu vào rừng, để cháu tự sinh tự diệt là được."

Vu Chúc vừa đi ngang qua nàng vừa cười: "Cháu nghĩ hay thật, đã dùng bao nhiêu dược liệu của ta, không trả hết thì đừng hòng rời đi."

Cuộc sống dưỡng thương chán đến phát điên.

Phó Thanh Vi phải nằm liệt giường cả năm, nếu ở thời hiện đại còn có điện thoại để chơi, có "vợ" để ngắm.

Nhưng ở cái nơi cách thời đại của nàng hơn một trăm năm này, đến cả đạo quán đơn sơ ban đầu còn thú vị hơn nơi này.

Sau khi tay nàng có thể cử động, Vu Chúc lập tức giao cho nàng nhiệm vụ phân loại và xử lý dược liệu, tuyệt đối không để nàng nhàn rỗi.

Nàng hiểu trong xã hội nông nghiệp, lao động quan trọng đến mức nào, cũng biết trong thời loạn, nuôi thêm một miệng ăn khó khăn ra sao, dù chiến tranh vẫn chưa lan đến đây.

Dù không còn ý định sống, nàng vẫn nghiêm túc làm việc. Vốn là người chuyên đi làm công, mỗi miếng cơm nàng ăn đều xứng đáng.

Chẳng mấy chốc, nàng đã phân biệt được một số dược liệu thông dụng và công dụng của chúng. Vì chỉ làm duy nhất một việc mỗi ngày, nàng tập trung tinh thần cao độ, học rất nhanh, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt sáng quắc của Vu Chúc khi nhìn mình từ phía sau.

"Ma hoàng." Nàng khẽ nâng đầu nhìn lướt qua, rồi cúi đầu lơ đãng lẩm bẩm: "Đổ mồ hôi giúp làm giảm triệu chứng, thông phổi và giảm hen suyễn."

Bệnh phổ biến nhất của dân thường là cảm mạo, sốt, đau đầu, những dược liệu Vu Chúc thường dùng cũng chủ yếu thuộc loại này.

"Vậy còn cây này?"

"Thiên căn thảo, còn gọi là địa cẩm thảo. Cả cây đều có thể làm thuốc, thanh nhiệt lợi ẩm, chủ trị tiêu chảy, sốt rét."

"Dùng ngoài da thì sao?"

"Làm se vết thương, giảm ngứa."

"Thường dùng trong bài thuốc nào?"

Phó Thanh Vi ngắt lời: "Bà đừng có mơ tưởng, cháu khỏi bệnh là sẽ đi ngay."

Vu Chúc thản nhiên đáp: "Ta chỉ sợ cháu sắp xếp dược liệu sai chỗ."

Nàng không tranh cãi nữa, cứ để bà ấy muốn nói gì thì nói.

Tiểu Tuyết đứng bên cạnh, nhìn nàng làm việc.

Thỉnh thoảng, cô bé giúp nàng kéo dược liệu trong giỏ đến gần, vì nàng vẫn chưa thể đi lại được.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt của cô bé, lòng nàng lại mềm đi.

Trước đây nàng bảo cô bé tính tình tệ là để ép bản thân phải tàn nhẫn, nhưng thực ra, người có "tình chí bất toàn/gốc tình chưa mọc" nếu sau này được bù đắp, rất dễ sinh ra tính cố chấp.

Vu Chúc nói cô bé không có bạn bè, vậy thì một kẻ sớm muộn cũng rời đi như nàng càng không thể trở thành bạn của cô bé.

Nàng thu lại ánh mắt, tỏ vẻ thờ ơ, không lạnh không nóng.

Nhưng cô bé cứ đứng bên nàng, đôi mắt đen láy, lạnh như tuyết phủ lặng lẽ nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Nàng cảm thấy mái tóc mình bị chạm vào nhẹ nhàng, một mùi hương dễ chịu kề sát lại gần.

