[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C129 - Chúng ta làm đi, vợ ơi
Long Huyền Cơ đơn độc, không đủ sức ngăn cản, chỉ có thể cầu nguyện trời giáng thần binh xuống.Nếu Mục Nhược Thủy thực sự đi giao dịch với Ma tộc, chẳng khác nào đẩy mẫu thân lên giàn hỏa. Mẫu thân tuyệt đối không chấp nhận sống sót bằng cái giá đó, thà chết còn hơn.Trong lòng mẫu thân, sư nương và chúng sinh đều quan trọng. Người có thể không chọn, nhưng tuyệt đối không vì một bên mà hi sinh bên còn lại.Nếu người tỉnh lại, nhất định sẽ ngăn cản Mục Nhược Thủy.Những cành đào trên mặt đất kiên trì vươn lên, nhưng khi chân Mục Nhược Thủy giẫm lên, chúng lập tức khô héo, mục rữa thành bùn.Đúng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tuế Dĩ Hàn đến kịp thời, chặn bước chân của Mục Nhược Thủy."Đã tìm ra cách rồi!""Cút!"Mục Nhược Thủy đáp lại cô ấy y hệt cách cô đã nói với Long Huyền Cơ.Tuế Dĩ Hàn đạo hạnh cao hơn Long Huyền Cơ nhiều, dù bị quát cũng có thể giữ vững tinh thần, chỉ lùi lại nửa bước."Chân nhân, xin dừng bước!"Mục Nhược Thủy không hề quay đầu, lướt ngang qua cô ấy, lao thẳng đến cuối hành lang để xuống lầu.Cô không còn kiên nhẫn để nghe cái gọi là "biện pháp" của bọn họ nữa.Cô đã cho Linh Quản Cục quá nhiều thời gian để tìm cách, nhưng cuối cùng bệnh của Phó Thanh Vi vẫn phát tác. Ai biết lần này là thật hay chỉ là kế hoãn binh?Cho dù là thật, cho dù lần này họ có thể chữa khỏi cho nàng, nhưng lần sau thì sao?Lần nào Phó Thanh Vi cũng phải chịu dày vò thế này, chịu đựng xong họ mới tìm cách cứu sao? Cả đời phải sống trong sự nơm nớp lo sợ sao?Thay vì thế, thà rằng giải quyết dứt điểm một lần. Cô sẽ tìm đối phương để thương lượng, ngồi xuống nói chuyện sòng phẳng. Dù chúng muốn mở cánh cổng thông với lòng đất, hay để Ma chủng giáng thế, cô cũng mặc kệ. Cô chỉ cần Phó Thanh Vi bình an.Cho dù nhân gian có biến thành nơi yêu ma hoành hành, sinh linh giẫm đạp lẫn nhau, cô vẫn có thể bảo vệ Phó Thanh Vi chu toàn. Hai người ẩn cư trong núi sâu, vẫn có thể sống cuộc đời tự do của riêng họ.Còn về những kẻ khác trên thế gian này, chết sạch hay không, thì liên quan gì đến cô?Đôi mắt cô hoàn toàn biến thành một màu đỏ rực như máu, cả người bao phủ trong làn sương đen mờ ảo, ngay cả Phó Thanh Vi cũng bị cô cuốn vào bên trong.Bóng dáng cô ẩn hiện chập chờn trong lớp sương, tựa hồ đang chủ động hòa vào nó.Tuế Dĩ Hàn sa sầm nét mặt.Đột nhiên, một đoạn tay áo của cô bị kéo nhẹ.Bước chân Mục Nhược Thủy vẫn không ngừng, người đã lao vút đến tầng một, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, đi xa hơn nữa.Phó Thanh Vi gom hết sức lực còn sót lại, kéo tay áo cô thêm một chút."Sư tôn...... đừng......"Bước chân Mục Nhược Thủy cuối cùng cũng dừng lại ngay trước cửa, như một bức tượng điêu khắc bất động.Làn sương đen bao quanh cô khẽ lay động, dường