[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C133 - Tiếc thay...... Bản thân không thể đợi được người (Hết quyển)



Sợi chỉ đỏ cũng biến mất.

Sợi chỉ cấm chế ẩn hiện trên cổ tay cô từ lúc tỉnh lại, vừa ràng buộc vừa se duyên cho cô và Phó Thanh Vi, giờ đây đã hoàn toàn biến mất cùng với nàng.

Phó Thanh Vi... thực sự đã từng tồn tại sao?

Hay tất cả chỉ là một giấc mộng dài mà cô tự vẽ ra trong giấc ngủ say đằng đẵng nơi quan tài?

Nhưng vậy thì, những giọt nước mắt không ngừng nhỏ xuống lòng bàn tay cô là gì?

Tim Mục Nhược Thủy không còn đau nữa, cô chỉ lặng lẽ nhìn đôi tay mình đang mở ra trước mắt.

Những giọt nước mắt xa lạ trào ra từ khóe mắt cô, không ngừng rơi xuống.

Tuế Dĩ Hàn đỡ cô dậy, cùng lên xe. Chiếc SUV đen lao vút trên đường, chạy thẳng về tổng bộ Linh Quản Cục.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tuế Dĩ Hàn đã nghĩ đến mọi khả năng tồi tệ nhất, tầm nhìn trước mắt tối sầm.

Tại sao Phó Thanh Vi lại gặp chuyện ngay tại tổng cục? Bảo vệ ngoài cổng là một trưởng lão của phái Các Tạo, là trưởng sư huynh của cô ấy, thực lực không thua kém cô ấy chút nào. Không ai có thể lặng lẽ vượt qua ông ấy mà đột nhập vào Linh Quản Cục.

Chưa kể đến đại trận pháp phòng hộ, và cả Khâu Nguyệt Bạch đang trấn thủ. Khi bà ấy thỉnh thần nhập thể, thực lực mở ra toàn bộ, đến cả Tuế Dĩ Hàn cũng không dám chạm mặt trực diện, chỉ có thể tránh né. Vì vậy, cô ấy mới để bà canh giữ, hơn nữa còn chấp nhận một yêu cầu của bà.

Dù Mục Nhược Thủy có đứng trước mặt, bà cũng có thể cầm cự một lúc. Bà có thể đảm bảo an toàn cho Phó Thanh Vi.

Chẳng lẽ... Tên ma đầu đó còn mạnh hơn cả Từ Nhượng chân nhân?

Tuế Dĩ Hàn bình tĩnh phân tích mọi khía cạnh, nhưng vẫn không thể hiểu được sơ hở nằm ở đâu.

Gần đến Linh Quản Cục, điện thoại cô ấy vang lên, là nhân viên tổng cục gọi tới. Thông tin liên lạc khôi phục, chứng tỏ tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát.

Tuế Dĩ Hàn không thể chờ được nữa: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người trong điện thoại thở gấp, nói một tràng thật nhanh: "Đạo trưởng Cổ đã mất, đại trận pháp phòng hộ bị phá, Khâu Lão bị thương, còn Phó Thanh Vi..."

Tuế Dĩ Hàn vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"

Mục Nhược Thủy chợt quay phắt đầu lại, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào cô ấy.

Giọng nói run rẩy trong điện thoại không lớn, nhưng bốn chữ ấy vang vọng trong khoang xe, đủ để hai người nghe rõ ràng.

Tuế Dĩ Hàn thốt lên: "Chân nhân!"

Ánh đỏ trong mắt Mục Nhược Thủy lập tức sôi trào, tay phải như móng vuốt vươn ra như tia chớp, không gian chật hẹp trong xe khiến Tuế Dĩ Hàn không thể tránh né, cổ họng bị cô bóp chặt.

Năm ngón tay của cô siết lại, không còn chỉ đỏ cấm chế ngăn cản, bản năng trong máu hoàn toàn thức tỉnh, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng đỏ tà mị khát máu.

Không khác gì ma.

Cô nghiêng đầu, khóe môi vậy mà còn nhếch lên một nụ cười thú vị.

Ngay sau đó, bàn tay cô đột ngột siết mạnh.

Chỉ trong nháy mắt, ngay khi cổ họng sắp bị bẻ gãy, Tuế Dĩ Hàn rút một lá bùa, đập thẳng vào tay cô.

Năm xưa, Chiêm Anh từng dùng bùa của mình để đối phó với phi cương. Giờ đây, bùa trong tay Tuế Dĩ Hàn uy lực còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần. Nhưng tia sét bùng lên từ lá bùa, chạy dọc theo những ngón tay của Mục Nhược Thủy, vậy mà chỉ khiến động tác cô khựng lại trong chốc lát.

Tuế Dĩ Hàn chớp lấy thời cơ hét lên: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Bàn tay Mục Nhược Thủy vẫn siết cổ cô ấy, nhưng không còn dùng lực nữa.

Tuế Dĩ Hàn rốt cuộc cũng có thể mở miệng, vội vàng nói: "Có lẽ cô ấy chưa chết, chỉ là mất tích thôi!"

Mục Nhược Thủy hiểu rõ không phải vậy. Trong trời đất, cô không còn cảm nhận được nàng nữa. Dù có bí thuật hay kết giới nào che chắn linh hồn thì liên kết giữa họ, sợi chỉ đỏ cũng sẽ không biến mất. Chỉ khi người đặt ra cấm chế đã hoàn toàn không còn trên nhân thế, mới có thể như vậy.