Nàng thuận miệng trêu: "Em đang chiếm tiện nghi của ta à?"

Tiểu Tuyết: "?"

Phó Thanh Vi lập tức im bặt.

Hận chính mình miệng nhanh hơn não! Đã bảo là không để ý đến cô bé nữa mà!

May mà cô bé là một tiểu câm, nàng không nói, thì đối phương cũng chẳng thể tiếp chuyện.

Buổi tối, cô bé lại mang đến một cái đùi hoẵng.

Vu Chúc đứng ở cửa, hỏi cô: "Hôm qua không phải đã đưa rồi sao?"

Là thầy tế, bà không cần canh tác hay săn bắn, dân làng tự nhiên sẽ cung cấp cho bà những thực phẩm tốt nhất. Nhưng cũng có quy tắc, đã cấp hôm qua thì hôm nay không thể có thêm thịt tươi.

Tiểu Tuyết chỉ vào trong nhà。

Vu Chúc: "Cho cô ấy?"

Tiểu Tuyết gật đầu.

Vu Chúc: "Là cháu đưa, hay mẹ bảo cháu mang đến?"

Tiểu Tuyết chỉ vào mình.

Vu Chúc: "Cháu thích cô ấy?"

Tiểu Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, dường như không hiểu "thích" nghĩa là gì. Con bé giơ tay lên, chậm rãi ra dấu từng chữ.

"Nàng, là, của, cháu."

Tiểu Tuyết lặng lẽ ngẩng đầu, đôi mắt non nớt nhìn chằm chằm bà lão, ánh nhìn không chút che giấu dục vọng chiếm hữu lạnh lùng.

Vu Chúc: "Được được được, ha ha ha."

Tiểu Tuyết để lại cái đùi hoẵng rồi trở về nhà, tiếng cười của Vu Chúc vang mãi vào trong phòng. Bà ta giơ cái đùi hoẵng lên cho Phó Thanh Vi xem, nói: "Ta đã bảo mà, con bé thích cháu."

Nghe toàn bộ cuộc độc thoại của Vu Chúc, Phó Thanh Vi nhàn nhạt đáp: "Chỉ có một mình bà nói thôi."

Vu Chúc: "Lần này ta thật sự không lừa cháu đâu. Ta chưa từng thấy đứa trẻ ấy để lộ ánh mắt như vậy"

Phó Thanh Vi: "......"

Vu Chúc đẩy nàng vào bếp, vừa nấu cơm vừa nói: "Trước đây cháu làm gì? Đi đâu cũng mang kiếm theo vậy?"

Phó Thanh Vi đáp: "Cháu là đạo sĩ."

Vu Chúc: "Ta là Vu Y."

Phó Thanh Vi: "Cháu đoán được."

Vu Chúc: "Muốn học y thuật với ta không?"

Phó Thanh Vi: "Không học."

Vu Chúc: "Cháu là đạo sĩ, mười đạo chín y, tại sao không học? Ngay cả Chúc Yêu Thuật cũng không muốn học?"

Phó Thanh Vi: "......"

Vu Chúc chưa từng bỏ qua ánh mắt nàng mỗi khi bà ta dùng Chúc Yêu Thuật, ánh mắt ấy sáng lên một cách khác thường, rồi nhanh chóng đong đầy nước mắt, sau đó lặng lẽ quay đi. Bà cũng có người mà mình nhớ thương, hiểu rõ thế nào là chạm vào quá khứ mà đau đến tận xương tủy. Bà không cần biết nàng đang nhớ ai, chỉ cần có thể làm nàng động lòng, trước hết cứ chậm rãi dẫn dắt.

Sau một lúc trầm mặc, Phó Thanh Vi hỏi: "Bà thật sự dạy cháu Chúc Yêu Thuật?"

Vu Chúc: "Ta thề trước quỷ thần, tuyệt đối không nói dối."

Phó Thanh Vi: "Nói trước, cháu chỉ học Chúc Yêu Thuật, những thứ khác không học."

