[BH-Edit-Hoàn] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C131 - Em là thê tử của ta
Do suy nghĩ quá mức biến thái và không đúng lúc, Mục Nhược Thủy chưa từng thực hiện, thậm chí còn không nói ra.Trong lòng Phó Thanh Vi, cô đã là một người bạn đời hoàn hảo mạnh mẽ và biết nói đạo lý rồi.Quán chủ giả dạng con người lại tiến thêm một bước.Vài ngày sau, hai người trở về Miêu trại để tham dự lễ tang của Thạch Ngu Trì, đứng phía sau Khâu Nguyệt Bạch. Khâu Nguyệt Bạch thấy Phó Thanh Vi tâm trạng ủ rũ, bèn an ủi nàng vài câu.Mỗi người đều có duyên pháp riêng, nếu Thạch Ngu Trì đã lựa chọn cứu nàng, đó chính con đường tạo hóa dành cho nàng.Trời cao đã sắp đặt cơ duyên, nàng không cần tự trách quá mức.Khâu Nguyệt Bạch có giao tình với Thạch Ngu Trì, chuyện giải cổ cũng là do bà thúc đẩy. Bà đã nói như vậy, không còn khúc mắc nữa, khiến lòng Phó Thanh Vi dễ chịu hơn nhiều.Thực ra không chỉ có bà ấy, những người khác trong trại cũng không ai nhìn Phó Thanh Vi bằng ánh mắt khác lạ.Thạch Ngu Trì cứu vô số người trong đời, một người tốt như bà, nếu có thể cứu thêm một sinh mệnh trẻ tuổi vào thời khắc cuối cùng, chắc chắn cũng ra đi với nụ cười trên môi.Trong tang lễ không ai khóc, tất cả đều đến với lời chúc phúc.Một con rồng trắng dài uốn lượn trong núi sâu, những người khiêng quan tài và người đến viếng cùng đi đến hố đất đã đào sẵn, quan tài được hạ xuống, trở về với lòng đất.Hôm đó, sau khi dự xong tang lễ, Phó Thanh Vi và Mục Nhược Thủy rời khỏi Miêu trại.Trên đường xuống núi, có hai cô gái người Miêu đi ngang qua họ, đội mũ bạc có sừng trên đầu, vòng bạc leng keng quanh người, vừa chào hỏi vừa mỉm cười gật đầu.Tiếng leng keng dần xa, Phó Thanh Vi quay đầu nhìn lại.Những căn nhà sàn xây dọc theo sườn núi chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, một dòng nước trắng xuyên qua, hai cô gái Miêu di chuyển theo đường uốn lượn đi lên, trải dài đến đỉnh núi lớn nhất cao nhất, bầu trời trong xanh, ánh sáng rực rỡ.Trải nghiệm chưa đầy mười ngày ngắn ngủi như một giấc mộng huyễn hoặc, khi đến đây nàng đang cận kề cái chết, mong muốn giải cổ, mang theo hy vọng và một cơ thể khỏe mạnh rời đi.Ánh sáng phản chiếu từ trang sức bạc hắt vào mắt nàng.Nơi này, nàng sẽ không bao giờ quên.Mục Nhược Thủy nắm tay nàng, từng bước từng bước đi xuống núi theo bậc thang.*Mục, Phó hai người trở về Bồng Lai Quán sau một tháng xa cách.Nữ vương Tiểu Ly Hoa hoàn thành việc canh nhà, Tiểu Tam Hoa được người của Linh Quản Cục đưa đến bằng xe chuyên dụng, lông dài được chải chuốt gọn gàng, được chăm sóc đến bóng loáng mượt mà, tăng thêm nửa cân.Phó Thanh Vi nhận mèo từ tay đồng nghiệp, đưa cho Mục Nhược Thủy.Mục Nhược Thủy án chừng cân nặng của nó: "Mập rồi."Nói rồi xoay người đi vào cửa.Phó Thanh Vi cảm ơn đồng nghiệp, chu toàn lễ nghĩa.Sở dĩ vẫn là đồng nghiệp, là vì nàng vẫn chưa nộp đơn từ chức, hiện tại đang trong trạng thái "vẫn lĩnh lương nhưng không làm việc."Ngươi không hỏi, ta không nói. Đợi khi Linh Quản Cục hỏi đến, nàng mới tỏ ra kinh ngạc mà chính thức từ chức.Hai người họ vì Linh Quản Cục vào sinh ra tử, gánh vác nguy hiểm còn nhiều hơn lương bổng, Phó Thanh Vi định chiếm lợi đến cuối năm, lâu hơn nữa thì nàng cũng ngại.Dù rằng Mục Nhược Thủy nói, để Linh Quản Cục nuôi nàng cả đời cũng không có gì quá đáng.Phó Thanh Vi không biết cô lấy đâu ra tự tin, có lẽ đây chính là sự kiêu ngạo của sư tôn chăng?Cô là cố vấn đặc biệt, vậy nàng là gì? Người nhà của cố vấn có được hưởng phụ cấp đặc biệt không?Phó Thanh Vi bật cười trước cửa, rồi đi vào tiếp tục phơi đậu.Lần trước gọi video nói muốn gửi ít đậu cho Cam Đường, kết