Thế nhưng, dù biết vậy, cô vẫn nắm chặt chút hi vọng cuối cùng.

Cô buông lỏng bàn tay đang siết cổ Tuế Dĩ Hàn, không nói một lời.

*

Thành phố Hạc.

Bốn giờ chiều.

Trước cổng Linh Quản Cục, đạo trưởng Cổ đang ngân nga một khúc nhạc, một bên tai đeo tai nghe, bên kia lắng nghe từng động tĩnh xung quanh.

Trước mặt ông dừng lại một đôi giày nữ, kiểu dáng cổ xưa từ ba mươi năm trước.

Đạo trưởng Cổ ngẩng đầu, người phụ nữ trước mặt vén mũ trùm, để lộ mái tóc xoăn màu lanh dài ngang vai và một đôi mắt xanh thẳm.

Đạo trưởng Cổ dụi mắt như đang nằm mơ, hốc mắt cay cay: "Chiết Chi?"

Chiết Chi nói: "Là tôi."

Chiết Chi và đạo trưởng Cổ cùng tuổi, năm xưa cùng trúng tuyển vào Linh Quản Cục, kề vai tác chiến, vào sinh ra tử. Sau này mỗi người được thăng chức đến các bộ phận khác nhau, nhưng tình đồng đội chưa bao giờ phai nhạt.

Chiết Chi đã mất ba mươi năm, mỗi năm ông đều đến viếng nàng.

Đạo trưởng Cổ nghẹn giọng: "Cô còn sống, đã nói cho Nguyệt Bạch biết chưa?"

Chiết Chi nói: "Tôi đang định đi tìm cô ấy. Làm phiền sư huynh đưa tôi ấn tín."

Trong lòng đạo trưởng Cổ có vô số câu hỏi, nhưng khi nhìn vào mắt ả, đôi con ngươi xanh thẳm của ả càng sâu hơn, lóe lên ánh sáng u tối lạnh lẽo như thể đang mê hoặc lòng người.

Một giây, hai giây, năm giây, mười giây.

Những nghi hoặc vừa nãy của ông lập tức quên sạch. Ông đưa tay vào túi, chỉ còn nhớ duy nhất một câu hỏi: "Chiết Chi, sao cô không hề già đi?"

"Bởi vì......"

Lồng ngực đạo trưởng Cổ đột nhiên nhói đau.

"Ngươi......"

Người phụ nữ ghé sát tai ông, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ta không phải Chiết Chi."

Máu tràn ra từ khóe miệng đạo trưởng Cổ: "...... Nguyệt Bạch sẽ đau lòng lắm."

Chiết Chi cười khẩy: "Con người thật nhàm chán."

Đến chết rồi mà vẫn lo lắng cho người khác.

Ả đẩy thi thể đạo trưởng Cổ ngồi lại vào ghế, rút ấn tín từ tay ông, sải bước vào cổng lớn Linh Quản Cục.

Nghe nói trận pháp này có thể phát hiện ma khí, nhưng với thân xác con người thì còn tác dụng sao?

Chiết Chi thu lại tất cả khí tức, ung dung tiến vào, phóng tầm mắt quan sát tổng bộ Linh Quản Cục.

So với ký ức của ả, nó có phần xa lạ hơn một chút.

Năm đó ả đã nuốt chửng Chiết Chi, hòa làm một thể với nàng, kế thừa thân thể và toàn bộ ký ức. Nhưng linh hồn Chiết Chi quá cố chấp, không ngừng tranh đoạt quyền kiểm soát cơ thể với ả. Mãi đến gần ba mươi năm sau, ả mới từng chút một xóa sạch ý thức của đối phương.

Đôi khi vẫn có những cảm xúc kỳ lạ trồi lên, giống như một con người, ví dụ như lúc này.

Chiết Chi lộ vẻ khinh thường, thu lại ánh mắt từ tòa nhà Linh Quản Cục.

Bên trong gần như trống không, nhân viên phần lớn đã đi công tác, Tuế Dĩ Hàn lại dẫn theo một nhóm lớn, ả phải mất một lúc lâu mới tìm thấy một người.

Ả nhìn thẳng vào mắt đối phương, hỏi: "Phó Thanh Vi ở đâu?"

Người đó như bị thôi miên, vô thức trả lời.

Chiết Chi xoay người rời đi, người kia vẫn tiếp tục công việc như chưa từng có gì xảy ra.

*

Phó Thanh Vi đang luyện kiếm trong kết giới miễn phí của Linh Quản Cục.

Sự chờ đợi trong vô định khiến nàng bồn chồn, chỉ cần ngừng lại, trong đầu sẽ toàn là những suy đoán không hay, đôi lúc còn xuất hiện những hình ảnh bất an. Vì thế, nàng gần như ở trong kết giới suốt cả ngày.

Cách đây không lâu, Mục Nhược Thủy đã gọi điện, nói rằng cô đang trên đường trở về.

Nàng mừng như điên, chạy ra ngoài cổng đợi, nhưng mỗi phút trôi qua đều dài đằng đẵng. Cuối cùng, nàng quay lại kết giới, tự nhủ rằng, chỉ cần nàng hoàn thành hai lượt kiếm pháp, Mục Nhược Thủy sẽ xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng mới luyện được một lượt rưỡi, kết giới bỗng mở ra từ bên ngoài.

