[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu
Ngoại truyện - Cha mẹ và con cái
Vụ án của Trang Khanh cuối cùng cũng khép lại bằng việc Đồng Nhu tự sát, Đồng Hướng Lộ vào tù, Đồng gia ở Viện nghiên cứu lâm vào tình cảnh khó khăn chồng chất.Đồng Nhu bị kết án, phiên tòa được Tòa án Tối cao phát sóng trực tiếp, chưa đầy một tháng sau, bà nhảy lầu tự sát. Tống Chân và Trúc Tuế nghe tin đều sững sờ, hai người lập tức chạy đến Bộ Quốc an, ngồi trong xe, Tống Chân nghe được tiếng Đồng Hướng Lộ gào khóc thảm thiết, nàng chỉ vô cảm ngước nhìn trời rồi đổi ý không muốn đến gần xem nữa, thế là hai người quay xe về nhà.Tin tức này sau đó được kênh tuyền thông chính thống của Hoa Quốc cập nhật.Bao gồm tất cả các thông tin liên quan đến Đồng gia sau một tháng điều tra, và cả Đồng Hướng Lộ bị tình nghi có hành vi làm lộ bí mật quốc gia.Ở nhà, Tống Chân hiếm khi nhắc đến chuyện này. Cuối thai kỳ, đôi lúc nàng sẽ ngủ gục vì làm việc mệt mỏi, Trúc Tuế đi ngang nhặt được một cô Tống đang ngủ say không biết trời đất, định giúp nàng tắt máy tính bảng thì màn hình đột nhiên sáng lên, trong đó toàn tin tức về nhà họ Đồng.Hóa ra Tống Chân vẫn luôn âm thầm theo dõi.Nhưng Trúc Tuế cảm thấy đây có lẽ chỉ là rảnh rỗi nên xem qua một chút, chứ không còn ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Tống Chân nữa. Từ khi bắt được Đồng Nhu, vụ án năm xưa coi như đã rõ ràng. Tống Chân không còn lo nghĩ, và dần dần trở về với cuộc sống thường ngày.Đầu tiên.Thuốc thử Z đã được cho dùng thử tại cách bệnh viện được chỉ định ở Quân khu I, công việc bên ngoài đều do các thành viên của nhóm một phụ trách, có việc làm lâu dài, các Alpha ở nhóm một thậm chí còn thấy vui vì biết rằng khoa Tuyến tố vẫn cần đến bọn họ. Tuy nhiên số lượng đối tượng đã dùng thuốc thử Z hiện tại vẫn còn khá ít.Vậy nên nếu có thai phụ nào gặp phản ứng bất thường, nhóm một đều sẽ báo ngay với nhóm hai, Tả Điềm sẽ xem trước, nếu có thể giải quyết thì dẫn người đến giải quyết, còn không thể thì sẽ báo lại cho Tống Chân để quyết định xem nên dùng thành phần chiết xuất của Pheromone để điều trị hay nên điều chỉnh lại thuốc.Thứ hai.Sau khi giúp Tưởng Hiểu, đợi Hoa Quốc sửa lại luật về thu thập chiết xuất Pheromone, Tống Chân liền nộp đơn xin thành lập cơ sở dữ liệu Pheromone, Quân khu I lập tức phê duyệt, thời điểm đó công việc của Tống chân cũng bận rộn hơn.Bởi vì có rất nhiều nữ Omega gặp tình trạng nan giải tìm đến, hầu hết là nhờ quan hệ.Con gái của một người bạn của ông cụ Trúc, con gái của bạn của mẹ Trúc Tuế, những Omega đó đã trên 28 tuổi, Tống Chân đều nhận lời.Phần lớn đều là thông qua quan hệ với Trúc Tuế mà tìm đến Tống Chân.Nhưng chỉ có cháu gái của chiến hữu mà ông cụ Trúc đã nhờ vả trước đó là Trúc Tuế không nói gì, còn lại, cô đều ngầm không cho Tống Chân tăng ca.Trúc Tuế nói thế này: "Chị cũng đang mang thai, có lo cũng phải lo cho mình trước, đừng ôm đồm nhiều quá."Có lần Tống Chân phản