quả đậu không chỉ hỏng hết mà suýt nữa còn dọa Cam Đường chết khiếp, mấy ngày sau vẫn còn dò hỏi bóng gió xem hay là đổi công việc đi?Phó Thanh Vi không đổi được nữa rồi, đời này nàng và Mục Nhược Thủy đã bị trói chặt, những kẻ muốn tìm đến sớm muộn gì cũng sẽ đến.Chỉ mong cơn phong ba này sớm qua đi.Chỉ là địch trong tối, ta ngoài sáng, khó đề phòng, ma tộc ẩn nấp trong bóng tối khiến cuộc sống của hai người phủ lên một tầng u ám khó xua tan.Phó Thanh Vi lật đậu làm rung nhẹ xào trúc, Mục Nhược Thủy liền từ trong nhà lao ra, căng thẳng tinh thần, chỉ khi thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm.Mỗi ngày cô đều đưa nàng đến kết giới luyện công, rồi đích thân đón nàng về, thường xuyên ở lại cùng nàng bên trong, một lần là cả nửa ngày.Dù rằng cả ngọn núi đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, có biến động gì cũng lập tức phát hiện và lao đến ngay, nhưng cô vẫn sợ nhỡ đâu cô đến không kịp thì sao.Đây là nhà của họ, nhưng lại giống như bị giam cầm trong xiềng xích.Chỉ có hai con mèo được hưởng tự do tuyệt đối.Phó Thanh Vi hận thấu xương kẻ đứng sau giật dây, ép Quán chủ vốn dĩ ung dung phóng khoáng của nàng thành bộ dạng này, lo được lo mất.Nàng cũng có phần trách bản thân, tại sao lại yếu đuối đến vậy. Nếu nàng có khả năng một mình đối mặt với yêu ma như Khâu Lão hoặc Chủ nhiệm Tuế, thì Mục Nhược Thủy đã không cần vì nàng mà bị trói tay trói chân, cẩn trọng từng li từng tí.Ngay cả suối nước nóng cũng không dám đi ngâm, trừ khi nàng cùng cô tắm chung.Phó Thanh Vi: "......"Dù không còn tự do như trước, nhưng chuyện nên làm, họ chẳng hề bỏ sót chuyện nào.Lần đầu tiên cùng Mục Nhược Thủy ngâm suối nước nóng sau khi cùng nhau trở về, đương nhiên cả hai đều không mặc gì.Làn da mượt mà như lụa dính sát vào nhau, cọ sát quấn quýt, ôm một lúc lại không kiểm soát nổi.Từ khi Phó Thanh Vi bắt đầu quan tâm đến Mục Nhược Thủy, trong đầu nàng thường xuyên xuất hiện những tưởng tượng về hình ảnh thân mật, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến cảnh trong nước.Họ đã làm một lần khi đứng trong vùng nước sâu.Phó Thanh Vi căn bản không đứng vững, lực nổi của nước cùng cánh tay của Mục Nhược Thủy nâng nàng lên, nàng không dám trượt xuống, nếu rơi xuống thì sẽ chìm vào nước, thế nên vừa hưởng thụ niềm vui, vừa phải kiềm chế không được quá phấn khích, lắc đầu và thu mình lại.Mục Nhược Thủy giữ chặt nàng trong nước, đến khi hai chân nàng run lên, không khống chế được mà trượt xuống nước.Một tay cô luồn qua nách nàng, vòng ra trước ngực, ôm nàng về chỗ nghỉ bên thành hồ.Mục Nhược Thủy thách thức kỷ lục Guinness thế giới nín thở dưới nước một lần nữa.Rồi đổi tư thế, để nàng ngồi trên ghế đá, bắt Phó Thanh Vi ôm lấy eo cô, tách chân ngồi trên đùi cô...Nước hòa cùng nước.Sau lần đó, Phó Thanh Vi không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện đi ngâm suối nước nóng nữa, chỉ nhìn đã sợ, chỉ thấy đã lùi bước.Những ngày yên bình trôi qua được nửa tháng.Hậu viện đạo quán Bồng Lai có hai căn phòng, Phó Thanh Vi không biết rằng, gần đây mỗi đêm sau khi nàng ngủ say, Mục Nhược Thủy sẽ sang căn phòng đối diện ngồi thiền, một lần là cả nửa đêm.Nửa đêm trước Phó Thanh Vi bị hành hạ quá mức, nửa đêm sau ngủ đến bất tỉnh nhân sự.Từ sau lần Phó Thanh Vi gặp nạn, sau khi quay lại đạo quán Bồng Lai, Mục Nhược Thủy rõ ràng cảm nhận được tâm ma trong cơ thể mình đang dần bành trướng.Hỷ, nộ, ai, lạc, bi, khủng, kinh* vốn là bảy cảm xúc (thất tình) của con người, cực đoan cố chấp dẫn đến hoang tưởng chính là cuồng loạn, là tâm ma.