[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C130 - Giải cổ trùng
Mục Nhược Thủy bị ép đến mức lưng chạm vào mép bàn, không còn đường lui, bị Phó Thanh Vi ôm chặt lấy eo, khóa vào trong lòng nàng."Chúng ta làm tình đi, vợ ơi."Người phụ nữ trẻ tuổi làm nũng bên tai cô, hơi thở dịu dàng mang theo hương hoa lan thơm ngát.Nếu là ngày thường, Mục Nhược Thủy hẳn đã sớm tâm loạn ý mê, ăn sạch đạo lữ non nớt tự dâng đến miệng. Nhưng giờ phút này, đối mặt với sự mê hoặc ấy, cô chỉ thất thần trong thoáng chốc, sau đó tự kiềm chế bản thân tại chỗ, nghiêm giọng hỏi: "Cổ trùng trong cơ thể em thực sự đã bị áp chế rồi à?""Thật mà, có thể làm.""Ta không hỏi chuyện làm." Mục Nhược Thủy xấu hổ xen lẫn bực bội."Nhưng em muốn làm mà."Bàn tay vòng qua eo cô của Phó Thanh Vi vẫn ở đó, không yên phận mà vẽ những vòng tròn nhỏ. "Người có biết ngoài kia những homestay thế này một đêm giá bao nhiêu tiền không? Có tiền cũng chưa chắc được ở một Miêu trại có thiên nhiên nguyên bản thế này, em muốn lưu lại một ký ức đẹp.""Ký ức của em chính là làm tình với ta?"Phó Thanh Vi nghiêng đầu, cắn nhẹ vào vành tai cô, khẽ nói: "Là được người đè.""......"Mục Nhược Thủy nghe vậy, làm sao có thể không dao động.Cô bất ngờ ra tay, dùng đầu ngón tay chạm vào môi nàng, nhanh chóng vuốt qua rồi rút ra, hỏi: "Khô quá?"Phó Thanh Vi ngượng ngùng: "Em chưa chuẩn bị tốt."Nàng quay đầu sang một bên, mái tóc đen dài phủ xuống che đi đôi tai đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Hơn nữa, trong mắt người, em lẳng lơ đến vậy sao?""Không, em chỉ là quá nhạy cảm thôi."Mục Nhược Thủy nửa thật nửa giả nói.Nếu Phó Thanh Vi thực sự rất muốn, thì bây giờ đáng lẽ nàng đã có phản ứng rồi. Nàng rốt cuộc chỉ là một con mèo nhỏ, chỉ cần nghe cô thở dốc hoặc nói vài lời cũng đủ để nàng mềm nhũn.Mục Nhược Thủy nghi ngờ rằng, nàng đang muốn dùng cách này để xoa dịu cô, giúp cô tạm quên đi những điều không vui.Tất nhiên không thể nói là Phó Thanh Vi hoàn toàn không muốn. Dù sao, tuần trăng mật tốt như vậy, cảnh sắc nhìn từ phòng cũng đủ khiến nàng nảy sinh tâm tư gì đó với cô.Nếu như mọi chuyện đều thuận lợi.Mục Nhược Thủy để nàng làm nũng trong lòng mình một lúc, sau đó mới mở miệng: "Đi tắm đi.""Thế người có muốn em không?""Để sau hẵng nói.""Không thể để sau mới nói." Phó Thanh Vi nghiêm túc, "Lựa chọn của người sẽ quyết định em phải tắm sạch đến mức nào.""......"Mục Nhược Thủy dứt khoát nói: "Ta vào giúp em tắm vậy."Phó Thanh Vi bật cười, nói: "Không cần."Mục Nhược Thủy cuối cùng cũng bị nàng trêu chọc đến mức cảm thấy hứng thú, hỏi lại: "Tại sao không cần? Trước đây em rất muốn ta giúp mà?""Cặp đôi cũng cần giữ một chút xa cách để tạo cảm giác mới mẻ, chúng ta cứ giữ khoảng cách đi.""Chẳng phải em mới là người muốn xóa bỏ khoảng cách nhất sao?""Không phải khoảng cách này."Phó Thanh Vi đã lùi đến cửa phòng tắm, nói: "Càng xa lúc này, thì càng kích thích lúc sau."Mục Nhược Thủy chịu thua."Nhớ mang áo ngủ." Cô nhắc nhở.Tránh để lát nữa cô phải vào đưa đồ, làm phá vỡ khoảng cách chính nàng muốn giữ, ảnh hưởng đến hiệu quả tiệm cận khoảng cách.Quả nhiên, Phó Thanh Vi quên mất, vội vàng quay ra lấy đồ rồi