bác, Trúc Tuế lại càng gay gắt hơn."Thế giới rời xa chị một chút vẫn sẽ ổn, đừng vì người khác mà khổ mình, không đáng đâu."Lúc đó Tống Chân mới chợt nhận ra, ngoài nể mặt ông cụ Trúc thì Trúc Tuế chẳng mấy ưa những người họ hàng hay bạn bè xa này, cho dù là quen thân với cha mẹ mình, Trúc Tuế cũng không mấy mặn mà. Nhưng vì Tống Chân đã lỡ nhận lời, trước đó cũng không bàn với Trúc Tuế, nên cô không tiện ép nàng từ chối.Thế là thành ra như vậy.Nhận ra vấn đề, Tống Chân mới hiểu sao tự nhiên không còn bạn bè con cái ai tìm đến nhiều như trước nữa, có lẽ là Trúc Tuế đã đánh tiếng với ông cụ, để ông nói lại với mọi người trong nhà, nên mọi thứ mới yên ắng như vậy.Những Omega được chữa trị đều là những người không thể từ chối được, còn với các gia tộc trước đây không chịu ra mặt trong việc thu thập Pheromone thì Tống Chân không vội.Nàng đang mang thai, đây là một lý do hoàn hảo, các gia tộc kia trước đây không muốn xuất đầu lộ diện, giờ thấy Tưởng Hiểu và Nhậm Nghị tiên phong thì lại muốn ngồi mát ăn bát vàng, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.Cuối cùng.Là chuyện đi hay ở của bố Tống.Thuốc thử Z đã bắt đầu được đưa vào sản xuất, tuy số lượng còn ít, nhưng phần trăm lợi nhuận mang lại là con số mà người thường khó mơ tới.Bố Tống dạy học ở Quân khu III, còn Tống Chân trước đây vì e ngại nhà họ Đồng nên buộc phải chọn đến Quân khu I làm việc.Hiện giờ thuốc thử Z đã thành công, vụ việc của cô Trang cũng đã điều tra xong, Tống Chân bây giờ không thiếu tiền, bố Tống lại có bệnh tim nên nàng vẫn muốn ông ở lại để tiện chăm sóc.Sự nghiệp của Tống Chân ở Quân khu I đang tốt, thuốc thử Z cũng thuộc sở hữu của nơi này, vậy nên chuyện nàng chuyển về Quân khu III là chuyện không thể.Vì vậy nên để bố Tống chuyển đến Quân khu I vẫn khả thi hơn.Trúc Tuế đã bóng gió nói với Tống Chân về chuyện này nhiều lần, rằng cô cảm thấy bố Tống cũng không phải quá tha thiết với việc dạy học ở Quân khu III, bảo nàng nói chuyện với ông xem sao.Tống Chân thấy hợp lý, vài hôm sau, hai cha con ngồi lại nói chuyện nghiêm túc với nhau.Bố Tống thương con gái mang thai, đồng ý ở lại.Nhưng nếp sinh hoạt khác nhau, ông không thể ở cùng Tống Chân và Trúc Tuế mãi, nên Trúc Tuế để mắt tìm nhà mới cho ông, việc mua nhà hoàn thành nhanh chóng, dù bố Tống cảm thấy có chút lãng phí, nhưng Trúc Tuế vốn giỏi ăn nói, khéo léo thuyết phục ông, nào là gần trường học tốt, nào là gần bệnh viện tốt, cho dù bố Tống không dùng nữa thì bé con sau này cũng sẽ cần... Nói nói một hồi, lúc Tống Chân rời phòng khách đi lấy nước bố Tống vẫn còn cau mày, vậy mà khi nàng quay lại thì ông và Trúc Tuế đã ngồi bàn chuyện sau này đứa nhỏ sẽ đi nhà trẻ nào, học tiểu học ở đâu, ai chăm nom. Tống Chân lén giơ ngón cái với Trúc Tuế. Trúc Tuế nhân lúc bố Tống đang mải nhìn bản đồ, đắc ý nhướng mày với Tống Chân, cằm hơi hất lên, rõ là đang tự hào lắm! Trước đây hai người kết hôn vội vàng, sau đó lại bận rộn