*Vui mừng, tức giận, buồn bã, hạnh phúc, đau buồn, sợ hãi, kinh ngạc.Ngay cả khi Phó Thanh Vi đang ngồi bình an vô sự bên cạnh mình, cô sẽ nhìn thấy nàng rơi nước mắt, hoặc đột nhiên thổ huyết, hay xảy ra chuyện còn tồi tệ hơn cả trúng cổ.Cô biết đó là ảo giác, cũng có năng lực nhận ra nó, nhưng mỗi lần như vậy, cô vẫn thấy lòng mình đau đớn vì cảnh tượng mình tưởng tượng ra.Giây tiếp theo, tay Phó Thanh Vi vươn qua nắm lấy cô, vết máu trên mặt biến mất, dung nhan sạch sẽ rạng rỡ, mang theo sự lo lắng dịu dàng."Sư tôn, người sao vậy? Sao cứ ngẩn ngơ nhìn em?""Không có gì. Vi sư nhớ em thôi.""......"Phó Thanh Vi nói: "Giờ người biết mở miệng để dỗ ngọt cho em vui rồi."Mục Nhược Thủy nắm tay nàng, nghiêm túc nhìn nàng: "Em là thê tử của ta, ta không dỗ em thì dỗ ai?"Phó Thanh Vi "Aaaaaaaaaa" mấy tiếng, lăn một vòng vào trong lòng cô, ngửa đầu nói: "Hy vọng sau này miệng của người vẫn luôn ngọt ngào như vậy.""Ta sẽ làm được."Mục Nhược Thủy đưa tay nâng khuôn mặt nàng, máu tươi bất ngờ tràn ra từ khóe môi người phụ nữ trẻ, nhuộm đỏ tay cô."Sư tôn......"Gương mặt đau đớn của nàng chập chờn trước mắt cô, cảm giác nghẹt thở quen thuộc như bị bóp chặt cổ họng, cuốn lấy cô, khiến người ta không thể hô hấp.Quá nhiều lần rồi, đến mức chính cô cũng không phân biệt được đây là thực hay là ảo giác.Hay là... một giấc mơ?Trong căn phòng nhỏ sau viện, Mục Nhược Thủy đang nhắm mắt ngồi thiền, lông mày nhíu chặt, trán trắng nõn rịn một tầng mồ hôi mỏng, hàng mi run rẩy, miệng không ngừng gọi một cái tên:"Thanh Vi...... Thanh Vi......""Sư tôn, người làm sao vậy?" Phó Thanh Vi rúc trong lòng cô làm nũng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một tay đặt lên mu bàn tay đang nâng khuôn mặt nàng, hỏi: "Em đợi lâu lắm rồi, sao người không hôn em?"Mục Nhược Thủy giật mình hoàn hồn, đôi môi tái nhợt, ánh mắt rơi lên dung nhan trắng nõn không tì vết của nàng."Không có gì."Cô cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi người phụ nữ trẻ. Nhưng Phó Thanh Vi không hài lòng với sự đụng chạm hời hợt của cô, chủ động làm nụ hôn sâu thêm.Ngón tay nàng lướt qua thắt lưng đối phương, ôm lấy cổ cô kéo về phòng. Trước khi mặt trời lặn, trong phòng đã vang lên những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.Sau đó, Mục Nhược Thủy áo quần xộc xệch, hơi nóng trong màn trướng vẫn chưa tản đi, cô ôm Phó Thanh Vi, giọng khàn khàn hỏi: "Không phải em luôn không chịu làm ban ngày sao......"Phó Thanh Vi đáp: "Đời người ngắn ngủi, em có thể ở bên người chỉ mấy chục năm, trừ đi mấy chục năm già nua, chỉ còn lại hơn mười năm. Em không muốn để lại sự tiếc nuối. Chúng ta tiếp tục đi, sư tôn."Đôi môi tái nhợt của Mục Nhược Thủy khẽ mấp máy: "Em đừng nghĩ như vậy......"Phó Thanh Vi đưa tay nhẹ nhàng che miệng cô lại. "Suỵt, yêu em đi."Bên trong màn, lại một lần nữa lửa nóng bùng lên........Mục Nhược Thủy đứng trong sân, trên cây trúc không còn những dây đậu đũa phơi khô nữa. Phó Thanh Vi răng đã yếu, nhai không nổi, trong nhà đã lâu không còn nấu món đó.Dưới mái hiên cũng không còn chiếc đĩa đựng ức gà và thức ăn đóng hộp, bởi vì hai con mèo nhiều năm trước đã lần lượt qua đời, chôn dưới gốc cây."Sư tôn."Giọng nói rất nhỏ truyền ra từ phòng ngủ, nhưng thính giác nhạy bén của Mục Nhược Thủy đã quen với âm thanh này từ lâu. Cô lập tức bước nhanh vào phòng.Phó Thanh Vi nằm trên giường bệnh, gương mặt từng trẻ trung xinh đẹp giờ đây chỉ còn đôi mắt hổ phách có thể gợi nhớ đến dáng vẻ năm xưa, nhưng cũng không còn sáng rực như trước. Một lớp mờ mỏng phủ lên mắt nàng, vẩn đục u tối, thoạt nhìn đã biết là ánh mắt của người già.Làn da từng căng mịn đã mất đi độ ẩm, trở nên nhăn nheo, đôi môi khô héo, già