chạy trở lại phòng tắm. Trong lúc đó, nàng tranh thủ hôn trộm một cái lên má cô.Tiếng nước từ vòi sen vang lên trong phòng tắm.Mục Nhược Thủy nghe tiếng động quen thuộc của cuộc sống hàng ngày, đứng trước khung cửa sổ mở rộng.Dải ngân hà chiếu sáng cả bầu trời mùa hè, từng ngôi nhà trong trại đều sáng đèn, tựa như những vì sao rải rác giữa núi rừng.Nhà sàn của Thạch Ngu Trì cách biệt với những căn khác một đoạn, gian nhà rộng rãi, không nghe thấy tiếng người, bốn bề yên tĩnh lạ thường.Mục Nhược Thủy không biết đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao trong núi xa.Cho đến khi một mùi hương thanh mát dễ chịu ập tới từ phía sau, cả người cô cũng rơi vào một cái ôm ấm áp.Một đôi tay trắng như ngọc vòng qua eo cô, Mục Nhược Thủy thoải mái xoay người ra sau, gương mặt lành lạnh áp sát vào khuôn mặt mềm mại của Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi vừa mới tắm xong, hơi ấm trên người nàng truyền sang thân thể lạnh lẽo của người trong lòng, khiến nhiệt độ cơ thể Mục Nhược Thủy dần tăng lên.Mục Nhược Thủy cúi đầu, hôn nhẹ lên xương quai xanh của nàng.Theo bản năng thu lại những giọt nước còn vương trên da nàng.Phó Thanh Vi chớp mắt: "Người là dụ công à?"Mục Nhược Thủy: "......Đừng nói những lời ta không hiểu."Phó Thanh Vi cười: "Miệng thì bảo không, nhưng hành động lại quyến rũ người ta."Mục Nhược Thủy chẳng thèm để tâm đến lý lẽ vòng vo của nàng, kéo nàng ra trước mặt, ôm lấy eo nàng, rồi cùng ngắm phong cảnh.Phó Thanh Vi nói đúng, cô không nên lo lắng những chuyện chưa xảy ra.Dù cảnh vật hôm nay trong tương lai có thể ngắm vô số lần, nhưng mỗi khoảnh khắc bên cạnh Phó Thanh Vi đều là duy nhất.Căn nhà này nằm ở vị trí cao, bên ngoài chắc hẳn không thể nhìn vào từ cửa sổ. Nhưng đến một lúc nào đó, Mục Nhược Thủy vẫn nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại.Phó Thanh Vi bị cô đè lên khung cửa, khi Mục Nhược Thủy vòng tay ôm lấy eo nàng và hôn xuống, nàng khẽ kêu một âm thanh mềm mại: "Vợ ơi~"Đôi môi Mục Nhược Thủy khựng lại ngay trên môi nàng, ánh mắt trầm xuống nhìn nàng: "Có nghĩa là gì?"Phó Thanh Vi cười nhẹ: "Ý là thê tử."Mục Nhược Thủy híp mắt: "Ta biết.""Biết rồi còn hỏi? Chẳng lẽ người muốn nghe em giải thích?"Mục Nhược Thủy thản nhiên đáp: "Chữ 'thê' mang ý nghĩa trân quý, không nên thường xuyên nói ra."Phó Thanh Vi: "Thế... bảo bảo thì sao?""......"Càng lúc càng vô lý.Mục Nhược Thủy nghiêng người, chặn miệng nàng lại.Phó Thanh Vi vòng tay lên cổ người phụ nữ trước mặt, hé môi nghênh đón chiếc lưỡi mềm trơn ướt của cô, hơi thở gấp gáp, đầu lưỡi quấn lấy nhau.Vừa hôn vừa thở dốc."Sư tôn...... Ưm...... Ưm......"Không phải vì kỹ thuật hôn của nàng kém đi, mà là vì đã quá lâu rồi nàng chưa được hôn say đắm như vậy, khoái cảm mãnh liệt từ chiếc lưỡi quấn lấy nhau lan đến tận xương tủy.Phó Thanh Vi quấn chặt lấy Mục Nhược Thủy, như một sợi dây tơ hồng quấn lấy đối phương, vừa hôn vừa lùi về phía giường.Bắp chân chạm phải mép giường gỗ, nàng ngã xuống, Mục Nhược Thủy lập tức đỡ lấy đầu và eo nàng, đè lên người nàng.Y phục của Phó Thanh Vi từ lâu đã bị vò đến xộc xệch, nàng kéo tay người phụ nữ phía trên xuống đặt trước ngực