[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Ngoại truyện - Sinh con



Trúc Tuế hối hả chạy đến khoa sản, đến cửa mới dừng lại hít sâu một hơi, điều chỉnh nhịp thở rồi bước vào phòng bệnh nơi Tống Chân đang nằm.

Tống Chân đã bắt đầu đau lên từng cơn.

Khi Trúc Tuế vào, một cơn đau vừa qua đi, trán Tống Chân đầm đìa mồ hôi, bên cạnh, bố Tống đang cẩn thận dùng khăn lau cho con gái.

Tống Chân mở mắt, nhìn thấy Trúc Tuế thì nở một nụ cười với cô.

Trúc Tuế không biết nên làm gì với Tống Chân, khoa tay múa chân trên không trung hồi lâu rồi lại thả xuống, do dự mấy lần, cuối cùng đặt nhẹ lên mu bàn tay Tống Chân, giọng căng thẳng đến cứng đờ, "Chị vẫn ổn chứ?"

"Ổn." Tống Chân đáp bình tĩnh.

Trúc Tuế: "Không phải nói là có thể tiêm gây tê sao, là..."

Tống Chân nắm tay Trúc Tuế, cười lên, "Phải mở đến ba phân mới tiêm được, mấy hôm trước em còn chắc chị mãi còn gì."

"À ừ."

Trúc Tuế đã hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng, Tống Chân nhìn là hiểu ngay.

Sinh con mà người nhà còn căng thẳng hơn cả sản phụ, khung cảnh này có phần buồn cười.

Trong thời gian chờ đợi, Tống Chân chỉ nằm yên, đợi đến thời điểm thích hợp, bác sĩ sẽ đến tiêm gây tê ngoài màng cứng, rồi sau đó mới được đưa vào phòng sinh.

Bố Tống từng trải qua lúc Trang Khanh đi sinh nên vẫn bình thản, không mấy lo lắng.

Trong phòng chỉ có một mình Trúc Tuế là lo lắng, hoảng loạn, đứng ngồi không yên nhất, khiến Tống Chân phải bật cười trêu chọc, rằng nàng mới là người sắp sinh, không biết còn tưởng đâu Trúc Tuế đang gặp vấn đề gì gấp gáp lắm.

Trúc Tuế bị trêu đến cứng họng, ráng ngồi yên một lúc rồi lí nhí trả lời nói đây cũng là lần đầu cô đưa vợ đi sinh.

Nói rồi, cô chớp mắt liên tục, dáng vẻ nhị tiểu thư lúc ấy đáng thương vô cùng, làm Tống Chân cười không dứt được.

Cũng không biết là có gì buồn cười, nhưng nhìn thấy Trúc Tuế bình thường lúc nào cũng trấn tĩnh giờ lại lúng túng bối rối thế này, Tống Chân không nhịn được.

Giữa lúc sản phụ đang cười khoái chí, Trúc nhị tiểu thư đến lau mồ hôi không nhịn được mà véo má nàng một cái.

"Em căng thẳng chẳng phải là bình thường sao?"

"Ừ thì đúng, nhưng mà cảnh này không phải em đã tự diễn tập ở nhà mấy lần rồi à?" Tống Chân cong mắt hỏi.

Trúc Tuế nghiến răng, bị Tống Chân cười nửa ngày, không làm sao được chỉ có thể tiếp tục bẹo má nàng, "Không giống, trải nghiệm thực tế cảm giác vẫn khác chứ?!"

"Khác chỗ nào?" Tống Chân không buông tha mà truy hỏi.

"..."

Trúc Tuế đưa cả hai tay bóp má Tống Chân, lực không mạnh, như để xả cơn buồn bực.

"Vì trong video là người khác."

Trong mấy video đó chỉ là diễn viên, còn lúc này, trước mắt cô là Tống Chân, bụng căng tròn đang chờ sinh, là một sản phụ thật sự.

Vừa dứt lời, Tống Chân bỗng cảm thấy hơi xúc động, nhưng chưa kịp cảm động bao lâu thì cơn đau lại ập tới.

Trúc Tuế vội đổi cái khăn khác lau mồ hôi cho nàng, không đùa giỡn nữa.

Cơn đau càng ngày càng dồn dập hơn, khi mở đến ba phân, bác sĩ mới đến tiêm thuốc giảm đau.

Trúc Tuế đứng bên cạnh quan sát, khẽ hỏi bác sĩ mấy câu, xong xuôi còn cúi đầu cảm ơn liên tục.

