[BH - Edit - Hoàn - ABO] Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu
Ngoại truyện - Nhật ký theo đuổi vợ
Gió đêm phảng phất hơi lạnh, hành lang bệnh viện Đại học Quân y vẫn bật điều hòa vì còn đang mùa hè, lúc đưa Trúc Tuế đi xử lý vết thương, Tống Chân vừa hay gặp một bác sĩ trực đêm mà mình quen biết.Nói là quen biết, nhưng cũng chỉ từng chạm mặt vài lần thời còn đi học, Tống Chân đã quên mất tên họ là gì, học năm nào, chỉ là Tống Chân trước giờ làm việc với thuốc thử Z, sau đó chuyển sang Viện nghiên cứu, mà hiện tại thuốc thử Z lại đang được đưa vào thử nghiệm lâm sàng nên đối phương mới biết rõ danh tiếng của nàng, tỏ ra vô cùng thân thiện.Để Trúc Tuế ngồi xuống, Tống Chân thấy sắc mặt cô vẫn chưa tốt lắm.Đúng lúc phòng cấp cứu có người chạy tới, nói là hai bệnh nhân bị chém trong trận ẩu đả nào đó vừa được đưa vào, phải phẫu thuật khâu lại gấp.Tống Chân lập tức nhận lấy lọ cồn Povidone và bông tẩm cồn từ tay vị bạn học cũ kia, ân cần bảo người đó ra ngoài lo việc gấp, để nàng tự mình xử lý vết thương cho Trúc Tuế."Chuyện này... Không tiện lắm?" Đối phương liếc mắt nhìn ra ngoài, miệng vẫn khách sáo. "Không sao, không sao đâu, là bạn bè cả mà, anh mau đi làm đi, vết thương của người kia có khi nghiêm trọng lắm, lát nữa không chừng phải chuyển vào phòng mổ, đừng chậm trễ."Y tá bên ngoài lại thúc giục, bệnh nhân mất quá nhiều máu, cần truyền máu ngay lập tức.Với tình hình này thì vào phòng mổ là chắc chắn, vị bạn học kia không chần chừ nữa, theo chân y tá vội vã rời đi.Trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Tống Chân nhẹ nhõm thở ra, lấy bông tẩm cồn Povidone, ngồi xổm xuống sát trùng vết thương trên mu bàn tay Trúc Tuế.Không ai nói gì, không gian lại quay về yên tĩnh.Tống Chân chăm chú khử trùng vết thương cho cô, nhìn vết rách mà trong lòng thầm nghĩ, có lẽ cô đã thực sự rất tức giận.Nếu không phải rất tức giận, cũng chẳng đến mức đánh người ta đến rách cả tay mình.May mà không chảy máu quá nhiều, khử trùng xong, Tống Chân dịu giọng hỏi Trúc Tuế: "Chỉ có tay bị thương thôi à?"Không nghe được tiếng đáp lại, Tống Chân ngẩng đầu, vừa khéo chạm mắt với ánh nhìn chăm chú của Trúc Tuế.Đôi mắt dài, cong đẹp một đường, không hề chớp mà bất động dán chặt nàng, dưới ánh sáng hắt đến từ phía sau, ý vị trong mắt mơ hồ khó đoán, nhưng chỉ cần đối diện, Tống Chân đã có thể cảm nhận được tình ý trĩu nặng và quấn quýt trong đó, như thể có rất nhiều điều muốn nói với nàng."Tuế Tuế," Tống Chân đón lấy ánh nhìn ấy, dịu dàng lặp lại, "Em chỉ bị thương trên tay thôi sao?"Trúc Tuế không đáp mà hỏi ngược: "Ngồi xổm lâu không mỏi sao?"Hả?Nàng ngẩn ra một thoáng mới nhận ra Trúc Tuế đang nói đến tư thế hiện tại của mình.