mình, dẫn dắt cô tìm kiếm khoái cảm, vừa chịu đựng vừa khẽ rên rỉ.Mục Nhược Thủy vùi đầu hôn lên cổ nàng, ngăn cản động tác nàng đang tự mình thực hiện: "Đừng vội, để ta."Phó Thanh Vi than nhẹ: "Em sợ người không chịu làm thôi."Mục Nhược Thủy hạ môi xuống thấp hơn, nhẹ nhàng lưu lại một vết đỏ, giọng khàn khàn: "Em cũng quá xem nhẹ chính mình rồi. Ta hận không thể...""Hận không thể ăn em sao?""Không chỉ vậy."Phó Thanh Vi cười mãn nguyện.Mỗi tấc da thịt trên người nàng đều được Mục Nhược Thủy chậm rãi hôn xuống, trong nụ hôn ấy không chỉ có dục vọng, mà còn là sự trân quý, yêu thương.Phó Thanh Vi dưới sự vuốt ve dịu dàng từ môi lưỡi của Mục Nhược Thủy gần như hóa thành một vũng nước.Chảy ra, sôi sùng sục.Nước đầy ắt sẽ tràn, ngay khi Mục Nhược Thủy quỳ xuống cuối giường, cúi người định hôn xuống, hai người chợt nghe thấy tiếng tranh cãi bên ngoài phòng.Hình như phát ra từ hướng nhà chính, cách khá xa nên không nghe rõ.A Nguyệt đang cãi vã với Thạch Ngu Trì.Giọng của Thạch Ngu Trì nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, trong khi đó, A Nguyệt thì ngày càng cao giọng, rõ ràng là tức giận không nhẹ.Tiếng cãi vã dần dần nhỏ lại, có vẻ như Thạch Ngu Trì đã ngăn cô ấy lại.Cuối cùng kết thúc bằng tiếng A Nguyệt đóng cửa mạnh.Phó Thanh Vi thở gấp, thì thầm: "Họ đang nói gì vậy?"Mục Nhược Thủy ôm lấy nàng, cúi đầu liếm lên đôi môi vừa bị hôn đã ướt át, đầu lưỡi nóng ấm trêu đùa, khiến làn môi mềm mại càng thêm căng mọng, run rẩy hé mở."Lúc này mà em còn tâm trí hóng chuyện sao?"Phó Thanh Vi được cô chăm sóc kỹ lưỡng, mềm nhũn đáp lại: "Em chỉ tò mò thôi...... Tai người thính mà,kể em nghe đi?"Mục Nhược Thủy chậm rãi liếm môi nàng, đầu lưỡi lướt qua một vòng, nuốt trọn tất cả."Bữa tối, Thạch Ngu Trì kén ăn, ăn ít rau hơn, con gái bà ấy tức giận, nên hai người cãi nhau."Phó Thanh Vi thở hổn hển, khóe môi khẽ cong: "Ừm...... Tình cảm mẹ con bọn họ thật tốt."Mục Nhược Thủy hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi tiến sâu hơn một chút: "Em còn tâm trí trò chuyện à?"Giọng của Phó Thanh Vi bắt đầu run rẩy."Sư tôn...... đừng!"Mục Nhược Thủy rút lưỡi ra, chỉ liếm trên bề mặt đôi môi ẩm ướt mềm mại: "Không muốn thật sao?"Cảm giác trống rỗng đột ngột khiến tim Phó Thanh Vi như bị bóp nghẹt."Em......""Cho em một cơ hội đổi ý.""Em muốn sư tôn."Nàng chủ động đặt tay lên gáy Mục Nhược Thủy, nâng người lên nghênh đón môi lưỡi của cô.Đầu lưỡi của Mục Nhược Thủy lập tức tiến vào nơi nóng rực bên trong, Phó Thanh Vi cắn môi, không nhịn được mà rên rỉ.Mục Nhược Thủy ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt tay lên môi nàng."Suỵt."Phó Thanh Vi khẽ gật đầu.Mục Nhược Thủy bỏ tay ra, tiếp tục chăm sóc đôi môi ngọt ngào mềm mại trước mặt.Cô vẫn kiên nhẫn liếm mút, thỉnh thoảng ngậm lấy phần căng mọng, nhấm nháp một cách chậm rãi, lặp đi lặp lại quá trình này.Phó Thanh Vi đầu óc mê loạn, lúc tỉnh lúc mê, tất cả dây thần kinh và cảm xúc đều bị Mục Nhược Thủy dẫn dắt.Mục Nhược Thủy thay lưỡi bằng ngón tay.Dịu dàng chạm lên đó, rồi tiến vào theo khe giữa đôi môi nàng, tùy ý trêu chọc, vuốt ve, khơi dậy một dòng suối mới.Phó Thanh Vi ngẩn ra một lúc, ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt vừa tủi thân vừa quyến rũ, hàng mi dài ươn ướt, ửng đỏ đầy mê hoặc.Mục Nhược Thủy nhìn xuống nơi đó từ trên cao, ánh mắt chìm đắm xen lẫn si mê, vừa trân trọng vừa điên cuồng."Thanh Vi. Thanh Vi."Cô thì thầm gọi tên nàng, trong lúc say đắm cắn lấy hạt ngọc và viền môi, vài sợi tóc cũng bị nuốt vào miệng nhưng cô không quan tâm, động tác tay ngày càng nhanh hơn.Phó Thanh Vi bị cô dẫn dắt, thân thể khẽ run, như một con thuyền nhỏ bị cơn sóng dữ nhấn chìm, bám chặt vào chiếc phao cứu sinh duy nhất."Sư tôn, sư tôn......""Em...... Em......"Mục Nhược Thủy hiểu nàng hơn bất kỳ ai, vuốt nhẹ gương mặt nàng, dịu dàng trấn an: "Ngoan, ngoan."Phó Thanh Vi gắt gao cắn chặt ngón tay Mục Nhược Thủy, sau một hồi sức lực cạn kiệt, nàng rúc vào lòng cô, nức nở nghẹn ngào.Mục Nhược Thủy hôn đi những giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mi nàng, bàn tay rời khỏi nơi mềm mại dính nhớp, sau đó dùng môi hôn và nuốt tất cả dấu vết do nàng để lại.Phó Thanh Vi cứ tưởng cô vẫn còn muốn nữa, vô vọng cầu xin:"Em muốn nghỉ một lúc......"Không ngờ, Mục Nhược Thủy lại rộng lượng đồng ý, còn dùng khăn ướt đã chuẩn bị sẵn, dịu dàng lau khóe môi cho nàng.Phó Thanh Vi nhìn chằm chằm lên trần giường, im lặng chờ đợi mọi thứ kết thúc.Mục Nhược Thủy trở lại giường, ôm nàng vào lòng: "Ngủ thôi, ngủ ngon."Phó Thanh Vi: "Hả?"Mục Nhược Thủy nói: "Thạch Ngu Trì nói tâm trạng thoải mái vừa phải thì tốt, nhưng không phải buông thả không biết tiết chế."Dù là câu trước hay câu sau, tất cả đều là vì cô quan tâm đến nàng.Phó Thanh Vi dụi mặt vào lồng ngực nàng, giọng điệu ngọt lịm: "Ừm.""Thoải mái chưa?""Thoải mái lắm, cả cơ thể và trái tim đều thoải mái." Phó Thanh Vi nhích đầu ra một chút, ngẩng mặt lên cười khẽ, "Sư tôn, em còn muốn thoải mái hơn chút nữa, có được không?"Mục Nhược Thủy nghiêng người, quan sát nét mặt nàng, dịu dàng hỏi: "Em muốn thế nào?"Phó Thanh Vi vùi mặt vào ngực cô, phát ra những tiếng mút khe khẽ.Mặt Mục Nhược Thủy lập tức đỏ bừng: "......Tùy em, nhưng không được phát ra tiếng."Phó Thanh Vi rúc vào gật đầu, hơi thở ấm nóng phả lên da cô.Mục Nhược Thủy đành phải giữ lấy gáy nàng, kéo ra xa một chút, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của nàng, so với ban ngày không biết đã tốt hơn bao nhiêu.Cô thầm thở dài, chủ động đưa tay lên, ôm lấy nàng, đặt vào môi nàng.Phó Thanh Vi ngậm lấy, cứ thế mà ngủ thiếp đi.Mục Nhược Thủy cảm thấy tâm trí hỗn loạn, mãi lâu sau mới bình ổn lại được, chậm rãi chìm vào cơn buồn ngủ.Trước khi ngủ, suy nghĩ cuối cùng của cô là: Chẳng lẽ Phó Thanh Vi đang tìm kiếm tình mẫu tử từ mình sao? Mình không thích như vậy đâu. *"Chào buổi sáng."Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống giữa trán cô.Phó Thanh Vi có một đêm ngon giấc, nàng dậy sớm hơn cô.Mục Nhược Thủy cúi xuống nhìn lại chính mình, thấy bộ đồ ngủ vẫn ngay ngắn chỉnh tề, hai tay Phó Thanh Vi cũng chỉ ngoan ngoãn vòng qua eo cô, không có cảnh tượng quần áo xộc xệch, ngực lộ ra ngoài."Chào buổi sáng." Mục Nhược Thủy đáp lại.Xem ra, Phó Thanh Vi chỉ đơn thuần thích một phần nào đó của cô, nhưng chưa đến mức biến thái."Chúng ta dậy thôi.""