Tống Chân chưa từng thấy Trúc Tuế cảm ơn ai mà chân thành đến vậy, cơ thể đang đau, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Trước khi nàng bị đẩy vào phòng sinh, Trúc Tuế hỏi bác sĩ khoảng bao lâu thì sinh xong, bác sĩ đáp vì là con đầu lòng lên không chắc được, nhanh thì rất nhanh, nhưng lâu thì có thể mất cả ngày, bảo Trúc Tuế và bố Tống cứ kiên nhẫn chờ ở ngoài.

Khi cửa phòng sinh khép lại, Trúc Tuế và bố Tống đi ăn cơm chiều rồi quay lại.

Hiện tại đã tiêm thuốc giảm đau, bên ngoài phòng sinh cũng không nghe thấy tiếng gào xé lòng, chỉ yên tĩnh đầy một cách đầy căng thẳng, Trúc Tuế ngồi hết cắn móng tay, rồi lại vò góc áo, càng lúc càng thấy bất an.

Bố Tống thấy Trúc Tuế căng thẳng như vậy thì bỗng nhớ về hơn hai mươi năm trước khi Trang Khanh sinh Tống Chân.

"Lúc đó bố cũng ngồi ngoài phòng sinh như vậy, vừa căng thẳng vừa lo lắng, còn Khanh Khanh thì giống như Chân Chân bây giờ, không sợ chút nào cả."

"Khanh Khanh sinh rất lâu, đến nửa đêm mới xong, nhưng cũng nhờ trước đây bạn bè trong thôn hay rủ đi bộ tập thể dục nên hồi phục khá nhanh."

"Bố vẫn nhớ rất rõ, khi Chân Chân được ôm ra ngoài, con bé đỏ hỏn, nhỏ xíu, co ro trong tả lót, mắt còn chưa mở, lúc đó..." Bố Tống nghiêm túc nhớ lại, rồi cười lên, "Bố cảm thấy sự sống quả là kỳ diệu."

Trúc Tuế nghiêm túc lắng nghe, vừa định đáp lời thì điện thoại reo.

Bố Tống nhìn sang, trên màn hình hiển thị là mẹ cô gọi đến.

"Alo?" Trúc Tuế nghe máy.

Hôm nay Tống Chân sinh, Trúc Tuế báo với ông cụ một tiếng, đồng thời cũng nhắn lên nhóm gia đình, mẹ Trúc không thấy có tin tức gì mới nên hỏi Trúc Tuế có muốn họ đến không.

Trúc Tuế nhíu mày, "Mọi người đến làm gì, chỉ thêm đông người thôi, không cần không cần."

"Hơn nữa mọi người cũng không phải bác sĩ, đến cũng không làm gì được, được rồi, không nói nữa, con chờ tiếp đây."

Nói xong, Trúc Tuế nhanh chóng cúp máy.

Bố Tống: "Bố mẹ con muốn đến sao?"

Trúc Tuế gật đầu, rồi thẳng thắn, "Lúc sinh cần gì đông người thế, với lại chị ấy không thân với họ lắm, cũng không sống cùng nhau, chúng ta còn có thể đến lau mồ hôi, còn bọn họ đến cũng chỉ đứng nhìn thôi, thật là... Nghĩ cái gì là làm cái đó."

Giọng cô nhỏ dần, như đang lầm bầm trong miệng.

Bố Tống vừa cảm thấy hợp lý, vừa cảm thấy sự xa cách trong quan hệ giữa Trúc Tuế với bố mẹ, dường như còn xa cách hơn so với những gì ông tưởng tượng.

Với gia đình bình thường, cha mẹ muốn tới xem con dâu cũng không nhất thiết phải gọi điện thoại, còn cha mẹ Trúc Tuế lại đối xử với cô quá khách khí, khách khí đến độ họ chỉ giống như họ hàng xa, chẳng giống cha mẹ chút nào.

Nhận ra điều đó, ông vừa cảm thấy không đúng, vừa không tiện nói gì thêm, Tống Chân vẫn đang sinh, Trúc Tuế tập trung tinh thần chờ đợi, bố Tống cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

Đến khi ánh trăng ngoài cửa sổ hành lang khu vực phòng sinh lên cao, đứa bé cuối cùng cũng chào đời.

Tống Chân và bé được đẩy ra, nàng mệt mỏi, trán đầy mồ hôi, trên cổ tay hai mẹ con đều đeo vòng có số giống nhau.