Để giảm bớt lúng túng, Tống Chân chỉ cười, đáp bâng quơ, "Ổn mà, không sao đâu.""Chị không cần phải chịu đựng vì em." Giọng Trúc Tuế trầm xuống."Bác sĩ chịu đựng vì bệnh nhân thì có gì sai chứ?"Không đợi Trúc Tuế nói tiếp, Tống Chân lật tay cô lại xem kỹ rồi bảo, "Hơn nữa, chúng ta đâu chỉ là bác sĩ và bệnh nhân chứ, tâm trạng em không tốt, chị nhường em một chút thì có làm sao?"Ánh mắt Trúc Tuế khẽ dao động, rồi khẽ lắc đầu."Không có, chỉ bị trầy tay thôi, trên người không sao." Trúc Tuế lúc này mới trả lời câu hỏi khi nãy của Tống Chân."Thật chứ?"Tống Chân vẫn hơi nghi ngờ.Trúc Tuế kéo nàng lại, ấn xuống ngồi cạnh mình, "Thật mà, chị còn muốn xem chỗ nào nữa? Em cởi cho chị xem?"Vừa nói, cô vừa kéo một góc áo lên, vòng eo Alpha thon gọn, đường cơ bụng săn chắc, làn da trắng mịn lộ ra khiến đầu óc Tống Chân trống rỗng trong giây lát, vội vàng đưa tay chặn lại, "Không, không cần, không cần.""Nhìn mặt chị có vẻ không tin lắm."Câu này mang chút trêu chọc, Tống Chân nghe ra Trúc Tuế đang cố ý chọc ghẹo mình.Tống Chận hậm hực liếc Trúc Tuế một cái, không nói nhiều nữa, cúi xuống cắt băng gạc, băng vết thương cho cô.Đang cố định lại thì Trúc Tuế bất chợt nói, "Vậy tối nay không được để dính nước nhỉ?"Tống Chân: "Tốt nhất là không."Thật ra cũng không quá nghiêm trọng, với thể chất của Alpha mà nói thì mai đã đóng vảy rồi, nhưng vừa mới bị thương thì vẫn nên hạn chế động chạm đến.Trúc Tuế gật đầu, rồi nghiêm túc hỏi, "Vậy tối nay em tắm rửa thế nào?"Tống Chân ngẩn người.Trúc Tuế nhìn Tống Chân, nhẹ giọng nói, "Chị giúp em tắm sao?"Vừa dứt lời, đuôi mắt Trúc Tuế cong cong.Trong mắt Tống Chân, đó vừa như mê hoặc, vừa như khiêu khích."Chị..." Tống Chân nghẹn lời. Trúc Tuế thừa cơ nhích lại gần, dựa đầu lên vai nàng, ra vẻ tội nghiệp, "Chẳng lẽ chị bắt em không tắm luôn sao, em không chịu nổi đâu." "..."Tống Chân luống cuống, vội nói lảng sang chuyện khác, "Băng xong rồi."Trúc Tuế lập tức nói, "Em đang nói chuyện tắm rửa hôm nay mà!"Tống Chân: "...""Có phải chị định đi tìm Vinh Thanh Sơn không? Cậu ta đang ở chỗ tên nhóc bị đánh đúng không?"Trúc Tuế giở trò, "Nếu chị không nói thì em không cho chị đi.""Cậu ta đáng đánh, em việc gì phải hạ mình với tên đó chứ.""Cho dù ông cụ có tìm em cũng được, em chẳng sợ --"Tống Chân đau đầu, Trúc nhị tiểu thư không chỉ đánh người, mà còn chẳng say chút nào, chuyện trong ngoài cô biết rõ mười mươi.Tống Chân thở dài, "Vậy phải thế nào em mới cho chị đi?"Trúc Tuế giảo hoạt chớp mắt, khẽ cọ vào vai Tống Chân, lướt đến làn da trên xương bả vai, làm nàng ngứa ran một trận. "Em bị uất ức, chị phải dỗ em, ví dụ như, thương tình tắm cho em chẳng hạn?""Cũng không phải là chị chưa nhìn thấy bao giờ, đúng không?""