Được."So với việc dưỡng bệnh trong căn phòng nhỏ hẹp ở Linh Quản Cục, cuộc sống ở Miêu trại thoáng đãng dễ chịu hơn nhiều.Phó Thanh Vi mở cửa sổ, hít sâu một hơi bầu không khí trong lành vào buổi sáng ở miền núi.Mặt trời ló rạng phía sau những dãy núi, trông như lòng đỏ của quả trứng muối khổng lồ.Nàng quyết định sau khi về sẽ mua một quả trứng muối để ăn.Sau khi hai người rửa mặt xong, vừa bước ra sân thì thấy A Nguyệt đang phơi quần áo.Phó Thanh Vi lễ phép chào: "Chào buổi sáng, A Nguyệt cô cô."A Nguyệt vỗ vỗ quần áo, hoàn toàn làm ngơ như không nghe thấy.Sau đó cũng lướt ngang qua hai người, coi như không thấy.Phó Thanh Vi nhíu mày: "Sư tôn, vừa rồi cô ấy hình như trừng em đúng không?"Mục Nhược Thủy thản nhiên nói: "Ta không chú ý, có lẽ em nhìn nhầm rồi."Hai người ăn sáng ở nhà Thạch Ngu Trì, có cá ướp muối và rượu.Thạch Ngu Trì và A Nguyệt đều không xuất hiện, khiến Phó Thanh Vi cảm thấy có chút kỳ lạ.Đến trưa, hai mẹ con họ mới xuất hiện.Thạch Ngu Trì nói bà đang chuẩn bị mọi thứ để giải cổ, bảo họ cứ tự do đi dạo trong trại trước.Còn A Nguyệt, vẫn như cũ không thèm để mắt đến hai người.Thạch Ngu Trì tuổi cao sức yếu, tay chân không còn nhanh nhẹn như trước, hai ngày chuẩn bị kéo dài thành ba ngày.Sáng ngày thứ ba, Phó Thanh Vi được Mục Nhược Thủy tháp tùng đến căn phòng đã được chỉ định.Đó là một gian phòng tách biệt nằm ở phía tây, không có cửa sổ, ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào. Trong phòng có một mùi hăng nồng kỳ lạ, tỏa ra từ một nồi thuốc lớn đang sôi sùng sục.A Nguyệt đang bận rộn thêm dược liệu vào nồi... cùng với một thứ gì đó dài ngoằn có thể cử động.Phó Thanh Vi tận mắt thấy cô ấy thò tay vào giỏ tre dưới chân, bắt lấy một con rắn độc màu sắc rực rỡ, ném thẳng vào nồi thuốc.Nàng nuốt nước bọt, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.Trong phòng đặt một chiếc bồn tắm bằng gỗ kiểu cổ, bên trong đổ sẵn nửa bồn nước nóng. Thạch Ngu Trì ra hiệu bảo nàng cởi đồ và ngồi vào trong đó.Phó Thanh Vi khoanh chân ngồi vào bồn, A Nguyệt múc một chén thuốc sánh đặc từ nồi ra, phần còn lại đổ hết vào trong bồn tắm.Mục Nhược Thủy lập tức hỏi: "Có thấy khó chịu không?"Phó Thanh Vi lắc đầu: "Tạm thời không có."A Nguyệt cầm chén thuốc đặc quánh như cháo rắn, đưa đến trước mặt nàng, giọng lạnh tanh: "Uống hết đi."Phó Thanh Vi lập tức tái mặt: "Giờ thì có rồi."Mặc dù nói vậy, nhưng nàng vẫn vội vàng đón lấy chén thuốc, sợ chọc giận A Nguyệt, người đã không thích nàng từ đầu. Lúc này mạng sống là quan trọng nhất, nàng bịt mũi, nhắm mắt, ba ngụm uống cạn chén thuốc.So với chén thuốc này, những loại thảo dược đắng nhất cũng còn dễ uống hơn. Dù không thực sự nếm thấy xác rắn trong thuốc, nhưng Phó Thanh Vi vẫn cảm giác mỗi lần nuốt xuống cổ họng đều trơn nhớt, như thể có một lớp da rắn đang trượt qua.Nàng cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, uống cạn ngụm cuối cùng, lau miệng, suýt nữa thì trào ngược ra.Trong ngoài kết hợp, dược liệu và độc tố bắt đầu phát huy tác dụng.Phó Thanh Vi trung thực báo cáo sự thay đổi trong cơ thể mình: "Em thấy hơi nóng."Những giọt mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán nàng. Ban đầu chỉ là nóng, nhưng chẳng mấy chốc, cơn đau quen thuộc lại ập đến, giống hệt lúc cổ trùng phát tác.Con trùng trong cơ thể nàng nhận ra cái bẫy, liền phát cuồng giãy giụa."Sư tôn! Sư tôn!"Nàng đau đến mức ý thức mơ hồ, cắn vào môi dưới đến rướm máu, chỉ gọi duy nhất tên của Mục Nhược Thủy.Thạch Ngu Trì giơ tay chặn Mục Nhược Thủy lại: "Không được."Mục Nhược Thủy cắn chặt răng, dằn xuống ngọn lửa nóng rực đang bốc lên trong mắt, đứng yên bất động.Nước trong bồn gỗ sôi sùng sục, dung dịch đặc sánh màu đen cuộn trào, như đang giao chiến với cổ trùng bên trong cơ thể nàng.Cổ trùng điên cuồng chạy loạn, bất cứ nơi nào nó lướt qua, nơi đó liền đau đớn như bị khoét rỗng. Hàng trăm hàng ngàn con trùng gặm nhấm máu thịt và nội tạng của nàng.Phó Thanh Vi nhắm chặt mắt, mồ hôi tuôn như mưa, đau đớn đến mức suýt ngất đi.Thạch Ngu Trì quát lớn: "Giữ vững ý thức!"Phó Thanh Vi hung hăng cắn nát đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, vị tanh nồng lan khắp khoang miệng, làm nàng choáng váng rồi bừng tỉnh.Nàng mở mắt, giữa tầm nhìn mơ hồ vì mồ hôi, ánh mắt chỉ chăm chú khóa chặt vào bóng dáng người mặc áo xanh trước mặt.Sư tôn.Mục Nhược Thủy.Thê tử của nàng......Phó Thanh Vi không biết đã bao lâu trôi qua, cơn đau dần dần lắng xuống.Nhưng đây không phải dấu hiệu tốt.Sắc mặt A Nguyệt trầm hẳn xuống, nước thuốc trong bồn cũng dần tĩnh lặng. Trận chiến này không phải bọn họ thắng, mà là cổ trùng trong cơ thể nàng đã chiến thắng.Thạch Ngu Trì trầm giọng nói: "Giơ tay lên!"Phó Thanh Vi vươn tay trái ra khỏi bồn nước.Thạch Ngu Trì nắm lấy tay nàng, từ làn da nhăn nheo của bà, một con cổ trùng gần như trong suốt hiện ra, chỉ có đôi cánh mỏng manh màu hồng nhạt, xinh đẹp lạ thường.Nó lao thẳng vào cơ thể nàng.A Nguyệt bật khóc nức nở: "Mẹ!"Ý thức cuối cùng của Phó Thanh Vi trước khi ngất đi là bàn tay khô ráp nhưng ấm áp của Thạch Ngu Trì nắm lấy tay nàng.Bàn tay đầy vết nhăn ấy không hề dễ chịu khi chạm vào, nhưng lại khiến nàng nhớ đến bà ngoại đã nuôi nấng mình thuở nhỏ."Bà ơi......"Phó Thanh Vi khẽ thì thầm, rồi chìm vào hôn mê.A Nguyệt nước mắt giàn giụa, đỡ lấy mẹ mình.Thạch Ngu Trì khoát tay, nói với Mục Nhược Thủy: "Cô ấy đã không sao nữa, bế ra ngoài đi."Mục Nhược Thủy lập tức ôm lấy Phó Thanh Vi, quấn kín y phục cho nàng.Trước khi rời khỏi cửa, bóng lưng nàng khựng lại vài giây, giọng nói khẽ vang lên: "Cảm ơn bà."Phó Thanh Vi ngủ một mạch suốt một ngày một đêm.Chưa bao giờ nàng ngủ sâu đến vậy.Mục Nhược Thủy canh bên giường, đến lần thứ mười dùng khăn lau mặt và tay cho nàng, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.Nàng không cảm thấy cơ thể có gì khác thường, liền hỏi: "Cổ trùng được giải rồi sao?"Mục Nhược Thủy đặt tay lên trán nàng thăm dò: "Đã giải rồi."Phó Thanh Vi thở phào nhẹ nhõm: "Người trông không vui lắm, em còn tưởng đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."Mục Nhược Thủy nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Em ngủ suốt một ngày một đêm, ta rất lo cho em."Mục Nhược Thủy nắm lấy tay nàng, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay."Vừa rồi em mới nhận ra… Không đúng, là từ hôm qua em đã phát hiện, Thạch Ngu Trì rất giống bà ngoại của em. Chính là người mà em đã kể với người, đã chăm sóc em đến tận những năm trung học. Sau này, bà qua đời vì bệnh nặng.""