như không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn tan biến vào hư vô.Tiếng bước chân gấp gáp đuổi theo từ phía sau. Tuế Dĩ Hàn nhìn cô, vẫn chưa hết sợ hãi, nhưng khi thấy Phó Thanh Vi trong lòng cô đã tỉnh, cô ấy liền cảm thấy nhẹ nhõm được một chút.Tuế Dĩ Hàn chặn trước mặt Mục Nhược Thủy, tha thiết nói: "Thật sự đã tìm ra cách rồi."Mục Nhược Thủy không bế Phó Thanh Vi trở lại, chỉ đứng yên tại chỗ, lạnh lùng hỏi: "Cách của cô là gì?"Tuế Dĩ Hàn thoáng sững sờ, rồi lập tức trình bày.Từ xưa, Vu và Cổ vốn không tách rời. Khâu Nguyệt Bạch có một cố nhân, là một cổ sư danh tiếng.Lão bà ấy đã lớn tuổi, mấy năm trước vì giải cổ cho người khác mà nguyên khí tổn hao nặng nề, từ đó con gái không cho bà tiếp tục làm công việc này nữa, để bà an nhàn dưỡng già.Trong dân gian luôn có cao nhân ẩn thế, ngọa hổ tàng long, không muốn gia nhập Linh Quản Cục để chịu ràng buộc. Nhất là vùng Miêu Cương xa xôi, những thuật này đều là bí truyền qua nhiều thế hệ, tổ tiên truyền thừa, hậu nhân tiếp nối.Cổ thuật cổ xưa thần bí chính bởi vì những truyền nhân như thế, cả đời không ra khỏi trại, sinh ra trong trại, rồi lại chết đi trong trại.Khâu Nguyệt Bạch đích thân bay một chuyến, đến tận nơi gõ cửa cầu xin, mới khiến đối phương nể tình bán cho bà một ân huệ to lớn.Cổ độc trong người Phó Thanh Vi không phải loại tầm thường, trên đời này số người có thể giải được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Người giải cổ phải chấp nhận rủi ro có thể bị phản phệ.Mục Nhược Thủy hỏi: "Có bao nhiêu phần chắc chắn?"Tuế Dĩ Hàn đáp: "Chín phần. Nếu đến bà ấy cũng không giải được, thì thế gian này không ai có thể giải. Nếu có bất trắc, ngài cứ tùy ý xử trí tôi.""Đây là cơ hội cuối cùng."Mục Nhược Thủy quay người, bế Phó Thanh Vi đi về hướng phòng bệnh.Giọng nói lạnh lùng đến tận cùng vang lên từ phía trước:"Nếu thất bại, ta sẽ san bằng Linh Quản Cục."*Lần tiếp theo Phó Thanh Vi tỉnh dậy, nàng đang trên máy bay đến tỉnh lân cận.Nàng nằm thẳng trên ghế khoang thương gia, Mục Nhược Thủy ngồi bên cạnh, nắm chặt tay nàng. Khoảnh khắc nàng vừa tỉnh, bàn tay cô lập tức siết chặt hơn.Ánh mắt cô căng thẳng như thể nàng là một khối đậu hũ mềm yếu, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.Phó Thanh Vi ngồi dậy, xoay người để cô nhìn rõ từ mọi góc độ, nói: "Ổn rồi, em không sao."Trong khoảng thời gian nàng hôn mê, Linh Quản Cục đã không tiếc cho nàng uống vô số linh đan diệu dược. Dù họ bất lực với cổ trùng, nhưng các phương pháp chữa thương khác thì không hề tiếc tay.Nàng vốn tu luyện nhanh hơn người thường, một năm bằng vài năm tu luyện của người khác, nền tảng thể chất vững chắc. Chỉ cần cổ trùng không phát tác, nàng có thể lập tức hồi phục như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Ngoại trừ khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt, đôi