Trúc Tuế lập tức đi tới nhìn Tống Chân.

Đau lòng lau mồ hôi trên trán nàng thì bác sĩ bên cạnh nói, "Chúc mừng, là bé gái, sản phụ sẽ được đưa về phòng nghỉ, còn bé bị vàng da sơ sinh nhẹ, cần đưa vào phòng vô trùng để chiếu đèn xanh."

Con gái là bình thường, bác sĩ cũng từng nói xác suất họ sinh con gái sẽ cao hơn.

Nhưng câu tiếp theo của bác sĩ làm Trúc Tuế hơi ngơ ngác, mới chỉ kịp nhìn con một cái, còn chưa nói được gì thì bác sĩ và y tá đã tách hai mẹ con ra, đưa đi theo hai hướng khác nhau, Trúc Tuế nhìn trái nhìn phải vài lần, cuối cùng vẫn theo Tống Chân.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tống Chân, lau mồ hôi và cho nàng uống nước, Tống Chân có hỏi về vấn đề của đứa bé.

"Phòng trẻ sơ sinh không cho người nhà vào, nhưng có thể nhìn qua tường kính. Bé bị vàng da thì giờ chắc đang chiếu đèn, vòng tay của mẹ và bé có số giống nhau, có thể đối chiếu để tìm."

Y tá nhiệt tình chỉ đường, giải thích rõ ràng rồi rời đi.

Nhưng Trúc Tuế không vội đi xem con ngay.

Tống Chân toàn thân khó chịu, hỏi Trúc Tuế, "Em không muốn đi xem sao, sao lại còn ở đây?"

Trúc Tuế ở bên cạnh Tống Chân, giúp nàng chỉnh lại chăn, nhẹ giọng nói, "Đợi chị ngủ rồi em sẽ đi sau, nhỡ đâu lại muốn uống nước hay đi vệ sinh gì đó thì sao?"

Tống Chân cong môi mỉm cười.

Nói xong, ánh đèn trong phòng dịu mắt, chẳng bao lâu Tống Chân đã ngủ thiếp đi.

Trúc Tuế báo với bố Tống một tiếng rồi tranh thủ đến phòng trẻ sơ sinh.

Cô đã nhớ rõ số trên vòng tay của Tống chân, tới nơi, đứng trước tường kính nhìn vào trong, cả phòng đầy ắp trẻ sơ sinh, Trúc Tuế nhìn đến hoa cả mắt.

Cũng may là để tiện cho người nhà quan sát, số vòng tay cũng được ghi cả trên hộp đèn xanh của bé.

Trúc Tuế dò từng đứa một.

Bé này quay lưng chổng mông, không phải.

Bé này dang tay dang chân thành hình chữ đại (大), không phải.

Bé này đang mút tay, cũng không phải...

Cuối cùng, ở một góc, cô nhìn thấy con số mình đang tìm.

Đứa bé bị vàng da, toàn thân hơi ngả vàng, nặng ba cân, vì mới chào đời nên nhìn vô cùng bé nhỏ.

Dưới ánh đèn chiếu màu xanh, làn da hiện ra có một chút hiệu ứng thị giác kỳ lạ, trông như một sinh vật nhỏ ngoài hành tinh vậy.

Vốn không phải người chưa từng thấy qua chuyện đời, nhưng lúc này Trúc nhị tiểu thư vẫn áp cả hai tay lên tấm kính, không kiềm được mà muốn tiến lại gần hơn.

Đứa bé tắm mình trong ánh sáng xanh, mắt và chỗ riêng tư được che chắn cẩn thận.

Trúc Tuế biết con bé không nghe cũng không nhìn thấy mình, nhưng vẫn không kìm được mà tặc lưỡi trêu chọc mấy tiếng.

Kỳ diệu thay, như thể có một loại cảm ứng đặc biệt nào đó, con bé lại thổi bong bóng nhỏ với cô.

Trúc Tuế lập tức nở nụ cười.

Đèn flash lóe lên, cô chụp một tấm ảnh, định lát nữa sẽ mang cho Tống Chân xem.

Khoảnh khắc ấy, Trúc Tuế thực sự cảm nhận được thứ mà bố Tống đã nói, cái cảm giác kỳ diệu về sự sống và sợi dây máu mủ ruột rà.

Sinh linh bé nhỏ đang nằm ở kia, chính là con của cô và Tống Chân!

Chương trước Chương tiếp
Loading...