Một người phụ nữ khoác áo xanh, phong trần mệt mỏi, chậm rãi bước vào.

"Sư tôn!" Phó Thanh Vi quay đầu, khuôn mặt bừng sáng vì vui mừng.

Nàng tra kiếm vào vỏ, lao về phía người kia, hỏi: "Sao người lại về nhanh vậy?"

Mục Nhược Thủy vươn tay ôm nàng vào lòng, ở góc độ Phó Thanh Vi không nhìn thấy, khóe môi cô ta nhếch lên một nụ cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Vi sư muốn dành cho em một bất ngờ."

Phó Thanh Vi ôm eo ả, ngẩng đầu lên cười: "Người có thể gọi điện cho em mà, như vậy em sẽ vui vẻ thêm một chút nữa."

"Lần sau nhất định."

"Vẫn là đừng có lần sau nữa."

Nàng không muốn một lần nữa trải qua cảm giác lo lắng sợ hãi này.

Mục Nhược Thủy nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nắm lấy tay nàng, nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Phó Thanh Vi mười ngón đan vào tay ả, cười ngọt ngào: "Được."

Hai người tay trong tay bước ra khỏi kết giới, vừa đi khỏi tòa nhà phía đông, đằng sau bỗng vang lên giọng nói đột ngột cao vút của Khâu Nguyệt Bạch:

"Phó Thanh Vi! Cô đang đi với ai!"

Phó Thanh Vi ngạc nhiên: "Tôi đang đi với sư..."

"Tỉnh lại ngay!"

Một tiếng quát này chứa đựng bí thuật tựa như Sư Tử Gầm của Thiếu Lâm, giống như có một cây búa nện thẳng vào màng nhĩ, khiến thần trí nàng chấn động mạnh.

Nàng không dám tin quay đầu nhìn người bên cạnh.

Đâu còn là sư tôn mà nàng mong nhớ khôn nguôi, rõ ràng là một người phụ nữ mặc áo choàng đen tuyền!

Khâu Nguyệt Bạch quát: "Ả ta là yêu ma! Cô trúng thuật ảo giác rồi, mau qua đây!"

Phó Thanh Vi không chút do dự quay người bỏ chạy về phía bà, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, kinh hồn bạt vía nấp sau lưng Khâu Nguyệt Bạch.

Ma tộc làm sao có thể trà trộn vào Linh Quản Cục?

Nếu hôm nay nàng bị bắt đi, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Chiết Chi không ngăn cản nàng.

Không phải ả bỏ qua, mà là ả kiêu ngạo, bắt lại nàng một lần nữa chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Khâu Nguyệt Bạch nhìn chằm chằm người phụ nữ áo choàng: "Ngươi thật to gan! Dám tự tiện xông vào Linh Quản Cục!"

Hai mắt bà dần chuyển sang màu trắng, không nói thêm lời nào, trực tiếp thỉnh thần nhập thể.

Người phụ nữ áo choàng giơ tay kéo mũ trùm xuống.

"Lâu rồi không gặp, Nguyệt Bạch."

Phó Thanh Vi đứng sau lưng Khâu Nguyệt Bạch, cũng có thể thấy rõ ràng toàn thân bà khẽ run rẩy, suýt chút nữa không đứng vững.

Nàng vội đỡ lấy bà, nghe thấy bà run giọng gọi ra một cái tên: "Chiết Chi?"

"Là em đây. Chị sống tốt chứ?"

"Chị...... Chị sống......" Khâu Nguyệt Bạch nước mắt tuôn rơi, giọng nói nghẹn ngào.

Sao Khâu Lão lại quen biết yêu ma?

Vừa dấy lên nghi vấn này, Phó Thanh Vi đã thấy người phụ nữ áo choàng bỗng bật lên, tung một chưởng mạnh mẽ đánh thẳng vào bả vai trái của Khâu Nguyệt Bạch.

Tất cả diễn ra trong nháy mắt.

Bóng dáng Khâu Nguyệt Bạch bị đánh bay như một con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của tòa nhà họ vừa rời khỏi, quay đầu phun ra một ngụm máu lớn.

"Chiết Chi...... tại sao......"

Đôi mắt đẫm lệ của Khâu Nguyệt Bạch nhìn chằm chằm ả.

"Có phải em trách chị ngày đó đã không lắng nghe em, không nhìn em cẩn thận hơn một chút?"

"Câm miệng!"

Chiết Chi cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Rõ ràng ả muốn giết bà.

Rõ ràng ả nhắm vào tim bà.

Vì sao lại nương tay?

Lẽ nào ý thức của người kia… vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán?

Sắc mặt Chiết Chi biến đổi liên tục, không cam lòng, do dự, bi thương, giận dữ, từng tầng từng lớp chồng chéo.

"Khâu Lão!"

Phó Thanh Vi vừa lao về phía Khâu Nguyệt Bạch, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên túm lấy nàng, kéo thẳng về phía cổng chính của Linh Quản Cục.

Chiết Chi hất nhẹ cổ tay, ném ấn tín lên không trung.