Vu Chúc đổ nước vào nồi, cạch một tiếng nắp được đậy lại: "Thỏa thuận thành công."

Chữ "Chúc" trong Chúc Yêu Thuật đồng âm với "chú", có cùng nguồn gốc với chú ngữ của Huyền Môn, có thể có nguồn gốc từ thời thượng cổ.

«Cổ Kim Y Thống Đại Toàn·Quyển Nhất» chép rằng: "Người có bệnh nan y, chỉ cần hướng về phía bắc mà niệm chú, niệm mười lần là khỏi." Huyền Môn cũng có Chú Táo Thuật, niệm chú lên quả táo tàu rồi cho bệnh nhân ăn, bệnh sẽ tự khỏi.

Cả hai đều không cần kim châm dược thảo, chỉ dùng lời nói để chữa bệnh.

Chúc Yêu Thuật đã thất truyền từ lâu, sau khi vào Linh Quản Cục, Phó Thanh Vi đã gặp không ít người trong Huyền Môn, nhưng chưa từng thấy ai có thể sử dụng Chúc Yêu Thuật giống Mục Nhược Thủy, đủ thấy thuật này khó bề truyền thừa. Nàng không biết Vu Chúc học được từ đâu.

Phó Thanh Vi trở thành đồ đệ của Vu Chúc, theo bà ta học Chúc Yêu Thuật.

Thôn Y Bố tự cung tự cấp, ít giao thương với bên ngoài, tự trồng trọt, tự săn bắn, ba ngày hai bữa lại có người bị thương khi đi rừng, trẻ con đùa nghịch té ngã, cảm mạo sốt rét không thiếu. Phó Thanh Vi có rất nhiều cơ hội quan sát.

Nàng quan sát Vu Chúc, Tiểu Tuyết quan sát nàng.

Rõ ràng con bé không thích nàng, vậy mà ngày nào cũng chạy đến, cứ đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, thi thoảng còn khẽ chạm vào tay nàng qua lớp áo, hoặc lén sờ tóc nàng, vừa cẩn thận lại vừa tò mò.

Phó Thanh Vi không phòng bị, lại bị cô bé chạm vào tay. Nàng đang tập trung quan sát động tác của Vu Chúc, không quay đầu, nhạt giọng nói:

"Đừng tỏ ra như lần đầu thấy phụ nữ vậy."

Tiểu Tuyết, người có mẹ cũng là phụ nữ, bỗng sững sờ.

Phó Thanh Vi khựng lại, trong đầu lại hiện lên bóng dáng kiều diễm kia.

–– Người làm sao mà trông cứ như chưa từng thấy phụ nữ vậy?

Phó Thanh Vi ép bản thân đè nén hơi nóng nơi đáy mắt, lặng lẽ hít vào, tiếp tục quan sát.

Vu Chúc trị bệnh, phần lớn dùng thảo dược, một số ít dùng Chúc Yêu Thuật. Sử dụng nhiều sẽ tạo gánh nặng cho cơ thể lẫn tinh thần, giống như đạo sĩ vẽ bùa niệm chú, cần có linh lực.

Phó Thanh Vi bị ép học rất nhiều y thuật truyền thống ngoài Chúc Yêu Thuật, lúc này nàng mới nhận ra mình bị lừa.

Ngay khi nàng định bỏ ngang, một đứa trẻ bị té gãy chân được mẹ bế vào.

Vết thương ở đầu gối, máu tươi chảy ròng ròng, đứa bé khóc òa trong lòng mẹ.

Vu Chúc tránh sang một bên: "Cháu thử đi."

Phó Thanh Vi nhìn vết thương, không nặng lắm, thực hành cũng không có gì đáng lo, nàng mạnh dạn bước lên, miệng đọc pháp chú, hướng vào đầu gối đứa trẻ mà niệm một lượt.