cỗi như miệng một chiếc túi bị buộc chặt, những nếp nhăn sâu hằn như khe rãnh.Từng nếp từng nếp thời gian, chắn ngang giữa họ.Mục Nhược Thủy ngồi bên giường, đưa tay nắm lấy bàn tay khô gầy nhăn nheo của nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng như mấy chục năm trước."Thanh Vi."Cô đã làm được điều mình từng hứa. Bất kể bao nhiêu năm trôi qua, qua đôi mắt cô nhìn thấy, vẫn mãi là Phó Thanh Vi tuổi hai mươi.Nhưng Phó Thanh Vi sắp rời xa cô rồi. Sinh, lão, bệnh, tử đó là quy luật nhân sinh.Bàn tay đặt trong lòng bàn tay cô khẽ động, nàng chạm nhẹ lên cổ tay mịn màng của cô, đôi mắt tràn đầy luyến tiếc.Sư tôn vẫn luôn xinh đẹp và trẻ trung như vậy, thật tốt.Chỉ tiếc rằng quãng đời tươi đẹp bên cô, rốt cuộc cũng phải kết thúc."Nhược Thủy......"Mục Nhược Thủy ôm nàng vào lòng, một giọt nước mắt rơi xuống mắt nàng."Đừng đi......" Cô khẩn cầu, áp tay nàng lên má mình.Trong vòng tay cô, hơi thở của Phó Thanh Vi chậm rãi dừng lại.Mục Nhược Thủy nhắm mắt lại, nước mắt rơi như mưa.Cô ôm chặt cơ thể người yêu dần trở nên lạnh cứng, ngồi thẫn thờ trong phòng, dòng nước mắt trong veo đã chảy cạn, khóe mắt rơi ra dòng lệ đỏ như máu."Sư tôn!"Giọng nói trẻ trung, trong trẻo vang lên sau lưng.Mục Nhược Thủy quay đầu, chỉ thấy Phó Thanh Vi mặc võ phục, đeo trường kiếm trên lưng, đang vội vã đuổi theo, trách móc: "Người đi nhanh như vậy làm gì? Đã nói sẽ đến đón em về ăn cơm, thế mà lại cắm đầu đi một mình."Mục Nhược Thủy chậm rãi chớp đôi mắt còn vương hơi ẩm."Phó Thanh Vi?" Giọng cô khàn đặc, như thể đã mấy ngày chưa mở miệng."Là em đây." Phó Thanh Vi nắm lấy bàn tay run rẩy đang vươn về phía mình, lo lắng hỏi: "Người sao thế?""Ta...... vừa có một cơn ác mộng.""Sư tôn cũng nằm mơ sao? Không sao đâu, mộng đều trái ngược với thực tế, đừng để tâm.""...... Ừm."Mục Nhược Thủy đưa tay nắm lấy bàn tay đang buông bên người của nàng, nhưng lại bắt hụt.Phó Thanh Vi trước mắt cô biến mất.Rừng cây rậm rạp, tán lá xanh mướt che kín bầu trời, gió núi yên ả lướt qua, nhưng chỉ không có bóng hình người cô yêu."A——!!!"Tiếng thét thê lương vang lên bên tai, Mục Nhược Thủy bước lên một bước, cảnh sắc trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.Trong khu rừng phía trước, một con nhện khổng lồ có tám chân bất ngờ nhảy ra từ trên cao, lao xuống với tốc độ cực nhanh, những chiếc càng sắc nhọn như thép nguội chém ra từng lưỡi gió, để lại những vết cắt sâu hoắm trên thân cây.Phó Thanh Vi chỉ có một thanh kiếm, căn bản không thể chống đỡ, bả vai bị cắm xuyên qua, ghim chặt vào thân cây.Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng nàng.Sắc đỏ nhuộm đẫm bờ vai nàng, con yêu thú tám chân vung càng lên, từ trên cao đâm thẳng xuống lần nữa. Con ngươi của Phó Thanh Vi co rút lại, nàng nhìn về phía Mục Nhược Thủy, ánh mắt tràn đầy van nài:"Sư tôn, cứu em......"Chỉ cách nhau mấy bước chân, nhưng Mục Nhược Thủy lại không thể bước tới.Cô chỉ có thể mở to mắt nhìn chiếc càng sắc nhọn xuyên qua thân thể nàng, rồi rút ra, máu tươi bắn tung tóe, thậm chí có vài giọt nóng bỏng văng lên mặt cô.Mục Nhược Thủy nhắm chặt mắt.Khi mở ra, đôi mắt đã đỏ như máu, tầm nhìn khóa chặt vào một gốc cây phía xa."Lần đầu gặp mặt, rất xin lỗi vì đã dành cho ngươi một lễ ra mắt như thế này."Một giọng nữ vang lên, từ sau thân cây một bóng dáng khoác áo choàng bước ra. Chiếc mũ trùm đen lớn che đi phần lớn khuôn mặt cô ta, nhưng đường nét cằm hoàn mỹ vẫn thấp thoáng hiện lên trong bóng tối.Miệng nói xin lỗi, nhưng ngữ điệu lại chẳng hề có lấy một chút chân thành, mà chỉ đầy vẻ cuồng vọng.Người phụ nữ vung tay lên, cảnh tượng trước mắt Mục Nhược