Chỉ cần ả đọc xong chú ngữ, kết giới sẽ mở ra, đến lúc đó, ả muốn đưa nàng đi đâu, chỉ có mình ả biết.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một luồng kiếm quang sáng rực như cầu vồng chớp nhoáng lao tới, nhắm thẳng vào yết hầu của Chiết Chi.

Ả hoàn toàn không để tâm, giơ tay định chụp lấy thanh kiếm của Phó Thanh Vi. Nhưng ngay khoảnh khắc lòng bàn tay chạm vào lưỡi kiếm, vô số oan hồn yêu ma bên trong kiếm đột nhiên rít lên thảm thiết, tựa như vạn quỷ cùng khóc than, sau đó bị ánh sáng trắng tinh khiết trên thân kiếm thanh tẩy sạch sẽ.

Lưỡi kiếm cũng cắt qua lòng bàn tay cô ta, máu tươi chảy xuống.

Chiết Chi khẽ "ồ" một tiếng, khó giấu sự kinh ngạc.

Thanh kiếm này... đúng là khắc tinh của ma tộc.

Chỉ tiếc, chủ nhân của nó tu vi còn quá yếu, hoàn toàn vô dụng.

Chiết Chi cười nhạt, buông lỏng kiếm, tiếp tục vươn tay tóm lấy bóng dáng đang bỏ chạy của Phó Thanh Vi.

Chớp mắt một cái, nàng đã biến mất.

Nàng không chạy vào bên trong Linh Quản Cục, mà lại lao thẳng vào trận pháp phòng hộ, biến mất giữa biển sương trắng.

Phó Thanh Vi chìm trong một không gian toàn là sương mù, tầm mắt mịt mờ.

Nàng không nghe thấy giọng của Khâu Nguyệt Bạch, cũng không còn cảm nhận được kẻ đuổi theo phía sau, chỉ có tiếng bước chân của chính mình vọng lại thành tiếng vang lạc lõng.

Từng bước, từng bước.

Lần đầu tiên nàng đến Linh Quản Cục, Chiêm Anh đã nói rằng trận pháp phòng hộ này do một cao nhân bày trí, người vừa bước vào đều sẽ lạc đường, phải đi mãi đi mãi trong không gian vô định.

Thời gian trôi qua trong trận pháp khác với thực tế, có khi chỉ vài phút ngoài đời, nhưng bên trong lại kéo dài đến nhiều ngày, mười mấy ngày, thậm chí một tháng.

Nếu không thể ra ngoài, nàng sẽ chạm trán hung thú trong sương mù.

Mà đó là gì, không ai biết.

Không phải chưa từng có người xâm nhập trận pháp, mà là... không ai còn sống để kể lại.

Nếu phải chết, nàng thà chết trong trận pháp này, cũng không muốn bị ma tộc bắt đi để uy hiếp sư tôn.

Nàng đi trong biển sương mù ba ngày.

Điện thoại mất tín hiệu, nàng mở phần ghi chú, viết lại di ngôn gửi cho Mục Nhược Thủy.

Nếu có một ngày, xương cốt của nàng được tìm thấy, biết đâu vẫn có một phần vạn cơ hội để sư tôn nhìn thấy những lời này.

Rắc!

Dưới chân giẫm trúng thứ gì đó, là tiếng cành cây gãy.

… Trong này làm gì có cây?

Phó Thanh Vi ngẩng đầu, một con yêu thú có cánh bất thình lình lao xuống từ bầu trời, chiếc mỏ sắc nhọn mổ thẳng vào bả vai nàng, ngoạm lấy một mảnh thịt, rồi nhanh như chớp bay đi.

Bả vai nàng máu chảy như suối, nàng lập tức điểm hai huyệt cầm máu, nhưng hiệu quả vô cùng kém.

Nàng cũng là một trận pháp sư, biết rõ có khả năng đây chỉ là ảo giác.

Vì vậy, nàng nhắm mắt, niệm Thanh Tâm Quyết.

Chưa đến một giây, bả vai nàng lại bị một cú va đập mạnh mẽ, nàng mở to mắt, lần này trong rừng là một con heo yêu

Bộ lông đen tuyền thô ráp, hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắt, tròng mắt đỏ rực hung tợn.

Ngay khoảnh khắc bị cặp răng nanh xuyên qua người, Phó Thanh Vi xuất kiếm.

Khi giả thành thật, thật cũng là giả.

Thực hư khó phân.

Tu vi trận pháp của nàng còn quá yếu so với vị cao nhân bày bố nơi này, hoàn toàn không thể phân biệt.

Chỉ còn cách xuất thủ.

Dùng kiếm mà giết tất cả.

Một con, hai con, ba con, bốn con…

Liên tiếp lao đến, không bao giờ ngừng lại.

Khắp người nàng đầy vết thương lớn nhỏ, nhưng cũng chính trong trận chiến sinh tử này, kiếm thuật của nàng tiến bộ vượt bậc.

Mỗi nhát kiếm chém ra, Tương Tư Kiếm đều kết thành băng tuyết, cả khu rừng phủ lên một tầng sương lạnh tuyệt đẹp.

Tuyết trắng vấy lên miệng vết thương đỏ tươi, máu theo thân thể nàng chảy xuống, thấm đẫm quần áo, tựa như một bộ huyết y.

Nàng đâm xuyên yết hầu một con sói, sau gáy bỗng dấy lên hơi lạnh.