Đạo sĩ có tên được viết trên sách trời, lời vừa thốt ra, pháp lệnh liền ứng nghiệm. Chúc Yêu Thuật càng thêm hiệu quả.

Tiếng khóc của đứa trẻ lập tức dừng lại, hàng mi dài còn vương hai hàng lệ trong suốt.

Bé cúi đầu nhìn đầu gối mình, nơi đã ngừng chảy máu, bật ra hai tiếng cười giòn tan.

Đứa trẻ chưa đến ba tuổi, mặt còn chưa vẽ hình, nhỏ hơn cả tản băng nhỏ Tiểu Tuyết.

Phó Thanh Vi thấy bé con đáng yêu lanh lợi, đưa tay chạm vào gương mặt mềm mịn, nghĩ thầm: Đây mới là kiểu trẻ con khiến người ta thích.

Bốp––

Tay nàng bị một bàn tay nhỏ khác gạt xuống.

Lực không mạnh, nhưng Phó Thanh Vi vẫn bị đánh đến ngẩn người.

Nàng nhìn Tiểu Tuyết bên cạnh đứa trẻ: "Em làm gì vậy?"

Tiểu Tuyết: "......"

Phó Thanh Vi: "Tại sao đánh ta? Đưa ra lời giải thích đi."

Phó Thanh Vi: "Đừng tưởng em không nói được thì có thể im lặng là xong chuyện."

Tiểu Tuyết nghiêng đầu.

Biểu cảm y như Siri: Ta không hiểu.

Vu Chúc ở bên cạnh bật cười khúc khích, cười xong thì nhắc nhở Phó Thanh Vi: "Bốc thuốc cho người ta kìa."

Phó Thanh Vi trừng mắt nhìn Vu Chúc, vốn không định mắc bẫy của bà, nhưng mẹ con nhà kia lại nhìn nàng với ánh mắt đầy mong đợi. Câu "Lương y như từ mẫu" từ trên trời giáng xuống, đè nặng lên trái tim nàng, khiến nàng nghiêm túc kê đơn.

"Thuốc đắp ngoài da, ba ngày là khỏi."

Vu Chúc nói: "Tiểu Tuyết, đi lấy thuốc."

Tiểu Tuyết lập tức đi ngay.

Từ khi Phó Thanh Vi đến đây, cô bé chạy sang đây còn siêng hơn về nhà mình. Phó Thanh Vi nhận biết dược liệu, cô bé cũng nhận biết dược liệu, còn giúp nàng làm việc vặt. Ngoại trừ chuyện ghét nàng động tay động chân, thì nghe lời vô cùng.

Vu Chúc nhìn bóng dáng cô bé chạy vào trong, cảm thán: "Đứa trẻ ngoan biết bao, cháu nói xem, có phải không?"

Phó Thanh Vi liếc nhìn bà: "Bà thật sự không phải vì cô bé là con gái trưởng thôn nên mới nịnh bợ lấy lòng đấy chứ?"

Vu Chúc mém chết vì cười.

Người mẹ trong cặp mẹ con kia hỏi Vu Chúc: "Vị này là đồ đệ mới nhận của Vu Chúc đại phu sao?"

Vu Chúc: "Cô ấy là..."

Phó Thanh Vi ngắt lời: "Tôi đã có sư phụ rồi, đời này chỉ nhận một vị sư tôn mà thôi."

Vu Chúc ồ lên: "Cô ấy là cháu gái của chị gái ta, đến học y với ta."

Người phụ nữ gật đầu: "Thì ra là vậy. Cháu gái ngài cũng rất giỏi y thuật."

Vu Chúc đắc ý: "Là ta dạy giỏi."

Phó Thanh Vi đứng bên cạnh: "……"

Tiểu Tuyết cầm thuốc ra, hai mẹ con liền về nhà.

Phó Thanh Vi: "Bà có chị gái sao?"

Vu Chúc nói: "Không có, lừa cô ấy thôi. Cháu thực sự không chịu bái sư à?"