Thủy lập tức thay đổi lần nữa.Thi thể đẫm máu của Phó Thanh Vi dưới móng vuốt yêu thú chỉ là một trong vô số hình ảnh đang xoay tròn: Phó Thanh Vi trúng cổ trùng mà chết, trúng độc mà chết, thất khiếu chảy máu mà chết, bệnh chết, già chết. Nàng trong lúc giao đấu với yêu thú, bị trọng thương, hoặc một mình đơn độc chiến đấu. Trong biển máu, Phó Thanh Vi đều quay đầu lại, hoặc rơi lệ, hoặc bi thương, nhìn về phía cô.Người phụ nữ dang rộng năm ngón tay, những hình ảnh đó lập tức phân tán ra, vây quanh hai người, tạo thành một vòm trời huyết hải, sinh sôi không ngừng."Ta đã biết rõ nhược điểm của ngươi, cũng hiểu được điểm yếu của ngươi.""Chỉ cần ngươi giúp ta mở cánh cổng, ta sẽ quét sạch tất cả chướng ngại cho ngươi.""Ngươi muốn người phàm trường sinh, ta cũng có thể giúp ngươi. Hai người các ngươi có thể ở bên nhau mãi mãi, sống cuộc đời mà ngươi mong muốn."Ma quỷ giỏi nhất là mê hoặc lòng người, bởi vì chúng có thể nhìn thấu điểm yếu mềm nhất trong tâm can con người, rồi đâm trúng chỗ hiểm.Cô ta đã quan sát Mục Nhược Thủy rất lâu, nuôi dưỡng tâm ma của cô ngày càng lớn mạnh, giờ đây đã hoàn toàn nắm chắc điểm yếu của cô trong tay.Mục Nhược Thủy lạnh lùng nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"Người phụ nữ cười nhạt: "Vậy thì, những gì ngươi nhìn thấy sẽ thành hiện thực."Mục Nhược Thủy không hề liếc nhìn những hình ảnh đó, từng chữ từng chữ cất lên: "Ngươi quản được sao?""Hửm?" Người phụ nữ phát ra một âm mũi, đối với người duy nhất trên thế gian có thể miễn cưỡng ngang hàng với mình, cô ta tỏ ra một sự kiên nhẫn hiếm có.Giây tiếp theo, trong lồng ngực cô ta xuất hiện thêm một bàn tay, bóp nát trái tim ngay tại chỗ.Người phụ nữ theo bản năng muốn hóa thành làn sương đen để tái tạo lại hình thể, tuy nhiên luồng ma khí vốn đến từ nơi xa nên chẳng mạnh bằng một phần vạn của bản thể. Dưới uy lực khủng khiếp của Mục Nhược Thủy, cô ta thậm chí không thể giãy giụa, chỉ có thể không cam lòng mà tan biến trong không khí.Mục Nhược Thủy hơi nheo mắt, lạnh lùng nói: "Bản tọa ghét nhất là bị uy hiếp."Bầu trời huyết hải do ma khí dựng lên như tấm gương khổng lồ vỡ vụn ầm ầm, rơi rớt thành vô số mảnh. Khuôn mặt đau đớn của Phó Thanh Vi cũng theo đó mà tan biến, không để lại chút dấu vết.Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Mục Nhược Thủy lần theo chút hơi tàn của ma khí, mái tóc đen dài lập tức hóa thành trắng như tuyết. Một luồng ánh sáng đỏ xé rách không gian, trong nháy mắt xuất hiện tại căn nhà gỗ cách xa ngàn dặm, với tốc độ sấm sét cô xuyên thẳng qua cơ thể người phụ nữ khoác áo choàng.Người phụ nữ khẽ rên một tiếng trầm thấp.Trong biển ý thức của cô ta, một đôi mắt đỏ rực như bảo thạch chậm rãi mở ra, lấp đầy toàn bộ tầm nhìn. Giọng nói lạnh lẽo của Mục Nhược Thủy vang lên trong não bộ cô ta: "Lần sau gặp lại, chính là ngày chết của ngươi.""Vậy sao?"Người phụ nữ khoác áo choàng lẩm bẩm, đưa tay lau vệt máu bên môi, khóe miệng nhếch lên đầy hứng thú."Ai thắng ai thua, còn chưa biết được đâu."Mục Nhược Thủy đột ngột mở mắt, ngoài cửa sổ, ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống mép giường.Cô chống tay xuống giường đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài, đi ngang qua phòng ngủ liếc nhìn Phó Thanh Vi đang say ngủ. Tiếng bước chân khi lướt qua cổng viện đánh thức Tiểu Ly Hoa.Chú mèo giơ móng lên, lặng lẽ bám theo.Mục Nhược Thủy: "......"Cả nhà này, nó là đứa tinh ranh nhất.Cô ra hiệu cho nó dừng lại, sau đó bước ra xa vài bước, vịn vào một thân cây bình thường không mấy nổi bật, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.Tiểu Ly Hoa: "Meo~"Mục Nhược