Nàng lập tức lộn người né tránh, một lưỡi liềm sắc bén của yêu bọ ngựa cắt xuyên qua khoảng không nơi nàng vừa đứng, xé toạc không khí!

Bọ ngựa hoa văn, hơn nữa lần này xuất hiện cùng lúc hai con.

Hiệu lực của trận pháp càng lúc càng tăng cường.

Phó Thanh Vi dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Thể lực của nàng sớm đã cạn kiệt, vẫn cố gắng giãy giụa chẳng qua là để nắm lấy tia hy vọng mong manh.

Có lẽ nàng có thể cầm cự đến khi sư tôn đến.

Dù không thể, chỉ cần nàng sống thêm một phút, sư tôn sẽ bớt đau đớn hơn một phút.

Cánh tay nàng rã rời, nhát kiếm vung ra chỉ lướt qua lưỡi liềm của bọ ngựa, bắn lên tia lửa chói mắt.

Lưỡi liềm sắc bén đâm thẳng về phía mắt nàng.

Phó Thanh Vi đã không còn sức chống cự, đành nhắm chặt hai mắt.

Phập!

Ngực bọ ngựa đột nhiên mọc ra một bàn tay thon dài, bóp nát thân thể nó, rồi tiện tay ném sang một bên.

Một người phụ nữ cao ráo, như một vị thần giáng thế, đứng chắn trước mặt nàng.

Huyết sắc trên gương mặt Phó Thanh Vi thoáng chốc bị rút sạch, đôi môi cũng tái nhợt.

"Tìm thấy ngươi rồi." Chiết Chi vẩy tay rũ bỏ vết máu, giọng điệu dửng dưng.

Thân thể đã kiệt sức của Phó Thanh Vi không biết lấy đâu ra một đợt sức mạnh nữa, xoay người bỏ chạy vào làn sương trắng.

Thế nhưng, Chiết Chi đã khổ sở xâm nhập vào trận pháp tìm nàng, sao có thể để nàng chạy thoát lần nữa?

Cô ta vươn tay, một chưởng chộp lấy nàng, kéo trở lại bên cạnh mình.

Chiết Chi cũng đầy vết thương, nhưng nhờ ma khí mạnh mẽ, dọc đường đi những thương tích này đã tự lành hoàn toàn.

Có điều, trận pháp này rất quỷ dị, sinh sôi không dứt, hung thú tràn ra không ngừng, không thể ở lâu, nếu không ắt sẽ bị bào mòn đến chết.

Chiết Chi tung ấn tín lên không trung, đọc một đoạn chú ngữ.

Biển sương vẫn bất động.

Sao có thể?

Chiết Chi thoáng giật mình, nhíu chặt mày.

Ánh mắt trống rỗng của Phó Thanh Vi khẽ động, lóe lên một tia vui mừng.

Thì ra đã vào quá sâu trong trận, dù có lệnh và chìa khóa cũng không ra được.

Nàng vui sướng bật cười, nói: "Đã vậy, chúng ta cùng chết ở đây đi."

Chiết Chi lạnh giọng: "Chút trận pháp cỏn con, cản nổi ta sao?"

Phó Thanh Vi khoanh chân ngồi xuống.

Nàng híp mắt nhìn cô ta một chút, chợt nghĩ: Tình huống này của mình?

Chẳng phải nàng đang đụng phải đại ma đầu rồi sao? Nếu có thể kéo đại ma đầu chết chung trong trận pháp, vậy thì không chỉ đủ vốn, mà còn lời lớn.

Ai nói con kiến không thể là người cứu chứ?

Phó Thanh Vi lấy đan dược, tranh thủ thời gian hồi phục. Có đại ma đầu ở đây, nàng không cần sợ hung thú.

Dù sao, ma đầu sẽ không để nàng chết, nàng vẫn là con tin để uy hiếp Mục Nhược Thủy.

Nhưng thời gian vui vẻ không kéo dài lâu.

Trong lúc nàng ngồi thiền, một tiếng rạn nứt giòn tan vang lên.

Phó Thanh Vi lập tức mở mắt, thân hình của Chiết Chi đã hoàn toàn hóa thành làn sương đen.

Nàng chưa bao giờ thấy luồng ma khí nào nặng nề đến vậy, là sự vặn vẹo của tà ác và dục vọng, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến đôi mắt đau nhức, tâm trí bị cuộn trào bởi vô số tuyệt vọng, khiến người ta muốn tự sát, hoặc lao thẳng vào làn sương đen để hòa tan cùng nó.

Làn sương đen cuồn cuộn tràn lên bầu trời.

Phó Thanh Vi ngẩng đầu, thấy làn sương đen đặc quánh như thực thể bao trùm cả thiên không.

Ban ngày biến thành đêm tối.

Làn sương đen như một bàn tay khổng lồ, muốn xé toạc bầu trời.

Tiếng rạn nứt truyền ra từ tận sâu trong cõi thiên không.

Không ổn! Cô ta sắp ra ngoài!

Là con tin duy nhất, suy nghĩ đầu tiên của Phó Thanh Vi chính là – Chạy!

Chỉ cần nàng trốn khỏi Chiết Chi, không để cô ta bắt được, thì sẽ kéo dài thời gian cô ta thoát ra.

Phó Thanh Vi không ngoảnh đầu lại, chạy thẳng về phía xa. 