Phó Thanh Vi dứt khoát: "Không bái."

Vu Chúc không nói gì nữa, gương mặt đầy hoa văn không lộ ra biểu cảm gì, bà đứng dậy khỏi ghế, đi về phía phòng đặt dược liệu.

Bóng lưng thoáng chút buồn bã.

Đến cửa, Vu Chúc quay đầu lại: "Hay là cháu làm cháu gái ta đi, gọi ta là dì Vu."

Phó Thanh Vi đè nén lòng yếu mềm, nói: "Không muốn."

Nàng không muốn có bất kỳ quan hệ tình cảm nào với những người ở đây.

Vu Chúc cười nhẹ: "Vậy thì thôi."

Bà bước vào dược phòng.

Phó Thanh Vi quay lại nhìn Tiểu Tuyết đang đứng lặng, nói: "Tại sao em lại đánh ta?"

Tiểu Tuyết tiếp tục đóng vai Siri, hồn vía lơ lửng.

Phó Thanh Vi bất đắc dĩ: "Em thật là...… Ta chịu thua em luôn. Về nhà ăn cơm đi, nhóc con."

Đứa nhỏ cũng rời đi.

Cuối cùng trong viện chỉ còn lại một mình Phó Thanh Vi.

Từng nhà từng hộ, khói bếp lượn lờ bốc lên từ ống khói. Phó Thanh Vi ngửa đầu, ánh mắt rơi vào bầu trời xanh thẳm, vô biên vô tận.

Lát sau, đứa nhỏ lại mang đến một cái chân nai.

Lần này không qua tay Vu Chúc, mà tự tay đưa thẳng cho Phó Thanh Vi.

Phó Thanh Vi thuận miệng hỏi: "Bù đắp lỗi lầm với ta à?"

Tiểu Tuyết gật đầu.

Phó Thanh Vi vốn không mong chờ, không ngờ thật sự là nhận lỗi, nàng cũng chẳng chấp nhặt với con nít, trong lòng lại mềm thêm vài phần.

Thật ra, bản thân cô bé cũng rất đáng thương, sinh ra đã bị khiếm khuyết tình cảm, lại còn là một tiểu câm, đã đủ bi thảm rồi, thế mà nàng lại luôn lạnh nhạt với cô bé.

Phó Thanh Vi giọng dịu dàng hơn: "Ta tha thứ cho em, về đi."

Tiểu Siri đưa tay ra, chầm chậm chạm đến mặt nàng.

Phó Thanh Vi lùi lại: "Em muốn làm gì?"

Tiểu Tuyết chắp hai tay lại, đặt mu bàn tay lên mặt mình, làm động tác thị phạm.

Phó Thanh Vi cảnh giác: "Em muốn ngủ chung với ta???"

Dùng một cái chân nai đổi lấy sự hy sinh lớn đến vậy? Đứa nhỏ này tính toán đến tận năm 2030 cũng thấy được.

Tiểu Tuyết lần đầu lộ ra vẻ đờ đẫn.

Sau đó, cô bé hoảng hốt liên tục xua tay phủ nhận, vẫy mạnh đến mức sắp tạo ra dư ảnh, rồi đổi thành một tay áp lên mặt mình.

Phó Thanh Vi: "Em muốn chạm vào mặt ta?"

Tiểu Tuyết gật đầu.

Phó Thanh Vi đưa tay ra trước, chính trực nghiêm nghị: "Cái chân nai này em mang về đi. Ta không bán thân."

Tiểu Tuyết nhìn nàng một lát, rồi ôm chân nai quay về.

Phó Thanh Vi nghĩ: Đúng là khiếm khuyết tình cảm. Một đứa trẻ bình thường chẳng phải nên thất vọng, cúi gằm mặt xuống sao? Nhưng cô bé lại chẳng có chút phản ứng nào.

Không vui, không buồn, không hứng thú, cũng không thất vọng.