Thủy: "Suỵt, đừng kêu, ta không sao."Nếu nôn ra máu trong nhà chắc chắn sẽ bị Phó Thanh Vi phát hiện, mà cô thì chẳng muốn nửa đêm phải dọn dẹp. Thôi thì cố nhịn một chút, lỡ như Phó Thanh Vi vô tình thấy, còn có thể đổ lỗi cho thú hoang trong núi.Mục Nhược Thủy không lập tức quay về, mà lấy điện thoại ra gọi cho Tuế Dĩ Hàn.Mặc kệ bây giờ có phải ba giờ sáng hay không.Tuế Dĩ Hàn rất nhanh đã bắt máy, giọng điệu nghe như chưa ngủ: "Chân nhân có gì phân phó?"Mục Nhược Thủy thản nhiên nói: "Ta đã biết ả ở đâu."Tuế Dĩ Hàn lập tức bật dậy từ chiếc sô pha trong văn phòng, sau đó đứng thẳng người, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa khó tin.Ánh trăng phủ xuống bóng dáng cao gầy của Mục Nhược Thủy, gương mặt cô lạnh lẽo đến mức khó tả.Tâm ma tuy không thể tiêu trừ hoàn toàn, nhưng với tu vi khủng khiếp của cô, muốn áp chế nó không phải chuyện khó, cớ sao lại để mặc nó ngày một lớn mạnh, khiến bản thân liên tục chìm vào ảo giác và ác mộng?Trừ phi đó là chủ ý của cô.Mục Nhược Thủy cố tình nuôi dưỡng tâm ma, đến một cảnh giới nhất định, thủ lĩnh của Ma tộc có thể lợi dụng tâm ma để xâm nhập vào ý thức của cô, trực tiếp liên lạc với cô. Dù chỉ là một sợi ma khí tách ra từ bản thể, cũng đủ để Mục Nhược Thủy lần theo tìm ra tung tích của ả.Thứ chuột nhắt chỉ biết trốn trong bóng tối!Cô lấy nhu chế cương, tấn công phía trước dẫn dụ phía sau, Mục Nhược Thủy trả lại một chiêu, lùi một bước tiến ba dặm đường, dụ địch vào chum.Thay vì ngồi yên chờ chết, chẳng bằng chủ động xuất kích.Dù không thể xác định vị trí chính xác, nhưng với đầu mối quan trọng mà Mục Nhược Thủy cung cấp, Linh Quản Cục thu hẹp phạm vi điều tra, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra kẻ chủ mưu.Hơn nữa, thời gian chắc chắn sẽ không quá lâu.Vì muốn trừ tận gốc hậu hoạn, báo thù cho Phó Thanh Vi, cô nhất định phải giết được ả!"Sư tôn?"Mục Nhược Thủy mang theo hơi lạnh của rừng sâu, từ phía sau ôm lấy Phó Thanh Vi, đánh thức nàng.Nàng nhắm mắt xoay người lại, dùng nhiệt độ cơ thể mình bao bọc lấy cô, hỏi: "Người đi đâu vậy?""Ta ra ngoài cho mèo ăn.""Trong lòng người chỉ có mèo." Phó Thanh Vi lầm bầm một câu, rồi vùi mặt vào hõm cổ cô."Thích nhất vẫn là mèo nhỏ sống dai, nhiều nước này." Mục Nhược Thủy hôn lên trán nàng rồi nói.Hơi thở ấm áp của Phó Thanh Vi phả nhè nhẹ lên xương quai xanh của cô, nàng lại ngủ say.Mục Nhược Thủy đưa tay vuốt tóc nàng, mở mắt nhìn trần nhà đến tận hừng đông. Đến khi Phó Thanh Vi tỉnh lại, cô mới giả vờ ngủ, để nàng hôn lén một cái, rồi lại giả vờ mới tỉnh, cùng nàng thức dậy.Linh Quản Cục dốc toàn lực tìm kiếm, cuối cùng phát hiện một ngôi làng người Miêu khả nghi trong rừng sâu phía đông nam thành phố Hạc.Một dòng sông chia ngôi làng thành hai phần Đông - Tây, Cổ Sa Tây Trại có người canh gác dọc đường, bình thường không cho phép người ngoài qua lại. Một nữ mật thám người Miêu của Linh Quản Cục lặng lẽ thâm nhập vào Đông Trại điều tra.Ảnh chụp từ tiền tuyến gửi về được Mục Nhược Thủy xác nhận, khớp hoàn toàn với khung cảnh cô đã thấy bằng ý niệm ngày đó.Mục Nhược Thủy nói: "Ả đang ở trong một căn nhà gỗ, bên ngoài có hàng rào bao quanh, tiếp tục tìm lên phía trên."Tuế Dĩ Hàn đáp: "Vâng. Ngoài ra, rất tình cờ chúng tôi tìm thấy manh mối về người có khả năng đã hạ cổ Phó Thanh Vi. Nhưng bà ta và cháu gái đều đã mất tích, e rằng lành ít dữ nhiều."Mục Nhược Thủy thờ ơ: "Bao giờ xuất phát?"Tuế Dĩ Hàn dù biết rõ vẫn xác nhận lại một lần: "Chân nhân sẽ đi cùng chúng tôi chứ?""Nếu ta không đi, ai trong các người có thể đối phó với ả?"Tuế Dĩ Hàn: "......""Ta không thích nghe lời vô nghĩa.""Rõ." Tuế Dĩ Hàn lập tức hỏi vào trọng điểm, "Phó Thanh Vi sắp xếp thế nào?"Mục Nhược Thủy suýt chút nữa thốt ra câu: Đi cùng ta."Ta sẽ suy nghĩ, sau đó trả lời cô.""Được."Mãi đến lúc này, Phó Thanh Vi mới biết c