đủ chuyện từ thuốc thử Z đến vụ án của Trang Khanh, đợi mọi việc lắng xuống, bố Tống cũng quyết định ở lại Quân khu I, Tống Chân đã mang thai hơn bảy tháng, nhận lời mời của ông cụ Trúc, cha mẹ hai bên gia đình chính thức gặp nhau ở nhà họ Trúc.Khi đó, Tống Chân chợt nhận ra một vấn đề mà trước giờ mình đã xem nhẹ. Đó chính là, Trúc Tuế dường như có phần xa cách với cha mẹ mình.Nói là thông gia gặp mặt, nhưng chuyện của Tống Chân, bố Tống đều biết, còn chuyện lúc còn nhỏ của Trúc Tuế phần lớn đều do ông cụ Trúc kể lại, ban đầu nàng không để ý, nhưng càng nghe càng thấy, khi nói đến những chuyện nhỏ nhặt hằng ngày, đa phần chỉ có ông nói, còn bố mẹ Trúc Tuế thì chỉ cười phụ họa. Chẳng bao lâu sau, không chỉ Tống Chân, mà đến bố Tống cũng cảm nhận được.Sau đó có một chủ đề, Trúc Tuế thậm chí còn 'cãi' mẹ một câu.Khi bàn đến chuyện hồi nhỏ Trúc Tuế thích ăn gì, ông cụ Trúc đang kể ngày xưa cô được bà nội cưng chiều đến thế nào thì mẹ Trúc có xen vào một câu, cũng không phải nói gì quá mức, chỉ là thắc mắc sao Trúc Tuế thích ăn gì mà bà không có mấy ấn tượng. Trúc Tuế ở bên hừ nhẹ một tiếng, không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Ngày xưa mẹ có chăm con đâu, không biết cũng là bình thường, chẳng lẽ bà nội làm gì cũng phải báo hết với mẹ à, vậy chẳng phải đảo lộn vai vế sao."Lời nói như có kim châm, nụ cười của mẹ Trúc chợt cứng đờ trên mặt.Cuối cùng vẫn là ông cụ nhanh chóng đổi chủ đề. Nhưng chút chi tiết đó, cả Tống Chân và bố Tống đều thấy rõ.Sau này hỏi Tống Chân mới biết Trúc Tuế được ông bà nuôi lớn, bố Tống chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, không nói gì thêm. Nhưng mà đây mới chỉ là khởi đầu.Đến khi mang thai đến tháng thứ tám, trước ngày dự sinh một thời gian, Tống Chân chuẩn bị nghỉ thai sản, dự án nghiên cứu dài hạn của bố mẹ Trúc Tuế cũng vừa kết thúc, sau khi công bố với toàn viện nghiên cứu, họ được khen thưởng, và sau một thời gian dài trì hoãn, Tống Chân cuối cùng cũng cảm nhận được sự quan tâm đến từ cha mẹ Trúc Tuế.Thỉnh thoảng tặng quà, ghé thăm cũng trở thành chuyện thường xuyên.Khi gần tới ngày sinh, mẹ Trúc gợi ý tìm cho nàng một trung tâm chăm sóc sau sinh, thời gian ở cữ sang trung tâm để họ chăm sóc, vừa lo chuyện ăn uống, luyện tập lại dáng, vừa tốt cho em bé.Lúc ấy chỉ thuận miệng nhắc đến.Cha mẹ Trúc Tuế đối xử rất tốt với cô, nhưng trong mắt Tống Chân, nó lại có vẻ quá mức dè dặt, cẩn trọng.Có lẽ là vì lúc nhỏ đã không dành nhiều thời gian cho cô, khi lớn lên rồi mới quay lại bù đắp nên thật khó để gần gũi được.Tống Chân vốn rất dễ tính. Nhưng chuyện này vẫn chưa bàn với Trúc Tuế, trên bàn cơm, mẹ Trúc lấy thái độ đồng ý của Tống Chân ra nhắc đến chuyện này, Trúc Tuế lập tức đổi sắc, đặt mạnh đũa lên bàn."Chuyện này con đã suy xét, không cần mẹ phiền lòng.""Bảo mẫu và giúp việc con đều tìm xong cả rồi, phục hồi sau sinh cũng hỏi bệnh viện rồi, cơm cữ để dì giúp việc trong nhà học nấu là