Ngoài những lúc lén lút chạm vào nàng, ánh mắt cô bé mang theo chút tò mò mơ hồ, đôi con ngươi đen nhánh ánh lên tia sáng linh động, đẹp đẽ.

Phó Thanh Vi đưa tay che đi đôi mắt mờ hơi nước của mình.

Nàng lại nhớ sư tôn rồi.

*

Bị thương động đến gân cốt đã trăm ngày, Phó Thanh Vi đến thôn Y Bố vào cuối hạ, dưỡng thương đến khi lá thu vàng rực, miễn cưỡng có thể tự mình xuống giường đi lại. Dân làng làm cho nàng một đôi nạng, cuối cùng cũng không cần chịu cảnh mất hết tôn nghiêm mà bị người ta khiêng tới khiêng lui.

Nhưng nàng chỉ ở trong sân, chống nạng qua lại, mồ hôi đổ như mưa để phục hồi, rèn luyện lại cơ bắp chân đã teo đi sau những ngày dài nằm liệt giường.

Khó khăn lắm mới có thể đi xa hơn một chút, nàng cũng không bước ra khỏi cổng viện nửa bước, đi mệt thì ngồi xuống nghỉ ở cửa phòng.

Qua bức tường, có người đứng ngoài cổng lớn cất giọng hỏi: "Vu Chúc có nhà không?"

Trên vai hắn vác theo một thợ săn bị thương, mắt cá chân đầy máu.

Phó Thanh Vi nói: "Không có."

Người kia vừa nhìn thấy nàng từ xa liền mừng rỡ: "Có cô ở đây cũng được."

Phó Thanh Vi: "???"

Nói xong, hắn lập tức đỡ thợ săn vào sân, sốt ruột đặt người xuống trước mặt nàng: "Mau xem giúp đi."

Phó Thanh Vi: "...... Ta không phải đại phu."

Người nọ nóng lòng như lửa đốt: "Ái da."

Phó Thanh Vi: "...... Thôi được rồi, ta sẽ xem thử."

Nàng bảo người kia đỡ thợ săn cho vững, còn mình cắn răng cúi người xuống, đưa tay xé mở lớp vải quấn quanh mắt cá chân ông ấy.

Là do vô ý giẫm phải bẫy thú trong núi, chiếc bẫy đã được tháo ra, vết thương sâu, bọn họ cũng có biện pháp sơ cứu, đã đắp một lớp thảo dược cầm máu, nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.

Phó Thanh Vi dùng Chúc Yêu Thuật cầm máu cho ông ấy, bôi thuốc rồi băng bó lại.

Hai người nọ cảm ơn rối rít rồi rời đi, không lâu sau, người đàn ông kia liền mang một con thỏ khô phơi gió đến tặng.

Đặt xuống rồi chạy mất, Phó Thanh Vi chân yếu không đuổi theo được.

Nàng thở dài một hơi, bản thân cũng không nhận ra nét mặt mình đã dãn ra đôi chút, trong ánh mắt mang theo một tia cười nhàn nhạt.

Vừa rồi nàng đã cứu một người.

Cảm giác vui vẻ ấy kéo dài một lúc lâu, Phó Thanh Vi lại tiếp tục chống nạng đi lại trong sân để luyện tập, nhưng suy nghĩ vẫn quanh quẩn chuyện lần tới nên tìm chỗ nào để chết, chết bằng cách nào.

Chờ khi thương thế hoàn toàn hồi phục, nàng sẽ từ biệt Vu Chúc, để bà ấy tưởng rằng mình sẽ sống thật tốt, rồi sau đó mới tìm chỗ chết. Nếu không, bà ấy sẽ áy náy vì cảm thấy bản thân chưa thực sự cứu được nàng.

Vậy nên nàng phải chọn một nơi bà ấy không nhìn thấy, có lẽ còn phải đi xa hơn một chút, ít nhất là ra khỏi ngọn núi này.