môi bạc màu, thì gần như không ai nhìn ra nàng đang bị đe dọa đến tính mạng.Phó Thanh Vi đứng dậy đi vài bước, vươn vai trong lối đi. Ngủ quá nhiều khiến nàng ê ẩm cả người.Nàng thà bị sư tôn uốn thành đủ mọi tư thế, đến mức không xuống giường nổi, còn hơn là ngủ mãi đến đau lưng thế này.Lần này bị thương nặng như vậy, sư tôn chắc chắn không còn tâm trạng nào "do" với nàng nữa. Lỡ như giữa chừng cổ trùng phát tác sẽ tạo thành bóng ma tâm lý suốt nửa đời sau của Mục Nhược Thủy.Phó Thanh Vi cố gắng nghĩ về những chuyện nhẹ nhàng, không để bản thân chạm đến những điểm nặng nề. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể tiếp thêm sức mạnh cho Mục Nhược Thủy.Từ trường giữa hai người luôn ảnh hưởng lẫn nhau.Mục Nhược Thủy thấy nàng tràn đầy sức sống, trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống một nửa. Ánh mắt của cô chưa từng rời đi, khắc sâu hình bóng nàng vào trong đôi mắt.Phó Thanh Vi ngồi xuống ghế, gọi tiếp viên mang ra một ly nước cam.Khi ly nước cam được đưa đến, nàng nghiêng đầu hỏi Mục Nhược Thủy: "Người có muốn uống không?"Mục Nhược Thủy lắc đầu."Thật sự không uống à?" Phó Thanh Vi nâng ly thủy tinh lên, vừa nhìn cô vừa nuốt nước cam xuống.Trên môi nàng cũng dính lại một chút vị ngọt.Phó Thanh Vi thầm nghĩ: Thất sách rồi, đáng lẽ nên gọi sữa mới phải.Nhưng Mục Nhược Thủy vẫn nghiêng người tới, nắm lấy cổ tay nàng, đặt môi mình lên môi nàng, nhẹ nhàng hút đi phần nước trái cây còn vương lại.Từ khi nàng dưỡng bệnh, tâm trạng Mục Nhược Thủy luôn trầm thấp, gần như chẳng còn tâm tư gì để thân mật. Trong phòng bệnh, bác sĩ và người của Linh Quản Cục ra vào liên tục, mỗi lần đến lại là một lần thất vọng. Hai người ôm nhau ngủ mỗi tối đã là mức độ thân mật cao nhất rồi.Ngay cả hôn cũng ít đến đáng thương.Ai có thể ngờ, trước khi Phó Thanh Vi xảy ra chuyện, bọn họ vừa mới thành thân, vẫn còn đắm chìm trong kỳ trăng mật ngọt ngào.Vậy mà chỉ sau một đêm, giông tố đã bao trùm lên hai người.Môi Mục Nhược Thủy khẽ rời đi, đôi mắt cô nhìn sâu vào mắt nàng, tình ý lắng đọng trong ánh mắt cả hai.Phó Thanh Vi ghé sát môi cô, nhẹ giọng nói: "Em muốn hôn môi."Mục Nhược Thủy do dự: "Ở đây còn có người khác."Trong hai người, Phó Thanh Vi luôn là người e dè hơn khi ở trước mặt người ngoài. Nhưng lúc này, nàng lại chẳng còn bận tâm đến những hành khách khác.Họ là đạo lữ mới thành thân mà."Được không?" Phó Thanh Vi nài nỉ.Mục Nhược Thủy: "Được, nhưng không được phát ra tiếng."Phó Thanh Vi lập tức gật đầu như giã tỏi.Mục Nhược Thủy không nhịn được mà nở nụ cười.Nụ cười của cô tựa như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, như sao băng rơi xuống đồng bằng rộng lớn, trong trẻo và thuần khiết đến lạ.Phó Thanh Vi không nhớ lần cuối cùng cô cười chân thành như vậy là khi nào. Chắc hẳn là lúc họ còn ở đạo quán