..."Hiểu rồi, chuyện tắm rửa này là nhị tiểu thư cố tình.Với kiểu năn nỉ ỉ ôi thế này, xem ra tối nay nàng khó mà thoát được.*Tống Chân đi tìm Vinh Thanh Sơn, xác nhận người bị đánh không sao rồi quay lại đón Trúc Tuế về nhà.Vinh Thanh Sơn cảm ơn rối rít tiễn Tống Chân ra về, không hề biết rằng, vì để dỗ người nào đó mà Tống Chân đã phải bỏ ra 'cái giá' đắt đến thế nào, lúc rời đi thì dáng vẻ không khác gì ban đầu, nhưng trong lòng nàng đã là một mảnh thê lương. *Alpha và Omega ở cùng nhau, thì làm gì có chuyện chỉ đơn giản là tắm rửa được chứ.Khi Trúc Tuế bắt đầu cởi đồ, Tống Chân chỉ biết thở dài nặng nề.Huống chi giọng điệu vị tiểu tổ tông kia còn đầy lo lắng cho nàng mà nói, "Chị cũng ướt hết rồi, hay là cùng tắm đi.""Kẻo lát bị cảm lạnh, mai ảnh hưởng công việc.""Chẳng phải chị nói muốn dỗ em sao, em muốn tắm cùng chị.""..."*Ra khỏi phòng tắm, đuôi mắt Tống Chân vẫn còn ửng đỏ, cả hai dường như đã làm gì đó, lại như chưa hẳn đã làm, chỉ là, trừ bước cuối cùng thì mọi thứ khác cái gì cũng làm.Lúc mặc đồ ngủ, phần ngực bị vải áo cọ vào, Tống Chân cảm thấy có hơi đau. Chỗ đó... Sưng rồi.Nghĩ đến cảm giác khi đầu lưỡi mềm mại kia chạm vào, Tống Chân đỏ mặt, vội lắc đầu xua đi cảm giác xấu hổ.Đùi trong cũng không thoải mái, bị nắn bóp mạnh quá, không biết có bị bầm không. Tống Chân che lại đôi mắt ửng hồng, tự ép mình không được nhìn, không được nghĩ, mặc đồ qua loa, lấy máy sấy tóc, sấy khô mái tóc mình, rồi đi tìm 'thủ phạm' là nhị tiểu thư kia.Đúng như dự đoán, Trúc Tuế chỉ lau tóc sơ qua, chẳng buồn sấy.Cô ngồi xếp bằng bên cạnh giường, thất thần không biết đang nghĩ gì.Dù náo loạn một trận nhưng cũng có hiệu quả, ít nhất thì sắc mặt không còn u ám như lúc mới về nữa.Tống Chân cũng không nói nhiều, kéo người ngồi ngay ngắn lên giường, cắm điện rồi sấy tóc cho cô.Trúc Tuế lúc này mới nhận ra Tống Chân đang làm gì, bèn khẽ thì thầm, "Không cần phiền vậy đâu chị." "Không được." Ở phương diện này, Tống Chân rất cố chấp, "Không sấy khô tóc sẽ đau đầu, đừng có ỷ mình còn trẻ mà bừa bãi."Giọng nói mang chút nghiêm khắc, mãi đến khi nói xong mới chợt nhận ra.Thấy Trúc Tuế im lặng, tưởng rằng cô giận, không nhìn thấy vẻ mặt đối phương thế nào, vừa định dò hỏi một hai câu thì Trúc Tuế bỗng nghiêng người, phối hợp mà dựa đầu lại gần để tiện cho nàng sấy tóc, rồi khẽ đáp, "Vâng."Xem ra không có giận.Trong tiếng máy sấy ù ù, từng sợi tóc mượt như tơ của Trúc Tuế dần khô ráo. Sấy xong, Tống Chân thích thú lấy lược chải cho Trúc Tuế.Biết Tống Chân thích mái tóc của mình, Trúc Tuế cũng không ngăn, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên giường, như một con búp bê cỡ lớn, để mặc Tống Chân tùy ý chơi đùa. Một lược chải xuống, trơn tru mượt mà, Tống Chân thích cảm giác này.Khi lần nữa hạ lược, trong không gian yên tĩnh, Trúc Tuế chợt mở miệng, "Giờ em hết giận rồi."Sợ Tống Chân không tin, cô cố ý nhấn mạnh, "Thật đấy.""Thật ra lúc về đã không giận nữa, nhưng em vốn như vậy, mặt đã xị xuống thì khó mà tốt lên ngay, chị đừng để ý."Tống Chân dừng tay, đây là, đang giải thích với nàng sao? Trúc Tuế khẽ cụp mi mắt, thở dài, kiên nhẫn kể lại cho Tống Chân nghe toàn bộ chuyện đêm nay, từ góc nhìn của mình.So với lời của Vinh Thanh Sơn thì chi tiết hơn, không bị phóng đại, và còn mang theo cảm nhận chủ quan của cô. Mới đầu Tống Chân thấy lạ, nhưng nghe đến cuối lại có chút bối rối. "Chị biết, Vinh Thanh Sơn cũng kể cho chị rồi...""Không giống nhau." Trúc Tuế lắc đầu, "Đây là em tự mình nói, khác hẳn với cậu ta."Khác chỗ nào? Tống Chân còn đang ngập ngừng thì Trúc Tuế như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, vẫn đưa lưng về phía nàng, giọng bình thản, "Cậu ta là bạn, còn chúng ta thân thiết hơn, có một số chuyện, em cảm thấy nên tự mình nói thì mới phải."Lược dừng chải, Tống Chân lập tức hiểu ra, Trúc Tuế là đang... Tôn trọng mình với tư cách là bạn đời của nhau. Ừm. Nói xong câu đấy, quả thật nàng cũng cảm nhận được sự tôn trọng đó. "Có chuyện gì muốn hỏi em chị cũng đừng giữ trong lòng, cứ nói thẳng là được."Trúc Tuế khẽ cong môi, "Lúc chuyển đến đây, chẳng phải chị bảo em có gì thì phải nói thẳng sao, chị cũng vậy, đừng khách sáo với em, có gì thì nói ra rồi cùng nhau bàn bạc, có gì thắc mắc cũng đừng ngại hỏi."Tống Chân... Đúng là có chuyện muốn nói. Nghĩ một lúc, im lặng giây lát rồi Tống Chân khẽ nói: "Em không vui, nhưng sao lại động tay?"Giọng nàng rất dịu dàng, không giống trách móc, mà như ẩn chứa chút lo lắng.Không giống dáng vẻ ông cụ Trúc đùng đùng nổi giận mỗi lần nghe Trúc Tuế đánh nhau.Mà ngược lại, giống như sợ cô không kiềm được mà gây chuyện lớn vậy."Tính em nóng nảy, không nhịn được." Trúc Tuế cũng đáp thẳng thắn.Khẽ mím môi, cô nói tiếp: "Nếu sau này xảy ra chuyện tương tự, em cũng sẽ không nhịn."Chuyện liên quan đến Trúc Niên chính là giới hạn cuối cùng của Trúc Tuế."Vậy... Vậy lần sau, hay là em dùng chân đá đi, đừng dùng tay."Câu trả lời này... Trúc Tuế nghe xong liền bật cười. "Chị, câu này không giống trách mắng, mà giống như đang lo em sẽ bị thương vậy?"Trong giọng nói mang ý cười, lại xen lẫn chút trêu chọc. Tống Chân cắn môi, nhưng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Phải, là lo lắng.""Nơi các em đến hôm nay sang trọng như thế, có rất nhiều đồ đạc linh tinh, cậu ta chỉ va vào cái bình