Chiết Chi im lặng: "......" 

Sao lại chạy nhanh đến thế??? 

Tiếng trời vỡ vụn đột ngột dừng lại, Chiết Chi ngưng tụ thành thân hình, lướt tới chộp lấy Phó Thanh Vi. Lần này, ả tuyệt đối không thể để nàng gặp bất trắc nữa. 

"Ta sẽ không giết ngươi, ngươi cũng rất muốn gặp lại thê tử của mình, đúng không?" Người phụ nữ nói. 

Phó Thanh Vi im lặng, dường như bị những lời ấy làm lung lay. 

"Ta đưa ngươi cùng rời khỏi đây." 

Một luồng ma khí tràn vào cơ thể, khiến Phó Thanh Vi ngồi bệt xuống đất, không thể cử động. 

Giữa màn sương trắng, mây đen cuồn cuộn, bầu trời lại bị bóng tối sâu không thấy đáy bao phủ. Trái tim Phó Thanh Vi chìm xuống tận đáy vực. 

Bây giờ, ngay cả tự sát nàng cũng không làm được. 

Thanh kiếm sau lưng khẽ ngân vang trong vỏ, Phó Thanh Vi quay đầu lại, thấp giọng: "Tương Tư?" 

Trường kiếm đáp lời nàng. 

Phó Thanh Vi nói: "Ngươi có tìm được trận nhãn của trận pháp này không? Nếu được, có thể giúp ta phá hủy nó không?" 

Phó Thanh Vi cảm thấy bản thân chắc chắn đã điên rồi, lại có thể nói ra những lời như thế với một thanh kiếm. 

Nhưng cô thực sự không còn cách nào khác. 

Đặt hy vọng vào một thanh kiếm ư? 

Cho dù có một đại sư trận pháp đệ nhất đương thời ở đây, cũng chưa chắc tìm được trận nhãn. 

Phó Thanh Vi tự giễu cười một tiếng. 

Tương Tư kiếm vang lên một tiếng sắc lạnh, lao ra khỏi vỏ. Trước mắt Phó Thanh Vi, ánh sáng trắng bùng lên mạnh mẽ. Kiếm quang chói lòa không chỉ xé toạc màn đêm, khiến bầu trời sáng rực như ban ngày, mà còn hóa thành một vệt lưu quang, lao vụt về một hướng. 

Phó Thanh Vi từng chứng kiến Mục Nhược Thủy xuất kiếm, từng thấy Linh Xu Tử xuất kiếm, nhưng chưa bao giờ tận mắt thấy một thanh kiếm nào nhanh đến vậy. 

Nó càng lúc càng nhanh, kiếm quang rực rỡ bùng nổ, trong nháy mắt xuyên phá hư không, đánh trúng trận nhãn ẩn sâu trong biển sương mù, rồi quay về vỏ kiếm sau lưng Phó Thanh Vi, ngân vang hồi lâu. 

Trận pháp lập tức rung chuyển dữ dội. 

Trong mắt Phó Thanh Vi dần hiện lên dòng lệ, quay đầu khen ngợi: "Tốt lắm, Tương Tư." 

Chiết Chi trên không trung hóa hình rơi xuống, nhưng ngay khi bầu trời vỡ vụn, một hung thú khổng lồ từ trên cao giáng xuống, chộp ả trong lòng bàn tay. 

Đây không còn là yêu thú tầm thường như trước nữa, mà là một trong tứ đại hung thú thượng cổ – Cùng Kỳ. 

Cùng Kỳ sức mạnh vô biên, nuốt gió nhả mây, dù ma khí của Chiết Chi hùng hậu đến đâu, cũng bị sức mạnh của nó nghiền nát tất cả, khiến ả trọng thương, phun ra một ngụm máu tươi. 

Phó Thanh Vi nhìn ả bị Cùng Kỳ đè ép, thản nhiên nói: "Đây là một trận pháp phòng hộ, đồng thời cũng chứa cả một trận pháp tự hủy. Chỉ cần phá hủy trận nhãn, toàn bộ sức mạnh trận pháp sẽ nhắm vào những kẻ đang ở trong trận, không tiếc mọi giá." 

Trong cuốn «Tổng Hợp Trận Pháp», nàng từng thấy ghi chép liên quan, chỉ là đánh cược một phen, không ngờ lại có tác dụng thật. 

Hiện tại trong trận chỉ có hai người: một là Chiết Chi, một là cô. 

Dù không giết được Chiết Chi, ít nhất cũng có thể giết được chính mình. 

Chiết Chi phẫn nộ gầm lên: "Ngươi điên rồi!" 

Chiết Chi bị cánh Cùng Kỳ quét trúng, thân hình bị hất bay lên không trung, sau đó ổn định lại, đáp xuống đất, dồn hết sức tung một quyền nện lên người Cùng Kỳ. Con hung thú da dày thịt chắc cũng không chịu nổi, lảo đảo lùi lại. 

Chiết Chi càng giận dữ, lại vung quyền đánh xuống, ép Cùng Kỳ liên tục thối lui, ả quay đầu, trầm giọng nói: "Ta có thể sống, nhưng ngươi thì chắc chắn sẽ chết." 

Phó Thanh Vi cũng lạnh lùng đáp: "Muốn lợi dụng ta uy hiếp sư tôn mở thông đạo? Đừng hòng!" 