Ừm.""Bà ấy đâu rồi? Em muốn đích thân cảm ơn bà ấy.""Ta đã thay em nói lời cảm tạ rồi.""Giờ em tỉnh lại rồi, dĩ nhiên em phải tự mình cảm ơn." Phó Thanh Vi vừa nói vừa muốn xuống giường. Lúc này nàng cảm thấy mình vô cùng khỏe khoắn, đặc biệt là sau khi giải được cổ độc, tinh thần càng thêm phấn chấn."Đừng vội như vậy."Mục Nhược Thủy giữ nàng lại, nói: "Em đã ngủ suốt một ngày, không thấy đói sao? Trước tiên ăn chút gì đã.""Được." Phó Thanh Vi ngồi xuống.Trong lúc Mục Nhược Thủy đi lấy thức ăn, nàng tranh thủ đi đánh răng. Sư tôn của nàng mắc bệnh sạch sẽ, không thích hôn nàng khi nàng chưa đánh răng.Sau khi nếm chút ngọt ngào từ môi sư tôn, Phó Thanh Vi mới yên tâm thưởng thức bữa ăn của mình.Ngôi nhà vẫn yên tĩnh như mọi khi, nhưng im ắng đến cực độ lại có chút kỳ quái.Lúc này, bên ngoài đã là hoàng hôn.Ánh chiều tà hắt xuống, từng vệt mây ráng đỏ như làn khói nhẹ nhàng trôi.Mục Nhược Thủy thu dọn chén đũa, nói: "Chúng ta đi thôi.""Đi đâu?""Rời khỏi Miêu trại.""Đột ngột vậy sao?" Nàng bị Mục Nhược Thủy kéo tay đi ra ngoài, cả hai đã đứng ở sân."Em vẫn chưa nói lời từ biệt với Thạch Ngu Trì. Người cho em gặp bà ấy một lát, tại sao lại gấp gáp rời đi như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì với bà ấy rồi?!" Phó Thanh Vi dùng sức giật tay lại, đứng yên tại chỗ."Không có, bà ấy chỉ bị thương, cần tĩnh dưỡng, không tiện gặp người khác."Ít nhất, đó là chuyện trước đó.Hai người còn đang nhỏ giọng tranh luận trong sân, cánh cửa chính của căn nhà bỗng mở ra từ bên trong.A Nguyệt đứng đó, hai mắt hoe đỏ vì đã khóc."Mẹ tôi...… vừa mới qua đời."Phó Thanh Vi đứng chết trân, dường như chưa kịp phản ứng.Vài giây sau, nước mắt bất ngờ trào ra từ khóe mắt nàng, lăn dài như mưa rơi.Đây là lần đầu tiên có một người vì nàng mà chết.Cổ trùng trong thiên hạ có hàng vạn chủng loại, phương thức hạ cổ cũng thiên biến vạn hóa. Một số loại cực kỳ hiểm hóc, gần như không thể hóa giải. Cổ trùng mà Khổ Bà Bà hạ lên nàng là cả một đời tâm huyết, muốn giải trừ chỉ có hai cách: một là lấy được mẫu cổ, dùng nó để dụ cổ con ra ngoài; hai là dùng một con cổ trùng mạnh hơn để đối phó.Thạch Ngu Trì tình cờ có một con cổ trùng bản mệnh, nó đã sống cùng bà từ khi bà còn là thiếu nữ.Vài năm trước, bà từng sử dụng nó để cứu một mạng người, khiến cả bà và cổ trùng đều tổn hao nguyên khí nặng nề. Lần này, vì muốn cứu nàng, bà lại một lần nữa dùng đến nó.Con cổ trùng bản mệnh giết chết con cổ trùng trong người Phó Thanh Vi, nhưng chính nó cũng chết theo.Mất đi cổ trùng bản mệnh, sinh cơ của bà cũng đứt đoạn. Bà vốn biết cứu nàng đồng nghĩa với cái chết, nhưng vẫn chọn hy sinh bản thân.Một mạng đổi một mạng.Chẳng lẽ mạng của nàng quý giá hơn mạng của Thạch Ngu Trì sao?Phó Thanh Vi khóc không thành tiếng.A Nguyệt nói: "Mẹ tôi trước khi mất đã nói bà ấy đã tuổi cao sức yếu, có thể đổi lấy hai mạng người, bà ấy không hối tiếc."A Nguyệt nói tiếp: "Nếu hai người muốn tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng, có thể ở lại thêm vài ngày. Nhưng tôi bận lo tang sự, không thể tiếp đãi hai người được nữa."Phó Thanh Vi cúi đầu thật thấp, nói: "Rất xin lỗi."Nước mắt hoà cùng lời nói của nàng, rơi xuống đất.Mục Nhược Thủy và Phó Thanh Vi rời khỏi nhà của Thạch Ngu Trì.Người trong trại Miêu cũng đã biết tin bà cụ qua đời, tất cả đều đổ về hướng đỉnh núi. Hai người họ lại đi ngược dòng người, lặng lẽ xuống núi.Phó Thanh Vi ngoái đầu nhìn lại, căn nhà sàn cao chót vót vẫn đứng sừng sững trên đỉnh núi. Ánh chiều tà nhuộm lên mái ngói một màu đỏ cam, bóng tối kéo dài, đổ xuống vách núi như một bức tranh tĩnh lặng.Người của Linh Quản Cục liên hệ với Mục Nhược Thủy, hỏi xem họ có tiếp tục ở lại trại Miêu không. Nhận được câu trả lời khẳng định, họ nhanh chóng sắp xếp một nơi ở mới.Buổi tối, trong căn nhà dưới chân núi, Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, nơi vẫn còn ánh đèn sáng rực.Mục Nhược Thủy từ bên ngoài đi vào, Phó Thanh Vi nghe thấy tiếng động, liền xoay người lại, đưa lưng về phía cô.Mục Nhược Thủy đến gần, nhẹ giọng nói: "Sao lại trốn ta mà khóc?"Phó Thanh Vi lau nước mắt, nói: "Không phải trốn, chỉ là muốn tự mình tiêu hóa một chút."Mục Nhược Thủy gật đầu: "Vậy ta ra ngoài ngắm trăng một lát, khi nào cần thì gọi ta.""Ừm."Mục Nhược Thủy bước đến cửa, nhưng dừng lại, quay đầu nhìn nàng lần nữa.Với tính cách của Phó Thanh Vi, nếu biết trước rằng mạng mình được cứu bằng cách này, nàng nhất định sẽ không chấp nhận dễ dàng. Một mạng người là quá nặng, nỗi ám ảnh này trong lòng nàng không biết đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai.Mục Nhược Thủy hiểu và thông cảm với tất cả cảm xúc của nàng. Nếu cần, cô có thể nói ra vô số đạo lý để an ủi nàng.Nhưng không thể phủ nhận rằng, cô không có khả năng đồng cảm hay thương xót trước cái chết của bất kỳ ai.Cô chỉ cần Phó Thanh Vi sống bình an là đủ.Dưới ánh trăng, khóe môi Mục Nhược Thủy nhếch lên, nở nụ cười vô cùng nhẹ nhõm, không chút gánh nặng.Lâu lắm rồi, cô mới có thể cười như vậy.Bên trong nhà, Phó Thanh Vi khẽ gọi.Mục Nhược Thủy lập tức thu lại nụ cười, đưa tay kéo khóe môi xuống, điều chỉnh lại nét mặt nghiêm túc, rồi trầm tĩnh bước vào."Sư tôn." Phó Thanh Vi nước mắt lưng tròng, trông đáng thương vô cùng, đúng chuẩn tiểu đáng yêu cần được ôm ấp dỗ dành, "Hu hu......"Mục Nhược Thủy cố nén ý cười, nhanh chóng đi đến ôm lấy nàng."Sao thế?" Giọng nói của cô dịu dàng và cưng chiều chưa từng có."Thạch Ngu Trì, bà ấy......""Vậy nên em càng phải tiếp tục sống thật tốt, kéo dài sự sống vì bà ấy. Một sinh mệnh hữu hạn sẽ được nối dài vô hạn trong em."Phó Thanh Vi một mình không thể gỡ bỏ nút thắt này, Mục Nhược Thủy đành đem hết đạo lý ra dỗ nàng suốt một hồi lâu, cuối cùng cũng khiến nàng tạm thời rút khỏi nỗi ám ảnh.Mục Nhược Thủy nhìn gương mặt thấm đầy nước mắt, nhưng lại mềm mại đáng yêu vô cùng, trong lòng chợt nghĩ: Giờ mà đè nàng ra làm, có bị xem là biến thái không?***Lời tác giả:Tiểu Phó: Niềm vui và nỗi buồn của con người vốn không giống nhau 🤗Sư tôn: Ta không phải con người.Thanh tiến trình ra mắt của Đại Phó đang tải, đoán xem bước ngoặt tiếp theo là gì?