Bồng Lai.Nàng nhân cơ hội thúc giục: "Hôn hôn hôn!"Mục Nhược Thủy lại khẽ cười hạ mắt xuống.Cô nâng nhẹ cằm nàng bằng đầu ngón tay, cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của nàng.Vì bên cạnh còn có hành khách, hai người ngồi ở hàng ghế cuối, cố gắng kiềm chế mọi âm thanh dù là nhỏ nhất.Ngay cả đầu lưỡi cũng chỉ khẽ chạm vào nhau từng chút một, như một trò chơi luân phiên, chạm một lần, đáp lại một lần, cuối cùng mới dần quấn lấy nhau.Mục Nhược Thủy ngậm lấy đầu lưỡi nàng, nhẹ nhàng mút vào, Phó Thanh Vi cũng làm điều tương tự với cô.Trên máy bay, họ trao nhau một nụ hôn nhẹ nhàng mà lại vô cùng kích thích.Khi mở mắt ra, nơi khóe mắt cả hai đều ánh lên ánh nước nồng nàn.Phó Thanh Vi vòng tay ôm lấy một cánh tay cô, khe khẽ làm nũng bên tai.Mục Nhược Thủy nghe không rõ, bật cười hỏi: "Em nói gì vậy?"Phó Thanh Vi hôn lên vành tai cô, ghé sát tai cô nói nhỏ: "Em muốn làm tình với sư tôn."Mục Nhược Thủy: "........"Đến lúc nào rồi mà nàng vẫn nghĩ đến chuyện này?Phó Thanh Vi đẩy tấm chắn nắng lên. Máy bay đang bay xuyên qua tầng mây, họ lên chuyến sớm nhất trong ngày, ánh mặt trời đỏ rực từ những dãy núi dần dần nhô lên, quét qua bầu trời cùng những ráng mây rực rỡ, kéo dài thành một biển lửa nhuộm đỏ nửa chân trời.Mục Nhược Thủy nghe thấy nàng khẽ "Oa" một tiếng.Đầu nàng tựa nhẹ vào vai Mục Nhược Thủy, thì thầm: "Cứ như đang đi hưởng tuần trăng mật vậy.""Ừ."Mục Nhược Thủy nhìn theo ánh mắt nàng, cũng đưa mắt ngắm nhìn cảnh mặt trời mọc hùng vĩ ngoài cửa sổ."Sau này chúng ta lại đến đây lần nữa nhé."Khi mọi thứ đã tốt đẹp trở lại.*Sau khi máy bay hạ cánh, họ đổi xe, vòng vèo đi một quãng đường rất dài, cuối cùng đến được một ngôi làng sơn thủy hữu tình của người Miêu.So với những Miêu trại bị khai thác du lịch quá mức, nơi đây gần như vắng bóng con người, không có khách du lịch, giữ được trọn vẹn nét văn hóa truyền thống. Khi xã hội hóa ngày càng phát triển, nhiều Miêu trại mở rộng ngành du lịch để thu hút du khách, nhưng vẫn có một số ít người Miêu chọn hướng đi ngược lại, ngày càng lùi sâu vào núi, sống ở nơi mà dấu chân du khách chưa từng đặt đến.Vị cổ sư mà họ muốn tìm chính là một trong những người Miêu như vậy. Nếu không nhờ Khâu Nguyệt Bạch quen biết, người bình thường căn bản không thể tìm được nơi này.Dòng sông uốn lượn như một dải lụa trắng, chảy róc rách dưới những tấm ván gỗ mà Phó Thanh Vi đang đứng.Nàng vịn vào lan can của nhà sàn, cúi xuống nhìn nước chảy, bên bờ sông là những cô gái Miêu đang giặt giũ, toàn thân đeo đầy trang sức bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Họ vừa trò chuyện vừa cười đùa, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông gió vang vọng vào tai nàng.Toàn bộ ngôi làng đều mang một bầu không khí tự do phóng khoáng.Phó Thanh Vi cảm thán: "Nếu không vì tìm cổ sư, em cũng không biết trên đời có một nơi đẹp như vậy."Mục Nhược Thủy dừng bước bên cạnh nàng, nói: "Đợi khi em giải được cổ độc, nếu thích thì chúng ta có thể ở lại lâu hơn."Mắt Phó Thanh Vi sáng lên: "Trạm đầu tiên của tuần trăng mật à?"Mục Nhược Thủy bất đắc dĩ gật đầu."