hoa đã bị cắt một đường lớn trên lông mày, nếu chẳng may đạp trúng đống mảnh vỡ trên đất, ngã xuống, thì chẳng phải là chuyện lớn sao, như vậy cũng đủ đau cả tháng rồi."Tâm tư trêu chọc trong Trúc Tuế dần thu lại. Tống Chân càng nói càng nghiêm túc, "Chị nói thật đấy, em đừng coi thường, mọi người ai cũng uống rượu, nhỡ may ai đẩy một cái, ngã vào đống mảnh vỡ thì... Lần này là lông mày, nhưng lần sau có thể là mắt, khi đó sẽ không còn là chuyện nhỏ nữa, phải chú ý." "Người khác bị thương, chúng ta nhận lỗi là được, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, và lỡ người bị thương là em... Vậy chẳng phải thiệt thòi lắm sao, lại còn không đáng nữa.""Em..."Tống Chân chau mày, Trúc Tuế hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, khựng lại mấy giây, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, mặt Tống Chân bỗng nóng lên, bàn tay vô thức siết chặt cây lược, có phần ngại ngùng, "Em, sao em lại nhìn chị như vậy?"Ánh mắt chân thành, chứa đầy tình ý, ánh sáng nhỏ vụn trong đôi mắt khẽ chập chờn, khiến tim nàng đập mạnh.Trúc Tuế không trả lời, mà dùng giọng đầy quyến luyến nói, "Chị đối xử với em thật tốt.""Chị sẽ mãi đối tốt với em như vậy sao?"Lời này...Tống Chân thoáng sững người, tròn mắt nhìn Trúc Tuế, ngây ra một thoáng. Trúc Tuế xoay người, kéo tay Tống Chân, nắm chặt trong tay mình, cứ vậy ngửa đầu nhìn nàng, dáng vẻ vừa phiền muộn vừa có chút chờ mong, "Người lo em đánh nhau mà làm mình bị thương, chỉ có anh trai em, nhiều năm rồi, chưa từng có ai nói với em như vậy.""Cảm giác như, đã lâu lắm rồi, không có ai thực sự để em trong lòng.""Chị, chị sẽ luôn như vậy với em sao?""Chị, chị..." Quan hệ giữa hai người họ lúc gần lúc xa, lại còn là kiểu kết hôn như vậy, đối diện với câu hỏi ấy, Tống Chân thoáng bối rối, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào. Trúc Tuế cũng không vội, cứ vậy chăm chú nhìn nàng, đôi mắt ươn ướt, vẻ mặt đầy mong đợi. "Chị chẳng phải đang quan tâm em sao? Chị, tất nhiên là quan tâm em rồi."Cắn nhẹ môi, Tống Chân dịu giọng nói, "Nếu em cần, và cũng không thấy phiền, thì sau này chị vẫn sẽ luôn quan tâm em.""Chị thật tốt." Trúc Tuế vòng tay ôm lấy eo Tống Chân, khẽ nhắm mắt lại. Tất nhiên là tốt rồi, rõ ràng không biết phải trả lời thế nào, rõ ràng câu hỏi này đã vượt quá mối quan hệ giữa hai người hiện tại, khiến nàng khó xử, nhưng nàng vẫn không nỡ để cô phải hụt hẫng, vẫn lựa chọn đáp án khiến cô vui.Trong lòng Trúc Tuế hiểu cả. Vậy nên, bất kể câu trả lời ấy là thật hay giả, khoảnh khắc này, Trúc Tuế vẫn cảm thấy thỏa mãn vô cùng. "Đâu có..." Tống Chân ngượng ngùng. "Em nói có là có."Người mà cô đặt trong tim, đương nhiên là tốt nhất.