Mục Nhược Thủy bận rộn mỗi ngày gọi điện cho Tuế Dĩ Hàn đều là vì chuyện này. Cô muốn dẫn theo người của Linh Quản Cục, tiêu diệt sào huyệt của ma tộc.Cô luôn giấu nàng chuyện lớn như vậy. Đến giờ mới nói, không phải vì đã nghĩ thông suốt, mà chỉ vì cần sắp xếp chu toàn cho nàng."Người lại thế nữa rồi!""Ta sai rồi." Mục Nhược Thủy lập tức áp dụng chính xác công thức, không phạm cùng một lỗi hai lần."......"Phó Thanh Vi tức giận: "Người chỉ sai trên miệng, chứ không phải sai trong lòng!""Về rồi ta sẽ mặc em xử trí.""Đừng nói mấy lời này." Phó Thanh Vi đưa tay che miệng cô, nói: "Không may."Mục Nhược Thủy không hiểu vì sao một câu bình thường lại không may, nhưng nếu nàng không muốn nghe, cô liền im lặng.Phó Thanh Vi kéo cô ngồi xuống ghế mây, hỏi: "Nhất định phải là người đi sao? Chủ nhiệm Tuế và mọi người không được à? Linh Quản Cục có bao nhiêu cao thủ, sao chỉ dựa vào mình người?""Họ không được.""Tại sao không được?"Mục Nhược Thủy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.Phó Thanh Vi giận đến nhảy dựng: "Người lại giấu em chuyện gì nữa!"Lúc này, Mục Nhược Thủy mới chịu mở miệng, cân nhắc nói: "Theo những gì Linh Quản Cục nắm được, Ma tộc đã cắm rễ tại Cổ Sa Tây Trại từ lâu. Bên cạnh ả có rất nhiều yêu ma cũng như người đã nhập ma. Những người khác, bao gồm cả Tuế Dĩ Hàn, sẽ đối phó với bọn chúng.""Vậy còn người?""Ta sẽ đối phó với ả." Chính là người phụ nữ áo choàng kia, thủ lĩnh của chúng."Có nguy hiểm không?""Ta từng giao thủ với ả, thực lực ngang nhau."Phó Thanh Vi không biết nên tức giận vì câu trước rằng cô từng giao thủ với ả nhưng giấu nàng, hay nên lo lắng vì câu sau rằng thực lực của họ ngang nhau.Quán chủ tung hoành thiên hạ, còn từng nói có thể giết Chủ nhiệm Tuế cả trăm lần. Đây là lần đầu tiên cô đánh giá cao ma tộc như vậy.Cô không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời, rõ ràng là rất nguy hiểm.Mục Nhược Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Ta sẽ không chết."Không có nghĩa là cô sẽ không bị thương, hay không có hậu quả nào nghiêm trọng hơn.Phó Thanh Vi ngấn lệ nói: "Người nghĩ em sẽ hài lòng với câu trả lời này sao?"Mục Nhược Thủy sửa lại: "Ta sẽ chiến thắng."Sống sót trở về gặp nàng, cùng nhau trải qua quãng đời dài đằng đẵng phía trước, đây là tâm nguyện cả đời của cô, vì vậy cô nhất định phải thắng.Chuyện đã đến nước này, Phó Thanh Vi có nói gì thêm cũng vô ích. Cô nhất định phải đi, không thể thay đổi.Không phải vì Linh Quản Cục hay thiên hạ thái bình, mà chỉ vì muốn hai người họ có thể sống một cuộc đời bình dị.Chỉ là một tâm nguyện nhỏ bé như vậy, thế mà lại phải đánh đổi bằng cả mạng sống.Mục Nhược Thủy nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình, giọng điệu ôn hòa: "Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, ta sợ rằng không thể bảo vệ em chu toàn, nên ta muốn em đến tổng bộ Linh Quản Cục, ở đó sẽ có người bảo vệ em. Đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đến tìm em. Sắp xếp như vậy có được không?""Được."Phó Thanh Vi chán nản, nàng còn có thể phản bác gì đây? Nàng chỉ khiến sư tôn vướng bận mà thôi.Nếu không phải vì nàng, cô cũng chẳng cần phải mạo hiểm."Nếu từ bây giờ em không yêu người nữa, có phải người sẽ không còn điểm yếu không?"Phó Thanh Vi vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng."Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi ta mở mắt và nhìn thấy em, em đã định sẵn là thê tử của ta."***Lời tác giả:Đại chiến sắp bắt đầu ——Hàng ghế đầu bán bùa cầu phúc, mỗi người một câu, chúc cho cặp đôi nhỏ của chúng ta bình an vô sự.