Ừ."Phó Thanh Vi đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, dùng đầu ngón tay vẽ một nụ cười trên khóe môi cô."Đừng cau mày nữa, chỉ cần chúng ta vẫn ở bên nhau, đó đã là điều may mắn nhất rồi.""Đừng lo lắng những chuyện chưa xảy ra.""Em sẽ sống, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Đây là lời hứa của em với người."Hai ngón tay nàng buông ra, nụ cười vẫn còn vương lại trên môi Mục Nhược Thủy.Khóe môi cô hơi cong lên: "Được."Phó Thanh Vi thực sự quá lạc quan và mạnh mẽ. Mãi đến bây giờ Mục Nhược Thủy mới nhận ra, nếu không có tính cách như vậy, nàng làm sao có thể từng bước thoát ra khỏi những nghịch cảnh từ nhỏ đến lớn, lại còn dưỡng mình tốt đến thế này.Dù nàng thường xuyên rơi nước mắt trước mặt cô, bị trêu là nữ sinh làm từ nước, nhưng khi thực sự đối diện với sinh tử, mặt kiên cường của nàng lại bộc lộ mạnh mẽ đến mức vượt quá sự tưởng tượng của Mục Nhược Thủy.Không phải nàng không thể rời xa Mục Nhược Thủy, mà là Mục Nhược Thủy không thể không có nàng.*Ở vùng này, người dân có truyền thống gọi cổ sư là Thảo Quỷ Bà. Vì quanh năm bầu bạn với cổ trùng, mà cổ trùng đa số là côn trùng có độc, nên càng lợi hại thì đồng nghĩa với việc cổ trùng trong tay họ càng độc. Bởi vậy, đa số cổ sư bề ngoài đều xấu xí, không phải vì bẩm sinh mà là do hoàn cảnh tạo thành.Giống như Khổ bà bà đã hạ cổ lên người Phó Thanh Vi, bà ấy thực ra không già đến thế, nhưng vì luyện cổ mà thân thể trở nên tiều tụy, già nua.Người cổ sư mà họ muốn tìm mang họ Thạch, là một trong năm đại gia tộc ở Miêu Cương, danh vọng rất cao, sống trong căn nhà sàn lớn nhất ở trung tâm trại trên núi.Bà có một cô con gái hơn năm mươi tuổi, tên là Ngưỡng Nguyệt, được gọi là A Nguyệt."Hai người đến tìm mẹ tôi để giải cổ?""Đúng vậy."A Nguyệt quan sát hai người phụ nữ trước mặt. Một người đeo khẩu trang đen, người còn lại trẻ hơn, không cần hỏi cũng biết ai là người trúng cổ.Cô ấy nhìn Phó Thanh Vi, nói: "Cô theo tôi vào trong."Mục Nhược Thủy: "Ta vào cùng em ấy."A Nguyệt dứt khoát từ chối: "Người ngoài không được vào. Mẹ tôi chỉ gặp người trúng cổ."Vị Quán chủ Mục vốn luôn coi trời bằng vung lại không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại còn cung kính chắp tay hành lễ, trầm giọng nói: "Làm phiền rồi."Những lời thuyết phục vừa dâng lên trong cuống họng Phó Thanh Vi bỗng nghẹn lại, hóa thành chua xót rồi nuốt xuống.Nàng theo A Nguyệt vào nhà, quay đầu lại nhìn bóng dáng cao gầy đang đứng đợi ngoài cửa, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, em sẽ ra ngay."Mục Nhược Thủy giơ tay lên vẫy nàng một cái.Cánh cửa đóng lại, cùng lúc đó, biểu cảm cuối cùng trên gương mặt cô cũng bị nhốt bên ngoài."Mẹ, con đưa người vào rồi." A Nguyệt nói xong liền lui ra từ một lối khác.