Giữa làn sương mù dày đặc, Hỗn Độn, Đào Ngột, và một bóng đen khổng lồ nữa cũng dần hiện ra – Thao Thiết. Dưới uy áp kinh khủng của tứ đại hung thú thượng cổ, Phó Thanh Vi gần như không thở nổi. 

Nàng nhìn chằm chằm vào con hung thú đang há to miệng máu, Thao Thiết đang định nuốt chửng mình.  Hàm sâu hun hút như vực thẳm, tựa như đáy sâu tuyệt vọng của cuộc đời này.

Nàng nở một nụ cười với Chiết Chi, khẽ nói: "Dù có chết, ta cũng sẽ không để ngươi đạt được mục đích."

Nàng nhắm mắt lại.

Sư tôn bảo sẽ bình an trở về gặp nàng, người cũng sắp về đến nơi rồi. Tiếc thay… bản thân lại không đợi được nữa.

Không ngờ người cuối cùng không thể sống sót lại là chính nàng.

Thế giới của Phó Thanh Vi hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Thao Thiết há miệng nuốt chửng nàng, sau đó xoay người, lao về phía kẻ duy nhất còn lại trong trận pháp.

Chiết Chi một mình đối đầu với bốn đại hung thú, bị ép đến mức phải dốc toàn lực. Ả chật vật né tránh giữa những kẽ hở, đánh trúng hung thú nhưng cũng hứng chịu nhiều vết thương hơn.

Ả bị Cùng Kỳ đập mạnh xuống đất, khó khăn lắm mới tránh được sự vây đánh của Đào Ngột và Thao Thiết, nhưng lại đối mặt với cú đánh trực diện của Hỗn Độn.

Trận pháp rung chuyển dữ dội, từng tấc một sụp đổ, đại trận pháp phòng hộ mà Linh Quản Cục gìn giữ suốt mấy chục năm nay hoàn toàn bị hủy hoại.

Ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ trận pháp.

*

Linh Quản Cục ẩn mình giữa thành phố Hạc, đặt trong khu công nghiệp công nghệ cao, chiếm diện tích rộng lớn, cách khá xa các công ty khác.

Tiểu Đào là một nhân viên bình thường của công ty Công nghệ Chí Viễn. Chiều hôm đó, khoảng năm giờ, cô đang lười biếng tám chuyện với đồng nghiệp, bàn xem sau giờ làm nên ăn gì. Bỗng nhiên, chữ trên màn hình máy tính xuất hiện bóng mờ, méo mó như đang bò trườn.

Nàng tưởng rằng do gần đây tăng ca quá nhiều nên sinh ra triệu chứng sắp đột tử, vội vàng vịn lấy bàn làm việc, quay đầu cầu cứu đồng nghiệp: "Cứu…... đưa tôi đến bệnh viện, tôi chóng mặt quá, chắc sắp chết rồi."

Đồng nghiệp đáp: "Cô không sao chứ, động đất thôi."

Lúc này Tiểu Đào mới nhận ra bàn làm việc trước mặt đang rung lắc, ngay cả cô cũng đang chao đảo, choáng váng muốn ngã.

"Động đất mà không chạy à?!" Tiểu Đào, một người đến từ miền Trung, cuống quýt vơ lấy điện thoại và túi xách, lao ra cửa.

Đồng nghiệp thì ung dung thu dọn bàn làm việc.

"Động đất lớn chạy không thoát, động đất nhỏ không cần chạy." Người bản địa rất bình tĩnh, đút tay vào túi, thong thả đi theo cô ra ngoài, còn nói: "Nhìn xem, ai cũng chen chúc ở lối ra, chạy nhanh cũng vô ích."

Tiểu Đào cùng đồng nghiệp hòa vào dòng người, chạy khỏi công ty, tìm nơi trống trải đứng tạm. Mặt đất vẫn đang rung chuyển dữ dội.

Nàng cúi đầu mở điện thoại, thắc mắc: "Sao không có cảnh báo động đất nhỉ?"

Những đồng nghiệp khác cũng lên mạng tìm kiếm tin tức, cập nhật trạng thái: [Động đất ở thành phố Hạc]

Lục lọi một hồi trên các trang báo và mạng xã hội, họ phát hiện chỉ có khu vực quanh công ty họ là bị ảnh hưởng.

Đồng nghiệp: "?"

Chuyện quái gì thế? Nhắm ngay chỗ này luôn à?

Ầm——

Tầng ba trở lên của tòa nhà, mấy ô cửa sổ đồng loạt vỡ vụn, vô số mảnh kính văng tung tóe, rơi xuống đất. Mọi người hốt hoảng ôm đầu tránh xa tòa nhà.

Tiểu Đào nhìn sang công ty đối diện. Ngày nào đi làm nàng cũng thấy bác bảo vệ ngồi trước cửa, nhưng lại hiếm khi thấy nhân viên của công ty đó.

Cái nhìn này lập tức khiến nàng sững sờ.

Có người vung tay, một quả cầu lửa bay thẳng về phía một người phụ nữ mặc áo choàng đen, tấm áo còn mang phong cách tàn tạ chiến trường.

Ngọn lửa bùng cháy, nhưng không hề gây ra chút tổn thương nào cho đối phương.