Tiểu Tuyết lại đến điểm danh.

Lần trước không thể chạm vào mặt Phó Thanh Vi, cô bé tiếp tục đóng vai Siri, không có việc gì cũng đi theo trước sau, nàng gọi là xuất hiện ngay lập tức.

Phó Thanh Vi lợi dụng việc cô bé không biết nói, trực tiếp chào đón khi thấy người bước vào cửa: "Này, Tiểu Siri."

Tiểu Tuyết nghiêng đầu: "?"

Trong lòng Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Đáng yêu thật.

"Em đến làm gì? Lại mang gì cho ta sao?"

Tiểu Tuyết xòe hai tay, không mang theo gì cả.

Cô bé đưa đôi tay trống trơn kéo lấy tay áo Phó Thanh Vi, ánh mắt nhìn ra ngoài cổng lớn.

Phó Thanh Vi: "Ta không ra ngoài."

Tiểu Tuyết nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Phó Thanh Vi đoán trước: "Em có lấy gì ra dụ dỗ ta cũng vô ích, ta không đi."

Tiểu Tuyết nghe không hiểu "dụ dỗ", nhưng lại hiểu "lấy đồ gì cũng vô ích".

Cô bé buông tay, đi đến trước cổng, sau đó quay lại khiêng ghế trúc của Phó Thanh Vi đặt trước cửa, nhưng không bước qua ngưỡng.

Phó Thanh Vi bị cô bé kéo tay áo, nửa đẩy nửa kéo mà ngồi xuống, nói: "Em nhất quyết bắt ta ngồi đây, có dụng ý gì sao?"

Tiểu Tuyết không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.

Phó Thanh Vi: "……"

Vốn cũng không mong đợi cô bé đáp lời, nhưng không lâu sau nàng đã hiểu được câu trả lời. Không chỉ vậy, tất cả những hành động kỳ quái của cô bé đều đã có lời giải.

Thợ săn trong làng rất nhiều, vì vậy chó săn cực kỳ phổ biến. Khi không vào núi săn bắn, chúng trở thành thú cưng của bọn trẻ. Một số thợ săn thậm chí còn mang về những con non như cáo để bọn trẻ nuôi chơi.

Bên ngoài vang lên tiếng cười đùa của đám trẻ, tiếng bước chân chó chạy qua lại, không khí vô cùng vui vẻ, hòa thuận.

Một con chó săn chạy ngang qua cổng, khiến ánh mắt Phó Thanh Vi sáng lên.

Là chó săn thuần chủng, lông bóng mượt, dáng người nhanh nhẹn, cơ bắp nổi rõ, tràn đầy sức mạnh.

Ngay sau đó, một cô bé gọi một tiếng, con chó quay đầu chạy về, ngoan ngoãn sủa một tiếng, rồi dùng đầu cọ vào tay cô chủ nhỏ của mình.

Cô chủ nhỏ cũng ngồi xuống, vuốt ve đầu con chó săn.

Đúng lúc này, Phó Thanh Vi cảm giác có ai đó nhẹ nhàng xoa lên đầu mình.

Nàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Tiểu Tuyết. Lúc này, nàng bỗng cảm thấy ghét cay ghét đắng sự thấu hiểu ngầm đột ngột giữa mình và cô bé.

Phó Thanh Vi: "Em coi ta là cún?"

***

Lời tác giả:

Tiểu Mục: Nàng là cún con của ta. [Mắt lấp lánh sao]

Phó Thanh Vi: Đảo lộn trực tự trên dưới! Dám phạm thượng!

Đại Mục: Đêm qua không phải kêu rất sung sướng sao?

Tiểu Phó: Rõ ràng em là mèo nhỏ sống dai và nhiều nước mà [Thẹn thùng]

Khi Đại Phó × Đại Mục: ?

Mời đón xem tiếp.......[Để tôi xem][Để tôi xem]

Chương trước Chương tiếp
Loading...