Ánh sáng trong phòng rất sáng. Phó Thanh Vi đứng ở cửa, vừa trông thấy người đang ngồi giữa bồ đoàn liền giật mình suýt chút nữa thì đứng tim.Khổ bà bà đã quá già, nhưng vị Thạch Ngu Trì này còn già hơn, giống như một thân cây khô, miệng bà mím chặt lại như miệng túi vải, khô quắt hõm sâu.Phó Thanh Vi tiến lên, nhưng dưới lớp da nhăn nheo gồ ghề của bà lão, lại là một đôi mắt dịu dàng, trong trẻo.Vừa nhìn vào mắt bà, lòng nàng liền vô thức bình tĩnh lại.Nàng làm theo hướng dẫn của bà, ngồi xuống, đưa tay ra, bàn tay mình nhẹ nhàng áp lên bàn tay già nua gầy gò như rễ cây của bà.Bàn tay Thạch Ngu Trì nâng tay nàng lên, lật lòng bàn tay ra, men theo mặt trong cánh tay nàng mà ấn dần lên trên.Bàn tay bà mỗi lúc một nhanh hơn, linh hoạt đến mức không giống một người gần chín mươi tuổi.Dưới lớp da mà Phó Thanh Vi không thể nhìn thấy, một con trùng nhỏ đang chạy trốn rất nhanh, như thể bị thứ gì đó đẩy lùi, cuống cuồng bỏ chạy.Có lời đồn rằng, những cổ sư lợi hại có thể dùng chính cơ thể mình để nuôi cổ trùng, bản thân họ chính là vật chủ để chúng ký sinh, cũng có thể điều khiển chúng theo ý muốn. Cách chung sống giữa họ và cổ trùng là bí thuật không truyền ra ngoài.Những con cổ trùng được nuôi dưỡng theo cách này đều độc nhất vô nhị và cực kỳ mạnh mẽ.Khí huyết trong kinh mạch Phó Thanh Vi vừa tê vừa ngứa, nàng cắn răng chịu đựng, để bà lão ấn đến tận lưng và bụng mình.Thạch Ngu Trì rút tay về, đôi mắt đục ngầu nhưng vẫn sáng ngời. Bà chỉ nhìn nàng, nói hai chữ: "Giải được."Tảng đá đè nặng trong lòng Phó Thanh Vi cuối cùng cũng rơi xuống, bóng ma tử thần bủa vây trên đầu nàng cuối cùng cũng tan biến.Nàng vui mừng đến phát khóc."Cảm ơn bà bà, cảm ơn bà bà!"Thay vì nói là nàng rơi nước mắt là vì chính mình, thì đúng hơn là nàng khóc vì Mục Nhược Thủy."Con không biết cảm ơn bà bà thế nào cho đủ, bà bà đã cứu mạng cả hai chúng con."Thạch Ngu Trì cười bảo: "Ra ngoài báo tin vui đi.""Ta còn cần chuẩn bị một vài thứ, hãy nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ bắt tay giải cổ cho con."Phó Thanh Vi bật dậy khỏi sàn, mở cửa, gần như lao ra ngoài, suýt chút nữa vấp phải bậu cửa. Nàng chống tay xuống đất, đứng lên lại, quay đầu cười ngại ngùng với bà lão.Mục Nhược Thủy đứng ngoài cửa, vừa thấy bóng dáng nàng lao ra, lập tức bước nhanh vào sân, ôm chặt lấy Phó Thanh Vi từ trong nhà chạy ra."Sao rồi?" Dù đã đoán được kết quả qua sắc mặt nàng, cô vẫn sốt ruột muốn nghe lời khẳng định."Có thể cứu! Có thể giải được!"Phó Thanh Vi nắm chặt tay cô, ánh mắt sáng rỡ.Mục Nhược Thủy một lần nữa ôm chặt nàng vào lòng, không ngừng dụi vào mái tóc nàng, mắt rưng rưng.A Nguyệt nói sẽ sắp xếp chỗ ở cho họ, nhưng phải chờ dọn dẹp, trước mắt cứ tự do đi lại trong trại. Hai người vui vẻ nắm tay nhau dạo quanh, bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn.Có một đứa trẻ chạy nhanh quá, vô tình va vào chân Mục Nhược Thủy, em đang định mở miệng xin lỗi, thì cô lại nói trước: "Cảm ơn."