Tiểu Đào dụi mắt: Đối diện đang diễn xiếc à???

Trong tình cảnh này mà còn chơi trò đó?!

Khoan đã, tòa nhà công ty đối diện vốn dĩ có hình dạng như thế này sao? Từng người một lao ra từ tòa nhà, trang phục quái dị, có cả đạo sĩ?!

Người của Linh Quản Cục và người phàm từ xa nhìn nhau, rồi gọi điện báo cảnh sát.

Đại trận pháp phòng hộ của Linh Quản Cục đã bị phá hủy, kết giới cũng không còn, mà xung quanh vẫn còn yêu ma, phải lập tức sơ tán người dân!

Sau đợt rung chấn kịch liệt như trời long đất lở, Tiểu Đào cùng đồng nghiệp còn đang phân vân có nên quay lại làm việc không thì các đơn vị công an, kiểm sát, tư pháp gần đó đã đồng loạt hành động, lấy lý do khu vực tâm chấn nguy hiểm để khẩn cấp di tản toàn bộ dân trong khu công nghiệp, không thể trì hoãn dù chỉ một giây.

Tiểu Đào mơ hồ theo dòng người rời khỏi công ty về nhà. Một chiếc SUV màu đen bật còi inh ỏi, chạy ngược dòng người, lao thẳng về phía Linh Quản Cục. 

Xe còn chưa dừng hẳn, Tuế Dĩ Hàn đã nhảy xuống. 

"Cổ sư huynh!" 

Tuế Dĩ Hàn lao đến trước cổng Linh Quản Cục, quỳ nửa gối xuống. Đạo trưởng Cổ khoác trên mình bộ đồng phục bảo vệ thiếu mất một chiếc nút, đầu gục xuống, bất động ngồi trên ghế, trông như đang ngủ như mọi khi. 

Nhưng trên ngực ông có năm vết thủng do ngón tay đâm xuyên, đồng phục sẫm màu loang lổ máu đen. 

"Đại sư huynh——" Tuế Dĩ Hàn nghẹn ngào một tiếng, nhưng lập tức ép mình kiểm tra vết thương của ông và những dấu vết giao chiến xung quanh. 

Không hề có dấu vết giằng co, ông bị giết ngay lập tức. 

Ngay cả cô cũng có thể trụ được vài chiêu dưới tay Mục Nhược Thủy, sư huynh Cổ không thể nào... chỉ một lần đối mặt đã bại, trừ phi... 

Đối phương là người quen, ra tay bất ngờ. 

Dù giả thuyết này có hoang đường đến đâu, nó vẫn trượt vào tâm trí Tuế Dĩ Hàn như một khả năng không thể bỏ qua. 

Cô sờ vào túi áo đạo trưởng Cổ, chìa khóa của đại trận phòng hộ, miếng ấn đã biến mất. 

Ma đầu giết ông trước, cướp ấn rồi lẻn vào Linh Quản Cục. Nhưng làm sao nó biết được chú ngữ bên trong? 

Thật sự là người quen ư? 

Tuế Dĩ Hàn đứng dậy, nhìn Linh Quản Cục trước mắt giờ đây hoàn toàn không còn sự bảo vệ nào. Một nhân viên của tổng cục lao đến, thở hổn hển: "Chủ nhiệm Tuế! Lúc trận pháp bị phá, ma đầu cũng bị thương, Khâu Lão đã đuổi theo rồi!" 

Nhân viên: "Đúng rồi, ta còn nghe Khâu Lão gọi tên ả..." 

Tuế Dĩ Hàn: "Chiết Chi!" 

Nhân viên: "Chiết Chi!" 

Tuế Dĩ Hàn: "......" 

Thế giới của cô dường như chỉ còn lại bóng tối. 

Cô siết chặt lòng bàn tay để bản thân nhìn rõ trước mắt. 

Nhân viên: "Chủ nhiệm làm sao biết được?" 

Tuế Dĩ Hàn lòng nóng như lửa đốt: "Giờ chưa phải lúc nói chuyện đó. Phó Thanh Vi đâu?" 

Nhân viên im lặng, dẫn cô đến một nơi. Ở đó, một bóng người tóc trắng đang quỳ gối. 

Mục Nhược Thủy nhặt lên miếng ngọc bội đã rạn nứt, vấy máu, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào nó. 

Tuế Dĩ Hàn chợt nhớ đến bốn chữ mà nhân viên nói trong điện thoại: "Thi thể không còn." Cả người lạnh buốt đến thấu xương. 

Mục Nhược Thủy quay đầu lại, hai hàng huyết lệ đỏ thẫm chảy xuống dưới mắt.  Cô nhẹ giọng hỏi: "Người đâu?"

***

Lời tác giả:

Chương sau cao trào, đoạn cao trào nhất của toàn bộ truyện sắp đến! [Để tôi xem nào!] 

Dù là một chương đầy đau thương, nhưng vẫn chúc mọi người đêm Giao T.hừa vui vẻ, yêu thương thật nhiều! [Rắc hoa][Rắc hoa] 

Ngày mai năm mới, các nàng sẽ có một khởi đầu mới~

Editor:  Đúng dị, tác giả up chương này ngay đêm Giao Thừa khi mình đang chuẩn bị lên đồ đi coi pháo bông, đọc lướt qua mà muốn trầm cảm luôn 🥹🥹🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...