Mục Nhược Thủy bận rộn mỗi ngày gọi điện cho Tuế Dĩ Hàn đều là vì chuyện này. Cô muốn dẫn theo người của Linh Quản Cục, tiêu diệt sào huyệt của ma tộc.Cô luôn giấu nàng chuyện lớn như vậy. Đến giờ mới nói, không phải vì đã nghĩ thông suốt, mà chỉ vì cần sắp xếp chu toàn cho nàng."Người lại thế nữa rồi!""Ta sai rồi." Mục Nhược Thủy lập tức áp dụng chính xác công thức, không phạm cùng một lỗi hai lần."......"Phó Thanh Vi tức giận: "Người chỉ sai trên miệng, chứ không phải sai trong lòng!""Về rồi ta sẽ mặc em xử trí.""Đừng nói mấy lời này." Phó Thanh Vi đưa tay che miệng cô, nói: "Không may."Mục Nhược Thủy không hiểu vì sao một câu bình thường lại không may, nhưng nếu nàng không muốn nghe, cô liền im lặng.Phó Thanh Vi kéo cô ngồi xuống ghế mây, hỏi: "Nhất định phải là người đi sao? Chủ nhiệm Tuế và mọi người không được à? Linh Quản Cục có bao nhiêu cao thủ, sao chỉ dựa vào mình người?""Họ không được.""Tại sao không được?"Mục Nhược Thủy muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.Phó Thanh Vi giận đến nhảy dựng: "Người lại giấu em chuyện gì nữa!"Lúc này, Mục Nhược Thủy mới chịu mở miệng, cân nhắc nói: "Theo những gì Linh Quản Cục nắm được, Ma tộc đã cắm rễ tại Cổ Sa Tây Trại từ lâu. Bên cạnh ả có rất nhiều yêu ma cũng như người đã nhập ma. Những người khác, bao gồm cả Tuế Dĩ Hàn, sẽ đối phó với bọn chúng.""Vậy còn người?""Ta sẽ đối phó với ả." Chính là người phụ nữ áo choàng kia, thủ lĩnh của chúng."Có nguy hiểm không?""Ta từng giao thủ với ả, thực lực ngang nhau."Phó Thanh Vi không biết nên tức giận vì câu trước rằng cô từng giao thủ với ả nhưng giấu nàng, hay nên lo lắng vì câu sau rằng thực lực của họ ngang nhau.Quán chủ tung hoành thiên hạ, còn từng nói có thể giết Chủ nhiệm Tuế cả trăm lần. Đây là lần đầu tiên cô đánh giá cao ma tộc như vậy.Cô không nói thẳng ra, nhưng ý trong lời, rõ ràng là rất nguy hiểm.Mục Nhược Thủy suy nghĩ một chút, nói: "Ta sẽ không chết."Không có nghĩa là cô sẽ không bị thương, hay không có hậu quả nào nghiêm trọng hơn.Phó Thanh Vi ngấn lệ nói: "Người nghĩ em sẽ hài lòng với câu trả lời này sao?"Mục Nhược Thủy sửa lại: "Ta sẽ chiến thắng."Sống sót trở về gặp nàng, cùng nhau trải qua quãng đời dài đằng đẵng phía trước, đây là tâm nguyện cả đời của cô, vì vậy cô nhất định phải thắng.Chuyện đã đến nước này, Phó Thanh Vi có nói gì thêm cũng vô ích. Cô nhất định phải đi, không thể thay đổi.Không phải vì Linh Quản Cục hay thiên hạ thái bình, mà chỉ vì muốn hai người họ có thể sống một cuộc đời bình dị.Chỉ là một tâm nguyện nhỏ bé như vậy, thế mà lại phải đánh đổi bằng cả mạng sống.Mục Nhược Thủy nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình, giọng điệu ôn hòa: "Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, ta sợ rằng không thể bảo vệ em chu toàn, nên ta muốn em đến tổng bộ Linh Quản Cục, ở đó sẽ có người bảo vệ em. Đợi mọi chuyện kết thúc, ta sẽ đến tìm em. Sắp xếp như vậy có được không?""Được."Phó Thanh Vi chán nản, nàng còn có thể phản bác gì đây? Nàng chỉ khiến sư tôn vướng bận mà thôi.Nếu không phải vì nàng, cô cũng chẳng cần phải mạo hiểm."Nếu từ bây giờ em không yêu người nữa, có phải người sẽ không còn điểm yếu không?"Phó Thanh Vi vô thức thốt ra suy nghĩ trong lòng."Nhưng ngay từ khoảnh khắc đầu tiên khi ta mở mắt và nhìn thấy em, em đã định sẵn là thê tử của ta."***Lời tác giả:Đại chiến sắp bắt đầu ——Hàng ghế đầu bán bùa cầu phúc, mỗi người một câu, chúc cho cặp đôi nhỏ của chúng ta bình an vô sự.