Đứa trẻ ngơ ngác.Nó chớp mắt, không hiểu gì, đáp lại một câu "Không có gì", rồi ba bước quay đầu một lần, chạy đi mất.Bóng dáng đứa bé dần khuất khỏi tầm nhìn.Mục Nhược Thủy lại nghiêm túc nói thêm một lần nữa: "Cảm ơn."Cảm ơn số phận cuối cùng cũng ưu ái, cho nàng một con đường sống.*Hai người ở lại nhà Thạch Ngu Trì. Bà lão tuổi cao nên thích yên tĩnh, không muốn bị làm phiền, họ được sắp xếp một gian phòng cách xa nhà chính.Căn phòng rộng rãi, tựa núi kề sông, tầm nhìn thoáng đãng. Kiến trúc gỗ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, mở cửa sổ ra là thấy núi non trùng điệp cùng những căn nhà sàn chồng chất lên nhau, không khí trong lành.Sau bữa tối, Phó Thanh Vi thần thần bí bí chạy đi tìm Thạch Ngu Trì, rồi lại thần thần bí bí trở về phòng. Vừa hay lúc này Mục Nhược Thủy vừa tắm xong, nàng liền ấn cô xuống giường.Mục Nhược Thủy: "?"Phó Thanh Vi chôn mặt vào cổ cô, hít một hơi sâu, nói: "Vợ ơi, người thơm quá."Mục Nhược Thủy: "......"Cô không thích những cách xưng hô quá hiện đại, nhưng trong hoàn cảnh này, lại không thể ngăn bản thân đỏ mặt.Cô đẩy nàng ra khỏi người mình, đầu ngón tay khẽ vén tóc mai, giọng nhẹ nhàng: "Em lại phát bệnh gì thế?""Tương tư.""....."Mục Nhược Thủy che đôi tai đang nóng bừng của mình, nói: "Nói chuyện nghiêm túc một chút.""Em đang rất nghiêm túc mà? Không phải chúng ta đang hưởng tuần trăng mật sao?""......""Người phàm hưởng tuần trăng mật đều như vậy cả. Em đã rất kiềm chế rồi."Mục Nhược Thủy lùi một bước, giữ khoảng cách an toàn với Phó Thanh Vi đang từng bước tiến lại gần."Em nên kiềm chế một chút, cơ thể bây giờ không thích hợp.""Người đoán xem em vừa đi tìm Thạch Ngu Trì để nói gì?""Nói gì?"Phó Thanh Vi cười: "Em hỏi bà ấy có cách nào tạm thời áp chế cổ trùng, để nó không phát tác hay không. Bà ấy nói có, thế là bà ấy giúp em khống chế rồi."Nghe nàng nói cổ trùng đã được áp chế, Mục Nhược Thủy liền nở nụ cười nhẹ nhõm."Em lại hỏi bà ấy, trong hai ngày nghỉ ngơi này có thể động phòng không, có ảnh hưởng đến việc giải cổ không. Bà ấy nói không sao, vận động vừa phải và tinh thần thoải mái ngược lại còn có lợi.""Vậy nên......"Phó Thanh Vi ôm lấy eo Mục Nhược Thủy, đẩy cô dựa vào bàn."Chúng ta làm tình đi, vợ ơi."***Lời tác giả:Sư tôn: Không thích cách gọi này, nhưng vẫn thật thà đỏ mặt.Không kìm được mà viết cho mọi người chút đường~ Nếu thích thì nhớ hét "Aaaaa" nhé!Editor: Hạ cổ là bà bán lựu, người giải cổ lại mang họ Thạch, tác giả thật biết cách quảng cáo cho bản thân 😂