được, còn có bố ở đây nữa, mọi chuyện bọn con đã chu toàn xong, còn trung tâm kia, ai biết có sạch sẽ hay không, làm sao yên tâm được bằng tự mình làm!"Cả bàn ăn quay sang nhìn Trúc Tuế, lúc này cô mới nhận ra giọng mình gắt gỏng, bèn thêm một câu: "Nếu bố mẹ rảnh thì mua ít đồ chơi hay quần áo cho em bé là được rồi, chuyện của con với Tống Chân, chúng con tự lo được, hai người đừng xen vào."Lời này...Bố mẹ Trúc Tuế không nói gì, ông cụ Trúc thì trong lòng hiểu rõ, cũng không mắng Trúc Tuế, chỉ càm đũa lên giảng hòa:"Được rồi được rồi, mẹ con chỉ góp ý thôi, không đồng ý thì thôi, ăn cơm đi, để nguội mất ngon."Sau đó, ông cụ gọi Tống Chân đến nói chuyện riêng."Con cũng đừng bảo Tuế Tuế thái độ hỗn hào, bố mẹ nó cũng có phần sai, lúc nhỏ thì bỏ mặc ở đây cho ta, chẳng hỏi han gì.""Giờ con gái lớn rồi, muốn quay lại quan tâm, làm gì có chuyện dễ như vậy.""Nếu thấy như vậy thì con cứ mặc kệ chúng nó, để bọn nó tự giải quyết với nhau, giờ con đang mang thai, cứ vờ không biết là được."Câu cuối làm Tống Chân bật cười.Ông hỏi thăm về thuốc ổn định, Tống Chân biết gì nói đó, không giấu giếm gì, ông cụ nghe xong vừa gật đầu vừa cảm khái, "Tốt lắm, tốt lắm, sau này người Hoa Quốc chúng ta sẽ dần nhiều lên, tốt quá rồi."Câu này nói ra Tống Chân nghe lại không thấy giống như đang nói chuyện với ông nội của vợ mình mà giống như đang nghe một vị Tư lệnh đang đứng phát biểu trên bục vậy.Trên đường về, Tống Chân có nhắc đến trung tâm chăm sóc sau sinh, nhưng Trúc Tuế lập tức nói lảng sang chuyện khác, hiểu đối phương không muốn nhắc đến, nàng cũng không nói nữa. Sau đó, cho mẹ Trúc Tuế bắt đầu tiếp xúc với Tống Chân thường xuyên hơn, đối xử với nàng rất tốt, như muốn dùng Tống Chân làm cầu nối để cải thiện quan hệ với Trúc Tuế vậy.Tống Chân... Thật ra nàng thấy không khả quan lắm.Khi có thể làm người hòa giải, Tống Chân sẽ cố, nhưng nếu không được thì đã có 'Kim khẩu ngọc ngôn' của ông cụ, nàng cứ giả điếc giả ngơ, không đắc tội ai cả.Trúc Tuế nhìn thì dễ gần, nhưng khi đã cố chấp thì thật sự rất cố chấp. Không phải là cô phản cảm với bố mẹ, nhưng để mà thân thiết hơn thì... Theo Tống Chân thấy thì là không thể nào.Trúc Tuế cũng không muốn bàn với Tống Chân về chuyện này, nàng nghĩ ngợi vài ngày rồi quyết định không hỏi.Nàng cảm thấy, nếu Trúc Tuế muốn nói, tự khắc sẽ nói.Những ngày sau đó cứ trôi qua như vậy.Tống Chân cũng không cảm thấy khó xử khi đứng giữa hai bên, tâm tình của cha mẹ Trúc Tuế nàng có thể hiểu, phản ứng của Trúc Tuế nàng cũng hiểu, nàng không khuyên bên nào cả, hai bên cũng không ám chỉ hay nói thẳng bất kỳ điều gì.Đến ngày dự sinh, Tống Chân nhập viện ngày thứ ba thì Trúc Tuế nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện, báo rằng Tống Chân chuyển dạ.Bố Tống đang ở bệnh viện, Trúc Tuế hốt hoảng xin nghỉ rồi ngay lập tức chạy thẳng đến bệnh viện.Vì căng thẳng, trên đường còn nhìn nhầm mà vượt mất một cái đèn đỏ rồi mới đến được bệnh viện.